Chương 53: C53: Chương 53
Hoàng A Trạm dường như không giống với Đỗ Dã Hố đang mệt lã, mà ngược lại sinh long hoạt hổ. Trong trận chiến đấu lúc nãy, hắn ta cũng là một trong số không nhiều những người hoàn hảo không chút tổn hại, có thể thấy vẫn có mấy phần thực lực, cũng không phải hoàn toàn chỉ biết cợt nhã.
Đội ngũ đang đi tới, Hoàng A Trạm bỗng nhiên dừng bước. Hắn ta hít mũi sâu một cái: “Ta ngửi thấy một mùi hương.”
Đội ngũ liền tạm dừng,
Hắn ta lại nói: “Là son phấn của phụ nữ… Không, là mùi hương cơ thể.”
Đám người nhao nhao liếc mắt.
Hắn ta nói thêm: “Là mỹ nữ.”
Đỗ Dã Hố tức giận nói: “Mũi ngươi là mũi chó à?”
“A! Nữ quỷ xinh đẹp!” Triệu Nhữ Thành lập tức kích động lên: “Đệ đã nói là có mà? Đỗ lão hổ, huynh dẫn đã đi xem!”
Không ai đế ý đến hai tên dở hơi này, bởi vì bọn họ đã đi đến ngay giữa trung tâm của trấn Tiểu Lâm, cũng nhìn thấy vòng xoáy cực lớn đang vận động kia.
Trừ nó ra, cả Trung Cung vị không thừa lại
vật gì.
Bọn nữ nhân váy đỏ, lão già tóc trắng, tu giả áo bào đen, giống như chưa từng xuất hiện.
Không chỉ là bọn chúng không tồn tại. Mà người, gia súc cũng không, thậm chí một viên ngói một viên gạch cũng không có, trừ sương mù kéo dài vô tận, cũng chỉ có cái vòng xoáy lớn cố quái, cô độc này.
“Nha môn nơi này đâu rồi? Cái vòng xoáy này là thứ quỷ quái gì?”
Không ai có thế trả lời vấn đề này. Chỉ có hai mắt Vương Trường Tường trừng lớn, kinh sợ không thôi!
“Vương huynh biết?” Ngụy Nghiễm cầm đao đề phòng, trầm giọng hỏi.
Vấn đề của y rất nhanh liền có đáp án.
Bởi vì tận sâu trong bóng tối ở trung tâm vòng xoáy có một đồ vật đen nhánh chậm rãi nhô ra.
Từ trong bóng tối nhìn thấy màu đen nhánh, vốn là một sự miêu tả cái rất kỳ quái. Nhưng chuyện chính là như vậy.
Vật đen nhánh kia bên trong bóng tối giống như trung tâm của bóng tối, đế cho tất cả mọi người thấy rõ dáng vẻ của nó. Vòng xoáy từ từ nâng nó lên, toàn bộ hình dáng cũng dần hiện ra
trước mắt của mỗi người.
Đó là một cái cổng chào bằng đá, cấu tạo cũng không hùng vĩ, bố cục chỉ là ba gian, bốn cột bảy lâu. Nếu như bỏ qua tính chất đen nhánh kia, bỏ qua cảnh tượng mà nó xuất hiện, thì nó chẳng khác gì cổng chào mà thường ngày mọi người hay thấy.
Nhưng tấm biển chính giữa cống chào kia đã nói lên hết sự bất phàm của nó.
Bên trên viết ba chữ, ở đây chẳng có ai biết được kiểu chữ kia, nhưng chỉ một cái lướt qua đã đủ để ngươi ta hiểu ra ý nghĩa của nó.
“QUỶ! MÔN! QUAN!
Quỷ Môn Quan tồn tại sâu trong cửu u, một thứ đại biếu cho ranh giới sống chết, lại xuất hiện ngay trên dương thế!
Cho đến nay, sương mù vẫn luôn không thể nào tan đi cũng đã có giải thích. Sương mù này không phải là do người làm ra, mà là tự nhiên ngưng tụ theo pháp tắc thiên địa.
Bởi vì u minh cùng thanh thiên (trời xanh) không thế nào gặp gỡ. Quỷ Môn Quan xuất hiện tại dương thế, đương nhiên phải được che đậy.
Giờ thì nguyên nhân vì sao những du hồn tụ tập ở đây còn nhiều hơn số lượng người sống
từng có ở trấn Tiểu Lâm cũng đã có lời giải. Du hồn dựa vào Quỷ Môn Quan là một loại bản năng không liên quan đến thần trí. Toàn bộ du hồn ở thành vực Phong Lâm có lẽ đều tụ tập ở đây. Mà có thế đoán được là chỉ cần Quỷ Mòn Quan vẫn tồn tại thì du hồn tụ tập ở đây sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh!
Thế nhưng, tại sao Quỷ Môn Quan lại xuất hiện ở đây?
Dường như sau khi hiếu rõ ý nghĩa của ba chữ Quỷ Môn Quan, Ngụy Nghiễm không chút do dự rút một nhánh tín hương màu đỏ tươi kiếu dáng đơn giản từ trong ngực, đưa đến trước mặt Triệu Lãng: “Nhanh!”
Đương nhiên y có mang theo đá lửa, thậm chí bản thân y cũng không xa lạ gì đối với đạo thuật hệ Hỏa. Nhưng dù sao cũng không nhanh bằng Triệu Lãng.
Cộng tác với Ngụy Nghiễm nhiều năm, đương nhiên sự ăn ý giữa hai người là không cần phải nói. Ngay lúc lúc nhánh tín hương đỏ tươi đó vừa đến thì Triệu Lãng đã búng tay một cái, một ngọn lửa phóng tới nhánh tín hương, trong thời gian cực ngắn đã đốt trụi lủi nhánh tín hương không quá nhỏ bé này.
Đến lúc này, sắc mặt hắn ta mới hơi khó coi mà nói: “Trên người ngài chỉ có một tín hương đỏ này thôi.”
Tín hương trong quân đội Trang Quốc được chia làm ba loại: đen, đỏ, vàng. Chỉ có nhân vật đến địa vị nhất định mới có được, là vật phẩm mang tính chiến lược hiếm có. Nếu đốt tín hương đen, tức là cả nước tử chiến, người có tư cách đốt nó trong cả Trang Quốc cũng không có mấy ai.
Đốt sạch tín hương vàng, đại biếu đốt người đốn tín hương đang lâm vào tuyệt cảnh.
Còn tín hương đỏ chính là đại biểu cho nguy hiếm diệt thành mất đất!
Một khi đốt tín hương đỏ, toàn bộ thành Phong Lâm đều sẽ chấn động, thậm chí nhất định sẽ kinh động đến Ngụy Khứ Tật.
Bây giờ Thành Vệ quân và Tập Hình Ty của thành Phong Lâm đều bị giam chân, Ngụy Khứ Tật lại cần phải tọa trấn phủ Thành chủ, một khi kinh động tới ắt không phải là chuyện nhỏ. Một trấn Tiếu Lâm, cho đến giờ, ngoài du hồn thì chẳng hề có bất cứ kẻ địch nào, có đáng đế Ngụy Khứ Tật tự mình đến một chuyến hay không? Một khi phán đoán của Ngụy Nghiễm là sai lầm, dẫn đến Ngụy Khứ Tật xuất động mà khiến cho thành Phong Lâm xảy ra chuyện gì, y có gánh nổi trách nhiệm này hay không?
Nhưng những vấn đề này đều không cần phải suy nghĩ, bởi vì ba chữ trước mặt kia.
Bởi vì… đó là Quỷ Môn Quan.
Xuất hiện vô số lần trong truyền thuyết, dường như là chân dung của thần thoại thời đại này.
Thực tế, ngay khi trước mặt đột ngột bốc lên hư ảnh của tín hương đỏ, Ngụy Khứ Tật đường đường đứng đầu một thành đã không chút chần chờ mà đột ngột nhảy lên từ mặt đất!
Ông ta xông thẳng lên không trung, cả người quấn trong một cơn gió lốc, vút bay đến trấn Tiểu Lâm.
Dường như ngay lúc đó, Đổng A đang tĩnh tu cũng bỗng nhiên mở mắt. Dù có như thế nào, trong thành Phong Lâm đều phải có cường giả cấp bậc này tọa trấn. Nếu Ngụy Khứ Tật đã đi, thì ông không thế đi nữa.
Thân thế ông không động đậy nhưng giọng uy nghiêm đã truyền ra ngoài: “Truyền lệnh cho tất cả đệ tử có thể liên hệ, mặc kệ là đang thi hành nhiệm vụ, hay là tu hành, trước tiên dừng lại, trở về thành Phong Lâm!”
Những người mà Đạo viện bồi dưỡng là hi vọng của Trang Quốc, trước đó có quá trình trưởng thành dài đằng đẳng. Nhưng khi đất nước gặp nguy, mỗi người đều phải vì đất nước mà chiến.
Mà cũng trong Đạo viện, Phó Viện trưởng đương nhiệm Tống Kỳ Phương, đang khoanh
chân ngồi trước lò luyện đan, quạt nhẹ quạt hương bồ trong tay để duy trì độ nóng. Tán thán một tiếng rất nhỏ: “Lão Lạc.”
Hết chươnq 53.
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Thích 1
Thưởng
©
Binh luận
Bình luận truyện