Chương 228: Thương Linh Luận Kiếm (41)
Năm người chưởng môn nhị lầu tam phái đều là cao thủ đứng đầu với công lực thâm hậu và võ nghệ trác tuyệt. Thật không ngờ có một ngày năm người này cùng hiệp lực để vây công một người.
Nhưng giờ này khắc này, tình cảnh này biến thành hiện thực.
Thương Phi từ bên cạnh Lâm Thường nhảy qua nóc nhà bên cạnh, hình thành thế giằng co với hai người Miêu Thiếu Khanh và Tô Thường.
Mà Lâm Thường bên kia chỉ nghe thấy một tiếng như sấm nổ, tiếp đó là mưa kiếm và chưởng phong. Năm nhân ảnh nhanh chóng vây quanh một người mà bắt đầu du đấu.
Thân pháp năm vị chưởng môn phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long. (Hckt: Thành ngữ này bắt nguồn từ cách Tào Thực miêu tả Nữ thần sông Lạc trong bài Lạc Thần Phú: "Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long", dịch ra là: "Hình dáng của nàng, bay bổng tựa cánh hồng kinh động, mỹ miều như dáng vẻ du long"). Phối hợp của bọn hắn cũng khá ăn ý, ra chiêu thu chiêu, tiến lùi công thủ, toàn bộ đều hỗ trợ lẫn nhau. Cho nên mới nói, cao thủ là cao thủ, chỉ trong vài chiêu thử nước ngắn ngủi đã có thể hiểu rõ cách chiến đấu của nhau.
Theo lý thuyết, người bị năm vị này hợp lực vây công, cho dù có ba đầu sáu tay cũng sợ là không trụ được lâu. Nhưng chuyện đáng sợ chính là... Người chiếm thượng phong lúc này lại là Lâm Thường đang bị vây ở giữa.
Tay trái, kiếm khí Đoạn Tuyết như sương lạnh, chiêu thức mênh mang. Tay phải, kiếm Vô Danh nhanh như chớp, ác liệt vô tình.
Tay phải và tay trái của Lâm Thường thực sự sử dụng hai kỹ thuật kiếm khác nhau, hơn nữa hai loại này lại chính là "Kiếm pháp Diệp gia" của Diệp Thừa và "Khoái kiếm Vô Danh" của Tạ Tam.
Hành động khoa trương này đã khiến cho năm tên chưởng môn và người xem trên đường chết lặng.
Kỹ thuật hỗ trợ trái phải chính là võ học trong truyền thuyết của cái thế giới này, nghe nói năm đó có một vị nữ hiệp có thể lợi dụng bộ công pháp này đồng thời sử dụng kiếm pháp Toàn Chân và Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm. Trong mắt của nhóm người này, đây không khác gì sử dụng thần kỹ.
Mà một màn trước mắt thì càng kinh người, hai bộ kiếm pháp vị nữ hiệp kia sử dụng trong truyền thuyết ít ra nàng cũng đã học, mà hai bộ kiếm pháp Lâm Thường đang sử dụng đều là loại hắn không thể nào học được.
Vậy thì chỉ có một lời giải thích...
"Tiểu Vô Tướng Công?" Trong đám người, chỉ có Mộ Dung Dĩnh nhìn ra manh mối, hốt hoảng mở miệng nói.
"Cái gì? Vô Tướng?" "Đó là công pháp gì?" "Chưa nghe bao giờ." Rất hiển nhiên, kể cả mấy người từng trải cũng chưa từng nghe qua loại võ công này.
" 'Tiểu Vô Tướng Công' là tuyệt học nội công của Đạo gia, quan trọng nhất là thanh tĩnh vô vi, thần du hư không. Khi sử dụng, không thể hiện ra bên ngoài, không cách nào có thể tìm ra. Người biết công pháp này, chỉ cần biết chiêu thức võ công của người khác, cậy vào uy lực vô song của Tiểu Vô Tướng Công liền có thể bắt chước tuyệt học của người khác, thậm chí còn làm tốt hơn..." NPC Mộ Dung Dĩnh này vẫn giải thích rất chuyên nghiệp.
Bất quá, lời nàng sẽ chỉ tiếp thêm một bước khủng hoảng cho đám người này mà thôi...
"Ha ha ha..." Lâm Thường nghe vậy cười to, dù hắn cách Mộ Dung Dĩnh rất xa nhưng vẫn nghe rõ từng chữ một. Song kiếm trong tay vẽ một hình bán nguyệt giữa không trung, một luồng kiếm khí, liền nhẹ nhàng bức lui năm người chung quanh.
"Đoán hay đấy, tiếc rằng không đúng..." Lâm Thường nói: "Công phu của ta, so với Tiểu Vô Tướng Công, mạnh hơn gấp trăm lần!" Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã động, lập tức lấn đến bên cạnh chưởng môn của phái Nhân Võ, Tống Khoan.
Chỉ thấy Lâm Thường ném kiếm Vô Danh lên không trung, thả tay phải ra, giơ một chưởng lên, một đòn mạnh mẽ đánh về phía tim Tống Khoan.
"Muốn đánh bại từng người chúng ta ư..." Tống Khoan cũng không né. Toàn thân hắn dày đặc nội công, dự tính dùng lực đả lực, lấy nhu thắng cương, bởi vậy hắn vô cùng vững tin rằng mình có thể tiếp một đòn này của Lâm Thường, hơn nữa còn phản lại, "Hừ... Đây là ngươi tự tìm đường chết, chuyển lực thành phản đòn, lây thân làm gốc, tứ lạng bạt thiên cân!"
Một hơi sau, bùm một tiếng, một cảnh tượng kinh dị xuất hiện.
Nửa người trên của Tống Khoan bị đánh thành sương máu... Vị chưởng môn phái Nhân Võ, dưới tình trạng chuẩn bị đầy đủ, tràn đầy tự tin mà vận khí thành chiêu, lại bị một chưởng đánh chết không toàn thây.
Khi phần eo trở xuống và phần chân tay còn lại của Tống Khoan lăn xuống nóc nhà, Lâm Thường vẫn bình tĩnh mà vươn tay ra, vững vàng tiếp được kiếm Vô Danh đang rơi xuống từ giữa không trung.
"Cách nghĩ không sai, nhưng trước hết... Ngươi phải có bản lĩnh." Lâm Thường cười nói: "Tiếp theo, chiêu không này của ta cũng không hơn ngàn cân."
Toàn trường ngạc nhiên, nhưng chỉ có một người sau khi nghe xong lời hắn nói lại cười ra tiếng.
Bốp bốp bốp~... Người nọ trả lại cho Lâm Thường ba tiếng vỗ tay.
"Tốt, cực kì tốt, thật không hỗ danh Thái Hư Vô Tướng Đại Pháp, lợi hại." Phong Bất Giác xuất hiện từ trong đám người, hay nói đúng hơn là đám người xung quanh rời xa hắn...
"Ah? Là ngươi..." Lâm Thường khi nhìn thấy Phong Bất Giác trái lại thần sắc hơi đổi: "Phong lều chủ quả nhiên không giống người thường, một người ngay cả thường thức võ công cũng không biết, lại có thể nói ra tên thần công ta sử dụng." Hắn âm trầm mà thì thầm: "Ngươi như ngươi... Trên đời này có càng ít càng tốt."
"Đúng vậy a... Người như ta..." Phong Bất Giác thần sắc thong dong mà đáp: "Đã không giống người thường, lại càng không thể không chết a!"
"Ha ha ha ha..."
"Ha ha ha ha!"
Hai con hàng này đúng là không coi ai ra gì, nhìn nhau cười ha hả.
"Tốt! Hay cho một tên Lâm Thường, nguyên cái giang hồ này, chỉ có một người Lâm đại ca mới có thể thực sự gọi là anh hùng."
"Người rất hiểu ta, Phong Bất Giác. Trên đời này, ta cũng vậy chỉ biết một người Phong huynh sống thực sự thoải mái như vậy."
Hai người này vừa dứt lời, lại là một hồi cười to. Lâm Thường một thân ma khí, hung lệ làm cho người ta sợ hãi, mà Giác ca cũng giống vậy, điên cuồng, quỷ thần khó lường.
Không quan tâm thực lực như thế nào, chỉ từ khí thế mà xem, hai người bọn hắn đơn giản là không cùng thứ nguyên so với những người khác...
"Họ Phong! Ngươi muốn đầu nhập vào Lâm Thường, cùng hắn làm tay sai quân triều đình hay sao?" Trong đám người, Công Tôn Lập đột nhiên lớn tiếng. Tên này quả thật là thâm hiểm vô cùng, vừa tìm được cơ hội đã muốn đưa người vào chỗ chết.
"Ta hiểu, mấy người lều trà Kiếm Mẻ các ngươi vốn là gián điệp do triều đình phái tới!" Phản ứng của Sử Yên Nhiên cũng không chậm, ngay lập tức tự não bổ, ngậm máu phun người.
"Hả?" Phong Bất Giác quay đầu qua, "Ha ha... Chỉ có hai người các ngươi mà dám lên tiếng lúc này?"
Giờ phút này, quanh Phong Bất Giác không có một người nào, Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên vừa nhảy tới liền đến cạnh hắn, tạo thành thế gọng kìm, bày ra tư thế muốn động thủ.
Công Tôn Lập rèn sắt khi còn nóng, lập tức chuẩn bị xúi giục quần chúng xông vào gϊếŧ Phong Bất Giác, "Hừ! Ngươi đã không thể chối cãi, hôm nay ở đây nhiều đồng đạo giang hồ như vậy, ngươi không thể xảo trá..."
"Ở đây có nhiều đồng đạo giang hồ như vậy, vì sao hai người các ngươi lại muốn vội vã dẫn đầu?" Phong Bất Giác ngắt lời: "Các ngươi là có tật giật mình, hay trên người có phân?" Hắn trong lúc nói chuyện lấy súng ra khỏi bọc hành lý.
Từ góc nhìn của Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên, chỉ thấy Phong Bất Giác đưa tay lên trước ngực, trong tay liền xuất hiện một món đồ tạo hình kỳ lạ. Món đồ chơi này trông hoàn toàn không giống binh khí, cũng không biết có tác dụng gì?
Bọn hắn sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời cho câu hỏi này, bởi vì Phong Bất Giác quyết đoán bóp cò, bắn hai phát lên hai người kia.
Nhị đương gia Vạn Hà Lâu và vợ lâu chủ trong chớp mắt đã thành hai cái thi thể, vết thương trên người hai người chỉ là mấy cái lỗ cháy đen nhỏ, nhưng máu tươi nhanh chóng phun ào ra phủ mấy cái lỗ kia, thi thể nằm trên mặt đất còn run một cách quỷ dị.
"Công Tôn Càn! Vợ ngươi cấu kết nɠɵạı ŧìиɦ với Vương Ngạo, đêm hai ngày trước, nàng gϊếŧ người diệt khẩu bị ta thấy, nên nàng mới cùng Công Tôn Lập hủy thi bỏ chạy, muốn giá họa cho ta. Ngày tiếp theo ta tương kế tựu kế, sửa lại cái chết của Vương Ngạo, khiến cho bọn hắn vô kế khả thi." Phong Bất Giác gϊếŧ người xong liền lập tức hướng về phía Công Tôn Càn vẻ mặt ngạc nhiên trên nóc nhà quát: "Lời này dù ngươi tin hay không, cũng phải để qua tối nay, nếu ngươi còn sống mà muốn tìm ta báo thù, ta tùy thời phụng bồi."
Sau khi dừng lại vài giây, Phong Bất Giác lại nói tiếp: "Hiện tại! Các ngươi, tất cả mọi người! Muốn sống lấy rời đi, tránh qua một bên cho ta. Lâm Thường không phải là người các ngươi có thể đối phó được." Hắn vung tay áo lên, bộ dạng kích động, "Cứ để cho dân chuyên nghiệp giải quyết..."
"A!" Công Tôn Càn đột nhiên hét lớn, vị lâu chủ này mất một lúc mới có phản xạ, đợi tới khi Phong Bất Giác nói xong đoạn thứ hai, trong đầu hắn vừa mới tiêu hóa hết đoạn thứ nhất, sau đó hắn chọn không tin, hơn nữa nổi giận, "Phong Bất Giác! Ngươi gϊếŧ sư đệ ta, làm ô uế thanh danh vợ ta! Nạp mạng đi!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Công Tôn Càn thở ra một ngụm ác khí từ đan điền, vận Vạn Hà Thần Công đến mức tối đa, từ trên trời giáng xuống, hai đấm cũng ra, đánh thẳng Phong Bất Giác mặt. Giờ phút này Công Tôn Càn đã mất đi lý trí, chiêu này hoàn toàn không có tí chiến lược nào, không để lại đường lui, dùng 100% công lực, thề phải đánh Phong Bất Giác thành thịt vụn.
"Ai... Thất phu không nhìn được đại cục." Một giọng nói âm nhu thở dài.
Âm thanh vừa tới, người cũng đã đến. Chỉ thấy một bóng người màu trắng nhảy ra từ cửa lớn nhà trọ Thương Linh, như u linh lặng yên tới gần. Tốc độ kia nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, mà ngay cả Lâm Thường cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong nháy mắt, Phong Bất Giác bị bóng trắng bắt đi và di chuyển vị trí. Hai đấm của Công Tôn Càn đã rơi vào không khí, và gần như cùng một giây, có người sử dụng ám kình khẽ đẩy sau lưng hắn. Một cái đẩy này vô cùng tinh tế, mượn lực của chính Công Tôn lâu chủ khiến cho hắn vô pháp thu thế mà vọt xuống đất.
Công Tôn Càn chỉ đành phải chuyển hai đấm thành chưởng, miễn cưỡng chống trụ lại, sau đó ở giữa không trung giảm nhẹ tốc, cuối cùng lung la lung lay mà dừng lại. Tuy vẻ hắn nhìn như không sao, nhưng trên thực tế hắn đã bị nội thương khá nghiêm trọng.
Võ công của bóng trắng kia rõ ràng vượt xa Vạn Hà Lâu chủ, chỉ trong chớp mắt giao thủ kia, Công Tôn Càn đã gần như bị mất một nửa chiến lực.
"Là hắn!" "Sao có thể..." "Rốt cục hắn là..."
Trong cơn náo động, chưởng quầy nhà trọ Thương Linh đã xuất hiện tại hiện trường.
"Chưởng quầy mạnh mẽ, Phong mỗ bội phục." Phong Bất Giác ôm quyền, vẻ mặt nịnh nọt nói với chưởng quầy.
"Hừ..." Chưởng quầy hừ một tiếng, "Màn trình diễn của món đồ kia trong tay tiểu tử ngươi mới thật sự mạnh. Nếu không có phòng bị, chỉ sợ ngay cả vị Lâm đại hiệp kia cũng đi đời nha ma a."
"Không đâu." Phong Bất Giác mỉm cười, hướng súng về phía Lâm Thường mà bắn hết đạn khỏi súng tiểu liên, làm ba người Quý Thông, Pháp Minh và Chung Liêm kinh hoảng, trực tiếp nhảy tứ tán khỏi nóc nhà kia.
Lâm Thường ngược lại vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ thấy quanh thân hắn có một bức tường bằng khí đen, chặn toàn bộ đạn bắn ra.
"Cho dù hắn không có phòng bị, Vô Tướng ma tâm trong cơ thể hắn cũng sẽ tự động chống lại loại tấn công có tính đột ngột và có khả năng trí mạng như thế này." Phong Bất Giác bình tĩnh mà giải thích.
Lúc này, quần chúng vây xem lại một lần nữa sợ ngây người. Lúc này trong đầu đám người võ lâm bọn họ giờ phút này cơ bản đều quanh quẩn hai vấn đề: Thứ nhất, bộ đây là đánh nhau giữa thần tiên hả? Thứ hai, rốt cục có phải là do bị khí lưu đánh sinh ra ảo giác, hay là do ta uống rượu a?
Bình luận truyện