Thiên Định Bất Dời
Chương 1
Trong màn đêm sâu thẳm, mọi thứ dường như không tồn tại. Mùi hương, hơi rượu, giá lạnh bao trùm kéo theo nhau lũ lượt kéo đến. Nỗi sợ hãi, sự thất vọng, cảm giác bất lực không thể vọng ra được tiếng gào thét bị ngăn lại do khăn bịt miệng. Không còn gì cả, không còn ai sẽ thình lình xuất hiện cứu lấy. Nước mắt chỉ biết rơi theo khoé mi tràn xuống đôi má hồng vì biết không thể kháng cự lại bàn tay đó.
Khi bước chân đó đến gần, bàn tay lạ chạm lên cơ thể thì mọi thứ đều sụp đổ, tan nát không dựng lại được. Nàng chỉ nhìn thấy bóng đêm tĩnh mịch cảm nhận bàn tay thô ráp ấm nóng đáng sợ vuốt ve lên da thịt trơn mềm của mình.
Hơi thở người đó dồn dập đầy hơi men, tay chân luống cuống cởi hết xiêm y của nàng không từ tốn. Hắn rất muốn nhanh chóng được giải toả còn nàng chỉ vùng vẩy bất lực vì tay bị cột chặt, hai chân cố chống cự nhưng hắn đã đưa đầu gối cản giữa chân nàng. Cả người nàng vì thế chất động run rẩy cả lên.
Bàn tay to tiếp tục cởi bớt y phục cản trở rồi khom người hôn lên ngực nàng, môi nóng cứ thế càng quấy liếm mút đường cong mềm mại. Tay đồng thời cũng xoa nắn lên bờ ngực làm nàng vừa đau vừa gớm ghiếc. Nàng ớn lạnh, kinh tởm chịu đựng từng chút mọi hành động xâm phạm thân thể mình.
Bờ môi ấm nóng, ướt át hôn dần xuống thân dưới lên đôi chân thon. Tay hắn thăm dò sự ẩm ướt của nàng chuẩn bị đủ cho hắn chưa. Nàng cong người vì cảm giác đáng sợ đó. Cả người nàng không còn như của bản thân mình nữa, không thể kiềm chế phản ứng vô tri của cơ thể.
Nàng sợ hãi, cơ thể thiếu nữ run từng hồi, nàng không muốn như thế. Nàng muốn có được tình yêu, có được một hảo lang quân như ý trao thân chứ không phải thế này. Bàn tay đó vẫn tiếp tục kéo tay nàng quằng khỏi đỉnh đầu giữ chặt xuống giường. Không nhìn thấy nhưng cơ thể nam nhân đó thật to lớn trì sức nặng xuống thân thể mềm mại bé nhỏ của nàng, tay hắn giữ nhẹ cũng thật mạnh như một gọng kiềm khó gở.
Nàng nghe hắn thở bên tai, mùi rượu vẫn rất nặng. Cả người của hắn ngừng lại làm nàng cũng bỡ ngỡ càng sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra thì đau đớn truyền đến khi bị một vật lạ to lớn, nóng như lửa xâm phạm nơi tư mật nữ nhi. Cơ thể bé nhỏ phút chốc không thể thu hết vật to càng như siết lại khiến hắn khẽ gầm nhẹ trên ngực nàng vừa khó chịu vừa sảng khoái.
Cơ bản nàng không thể gào thét, nước mắt không ngừng rơi, cả người bị dày vò đau đớn. Cơn đau xé nát cơ thể chưa qua đã bị nhịp động cuồng dã hối hả của hắn làm cho càng thống khổ. Nàng cảm nhận rõ hết sự ra vào của cơ thể nam nhân trong cơ thể mình. Nàng đau quá, đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Máu xữ nữ tuôn ra như máu trong tim nàng.
Nàng đã mất tất cả…
Cơ thể nàng giờ đây nhầy nhụa bẩn thiểu vì sự xâm phạm của nam nhân đó. Nàng chỉ khóc yếu đuối cả người bất lực để mặc hắn không thoả mãn cứ bá đạo chiếm lấy mà động. Nàng chỉ muốn có thể chết ngay để thoát khỏi lúc này nhưng trời không chiều nàng.
Cả đêm trường lạnh giá hắn như mãnh thú đói khát không ngừng nghỉ chiếm lấy nàng hết lần nàng đến lần khác thoã mãn dục vọng đơn thuần. Nàng chỉ đau khổ ám ảnh cả đời thay cho khoái lạc của hắn. Nàng không biết đêm đáng sợ đó ông trời đã định nàng thuộc về ai rồi…
Căn nhà đất nhỏ của dân du mục chăn cừu tản sáng vẫn âm u do sương sớm. Trời đang rét buốt ẩm mùi cỏ non loan trong không khí. Đề Nghi chớp nhẹ mắt nhìn căn nhà mờ mờ ảo ảo vì sương. Và lập tức nước mắt nàng lăn xuống má, môi mím lại ghê tởm cả cơ thể mình. Chỉ một đêm nàng mất trắng mọi thứ một thiếu nữ có để mơ mộng. Trinh tiết không còn nàng còn thiết sống làm gì nữa chứ.
Dây trói đã tuột, nàng thơ thẩn cố ngồi lên nghe cả người đau đớn, trên thân thể còn vươn vô số dấu tích còn xót lại của đêm qua. Giữa hai chân sau khi cử động lại đau nhói thấm ra bạch dịch lẫn máu đào thật kinh tởm. Nàng không chịu nổi, cả người run rẩy lệ tuôn ớn lạnh bản thân mình. Tay nàng bất giác tự vòng ôm lấy hai vai và nấc lên khóc nghẹn.
Nam nhân còn ngủ trở mình nằm ngửa ra làm Đề Nghi cắn môi không dám nhìn lại. Nàng cầm lấy áo cố sức mặc vào. Nàng không có làm gì ác đức hay việc gì sai trái nhưng chỉ vì cái người này làm nàng mất tất cả, nàng câm hận hắn nhưng không dám nhìn. Nàng rất sợ.
Đề Nghi cầm dây trói rồi bước như người mất hồn nhìn xà nhà thấp phía trên. Sự trong trắng của thiếu nữ, tương lai, mơ ước hạnh phúc bên người nàng yêu mến chẳng còn gì. Đề Nghi chỉ có cái chết để chấm dứt đau khổ này thôi.
Má vẫn ướt lệ, nàng máng dây qua xà gỗ và cột thành thòng lọng. Ghế bên dưới cũng sẵn sàng, nàng cầm lấy thòng lọng chuẩn bị đưa đầu vào thì ở giường nam nhân đó bật dậy làm nàng hết hồn run lên.
Hắn là kẻ cưỡng bức nàng, hại nàng mất hết chỉ còn đường chết. Đề Nghi vừa sợ vừa hận tận xương tuỷ.
Song hắn đau đầu ôm lấy trán không thèm nhìn đến nàng. Hôm qua đi tuần biên giới săn được con heo rừng nên hắn cho thuộc hạ làm rượu thịt ăn chơi nhưng không hiểu tại sao sáng dậy lại trần như nhộng như thế. Nghĩ đến Đạt La Mạ lột quần áo giúp là hắn ớn lạnh rồi.
Nhưng sáng này ngoài nhứt đầu thì cảm thấy cả người rất sảng khoái thoả mãn. Hắn nhìn giường bề bộn có cả vệt máu nhỏ. Hổng lẽ nằm mơ ân ái với cô gái nào đó là thiệt sao. Anh chàng mò mẫm ngâm cứu vô tình nhìn ra Đề Nghi đang định treo cổ liền hết hồn lùi lại trên giường…
Nàng run bần bật nhìn hắn ta thật muốn một cước đạp chết “của quý” của hắn hại mình nhưng đêm qua nàng biết hắn rất mạnh. Không khéo hắn bẻ cổ nàng dễ như chơi. Nhĩ Đa nhìn lại nàng, hắn còn dụi mắt lần nữa sau đó quơ tay chỉ phía nàng và la lên xem ra còn sợ nàng hơn nàng sợ hắn…
- Cô là ai mà treo cổ trong chổ ngủ của bổn vương vậy?
- Ngươi không nhớ gì sao? – Nàng ấm ức không tin nổi hắn có thể không nhớ đã làm gì nàng.
- Nhớ gì…
- Ngươi… chính ngươi đã…
Đề Nghi không tin nỗi mình uất ức, chịu đau khổ lại càng phải nói lại cho tên khốn này nhớ hắn đã làm ra những cái trò gì trên người nàng.
Căn nhà nhỏ bị bỏ hoang nằm trơ trọi trên đại ngàn xanh um hôm nay có rất nhiều các lều nhỏ của vương thất đóng quân xung quanh. Binh lính đang tận hưởng buổi sáng với bánh nướng và sữa dê tươi thật bình yên. Bắt đầu một ngày như thế này còn gì tuyệt hơn. Đột nhiên tiếng gào lên chói tai làm mọi người hết hồn sặc sữa đồng loạt…
- ĐẠT LA MẠ đâu ra đây? Phải là ngươi thôi chứ không ai sắp xếp vụ này cả… Đạt La Mạ!
Nhĩ Đa la lớn vẫn trần như nhộng xách ngang nàng đi ra khỏi căn nhà nhỏ. Nàng cũng không hiểu sao lại ra thế này nhưng tên khốn này nghe xong mọi việc tự dưng hùng hùng hổ hổ nổi điên, còn khi không lại lôi nàng đi theo nữa mới ác chứ.
Đề Nghi vùng vẩy vẫn bị xách như cái gối nên bất mãn chịu yên trong tay hắn nhìn một tên hối hả chạy ra. Nam nhân tóc dày thắt hai bím to sau mang tai, râu ria bụm xụm nhưng không đáng sợ lắm mặc áo người bộ lạc dáng to bự vạm vỡ nhưng mặt hiền khô có phần chết nhát khúm núm quỳ vội dưới chân nàng. Àk thật ra là quỳ dưới chân tên khốn kia nên cũng quỳ trước mặt nàng…
- Có thuộc hạ đây tiểu vương gia!
Trông Đạt La Mạ rất run xem ra tên khốn hại đời nàng rất đáng sợ. Và hắn chỉ vào nàng đang bị xách hung dữ tra hỏi…
- Cô nương này là sao? Ta đã nói cái gì không nhớ sao? Ta không như cha ta uống rượu là cần nữ nhi hầu hạ. Thậm chí cô ta còn không phải kĩ nữ nữa ngươi làm ăn sao vậy Đạt La Mạ?
Đề Nghi nghe liến rất uất ức, tức giận giẫy nẫy hét lên…
- Ta là con gái nhà lành bị ngươi làm nhục thế này có chết cũng trù ếm cho ngươi tuyệt tự tuyệt tôn cái đồ khốn xấu xa!
Bọn lính đơ ra tròn mắt nhìn cô gái này cả gan nói thế với tiểu vương gia. Ngay lập tức hắn buông tay làm nàng té phịch xuống đất một cú ê ẩm. Đề Nghi tức điên lòm còm bò dậy định chửi hắn thì ngớ ra.
Bên ngoài này đủ sáng để nàng nhìn dung nhan vô cùng anh tú, tuấn mỹ đến bất phàm của hắn. Hắn ta đẹp hoàn hảo đến mức tưởng đang nhìn thấy bức tượng của một vị thần thánh nào đó. Dù nàng cũng không biết trông thần ra làm sao nữa.
Mắt sâu màu mắt bạc của người tộc phương Bắc, chân mày ngang rậm uy nghiêm lại hài hoà với sóng mũi cao vuông vức, môi mỏng cân đối có chút khí chất ngạo mạn khinh người. Gương mặt dài có xương quai nam tính góc cạnh. Mái tóc đen dài quá vai mềm mại lại để xõa ra có chút phong trần, lãng tử.
Nàng chưa từng gặp ai đẹp như vậy, phong thái hơn người lại bất phàm toả ra quyền lực càng hấp dẫn. Chưa kể thân hình hắn cao lớn, cơ bắp săn chắc tỏ ra sức mạnh ngấm ngầm nếu nhìn trực diện khoả thân kiểu này. Lại thêm hắn cùng “cái thứ nam tính” to lớn doạ mắt làm nàng đơ ra tỉnh. Kẻ hại đời nàng quả nhiên đang khỏa thân nha.
Hắn đẹp như thế nàng nên khóc tức chứ sao lại ngơ ngẩn ra như thế. Một kẻ xấu xa đẹp dữ dội, ông trời thật bất công. Hắn thì tay khoanh lại trước ngực nhìn xuống nàng ngồi một đó và tỏ ra quyền lực…
- Trù ẻo hay lắm “sơn nữ”! Chuyện con cái nối dỗi rất quan trọng, dù ta đây có lỗi với cô nhưng không được ác mồm ác miệng như thế!
Xem hắn nhận lỗi nhưng nói thật phách lối. Càng nhìn mặt hắn nàng càng tức lên. Hắn có đẹp như thế nào thì nàng cũng ghét. Và Đề Nghi đứng lên không do dự tát hắn một cái rõ kêu. Hắn đờ đẫn, mặt cũng bị cái tát làm quay sang một bên. Bọn lính co ro ôm Đạt La Mạ cũng đang tự giữ má lo lắng nhìn tiểu vương gia. Nhĩ Đa chỉ đứng như trời trồng nhìn nàng khóc lóc nói…
- Hic… tui sắp gặp lại Thụ ca rồi, cũng có thể trở thành vợ huynh ấy rồi bị bắt đến đây cho ngươi mua vui có một đêm. Ta làm ma chắc chắn sẽ ám ngươi mãi nè!
Đề Nghi ngồi xuống ôm mặt khóc oà làm hắn chẳng phản ứng theo kịp. Nàng tự la om xòm rồi tự khóc vớ vẩn. Bọn lính thì chen nhau nhìn cô nương bị tiểu vương gia hại khóc rất thảm nha.
Tên nọ suy nghĩ nhưng nghĩ mãi cũng không ra nên giơ tay lên. Cả bọn run rẩy tưởng hắn đánh thiếu nữ đáng thương nhưng may là hắn túm lấy tên hầu thân cận…
- Hay lắm Đạt La Mạ! Con nhỏ này ám bổn vương là do ngươi cả ngươi mau giải quyết đi!
- Hic… tại hôm qua người “muốn” nên nô tài mới chuẩn bị mà. Tiểu vương gia cũng đã rất “vui vẻ” nên cô ta mới đòi ám người đó chứ - Đạt La Mạ nói với lệ hai hàng thế mà hắn vẫn bạo lực giật áo cho được.
- Còn dám nói? Ai rủ bổn vương uống rượu hả?
Đạt La Mạ nước mắt lưng tròng bị đạp nằm bẹp ra đất kế Đề Nghi. Phục vụ tiểu vương gia thật là tàn bạo. Nhĩ Đa suy tư rồi nhìn nàng khóc sau đó nói dứt khoát…
- “Sơn nữ” kia! Bổn vương thương xót cho cô còn trẻ không nên chết sớm, mau về nhà đi. Nghĩ quẫn phí tuổi thanh xuân lắm nha!
Đề Nghi đang khóc cho thân mình nghe ra còn tức, nàng liền đứng bật dậy thuận chân đạp lên Đạt La Mạ như hắn cho khí thế. Tội tên thuộc hạ rỉ rỉ khóc dưới chân hai người…
- Về gì nữa hả? Ngươi hại đời ta thì ta phải chết để làm ma ám ngươi! - Đề Nghi hùng hổ khẳng định làm hắn muốn nhảy dựng.
- Chuyện này bổn vương có biết gì đâu do say chứ bộ. Cô có chết cũng không được liên quan đến ta àk
- Không biết gì?… nói không biết gì là hết sao hic… điều kinh khủng đêm qua ta chịu đựng chẳng lẽ không được ám ngươi hả?
Nàng lại khóc làm bọn thuộc hạ đỏ mặt tưởng tượng tiểu vương gia giở trò gì sau đó đồng loạt to gan lườm mắt nhìn hắn ủng hộ thiếu nữ bị hại.
Hắn lúng túng bị động nhìn nàng. Cổ nàng nhìn từ trên xuống còn có dấu hôn. Mơ hồ nhớ thì đêm qua hắn cũng rất thoã mãn. Hắn không phải chỉ làm có một lần. Nhĩ Đa bối rối đạp Đạt La Mạ dưới chân mấy cái để suy tư. Sao hắn lại như thế chứ. Bình thường một lần là thấy đủ rồi, giờ hắn cưỡng bức người ta, còn hành xử mấy lần dù không muốn cũng phải nhận bản thân “dâm tặc” dã man. Nàng hình như là con gái Kỳ Mạc nên nhỏ nhắn trông cũng không tệ tí nào. Xưa nay con người hắn có làm có chịu. Xem ra chuyện này hắn giải quyết qua loa cũng không được. Cuối cùng hắn bí quá nói…
- Rồi… rồi … bổn vương cho cô làm thị thiếp là được chứ gì?
Thành thị thiếp của hắn thì chuyện hắn làm không ai có thể truy tội nha thật là tiểu vương gia tuấn tú tài giỏi. Nhưng Đề Nghi ngẩn lên, chân mày co quắp lại trèo lên đứng trên lưng Đạt La Mạ để cao gần ngang tầm với hắn và tát thêm cái nữa. Hắn ôm má chớp mắt bàng hoàng không tin nổi trông nàng la lên…
- Ngươi nghĩ sao vậy đồ khốn? Ta mà làm thị thiếp của ngươi sao? Ta hận ngươi, nếu đủ to đã bóp chết ngươi rồi. Chờ đi, ta chết hoàn hồn về tìm ngươi đầu tiên nè, ta sẽ ám ngươi không chỉ doạ chơi thôi mà sẽ làm ngươi “sống dở chết dở” luôn!
Nói rồi nàng còn hất cằm thể hiện chí khí khi xoay đi vô căn nhà nhỏ để tự vẫn tiếp đang dở dang. Nhĩ Đa đứng ngớ ra sau đó cười nhẹ tỏ ra thích thú. Bọn thuộc hạ sầm xì quyết liệt…
- Trời! Có người không chịu làm thị thiếp của tiểu vương gia của chúng ta kìa!
- Chắc tui vẫn còn cơ hội cưới được vợ quá!
Có tên mừng, có tên khóc nói chung việc một cô nương từ chối tiểu vương gia là chuyện kinh thiên động địa. Hắn cười đi nhanh theo sau nàng. Đề Nghi đang để lại ghế để trèo lên thòng lọng thì hắn khoanh tay nhìn nàng, vẻ mặt có phần gian tà…
- Nói hay lắm “sơn nữ”, xem ai sống dở chết dở?
- Ngươi muốn gì hả?
Nàng sợ muốn chết nhìn hắn cười nửa miệng tà đạo. Bọn lính nghe tiếng nàng la ầm rồi cuối cùng Nhĩ Đa ẵm nàng đi ra bằng một tay vẫn gọn ơ làm nàng chống cự bằng cách nắm tóc hắn giật giật…
- Thả tui ra!
- Buông tóc ta ra cái con nhỏ này?
Hai đứa ngang nhiên dằn co làm dám thuộc hạ ngơ ngác nhìn. Cuối cùng hắn dùng tay còn lại nắm hai cổ tay của nàng lại và nói…
- Ta phong cô gái này làm vợ nhì của ta để tiện hành hạ các ngươi thấy có được không? – Hắn nhe răng cười ác độc làm đám thuộc hạ ú ớ không biết trả lời ra sao chẳng lẽ nói “được”? Nàng thì điên tiết cả lên hét lại.
- Ểh? Thị thiếp ta còn không làm, ngươi nghĩ sao cho ta làm vợ lẻ thì ta đồng ý. Ta sẽ mách vợ cả của ngươi để cô ta ghen tuông đánh ngươi cưới thêm vợ nè!
Đề Nghi khí thế nói đồng thời ra sức nắm đầu hắn. Thị thiếp thì tệ thật nhưng nếu được phong làm vợ của vương tôn thì cũng sẽ có tên trong gia phả vương thất, cao quý và được tôn trọng trong bộ lạc. Nhưng nàng thì chỉ biết không muốn dính vào tên khốn này.
Nhĩ Đa bực mình vẫn ẵm nàng đi dù sự chống cự của nàng dữ dội. Diến trước một cái lều vải thưa sơ sài hắn nói…
- Vợ cả của bổn vương trong đó đó, vào mét đi!
Nàng hoài nghi hơi sợ sệt đi vào thử. Hắn chỉ đứng cười khi nàng ngơ ngác nhìn một con dê cái lông trắng đốm đen to tròn đang được lính vắt sữa. Chỉ có con dê cái trong đó thôi. Đề Nghi điên lên xoay lại nắm đầu hắn…
- Ngươi điên hả, đồ xấu xa?
Hắn bị nắm mái tóc dài khốn đốn cố cản nàng và nói khẳng khái…
- Hoa Chu Ni đúng là vợ ta, con dê cái cho nhiều sữa nhất thảo nguyên này ai cũng biết hết. Cô là vợ nhì sẽ càng thấp kém hơn nó, bổn vương sẽ đặc biệt hành hạ buộc cô sống dở chết dở nha háhá…
Hắn cười càn rỡ, quằn quại làm đám thuộc hạ hớn hở tung hô vỗ tay theo sự khoái chí của tiểu vương gia. Nhìn cảnh nàng tức muốn xì khói đầu, dậm châm bất mãn la lên lao lại giật tóc đẹp của hắn…
- Ta không chịu đâu! Ta chết liền để ám ngươi ngay nè!
- Bỏ ta ra!… người đâu cột vợ mới của ta lại, nhét khăn vào miệng để cô ta im lặng một chút. Dọn trại đi!
Tên chết tiết thảy nàng cho lính trói lại thật còn hắn nhởn nhơ vuốt tóc mượt bay trong gió của mình. Nàng bị trói nhìn hắn đứng khoả thân còn tưởng đẹp lắm thật chướng con mắt liền la om xòm…
- Ta không làm vợ ngươi đâu gã khốn! Cha ta sẽ tìm ta và xử ngươi nè!
Nhĩ Đa nghe doạ chỉ cười lên mặt…
- Ồh… có biết ta là ai không mà dám xử hả?
- Ngươi là tên khốn nào mặc kệ ngươi chứ!?
- Nhét miệng cô ta 3 cái khăn thật bự cho bổn vương!
Hắn hậm hực nhất định phải xử con nhỏ này mới thoả lòng tàn ác của hắn mới trỗi lên. Đề Nghi lần này không những mất hết, còn không thể tự tử, không thể bỏ chạy… cứ đà này nàng sống dở chết dở thật rồi.
Khi bước chân đó đến gần, bàn tay lạ chạm lên cơ thể thì mọi thứ đều sụp đổ, tan nát không dựng lại được. Nàng chỉ nhìn thấy bóng đêm tĩnh mịch cảm nhận bàn tay thô ráp ấm nóng đáng sợ vuốt ve lên da thịt trơn mềm của mình.
Hơi thở người đó dồn dập đầy hơi men, tay chân luống cuống cởi hết xiêm y của nàng không từ tốn. Hắn rất muốn nhanh chóng được giải toả còn nàng chỉ vùng vẩy bất lực vì tay bị cột chặt, hai chân cố chống cự nhưng hắn đã đưa đầu gối cản giữa chân nàng. Cả người nàng vì thế chất động run rẩy cả lên.
Bàn tay to tiếp tục cởi bớt y phục cản trở rồi khom người hôn lên ngực nàng, môi nóng cứ thế càng quấy liếm mút đường cong mềm mại. Tay đồng thời cũng xoa nắn lên bờ ngực làm nàng vừa đau vừa gớm ghiếc. Nàng ớn lạnh, kinh tởm chịu đựng từng chút mọi hành động xâm phạm thân thể mình.
Bờ môi ấm nóng, ướt át hôn dần xuống thân dưới lên đôi chân thon. Tay hắn thăm dò sự ẩm ướt của nàng chuẩn bị đủ cho hắn chưa. Nàng cong người vì cảm giác đáng sợ đó. Cả người nàng không còn như của bản thân mình nữa, không thể kiềm chế phản ứng vô tri của cơ thể.
Nàng sợ hãi, cơ thể thiếu nữ run từng hồi, nàng không muốn như thế. Nàng muốn có được tình yêu, có được một hảo lang quân như ý trao thân chứ không phải thế này. Bàn tay đó vẫn tiếp tục kéo tay nàng quằng khỏi đỉnh đầu giữ chặt xuống giường. Không nhìn thấy nhưng cơ thể nam nhân đó thật to lớn trì sức nặng xuống thân thể mềm mại bé nhỏ của nàng, tay hắn giữ nhẹ cũng thật mạnh như một gọng kiềm khó gở.
Nàng nghe hắn thở bên tai, mùi rượu vẫn rất nặng. Cả người của hắn ngừng lại làm nàng cũng bỡ ngỡ càng sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra thì đau đớn truyền đến khi bị một vật lạ to lớn, nóng như lửa xâm phạm nơi tư mật nữ nhi. Cơ thể bé nhỏ phút chốc không thể thu hết vật to càng như siết lại khiến hắn khẽ gầm nhẹ trên ngực nàng vừa khó chịu vừa sảng khoái.
Cơ bản nàng không thể gào thét, nước mắt không ngừng rơi, cả người bị dày vò đau đớn. Cơn đau xé nát cơ thể chưa qua đã bị nhịp động cuồng dã hối hả của hắn làm cho càng thống khổ. Nàng cảm nhận rõ hết sự ra vào của cơ thể nam nhân trong cơ thể mình. Nàng đau quá, đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Máu xữ nữ tuôn ra như máu trong tim nàng.
Nàng đã mất tất cả…
Cơ thể nàng giờ đây nhầy nhụa bẩn thiểu vì sự xâm phạm của nam nhân đó. Nàng chỉ khóc yếu đuối cả người bất lực để mặc hắn không thoả mãn cứ bá đạo chiếm lấy mà động. Nàng chỉ muốn có thể chết ngay để thoát khỏi lúc này nhưng trời không chiều nàng.
Cả đêm trường lạnh giá hắn như mãnh thú đói khát không ngừng nghỉ chiếm lấy nàng hết lần nàng đến lần khác thoã mãn dục vọng đơn thuần. Nàng chỉ đau khổ ám ảnh cả đời thay cho khoái lạc của hắn. Nàng không biết đêm đáng sợ đó ông trời đã định nàng thuộc về ai rồi…
Căn nhà đất nhỏ của dân du mục chăn cừu tản sáng vẫn âm u do sương sớm. Trời đang rét buốt ẩm mùi cỏ non loan trong không khí. Đề Nghi chớp nhẹ mắt nhìn căn nhà mờ mờ ảo ảo vì sương. Và lập tức nước mắt nàng lăn xuống má, môi mím lại ghê tởm cả cơ thể mình. Chỉ một đêm nàng mất trắng mọi thứ một thiếu nữ có để mơ mộng. Trinh tiết không còn nàng còn thiết sống làm gì nữa chứ.
Dây trói đã tuột, nàng thơ thẩn cố ngồi lên nghe cả người đau đớn, trên thân thể còn vươn vô số dấu tích còn xót lại của đêm qua. Giữa hai chân sau khi cử động lại đau nhói thấm ra bạch dịch lẫn máu đào thật kinh tởm. Nàng không chịu nổi, cả người run rẩy lệ tuôn ớn lạnh bản thân mình. Tay nàng bất giác tự vòng ôm lấy hai vai và nấc lên khóc nghẹn.
Nam nhân còn ngủ trở mình nằm ngửa ra làm Đề Nghi cắn môi không dám nhìn lại. Nàng cầm lấy áo cố sức mặc vào. Nàng không có làm gì ác đức hay việc gì sai trái nhưng chỉ vì cái người này làm nàng mất tất cả, nàng câm hận hắn nhưng không dám nhìn. Nàng rất sợ.
Đề Nghi cầm dây trói rồi bước như người mất hồn nhìn xà nhà thấp phía trên. Sự trong trắng của thiếu nữ, tương lai, mơ ước hạnh phúc bên người nàng yêu mến chẳng còn gì. Đề Nghi chỉ có cái chết để chấm dứt đau khổ này thôi.
Má vẫn ướt lệ, nàng máng dây qua xà gỗ và cột thành thòng lọng. Ghế bên dưới cũng sẵn sàng, nàng cầm lấy thòng lọng chuẩn bị đưa đầu vào thì ở giường nam nhân đó bật dậy làm nàng hết hồn run lên.
Hắn là kẻ cưỡng bức nàng, hại nàng mất hết chỉ còn đường chết. Đề Nghi vừa sợ vừa hận tận xương tuỷ.
Song hắn đau đầu ôm lấy trán không thèm nhìn đến nàng. Hôm qua đi tuần biên giới săn được con heo rừng nên hắn cho thuộc hạ làm rượu thịt ăn chơi nhưng không hiểu tại sao sáng dậy lại trần như nhộng như thế. Nghĩ đến Đạt La Mạ lột quần áo giúp là hắn ớn lạnh rồi.
Nhưng sáng này ngoài nhứt đầu thì cảm thấy cả người rất sảng khoái thoả mãn. Hắn nhìn giường bề bộn có cả vệt máu nhỏ. Hổng lẽ nằm mơ ân ái với cô gái nào đó là thiệt sao. Anh chàng mò mẫm ngâm cứu vô tình nhìn ra Đề Nghi đang định treo cổ liền hết hồn lùi lại trên giường…
Nàng run bần bật nhìn hắn ta thật muốn một cước đạp chết “của quý” của hắn hại mình nhưng đêm qua nàng biết hắn rất mạnh. Không khéo hắn bẻ cổ nàng dễ như chơi. Nhĩ Đa nhìn lại nàng, hắn còn dụi mắt lần nữa sau đó quơ tay chỉ phía nàng và la lên xem ra còn sợ nàng hơn nàng sợ hắn…
- Cô là ai mà treo cổ trong chổ ngủ của bổn vương vậy?
- Ngươi không nhớ gì sao? – Nàng ấm ức không tin nổi hắn có thể không nhớ đã làm gì nàng.
- Nhớ gì…
- Ngươi… chính ngươi đã…
Đề Nghi không tin nỗi mình uất ức, chịu đau khổ lại càng phải nói lại cho tên khốn này nhớ hắn đã làm ra những cái trò gì trên người nàng.
Căn nhà nhỏ bị bỏ hoang nằm trơ trọi trên đại ngàn xanh um hôm nay có rất nhiều các lều nhỏ của vương thất đóng quân xung quanh. Binh lính đang tận hưởng buổi sáng với bánh nướng và sữa dê tươi thật bình yên. Bắt đầu một ngày như thế này còn gì tuyệt hơn. Đột nhiên tiếng gào lên chói tai làm mọi người hết hồn sặc sữa đồng loạt…
- ĐẠT LA MẠ đâu ra đây? Phải là ngươi thôi chứ không ai sắp xếp vụ này cả… Đạt La Mạ!
Nhĩ Đa la lớn vẫn trần như nhộng xách ngang nàng đi ra khỏi căn nhà nhỏ. Nàng cũng không hiểu sao lại ra thế này nhưng tên khốn này nghe xong mọi việc tự dưng hùng hùng hổ hổ nổi điên, còn khi không lại lôi nàng đi theo nữa mới ác chứ.
Đề Nghi vùng vẩy vẫn bị xách như cái gối nên bất mãn chịu yên trong tay hắn nhìn một tên hối hả chạy ra. Nam nhân tóc dày thắt hai bím to sau mang tai, râu ria bụm xụm nhưng không đáng sợ lắm mặc áo người bộ lạc dáng to bự vạm vỡ nhưng mặt hiền khô có phần chết nhát khúm núm quỳ vội dưới chân nàng. Àk thật ra là quỳ dưới chân tên khốn kia nên cũng quỳ trước mặt nàng…
- Có thuộc hạ đây tiểu vương gia!
Trông Đạt La Mạ rất run xem ra tên khốn hại đời nàng rất đáng sợ. Và hắn chỉ vào nàng đang bị xách hung dữ tra hỏi…
- Cô nương này là sao? Ta đã nói cái gì không nhớ sao? Ta không như cha ta uống rượu là cần nữ nhi hầu hạ. Thậm chí cô ta còn không phải kĩ nữ nữa ngươi làm ăn sao vậy Đạt La Mạ?
Đề Nghi nghe liến rất uất ức, tức giận giẫy nẫy hét lên…
- Ta là con gái nhà lành bị ngươi làm nhục thế này có chết cũng trù ếm cho ngươi tuyệt tự tuyệt tôn cái đồ khốn xấu xa!
Bọn lính đơ ra tròn mắt nhìn cô gái này cả gan nói thế với tiểu vương gia. Ngay lập tức hắn buông tay làm nàng té phịch xuống đất một cú ê ẩm. Đề Nghi tức điên lòm còm bò dậy định chửi hắn thì ngớ ra.
Bên ngoài này đủ sáng để nàng nhìn dung nhan vô cùng anh tú, tuấn mỹ đến bất phàm của hắn. Hắn ta đẹp hoàn hảo đến mức tưởng đang nhìn thấy bức tượng của một vị thần thánh nào đó. Dù nàng cũng không biết trông thần ra làm sao nữa.
Mắt sâu màu mắt bạc của người tộc phương Bắc, chân mày ngang rậm uy nghiêm lại hài hoà với sóng mũi cao vuông vức, môi mỏng cân đối có chút khí chất ngạo mạn khinh người. Gương mặt dài có xương quai nam tính góc cạnh. Mái tóc đen dài quá vai mềm mại lại để xõa ra có chút phong trần, lãng tử.
Nàng chưa từng gặp ai đẹp như vậy, phong thái hơn người lại bất phàm toả ra quyền lực càng hấp dẫn. Chưa kể thân hình hắn cao lớn, cơ bắp săn chắc tỏ ra sức mạnh ngấm ngầm nếu nhìn trực diện khoả thân kiểu này. Lại thêm hắn cùng “cái thứ nam tính” to lớn doạ mắt làm nàng đơ ra tỉnh. Kẻ hại đời nàng quả nhiên đang khỏa thân nha.
Hắn đẹp như thế nàng nên khóc tức chứ sao lại ngơ ngẩn ra như thế. Một kẻ xấu xa đẹp dữ dội, ông trời thật bất công. Hắn thì tay khoanh lại trước ngực nhìn xuống nàng ngồi một đó và tỏ ra quyền lực…
- Trù ẻo hay lắm “sơn nữ”! Chuyện con cái nối dỗi rất quan trọng, dù ta đây có lỗi với cô nhưng không được ác mồm ác miệng như thế!
Xem hắn nhận lỗi nhưng nói thật phách lối. Càng nhìn mặt hắn nàng càng tức lên. Hắn có đẹp như thế nào thì nàng cũng ghét. Và Đề Nghi đứng lên không do dự tát hắn một cái rõ kêu. Hắn đờ đẫn, mặt cũng bị cái tát làm quay sang một bên. Bọn lính co ro ôm Đạt La Mạ cũng đang tự giữ má lo lắng nhìn tiểu vương gia. Nhĩ Đa chỉ đứng như trời trồng nhìn nàng khóc lóc nói…
- Hic… tui sắp gặp lại Thụ ca rồi, cũng có thể trở thành vợ huynh ấy rồi bị bắt đến đây cho ngươi mua vui có một đêm. Ta làm ma chắc chắn sẽ ám ngươi mãi nè!
Đề Nghi ngồi xuống ôm mặt khóc oà làm hắn chẳng phản ứng theo kịp. Nàng tự la om xòm rồi tự khóc vớ vẩn. Bọn lính thì chen nhau nhìn cô nương bị tiểu vương gia hại khóc rất thảm nha.
Tên nọ suy nghĩ nhưng nghĩ mãi cũng không ra nên giơ tay lên. Cả bọn run rẩy tưởng hắn đánh thiếu nữ đáng thương nhưng may là hắn túm lấy tên hầu thân cận…
- Hay lắm Đạt La Mạ! Con nhỏ này ám bổn vương là do ngươi cả ngươi mau giải quyết đi!
- Hic… tại hôm qua người “muốn” nên nô tài mới chuẩn bị mà. Tiểu vương gia cũng đã rất “vui vẻ” nên cô ta mới đòi ám người đó chứ - Đạt La Mạ nói với lệ hai hàng thế mà hắn vẫn bạo lực giật áo cho được.
- Còn dám nói? Ai rủ bổn vương uống rượu hả?
Đạt La Mạ nước mắt lưng tròng bị đạp nằm bẹp ra đất kế Đề Nghi. Phục vụ tiểu vương gia thật là tàn bạo. Nhĩ Đa suy tư rồi nhìn nàng khóc sau đó nói dứt khoát…
- “Sơn nữ” kia! Bổn vương thương xót cho cô còn trẻ không nên chết sớm, mau về nhà đi. Nghĩ quẫn phí tuổi thanh xuân lắm nha!
Đề Nghi đang khóc cho thân mình nghe ra còn tức, nàng liền đứng bật dậy thuận chân đạp lên Đạt La Mạ như hắn cho khí thế. Tội tên thuộc hạ rỉ rỉ khóc dưới chân hai người…
- Về gì nữa hả? Ngươi hại đời ta thì ta phải chết để làm ma ám ngươi! - Đề Nghi hùng hổ khẳng định làm hắn muốn nhảy dựng.
- Chuyện này bổn vương có biết gì đâu do say chứ bộ. Cô có chết cũng không được liên quan đến ta àk
- Không biết gì?… nói không biết gì là hết sao hic… điều kinh khủng đêm qua ta chịu đựng chẳng lẽ không được ám ngươi hả?
Nàng lại khóc làm bọn thuộc hạ đỏ mặt tưởng tượng tiểu vương gia giở trò gì sau đó đồng loạt to gan lườm mắt nhìn hắn ủng hộ thiếu nữ bị hại.
Hắn lúng túng bị động nhìn nàng. Cổ nàng nhìn từ trên xuống còn có dấu hôn. Mơ hồ nhớ thì đêm qua hắn cũng rất thoã mãn. Hắn không phải chỉ làm có một lần. Nhĩ Đa bối rối đạp Đạt La Mạ dưới chân mấy cái để suy tư. Sao hắn lại như thế chứ. Bình thường một lần là thấy đủ rồi, giờ hắn cưỡng bức người ta, còn hành xử mấy lần dù không muốn cũng phải nhận bản thân “dâm tặc” dã man. Nàng hình như là con gái Kỳ Mạc nên nhỏ nhắn trông cũng không tệ tí nào. Xưa nay con người hắn có làm có chịu. Xem ra chuyện này hắn giải quyết qua loa cũng không được. Cuối cùng hắn bí quá nói…
- Rồi… rồi … bổn vương cho cô làm thị thiếp là được chứ gì?
Thành thị thiếp của hắn thì chuyện hắn làm không ai có thể truy tội nha thật là tiểu vương gia tuấn tú tài giỏi. Nhưng Đề Nghi ngẩn lên, chân mày co quắp lại trèo lên đứng trên lưng Đạt La Mạ để cao gần ngang tầm với hắn và tát thêm cái nữa. Hắn ôm má chớp mắt bàng hoàng không tin nổi trông nàng la lên…
- Ngươi nghĩ sao vậy đồ khốn? Ta mà làm thị thiếp của ngươi sao? Ta hận ngươi, nếu đủ to đã bóp chết ngươi rồi. Chờ đi, ta chết hoàn hồn về tìm ngươi đầu tiên nè, ta sẽ ám ngươi không chỉ doạ chơi thôi mà sẽ làm ngươi “sống dở chết dở” luôn!
Nói rồi nàng còn hất cằm thể hiện chí khí khi xoay đi vô căn nhà nhỏ để tự vẫn tiếp đang dở dang. Nhĩ Đa đứng ngớ ra sau đó cười nhẹ tỏ ra thích thú. Bọn thuộc hạ sầm xì quyết liệt…
- Trời! Có người không chịu làm thị thiếp của tiểu vương gia của chúng ta kìa!
- Chắc tui vẫn còn cơ hội cưới được vợ quá!
Có tên mừng, có tên khóc nói chung việc một cô nương từ chối tiểu vương gia là chuyện kinh thiên động địa. Hắn cười đi nhanh theo sau nàng. Đề Nghi đang để lại ghế để trèo lên thòng lọng thì hắn khoanh tay nhìn nàng, vẻ mặt có phần gian tà…
- Nói hay lắm “sơn nữ”, xem ai sống dở chết dở?
- Ngươi muốn gì hả?
Nàng sợ muốn chết nhìn hắn cười nửa miệng tà đạo. Bọn lính nghe tiếng nàng la ầm rồi cuối cùng Nhĩ Đa ẵm nàng đi ra bằng một tay vẫn gọn ơ làm nàng chống cự bằng cách nắm tóc hắn giật giật…
- Thả tui ra!
- Buông tóc ta ra cái con nhỏ này?
Hai đứa ngang nhiên dằn co làm dám thuộc hạ ngơ ngác nhìn. Cuối cùng hắn dùng tay còn lại nắm hai cổ tay của nàng lại và nói…
- Ta phong cô gái này làm vợ nhì của ta để tiện hành hạ các ngươi thấy có được không? – Hắn nhe răng cười ác độc làm đám thuộc hạ ú ớ không biết trả lời ra sao chẳng lẽ nói “được”? Nàng thì điên tiết cả lên hét lại.
- Ểh? Thị thiếp ta còn không làm, ngươi nghĩ sao cho ta làm vợ lẻ thì ta đồng ý. Ta sẽ mách vợ cả của ngươi để cô ta ghen tuông đánh ngươi cưới thêm vợ nè!
Đề Nghi khí thế nói đồng thời ra sức nắm đầu hắn. Thị thiếp thì tệ thật nhưng nếu được phong làm vợ của vương tôn thì cũng sẽ có tên trong gia phả vương thất, cao quý và được tôn trọng trong bộ lạc. Nhưng nàng thì chỉ biết không muốn dính vào tên khốn này.
Nhĩ Đa bực mình vẫn ẵm nàng đi dù sự chống cự của nàng dữ dội. Diến trước một cái lều vải thưa sơ sài hắn nói…
- Vợ cả của bổn vương trong đó đó, vào mét đi!
Nàng hoài nghi hơi sợ sệt đi vào thử. Hắn chỉ đứng cười khi nàng ngơ ngác nhìn một con dê cái lông trắng đốm đen to tròn đang được lính vắt sữa. Chỉ có con dê cái trong đó thôi. Đề Nghi điên lên xoay lại nắm đầu hắn…
- Ngươi điên hả, đồ xấu xa?
Hắn bị nắm mái tóc dài khốn đốn cố cản nàng và nói khẳng khái…
- Hoa Chu Ni đúng là vợ ta, con dê cái cho nhiều sữa nhất thảo nguyên này ai cũng biết hết. Cô là vợ nhì sẽ càng thấp kém hơn nó, bổn vương sẽ đặc biệt hành hạ buộc cô sống dở chết dở nha háhá…
Hắn cười càn rỡ, quằn quại làm đám thuộc hạ hớn hở tung hô vỗ tay theo sự khoái chí của tiểu vương gia. Nhìn cảnh nàng tức muốn xì khói đầu, dậm châm bất mãn la lên lao lại giật tóc đẹp của hắn…
- Ta không chịu đâu! Ta chết liền để ám ngươi ngay nè!
- Bỏ ta ra!… người đâu cột vợ mới của ta lại, nhét khăn vào miệng để cô ta im lặng một chút. Dọn trại đi!
Tên chết tiết thảy nàng cho lính trói lại thật còn hắn nhởn nhơ vuốt tóc mượt bay trong gió của mình. Nàng bị trói nhìn hắn đứng khoả thân còn tưởng đẹp lắm thật chướng con mắt liền la om xòm…
- Ta không làm vợ ngươi đâu gã khốn! Cha ta sẽ tìm ta và xử ngươi nè!
Nhĩ Đa nghe doạ chỉ cười lên mặt…
- Ồh… có biết ta là ai không mà dám xử hả?
- Ngươi là tên khốn nào mặc kệ ngươi chứ!?
- Nhét miệng cô ta 3 cái khăn thật bự cho bổn vương!
Hắn hậm hực nhất định phải xử con nhỏ này mới thoả lòng tàn ác của hắn mới trỗi lên. Đề Nghi lần này không những mất hết, còn không thể tự tử, không thể bỏ chạy… cứ đà này nàng sống dở chết dở thật rồi.
Bình luận truyện