Thiên Bảo Phục Yêu Lục
Quyển 3 - Chương 91: Bách niên chi ước
“Ta cũng không cho rằng ngươi không cướp được.” Lý Cảnh Lung vịn tường, điều hòa nội tức, miễn cưỡng đứng dậy, đối mặt Dương Quốc Trung.
“Không cướp được là không cướp được.” Dương Quốc Trung buông tay, nói, “Lúc trước thử qua một lần đã thất bại rồi. Giờ ngươi dùng Tâm Đăng phong ấn, trừ phi Hồng Tuấn tự nguyện hóa thành Ma, nếu không thì chả có cách nào cả. Nhưng ta có ba ma chủng, không cần đến Thần ma nhất thể của Khổng Tước Đại Minh vương, cũng có thể thành ma, nói cho ngươi hay.”
“Hai cái.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói.
“Không tồi.” Dương Quốc Trung biến sắc, lạnh lùng nói, “Ở Đôn Hoàng hủy mất một Tâm Ma ta thiên lao vạn khổ luyện ra, còn chưa tính sổ với ngươi.”
Lý Cảnh Lung lại cười, nói: “Dương tướng, hay Yêu vương bệ hạ, lời này quả thú vị, ta còn chưa tìm đến ngươi, ngươi đã định nhờ cậy ta rồi?”
Dương Quốc Trung phất tay áo một cái, nói: “Hay ta đem ba Tâm Ma, chắp tay nhường ra, trợ giúp vị tiểu bằng hữu này thành ma thì thế nào?”
Lý Cảnh Lung biến sắc, Dương Quốc Trung lại nói: “Lấy thực lực của ngươi, phong bế được ‘Tam thiên ngạc mộng’ đã là may mắn, đến lúc Tâm Đăng của ngươi bị hủy thôi. Người trẻ tuổi có lòng tin thật tốt, nhưng đừng có cuồng vọng tự đại.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Xuất hồn, có ngày cũng không thu lại được, ngươi muốn trao đổi gì?”
Dương Quốc Trung trầm mặc một lúc lâu, nhìn Lý Cảnh Lung, trong mắt mang theo điểm tán thưởng, trầm giọng nói, “Nhã Đan hầu, so với tưởng tượng của ta, ngươi còn thông minh hơn.”
“Tâm ma thứ hai ở trên người ngươi.” Lý Cảnh Lung trôi chảy mà nói, “Ta đoán không sai chứ?”
Dương Quốc Trung không trả lời, Hồng Tuấn nhanh chóng bắt đúng điểm mấu chốt, thấp giọng hỏi: “Thứ trên người Lục Hứa là ‘Tam thiên ngạc mộng’, vậy trên người ngươi là thứ gì?”
Dương Quốc Trung biến sắc, Lý Cảnh Lung biết câu hỏi này của Hồng Tuấn đã chạm đúng nọc. Hắc Giao Giải Ngục xuất tam hồn hóa thành Tâm Ma, cái đầu tiên chính là mượn linh hồn của Bạch Lộc, hấp thu ác mộng thế gian. Cái thứ hai, ở trên người hắn, hấp thụ oán hận thống khổ của thiên địa, từ một chỗ nào đó phát tán ra.
Mà cái thứ ba, đoán không sai thì nó ở trên người An Lộc Sơn!
Dương Quốc Trung đương nhiên sẽ không luận đàm về việc luyện hóa Tâm ma, chỉ nói: “Thay ta đem Tâm Ma thứ ba thu về.”
“Trên người An Lộc Sơn?” Lý Cảnh Lung chậm rãi nói, cuối cùng cũng bắt được điểm yếu của Dương Quốc Trung.
“Đúng vậy.” Dương Quốc Trung tao nhã gật đầu một cái, đáp: “Mười năm trước ta dùng tam hồn hóa thành Tâm Ma, một cái giao cho tên gia hỏa này, không ngờ An Lộc Sơn dùng pháp bảo ngăn cách ta và nó liên kết với nhau, để hắn sử dụng, dần dà không thể khống chế được nữa. Cần có người giết chết hắn, phóng xuất Tâm Ma ra.”
Lý Cảnh Lung liếc Hồng Tuấn, Hồng Tuấn cảm thấy cục diện này cực kỳ hoang đường, rõ ràng đến giết Giải Ngục, không giết được hắn mà còn giúp hắn làm việc?
Lý Cảnh Lung nói, “Với Khu ma ti, ngươi nên biết, Thiên Ma cũng vậy, Giải Ngục cũng thế, đều là mục tiêu mà chúng ta cần diệt trừ. Dương tướng, ngươi lấy đâu ra tự tin rằng ta sẽ đồng ý giao kèo này với ngươi?”
Dương Quốc Trung cười một tiếng, nói: “Nhã Đan hầu, thứ cho ta nói thẳng, lúc này ta bị các ngươi bức đến không còn cách nào khác mới phải ra mặt, nếu các ngươi không càn quấy đế lăng thì việc gì ta phải gặp cảnh nguy hiểm này?”
Lý Cảnh Lung chân thành nói: “Cái này đề cao ta quá rồi, An Lộc Sơn muốn vịn cớ đối phó với ngươi, Khu ma ti tham gia làm gì?”
“Hôm đó ta đến yết kiến, muốn nói cho ngươi hiểu.” Dương Quốc Trung lạnh lùng nói, “Dùng thực lực các ngươi, tất cả hợp lực, vây khốn một con cổ vượn là có thể…”
Hồng Tuấn: “!!!”
Lý Cảnh Lung bị vạch trần như vậy, cũng không mạnh miệng nữa, nói, “Không tồi, nguyên nhân chính là vì vậy mới có thể chặn đường người, để ngươi tự ra mặt giải quyết.”
“Ngươi không biết.” Dương Quốc Trung tới gần, uy thế kía còn mạnh mẽ hơn nữa, hắn gằn từng chữ, “Ta muốn giết người, sẽ tìm lý do, ta sẽ không giết người bừa bãi. Nhưng nếu An Lộc Sơn thành công, sẽ chỉ có hủy diệt cùng chết chóc, giờ chúng ta đều không có đường đi nào nữa, nhất định phải liên thủ diệt trừ hắn.”
“Đây chính là sai lầm của ngươi.” Lý Cảnh Lung nói.
Dương Quốc Trung nheo mắt, nhìn Lý Cảnh Lung, rồi nói: “Đúng vậy, thì tính thế nào.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Ta có thể giúp ngươi thu hồi Tâm Ma thứ ba, nhưng chắc ngươi cũng đoán được điều kiện của ta là gì.”
Dương Quốc Trung sâu xa khó hiểu nhìn Lý Cảnh Lung.
“Ngươi vì sao mà muốn trở thành Thiên Ma?” Hồng Tuấn hỏi, “Cha ta kháng cự như vậy, thậm chí còn hại ta và nương… ngươi lại…”
“Cho nên ta thay đổi chủ ý.” Dương Quốc Trung trầm giọng nói.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hô hấp Hồng Tuấn dồn dập, thấy Dương Quốc Trung chầm chậm dạo bước, chân thành nói: “Ta không đáp ứng được điều kiện của ngươi, Lý Cảnh Lung. Nhưng giá rao trên trời, trả tiền dưới đất, ta có thể đợi thêm một trăm năm nữa.”
Nói xong hắn nhìn về phía Hồng Tuấn, Hồng Tuấn chợt hiểu… Dương Quốc Trung nguyện ý chờ cho tới khi bọn họ chết!
Với Giải Ngục đã là yêu quái ngàn năm, ở nhân gian có trăm năm cũng chỉ coi như một cái chớp mắt.
“Nếu như ta sống hơn trăm năm thì sao?” Hồng Tuấn lạnh lùng nói.
“Ngươi sẽ không.” Dương Quốc Trung nhìn Hồng Tuấn, ý vị thâm sâu mà cười, “Hậu đại của yêu tộc và phàm nhân sẽ theo tuổi thọ của phàm nhân, việc này đã được chú định sẵn, ngươi không thể nào vừa thần thông vừa trí tuệ được.”
“Ta cũng chẳng cần đợi đến một trăm năm. Các ngươi muốn lưu lại bố trì thì cứ tùy ý, sau trận này nhất định sẽ có chiến tranh, không gì không thể.”
Lý Cảnh Lung thoáng nhìn Hồng Tuấn, trong lòng Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Thực tế, hắn cũng không biết bản thân sẽ sống đến bao giờ, Trọng Minh chưa bao giờ nói, nhưng chuyện này không phải hắn chưa từng nghĩ tới.
Một trăm năm sau, Lý Cảnh Lung sớm đã không ở trên đời này nữa rồi, ân oán cừu thù lúc đó chắc cũng chẳng còn quan trọng. Nhưng có thể đoán được, sau khi Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung chết đi, Dương Quốc Trung sẽ đến lấy ma chủng trên người hắn.
“Ngươi phải rời khỏi Trường An.” Lý Cảnh Lung nói.
“Đương nhiên.” Dương Quốc Trung đáp lại, “Dù sao… hoàng đế nhân gian cũng gần đất xa trời, Trường An không còn là nơi ta nên ở nữa, nhưng sau khi hắn chết ta sẽ đưa Dương Ngọc Hoàn đi.”
Hồng Tuấn rất hoài nghi, Dương Quốc Trung như vậy mà nguyện ý từ bỏ khi mọi việc sắp đến tay? Chỉ có hai khả năng, một là hắn đang lừa gạt bọn họ, hai nếu không lấy được Tâm Ma từ trên người An Lộc Sơn, Dương Quốc Trung cũng không sống được bao lâu nữa.
Hồng Tuấn định nói, Lý Cảnh Lung giữ vai hắn, trầm ngâm một lát.
“Ngươi không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu.” Dương Quốc Trung nói.
Lý Cảnh Lung chậm rãi nói: “Hôm nay chỉ có ngần ấy thứ, chỉ sợ sau khi ta chết, không cách nào giải thích được với những oan hồn chết dưới tay ngươi.”
“Đây là chiến tranh.” Dương Quốc Trung nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung, nói: “Không phải mưu sát, ân oán tình thù, Nhã Đan hầu. Nhân, yêu hai tộc giao chiến kéo dài từ trước khi ngươi sinh ra, phàm nhân yêu quái chết đã bao nhiêu?”
Hồng Tuấn luôn cảm thấy Dương Quốc Trung đang lừa gạt bọn họ, lại không tìm được sơ hở nào, cuối cùng Lý Cảnh Lung cũng nói: “Thành giao.”
“Cho ngươi thời gian hai mươi ngày.” Dương Quốc Trung phất tay áo, tường bao xung quanh rào rào biến mất, “Trong lúc đó, Khu ma ti sẽ niêm phong, ngươi sẽ bị truy nã mà bỏ trốn.” Nói xong, hắn quay lại, “An Lộc Sơn có pháp bảo bảo vệ được Tâm Ma, chỉ cần triệt được nó, ta có thể triệu hồi hồn phách thứ ba lại, không nên vọng động, Lý Cảnh Lung, ngươi không hủy được nó đâu.”
Cùng lúc ấy, Dương Quốc Trung vẽ chú văn, chính là chú văn Khu ma ti từng nghiên cứu, ‘vù’ một tiếng, cả Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn đã được dịch chuyển đi chỗ khác.
Lý Cảnh Lung xuất hiện trong ngõ hẻm đằng sau Khu ma ti, nhưng Hồng Tuấn lại không thấy đâu.
“Hồng Tuấn! Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung hô lên.
Giọng nói Dương Quốc Trung vang lên: “Yên tâm, ta không bắt hắn làm con tin đâu, nửa giờ nữa sẽ đưa hắn về.”
Hồng Tuấn cảm thấy hoa mắt rồi phát hiện ra bản thân đang đứng trong một đình viện lộng lẫy, trong đình viện hoa anh đào tung bay, không thấy Lý Cảnh Lung, hắn đứng lên dáo dác ngó ngiêng xung quanh, thấy Dương Quốc Trung chậm rã đi tới, mới cả giận hỏi: “Lý Cảnh Lung đâu rồi?”
“Hàn huyên chút đi.” Dương Quốc Trung nói, trong giọng nói không còn khí thế bức người như trước, chỉ như bậc tiền bối nói chuyện với đám tiểu sinh, “Ngươi nếu muốn đi, ta sẽ đưa ngươi đi.”
Hồng Tuấn hít hơi sâu, Dương Quốc Trung đi vào trong hoa viên, ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, hô một tiếng, một lát sau đã thấy quản gia chạy tới, Dương Quốc Trung phân phó quản gia mang lên ít bánh ngọt và trà, đều là mấy thứ thường ngày Hồng Tuấn thích ăn.
“Còn nhớ rõ cha ngươi không?” Dương Quốc Trung nói.
Hồng Tuấn giờ cảm thấy rất rối, Trọng Minh từng dặn hắn phải diệt trừ Giải Ngục, Phượng tộc mới nhập chủ Trường An được. Nhưng hắn cũng dần phát hiện ra, trước mặt Giải Ngục dù có thêm Lý Cảnh Lung thì hắn cũng không xứng làm đối thủ cho Hắc Giao này.
Nhưng thế cũng được, từ ngày hắn vào Trường An, dần phát hiện rất nhiều chuyện sẽ không đơn thuần như ý nghĩ của hắn. Không còn đen trắng rõ ràng nữa.
“Ngươi gạt chúng ta.” Hồng Tuấn lạnh lùng nói, “Tới giờ, thứ ngươi muốn chỉ là ma chủng trong thân thể ta thôi.”
“Nói nhảm.” Dương Quốc Trung nói, “Chẳng lẽ ta còn phải giúp Lý Cảnh Lung trừng ác dương thiện, trừ yêu vệ đạo nữa sao?”
Hồng Tuấn chậm rãi lắc đầu: “Ta sẽ không bị ngươi lừa…”
“Khi ngươi còn nhỏ.” Dương Quốc Trung nói, “Ta khuyên cha ngươi, giao ngươi cho ta. Ngươi nghĩ người đuổi theo gia đình ngươi là ta sao?”
Hồng Tuấn: “…”
“Ngươi không giống bọn họ.” Dương Quốc Trung cau mày, nhìn chăm chú Hồng Tuấn, nói: “Ngươi là nhi tử của Khổng Tuyên, dưỡng tử của Trọng Minh, Thanh Hùng, trong huyết mạch chảy một nửa dòng máu Yêu tộc. Sao ngươi cứ cố chấp như thế? Nhìn thấy ta không có cảm giác thân thiết sao? Trẫm là Vương của Yêu tộc trong thiên hạ, trước mặt ngươi còn không bằng một Lý Long Cơ?”
Hồng Tuấn không phản bác lại được, Dương Quốc Trung ra hiệu hắn ăn điểm tâm, nói, “Muốn hạ độc ngươi thì ta đã hạ rồi, ăn bao nhiêu ‘mồ hôi nước mắt nhân dân’ rồi?”
Hồng Tuấn nghĩ cũng phải, nhưng vẫn không động đậy, đáp: “Ta không ăn, không phải sợ ngươi hạ độc mà ta không muốn ăn đồ của địch nhân.”
“Trên đời không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có bằng hữu tạm thời.” Dương Quốc Trung cảm thấy thú vị, nhìn Hồng Tuấn chăm chú, “Xem ra Phượng Hoàng cùng Kim Sí Đại Bàng chưa từng nói cho ngươi những lời này, bảo hộ thật tốt.”
“Ngươi muốn nói gì?” Hồng Tuấn nheo mắt, cảm thấy Dương Quốc Trung tách hắn khỏi Lý Cảnh Lung nhất định là có mưu đồ gì đó.
“Muốn nhìn ngươi một lát.” Dương Quốc Trung nói, “Tìm hiểu xem, ngươi lớn lên thành người thế nào, dù sao, năm đó cha ngươi từng hứa cho ngươi đến bái ta làm sư phụ…”
Hồng Tuấn không tin nổi: “Cái gì?!”
“Nếu không, làm sao trước khi cha mẹ ngươi chết, nhà lại ở Trường An.” Dương Quốc Trung chậm rãi nói, “Chỉ tiếc mười năm trước sai lầm, không phòng bị bố trí mà Địch Nhân Kiệt lưu lại. Bây giờ ngươi còn bị bọn họ dạy thành cứng đầu thế này, duyên phận thầy trò quả không nối lại được.”
Hồng Tuấn suýt chút nữa dao động trước mặt Dương Quốc Trung, năm đó sự việc còn nhiều điểm đáng ngờ, mà Dương Quốc Trung vừa nói lại đúng điểm hắn không rõ. Nhưng việc sau khi Dương Quốc Trung thấy hắn, thì cũng không đề cập tiếp.
Dương Quốc Trung còn nói: “Mười năm trước, tam hồn hóa Tâm Ma, chính là thuật pháp cha ngươi, Khổng Tuyên chỉ bảo. Nếu không vì sao ta phải phí ngần này khí lực.”
Hồng Tuấn đột nhiên trợn mắt: “Kia là cha…”
Dương Quốc Trung gật đầu, nói: “Thiên Ma ngàn năm luân hồi một lần, dùng Ma chủng hấp thu lệ khí thiên địa, hóa thành ma. Tam thiên ngạc mộng là thứ đầu tiên, ‘Chấp nhất đau khổ chia lìa’ là thứ hai, ‘Oán hận chết oan’ là cái thứ ba. Đủ loại lệ khí, cứ như vậy mà sinh ra.”
Hồng Tuấn nhớ tới oán khí phóng thích ra trong ngày thiêu chết hồ ly, Phi Ngao tịnh hóa, cùng với ma khí khi vặn cổ Ôn Thần cùng Tuyết Nữ.
“Cho nên trên người An Lộc Sơn…”
“Oán hận chết oan không cam lòng.” Dương Quốc Trung chậm rãi nói, “Ngươi nên biết, một người sống đã ngàn năm, muốn gánh chịu nhiều thống khổ như vậy, lại không có Tâm Đăng bảo hộ như ngươi, là một việc rất không thoải mái.”
Hồng Tuấn nói: “Đừng nói là vì muốn cứu ta, ta sẽ không tin đâu. Giải Ngục, vì sao ngươi muốn hóa thành Ma?”
Dương Quốc Trung lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn, “Dĩ nhiên không phải vì ngươi, mà là vì ta. Ngươi đã từng chịu qua thống khổ bị giam cầm trong tháp hơn ngàn năm bao giờ chưa?”
Hồng Tuấn lập tức trầm mặc.
“Không có tương lai, thời gian trôi qua cũng không rõ.” Dương Quốc Trung chậm rãi nói, “Trong bóng tối, hư không vô tận, ngươi chỉ có thể cảm giác được phong ấn xung quanh, không động đậy được. Ngươi không có tương lai, chỉ có thể nhấm nuốt quá khứ của bản thân, đây chính là việc mà Nhân tộc gây ra cho ta…”
Dương Quốc Trung nhìn biểu cảm của Hồng Tuấn, chậm rãi cười, rồi nói: “Đồng bạn Cừu Vĩnh Tư của ngươi còn tìm kiếm tung tích của ta, muốn nhốt ta trở lại.”
“Vì trước đó, là ngươi phạm đại tội!” Hồng Tuấn nói.
“Ta chỉ vì sinh kế của ta.” Dương Quốc Trung nói, “Người ăn tôm cá, ta ăn người, thì có tội gì?”
Hồng Tuấn choáng váng, cảm giác bản thân không thể tranh luận được với Dương Quốc Trung.
“Biết ngươi sẽ không tiếp thu được chân tướng.” Dương Quốc Trung nói, “Cứ để lời này lại ở đây đi, đồ nhi.”
“Ta không phải đồ đệ ngươi!” Hồng Tuấn cả giận nói.
Dương Quốc Trung lại nói: “Ngày nào đó, ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý, nhìn rõ cái gì goi là thế gian ghê tởm, trước đấy…”
Hắn nghiêng người, hướng về phía Hồng Tuấn, nghiêm túc nói: “Trở về nghĩ cho kỹ, thông suốt rồi thì đến tìm ta, Viên Côn không cứu được ngươi đâu, chỉ ta mới có thể.”
_______________________
Bách niên chi ước: ước hẹn trăm năm
Boss của quyển ba sẽ là An Lộc Sơn nhá!!!
“Không cướp được là không cướp được.” Dương Quốc Trung buông tay, nói, “Lúc trước thử qua một lần đã thất bại rồi. Giờ ngươi dùng Tâm Đăng phong ấn, trừ phi Hồng Tuấn tự nguyện hóa thành Ma, nếu không thì chả có cách nào cả. Nhưng ta có ba ma chủng, không cần đến Thần ma nhất thể của Khổng Tước Đại Minh vương, cũng có thể thành ma, nói cho ngươi hay.”
“Hai cái.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói.
“Không tồi.” Dương Quốc Trung biến sắc, lạnh lùng nói, “Ở Đôn Hoàng hủy mất một Tâm Ma ta thiên lao vạn khổ luyện ra, còn chưa tính sổ với ngươi.”
Lý Cảnh Lung lại cười, nói: “Dương tướng, hay Yêu vương bệ hạ, lời này quả thú vị, ta còn chưa tìm đến ngươi, ngươi đã định nhờ cậy ta rồi?”
Dương Quốc Trung phất tay áo một cái, nói: “Hay ta đem ba Tâm Ma, chắp tay nhường ra, trợ giúp vị tiểu bằng hữu này thành ma thì thế nào?”
Lý Cảnh Lung biến sắc, Dương Quốc Trung lại nói: “Lấy thực lực của ngươi, phong bế được ‘Tam thiên ngạc mộng’ đã là may mắn, đến lúc Tâm Đăng của ngươi bị hủy thôi. Người trẻ tuổi có lòng tin thật tốt, nhưng đừng có cuồng vọng tự đại.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Xuất hồn, có ngày cũng không thu lại được, ngươi muốn trao đổi gì?”
Dương Quốc Trung trầm mặc một lúc lâu, nhìn Lý Cảnh Lung, trong mắt mang theo điểm tán thưởng, trầm giọng nói, “Nhã Đan hầu, so với tưởng tượng của ta, ngươi còn thông minh hơn.”
“Tâm ma thứ hai ở trên người ngươi.” Lý Cảnh Lung trôi chảy mà nói, “Ta đoán không sai chứ?”
Dương Quốc Trung không trả lời, Hồng Tuấn nhanh chóng bắt đúng điểm mấu chốt, thấp giọng hỏi: “Thứ trên người Lục Hứa là ‘Tam thiên ngạc mộng’, vậy trên người ngươi là thứ gì?”
Dương Quốc Trung biến sắc, Lý Cảnh Lung biết câu hỏi này của Hồng Tuấn đã chạm đúng nọc. Hắc Giao Giải Ngục xuất tam hồn hóa thành Tâm Ma, cái đầu tiên chính là mượn linh hồn của Bạch Lộc, hấp thu ác mộng thế gian. Cái thứ hai, ở trên người hắn, hấp thụ oán hận thống khổ của thiên địa, từ một chỗ nào đó phát tán ra.
Mà cái thứ ba, đoán không sai thì nó ở trên người An Lộc Sơn!
Dương Quốc Trung đương nhiên sẽ không luận đàm về việc luyện hóa Tâm ma, chỉ nói: “Thay ta đem Tâm Ma thứ ba thu về.”
“Trên người An Lộc Sơn?” Lý Cảnh Lung chậm rãi nói, cuối cùng cũng bắt được điểm yếu của Dương Quốc Trung.
“Đúng vậy.” Dương Quốc Trung tao nhã gật đầu một cái, đáp: “Mười năm trước ta dùng tam hồn hóa thành Tâm Ma, một cái giao cho tên gia hỏa này, không ngờ An Lộc Sơn dùng pháp bảo ngăn cách ta và nó liên kết với nhau, để hắn sử dụng, dần dà không thể khống chế được nữa. Cần có người giết chết hắn, phóng xuất Tâm Ma ra.”
Lý Cảnh Lung liếc Hồng Tuấn, Hồng Tuấn cảm thấy cục diện này cực kỳ hoang đường, rõ ràng đến giết Giải Ngục, không giết được hắn mà còn giúp hắn làm việc?
Lý Cảnh Lung nói, “Với Khu ma ti, ngươi nên biết, Thiên Ma cũng vậy, Giải Ngục cũng thế, đều là mục tiêu mà chúng ta cần diệt trừ. Dương tướng, ngươi lấy đâu ra tự tin rằng ta sẽ đồng ý giao kèo này với ngươi?”
Dương Quốc Trung cười một tiếng, nói: “Nhã Đan hầu, thứ cho ta nói thẳng, lúc này ta bị các ngươi bức đến không còn cách nào khác mới phải ra mặt, nếu các ngươi không càn quấy đế lăng thì việc gì ta phải gặp cảnh nguy hiểm này?”
Lý Cảnh Lung chân thành nói: “Cái này đề cao ta quá rồi, An Lộc Sơn muốn vịn cớ đối phó với ngươi, Khu ma ti tham gia làm gì?”
“Hôm đó ta đến yết kiến, muốn nói cho ngươi hiểu.” Dương Quốc Trung lạnh lùng nói, “Dùng thực lực các ngươi, tất cả hợp lực, vây khốn một con cổ vượn là có thể…”
Hồng Tuấn: “!!!”
Lý Cảnh Lung bị vạch trần như vậy, cũng không mạnh miệng nữa, nói, “Không tồi, nguyên nhân chính là vì vậy mới có thể chặn đường người, để ngươi tự ra mặt giải quyết.”
“Ngươi không biết.” Dương Quốc Trung tới gần, uy thế kía còn mạnh mẽ hơn nữa, hắn gằn từng chữ, “Ta muốn giết người, sẽ tìm lý do, ta sẽ không giết người bừa bãi. Nhưng nếu An Lộc Sơn thành công, sẽ chỉ có hủy diệt cùng chết chóc, giờ chúng ta đều không có đường đi nào nữa, nhất định phải liên thủ diệt trừ hắn.”
“Đây chính là sai lầm của ngươi.” Lý Cảnh Lung nói.
Dương Quốc Trung nheo mắt, nhìn Lý Cảnh Lung, rồi nói: “Đúng vậy, thì tính thế nào.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Ta có thể giúp ngươi thu hồi Tâm Ma thứ ba, nhưng chắc ngươi cũng đoán được điều kiện của ta là gì.”
Dương Quốc Trung sâu xa khó hiểu nhìn Lý Cảnh Lung.
“Ngươi vì sao mà muốn trở thành Thiên Ma?” Hồng Tuấn hỏi, “Cha ta kháng cự như vậy, thậm chí còn hại ta và nương… ngươi lại…”
“Cho nên ta thay đổi chủ ý.” Dương Quốc Trung trầm giọng nói.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hô hấp Hồng Tuấn dồn dập, thấy Dương Quốc Trung chầm chậm dạo bước, chân thành nói: “Ta không đáp ứng được điều kiện của ngươi, Lý Cảnh Lung. Nhưng giá rao trên trời, trả tiền dưới đất, ta có thể đợi thêm một trăm năm nữa.”
Nói xong hắn nhìn về phía Hồng Tuấn, Hồng Tuấn chợt hiểu… Dương Quốc Trung nguyện ý chờ cho tới khi bọn họ chết!
Với Giải Ngục đã là yêu quái ngàn năm, ở nhân gian có trăm năm cũng chỉ coi như một cái chớp mắt.
“Nếu như ta sống hơn trăm năm thì sao?” Hồng Tuấn lạnh lùng nói.
“Ngươi sẽ không.” Dương Quốc Trung nhìn Hồng Tuấn, ý vị thâm sâu mà cười, “Hậu đại của yêu tộc và phàm nhân sẽ theo tuổi thọ của phàm nhân, việc này đã được chú định sẵn, ngươi không thể nào vừa thần thông vừa trí tuệ được.”
“Ta cũng chẳng cần đợi đến một trăm năm. Các ngươi muốn lưu lại bố trì thì cứ tùy ý, sau trận này nhất định sẽ có chiến tranh, không gì không thể.”
Lý Cảnh Lung thoáng nhìn Hồng Tuấn, trong lòng Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Thực tế, hắn cũng không biết bản thân sẽ sống đến bao giờ, Trọng Minh chưa bao giờ nói, nhưng chuyện này không phải hắn chưa từng nghĩ tới.
Một trăm năm sau, Lý Cảnh Lung sớm đã không ở trên đời này nữa rồi, ân oán cừu thù lúc đó chắc cũng chẳng còn quan trọng. Nhưng có thể đoán được, sau khi Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung chết đi, Dương Quốc Trung sẽ đến lấy ma chủng trên người hắn.
“Ngươi phải rời khỏi Trường An.” Lý Cảnh Lung nói.
“Đương nhiên.” Dương Quốc Trung đáp lại, “Dù sao… hoàng đế nhân gian cũng gần đất xa trời, Trường An không còn là nơi ta nên ở nữa, nhưng sau khi hắn chết ta sẽ đưa Dương Ngọc Hoàn đi.”
Hồng Tuấn rất hoài nghi, Dương Quốc Trung như vậy mà nguyện ý từ bỏ khi mọi việc sắp đến tay? Chỉ có hai khả năng, một là hắn đang lừa gạt bọn họ, hai nếu không lấy được Tâm Ma từ trên người An Lộc Sơn, Dương Quốc Trung cũng không sống được bao lâu nữa.
Hồng Tuấn định nói, Lý Cảnh Lung giữ vai hắn, trầm ngâm một lát.
“Ngươi không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu.” Dương Quốc Trung nói.
Lý Cảnh Lung chậm rãi nói: “Hôm nay chỉ có ngần ấy thứ, chỉ sợ sau khi ta chết, không cách nào giải thích được với những oan hồn chết dưới tay ngươi.”
“Đây là chiến tranh.” Dương Quốc Trung nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung, nói: “Không phải mưu sát, ân oán tình thù, Nhã Đan hầu. Nhân, yêu hai tộc giao chiến kéo dài từ trước khi ngươi sinh ra, phàm nhân yêu quái chết đã bao nhiêu?”
Hồng Tuấn luôn cảm thấy Dương Quốc Trung đang lừa gạt bọn họ, lại không tìm được sơ hở nào, cuối cùng Lý Cảnh Lung cũng nói: “Thành giao.”
“Cho ngươi thời gian hai mươi ngày.” Dương Quốc Trung phất tay áo, tường bao xung quanh rào rào biến mất, “Trong lúc đó, Khu ma ti sẽ niêm phong, ngươi sẽ bị truy nã mà bỏ trốn.” Nói xong, hắn quay lại, “An Lộc Sơn có pháp bảo bảo vệ được Tâm Ma, chỉ cần triệt được nó, ta có thể triệu hồi hồn phách thứ ba lại, không nên vọng động, Lý Cảnh Lung, ngươi không hủy được nó đâu.”
Cùng lúc ấy, Dương Quốc Trung vẽ chú văn, chính là chú văn Khu ma ti từng nghiên cứu, ‘vù’ một tiếng, cả Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn đã được dịch chuyển đi chỗ khác.
Lý Cảnh Lung xuất hiện trong ngõ hẻm đằng sau Khu ma ti, nhưng Hồng Tuấn lại không thấy đâu.
“Hồng Tuấn! Hồng Tuấn!” Lý Cảnh Lung hô lên.
Giọng nói Dương Quốc Trung vang lên: “Yên tâm, ta không bắt hắn làm con tin đâu, nửa giờ nữa sẽ đưa hắn về.”
Hồng Tuấn cảm thấy hoa mắt rồi phát hiện ra bản thân đang đứng trong một đình viện lộng lẫy, trong đình viện hoa anh đào tung bay, không thấy Lý Cảnh Lung, hắn đứng lên dáo dác ngó ngiêng xung quanh, thấy Dương Quốc Trung chậm rã đi tới, mới cả giận hỏi: “Lý Cảnh Lung đâu rồi?”
“Hàn huyên chút đi.” Dương Quốc Trung nói, trong giọng nói không còn khí thế bức người như trước, chỉ như bậc tiền bối nói chuyện với đám tiểu sinh, “Ngươi nếu muốn đi, ta sẽ đưa ngươi đi.”
Hồng Tuấn hít hơi sâu, Dương Quốc Trung đi vào trong hoa viên, ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, hô một tiếng, một lát sau đã thấy quản gia chạy tới, Dương Quốc Trung phân phó quản gia mang lên ít bánh ngọt và trà, đều là mấy thứ thường ngày Hồng Tuấn thích ăn.
“Còn nhớ rõ cha ngươi không?” Dương Quốc Trung nói.
Hồng Tuấn giờ cảm thấy rất rối, Trọng Minh từng dặn hắn phải diệt trừ Giải Ngục, Phượng tộc mới nhập chủ Trường An được. Nhưng hắn cũng dần phát hiện ra, trước mặt Giải Ngục dù có thêm Lý Cảnh Lung thì hắn cũng không xứng làm đối thủ cho Hắc Giao này.
Nhưng thế cũng được, từ ngày hắn vào Trường An, dần phát hiện rất nhiều chuyện sẽ không đơn thuần như ý nghĩ của hắn. Không còn đen trắng rõ ràng nữa.
“Ngươi gạt chúng ta.” Hồng Tuấn lạnh lùng nói, “Tới giờ, thứ ngươi muốn chỉ là ma chủng trong thân thể ta thôi.”
“Nói nhảm.” Dương Quốc Trung nói, “Chẳng lẽ ta còn phải giúp Lý Cảnh Lung trừng ác dương thiện, trừ yêu vệ đạo nữa sao?”
Hồng Tuấn chậm rãi lắc đầu: “Ta sẽ không bị ngươi lừa…”
“Khi ngươi còn nhỏ.” Dương Quốc Trung nói, “Ta khuyên cha ngươi, giao ngươi cho ta. Ngươi nghĩ người đuổi theo gia đình ngươi là ta sao?”
Hồng Tuấn: “…”
“Ngươi không giống bọn họ.” Dương Quốc Trung cau mày, nhìn chăm chú Hồng Tuấn, nói: “Ngươi là nhi tử của Khổng Tuyên, dưỡng tử của Trọng Minh, Thanh Hùng, trong huyết mạch chảy một nửa dòng máu Yêu tộc. Sao ngươi cứ cố chấp như thế? Nhìn thấy ta không có cảm giác thân thiết sao? Trẫm là Vương của Yêu tộc trong thiên hạ, trước mặt ngươi còn không bằng một Lý Long Cơ?”
Hồng Tuấn không phản bác lại được, Dương Quốc Trung ra hiệu hắn ăn điểm tâm, nói, “Muốn hạ độc ngươi thì ta đã hạ rồi, ăn bao nhiêu ‘mồ hôi nước mắt nhân dân’ rồi?”
Hồng Tuấn nghĩ cũng phải, nhưng vẫn không động đậy, đáp: “Ta không ăn, không phải sợ ngươi hạ độc mà ta không muốn ăn đồ của địch nhân.”
“Trên đời không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có bằng hữu tạm thời.” Dương Quốc Trung cảm thấy thú vị, nhìn Hồng Tuấn chăm chú, “Xem ra Phượng Hoàng cùng Kim Sí Đại Bàng chưa từng nói cho ngươi những lời này, bảo hộ thật tốt.”
“Ngươi muốn nói gì?” Hồng Tuấn nheo mắt, cảm thấy Dương Quốc Trung tách hắn khỏi Lý Cảnh Lung nhất định là có mưu đồ gì đó.
“Muốn nhìn ngươi một lát.” Dương Quốc Trung nói, “Tìm hiểu xem, ngươi lớn lên thành người thế nào, dù sao, năm đó cha ngươi từng hứa cho ngươi đến bái ta làm sư phụ…”
Hồng Tuấn không tin nổi: “Cái gì?!”
“Nếu không, làm sao trước khi cha mẹ ngươi chết, nhà lại ở Trường An.” Dương Quốc Trung chậm rãi nói, “Chỉ tiếc mười năm trước sai lầm, không phòng bị bố trí mà Địch Nhân Kiệt lưu lại. Bây giờ ngươi còn bị bọn họ dạy thành cứng đầu thế này, duyên phận thầy trò quả không nối lại được.”
Hồng Tuấn suýt chút nữa dao động trước mặt Dương Quốc Trung, năm đó sự việc còn nhiều điểm đáng ngờ, mà Dương Quốc Trung vừa nói lại đúng điểm hắn không rõ. Nhưng việc sau khi Dương Quốc Trung thấy hắn, thì cũng không đề cập tiếp.
Dương Quốc Trung còn nói: “Mười năm trước, tam hồn hóa Tâm Ma, chính là thuật pháp cha ngươi, Khổng Tuyên chỉ bảo. Nếu không vì sao ta phải phí ngần này khí lực.”
Hồng Tuấn đột nhiên trợn mắt: “Kia là cha…”
Dương Quốc Trung gật đầu, nói: “Thiên Ma ngàn năm luân hồi một lần, dùng Ma chủng hấp thu lệ khí thiên địa, hóa thành ma. Tam thiên ngạc mộng là thứ đầu tiên, ‘Chấp nhất đau khổ chia lìa’ là thứ hai, ‘Oán hận chết oan’ là cái thứ ba. Đủ loại lệ khí, cứ như vậy mà sinh ra.”
Hồng Tuấn nhớ tới oán khí phóng thích ra trong ngày thiêu chết hồ ly, Phi Ngao tịnh hóa, cùng với ma khí khi vặn cổ Ôn Thần cùng Tuyết Nữ.
“Cho nên trên người An Lộc Sơn…”
“Oán hận chết oan không cam lòng.” Dương Quốc Trung chậm rãi nói, “Ngươi nên biết, một người sống đã ngàn năm, muốn gánh chịu nhiều thống khổ như vậy, lại không có Tâm Đăng bảo hộ như ngươi, là một việc rất không thoải mái.”
Hồng Tuấn nói: “Đừng nói là vì muốn cứu ta, ta sẽ không tin đâu. Giải Ngục, vì sao ngươi muốn hóa thành Ma?”
Dương Quốc Trung lẳng lặng nhìn Hồng Tuấn, “Dĩ nhiên không phải vì ngươi, mà là vì ta. Ngươi đã từng chịu qua thống khổ bị giam cầm trong tháp hơn ngàn năm bao giờ chưa?”
Hồng Tuấn lập tức trầm mặc.
“Không có tương lai, thời gian trôi qua cũng không rõ.” Dương Quốc Trung chậm rãi nói, “Trong bóng tối, hư không vô tận, ngươi chỉ có thể cảm giác được phong ấn xung quanh, không động đậy được. Ngươi không có tương lai, chỉ có thể nhấm nuốt quá khứ của bản thân, đây chính là việc mà Nhân tộc gây ra cho ta…”
Dương Quốc Trung nhìn biểu cảm của Hồng Tuấn, chậm rãi cười, rồi nói: “Đồng bạn Cừu Vĩnh Tư của ngươi còn tìm kiếm tung tích của ta, muốn nhốt ta trở lại.”
“Vì trước đó, là ngươi phạm đại tội!” Hồng Tuấn nói.
“Ta chỉ vì sinh kế của ta.” Dương Quốc Trung nói, “Người ăn tôm cá, ta ăn người, thì có tội gì?”
Hồng Tuấn choáng váng, cảm giác bản thân không thể tranh luận được với Dương Quốc Trung.
“Biết ngươi sẽ không tiếp thu được chân tướng.” Dương Quốc Trung nói, “Cứ để lời này lại ở đây đi, đồ nhi.”
“Ta không phải đồ đệ ngươi!” Hồng Tuấn cả giận nói.
Dương Quốc Trung lại nói: “Ngày nào đó, ngươi sẽ hồi tâm chuyển ý, nhìn rõ cái gì goi là thế gian ghê tởm, trước đấy…”
Hắn nghiêng người, hướng về phía Hồng Tuấn, nghiêm túc nói: “Trở về nghĩ cho kỹ, thông suốt rồi thì đến tìm ta, Viên Côn không cứu được ngươi đâu, chỉ ta mới có thể.”
_______________________
Bách niên chi ước: ước hẹn trăm năm
Boss của quyển ba sẽ là An Lộc Sơn nhá!!!
Bình luận truyện