Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)
Chương 19: Quỷ ảnh mê thành thiên (3)
"Một, hai, ba... Ân... Vừa y năm con." Phong Bất Giác vừa đếm vừa đi tới giữa con đường, ra khỏi khu vực có nhiều ánh sáng.
Hắn trực tiếp đứng lên nóc một chiếc xe hơi, nắm chặt cây cờ-lê, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng. Hắn dùng thân mình đứng ở chỗ cao ít ánh sáng để dụ những quái anh (Edt: quỷ trẻ sơ sinh) kia mắc câu.
Vương Thán Chi lấy [Dao gọt trái cây] ra, đeo món đồ phòng ngự lấy được trong hình thức sinh tồn một người lên trên đầu: một cái mũ sắt màu đen, nhìn vẻ ngoài có chút chẳng ra gì. Hắn và Long Ngạo Mân đứng lưng tựa lưng, không rời đèn đường quá xa, riêng phần mình đề phòng một hướng.
Mà phản ứng của Cô Đơn và Tịch Mịch thì không khác mấy trong phim kịnh dị: cô gái ôm cánh tay chàng trai, cậu con trai nghiêng người chắn trước người cô gái, cứ thế mà đứng tư thế tự sát.
Bóng quái anh ở trên đường lướt qua những góc tối, trốn dưới bóng các tòa nhà và ô tô. Tốc độ những quái vật này thực rất nhanh, thời gian xuất hiện nơi có ánh sáng có thể thấy được tối đa là một giây, vừa hiện ra lập tức biến mất.
Nơi Phong Bất Giác đứng cách đèn đường khá xa, chung quanh có rất nhiều chỗ tối. Không ngoài dự đoán, hắn chính là người thứ nhất bị tấn công. Một con quái anh đánh tới, nhảy lên hơn hai mét, từ phía sau Phong Bất Giác tấn công.
Hắn đã sớm có chuẩn bị, quay người đón tiếp liền thấy con quái anh kia nhảy tới trước mắt. Da toàn thân quái vật này đều là màu xanh đồng, thân mình như trẻ mới sinh, khuôn mặt xấu xí, răng vàng lởm chởm mọc cả bên trong lẫn bên ngoài miệng, chỗ cẳng tay là thanh tiểu liêm đao, phía dưới thì là chân động vật.
Phong Bất Giác chọn đứng ở trên mui xe vì hắn đã tính tới việc lợi dụng độ cao chưa tới một mét của những quái vật này, nếu chúng muốn công kích mục tiêu trên cao thì bắt buộc phải nhảy lên. Quả nhiên lúc này quái anh nhảy lên. Nhảy, tức là chân không chạm đất, sẽ có một khoảng thời gian ngắn không thể né đòn...
Về mặt lực lượng, Phong Bất Giác hiển nhiên là chiếm thượng phong đấy, hơn nữa hắn đây có thể coi là dụ địch ra để trảm, chuẩn bị rất đầy đủ. Hắn nhắm ngay đầu quái anh từ trên cao đập xuống, tiếng va chạm vang lên. Một cái đập này, không cần nhắc đến độ buồn nôn...
Chư vị (Edt: Mọi người) có thể tưởng tượng thử một cái, một cái dưa hấu bay tới trước mặt ngươi, ngươi lợi hại lại hung ác vung một gậy ngay giữa không trung đánh bể nó, thế nhưng trong quả dưa hấu lại tràn đầy chất lỏng hôi thối, nước mủ sền sệt, huyết tương... tất cả nổ tung, theo quán tính mà giội về phía ngươi...
Tạo ngộ của Phong Bất Giác lúc này chính là loại tình huống này, những thứ "nước" giội lên trên người hắn đến cả mùi cũng rất chân thật. Nói văn vẻ một chút thì giờ phút này toàn thân trên dưới Phong Bất Giác tản mát ra một loại khí tức hắc ám mà lại thần bí; nếu nói dễ hiểu thì là... một thân thịt thối.
Dù con quái anh này bị Phong Bất Giác một kích đánh chết nhưng vẫn còn bốn con. Số lượng của chúng có lẽ tạo ra dựa vào số người chơi, nhưng chúng cũng không được thiết lập mỗi con phải tấn công một người chơi khác nhau.
Ngoại trừ Phong Bất Giác, những người khác đều đứng ở dưới ánh đèn đấy. Nếu đã từng xem phim kịnh dị thì ai cũng biết, quái vật chuyên đi tập kích mấy cái gia hỏa lạc đàn, cho nên bốn con khác không có để ý đến mấy người còn lại mà là toàn bộ hướng về phía Phong Bất Giác.
Ở trong loại tình trạng này, Phong Bất Giác thật ra cũng có chút lo lắng, đáng tiếc hắn vẫn như trước không có cảm giác được "sợ hãi". Hắn vẫn có thể cố gắng giữ tỉnh táo để suy nghĩ, cho nên trực tiếp loại bỏ phương án chạy qua chỗ đèn đường trong đầu. Lúc này hắn đã có một cái khái niệm về tốc độ của đám quái anh này. Hắn biết, chỉ cần bản thân vừa bước xuống mui xe thì trong vòng năm giây, chỉ cần có hai con quái anh đồng thời chạy tới, chân của mình cũng sẽ bị một cái liêm đao nào đó chém đứt.
Nếu cùng ở trên đất bằng thì loại quái vật vừa nhỏ vừa nhanh này tuyệt đối khó đối phó. Phong Bất Giác ước lượng, với thực lực của mình bây giờ, dưới mặt đất 1 vs 1 còn có thể chơi được, chứ 1 vs 2 chắc chắn sẽ bị thương.
Hơn mười giây sau con quái anh thứ hai cũng nhào tới rồi. Phong Bất Giác cũng không biết ba con còn lại khi nào sẽ nhảy lên, nhưng mà trước mắt dù sao cũng phải xử lý con này trước. Hắn lặp lại chiêu cũ, vung cờ-lê đánh mạnh. Lần này không chuẩn bằng lần thứ nhất, nhưng cờ-lê vẫn đánh vào cạnh đầu quái anh, thuộc tính lửa kết hợp với đặc hiệu trọng kích cung cấp hiệu quả sát thương tương đối tốt, thuận lợi xử lý con quái anh thứ hai này.
Mà đợt công kích thứ ba thì nhằm ngay lúc Phong Bất Giác chưa kịp rút tay lại liền khởi xướng, lúc này là hai con quái anh cùng đánh tới, từ hai bên trái phải đằng sau Phong Bất Giác đồng thời nhảy lên. Nếu như hắn quay người chặn lại, tối đa chỉ được một con, hơn nữa rất khó nói liệu có thể lại một kích tất sát hay không.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Xa xa ánh sáng kim loại vừa hiện ra, một thân ảnh khôi ngô trong nháy mắt liền tham gia cuộc chiến. Long Ngạo Mân lao đến như là dẫm trên ván trượt, hai chân của hắn hoàn toàn không nhấc lên, có vẻ như đã phát động kỹ năng nào đó.
Không hổ là nhân vật cấp mười, chiến đấu cũng rất phong cách. Long Ngạo Mân che tấm chắn trước người, dựa vào cái kỹ năng này lập tức sáp lại gần một con quái anh, trực tiếp tông nó bay ra ngoài. Tiếp theo, hắn vung cánh tay lên, dựa vào lực tay mạnh mẽ dùng vành tấm chắn sượt qua thắt lưng một con quái anh khác, khiến cho nó trên không trung bị mất thăng bằng, hướng bay liền bị lệch.
Phong Bất Giác sao có thể bỏ qua cơ hội này. Có hai giây đình trệ, hắn liền có đủ thời gian phản ứng, vung cờ-lê đánh quái anh bị thương phần eo, lập tức nước thối tương dịch lại văng khắp nơi.
Long Ngạo Mân thấy hắn xử lý xong con quái anh này, liền chạy nhanh về phía quái anh mới bị đánh bay, lại gần, quỳ gối giơ lá chắn, đập xuống một cái.
Quái anh bị đánh bay vừa mới rơi xuống đất, còn chưa kịp đặt chân liền thấy một tráng hán vọt tới, chỉ kịp đưa liêm đao trên tay lên đỡ đòn. Dù tạo một chút tia lửa trên mặt lá chắn, nhưng thân là một loại quái vật không chuyên về sức mạnh, việc cắt cái khối trang bị đa năng công thủ hoàn mỹ này tất nhiên là không thể.
Long Ngạo Mân gầm to một tiếng, tấm chắn trong tay mãnh liệt nện mấy cái. Vài tiếng kêu kì quái qua đi, con quái anh này đã trở thành một đám thịt vụn, hiển nhiên là đã chết.
"Con còn lại ở đâu? Chúng ta bắt nó lại rồi bổ đôi." Vương Thán Chi lúc này mới đúng lúc đến nơi. Kỳ thật hắn và Long Ngạo Mân cùng một lúc xông tới, nhưng người ta dùng kỹ năng để di chuyển, nửa giây đã đến, hắn thì phải chạy. Chỉ trong vài giây này, Long ca đã là hoàn thành giết một hỗ trợ một.
"Đừng chủ quan, ta cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy..." Phong Bất Giác còn chưa nói hết, chung quanh đột nhiên tối sầm lại, tất cả nguồn sáng trong thành phố chớp mắt biến mất, kể cả bầu trời ánh trăng cũng không còn.
Toàn bộ thế giới tựa như bị thứ gì đó một ngụm nuốt vào, lâm vào triệt để hắc ám. Những tiếng hít thở, tiếng nói thầm, tiếng cười... tại thời khắc này đều trở nên vô cùng rõ ràng, phảng phất giống như ở ngay sát mọi người, trong bóng tối có thể đưa tay là đụng nhưng lại không cách nào thấy rõ.
Mấy giây sau, giống như nội dung cốt truyện CG lúc bắt đầu trò chơi, ánh trăng mông lung lần nữa xuất hiện, đèn đường cũng một lần nữa sáng lên, độ sáng khôi phục trạng thái lúc trước.
Mà một con quái anh cuối cùng núp trong bóng đêm kia, trải qua tẩy lễ của một màn quỷ dị hắc ám vừa rồi, đã biến đổi nhanh chóng.
Hắn trực tiếp đứng lên nóc một chiếc xe hơi, nắm chặt cây cờ-lê, mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng. Hắn dùng thân mình đứng ở chỗ cao ít ánh sáng để dụ những quái anh (Edt: quỷ trẻ sơ sinh) kia mắc câu.
Vương Thán Chi lấy [Dao gọt trái cây] ra, đeo món đồ phòng ngự lấy được trong hình thức sinh tồn một người lên trên đầu: một cái mũ sắt màu đen, nhìn vẻ ngoài có chút chẳng ra gì. Hắn và Long Ngạo Mân đứng lưng tựa lưng, không rời đèn đường quá xa, riêng phần mình đề phòng một hướng.
Mà phản ứng của Cô Đơn và Tịch Mịch thì không khác mấy trong phim kịnh dị: cô gái ôm cánh tay chàng trai, cậu con trai nghiêng người chắn trước người cô gái, cứ thế mà đứng tư thế tự sát.
Bóng quái anh ở trên đường lướt qua những góc tối, trốn dưới bóng các tòa nhà và ô tô. Tốc độ những quái vật này thực rất nhanh, thời gian xuất hiện nơi có ánh sáng có thể thấy được tối đa là một giây, vừa hiện ra lập tức biến mất.
Nơi Phong Bất Giác đứng cách đèn đường khá xa, chung quanh có rất nhiều chỗ tối. Không ngoài dự đoán, hắn chính là người thứ nhất bị tấn công. Một con quái anh đánh tới, nhảy lên hơn hai mét, từ phía sau Phong Bất Giác tấn công.
Hắn đã sớm có chuẩn bị, quay người đón tiếp liền thấy con quái anh kia nhảy tới trước mắt. Da toàn thân quái vật này đều là màu xanh đồng, thân mình như trẻ mới sinh, khuôn mặt xấu xí, răng vàng lởm chởm mọc cả bên trong lẫn bên ngoài miệng, chỗ cẳng tay là thanh tiểu liêm đao, phía dưới thì là chân động vật.
Phong Bất Giác chọn đứng ở trên mui xe vì hắn đã tính tới việc lợi dụng độ cao chưa tới một mét của những quái vật này, nếu chúng muốn công kích mục tiêu trên cao thì bắt buộc phải nhảy lên. Quả nhiên lúc này quái anh nhảy lên. Nhảy, tức là chân không chạm đất, sẽ có một khoảng thời gian ngắn không thể né đòn...
Về mặt lực lượng, Phong Bất Giác hiển nhiên là chiếm thượng phong đấy, hơn nữa hắn đây có thể coi là dụ địch ra để trảm, chuẩn bị rất đầy đủ. Hắn nhắm ngay đầu quái anh từ trên cao đập xuống, tiếng va chạm vang lên. Một cái đập này, không cần nhắc đến độ buồn nôn...
Chư vị (Edt: Mọi người) có thể tưởng tượng thử một cái, một cái dưa hấu bay tới trước mặt ngươi, ngươi lợi hại lại hung ác vung một gậy ngay giữa không trung đánh bể nó, thế nhưng trong quả dưa hấu lại tràn đầy chất lỏng hôi thối, nước mủ sền sệt, huyết tương... tất cả nổ tung, theo quán tính mà giội về phía ngươi...
Tạo ngộ của Phong Bất Giác lúc này chính là loại tình huống này, những thứ "nước" giội lên trên người hắn đến cả mùi cũng rất chân thật. Nói văn vẻ một chút thì giờ phút này toàn thân trên dưới Phong Bất Giác tản mát ra một loại khí tức hắc ám mà lại thần bí; nếu nói dễ hiểu thì là... một thân thịt thối.
Dù con quái anh này bị Phong Bất Giác một kích đánh chết nhưng vẫn còn bốn con. Số lượng của chúng có lẽ tạo ra dựa vào số người chơi, nhưng chúng cũng không được thiết lập mỗi con phải tấn công một người chơi khác nhau.
Ngoại trừ Phong Bất Giác, những người khác đều đứng ở dưới ánh đèn đấy. Nếu đã từng xem phim kịnh dị thì ai cũng biết, quái vật chuyên đi tập kích mấy cái gia hỏa lạc đàn, cho nên bốn con khác không có để ý đến mấy người còn lại mà là toàn bộ hướng về phía Phong Bất Giác.
Ở trong loại tình trạng này, Phong Bất Giác thật ra cũng có chút lo lắng, đáng tiếc hắn vẫn như trước không có cảm giác được "sợ hãi". Hắn vẫn có thể cố gắng giữ tỉnh táo để suy nghĩ, cho nên trực tiếp loại bỏ phương án chạy qua chỗ đèn đường trong đầu. Lúc này hắn đã có một cái khái niệm về tốc độ của đám quái anh này. Hắn biết, chỉ cần bản thân vừa bước xuống mui xe thì trong vòng năm giây, chỉ cần có hai con quái anh đồng thời chạy tới, chân của mình cũng sẽ bị một cái liêm đao nào đó chém đứt.
Nếu cùng ở trên đất bằng thì loại quái vật vừa nhỏ vừa nhanh này tuyệt đối khó đối phó. Phong Bất Giác ước lượng, với thực lực của mình bây giờ, dưới mặt đất 1 vs 1 còn có thể chơi được, chứ 1 vs 2 chắc chắn sẽ bị thương.
Hơn mười giây sau con quái anh thứ hai cũng nhào tới rồi. Phong Bất Giác cũng không biết ba con còn lại khi nào sẽ nhảy lên, nhưng mà trước mắt dù sao cũng phải xử lý con này trước. Hắn lặp lại chiêu cũ, vung cờ-lê đánh mạnh. Lần này không chuẩn bằng lần thứ nhất, nhưng cờ-lê vẫn đánh vào cạnh đầu quái anh, thuộc tính lửa kết hợp với đặc hiệu trọng kích cung cấp hiệu quả sát thương tương đối tốt, thuận lợi xử lý con quái anh thứ hai này.
Mà đợt công kích thứ ba thì nhằm ngay lúc Phong Bất Giác chưa kịp rút tay lại liền khởi xướng, lúc này là hai con quái anh cùng đánh tới, từ hai bên trái phải đằng sau Phong Bất Giác đồng thời nhảy lên. Nếu như hắn quay người chặn lại, tối đa chỉ được một con, hơn nữa rất khó nói liệu có thể lại một kích tất sát hay không.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Xa xa ánh sáng kim loại vừa hiện ra, một thân ảnh khôi ngô trong nháy mắt liền tham gia cuộc chiến. Long Ngạo Mân lao đến như là dẫm trên ván trượt, hai chân của hắn hoàn toàn không nhấc lên, có vẻ như đã phát động kỹ năng nào đó.
Không hổ là nhân vật cấp mười, chiến đấu cũng rất phong cách. Long Ngạo Mân che tấm chắn trước người, dựa vào cái kỹ năng này lập tức sáp lại gần một con quái anh, trực tiếp tông nó bay ra ngoài. Tiếp theo, hắn vung cánh tay lên, dựa vào lực tay mạnh mẽ dùng vành tấm chắn sượt qua thắt lưng một con quái anh khác, khiến cho nó trên không trung bị mất thăng bằng, hướng bay liền bị lệch.
Phong Bất Giác sao có thể bỏ qua cơ hội này. Có hai giây đình trệ, hắn liền có đủ thời gian phản ứng, vung cờ-lê đánh quái anh bị thương phần eo, lập tức nước thối tương dịch lại văng khắp nơi.
Long Ngạo Mân thấy hắn xử lý xong con quái anh này, liền chạy nhanh về phía quái anh mới bị đánh bay, lại gần, quỳ gối giơ lá chắn, đập xuống một cái.
Quái anh bị đánh bay vừa mới rơi xuống đất, còn chưa kịp đặt chân liền thấy một tráng hán vọt tới, chỉ kịp đưa liêm đao trên tay lên đỡ đòn. Dù tạo một chút tia lửa trên mặt lá chắn, nhưng thân là một loại quái vật không chuyên về sức mạnh, việc cắt cái khối trang bị đa năng công thủ hoàn mỹ này tất nhiên là không thể.
Long Ngạo Mân gầm to một tiếng, tấm chắn trong tay mãnh liệt nện mấy cái. Vài tiếng kêu kì quái qua đi, con quái anh này đã trở thành một đám thịt vụn, hiển nhiên là đã chết.
"Con còn lại ở đâu? Chúng ta bắt nó lại rồi bổ đôi." Vương Thán Chi lúc này mới đúng lúc đến nơi. Kỳ thật hắn và Long Ngạo Mân cùng một lúc xông tới, nhưng người ta dùng kỹ năng để di chuyển, nửa giây đã đến, hắn thì phải chạy. Chỉ trong vài giây này, Long ca đã là hoàn thành giết một hỗ trợ một.
"Đừng chủ quan, ta cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy..." Phong Bất Giác còn chưa nói hết, chung quanh đột nhiên tối sầm lại, tất cả nguồn sáng trong thành phố chớp mắt biến mất, kể cả bầu trời ánh trăng cũng không còn.
Toàn bộ thế giới tựa như bị thứ gì đó một ngụm nuốt vào, lâm vào triệt để hắc ám. Những tiếng hít thở, tiếng nói thầm, tiếng cười... tại thời khắc này đều trở nên vô cùng rõ ràng, phảng phất giống như ở ngay sát mọi người, trong bóng tối có thể đưa tay là đụng nhưng lại không cách nào thấy rõ.
Mấy giây sau, giống như nội dung cốt truyện CG lúc bắt đầu trò chơi, ánh trăng mông lung lần nữa xuất hiện, đèn đường cũng một lần nữa sáng lên, độ sáng khôi phục trạng thái lúc trước.
Mà một con quái anh cuối cùng núp trong bóng đêm kia, trải qua tẩy lễ của một màn quỷ dị hắc ám vừa rồi, đã biến đổi nhanh chóng.
Bình luận truyện