Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 3 - Chương 118: Dụ địch chi kế



Trong phủ Phong Thường Thanh, Lý Cảnh Lung cho hắn ăn đan dược đã được Hồng Tuấn chuẩn bị sẵn. Phong Thường Thanh lại đẩy Lý Cảnh Lung, nói: “Đi… đi cứu giá bệ hạ.”

Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Đã chuẩn bị sẵn rồi, lần này tình thế bắt buộc, huynh yên tâm.”

Phong Thường Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nặng nề nhắm mắt lại. Lý Cảnh Lung vội vàng đi ra, định đến Từ Ân tự, lại nghe thấy tiếng còi sắc bén từ phía bắc.

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía Bắc mây đen cuồn cuộn, vượt qua cung Hưng Khánh, tiến thẳng đến ngoài Huyền Vũ môn, giống như một đám mây huyễn hóa thành thiên quân vạn mã, gào rú, gầm thét, đuổi theo ai đấy.

Một tiếng còi dài, một tiếng còi ngắn, tất cả thành viên trong Khu ma ti đều nghe thấy.

Lý Cảnh Lung ngẩng đầu nhìn ra xa.

Cừu Vĩnh Tư lập tức rời khỏi đám đông, Hồng Tuấn cùng Lý Bách, Lý Quy Niên đang ở bên đường uống nước ô mai lạnh, nghe thấy thanh âm kia, liền bỏ lại đồ ăn, nói: “Ta đi trước!” Rồi xông ra khỏi hẻm, leo lên ngựa.

Trường An vắng vẻ, Hồng Tuấn thúc ngựa phi nước đại, đến đường Chu Tước thì gặp Cừu Vĩnh Tư. Cừu Vĩnh Tư hô to: “Bọn họ lấy được rồi!”

Hồng Tuấn quát: “Trưởng sử đâu?!”

“Không biết!” Cừu Vĩnh Tư nói, “Làm theo kế hoạch!”

Mạc Nhật Căn đỡ lấy Lục Hứa, thở một hơi, hai người im lặng một lúc, đều đang run rẩy, thì bên tai nghe thấy tiếng còi vang lên.

“Phải làm việc rồi.” Lục Hứa nghiêm túc nói.

Mạc Nhật Căn kéo Lục Hứa, hai người từ trong bồn tắm đi ra, Mạc Nhật Căn lấy quần áo không biết ai để lại, mặc vào cho Lục Hứa.

Hai người mặc bạch y, khoác ti bào màu đen, nhanh chóng vọt ra. Lục Hứa huýt sáo một tiếng, định gọi ngựa, nhưng Mạc Nhật Căn cúi người, hóa thành Thương Lang. Thương Lang như đã thay lông, từng là sói xám hóa đen, xong giờ lại xen kẽ lông xám trắng, toàn thân màu xám xanh, trên cổ có một vòng lông trắng.

“Thay lông rồi.” Lục Hứa kinh ngạc.

“Có đẹp không?” Thương Lang nghiêng đầu, thấp giọng nói.

Lục Hứa nghiêng người, cưỡi lên lưng Thương Lang, nói: “Lông dày hơn trước.”

“Thời tiết này nóng quá.” Thương Lang nóng đến mức thè lưỡi, nhưng phải cố nhịn, vì cái hành động này giống chó quá.

“Bám chắc.”

Thương Lang nhảy chồm về phía trước, ‘vù’ một tiếng xông lên phía bắc, đuổi theo mây đen mà đi.

A Sử Na Quỳnh và A Thái giục ngựa phi như điên, mây đen phía sau chỉ cách có trăm bước đã vọt ra khỏi thành. A Sử Na Quỳnh dùng sức thổi còi, hô: “Cái này có tác dụng gì không?”

“Tai bị ngươi thổi điếc rồi!” A Thái quay đầu hô.

A Sử Na Quỳnh nói: “Ta cảm giác được nguy hiểm!”

A Thái hô: “Lấy thì cũng lấy rồi, giờ còn nói chuyện này?”

“Xem chiếc nhẫn có dùng được không?” A Sử Na Quỳnh nói.

A Thái ném chiếc nhẫn cho A Sử Na Quỳnh, nó to bằng cái vòng tay, không đeo nổi. A Sử Na Quỳnh nhìn đi nhìn lại, nói: “Thần Hỏa đây sao? Triệu hoán thế nào?”

“Không biết!” A Thái nói, “Đừng để ý! Nó sắp đuổi đến rồi!”

Mây đen càng lúc càng tới gần, hai người phải rẽ ngựa sang đường lớn chạy, ma khí kia không ngại địa hình, A Thái rẽ mấy lần xong quay lại thấy nó càng ngày càng gần.

“Nó có điểm cuối!” A Sử Na Quỳnh hô.

Hai người thở ra một hơi, ma khí này từ lúc ở cung Hưng Khánh bay lên, dường như vô cùng vô tận. Giờ phát hiện nó có giới hạn nhẹ nhõm hơn hẳn, dù như vậy mây đen do An Lộc Sơn hóa thành cũng chiếm một khoảng lớn, cuồn cuộn, lại còn có sấm chớp từng đợt.

Đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy hình dạng của ‘Ma’, ma khí ở Đôn Hoàng so ra chỉ là đám khói nhỏ.

“Không được!” A Sử Na Quỳnh hô, “Nó định bao vây chúng ta!”

“Hướng lên núi!” A Thái đáp.

Hai người dồn toàn lực, giục ngựa phi về phía đỉnh núi.

“Đi mau!”

“Pháp trận của Vĩnh Tư đâu?!”

“Không nhìn thấy! Nhanh nằm sấp xuống! Không còn thời gian đâu!”

“Úp sấp đến khi nào! Nếu nó không đến thì làm sao?!”

“Cứ úp sấp khi nào đến thì thôi!”

“Vậy cũng không cần dùng pháp bảo sao?” A Sử Na Quỳnh nói, “Hơn nữa, pháp bảo gì? Ta chưa thấy qua!”

“Tự xem mà làm thôi! Tóm lại hôm nay ngươi là anh hùng! Dù thế nào cũng cố mà chịu đựng!” A Thái lo lắng nói,  để A Quỳnh nằm sấp xong, lại đạp hắn một cước, A Thái chạy về phía giữa đình, nghiêng người một cái, ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, trong thành, Hồng Tuấn ra roi thúc ngựa phi tới, thấy một người trên phố Chu Tước.

“Cảnh Lung!” Hồng Tuấn hô.

Lý Cảnh Lung hơi nghiêng người về sau, Hồng Tuấn trên ngựa vươn tay, Lý Cảnh Lung nắm lấy tay Hồng Tuấn, xoay người một cái nhảy lên yên ngựa.

“Giá!” Lý Cảnh Lung cầm cương, chở Hồng Tuấn, điên cuồng chạy đi.

Lý Cảnh Lung về đơn vị, hỏi Cừu Vĩnh Tư: “Mọi người đâu rồi!”

“Triệu Tử Long còn đang ở Từ Ân tự, còn lại không biết!” Cừu Vĩnh Tư đáp, tuấn mã đã phi tới cổng Bắc, thấy cổng thành mở rộng, mấy tên binh sĩ thủ thành đã bị nhiễm ma khí, sắc mặt đen xì ngã bên cạnh. Hai con ngựa như tên bắn, lao ra ngoài cổng thành.

“Lục Hứa…”

“Ta nghe thấy tiếng còi của bọn họ!” Lý Cảnh Lung nói, “Làm được rồi!”

Có thể mơ hồ thấy được hắc khí điên cuồng bay về phía Đại Minh Cung, đuổi theo A Thái và A Sử Na Quỳnh. Đám Lý Cảnh lung lại đuổi theo hắc khí, Hồng Tuấn nhìn quanh, không biết Mạc Nhật Căn và Lục Hứa đang ở đâu, nghiêng đầu thì lại ghé sát vào Lý Cảnh Lung, cảm nhận được hơi thở của hắn.

Lý Cảnh Lung thuận tiện hôn lên má hắn một cái.

Một khắc này, dù trước mặt là đại chiến, nhưng trong tâm Hồng Tuấn trăm hoa đua nở.

“Em sợ sao?” Lý Cảnh Lung thấp giọng nói, vươn tay nắm lấy tay Hồng Tuấn, tình cảnh có hơi giống ngày từ Ly sơn trở về giết hồ yêu.

Hồng Tuấn đan tay với hắn, đột nhiên có cảm giác không thật, Khu ma ti chỉ có sáu người, mà theo từng bước kế hoạch của Lý Cảnh Lung đã dần dần chạm đến điểm cuối tưởng chừng không tới được kia.

“Côn Thần nói…”

Hồng Tuấn nhớ Côn Thần rời đi vì tập hợp yêu tộc, Thanh Hùng giúp bọn họ đối phó Thiên Ma và Giải Ngục, còn Trọng Minh ở Diệu Kim cung xa xôi.

Bọn họ đều không đến, có lẽ hôm nay chưa kết thúc được. Hồng Tuấn có dự cảm mãnh liệt rằng, Thiên Ma cũng được, Giải Ngục cũng thế, tại thời khắc này, chưa thể triệt để giải quyết. Nhưng Lý Cảnh Lung lại cho hắn niềm tin, như một quả cân đối trọng, cân bằng lại.

“Mặc kệ hắn nói cái gì.” Lý Cảnh Lung chân thành nói, “Tương lai do chúng ta định đoạt. Giá!”

Tiếng còi vang lên, từ trong ruộng lúa một cự lang xông ra, trên lưng là Lục Hứa!

Ba người reo hò, Hồng Tuấn hô lên: “Mạc Nhật Căn! Ngươi đã về!”

Thương Lang đầu tiên là ầm ừ trong cổ họng, sau đó tru lên một tiếng. Lục Hứa lớn tiếng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”

“Phía trước!” Lý Cảnh Lung nói, “Đừng gấp! Để thời gian cho bọn họ! Tốc độ này được rồi!”

Lục Hứa, Mạc Nhật Căn đã trở về.

Toàn bộ thành viên Khu ma ti đã đông đủ.

Thiên Bảo năm mười ba, ngày hai mươi nhăm tháng tư.

Vụ án: Khu Ma

Độ khó: Cấp chữ Thiên

Phạm vi: Đại Minh cung.

Có liên quan: An Lộc Sơn (Thiên Ma), Dương Quốc Trung (Giải Ngục)

Tình tiết: Ngày hai mươi nhăm tháng tư, sinh thần Dương quý phi, tứ tướng ‘Tửu Sắc Tài Vận’ dưới trướng của An Lộc Sơn đã bị tiêu diệt, Thiên Ma hiện thế, bị dẫn dụ đến Đại Minh cung. Muốn một chiêu tiêu diệt Thiên Ma, tịnh hóa nó… Còn có một nhiệm vụ ẩn cần hoàn thành.

Thù lao: Nhân gian ngàn năm thái bình.

Đại Minh cung, hoàng hôn, mặt trời ngả về tây.

Đám mây đen bay về phía đỉnh núi, trong tiếng nổ vang trời, giữa đình viện hiện ra thân hình to tướng của An Lộc Sơn. Lúc này, toàn thân của hắn bốc cháy, mà giữa trán lại phóng ra hắc hỏa, hai mắt lóe hào quang màu đỏ như máu, giống như một hung thần ác sát khổng lồ.

Ma khí đến đâu cây cỏ hoa lá úa tàn đến đấy, khí tức tử vong dày đặc, bao trùm toàn bộ Đại Minh cung.

“Tự tìm đường chết!” An Lộc Sơn dường như gầm lên.

Trong Đại Minh cung yên tĩnh vô cùng, giữa đình có hai người đang nằm vật, A Sử Na Quỳnh bị lửa thiêu đến cháy đen cả người, nằm sấp không nhúc nhích. A Thái thì bị một phi đao đâm vào cổ, một tay giữ chặt vết thương, tay kia siết chặt.

A Thái run rẩy, vết thương vẫn ứa máu, trong mắt ngập tràn sợ hãi, An Lộc Sơn vung tay, A Thái bị ma khí cuốn lên, đập mạnh vào góc tường, lại run rẩy, buông lỏng tay.

Từ trong tay, một chiếc ban chỉ mang sắc vàng lăn đến bên chân An Lộc Sơn.

Ma khí bao quanh ban chỉ, nâng nó lên đặt vào tay An Lộc Sơn. Lúc này tay trái hắn đã mọc lại ngón cái, nhưng lần này, hắn đeo vào ngón cái tay phải.

“Mang hồn phách hai ngươi dung luyện cùng một chỗ thì thế nào?” An Lộc Sơn nâng một tay, hắc khí đang định tuôn ra tập kích hai người, thì ban chỉ phát sáng, chiếu cho An Lộc Sơn không mở nổi mắt.

An Lộc Sơn: “Cái này… Đây là… không! Không!”

An Lộc Sơn hoảng sợ tru lên, tóm lấy ban chỉ muốn tháo nó xuống, nhưng vừa chạm đến ban chỉ nó đã nóng rực, một ngọn lửa màu trắng bắn ra, vờn quanh An Lộc Sơn, vây khốn hắn.

“Các ngươi… Các ngươi…” An Lộc Sơn ý thức được mình đã bị trúng kế, thở dốc nói: “Còn ai nữa! Chỗ này còn ai nữa!”

A Thái rút phi đao đang cắm trên cổ, máu me đầy mặt, vuốt tóc, tung Phong vụ phiến, lấy ra bốn chiếc nhẫn đeo lên.

“Ngại quá.” A Thái nói, “Địch Nhĩ Mã là ai? Chưa từng nghe qua, ta là Hoàng đế Tát San, Thái Cách Lạp.”

An Lộc Sơn quay người, chưa tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm A Thái.

“Thất Vi Vương tử, Mạc Nhật Căn A Khắc Hồn.” Giọng nói của Mạc Nhật Căn vang lên, một thân võ bào màu đen, đeo bao tên từ ngoài điện đi vào.

“Ngươi… Ngươi…” An Lộc Sơn chỉ Mạc Nhật Căn, giận dữ hét, “Rốt cuộc ngươi làm thế nào thoát ra!”

“Nhờ có ta.” Giọng nói Lục Hứa vang lên, từ phía tây nam đi đến, lúc này ngoại hình hắn đã thay đổi, đỉnh đầu mọc ra hai mẩu sừng ngắn ngủ, toàn thân áo đen tung bay, hiện ra một vầng hào quang trắng mờ, hai sừng phát sáng.

“Ta phong ấn một đoạn mộng cảnh trong lòng hắn.” Lục Hứa nói, “Rồi đưa hắn đến chỗ ngươi, ta nhìn thấy mộng cảnh của hắn, vì thế biết được nhất cử nhất động của ngươi.”

An Lộc Sơn kinh hãi.

“Sao có cảm giác cục diện hôm nay thay đổi thế nhỉ.” Cừu Vĩnh Tư cười nói, tay cầm quạt xếp, hờ hững lắc qua lắc lại, tiến vào trung đình, nói: “Bình thường là đối thủ giải thích bố trí cho chúng ta chứ.”

An Lộc Sơn quay đầu nhìn Cừu Vĩnh Tư, Cừu Vĩnh Tư thu quạt xếp, chân thành nói: “Hàng Long Tiên Tôn đời thứ mười bảy, Cừu Vĩnh Tư, xin chỉ giáo.”

“Đó là vì trưởng sử và Căn ca đã bố trí quá tốt.” Hồng Tuấn nói.

“Ta nhận ra ngươi…” An Lộc Sơn gầm lên, “Là ngươi! Là ngươi!”

Hồng Tuấn nói: “Là ta, lúc đầu, vốn ta mới là Thiên Ma.”

“Nói đúng, chúng ta còn phải cảm tạ ngươi.” Giọng nói của Lý Cảnh Lung vang lên, hắn tiến vào trung đình, giải thích cho An Lộc Sơn, “Chẳng qua, mục tiêu hôm nay, nói ra có chút hổ thẹn, cũng không phải là ngươi. Khu ma ti trưởng sử, Nhã Đan hầu, Lý Cảnh Lung, lần đầu diện kiến, xin được chỉ giáo!”

“Lý Cảnh Lung!” An Lộc Sơn cười nhạo, “Coi chừng thông minh quá sẽ bị thông minh hại!”

An Lộc Sơn ở Trường An sớm đã nghe qua đại danh của Lý Cảnh Lung, lúc ấy hắn coi thường bản lĩnh cái tên khu ma sư mới ngoài hai mươi này. Địch nhân của hắn là Dương Quốc Trung, uy hiếp cũng chỉ từ Dương Quốc Trung mà thôi.

Chính vì khinh địch chủ quan, nên hắn bị lật thuyền trong mương, hao tổn bốn thủ hạ, mà bản thân cũng trúng kế!

“Chờ chút!” An Lộc Sơn giận dữ hét lên, “Chúng ta cùng giao dịch!”

Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, An Lộc Sơn đại nhân.”

An Lộc Sơn mở hai mắt, Lý Cảnh Lung lại nói: “Rất xin lỗi, thời gian chúng ta có hạn, cũng không quen phải giải thích cho địch nhân, dù sao đối thủ cuối cùng cũng chết vì…”

An Lộc Sơn: “Từ từ! Chờ đã!”

Lý Cảnh Lung rút kiếm, tay trái vươn ra. Ban chỉ kia là do Cừu Vĩnh Tư đặc biệt chuẩn bị, mà Lý Cảnh Lung truyền vào đó rất nhiều năng lượng của Tâm Đăng, lúc này ầm vang nổ tung, theo điều khiển của Lý Cảnh Lung cuốn lấy An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn phẫn hận, thống khổ kêu rên, bị ghìm đến bạo tán hết cả hắc khí, giận dữ hét: “Lý Cảnh Lung! Thả ta! Ngươi sẽ không hối hận đâu!”

Mọi người hồi hộp nhìn An Lộc Sơn, Lý Cảnh Lung vẫn chăm chú. Hồng Tuấn, A Thái, Cừu Vĩnh Tư đều nắm chặt pháp bảo, biết rằng đây chỉ đang bức ma khí từ thân thể An Lộc Sơn ra, đòn chí mạng còn chưa đem ra dùng.

Hồng Tuấn đến lúc này vẫn không tin được, kết thúc như vậy? Số mệnh của hắn hôm nay có thể giải thoát rồi sao?

Ngũ Sắc Thần Quang dập dờn trong tay hắn, Lý Cảnh Lung toàn lực ứng phó, lửa của Tâm Đăng không ngừng thiêu đốt An Lộc Sơn. An Lộc Sơn gầm thét, sử dụng pháp bảo, vòng cổ hóa thành một đầu giao long, mang theo sấm sét công kích Lý Cảnh Lung.

Hồng Tuấn đã chuẩn bị, lập tức xuất thủ, đỡ một đòn kia hộ Lý Cảnh Lung, nhẫn trên tay An Lộc Sơn lại hóa thành hung thú, xông ra cắn xé bốn phía. Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn xông lên, Đinh Đầu Thất Tiễn bay loạn xạ, bảo hộ cho Lý Cảnh lung.

“Ngươi không… thể!” Giọng nói của An Lộc Sơn trầm thấp, bị đè nén, không thể phát ra tiếng, nhìn Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung sắp không khống chế được nữa, sức mạnh của An Lộc Sơn đã vượt quá tưởng tượng của hắn, giận dữ hét lên: “Cho ta pháp lực!”

Trong đình hiện ra vô số quái vật, hóa thành một địa ngục máu me, quanh người Lý Cảnh Lung đều là gai nhọn, đỉnh núi ở Đại Minh cung gió lạnh rít gào, như nhân gian luyện ngục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện