Thiên Chi Kiều Nữ
Chương 30
Sở vương mặc thường phục màu xanh, bộ dáng ôn nhuận như thường lệ, tuy đứng cách một tấm bình phong nhưng phong thái tuấn tú kia không giảm chút nào, khiến Liên Ngữ Hàm đã quen nhìn mỹ nhân cũng liếc thêm vài cái.
Lưu Diên luôn tỏ ra ôn hòa với đường đệ này, chẳng qua đời trước là ôn hòa thật sự, còn đời này, nói tiếu lý tàng đao (*) cũng không quá đáng. Bây giờ gặp Sở vương, mặc dù trong lòng rất buồn bực, nhưng ngoài mặt giả vờ như huynh trưởng thân thiết, tươi cười dìu hắn dậy: “Chúng ta là huynh đệ, những lễ nghi phiền phức này cứ bỏ qua đi.”
(*) Tương đương với câu ‘Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm’ của Việt Nam, thường dùng để chỉ người bề ngoài biểu hiện tử tế nhưng trong thâm tâm rất ác độc.
Sở vương cung kính đứng đó, mỉm cười nói: “Tạ bệ hạ quan tâm, nhưng lễ nghĩa quân thần không thể bỏ.”
Nếu bàn đến kỹ xảo biểu diễn, Lưu Diên đâu kém ai? Chỉ thấy hắn lắc đầu than thở: “Đệ đó, năm nay còn chưa nhược quán (*) đâu, mà cứ tỏ vẻ chững chạc, nhìn qua trông đệ hình như già hơn cả trẫm.”
(*) thanh niên khoảng 20 tuổi thời xưa gọi là nhược quán
Sở vương Lưu Trạch tựa hồ có chút ngượng ngùng gục đầu xuống, chỉ cười không nói.
Sở vương nói chuyện thật vòng vo, nhưng trong việc này Lưu Diên cũng là một cao thủ, hai người khách sáo qua lại mơ mơ hồ hồ, Liên Ngữ Hàm ngồi sau tấm bình phong nghe mà buồn ngủ. Mãi đến khi Sở vương nói thẳng ra ý đồ hắn diện kiến, nàng thoáng thanh tỉnh …
“Thần đệ nghe nói một đạo thủy phỉ tại Giang Chiết đã bị dẹp yên hoàn toàn, cảm thấy kích động khó an…” Sở vương cảm động nhìn về phía hoàng đế đường huynh: “Bệ hạ ưu ái, thần đệ thật sự là… thật sự là…”Cảm động đến ứa nước mắt.
Lưu Diên cảm thấy chán ghét, âm thầm khó chịu: Ai nói lão tử dẹp yên thủy phỉ là vì ngươi? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!
Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài mặt, thoáng bị đè nén, thanh âm buồn bã hơn, càng tỏ ra uy nghiêm: “Tiên đế và hoàng thúc là huynh đệ đồng bào, cốt nhục chí thân, hoàng thúc bỏ mình vì nước để lại một mình đệ, nếu trẫm để mặc cho bọn đạo chích nhục nhã đệ, tương lai còn mặt mũi nào đi gặp tiên đế và hoàng thúc?”
“Tam ca…” Lưu Trạch cảm động ứa nước mắt, kêu lên tên thân mật khi còn nhỏ.
“Trạch đệ…” Lưu Diên hiển nhiên cũng bị chính mình làm cảm động, thâm tình kêu một tiếng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Liên Ngữ Hàm che miệng ngáp một cái, âm thầm ghi nhớ bộ dáng hai con gà đang chọi mắt này.
Thật lâu sau, Sở vương xấu hổ cụp mi, hơi đỏ mặt ngập ngừng nói: “Tam ca, thần đệ tiến cung hôm nay… kỳ thật còn có một chuyện…”
Lưu Diên thừa dịp hắn cúi đầu đưa tay lên xoa xoa hai má đã cứng lại vì cười, nghe Lưu Trạch mở miệng nhanh chóng buông tay xuống, từ ái nhìn hắn: “Chuyện gì vậy?”
Sở vương có chút phiền muộn thở dài, giọng điệu lưỡng lự: “Lần này khiến phu thê An quốc công cùng Liên Tam cô nương gặp tai bay vạ gió, trong lòng thần đệ rất bất an. Nếu không phải thuyền của thần đệ quá gây chú ý thì sẽ không đưa tới thủy phỉ. Tuy hoàng huynh đã phong Liên Tam cô nương thành Quận chúa coi như bồi thường, dù sao đây cũng là trách nhiệm của thần đệ. Dạo gần đây sự vụ trong phủ quá phức tạp nên thần đệ chưa thể đến cửa bồi tội, vừa vặn nghe tin hôm nay gia quyến phủ An quốc công tiến cung, thần đệ hy vọng có thể giáp mặt Vĩnh Ninh Quận chúa tạ lỗi.”
Ánh mắt Lưu Diên không nhịn được liếc sang bên, nhưng rất nhanh chuyển trở về, nghiêm mặt nói: “Việc này không cần thiết! Đệ hiểu lễ nghĩa là chuyện tốt, may mà Vĩnh Ninh quận chúa bình an vô sự. Nàng còn nhỏ tuổi, đệ giáp mặt tạ lỗi với nàng khó tránh khỏi có chút không ổn.”
Lời này… Không phủ nhận chuyện phu thê An quốc công và Liên Ngữ Hàm bị hắn liên lụy. Lưu Trạch cảm thấy lần này chính mình tỏ vẻ muốn xin lỗi là biểu hiện không sai, Hoàng đế rất chiếu cố phủ An quốc công. Thực ra hắn vốn chỉ làm dáng chút, lúc này nghe Lưu Diên nói lập tức thuận theo bậc thang bước xuống: “Cẩn tuân bệ hạ dặn dò.”
Sở vương rời đi, trong điện Tuyên Thất chỉ còn hai người một lớn một nhỏ. Liên Ngữ Hàm thong thả bước ra từ sau tấm bình phong, hai tay chắp sau lưng, ngẩng cằm hừ lạnh, nói: “Chàng cho hắn bậc thang hắn lập tức đi xuống, không có nửa điểm thành ý!”
Lưu Diên tựa người lên long ỷ, cười nói: “Vậy nàng còn muốn hắn làm thế nào? Hắn được cưng chiều từ nhỏ, kiêu ngạo vô biên, có thể nghĩ muốn tạ lỗi với nàng đã hiếm có. Nếu là đời trước, không chừng ta còn khen ngợi hắn hiểu chuyện!”
Liên Ngữ Hàm sa sầm nét mặt, hết sức không vui, chạy lấy đà vài bước, đâm đầu vào ngực Lưu Diên. Nam nhân đang mỉm cười càng cười vui vẻ hơn, hai tay ôm lấy tiểu cô nương, giả vờ kêu ‘ai da’ một tiếng, ủy ủy khuất khuất nói:“Nàng muốn mưu sát chồng à, nếu ta xảy ra chuyện, ai tới làm chỗ dựa cho nàng đây?”
Liên Ngữ Hàm nghiêng đầu cười: “Chàng chết, ta sẽ đi làm Sở vương phi.”
“… Nhưng hắn là tỷ phu của nàng.”
Tiểu cô nương cười đến khóe mắt cong cong: “Chàng không cảm thấy chuyện xưa tỷ phu và tiểu di tử (em vợ) rất thú vị sao?”
“… Không cảm thấy.” Lưu Diên đen mặt, bị tiểu nha đầu làm cho tức hụt hơi.
“Nè nè, chàng đừng tức giận, nói chính sự.” Bàn tay trắng nõn nhéo nhéo mặt nam nhân, đôi mắt to lòe lòe tỏa sáng.
Đối mặt với nàng, sự tức giận của Lưu Diên tựa như sương mù sáng sớm, gió thổi liền tan. Hắn cố gắng không nhìn vào nàng, mất tự nhiên nói:“Chuyện gì?”
“Ta đã gặp Mạnh Vũ Tình,” Nụ cười của nàng phảng phất bị phủ lên một tầng hắc khí, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái: “Mạnh Chiêu nghi của chàng đó!”
Lưu Diên đen mặt, không biết là đau lòng hay phẫn nộ, hắn ôm chặt tiểu cô nương, thanh âm khàn khàn: “Ta nhớ rõ, ta nhớ rõ tất cả… Hàm nhi, nàng yên tâm, đời này ta tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội thương tổn nàng!” Một đao kia không chỉ đâm vào bụng nàng, càng hung hăng đâm vào tim hắn. Sự đau đớn đó, hắn hận không thể chịu thay nàng.
Lien Ngữ Hàm cười có chút khinh thường: “Ta việc gì phải lo lắng, nếu hai lần đều thua trên tay một người, quá ngu xuẩn.” Thấy Lưu Diên làm ra bộ dáng than khóc như nàng sắp chết đến nơi, Liên Ngữ Hàm hơi mím môi, mỉm cười: “Từ lúc nhìn thấy Mạnh Vũ Tình và Lưu Trạch tại Lâm An, ta luôn suy nghĩ, tìm cách làm thế nào để đùa giỡn họ một phen…”
“Hửm? Nghĩ được rồi?”Lưu Diên ôn nhu hỏi.
Lien Ngữ Hàm đắc ý nâng cằm: “Kiếp trước họ nói ta là hồng nhan họa thủy, yêu nghiệt hại quốc gia, ta rất ủy khuất nha, dù sao ta không giống Mạnh Vũ Tình mang theo âm mưu tiến cung.” Nàng gật gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với biện pháp của mình: “Ta không có cách gì hay, chỉ muốn dùng lại mỹ nhân kế từng thất bại của bọn họ.”
Lưu Diên bình tĩnh nghe nàng nói, ánh mắt ôn nhu.
“Khi ở Lâm An, ta từng nghe nói Dương Châu nổi danh cằn cỗi, thủ hạ của chàng dạng gì cũng có, chắc không thiếu dạng nữ tử được huấn luyện nghiêm chỉnh đâu nhỉ? Không bằng chàng tặng một, hai người cho vị đường đệ tốt kia đi?” Tiểu cô nương rốt cuộc nói ra suy nghĩ của mình, còn hé miệng cười với Thừa Bình đế, để lộ hàm răng trắng muốt.
Lưu Diên cúi đầu nín cười, bả vai rung động: “Quả nhiên là… phương pháp tốt…”
“Uy! Chàng cười nhạo ta sao?” Tiểu cô nương không vui, véo tai hắn, hỏi.
“Không có… Sao có thể chứ?” Lưu Diên miễn cưỡng ngừng cười, giả bộ nghiêm chỉnh gật gật đầu: “Biện pháp này đích xác có thể làm, chờ ta chọn người xong sẽ tìm cơ hội đưa đến phủ Sở vương.”
Liên Ngữ Hàm miễn cưỡng hài lòng với biểu tình của hắn, trịnh trọng nhắc nhở: “Chàng đừng trực tiếp ban thưởng, như thế quá ngu xuẩn, hắn chắc chắn sẽ đề phòng. Tại Lâm An, ta từng nhìn thấy người bán mình chôn cha, chàng cứ để cô nương kia làm vậy thì tốt hơn!”
Lưu Diên luôn tỏ ra ôn hòa với đường đệ này, chẳng qua đời trước là ôn hòa thật sự, còn đời này, nói tiếu lý tàng đao (*) cũng không quá đáng. Bây giờ gặp Sở vương, mặc dù trong lòng rất buồn bực, nhưng ngoài mặt giả vờ như huynh trưởng thân thiết, tươi cười dìu hắn dậy: “Chúng ta là huynh đệ, những lễ nghi phiền phức này cứ bỏ qua đi.”
(*) Tương đương với câu ‘Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm’ của Việt Nam, thường dùng để chỉ người bề ngoài biểu hiện tử tế nhưng trong thâm tâm rất ác độc.
Sở vương cung kính đứng đó, mỉm cười nói: “Tạ bệ hạ quan tâm, nhưng lễ nghĩa quân thần không thể bỏ.”
Nếu bàn đến kỹ xảo biểu diễn, Lưu Diên đâu kém ai? Chỉ thấy hắn lắc đầu than thở: “Đệ đó, năm nay còn chưa nhược quán (*) đâu, mà cứ tỏ vẻ chững chạc, nhìn qua trông đệ hình như già hơn cả trẫm.”
(*) thanh niên khoảng 20 tuổi thời xưa gọi là nhược quán
Sở vương Lưu Trạch tựa hồ có chút ngượng ngùng gục đầu xuống, chỉ cười không nói.
Sở vương nói chuyện thật vòng vo, nhưng trong việc này Lưu Diên cũng là một cao thủ, hai người khách sáo qua lại mơ mơ hồ hồ, Liên Ngữ Hàm ngồi sau tấm bình phong nghe mà buồn ngủ. Mãi đến khi Sở vương nói thẳng ra ý đồ hắn diện kiến, nàng thoáng thanh tỉnh …
“Thần đệ nghe nói một đạo thủy phỉ tại Giang Chiết đã bị dẹp yên hoàn toàn, cảm thấy kích động khó an…” Sở vương cảm động nhìn về phía hoàng đế đường huynh: “Bệ hạ ưu ái, thần đệ thật sự là… thật sự là…”Cảm động đến ứa nước mắt.
Lưu Diên cảm thấy chán ghét, âm thầm khó chịu: Ai nói lão tử dẹp yên thủy phỉ là vì ngươi? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!
Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài mặt, thoáng bị đè nén, thanh âm buồn bã hơn, càng tỏ ra uy nghiêm: “Tiên đế và hoàng thúc là huynh đệ đồng bào, cốt nhục chí thân, hoàng thúc bỏ mình vì nước để lại một mình đệ, nếu trẫm để mặc cho bọn đạo chích nhục nhã đệ, tương lai còn mặt mũi nào đi gặp tiên đế và hoàng thúc?”
“Tam ca…” Lưu Trạch cảm động ứa nước mắt, kêu lên tên thân mật khi còn nhỏ.
“Trạch đệ…” Lưu Diên hiển nhiên cũng bị chính mình làm cảm động, thâm tình kêu một tiếng.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Liên Ngữ Hàm che miệng ngáp một cái, âm thầm ghi nhớ bộ dáng hai con gà đang chọi mắt này.
Thật lâu sau, Sở vương xấu hổ cụp mi, hơi đỏ mặt ngập ngừng nói: “Tam ca, thần đệ tiến cung hôm nay… kỳ thật còn có một chuyện…”
Lưu Diên thừa dịp hắn cúi đầu đưa tay lên xoa xoa hai má đã cứng lại vì cười, nghe Lưu Trạch mở miệng nhanh chóng buông tay xuống, từ ái nhìn hắn: “Chuyện gì vậy?”
Sở vương có chút phiền muộn thở dài, giọng điệu lưỡng lự: “Lần này khiến phu thê An quốc công cùng Liên Tam cô nương gặp tai bay vạ gió, trong lòng thần đệ rất bất an. Nếu không phải thuyền của thần đệ quá gây chú ý thì sẽ không đưa tới thủy phỉ. Tuy hoàng huynh đã phong Liên Tam cô nương thành Quận chúa coi như bồi thường, dù sao đây cũng là trách nhiệm của thần đệ. Dạo gần đây sự vụ trong phủ quá phức tạp nên thần đệ chưa thể đến cửa bồi tội, vừa vặn nghe tin hôm nay gia quyến phủ An quốc công tiến cung, thần đệ hy vọng có thể giáp mặt Vĩnh Ninh Quận chúa tạ lỗi.”
Ánh mắt Lưu Diên không nhịn được liếc sang bên, nhưng rất nhanh chuyển trở về, nghiêm mặt nói: “Việc này không cần thiết! Đệ hiểu lễ nghĩa là chuyện tốt, may mà Vĩnh Ninh quận chúa bình an vô sự. Nàng còn nhỏ tuổi, đệ giáp mặt tạ lỗi với nàng khó tránh khỏi có chút không ổn.”
Lời này… Không phủ nhận chuyện phu thê An quốc công và Liên Ngữ Hàm bị hắn liên lụy. Lưu Trạch cảm thấy lần này chính mình tỏ vẻ muốn xin lỗi là biểu hiện không sai, Hoàng đế rất chiếu cố phủ An quốc công. Thực ra hắn vốn chỉ làm dáng chút, lúc này nghe Lưu Diên nói lập tức thuận theo bậc thang bước xuống: “Cẩn tuân bệ hạ dặn dò.”
Sở vương rời đi, trong điện Tuyên Thất chỉ còn hai người một lớn một nhỏ. Liên Ngữ Hàm thong thả bước ra từ sau tấm bình phong, hai tay chắp sau lưng, ngẩng cằm hừ lạnh, nói: “Chàng cho hắn bậc thang hắn lập tức đi xuống, không có nửa điểm thành ý!”
Lưu Diên tựa người lên long ỷ, cười nói: “Vậy nàng còn muốn hắn làm thế nào? Hắn được cưng chiều từ nhỏ, kiêu ngạo vô biên, có thể nghĩ muốn tạ lỗi với nàng đã hiếm có. Nếu là đời trước, không chừng ta còn khen ngợi hắn hiểu chuyện!”
Liên Ngữ Hàm sa sầm nét mặt, hết sức không vui, chạy lấy đà vài bước, đâm đầu vào ngực Lưu Diên. Nam nhân đang mỉm cười càng cười vui vẻ hơn, hai tay ôm lấy tiểu cô nương, giả vờ kêu ‘ai da’ một tiếng, ủy ủy khuất khuất nói:“Nàng muốn mưu sát chồng à, nếu ta xảy ra chuyện, ai tới làm chỗ dựa cho nàng đây?”
Liên Ngữ Hàm nghiêng đầu cười: “Chàng chết, ta sẽ đi làm Sở vương phi.”
“… Nhưng hắn là tỷ phu của nàng.”
Tiểu cô nương cười đến khóe mắt cong cong: “Chàng không cảm thấy chuyện xưa tỷ phu và tiểu di tử (em vợ) rất thú vị sao?”
“… Không cảm thấy.” Lưu Diên đen mặt, bị tiểu nha đầu làm cho tức hụt hơi.
“Nè nè, chàng đừng tức giận, nói chính sự.” Bàn tay trắng nõn nhéo nhéo mặt nam nhân, đôi mắt to lòe lòe tỏa sáng.
Đối mặt với nàng, sự tức giận của Lưu Diên tựa như sương mù sáng sớm, gió thổi liền tan. Hắn cố gắng không nhìn vào nàng, mất tự nhiên nói:“Chuyện gì?”
“Ta đã gặp Mạnh Vũ Tình,” Nụ cười của nàng phảng phất bị phủ lên một tầng hắc khí, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái: “Mạnh Chiêu nghi của chàng đó!”
Lưu Diên đen mặt, không biết là đau lòng hay phẫn nộ, hắn ôm chặt tiểu cô nương, thanh âm khàn khàn: “Ta nhớ rõ, ta nhớ rõ tất cả… Hàm nhi, nàng yên tâm, đời này ta tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội thương tổn nàng!” Một đao kia không chỉ đâm vào bụng nàng, càng hung hăng đâm vào tim hắn. Sự đau đớn đó, hắn hận không thể chịu thay nàng.
Lien Ngữ Hàm cười có chút khinh thường: “Ta việc gì phải lo lắng, nếu hai lần đều thua trên tay một người, quá ngu xuẩn.” Thấy Lưu Diên làm ra bộ dáng than khóc như nàng sắp chết đến nơi, Liên Ngữ Hàm hơi mím môi, mỉm cười: “Từ lúc nhìn thấy Mạnh Vũ Tình và Lưu Trạch tại Lâm An, ta luôn suy nghĩ, tìm cách làm thế nào để đùa giỡn họ một phen…”
“Hửm? Nghĩ được rồi?”Lưu Diên ôn nhu hỏi.
Lien Ngữ Hàm đắc ý nâng cằm: “Kiếp trước họ nói ta là hồng nhan họa thủy, yêu nghiệt hại quốc gia, ta rất ủy khuất nha, dù sao ta không giống Mạnh Vũ Tình mang theo âm mưu tiến cung.” Nàng gật gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với biện pháp của mình: “Ta không có cách gì hay, chỉ muốn dùng lại mỹ nhân kế từng thất bại của bọn họ.”
Lưu Diên bình tĩnh nghe nàng nói, ánh mắt ôn nhu.
“Khi ở Lâm An, ta từng nghe nói Dương Châu nổi danh cằn cỗi, thủ hạ của chàng dạng gì cũng có, chắc không thiếu dạng nữ tử được huấn luyện nghiêm chỉnh đâu nhỉ? Không bằng chàng tặng một, hai người cho vị đường đệ tốt kia đi?” Tiểu cô nương rốt cuộc nói ra suy nghĩ của mình, còn hé miệng cười với Thừa Bình đế, để lộ hàm răng trắng muốt.
Lưu Diên cúi đầu nín cười, bả vai rung động: “Quả nhiên là… phương pháp tốt…”
“Uy! Chàng cười nhạo ta sao?” Tiểu cô nương không vui, véo tai hắn, hỏi.
“Không có… Sao có thể chứ?” Lưu Diên miễn cưỡng ngừng cười, giả bộ nghiêm chỉnh gật gật đầu: “Biện pháp này đích xác có thể làm, chờ ta chọn người xong sẽ tìm cơ hội đưa đến phủ Sở vương.”
Liên Ngữ Hàm miễn cưỡng hài lòng với biểu tình của hắn, trịnh trọng nhắc nhở: “Chàng đừng trực tiếp ban thưởng, như thế quá ngu xuẩn, hắn chắc chắn sẽ đề phòng. Tại Lâm An, ta từng nhìn thấy người bán mình chôn cha, chàng cứ để cô nương kia làm vậy thì tốt hơn!”
Bình luận truyện