Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần

Chương 4



Lần thứ 2 liên tục, có người trong vòng 30' đã đập bàn bỏ đi. Trần Mặc nhìn lá thu ngoài cửa sổ đã sắp rụng hết, còn lại vài chiếc bay nhẹ trong gió, thật lâu mới rụng một chiếc. Hiển nhiên, anh tiếp tục ngẩn người, hôm nay chocolate nóng đã uống xong từ đâu, uống lúc còn nóng quả nhiên hương vị tốt hơn rất nhiều, nhưng lại dán vào cổ họng khiến mình khó thở đến nỗi mất hết cảm giác.

Có người nói, nếu một người không để ý đến anh, thì đó là sai lầm của người đó, nếu mười người cảm thấy anh có vấn đề, thì đó cũng không phải là anh có vấn đề.

Trần Mặc không quan tâm mình có vấn đề hay không, anh chỉ biết chuyện hôm nay sẽ truyến đến tai mẹ anh rất nhanh, sau đó, dường như anh có phần tò mò, lần sau, bà sẽ cho anh gặp người phụ nữ như thế nào.

Đánh giá một hồi, ung dung thản nhiên, tuy không nóng lòng, nhưng vẫn áp lực khẩn trương, thực là gia đình anh từ nhỏ đến lớn vẫn như vậy.

Anh còn nhớ rõ lúc nhỏ, cha luôn luôn nói, đừng chọc mẹ còn, khi đó anh còn nhát gan, còn có thể lùi bước.

Sau đó lại không nhún nhường nữa, vì vậy cha anh bất đắc dĩ nói: Con trai, lùi một bước trời cao biển rộng.

Phải không? Cha làm sao biết lùi một bước là trời cao biển rộng mà không phải là vách sâu vạn trượng? Trần Mặc cảm thấy nhất định dòng máu đang chảy trong mạch máu của mình phần lớn là máu của mẹ anh, cho nên mẹ anh và anh mới có cá tính cường ngạnh như nhau. Đương nhiên, làm con không thể minh đao minh thương* với mẹ của mình, vì vậy... Anh nhớ rõ Lục Trăn từng nói qua, Trần Mặc là một tên máu lạnh bạo lực nhất thế giới này.

Nhưng mà, lần này không phải là anh sai, câu đầu tiên mà người phụ nữ đó ngồi xuống đó là "Tương lai tôi muốn xuất ngoại."

Trần Mặc có phần buồn cười nhìn nàng, anh trả lời "Tương lai tôi chắc chắn không xuất ngoại."

Vì thế hai người đều nhẹ nhàng thở ra, đều là bị người nhà bắt đi xem mắt, lại có phần đồng bệnh tương liên*. Trần Mặc định sẽ kết hôn với người bạn gái đầu tiên, nhưng mà chuyện này lại dẫn đến chổ không thể vãn hồi.

Học thạc sĩ tài chính, quá kiêu ngạo, quá tin tưởng lực lượng kinh tế thị trường, thích ca ngợi nhân quyền dân chủ tiên tiến, thích tự cho mình là người nộp thuế. Trần Mặc nhớ rõ năm đó lúc họ làm dự án chống khủng bố, đã từng phân loại một đám người, mà những người này thật sự là một đám người quá kêu gào lại không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Bởi vì dường như bọn họ không có tín ngưỡng, rất khó thu phục, cho nên họ không chân chính hy sinh vì bất cứ sự nghiệp gì.

Về phần trung thành thôi.

Trần Mặc có chút nhàm chán nhìn cô gái mang vẻ mặt nghiêm túc đang trình bày với anh nào là cơ quan quốc gia và công cụ chính trị, cô nói: nói đến cùng các người cũng bất quá là vì phục vụ chính trị, là công cụ tuyệt đối nguyện trung thành. Chiến tranh tựa như một ván cờ, mất đi quân cờ nào cũng không sao, quan trọng là... Muốn thắng ván cờ này, người chơi cờ thì cao hứng chúc mừng, mà anh chỉ là một quân cờ, đương nhiên, mỗi người đều có những theo đuổi khác nhau, nếu anh cho rằng anh rất tự hào, anh cứ việc tự hào đi.

"Không phải." Trần Mặc suy nghĩ, gần đây mình thật sự quá nhàm chán, mình lại còn có thể đi phản bác cô, người này thật sự quá tầm thường rồi.

"Không phải cái gì? Vậy anh nói các anh nguyện trung thành ai?"

"Nhân dân."

Cô lộ ra vẻ khinh thường, tươi cười "Nhân dân? Cái từ nhân dân này quá hư ảo rồi, căn bản nó không hề tồn tại."

Trần Mặc rũ mắt xuống nói "Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."

Cô sửng sốt một chút, lại thay đổi một biểu tình khác, cười nói "Anh làm sao vậy? Có cần vậy không? Nhỏ mọn vậy, chúng ta chỉ là bất đồng quan điểm thôi."

Trần Mặc ngẩng đầu lườm nàng một cái, nói "Đi."

Trái tim lạnh lùng trong nháy mắt, lạnh từ đầu đến chân, cô gái dường như có chút run run cầm túi, cũng bỏ đi không hề quay đầu lại.

Nhân dân sao? Cái gì là người dân?

Trần Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa có những bà cụ đang ngồi quạt bên hồ nước nhân tạo, có người đọc sách dưới tàng cây, mà xa chút nữa có một đám học sinh vừa tan học. Nhân dân sao? Đương nhiên chính là bọn họ, bọn họ yêu nhau rồi kết hôn, sống chết lại ly hôn, bọn họ bị lợi dụng, bị bảo hộ, bị hy sinh. Bọn họ chẳng có mục đích, mù quán trưởng thành, bọn họ yếu đuối vô năng trước những cường thế, nhưng đến sau cùng, bọn họ vẫn có thể lựa chọn phương hướng lịch sử.

Bọn họ giống như bùn đất, nhưng khi gặp đúng người trồng thì cũng có thể nở ra hoa xinh đẹp. Bọn họ tồn tại, tất cả những tên tuổi vĩ đại sẽ được lưu lại khi chết đi, chỉ có bọn họ vĩnh viễn sống.

Cho nên, cô xem, cái từ nhân dân này không hư ảo một chút nào, chỉ là nói cho cô nghe, cô cũng không hiểu.

Trần Mặc nghĩ thầm, anh vĩnh viễn nhớ lời nói của Hạ Minh Lãng: Chúng ta lực chọn cầm súng, là bởi vì không muốn nhìn thấy một ngày, vào buổi sáng mẹ của chúng ta tỉnh lại, sẽ nghe được tiếng súng nổ thật sự. Chỉ đơn giản là một việc này mà thôi.

Miêu Uyển nhìn Trần Mặc một mình ngồi yên lặng, nhiệt độ trong không khí đã hạ xuống, ánh mặt trời cũng không còn sáng như trước, nhưng vẫn ấm áp chiếu vào người anh.

Rất sạch sẽ, phi thường sạch sẽ. Miêu Uyển nhìn mái tóc đen ngắn và đồng phục gọn gàng của anh, trong lòng nảy mầm.

Những năm gần đây, đàn ông có phẩm vị đều không còn nữa, bọn họ bôi gel bóng bẩy và nhuộm đủ màu tóc, bọn họ ăn mặc quần áo không thoải mái cũng không thỏa đáng, sỏ lỗ đủ thứ trên người, đeo trang sức đầy mình. Bọn họ chắc không hiểu rõ bộ dáng một người đàn ông bình tĩnh mà yên ổn rất khiến người ta động lòng đến cỡ nào.

Miêu Uyển cẩn thận đem bánh ngọt đặt trên bàn anh, cô cố gắng phi thường, không để mình gây ra tiếng động, Trần Mặc không quay đầu lại chỉ nói một tiếng rất nhẹ "Cảm ơn, làm phiền em rồi."

Miêu Uyển kinh ngạc trong chốc lát "Quấy rầy anh hả?"

"Không có."

"Em ... sau này em sẽ cẩn thận một chút." Miêu Uyển đỏ mặt.

Trần Mặc quay đầu nhìn cô một cái, thành khẩn nói "Thật sự không có."

Miêu Uyển như bị điện giật, chỉ cảm thấy máu dâng lên, choáng váng.

Được rồi, Trần Mặc nhìn bóng lưng kích động kia cảm thấy buồn cười, nhân dân đại khái bao quát như vậy, cô bé nông nổi lúng túng, các cô vẫn chưa hiểu biết gì, nhưng lại đơn thuần ấm áp, cười rộ lên rất đáng yêu, đáng để bảo vệ.

Kỳ thật, cho dù Miêu Uyển cẩn thận như thế nào cũng không có tác dụng, khi nàng đến gần tự nhiên Trần Mặc sẽ biết, tiếng bước chân khác đại biểu cho người khác, mà mùi ca cao nồng nàn đại biểu cho chiếc bánh quen thuộc, tất cả thông tin này làm cho anh không cần quay đầu cũng có thể biết được, bởi vì đây từng là bản năng sinh tồn của anh. Trịnh Giai nói trở lại địa phương lâu, cảm giác sẽ bị mài mòn, nhưng Trần Mặc thấy được anh sẽ không như vậy, anh cảm thấy được như vậy rất tốt, anh thích vậy. Có đôi khi Trần Mặc cho rằng trời sinh anh đã có được cảm giác phán đoán nhạy cảm, tuy lúc mới vào khảo trường quân đội chỉ là vì muốn rời khỏi chuyên chế của gia đình, nhưng sau khi anh ở đó mới phát hiện phương hướng cuộc đời mình.

Trên thế giới này có vô số con đường, luôn luôn không giống nhau, con đường thích hợp nhất với mình, có người tìm được, có người không.

Tựa như trên thế giới này có vô số người, cũng không ai giống ai, người thích hợp với nình, có người tìm được, kêu là vợ họ.

Miêu Uyển đi tới đi lui trong quầy, thỉnh thoảng quay đầu len lén nhìn đến phía kia một cái, nàng nhìn Trần Mặc im lặng từng chút từng chút ăn hết chiếc bánh ngọt độc nhất vô nhị do mình làm ra, trong lòng cảm thấy ấm áp, dường như có chút mềm mại.

Hai tuần tiếp theo, Miêu Uyển thấy Trần Mặc xem mắt hai lần nữa, một lần có vẻ bình thường, cô gái đó kiên trì được một giờ, lễ phép rời khỏi, tuy nhiên nhìn biểu tình kia cũng biết sẽ không có chuyện tiếp theo. Còn một người khác, tán gẫu lâu hơn một chút, lúc Miêu Uyển đi dọn bàn nghe được cô ấy nói, bạn trai tôi bla bla bla....

Miêu Uyển tròn mắt, cảm thấy những năm gần đây, cha mẹ thật sự không đáng tin.

Thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nỏ, Mạt Mạt tìm hiểu nhiều nơi, rốt cuộc từ chổ anh họ đang làm cảnh sát hình sự biết được tung tích người kia.

Trần Mặc, xuất thân từ đại độ đặc chủng, bộ đội đặc chủng hàng thật giá thật, là con ách chủ bài của tay súng bắn tỉa, kỹ năng huấn luyện và quân sự đều cực kỳ tài giỏi, hiện tại chuyển tới quân đội cảnh sát võ trang, lãnh đạo chi đội đã rất coi trọng anh, đưa anh làm đội trưởng đội quân tinh nhuệ nhất.

Tốt... Đẹp trai.

Miêu Uyển chớp chớp mắt, phát ra tia X-Quang mạnh mẽ.

"Được được được, hắn giống như ông chú vậy, cho dù cậu muốn manh nha, cũng đừng thật sự ngớ ngẩn làm như vậy." Mạt Mạt nhìn đôi mắt long lanh đang nở hoa kia cảm thấy không đáng tin.

Miêu Uyển đỏ mặt, liền cãi lại "Anh ấy đâu có giống ông chú chứ."

"Những năm gần đây, ba năm đã là một khoảng cách." Mạt Mạt trịnh trọng nhắc nhở nàng.

Miêu Uyển choáng vàng, thật sự, có rất nhiều rất nhiều khoảng cạch, quá nhiều quá nhiều khoảng cách...

"Mà còn, tớ nói cho cậu biết, bộ đội bọn họ đều là ngươi sao hỏa, lần trước anh tớ giới thiệu cho tớ một tên lính, tới đi hát Karaoke hắn cũng không vui, nói mình muốn làm hoạt động thanh sắc, cậu phải tin tớ, tớ... Nói, nha đầu, hắn làm cho cậu cảm thấy được bản thân mình không phải đang ở trái đất..." Mạt Mạt nhìn ánh mắt Miêu Uyển đang lạc vào cõi thần tiên, lắc đầu bất đắc dĩ. Hiểu ra tại sao thế hệ trước không thích sinh con gái nha, đúng là sinh ra một khuê nữ như vậy thật không đáng tin cậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện