Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần
Chương 15
Lúc Trần Mặc định lấy phần thưởng, vẻ mặt chủ gian hàng như sắp khóc đến nơi, giật nhẹ cánh tay của Trần Mặc thê lương hỏi: "Người anh em, cậu làm ơn đừng chơi nữa!"
Đôi mắt của Miêu Uyển trở nên hồng hồng, vân vê góc áo nói: "Anh cho chúng tôi món quà lớn nhất là được rồi, đưa nhiều quá chúng tôi cũng ôm theo không nổi."
Chủ gian hàng nhẹ nhàng thở phào, vào phía sau ôm một chú thỏ tai dài to xấp xỉ Miêu Uyển ra, lúc con thỏ này được để trên kệ trưng bày thấy cũng bình thường, nhưng đến khi ôm lại gần mới hết hồn, Miêu Uyển vừa thấy đã choáng váng, lơ ngơ giang tay ra ôm, một cô gái dáng cũng coi như là chuẩn, bị một con thỏ to hơn che hết cả người chỉ còn thấy mỗi cái đầu. Trần Mặc ráng nín cười giữ chặt tay cô, Miêu Uyển dựa vào ngực anh cười nhẹ nhàng mà sung sướng.
Con thỏ lớn như vậy thật sự không thể mang theo suốt được, cuối cùng vẫn phải thương lượng gửi lại chỗ ông chủ, vì Trần Mặc không có ý định chơi tiếp nên ông chủ rất biết ơn, không cần nói hai lời đã giữ con thỏ lại, sau đó nhắc họ khi về đừng quên nó.
Hôn cũng đã hôn qua, quà cũng đã được tặng, thế nào gọi là hạnh phúc, chính là đây!
Trong lòng có cảm giác bồng bềnh trên mây, Miêu Uyển cố ý đi chậm lại vài bước sau lưng Trần Mặc, lén bỏ bao tay ra để cho mấy ngón tay trở nên lành lạnh , sau đó tiến lên phía trước đặt mấy ngón tay vào lòng bàn tay Trần Mặc, quả nhiên anh dừng lại nhìn cô: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Miêu Uyển cười lắc đầu, cô không khỏi đắc ý mà nghĩ, cuối cùng cũng biết nên làm thế nào để dụ dỗ ông cụ non này rồi, đối với những tên đàn ông đáng chết chỉ biết giữ im lặng như thế này, thì không thể mong chờ anh ta chủ động được!
Trần Mặc bọc ngón tay của cô trong bàn tay mình rồi chà xát, Miêu Uyển nói: "Em vẫn còn lạnh." Trần Mặc nhìn cô một cái, nắm tay cô bỏ vào trong túi áo, Miêu Uyển lập tức cười rất vui vẻ như đứa bé vừa thực hiện được gian kế, ngón tay cong cong khều khều phía trong túi của anh, cười tủm tỉm lấy lòng: "Trần Mặc, chúng ta đi đu quay đi!"
Yêu cầu này rất hợp lý, đương nhiên Trần Mặc không có ý định từ chối.
Trong không gian nho nhỏ, hai người được nâng lên chậm rãi, thành phố như bị dẫm nát dưới chân, vậy giờ có thể làm gì?
Gian tình! Miêu Uyển nắm chặt hai tay.
Cô nhớ lại vài năm trước đã từng xem qua một quyển sách, chàng trai tỏ tình trong một cabin thủy tinh trong suốt trên cao đạt được thành công rực rỡ. Nghĩ lại thì, ở trong một góc nhỏ trên không trung, từng ngôi sao cùng những bóng đèn đường phản chiếu tạo thành một dải ngân hà, mọi người ôm hôn nhau trong hư không, thật là đặc biệt và lãng mạn chết đi được!
Hai tay Miêu Uyển bám lên thanh chắn cửa sổ thủy tinh nhìn chằm chằm ra bên ngoài, một ngày trước toàn bộ thành phố Tây An bị phủ một tầng tuyết trắng xoá, đơn giản mà xinh đẹp. Giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ phía chân trời, ánh sáng chiếu xuống mặt đất phản chiếu lại, tạo thành hiện tượng phản quang rực rỡ.
Cái cảm giác lềnh bềnh trên mây lại đến nữa, đẹp tới mức không thật.
Miêu Uyển có thể cảm giác được Trần Mặc ngồi phía sau cô, hô hấp của anh rất nhẹ, như thể không phát ra tiếng, nhưng lại vương nơi má của cô. Bọn họ càng lúc càng lên cao, Miêu Uyển lo lắng chờ đợi, cô mong chờ Trần Mặc nhẹ nhàng xoay gương mặt của cô sang, sau đó liên tục hôn lên môi cô. Cô mong rằng cái hôn đó có thể xóa tan đi những nôn nóng và bất an trong lòng.
Nhưng khi cabin của hai người dần dần lên đến đỉnh cao nhất rồi bắt đầu hạ xuống, Miêu Uyển nghe được tiếng đập mạnh mẽ của trái tim mình, hô hấp dồn dập gay gắt, cảm nhận được sâu sắc sự ngạt thở trong lòng, cô ai oán quay đầu, Trần Mặc hạ tầm mắt xuống nhìn thẳng cô.
Vẫn luôn là đôi mắt bình tĩnh này, giống như nước, ngay cả một gợn sóng nhỏ cũng không thấy, nhưng vẫn làm tim người ta có cảm giác lỗi nhịp.
Gió thổi,cờ bay bay, hay là lòng của tiểu hòa thượng cô đang rung động? (Di: thiệt chứ câu này ta chém =,= )
Miêu Uyển có chút tuyệt vọng cắn cắn môi, cô suy nghĩ, cô nhìn không ra, một chút cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Cô muốn nhắm mắt lại, mong là Trần Mặc sẽ hiểu, hôn cô giống những cảnh phim trên TV, nhưng nếu anh không làm thì sao?
Miêu Uyển khẽ quay đầu lại, ngẩng lên một chút, Trần Mặc hơi kinh ngạc cúi đầu xuống, vì thế hai người đều dừng lại, Miêu Uyển uất ức mím môi, cô cảm giác được những suy nghĩ của mình đang trào ra nơi khóe mắt, cô sắp khóc, thật sự, thật sự, sắp khóc, bỗng nhiên Trần Mặc cúi người, hôn cô.
Ánh mắt đang bị bao phủ bởi một tầng hơi nước bỗng nhiên mở to, sau đó chậm rãi khép lại, những giọt nước lặng lẽ rơi xuống, lặng yên thấm ướt sợi tóc nhỏ.
Một cái hôn, lúc đầu là mềm mại như thể đang vuốt ve thăm dò thật cẩn thận, không biết nên liếm láp như thế nào.
Miêu Uyển run run người muốn chạy trốn, Trần Mặc ép chặt cô lại, phía sau lưng dán lên vách tường bằng thủy tinh trong suốt, cô bị khóa lại, không thể trốn hay thoát ra được. Trong nháy mắt Miêu Uyển cảm thấy mất hết sức lực, cô mê mang mở mắt ra, trước mặt là một ánh mắt trong suốt, sáng ngời như ánh mặt trời mang theo chút gì đó lạnh lẽo nhưng cũng rất ấm áp.
Cuối cùng Trần Mặc cũng không thăm dò nữa, dùng đầu lưỡi mở đôi môi của cô, thân mật tiến vào, cố gắng kiềm chế khiêu khích, cực kỳ cẩn thận dụ dỗ, Miêu Uyển run rẩy nghênh đón anh tiến vào, giật mình khi đầu lưỡi của mình chạm vào của anh, cảm nhận được sự khẩn trương khi anh ôm eo của cô.
A. . . . . . Miêu Uyển cúi đầu rên rỉ, ngón tay nắm chặt góc áo của Trần Mặc.
Hôn môi là như thế nào? Khi nào thì mới đủ? Vì sao khi môi chạm môi lại có cảm giác say lòng không khống chế được?
Chẳng lẽ là, là thế này sao?
Trần Mặc chợt phát hiện anh tìm không được đáp án, tất cả cảm giác đều biến mất, chỉ có xúc cảm là rõ ràng nhất, không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cái cảm giác hai đầu lưỡi trêu chọc nhau, nhưng như vậy còn chưa đủ hay sao? Anh còn muốn gì nữa, thế nào mới được xem là đủ?
Anh lại tiếp tục xâm nhập, thay đổi góc độ, độ mạnh yếu cũng trở nên khác biệt, ở trong miệng đối phương do dự, lúc dịu dàng lúc thô bạo. Anh dùng sức mút lấy đầu lưỡi mềm mại của đối phương, đầu lưỡi của anh cũng lướt qua khắp khoang miệng của cô. Miêu Uyển giãy giụa trong lồng ngực anh, dường như đang cố gắng đẩy anh ra, nhưng ngón tay lại níu càng lúc càng chặt hơn, rốt cục cũng phát ra tiếng rên rỉ.
Trần Mặc dừng lại, nhìn thấy Miêu Uyển mở to hai mắt đang mờ mịt, trong đôi mắt không nhìn thấy tiêu cự, miệng hé ra thở dốc, thân thể nhỏ bé mềm mại trong lòng anh run rẩy, giống như một chú thỏ bị sợ hãi, ánh mắt ướt sũng, lộ ra vẻ mê mang ngượng ngùng.
Trần Mặc nhẹ nhàng dán cái trán của mình vào trán cô, ôm cô vào lòng, nhiệt độ cơ thể và tiếng hô hấp lại quấn lấy nhau.
Bỗng nhiên Miêu Uyển bừng tỉnh, giật giật áo của Trần Mặc nói: "Trần Mặc, anh thích em à?!"
Trần Mặc nói: "Đương nhiên."
"Vậy em là bạn gái của anh phải không?!"
"''Đúng vậy!" Trần Mặc cười khổ, bây giờ mới hỏi vấn đề này hình như hơi muộn?
Miêu Uyển cúi đầu sững sờ, một lát sau, yếu ớt nói: "Trần Mặc, vậy từ nay về sau anh gọi em là Miêu Miêu được rồi!"
Trần Mặc gật gật đầu, cúi đầu gọi thử một tiếng, đột nhiên có cảm giác hình như mình nuôi mèo?
Đôi mắt của Miêu Uyển trở nên hồng hồng, vân vê góc áo nói: "Anh cho chúng tôi món quà lớn nhất là được rồi, đưa nhiều quá chúng tôi cũng ôm theo không nổi."
Chủ gian hàng nhẹ nhàng thở phào, vào phía sau ôm một chú thỏ tai dài to xấp xỉ Miêu Uyển ra, lúc con thỏ này được để trên kệ trưng bày thấy cũng bình thường, nhưng đến khi ôm lại gần mới hết hồn, Miêu Uyển vừa thấy đã choáng váng, lơ ngơ giang tay ra ôm, một cô gái dáng cũng coi như là chuẩn, bị một con thỏ to hơn che hết cả người chỉ còn thấy mỗi cái đầu. Trần Mặc ráng nín cười giữ chặt tay cô, Miêu Uyển dựa vào ngực anh cười nhẹ nhàng mà sung sướng.
Con thỏ lớn như vậy thật sự không thể mang theo suốt được, cuối cùng vẫn phải thương lượng gửi lại chỗ ông chủ, vì Trần Mặc không có ý định chơi tiếp nên ông chủ rất biết ơn, không cần nói hai lời đã giữ con thỏ lại, sau đó nhắc họ khi về đừng quên nó.
Hôn cũng đã hôn qua, quà cũng đã được tặng, thế nào gọi là hạnh phúc, chính là đây!
Trong lòng có cảm giác bồng bềnh trên mây, Miêu Uyển cố ý đi chậm lại vài bước sau lưng Trần Mặc, lén bỏ bao tay ra để cho mấy ngón tay trở nên lành lạnh , sau đó tiến lên phía trước đặt mấy ngón tay vào lòng bàn tay Trần Mặc, quả nhiên anh dừng lại nhìn cô: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Miêu Uyển cười lắc đầu, cô không khỏi đắc ý mà nghĩ, cuối cùng cũng biết nên làm thế nào để dụ dỗ ông cụ non này rồi, đối với những tên đàn ông đáng chết chỉ biết giữ im lặng như thế này, thì không thể mong chờ anh ta chủ động được!
Trần Mặc bọc ngón tay của cô trong bàn tay mình rồi chà xát, Miêu Uyển nói: "Em vẫn còn lạnh." Trần Mặc nhìn cô một cái, nắm tay cô bỏ vào trong túi áo, Miêu Uyển lập tức cười rất vui vẻ như đứa bé vừa thực hiện được gian kế, ngón tay cong cong khều khều phía trong túi của anh, cười tủm tỉm lấy lòng: "Trần Mặc, chúng ta đi đu quay đi!"
Yêu cầu này rất hợp lý, đương nhiên Trần Mặc không có ý định từ chối.
Trong không gian nho nhỏ, hai người được nâng lên chậm rãi, thành phố như bị dẫm nát dưới chân, vậy giờ có thể làm gì?
Gian tình! Miêu Uyển nắm chặt hai tay.
Cô nhớ lại vài năm trước đã từng xem qua một quyển sách, chàng trai tỏ tình trong một cabin thủy tinh trong suốt trên cao đạt được thành công rực rỡ. Nghĩ lại thì, ở trong một góc nhỏ trên không trung, từng ngôi sao cùng những bóng đèn đường phản chiếu tạo thành một dải ngân hà, mọi người ôm hôn nhau trong hư không, thật là đặc biệt và lãng mạn chết đi được!
Hai tay Miêu Uyển bám lên thanh chắn cửa sổ thủy tinh nhìn chằm chằm ra bên ngoài, một ngày trước toàn bộ thành phố Tây An bị phủ một tầng tuyết trắng xoá, đơn giản mà xinh đẹp. Giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ phía chân trời, ánh sáng chiếu xuống mặt đất phản chiếu lại, tạo thành hiện tượng phản quang rực rỡ.
Cái cảm giác lềnh bềnh trên mây lại đến nữa, đẹp tới mức không thật.
Miêu Uyển có thể cảm giác được Trần Mặc ngồi phía sau cô, hô hấp của anh rất nhẹ, như thể không phát ra tiếng, nhưng lại vương nơi má của cô. Bọn họ càng lúc càng lên cao, Miêu Uyển lo lắng chờ đợi, cô mong chờ Trần Mặc nhẹ nhàng xoay gương mặt của cô sang, sau đó liên tục hôn lên môi cô. Cô mong rằng cái hôn đó có thể xóa tan đi những nôn nóng và bất an trong lòng.
Nhưng khi cabin của hai người dần dần lên đến đỉnh cao nhất rồi bắt đầu hạ xuống, Miêu Uyển nghe được tiếng đập mạnh mẽ của trái tim mình, hô hấp dồn dập gay gắt, cảm nhận được sâu sắc sự ngạt thở trong lòng, cô ai oán quay đầu, Trần Mặc hạ tầm mắt xuống nhìn thẳng cô.
Vẫn luôn là đôi mắt bình tĩnh này, giống như nước, ngay cả một gợn sóng nhỏ cũng không thấy, nhưng vẫn làm tim người ta có cảm giác lỗi nhịp.
Gió thổi,cờ bay bay, hay là lòng của tiểu hòa thượng cô đang rung động? (Di: thiệt chứ câu này ta chém =,= )
Miêu Uyển có chút tuyệt vọng cắn cắn môi, cô suy nghĩ, cô nhìn không ra, một chút cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Cô muốn nhắm mắt lại, mong là Trần Mặc sẽ hiểu, hôn cô giống những cảnh phim trên TV, nhưng nếu anh không làm thì sao?
Miêu Uyển khẽ quay đầu lại, ngẩng lên một chút, Trần Mặc hơi kinh ngạc cúi đầu xuống, vì thế hai người đều dừng lại, Miêu Uyển uất ức mím môi, cô cảm giác được những suy nghĩ của mình đang trào ra nơi khóe mắt, cô sắp khóc, thật sự, thật sự, sắp khóc, bỗng nhiên Trần Mặc cúi người, hôn cô.
Ánh mắt đang bị bao phủ bởi một tầng hơi nước bỗng nhiên mở to, sau đó chậm rãi khép lại, những giọt nước lặng lẽ rơi xuống, lặng yên thấm ướt sợi tóc nhỏ.
Một cái hôn, lúc đầu là mềm mại như thể đang vuốt ve thăm dò thật cẩn thận, không biết nên liếm láp như thế nào.
Miêu Uyển run run người muốn chạy trốn, Trần Mặc ép chặt cô lại, phía sau lưng dán lên vách tường bằng thủy tinh trong suốt, cô bị khóa lại, không thể trốn hay thoát ra được. Trong nháy mắt Miêu Uyển cảm thấy mất hết sức lực, cô mê mang mở mắt ra, trước mặt là một ánh mắt trong suốt, sáng ngời như ánh mặt trời mang theo chút gì đó lạnh lẽo nhưng cũng rất ấm áp.
Cuối cùng Trần Mặc cũng không thăm dò nữa, dùng đầu lưỡi mở đôi môi của cô, thân mật tiến vào, cố gắng kiềm chế khiêu khích, cực kỳ cẩn thận dụ dỗ, Miêu Uyển run rẩy nghênh đón anh tiến vào, giật mình khi đầu lưỡi của mình chạm vào của anh, cảm nhận được sự khẩn trương khi anh ôm eo của cô.
A. . . . . . Miêu Uyển cúi đầu rên rỉ, ngón tay nắm chặt góc áo của Trần Mặc.
Hôn môi là như thế nào? Khi nào thì mới đủ? Vì sao khi môi chạm môi lại có cảm giác say lòng không khống chế được?
Chẳng lẽ là, là thế này sao?
Trần Mặc chợt phát hiện anh tìm không được đáp án, tất cả cảm giác đều biến mất, chỉ có xúc cảm là rõ ràng nhất, không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả cái cảm giác hai đầu lưỡi trêu chọc nhau, nhưng như vậy còn chưa đủ hay sao? Anh còn muốn gì nữa, thế nào mới được xem là đủ?
Anh lại tiếp tục xâm nhập, thay đổi góc độ, độ mạnh yếu cũng trở nên khác biệt, ở trong miệng đối phương do dự, lúc dịu dàng lúc thô bạo. Anh dùng sức mút lấy đầu lưỡi mềm mại của đối phương, đầu lưỡi của anh cũng lướt qua khắp khoang miệng của cô. Miêu Uyển giãy giụa trong lồng ngực anh, dường như đang cố gắng đẩy anh ra, nhưng ngón tay lại níu càng lúc càng chặt hơn, rốt cục cũng phát ra tiếng rên rỉ.
Trần Mặc dừng lại, nhìn thấy Miêu Uyển mở to hai mắt đang mờ mịt, trong đôi mắt không nhìn thấy tiêu cự, miệng hé ra thở dốc, thân thể nhỏ bé mềm mại trong lòng anh run rẩy, giống như một chú thỏ bị sợ hãi, ánh mắt ướt sũng, lộ ra vẻ mê mang ngượng ngùng.
Trần Mặc nhẹ nhàng dán cái trán của mình vào trán cô, ôm cô vào lòng, nhiệt độ cơ thể và tiếng hô hấp lại quấn lấy nhau.
Bỗng nhiên Miêu Uyển bừng tỉnh, giật giật áo của Trần Mặc nói: "Trần Mặc, anh thích em à?!"
Trần Mặc nói: "Đương nhiên."
"Vậy em là bạn gái của anh phải không?!"
"''Đúng vậy!" Trần Mặc cười khổ, bây giờ mới hỏi vấn đề này hình như hơi muộn?
Miêu Uyển cúi đầu sững sờ, một lát sau, yếu ớt nói: "Trần Mặc, vậy từ nay về sau anh gọi em là Miêu Miêu được rồi!"
Trần Mặc gật gật đầu, cúi đầu gọi thử một tiếng, đột nhiên có cảm giác hình như mình nuôi mèo?
Bình luận truyện