Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Quyển 2 - Chương 74: Thiên phong vạn nhận
Trong đêm tối, Lý Cảnh Lung im lặng không tiếng động từ bụi cỏ bò ra, mang theo Trí Tuệ kiếm, khom người, như một con báo săn nhanh nhẹn vượt qua dòng suối.
Đỉnh núi cao bên trên mây lửa cuồn cuộn, mang theo tiếng sấm.
Lý Cảnh Lung nương vào bóng đêm, nhìn đỉnh núi phía đông, kia là chỗ lần trước Hồng Tuấn đã đưa hắn leo lên, chính là dãy núi mà Diệu Kim cung ngự tọa.
Mặt trời lặn xuống, Thái Hành sơn chìm vào buổi đêm, chim chóc ào ào về tổ, cả thế giới như thay đổi hẳn, không biết có bao nhiêu quái vật giương nanh múa vuốt mà ẩn náu trong màn đêm. Lý Cảnh Lung nín thở lắng nghe, phân biệt tiếng động trong đêm tối mà tiếp cận dãy núi.
Dây thừng của Hồng Tuấn đang ở trên người Lý Cảnh Lung, sau khi đến Diệu Kim cung hắn đã cẩn thận cất giữ.
Trong đêm tối, Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn về dãy núi cao vạn trượng, đúng lúc mây đen che khuất bầu trời, ánh trăng ánh sao đều không chiếu tới, không có chim chóc nào để ý tới hắn…
… tốt, động thủ thôi!
Hắn quăng móc câu vài lần để lấy đà, dựa vào trí nhớ, ném lên chỗ cao, một tiếng động nhỏ vang lên, móc câu vững vàng móc vào một thân cây. Lý Cảnh Lung nhanh chóng leo lên.
Trước chủ điện Diệu Kim cung.
“Nó hút không ít lệ khí của thiên địa.” Thanh Hùng mệt mỏi dựa ở bậc thang, Trọng Minh đứng sau lưng cầm cả bình rượu thuốc dội lên toàn thân đầy vết thương của Thanh Hùng, Thanh Hùng nhịn đau nhìn Trọng Minh.
“Nếu nghe ta.” Trọng Minh lãnh đạm nói, “Lúc trước không để nó xuống núi thì đã không có ngày hôm nay.”
Thanh Hùng cười khổ.
Trong Minh quăng bình rượu trên bậc thang, vỡ nát.
“Cần chờ bao lâu?” Trọng Minh hỏi.
“Hừng đông ngày mai.” Thanh Hùng đáp, “Ta sẽ cố gắng phong bế một lần nữa, hy vọng thành công.”
Trọng Minh đến bên giường ở trong điện, ôm lấy Hồng Tuấn, quay người rời đi.
Hồng Tuấn ngủ say rất an tĩnh, như chưa hề có việc gì xảy ra, Trọng Minh ôm hắn, đi xuyên qua chủ điện, tới trước cây ngô đồng bên ngoài, nhẹ nhàng đặt hắn xuống, dựa vào thân cây.
Trọng Minh cũng dựa vào cây ngô đồng, trầm mặc nhìn về chân trời phía xa, Hồng Tuấn nằm bên cạnh, một đầu dây xích vẫn còn buộc ở chân trái, đầu dây xích còn lại buộc trên cổ tay Trọng Minh.
Vầng trăng sáng ngời, biển mây cuồn cuộn phủ một lớp ánh sáng bàng bạc, ngàn vạn đỉnh núi dãy Thái Hành, như đảo hoang san sát trên mặt biển.
“Cha, người đang nhìn gì vậy?”
“Mặt trời.”
“Còn chưa lên mà.”
“Nhanh thôi.” Trọng Minh trầm giọng đáp.
Khí đó, tiểu Hồng Tuấn ngồi bên cạnh Trọng Minh, nhìn bầu trời phía đông dần chuyển sáng, nửa đêm hắn nằm mộng, tỉnh dậy tìm Trọng Minh liền thấy Trọng Minh ở bình đài.
Trong ký ức của Hồng Tuấn, Trọng Minh nếu không trầm mặc ngồi im thì đang ngủ hoặc ngẩn người suy tư. Hắn từng sờ vết sẹo của Trọng Minh, hỏi từ đâu mà có, Trọng Minh chỉ lãnh đạm trả lời là do rắn cắn.
“Cha, người đang nhìn cái gì?” Tiểu Hồng Tuấn chạy đến bình đài, thò đầu từ phía sau cây cột, hiếu kỳ hỏi.
“Mặt trăng.”
“Cha, con có thể đến nhân gian không?”
“Không được.”
“Thanh Hùng nói nguyện ý đưa con…”
Đó là lần tiểu Hồng Tuấn thấy Trọng Minh nổi giận khủng khiếp, hắn chỉ hỏi một câu mà Trọng Minh cùng Thanh Hùng cãi vã rất lớn, cuối cùng Thanh Hùng bay đi, để lại tiểu Hồng Tuấn ngơ ngác chờ đợi. Trọng Minh giận đến mức một câu cũng không nói, qua ba tháng liền, tiểu Hồng Tuấn thành thực xin lỗi mới đáp lại vài lời.
Từ đấy, hắn không dám nhắc hai chữ ‘nhân gian’ trước mặt Trọng Minh, chỉ có thể mỏi mắt ngóng chờ Thanh hùng, may mà sau đó Trọng Minh không còn giận nữa, còn nói: “Chim non rời tổ, là chuyện tất nhiên, nhưng sự tình trên đời, khó mà song toàn, nếu muốn đến nhân gian thì không cần trở về nữa.”
“Cha, người nhìn xem, con cứu được một con cá…”
“Ném ngay cho ta! Không được làm bừa!”
“Cha! Con sẽ nuôi nó thật tốt!” Hồng Tuấn đã cao hơn, gương mặt thiếu niên càng ngày càng giống Khổng Tuyên, Cá chép yêu sau lưng hắn run rẩy, nói: “Ân công, hay là thôi đi…”
“Đừng sợ.” Hồng Tuấn quay đầu nhìn Cá chép yêu nói, “Cha ta nhìn hung dữ vậy thôi.”
Trọng Minh: “…”
“Chọn hồng trần, hay chọn ta?”
“Cha, con không nỡ rời bỏ người, nếu như bắt buộc phải chọn…”
Trọng Minh giơ kiếm chỉ, đầu ngón tay lóe hỏa diễm, rạch đứt dải đai lưng.
Tiếng vải cháy vang lên, đai lưng đứt đôi, Trong Minh nghiêng người, ngã xuống vách núi, ở giữa không trung hóa thành Phượng Hoàng hào quang vạn trượng, phóng ra liệt hỏa đầy trời soi sáng cả màn đêm, tung cánh kêu vang, rồi bay về phía chân trời xa xăm.
“Cha!” Hồng Tuấn suýt lao ra khỏi vách núi, bị Lý Cảnh Lung ôm chặt.
Lý Cảnh Lung ôm chặt hắn, nhìn Trọng Minh bay về phía xa,
Đêm đó, một cánh tay của Hồng Tuấn duỗi ra ngoài giường, Lý Cảnh Lung nắm tay hắn, rồi chìm dần vào giấc ngủ. Trong mơ, bóng lá ngô đồng vờn quanh Khu ma ti, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua tầng lá lấp loáng như sao băng rơi xuống mặt đất.
“Trưởng sử…”
“Trưởng sử, ngươi đang làm gì vậy?”
“Trưởng sử? Đây là cái gì?”
“Khổng Hồng Tuấn! Trên đường cái đừng có dùng dằng như vậy…”
Đêm tối giơ tay không nhìn thấy năm ngón, mưa lạnh tí tách rơi xuống, Lý Cảnh Lung cắn chặt một cái mộng gỗ trong miệng, chậm chạp leo lên vách đá đen kịt. Hắn không dám dùng Tâm Đăng sợ bị phát hiện, dựa hoàn toàn vào ký ức mà tìm chỗ dừng chân trên vách đá.
“Sao ngươi cứ khẩu thị tâm phi như vậy, thực không tốt…”
“Không phải khẩu thị tâm phi, ta thực không muốn ăn!”
Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn vách núi cao, bóng đêm bao trùm mặt đất, như vô cùng vô tận không nhìn thấy điểm cuối, hắn cắn chặt mộng gỗ, thở hổn hển, suýt nữa trượt chân, leo được một nửa, Lý Cảnh Lung bám vào vách đá, thở phào một hơi.
Ánh dương xán lạn, hắn hất tay Hồng Tuấn, muốn vỗ nhẹ đầu Hồng Tuấn một cái, thấy Hồng Tuấn mặt mày mờ mịt, trong miệng nhét một đống điểm tâm, lại muốn đút cho hắn một miếng. Lý Cảnh Lung vừa bực vừa buồn cười, lại muốn kéo Hồng Tuấn vào ngõ nhỏ, cúi đầu hôn khóe miệng Hồng Tuấn.
Lý Cảnh Lung nghỉ một lát, đạp vào vách đá leo lên.
Hồng Tuấn tựa bên hồ nước, gió thổi tới, mặt hồ lao xao gợn sóng, Hồng Tuấn ngủ cực kỳ an tĩnh, ánh trăng rung động, như làn nước ấm áp bao trùm lên cơ thể Hồng Tuấn.
“Sao lại mưng mủ rồi!”
Hai người da thịt kề sát, Lý Cảnh Lung nghiêm túc bôi thuốc lên tai Hồng Tuấn, mi tâm ẩn hiện sự đau lòng, Hồng Tuấn lại còn cười, nghiêng đầu gối lên bờ ao, con mắt đảo quanh nhìn Lý Cảnh Lung, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
“Đợi kết vảy thì sẽ khỏi thôi.”
Lý Cảnh Lung cau mày, nhìn Hồng Tuấn, nhưng Hồng Tuấn chỉ là nhìn lại hắn rồi cười.
Thế gian một mảnh tối tăm, tay phải Lý Cảnh Lung không ngừng run rẩy, càng ngày càng run mạnh hơn, hắn dùng tay trái giữ chặt lại tay phải, ở trên vách đá nhô ra nghỉ một lát.
“Trưởng sử, ta đi cùng ngươi.”
“Đừng có lằng nhằng, ở đây là quan phủ! Còn ra thể thống gì?”
Lý Cảnh Lung mặc kệ Hồng Tuấn, bước nhanh rời đi, đứng sau bờ tường, cả gương mặt đỏ bừng, hai tai cũng ửng đỏ, dở khóc dở cười, tiện mồm mắng mấy câu, chỉnh lại võ bào rồi vội vàng đi đến Đại Lý tự.
Hơn ba canh giờ leo lên rồi… Lý Cảnh Lung âm thầm đánh giá, hôm đó hai người leo lên, tốc độ chậm đi không ít, đi một mình còn có thể nhanh hơn, nhất định phải đến Diệu Kim cung trước khi trời sáng.
Hắn vung móc câu, móc lên chỗ cao nhất, dựa vào vách đá lại leo lên. Đến một đoạn, không còn chỗ bám nữa, hắn liền dùng mộng gỗ cắm vào khe đá, tóm chặt treo người trên vách đá. Hắn nhìn xuống chỉ thấy một mảnh đen kịt, không biết đã leo được đến đâu, nhìn lên trên giơ tay không thấy nổi năm ngón.
Lý Cảnh Lung không dám khinh thường nữa, đành vận lực truyền Tâm Đăng vào móc câu trên dây thừng, vung lên phía trên, móc câu kia lấp loáng chiếu sáng như chiếc đèn nhỏ
Trong đêm tuyết gió lạnh, đèn đuốc sáng trưng ngoài dịch trạm.
“Ngươi cố ý!” Hồng Tuấn đỏ mặt đến tận mang tai, vội vàng tìm vải, cởi dây lưng.
“Kìm nén như vậy, chắc là muốn thành thân rồi.”
Lý Cảnh Lung ngồi bên cạnh, khoanh chân ngồi cười.
Gió rét gào thét thổi qua, Hồng Tuấn rúc vào chăn, gối lên cánh tay hắn, nghiêng người ôm lấy Lý Cảnh Lung, một chân còn gác lên người hắn, Lý Cảnh Lung tim đập loạn, nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn ngủ say, nhẹ nhàng cúi đầu. Môi hai người còn cách nhau chưa đến nửa tấc, Hồng Tuấn hơi động, nghiêng người, Lý Cảnh Lung lập tức nhắm mắt lại bình ổn hơi thở.
“Hồng Tuấn…” Lý Cảnh Lung cố hết sức, nắm chặt dây thừng giật một cái, móc câu bung khỏi vách đá tạo thành một đường cong, Lý Cảnh Lung bổ nhào về phía trước bám vào mỏm đá đang nhô ra trên vách đá dựng đứng.
Một khắc này, tính mạng hắn như mành chỉ treo chuông.
Lý Cảnh Lung nhắm mắt, cuồng phong bên tai ào ào thổi qua, trong nghĩa địa đầy gió tuyết, Hồng Tuấn toàn thân bộc phát ma hỏa, như lưỡi đao điên cuồng quét sạch mọi thứ, Lý Cảnh Lung chịu đau cầm kiếm xông tới.
“Dừng tay –!”
Hắn giang tay, ôm chặt lấy Hồng Tuấn, cả lồng ngực phát ra ánh sáng mãnh liệt, toàn thân ma khí của Hồng Tuấn bị đẩy lùi, như ánh nắng chiếu tuyết tan, gió thổi mây bay, ma hỏa hóa thành sao băng gào rít bay về phía sau.
Lý Cảnh Lung dụng lực bò lên, đây chính là chỗ nghỉ chân hôm trước cả hai cùng né băng tuyết rơi xuống từ trên đỉnh núi! Đang ở ngay trước mắt!
Khối băng kinh thiên động địa sụp xuống, hắn vô thức ôm chặt Hồng Tuấn, thác băng đổ ầm ầm, Hồng Tuấn tim đập loạn, hai người kề sát nhau, mũi chạm mũi, khi âm thanh dần lắng lại, đôi mắt hắn nhìn Hồng Tuấn còn mang theo tiếu ý.
Cảm giác cả hai đều có phản ứng.
Hai tay hắn đè lên vách đá, không có ý tốt nhìn Hồng Tuấn, chỉ muốn cúi đầu hôn Hồng Tuấn.
Lý Cảnh Lung nghỉ ngơi một lát, phát hiện đã tiến vào biển mây, lúc này cắn mộng gỗ, lấy lại tinh thần, vung dây, hai tay thoăn thoắt kéo dây, hướng về phía khe nứt trên cao, nhảy lên, chuẩn xác mà cắm thẳng mộng gỗ vào.
Chốc lát, Lý Cảnh Lung đã vượt qua biển mây cuồn cuộn, ánh mắt trong vắt, nhìn ngân quang vạn đạo trên tầng mây rộng lớn.
Trăng sáng lơ lửng giữa biển mây mênh mông.
Vầng trăng tròn phía trời tây, biển mây phủ kín, Lý Cảnh Lung đứng dưới ánh trăng nhìn sơn mạch dãy Thái Hành, như đảo hoang san sát giữa biển.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có gió nhẹ khẽ thổi, sóng mây dập dìu trôi về phía chân trời,
Một tiếng động rất nhỏ vang lên, tiếng móc câu móc vào lan can bình đài, Hồng Tuấn chợt tỉnh.
Hắn mở mắt, ánh trăng từ phía xa chiếu rọi, dưới bóng cây ngô đồng, Trọng Minh vẫn còn ngủ say, Hồng Tuấn nhìn dây xích ở cổ chân, lại nhìn về phía bình đài.
Lý Cảnh Lung thu dây thừng, cố gắng kìm chế cơn run rẩy ở tay phải, xoay người nhìn thấy Hồng Tuấn bên hồ nước.
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn mở to hai mắt, Lý Cảnh Lung lại cười, cố gắng không thở ra tiếng, nghiêm túc nhìn Hồng Tuấn, cũng không tạo ra âm thanh gì, kéo thân thể mệt mỏi chậm rãi đi tới, khom người giang tay, ôm chặt lấy Hồng Tuấn.
Chân trời hiện ra ánh sáng bàng bạc, Hồng Tuấn không ngừng nghẹn ngào ôm lấy Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung cúi đầu hôn lên tóc Hồng Tuấn.
“Suỵt!” Lý Cảnh Lung ra hiệu, lại nhìn Trọng Minh ngay bên cạnh, thủ thế chỉ chỉ dây xích trên cổ chân Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lắc đầu nhìn Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung quỳ một chân trên đất, cau mày nghĩ cách. Hồng Tuấn vẫn im lặng ôm chặt eo hắn, Lý Cảnh Lung muốn gỡ vòng tay đang quấn chặt lấy hắn để tìm cách chặt đứt dây xích, nhưng Hồng Tuấn một mực không buông.
“Buông tay…” Lý Cảnh Lung nhỏ giọng nói.
Hồng Tuấn vẫn một mực ôm chặt, lúc này hắn ý thức được bao mối cảm xúc, mừng rỡ, bi thương, phiền muộn, tức giận, bách vị tạp trần…
Đủ mọi loại xúc cảm, từ cảm giác gắn bó dựa dẫm nhau, suy nghĩ được mất hơn thua, không biết làm sao lại nổi lên, ở khắp mọi nơi như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi vào nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn.
“Buông tay, Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung sắp bị bức điên, nhỏ giọng nói, “Gian nan khổ cực leo lên đây, ngươi lại làm sao thế này.”
Hồng Tuấn buông tay, nước mắt chực trào ra mà nhìn Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung nhìn thấy, cõi lòng xúc động chỉ muốn ôm chặt Hồng Tuấn, nhưng tình cảnh này không phải lúc để xúc động, hắn ra hiệu cho Hồng Tuấn đợi ở đây, bản thân thì khom người đi sang bên kia hồ tìm kiếm trong chủ điện có cái gì để phá xích hay không.
Hồng Tuấn hướng Lý Cảnh Lung, ra hiệu tìm phi đao của hắn, Lý Cảnh Lung khoát tay, trả lời để hắn tự lo. Khi đứng dậy đột nhiên đụng ngay Thanh Hùng đang từ chủ điện đi ra.
Cả người Thanh Hùng toàn là vết thương, đầy mùi rượu thuốc, trong khoảnh khắc bầu không khí trở nên lo lắng cực độ. Hồng Tuấn quay đầu nhìn Trọng Minh vẫn còn đang ngủ, lại nhìn Thanh Hùng, vô cùng nôn nóng.
Lý Cảnh Lung vòng tay định rút Trí Tuệ kiếm, tay phải run rẩy cố gắng bình tĩnh giằng co với Thanh Hùng.
Thanh Hùng lại làm khẩu hình, Hồng Tuấn không nhìn thấy, nhưng Lý Cảnh Lung lại rất rõ ràng…
…Đáp ứng ta, dù có chết hóa thành Chiến Tử Thi Quỷ cũng phải bảo vệ hắn chu toàn.
Lý Cảnh Lung hiểu ra, cất kiếm lại, chậm rãi gật đầu.
Một khắc sau, tay trái Thanh Hùng vung lên, một mảnh lông vũ màu đen ánh vàng xoáy vòng bay đi, cắt đứt xiềng xích trên chân Hồng Tuấn, ngay sau đó tay phải gẩy một cái, Lý Cảnh Lung cảm thấy một sức mạnh ập tới đẩy vọt hắn bay ra ngoài bình đài.
Hồng Tuấn thấy vậy lập tức chạy vọt lên, tóm lấy Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung túm chặt tay Hồng Tuấn, kéo Hồng Tuấn vào lồng ngực mình, ôm vững.
Hồng Tuấn: “!!!”
Lông vũ của Kim Sí Đại Bằng bắn về phía Lý Cảnh Lung hóa thành quang dực, đưa cả hai vô thanh vô tức bay khỏi bình đài, Thanh Hùng lại khẽ phẩy tay, năm đạo ánh sáng như sao băng bay vụt theo hai người, Lý Cảnh Lung một tay ôm Hồng Tuấn, tay kia chuẩn xác đỡ được Khổng Tước Linh cùng Trảm Tiên Phi Đao của Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn ôm lấy Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung xoay người, quang dực ‘vù’ một tiếng xé rách biển mây, mang theo vầng mặt trời mới mọc, bay đến tận cuối dãy núi.
Mây mù lướt qua, từ Diệu Kim cung ở phía xa truyền đến thanh âm vang vọng.
Hai người quay đầu, tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, một cột lửa hừng hực cùng một đoàn kim vân thấp thoáng giữa biển mây, cuồng phong gào thét, tầng tầng khói mây mù mịt giữa thinh không.
“Là Trọng Minh!” Hồng Tuấn nói, ” Trọng Minh tỉnh rồi!”
Lý Cảnh Lung không đáp, chỉ ôm chặt Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vẫn quay đầu nhìn lại. Lý Cảnh Lung lấy tay che mắt Hồng Tuấn, hai người càng bay càng nhanh, lướt qua Nhất tuyến thiên, xuyên ra bên ngoài hẻm núi Thái Hành, lăn xuống bãi cỏ.
Hồng Tuấn lộn nhào, vội vàng trèo lên mô đất cao, Lý Cảnh Lung đuổi theo, hô: “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn đứng giữa sườn núi, kinh ngạc nhìn Diệu Kim cung phía xa, Trọng Minh dường như rất phẫn nộ, Phượng Hoàng cùng Kim Sí Đại Bằng triền đấu, làm sụp cả đỉnh núi trước đó giam giữ Hồng Tuấn, mây khói trùng điệp che lấp.
Hồng Tuấn quay lại nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung áy náy nhìn Hồng Tuấn.
“Thật xin lỗi, không nghĩ cuối cùng lại…”
Hồng Tuấn nhào tới ôm chặt lấy hắn.
________________________
Thiên phong vạn nhận: Ngàn đỉnh núi cao vạn trượng.
Đỉnh núi cao bên trên mây lửa cuồn cuộn, mang theo tiếng sấm.
Lý Cảnh Lung nương vào bóng đêm, nhìn đỉnh núi phía đông, kia là chỗ lần trước Hồng Tuấn đã đưa hắn leo lên, chính là dãy núi mà Diệu Kim cung ngự tọa.
Mặt trời lặn xuống, Thái Hành sơn chìm vào buổi đêm, chim chóc ào ào về tổ, cả thế giới như thay đổi hẳn, không biết có bao nhiêu quái vật giương nanh múa vuốt mà ẩn náu trong màn đêm. Lý Cảnh Lung nín thở lắng nghe, phân biệt tiếng động trong đêm tối mà tiếp cận dãy núi.
Dây thừng của Hồng Tuấn đang ở trên người Lý Cảnh Lung, sau khi đến Diệu Kim cung hắn đã cẩn thận cất giữ.
Trong đêm tối, Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn về dãy núi cao vạn trượng, đúng lúc mây đen che khuất bầu trời, ánh trăng ánh sao đều không chiếu tới, không có chim chóc nào để ý tới hắn…
… tốt, động thủ thôi!
Hắn quăng móc câu vài lần để lấy đà, dựa vào trí nhớ, ném lên chỗ cao, một tiếng động nhỏ vang lên, móc câu vững vàng móc vào một thân cây. Lý Cảnh Lung nhanh chóng leo lên.
Trước chủ điện Diệu Kim cung.
“Nó hút không ít lệ khí của thiên địa.” Thanh Hùng mệt mỏi dựa ở bậc thang, Trọng Minh đứng sau lưng cầm cả bình rượu thuốc dội lên toàn thân đầy vết thương của Thanh Hùng, Thanh Hùng nhịn đau nhìn Trọng Minh.
“Nếu nghe ta.” Trọng Minh lãnh đạm nói, “Lúc trước không để nó xuống núi thì đã không có ngày hôm nay.”
Thanh Hùng cười khổ.
Trong Minh quăng bình rượu trên bậc thang, vỡ nát.
“Cần chờ bao lâu?” Trọng Minh hỏi.
“Hừng đông ngày mai.” Thanh Hùng đáp, “Ta sẽ cố gắng phong bế một lần nữa, hy vọng thành công.”
Trọng Minh đến bên giường ở trong điện, ôm lấy Hồng Tuấn, quay người rời đi.
Hồng Tuấn ngủ say rất an tĩnh, như chưa hề có việc gì xảy ra, Trọng Minh ôm hắn, đi xuyên qua chủ điện, tới trước cây ngô đồng bên ngoài, nhẹ nhàng đặt hắn xuống, dựa vào thân cây.
Trọng Minh cũng dựa vào cây ngô đồng, trầm mặc nhìn về chân trời phía xa, Hồng Tuấn nằm bên cạnh, một đầu dây xích vẫn còn buộc ở chân trái, đầu dây xích còn lại buộc trên cổ tay Trọng Minh.
Vầng trăng sáng ngời, biển mây cuồn cuộn phủ một lớp ánh sáng bàng bạc, ngàn vạn đỉnh núi dãy Thái Hành, như đảo hoang san sát trên mặt biển.
“Cha, người đang nhìn gì vậy?”
“Mặt trời.”
“Còn chưa lên mà.”
“Nhanh thôi.” Trọng Minh trầm giọng đáp.
Khí đó, tiểu Hồng Tuấn ngồi bên cạnh Trọng Minh, nhìn bầu trời phía đông dần chuyển sáng, nửa đêm hắn nằm mộng, tỉnh dậy tìm Trọng Minh liền thấy Trọng Minh ở bình đài.
Trong ký ức của Hồng Tuấn, Trọng Minh nếu không trầm mặc ngồi im thì đang ngủ hoặc ngẩn người suy tư. Hắn từng sờ vết sẹo của Trọng Minh, hỏi từ đâu mà có, Trọng Minh chỉ lãnh đạm trả lời là do rắn cắn.
“Cha, người đang nhìn cái gì?” Tiểu Hồng Tuấn chạy đến bình đài, thò đầu từ phía sau cây cột, hiếu kỳ hỏi.
“Mặt trăng.”
“Cha, con có thể đến nhân gian không?”
“Không được.”
“Thanh Hùng nói nguyện ý đưa con…”
Đó là lần tiểu Hồng Tuấn thấy Trọng Minh nổi giận khủng khiếp, hắn chỉ hỏi một câu mà Trọng Minh cùng Thanh Hùng cãi vã rất lớn, cuối cùng Thanh Hùng bay đi, để lại tiểu Hồng Tuấn ngơ ngác chờ đợi. Trọng Minh giận đến mức một câu cũng không nói, qua ba tháng liền, tiểu Hồng Tuấn thành thực xin lỗi mới đáp lại vài lời.
Từ đấy, hắn không dám nhắc hai chữ ‘nhân gian’ trước mặt Trọng Minh, chỉ có thể mỏi mắt ngóng chờ Thanh hùng, may mà sau đó Trọng Minh không còn giận nữa, còn nói: “Chim non rời tổ, là chuyện tất nhiên, nhưng sự tình trên đời, khó mà song toàn, nếu muốn đến nhân gian thì không cần trở về nữa.”
“Cha, người nhìn xem, con cứu được một con cá…”
“Ném ngay cho ta! Không được làm bừa!”
“Cha! Con sẽ nuôi nó thật tốt!” Hồng Tuấn đã cao hơn, gương mặt thiếu niên càng ngày càng giống Khổng Tuyên, Cá chép yêu sau lưng hắn run rẩy, nói: “Ân công, hay là thôi đi…”
“Đừng sợ.” Hồng Tuấn quay đầu nhìn Cá chép yêu nói, “Cha ta nhìn hung dữ vậy thôi.”
Trọng Minh: “…”
“Chọn hồng trần, hay chọn ta?”
“Cha, con không nỡ rời bỏ người, nếu như bắt buộc phải chọn…”
Trọng Minh giơ kiếm chỉ, đầu ngón tay lóe hỏa diễm, rạch đứt dải đai lưng.
Tiếng vải cháy vang lên, đai lưng đứt đôi, Trong Minh nghiêng người, ngã xuống vách núi, ở giữa không trung hóa thành Phượng Hoàng hào quang vạn trượng, phóng ra liệt hỏa đầy trời soi sáng cả màn đêm, tung cánh kêu vang, rồi bay về phía chân trời xa xăm.
“Cha!” Hồng Tuấn suýt lao ra khỏi vách núi, bị Lý Cảnh Lung ôm chặt.
Lý Cảnh Lung ôm chặt hắn, nhìn Trọng Minh bay về phía xa,
Đêm đó, một cánh tay của Hồng Tuấn duỗi ra ngoài giường, Lý Cảnh Lung nắm tay hắn, rồi chìm dần vào giấc ngủ. Trong mơ, bóng lá ngô đồng vờn quanh Khu ma ti, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua tầng lá lấp loáng như sao băng rơi xuống mặt đất.
“Trưởng sử…”
“Trưởng sử, ngươi đang làm gì vậy?”
“Trưởng sử? Đây là cái gì?”
“Khổng Hồng Tuấn! Trên đường cái đừng có dùng dằng như vậy…”
Đêm tối giơ tay không nhìn thấy năm ngón, mưa lạnh tí tách rơi xuống, Lý Cảnh Lung cắn chặt một cái mộng gỗ trong miệng, chậm chạp leo lên vách đá đen kịt. Hắn không dám dùng Tâm Đăng sợ bị phát hiện, dựa hoàn toàn vào ký ức mà tìm chỗ dừng chân trên vách đá.
“Sao ngươi cứ khẩu thị tâm phi như vậy, thực không tốt…”
“Không phải khẩu thị tâm phi, ta thực không muốn ăn!”
Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn vách núi cao, bóng đêm bao trùm mặt đất, như vô cùng vô tận không nhìn thấy điểm cuối, hắn cắn chặt mộng gỗ, thở hổn hển, suýt nữa trượt chân, leo được một nửa, Lý Cảnh Lung bám vào vách đá, thở phào một hơi.
Ánh dương xán lạn, hắn hất tay Hồng Tuấn, muốn vỗ nhẹ đầu Hồng Tuấn một cái, thấy Hồng Tuấn mặt mày mờ mịt, trong miệng nhét một đống điểm tâm, lại muốn đút cho hắn một miếng. Lý Cảnh Lung vừa bực vừa buồn cười, lại muốn kéo Hồng Tuấn vào ngõ nhỏ, cúi đầu hôn khóe miệng Hồng Tuấn.
Lý Cảnh Lung nghỉ một lát, đạp vào vách đá leo lên.
Hồng Tuấn tựa bên hồ nước, gió thổi tới, mặt hồ lao xao gợn sóng, Hồng Tuấn ngủ cực kỳ an tĩnh, ánh trăng rung động, như làn nước ấm áp bao trùm lên cơ thể Hồng Tuấn.
“Sao lại mưng mủ rồi!”
Hai người da thịt kề sát, Lý Cảnh Lung nghiêm túc bôi thuốc lên tai Hồng Tuấn, mi tâm ẩn hiện sự đau lòng, Hồng Tuấn lại còn cười, nghiêng đầu gối lên bờ ao, con mắt đảo quanh nhìn Lý Cảnh Lung, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
“Đợi kết vảy thì sẽ khỏi thôi.”
Lý Cảnh Lung cau mày, nhìn Hồng Tuấn, nhưng Hồng Tuấn chỉ là nhìn lại hắn rồi cười.
Thế gian một mảnh tối tăm, tay phải Lý Cảnh Lung không ngừng run rẩy, càng ngày càng run mạnh hơn, hắn dùng tay trái giữ chặt lại tay phải, ở trên vách đá nhô ra nghỉ một lát.
“Trưởng sử, ta đi cùng ngươi.”
“Đừng có lằng nhằng, ở đây là quan phủ! Còn ra thể thống gì?”
Lý Cảnh Lung mặc kệ Hồng Tuấn, bước nhanh rời đi, đứng sau bờ tường, cả gương mặt đỏ bừng, hai tai cũng ửng đỏ, dở khóc dở cười, tiện mồm mắng mấy câu, chỉnh lại võ bào rồi vội vàng đi đến Đại Lý tự.
Hơn ba canh giờ leo lên rồi… Lý Cảnh Lung âm thầm đánh giá, hôm đó hai người leo lên, tốc độ chậm đi không ít, đi một mình còn có thể nhanh hơn, nhất định phải đến Diệu Kim cung trước khi trời sáng.
Hắn vung móc câu, móc lên chỗ cao nhất, dựa vào vách đá lại leo lên. Đến một đoạn, không còn chỗ bám nữa, hắn liền dùng mộng gỗ cắm vào khe đá, tóm chặt treo người trên vách đá. Hắn nhìn xuống chỉ thấy một mảnh đen kịt, không biết đã leo được đến đâu, nhìn lên trên giơ tay không thấy nổi năm ngón.
Lý Cảnh Lung không dám khinh thường nữa, đành vận lực truyền Tâm Đăng vào móc câu trên dây thừng, vung lên phía trên, móc câu kia lấp loáng chiếu sáng như chiếc đèn nhỏ
Trong đêm tuyết gió lạnh, đèn đuốc sáng trưng ngoài dịch trạm.
“Ngươi cố ý!” Hồng Tuấn đỏ mặt đến tận mang tai, vội vàng tìm vải, cởi dây lưng.
“Kìm nén như vậy, chắc là muốn thành thân rồi.”
Lý Cảnh Lung ngồi bên cạnh, khoanh chân ngồi cười.
Gió rét gào thét thổi qua, Hồng Tuấn rúc vào chăn, gối lên cánh tay hắn, nghiêng người ôm lấy Lý Cảnh Lung, một chân còn gác lên người hắn, Lý Cảnh Lung tim đập loạn, nghiêng đầu nhìn Hồng Tuấn ngủ say, nhẹ nhàng cúi đầu. Môi hai người còn cách nhau chưa đến nửa tấc, Hồng Tuấn hơi động, nghiêng người, Lý Cảnh Lung lập tức nhắm mắt lại bình ổn hơi thở.
“Hồng Tuấn…” Lý Cảnh Lung cố hết sức, nắm chặt dây thừng giật một cái, móc câu bung khỏi vách đá tạo thành một đường cong, Lý Cảnh Lung bổ nhào về phía trước bám vào mỏm đá đang nhô ra trên vách đá dựng đứng.
Một khắc này, tính mạng hắn như mành chỉ treo chuông.
Lý Cảnh Lung nhắm mắt, cuồng phong bên tai ào ào thổi qua, trong nghĩa địa đầy gió tuyết, Hồng Tuấn toàn thân bộc phát ma hỏa, như lưỡi đao điên cuồng quét sạch mọi thứ, Lý Cảnh Lung chịu đau cầm kiếm xông tới.
“Dừng tay –!”
Hắn giang tay, ôm chặt lấy Hồng Tuấn, cả lồng ngực phát ra ánh sáng mãnh liệt, toàn thân ma khí của Hồng Tuấn bị đẩy lùi, như ánh nắng chiếu tuyết tan, gió thổi mây bay, ma hỏa hóa thành sao băng gào rít bay về phía sau.
Lý Cảnh Lung dụng lực bò lên, đây chính là chỗ nghỉ chân hôm trước cả hai cùng né băng tuyết rơi xuống từ trên đỉnh núi! Đang ở ngay trước mắt!
Khối băng kinh thiên động địa sụp xuống, hắn vô thức ôm chặt Hồng Tuấn, thác băng đổ ầm ầm, Hồng Tuấn tim đập loạn, hai người kề sát nhau, mũi chạm mũi, khi âm thanh dần lắng lại, đôi mắt hắn nhìn Hồng Tuấn còn mang theo tiếu ý.
Cảm giác cả hai đều có phản ứng.
Hai tay hắn đè lên vách đá, không có ý tốt nhìn Hồng Tuấn, chỉ muốn cúi đầu hôn Hồng Tuấn.
Lý Cảnh Lung nghỉ ngơi một lát, phát hiện đã tiến vào biển mây, lúc này cắn mộng gỗ, lấy lại tinh thần, vung dây, hai tay thoăn thoắt kéo dây, hướng về phía khe nứt trên cao, nhảy lên, chuẩn xác mà cắm thẳng mộng gỗ vào.
Chốc lát, Lý Cảnh Lung đã vượt qua biển mây cuồn cuộn, ánh mắt trong vắt, nhìn ngân quang vạn đạo trên tầng mây rộng lớn.
Trăng sáng lơ lửng giữa biển mây mênh mông.
Vầng trăng tròn phía trời tây, biển mây phủ kín, Lý Cảnh Lung đứng dưới ánh trăng nhìn sơn mạch dãy Thái Hành, như đảo hoang san sát giữa biển.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có gió nhẹ khẽ thổi, sóng mây dập dìu trôi về phía chân trời,
Một tiếng động rất nhỏ vang lên, tiếng móc câu móc vào lan can bình đài, Hồng Tuấn chợt tỉnh.
Hắn mở mắt, ánh trăng từ phía xa chiếu rọi, dưới bóng cây ngô đồng, Trọng Minh vẫn còn ngủ say, Hồng Tuấn nhìn dây xích ở cổ chân, lại nhìn về phía bình đài.
Lý Cảnh Lung thu dây thừng, cố gắng kìm chế cơn run rẩy ở tay phải, xoay người nhìn thấy Hồng Tuấn bên hồ nước.
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn mở to hai mắt, Lý Cảnh Lung lại cười, cố gắng không thở ra tiếng, nghiêm túc nhìn Hồng Tuấn, cũng không tạo ra âm thanh gì, kéo thân thể mệt mỏi chậm rãi đi tới, khom người giang tay, ôm chặt lấy Hồng Tuấn.
Chân trời hiện ra ánh sáng bàng bạc, Hồng Tuấn không ngừng nghẹn ngào ôm lấy Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung cúi đầu hôn lên tóc Hồng Tuấn.
“Suỵt!” Lý Cảnh Lung ra hiệu, lại nhìn Trọng Minh ngay bên cạnh, thủ thế chỉ chỉ dây xích trên cổ chân Hồng Tuấn, Hồng Tuấn lắc đầu nhìn Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung quỳ một chân trên đất, cau mày nghĩ cách. Hồng Tuấn vẫn im lặng ôm chặt eo hắn, Lý Cảnh Lung muốn gỡ vòng tay đang quấn chặt lấy hắn để tìm cách chặt đứt dây xích, nhưng Hồng Tuấn một mực không buông.
“Buông tay…” Lý Cảnh Lung nhỏ giọng nói.
Hồng Tuấn vẫn một mực ôm chặt, lúc này hắn ý thức được bao mối cảm xúc, mừng rỡ, bi thương, phiền muộn, tức giận, bách vị tạp trần…
Đủ mọi loại xúc cảm, từ cảm giác gắn bó dựa dẫm nhau, suy nghĩ được mất hơn thua, không biết làm sao lại nổi lên, ở khắp mọi nơi như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi vào nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn.
“Buông tay, Hồng Tuấn.” Lý Cảnh Lung sắp bị bức điên, nhỏ giọng nói, “Gian nan khổ cực leo lên đây, ngươi lại làm sao thế này.”
Hồng Tuấn buông tay, nước mắt chực trào ra mà nhìn Lý Cảnh Lung.
Lý Cảnh Lung nhìn thấy, cõi lòng xúc động chỉ muốn ôm chặt Hồng Tuấn, nhưng tình cảnh này không phải lúc để xúc động, hắn ra hiệu cho Hồng Tuấn đợi ở đây, bản thân thì khom người đi sang bên kia hồ tìm kiếm trong chủ điện có cái gì để phá xích hay không.
Hồng Tuấn hướng Lý Cảnh Lung, ra hiệu tìm phi đao của hắn, Lý Cảnh Lung khoát tay, trả lời để hắn tự lo. Khi đứng dậy đột nhiên đụng ngay Thanh Hùng đang từ chủ điện đi ra.
Cả người Thanh Hùng toàn là vết thương, đầy mùi rượu thuốc, trong khoảnh khắc bầu không khí trở nên lo lắng cực độ. Hồng Tuấn quay đầu nhìn Trọng Minh vẫn còn đang ngủ, lại nhìn Thanh Hùng, vô cùng nôn nóng.
Lý Cảnh Lung vòng tay định rút Trí Tuệ kiếm, tay phải run rẩy cố gắng bình tĩnh giằng co với Thanh Hùng.
Thanh Hùng lại làm khẩu hình, Hồng Tuấn không nhìn thấy, nhưng Lý Cảnh Lung lại rất rõ ràng…
…Đáp ứng ta, dù có chết hóa thành Chiến Tử Thi Quỷ cũng phải bảo vệ hắn chu toàn.
Lý Cảnh Lung hiểu ra, cất kiếm lại, chậm rãi gật đầu.
Một khắc sau, tay trái Thanh Hùng vung lên, một mảnh lông vũ màu đen ánh vàng xoáy vòng bay đi, cắt đứt xiềng xích trên chân Hồng Tuấn, ngay sau đó tay phải gẩy một cái, Lý Cảnh Lung cảm thấy một sức mạnh ập tới đẩy vọt hắn bay ra ngoài bình đài.
Hồng Tuấn thấy vậy lập tức chạy vọt lên, tóm lấy Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung túm chặt tay Hồng Tuấn, kéo Hồng Tuấn vào lồng ngực mình, ôm vững.
Hồng Tuấn: “!!!”
Lông vũ của Kim Sí Đại Bằng bắn về phía Lý Cảnh Lung hóa thành quang dực, đưa cả hai vô thanh vô tức bay khỏi bình đài, Thanh Hùng lại khẽ phẩy tay, năm đạo ánh sáng như sao băng bay vụt theo hai người, Lý Cảnh Lung một tay ôm Hồng Tuấn, tay kia chuẩn xác đỡ được Khổng Tước Linh cùng Trảm Tiên Phi Đao của Hồng Tuấn.
Hồng Tuấn ôm lấy Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung xoay người, quang dực ‘vù’ một tiếng xé rách biển mây, mang theo vầng mặt trời mới mọc, bay đến tận cuối dãy núi.
Mây mù lướt qua, từ Diệu Kim cung ở phía xa truyền đến thanh âm vang vọng.
Hai người quay đầu, tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, một cột lửa hừng hực cùng một đoàn kim vân thấp thoáng giữa biển mây, cuồng phong gào thét, tầng tầng khói mây mù mịt giữa thinh không.
“Là Trọng Minh!” Hồng Tuấn nói, ” Trọng Minh tỉnh rồi!”
Lý Cảnh Lung không đáp, chỉ ôm chặt Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vẫn quay đầu nhìn lại. Lý Cảnh Lung lấy tay che mắt Hồng Tuấn, hai người càng bay càng nhanh, lướt qua Nhất tuyến thiên, xuyên ra bên ngoài hẻm núi Thái Hành, lăn xuống bãi cỏ.
Hồng Tuấn lộn nhào, vội vàng trèo lên mô đất cao, Lý Cảnh Lung đuổi theo, hô: “Hồng Tuấn!”
Hồng Tuấn đứng giữa sườn núi, kinh ngạc nhìn Diệu Kim cung phía xa, Trọng Minh dường như rất phẫn nộ, Phượng Hoàng cùng Kim Sí Đại Bằng triền đấu, làm sụp cả đỉnh núi trước đó giam giữ Hồng Tuấn, mây khói trùng điệp che lấp.
Hồng Tuấn quay lại nhìn Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung áy náy nhìn Hồng Tuấn.
“Thật xin lỗi, không nghĩ cuối cùng lại…”
Hồng Tuấn nhào tới ôm chặt lấy hắn.
________________________
Thiên phong vạn nhận: Ngàn đỉnh núi cao vạn trượng.
Bình luận truyện