Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 4 - Chương 167: Đăng minh đăng diệt



Mọi người bàn luận, mục đích lần này chỉ là khiêu chiến, giải quyết Lương Đan Hoắc, còn về An Lộc Sơn, hắn đã vượt qua khả năng của mọi người, nhưng đến bây giờ, Khu ma ti đều biết, Tâm Ma chưa từng chân chính ra trận.

Trước giờ toàn là Hóa Xà, Hùng yêu, Tửu Sắc Tài Vận và Lương Đan Hoắc, vì hắn mà vơ vét thức ăn tức là người sống hoặc người chết. An Lộc Sơn chưa từng thực sự xuất hiện trên chiến trường, gióng trống khua chiêng mà bắt người ăn thịt. Lý Cảnh Lung từng nghĩ qua việc – tại sao An Lộc Sơn không xuất chiến?

Chắc chắn có nguyên nhân, nhưng nội tình thế nào bọn họ không rõ, lúc Lý Cảnh Lung đọc thư văn cổ ở Khu ma ti Lạc Dương, biết được một nguyên nhân có thể giải thích: Thiên kiếp. Oan hồn biến hóa giữa thiên địa, sống một cái, chết một cái, sinh linh sinh ra, chết đi, biến hóa, thành yêu thành ma, đều liên quan đến Thiên Địa mạch.

Truyền thuyết kể lại, yêu quái trắng trợn giết chóc sẽ bị trời phạt, cũng dẫn đến lôi kiếp, nếu không vượt qua được lôi kiếp sẽ hồn phi phách tán. Mà Giao muốn hóa Long, đột phá cấm chế cũng phải vượt qua thiên kiếp. Giải Ngục từng bước thận trọng sắp xếp toàn cục ở Trường An cũng vì lẽ này.

Nhưng chưa ai thấy qua Thiên kiếp, cũng không biết làm thế nào vượt qua lôi trì, vì vậy Lý Cảnh Lung phỏng đoán, Giải Ngục cũng được, An Lộc Sơn cũng thế, để tránh phiền toái khong cần thiết, bọn chúng cố gắng không đi vào con đường này.

Đó chính là: trực tiếp hạ sát phàm nhân trên diện rộng.

Về việc bao nhiêu là nhiều, kể cả Khu ma ti hay kẻ địch, thậm chí Địch Nhân Kiệt cũng không đưa ra được số lượng chính xác. Vì thế An – Sử liên hợp phản loạn, lợi dụng phàm nhân đồ sát phàm nhân, lại hút lệ khí, cực kỳ an toàn. Nói cách khác, nếu để phàm nhân đi giết người được, yêu quái sẽ không nhúng tay. Yêu quái có thể giết, An Lộc Sơn sẽ không xuất thủ.

“Mục đích của chúng ta là hòa An Lộc Sơn.” Lý Cảnh Lung phân tích rất lâu, nói, “Diệt trừ LƯơng Đan Hoắc, đại quân rút về Đồng Quan, phản quân rút về Lạc Dương càng tốt.”

“Nhược điểm của Lương Đan Hoắc là gì?” A Sử Na Quỳnh nhìn A Thái, trong mấy người bọn họ có mỗi A Thái từng giao thủ với nàng ta, mà gia hỏa này khó chơi nhất là, Họa Bì thì Họa Bì đi còn phóng huyết vụ giết người, giết người chưa tính lại còn biết bay, dù năm đó Ô Khởi Vũ có mạnh thế nào cũng chưa khó đối phó như vậy.

“Năm đó phá huyết trì thế nào?” A Thái đột nhiên nhớ tới lúc trước, chế ngự được huyết vũ của Ô Khởi vũ, khi ấy A Quỳnh và Lục Hứa không tham gia.

Đột nhiên Lý Cảnh Lung tìm thấy mối liên hệ giữa hai chuyện, Ô Khởi Vũ tạo ra huyết trì, liệu có liên quan đến Lương Đan Hoắc? Mọi chuyện trước mắt bỗng nhiên hóa thành một tấm lưới lớn, liên kết lẫn nhau.

“Ngũ Sắc Thần Quang.” Lý Cảnh Lung đáp, “Sau đó dùng Tâm Đăng phá.”

“Lúc huyết vụ tỏa ra, nàng ta sẽ ẩn sau sương mù.” Lục Hứa nói, “Nếu có thể tìm được bản thể, dùng pháp bảo cho nàng ta một kích trí mạng.”

“Hy vọng Triệu Tử Long mang về tin tức có ích.” Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ nói, “Cứ vậy đi.”

Từ đầu đến giờ, Lý Cảnh Lung muốn đợi đến ban đêm, để Lục Hứa đưa hắn đi Tắc Bắc, nhưng Cao Tiên Chi hạ lệnh hành quân gấp, bọn họ không đuổi theo sẽ tụt lại đằng sau, hơn nữa thân thể Lý Cảnh Lung chưa khôi phục, tốc độ cưỡi ngựa rất chậm.

“Tâm Đăng có thể diệt trừ nó.” Lục Hứa nói.

Trong đêm tối, mọi người nghỉ ngơi một lát, lại chuẩn bị xuất phát.

“Đúng.” Lý Cảnh Lung cực kỳ mỏi mệt, mấy ngày hành quân liên tục, toàn thân hắn đau đớn khó nhịn xuống, lại thiếu ngủ khiến hắn luôn cảm thấy bực bội. Lục Hứa giục ngựa, cùng A Thái đuổi theo, bảo hộ hai bên trái phải cho hắn.

Lục Hứa bỗng nhiên nói: “Tâm Đăng vẫn còn trong cơ thể ngươi, Cảnh Lung.”

Lý Cảnh Lung cười khổ: “Lục Hứa, không cần an ủi ta.”

Lục Hứa bỗng nhiên nói: “Vì sao lại không tin? Vì nội tâm ngươi dao động sao?”

Trong Khu ma ti, chỉ có Lục Hứa biết trong lòng Lý Cảnh Lung giấu chuyện gì, A Thái nghe vào tai nhưng không rời đi, chỉ lặng im đi theo.

“Không phải ta không tin.” Lý Cảnh Lung đột nhiên nói, “Coi như bây giờ ta tin đi nữa, với việc chúng ta đánh thắng thì có lợi ích gì? Ngươi nói Tâm Đăng còn trên người ta, nhưng giờ đến cung cũng không kéo được, cầm thanh kiếm này, đứng trước mặt An Lộc Sơn cũng chỉ chịu chết, đến lúc ấy, Tâm Đăng xuất hiện sẽ bảo vệ ta sao?”

Lục Hứa không nói gì.

“Ta cũng hy vọng có kỳ tích xuất hiện.” Lý Cảnh Lung nói, “Nhưng thực tế, mỗi lần ta hy vọng vào kỳ tích, nó chưa hề đáp ứng ta. Về sau ta nghĩ là, chẳng có kỳ tích, hy vọng gì, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi sao?” Hắn cười khổ: “Nhưng dù có tính toán hoàn hảo cuối cùng vào thời khắc quyết định, cũng sẽ bị một kích trí mạng.”

Trong đêm tối, chỉ có tiếng vó ngựa vang vọng, A Sử Na Quỳnh đột nhiên nói: “Ta đi trước dò đường.”

A Sử Na Quỳnh đi xa, trong đêm tối A Thái ung dung nói: “Nhắc đến huyết yêu, và huyết trì, đột nhiên ta nhớ đến một chuyện.”

Lý Cảnh Lung im lặng không đáp,  A Thái lại nói: “Lần đầu tiên Tâm Đăng phóng thích, ta không ở đó, nhưng ta còn nhớ mọi người nói, lúc trước thoát khốn là nhờ ngươi bộc phát sức mạnh trong nháy mắt…”

Lục Hứa từng nghe Hồng Tuấn kể sơ qua, không tỉ mỉ, liền nín thở yên lặng lắng nghe.

“Đúng vậy.” Lý Cảnh Lung trầm giọng nói, “Bây giờ nhớ tới cảm giác như đã mấy đời.”

Hắn không nhanh không chậm tiến lên, nhìn về phương Bắc tối om phía xa, dường như đó là một con đường không có tương lai, hướng đến tuyệt vọng vô cùng và vực sâu.

Nhớ tới ngày đó, nguyên nhân mà Tâm Đăng bộc phát, cảm thấy sáng tỏ.

Lúc ấy Hồng Tuấn bị yêu quái tóm gáy, dùng chủy thủ cắt tai, hắn chìm vào huyết trì, bất lực, trơ mắt nhìn yêu quái kia hạ dao xuống. Hồng Tuấn đau đớn, ứa nước mắt, như đang cầu xin tha, lại như đang gọi thần bảo hộ, hồi tưởng lại lúc ấy, Lý Cảnh Lung cảm thấy có một năng lượng bộc phát từ sâu trong lòng.

“Ta chỉ có một ý niệm.” Lý Cảnh Lung nói, “Bảo hộ đệ ấy, dù thịt nát xương tan cũng không tiếc.”

Lục Hứa chần chừ nói: “Vậy… chờ hắn về, lại cắt tai hắn một lần?”

“Chuyện này giống nhau sao?” Lý Cảnh Lung không nhịn cười được nữa, nói.

A Thái nói: “Có một đêm, Đặc Lan Đóa nói với ta, nàng suy đoán tại sao Tâm Đăng không xuất hiện nữa…”

Lý Cảnh Lung không ngừng hồi tưởng lại giây phút ở huyết trì, thời điểm Hồng Tuấn ở trước mắt hắn phải chịu khổ, cuối cùng Tâm Đăng thức tỉnh, nhưng ngay trong phút chốc, trước khi nhận được sức mạnh này, hắn dường như chấp nhận sự thật, hắn là người thủ hộ cho Hồng Tuấn.

Dường như số mệnh đã an bài hắn là thần tướng nào đó, xuống trần gian để bảo hộ Hồng Tuấn, nhưng vì bọn họ chưa từng gặp mặt, mọi ký ức bị phong ấn lại. Nhưng khi cảnh tượng ấy xảy ra trước mắt, dường như phong ấn bị tháo bỏ, Tâm Đăng bỗng nhiên trở thành một bộ phận trong linh hồn hắn.

“…Ta hiểu rồi.” Lý Cảnh Lung đáp.

Giây lát Tâm Đăng xuất hiện là vì Hồng Tuấn mà sinh; Tâm Đăng biến mất cũng là vì Hồng Tuấn là tịch diệt.

Lý Cảnh Lung rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, Tâm Đăng có thừa nhận hắn hay không đã chẳng còn quan trọng, mà thực tế, Tâm Đăng chưa hề chấp nhận hắn, ánh sáng xua tan bóng đêm này chỉ vì Hồng Tuấn mà sinh ra,

Hồng Tuấn cần hắn, trong chốc lát, cường quang bạo tán

“Nguyên nhân Tâm Đăng mất đi…” Lý Cảnh Lung nói, “Là ta cảm thấy, Hồng Tuấn không cần ta nữa.”

Đây cũng là chuyện đau khổ nhất của hắn từ trước đến giờ, là tâm ma của hắn.

“Sao lại như thế?” A Thái nói.

“Sao lại như thế?” Lục Hứa đáp.

Lý Cảnh Lung ghim ngựa lại, im lặng nhìn phía trước, A Thái nói: “Tìm lại cảm giác khi đó của ngươi đi.”

“Rất khó.” Lý Cảnh Lung nói, “Ngươi không biết ta…”

“Bởi vì tương lai chúng ta cố gắng, là vì hắn thành Thiên Ma, hoàn toàn biến mất ở thế gian này sao?” Lục Hứa nói, “Nguyên nhân vì vậy mới cần phòng tránh mọi chuyện phát sinh, không phải sao? Đại Lang cũng nói vậy, hắn không thể chịu khổ thay thương sinh, không có ai sinh ra phải làm như vậy cả.”

Lý Cảnh Lung thở sâu, A Thái lại nói: “Ngươi chỉ cần nghĩ, nếu không thể triệu hồi Tâm Đăng, Hồng Tuấn sẽ thí mạng, chịu chết vì chúng ta, như vậy là đủ rồi.”

Dù Hồng Tuấn không ở bên cạnh, nhưng trong giây lát Lý Cảnh Lung nhớ đến những chuyện cũ, cảm xúc tuôn trào trong lồng ngực.

“Có lẽ đệ ấy sẽ hận ta.” Lý Cảnh Lung nói, “Nhưng ta hy vọng đệ ấy được sống thật tốt.”

Lục Hứa và A Thái liếc nhau, không trả lời, Lý Cảnh Lung vẫn giục ngựa tiến lên, sau một hồi im lặng, tiếng vó ngựa dồn dập phá vỡ yên lặng đêm dài.

A Sử Na Quỳnh giơ đuốc trong tay, vội vàng chạy đến: “Thấy chỗ hạ trại phía trước!”

Trong đêm tối, đội ngũ hành quân xảy ra rối loạn, hai bên lấy dòng sông làm ranh giới, vị trí An Lộc Sơn hạ trại còn gần hơn so với trinh sát báo lại đến mười dặm!

Tình báo sai khiến toàn quân mất tiên cơ, may phản quân chưa phát hiện tung tích bọn họ, Cao Tiên Chi truyền quân lệnh, toàn quân chuẩn bị đội hình tấn công, đội tiên phong chỉnh đốn, dùng tiếng tên bắng làm hiệu lệnh tập trung tấn công, phóng hỏa trại địch.

Trong đêm tối, giơ tay không thấy được năm ngón, Cá chép yêu cả người ướt đẫm bò lên bờ, bị lạnh cóng run rẩy, nó tháo túi vải vuông trên đầu, nhìn xung quanh vừa đi vừa dò xét, nhìn đám yêu quái hạ trại.

Lần này doanh địa gần như vậy? Cá chép yêu hiểu ra chuyện gì, nó rình mò tới gần lều vải ở giữa. Thấy trong doanh địa san sát, có một lều vải rất lớn, phòng vệ cực kỳ nghiêm ngặt, bốn phía đều có vệ binh đi tuần tra. Trong trướng đèn đuốc sáng trưng.

“Đây là cái gì? Lần trước không có gặp qua.” Cá chép yêu tự nhủ.

Cá chép yêu thử tiến gần lều vải, nó co chân co tay, nằm nghiêng trên đất nhẹ nhàng bò đến, vừa có một trận mưa xuân, nền đất ẩm ướt, trên người nó toàn là nước bùn, nhìn qua không khác gì mặt đất, lại là ban đêm, đám vệ sĩ cũng không để ý dưới chân.

Cá chép yêu chầm chầm bò qua, từng bước tiếp cận lều vải, đến bên cạnh lều, nó chen vào khe hở giữa lều với mặt đất. Vảy cá bị cạnh lều cạo mất một mảng, nó đau đớn suýt nữa kêu lên.

Lương Đan Hoắc cầm một thanh chủy thủ bằng cổ mộc, đứng trước một con chim lớn, toàn thân cự điểu bao bọc bởi da người, dưới lớp da là huyết nhục đầy gân xanh.

Chủy thủ trong tay Lương Đan Hoắc vẽ đầy phù văn, phù văn lóe lục quang, miệng nàng niệm tụng chú văn, đột nhiên toàn thân cự điểu phát sáng, khẽ động đậy. Cá chép yêu kêu to trong lòng, sau khi Lương Đan Hoắc thi triển pháp thuật đã mệt mỏi không chịu nổi, huyết nhục đỏ sậm bên ngoài cơ thể cũng khô cạn, rõ ràng đã tiêu hoa quá nhiều pháp lực.

Sau lưng có yêu quái đi tới, đỡ lấy Lương Đan Hoắc, Lương Đan Hoắc thất thểu đi ra ngoài lều, trước khi rời đi còn nói: “Bảo vệ tốt chỗ này, không được để bất kỳ ai tiến vào.”

Người không thể tiến, nhưng yêu vẫn có thẻ tiến vào, Cá chép yêu nghĩ thầm. Sau khi Lương Đan Hoắc rời đi, trong trướng không còn ai, Cá chép yêu cẩn thận hướng về phía cự điểu, dạo quanh nó một vòng, chỉ thấy trên thân nó che phủ bởi da người, cánh hơi mở, đầu chim vô cùng dữ tợn, xương bọc bởi da nên nhìn như một cái diều.

Trên da có vô số phù văn, có mấy cái Cá chép yêu nhận ra, đó là phù văn Lương Đan Hoắc dùng để thay da – nhìn qua giống như phản quân chuẩn bị một yêu quái nào đó, nếu có thể đâm thủng cánh da, có lẽ nó sẽ không bay được.

Trong đêm tối, Đường quân che dấu tung tích, đến trước rừng cây, hướng về dòng sông, đối điện chính là bình nguyên mênh mông của Thiểm Quận, bên trên đó là năm vạn trú quân của An Lộc Sơn.

Cao Tiên Chi ra lệnh mai phục, chuẩn bị đánh lén, chuyến này có khoảng trên vạn người, dốc hết binh lực, thêm phóng hỏa đốt doanh, cố gắng có thể khiến địch nhân không kịp trở tay. Nhưng đối diện dòng nước, giữa doanh địa một vùng tăm tối, còn không có ánh lửa, đại doanh như quái thú nuốt người, trong bóng đêm truyền tới tiếng gió rít vang.

“Chắc sẽ không thất bại nhỉ.” Lục Hứa nói, “Thế này còn bại, Đường quân đừng nên đánh nhau làm gì nữa.”

Mấy tháng từ lúc rút lui khỏi Lạc Dương đến giờ, Đường quân khi thắng khi bại, nếu không đầu hàng thì là chiến bại, Lục Hứa trước đi theo quân của Ca Thư Hàn chưa từng thấy quân đội phế vật nào như vậy.

“Không có cách nào.” Lý Cảnh Lung bực bội nhíu mày, đáp, “Đều là dân binh, kể cả áo giáp cũng không đủ, không so được với quân đồn trú biên cương được.”

“Suỵt!” A Sử Na Quỳnh từ trong dòng nước đi ra, nói, “Đường phía Đông không có mai phục.”

“Đổi người đi đi.” Lý Cảnh Lung nói với Lục Hứa.

Lục Hứa người nhẹ như chim, vung tay, vọt về phía dòng sông, A Sử Na Quỳnh ném một nhánh cây lên mặt nước, đúng lúc chân Lục Hứa chạm xuống, hắn đạp vào nhánh cây mà phi thân qua sông.

“Nhất Vĩ Độ Giang.” Lý Cảnh Lung không tin vào hai mắt, thấp giọng nói, “Quả là thần kỹ.”

Lục Hứa lượn một vòng bên bình nguyên bên kia sông, không dám đến quán gần trại địch, nhanh chóng trở về, nói với A Sử Na Quỳnh: “Ngươi mù hay là ngốc vậy? Tám con quái vật to tướng trên bình nguyên mà không thấy?”

“Yêu quái gì?” A Sử Na quỳnh mờ mịt.

Trong bóng đêm, tám con địa thú nuốt xác người ở Lạc Dương canh giữ bên ngoài doanh binh, xếp thành hàng.”

“Thế này thì đánh làm sao?” A Thái hỏi.

“Các ngươi không biết dùng não à?” Lý Cảnh Lung không nhịn được nữa.

“Đây là tôn kính ngươi đó! Trưởng sử!” Lục Hứa nói.

Lý Cảnh Lung nhất thời quên mất dưới trướng An Lộc Sơn còn có đám yêu quái này, lúc trước không ngừng nghĩ cách khắc chế, nghĩ đi nghĩ lại, nói: “A Thái dùng hỏa cầu cho nổ miệng bọn chúng. Lục Hứa dẫn từng con một tới xử lý. Quỳnh, đi báo cho Phong tướng quân, tạm thời không tấn công, đợi giải quyết phe địch rồi nói.”

A Sử Na Quỳnh liền đi báo tin, Lý Cảnh Lung quan sát nửa ngày, đột nhiên nói: “Thực sự không được, chờ một lát đánh không lại thì triệu hồi Long Vương đi, vảy rồng bảo mệnh đâu rồi?”

A Thái: “Của ta ở trong tay Đặc Lan Đóa.”

Lục Hứa: “Ta đưa Đại Lang lúc bọn họ đi phương Bắc.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Mấy người đều không có vảy rồng, A Thái đột nhiên nhớ ra, nói: “Triệu Tử Long có một mảnh.”

“Ai bảo nó đi trại địch?” Lý cảnh Lung nói.

Lục Hứa: “Không phải ngươi sao?”

Mọi người nhìn nhau, mảnh vảy rồng bảo mệnh duy nhất ở trên người Cá chép yêu mà Lý Cảnh Lung đã phái nó đi rồi.

A Thái nói: “Chỗ Quỳnh có một mảnh, đừng lo, hy vọng hắn không đưa cho Hồng Tuấn.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện