Thiên Di

Chương 168: Thay y che chắn hết thảy gió mưa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạc Thiên Di làm sao biết họ đang ở đây.

Mạc Thiên Di làm cách nào thần không biết quỷ không hay xuất hiện, còn mang theo Võng Dực và Sở Diêm mà không bị ai phát hiện.

Mạc Thiên Di còn biết những gì nữa.

Trăm câu hỏi xoay chuyển trong đầu Lăng Tương, hai bên thái dương nàng giật giật, mắt dần hoa lên. Không biết Mạc Thiên Di ép nàng nuốt vào thứ gì, thời gian tỉnh táo ngày một ít, gương mặt người hiện trong đầu giống như hồi chuông cảnh tỉnh Lăng Tương không cho phép bản thân ngất đi.

Chủ thượng.

Bằng mọi giá không thể để Mạc Thiên Di bắt được chủ thượng.

Lăng Tương dùng sức cắn vào đầu lưỡi hòng mong cơn đau giúp nàng giữ được thanh tỉnh. Mạc Thiên Di như đoán được ý định của nàng, cười đầy thâm ý:"Yên tâm ngủ một giấc đi, ta đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho ngươi rồi."

Thanh âm nhạt đến mức khiến lòng Lăng Tương nhảy dựng. Nàng chống hai bàn tay đã trầy da xuống đất, biểu cảm trên mặt hoàn toàn vặn vẹo:"Nói cho ngươi biết, nếu ngươi làm ta ngất đi, các ngươi cũng đừng hòng ra khỏi nơi này."

Mật đạo giống như một chiếc hộp, người vừa bước vào, cửa sẽ tự động đóng lại. Ở bên này, Doãn Kha đã dời sự chú ý từ Mạc Thiên Di lên người Võng Dực, hai mắt như hận không thể dán chặt lên người y. Nam tử đứng trước mặt y phục hoa lệ, ánh mắt sắc bén, ngũ quan tuấn mỹ bức người. Nếu không phải một tử mâu như sao sáng quá đỗi quen thuộc, đánh chết Doãn Kha cũng không nhận ra người trước mặt từng là đứa trẻ nhút nhát ngay cả thở mạnh trước mặt y cũng không dám.

Im lặng một lát, Doãn Kha bỗng cười lên:"Sao nào, không còn chạy bám theo mông tỷ tỷ ngươi nữa à?"

Nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ, trong lòng Sở Diêm đánh thót một cái, sợ vài câu của y kích động đến Mạc Thiên Di, khó chịu ấn chặt người xuống đất:"Bớt nói điều vô nghĩa đi."

"Xem ra không cần chạy theo tỷ tỷ nữa rồi, dù sao cũng đã tìm được một nơi tốt hơn". Doãn Kha không giãy giụa, chỉ liếc mắt nhìn Mạc Thiên Di, nhìn Sở Diêm rồi lại nhìn Võng Dực, ánh mắt ngấm ngầm trêu tức:"Xem ra vận khí của ngươi cũng không tệ, lớn lên như vậy, vừa vặn là loại diêm dúa nàng ta thích, có lẽ ta nên chúc mừng ngươi."

"Đúng là ngươi nên chúc mừng ta". Võng Dực cuối cùng cũng mở miệng:"Không giống như ngươi, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Tài không bằng người, cái miệng vẫn hạ tiện như xưa."

Chỉ một câu đã chọc trúng chỗ đau, Doãn Kha như mèo bị giẫm đuôi, cả gương mặt trong nháy mắt đỏ rực, há miệng gào lên:"Ta có chỗ nào không bằng ngươi?! Rõ ràng là ta học nhanh hơn ngươi, trí nhớ tốt hơn ngươi, sư phụ vẫn muốn để ngươi thừa kế Mộc Anh cầm, còn nói không có gì thiên vị. Võng Dực, tất cả những gì ngươi có được hôm nay đều là nhờ gương mặt của ngươi, đừng có đắc ý quá sớm. Có giỏi thì cùng ta đấu một trận, chúng ta phân rõ thắng thua!"

"Ta có thể trực tiếp giết ngươi, sao còn cần cùng ngươi phân rõ hơn thua?"

Nụ cười bên khóe môi kéo cao, vẻ mặt Võng Dực thản nhiên, sảng khoái thừa nhận:"Ngươi nói không sai, ta đúng là dùng gương mặt này để quyến rũ nàng. Còn ngươi, nếu ngươi muốn quyến rũ người như nàng, sợ rằng phải trở về đầu thai lại thêm mấy lần nữa cũng chẳng đủ, có cái gì đáng để tự hào?"

Doãn Kha cố làm bộ không để bụng, nhưng đôi bàn tay siết chặt đã bán đứng nội tâm y không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Lăng Tương bên kia đã ngất đi, Doãn Kha đánh mắt quanh một vòng, không biết nhìn thấy thứ gì, y nhếch miệng cười khẩy:"Các ngươi cũng nghe nàng ta nói rồi, ngoại trừ chúng ta ra, không ai biết cách ra khỏi nơi này."

Sở Diêm không để ý:"Chúng ta có thời gian."

"Các ngươi đã tiến vào một lúc lâu, chẳng lẽ không cảm thấy có gì khác lạ?". Doãn Kha cụp mi mắt xuống:"Nếu đã không thể ra ngoài, vậy thì cùng ở nơi này chịu đựng giày vò đi."

Ngay cả Võng Dực không phải là ma pháp sư hay kiếm sư cũng có thể cảm nhận được thân thể phát sinh biến hóa, đoán chắc Mạc Thiên Di dưới sự mê hoặc của Thất Huyền Cầm có bao nhiêu khó chịu. Nàng đang đứng cạnh nơi đặt cầm, nhìn không chớp mắt, không nói chuyện cũng không tỏ thái độ, tự mình lâm vào trầm tư. Không biết bao lâu sau, nàng đột nhiên bật cười thật khẽ, tiếng cười châm chọc thu hút Doãn Kha nhìn sang.

Hai người mắt đối mắt, Mạc Thiên Di chỉ vào huyền cầm, hỏi:"Uổng cho ngươi tự cảm thấy bản thân thông minh, ngươi nghĩ rằng Lăng Tương lấy máu người để tế cầm, giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện?"

Sở Diêm biết ý đẩy Doãn Kha đến gần. Mạc Thiên Di lấy ra chút máu còn sót lại nhỏ xuống Thất Huyền Cầm, bên trong hộp gỗ có ánh sáng lóa mắt phát ra, luồng sáng làm Doãn Kha nheo mắt, liếc nhìn Vân Thụy với ánh mắt hiểu rõ:"Thì ra là các ngươi đã âm mưu từ trước." 

Hai lần đầu không có gì khác lạ, Doãn Kha có thể sẽ nghi ngờ. Lần thứ ba làm y lơi lỏng phòng bị, và đến lần thứ tư nếu xuất hiện vấn đề, vậy thì nó không nằm ở Vân Thụy, y sẽ phải đưa nàng đến để tìm ra nguyên do.

Mạc Thiên Di không để ý, dùng hồn lực đẩy hộp đựng huyền cầm sang một bên. Bên dưới hộp gỗ, một trận đồ đang chuyển động, ở mắt trận có một dòng máu đỏ, sống động như sự vận chuyển của sinh mệnh. Doãn Kha căng mắt ra nhìn, trong lúc y còn đang mờ mịt, Mạc Thiên Di đã thay y nói:"Ngươi biết đây là thứ gì không?"

Lăng Tương từ đầu đến cuối vẫn luôn lừa Doãn Kha.

Nàng ta sao có thể để Doãn Kha trở thành chủ nhân của Thiết Huyền Cầm, đến lúc đó y muốn giết bọn họ còn không phải dễ như trở bàn tay. Huống chi, người như Doãn Kha không phải là loại người có thể tin tưởng hoàn toàn, đằng sau còn vướng bận, Lăng Tương không dám đánh cuộc. Nàng ta lấy máu để xây dựng ma trận sinh tế, dùng máu của những người khác duy trì sinh mệnh của người nàng ta muốn. 

Người này là ai, Mạc Thiên Di không cần nghĩ cũng biết. 

Cả người Doãn Kha như bị dìm trong hầm băng, từ đầu đến chân đều lạnh buốt. 

"Không thể nào...". Y lắc đầu lẩm bẩm:"Không thể nào."

"Hộp gỗ này không phải làm từ gỗ bình thường, có thể đựng được huyền cầm, đằng sau ắt có chỗ khác biệt". Võng Dực bước về phía Lăng Tương:"Di Di, nàng đi tìm Nhan Tịch trước, ta đi tìm nắp hộp, ít nhất có thể che giấu được khí tức của huyền cầm."

Sở Diêm gật đầu:"Ta sẽ tìm lối ra."

Mạc Thiên Di ngỡ tưởng, dù có bị nhốt ở nơi này, Nhan Tịch vẫn sẽ được đối xử khác biệt. 

Nhưng không.

Nơi nhốt y ở tận cùng sâu trong góc khuất, là nơi duy nhất có trận pháp bày bố trước cửa, chính là loại ai cũng có thể bước vào, song khi bước ra phải mở một đường máu. Nhan Tự không rõ sống chết, nếu chủ ý là của Lăng Tương, mọi chuyện có thể dễ dàng hiểu được. Lăng Tương hận nàng thấu xương, Nhan Tịch là người của nàng, muốn nàng ta đối xử tốt với y cũng khó.

Trong phòng mờ tối, Mạc Thiên Di bước vào từng bước, cảm giác giống như đang trầm mình xuống dòng sông ngập nước, lồng ngực nhanh chóng bị dòng nước tràn qua phế quản làm cho nghẹn ứ.

Người nàng ngày đêm mong nhớ ngồi ở nơi ánh sáng không thể nào chiếu tới, lẻ loi đơn bạc, an tĩnh như một pho tượng sớm không còn sự sống.

"A Tịch". Mạc Thiên Di khẽ cất tiếng gọi.

Vừa nhìn thấy mặt y, tất cả ngôn từ tắc kẹt trong cổ họng, Mạc Thiên Di run rẩy che miệng, nước mắt trào ra.

Mất một lúc lâu y mới ngẩng đầu nhìn nàng. Bóng tối không ảnh hưởng Mạc Thiên Di nhìn thấy sự mê luyến và tình yêu say đắm trong mắt y. Sau khi tham lam nhìn ngắm nàng, ánh mắt trôi xa dần biến thành đờ đẫn, y lẩm bẩm:"Biến lại đi, ta vẫn thích mái tóc đen của nàng ấy hơn."

Có lẽ do đã lâu không cất tiếng nói, giọng y khản đặc, thô sạn, thế nhưng Mạc Thiên Di vẫn cảm thấy đây là âm thanh êm tai nhất trần đời.

Nàng thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cầm hai bàn tay chỉ còn da bọc xương của y, nhìn vành mắt thâm đen của y, bỗng chốc cảm thấy không thể nào thở nổi.

"Thật xin lỗi". Mạc Thiên Di nức nở không thành tiếng:"Thật xin lỗi, ta đến muộn."

Hơi ấm từ bàn tay truyền đến chân thực hơn bất cứ lời nào, Nhan Tịch không nói được nửa chữ, há miệng thở dốc. Giống như choàng tỉnh sau một giấc mơ dài thật dài, gió thổi lạnh hun hút, đầu y đau như búa bổ.

Mạc Thiên Di chưa chết.

Trời không phụ lời cầu nguyện của y, còn ban tới phước lành.

Mạc Thiên Di chạm tay lên mặt y, chạm đến một mảnh ướt át, cả thế giới dường như nhòe đi trong đôi mắt đẫm lệ. Nỗi đau nhói lên từ đáy lòng, nàng cười đầy khổ sở, nhỏ giọng trách:"Sao chàng có thể tin ta dễ dàng bị người ta giết chết như vậy chứ, ngốc muốn chết."

"Mạc Thiên Di..."

"Ta chưa chết". Mạc Thiên Di thay y nói nốt nửa câu dang dở.

"Nàng còn sống..."

"Ừ, ta còn sống, đến đón chàng đây."

Đối phương theo bản năng dùng bàn tay chỉ còn chút sức lực run run nắm chặt tay nàng, hai cánh môi khô khốc mấp máy, cả người hoàn toàn lâm vào trạng thái ngơ ngác. Đầu óc y rối tinh rối mù, như nhớ ra gì đó, y nuốt xuống vị đắng trong cổ họng, lại túm nàng chặt hơn, lắc đầu nói:"Nguy hiểm lắm."

Trong bóng tối, Mạc Thiên Di cúi đầu hôn y, cánh môi mềm mại dán lên bờ môi có hơi khô, không có dục vọng nam nữ, ngột ngạt nơi đáy lòng y tiêu tán như một phép màu. Nàng lau hết nước mắt trên mặt, bình tĩnh cười:"A Tịch, còn gì nguy hiểm hơn việc chàng biến bản thân thành cái dạng này."

Nụ cười của nàng đẹp đến lóa mắt, Nhan Tịch như một con thú nhỏ hoảng sợ, cả người co lại, giật mình nâng tay lên che đi gương mặt tái xanh đến dọa người.

Đừng nhìn.

Đầu tóc y bù xù, y phục nhăn nhúm, da tay thô ráp, không cần gương cũng biết bộ dạng hiện tại có bao nhiêu khó coi.

Thiên Nhi ưa thích cái đẹp nhất, không nên để nàng nhìn thấy y thế này mới phải.

Hành động trong vô thức của y làm Mạc Thiên Di khựng người, cùng lúc ấy, xót xa cuộn trào trong lòng nàng, ngay cả nụ cười trên môi cũng không còn giữ được. Nàng ôm thân thể gầy gò kia vào lòng, cố gắng lờ đi những vết sẹo đậm nhạt loáng thoáng dưới lớp y phục mỏng, trong đầu văng vẳng lời cầu cứu của Nhan Nặc trước khi nàng tới đây.

Thần trí người không tỉnh táo, người tuyệt vọng tìm đến cái chết, người đã yếu không còn giống người nữa rồi.

Mạc Thiên Di nhắm chặt mắt, nghiến chặt răng, cảm nhận bàn tay đang đặt sau lưng nàng dần dần tuột xuống. Y ôm nàng không hề có lực, không phải vì không đủ nhớ nhung, mà là vì ngay cả sức lực nâng hai bàn tay y cũng không có đủ.

Nàng làm sao mới có thể khiến biểu cảm trên mặt mình không dọa sợ y đây.

Không biết có phải Nhan Tịch nghe được lời cầu nguyện của Mạc Thiên Di hay không, cứ thế gục đầu vào vai nàng ngất đi.

Người đã ngất, năm ngón tay vẫn cố chấp đan vào tay nàng. Nơi này tâm ma hỗn loạn, Mạc Thiên Di đối với chúng là một miếng mồi ngon, nếu không phải cơ thể đã không còn chịu đựng được nữa, Nhan Tịch không đời nào an tâm để một mình nàng đối mặt.

Y nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy bản thân như một đống bùn nhão, tứ chi trên người đều không phải của mình.

Mỗi lần Nhan Tịch mở mắt ra, Mạc Thiên Di vẫn đang nắm tay y. Nàng ngồi bên cạnh giường, tay cầm kiếm và y phục bị máu nhiễm đỏ, thế nhưng bàn tay mà y nắm được nàng giữ vô cùng sạch sẽ. Giống như cách nàng giúp y trị khỏi đôi chân, vượt ngàn dặm xa xôi tới đây tìm y, người thiếu nữ dùng đôi tay mảnh mai che chắn hết thảy gió mưa trên thế gian này, làm việc mà đáng ra một nam nhân như y phải làm.
                                                                        
Ngũ quan mỏi mệt của nữ tử nhuộm màu ánh trăng, Nhan Tịch nghiêng đầu đi nơi khác, nước mắt tràn mi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện