Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 121-5
Động tĩnh trong phòng đã làm kinh động tới Lục nhi ngoài phòng, nàng vội vàng vọt vào, nhìn thấy vết hồng ban lại càng hoảng sợ, cũng may nàng không có kêu lên, sau đó nhìn thấy ánh nến trên mặt đất, biết là do Tiểu Liên làm đỗ, đại khái đã bị khuôn mặt dữ tợn của tiểu thư mà hoảng sợ, tiểu thư làm sao lại biến thành bộ dáng này, Lục nhi suy đoán, vội vàng quỳ xuống thay Tiểu Liên thỉnh cầu.
“Tiểu thư, người bỏ qua cho Tiểu Liên một lần đi, nàng không phải cố tình.”
Thanh Dao không nói gì, nàng tự nhiên biết các nàng không phải cố tình, chính là bởi vì vô tâm mới càng đả thương người, lúc này nàng không khỏi bắt đầu nhớ tới Mai Tâm, nàng ấy thật là tốt, nếu như là nàng ấy thì nhất định sẽ không sợ hãi như vậy, nhất định sẽ đau lòng vì nàng.
Trong phòng hai nha đầu đang ở cầu xin tha thứ, Tiểu Ngư nhi từ bên ngoài chạy vào, tức giận tận trời rống to hơn: “Cút, hai người các ngươi, sau này không cho phép trở lại hầu hạ mẹ ta.”
Tiểu Liên cùng Lục nhi không nghĩ tới nhìn thấy tiểu công chúa tức giận như thế, làm cho hai người sợ đến mức chạy trối chết.
Thanh Dao nhìn Tiểu Ngư nhi bên cạnh đứng ở phía trước che chở chính mình, làm nàng cảm động nhưng trong lòng lại chua xót, không nghĩ tới bản thân bị huỷ dung nhan, làm bao nhiêu người sợ hãi, nhưng chỉ có nàng ấy là muốn bảo vệ an toàn cho nàng, làm cho nàng cảm thấy có được một try kỷ thật tốt, tuy rằng nàng lạnh lùng, bình tĩnh, kỳ thực trong lòng cũng cần có sự ấm áp. Thanh Dao vươn tay cầm lấy bàn tay Tiểu Ngư nhi: “Tiểu Ngư nhi, không cần làm lớn chuyện như vậy, ta không sao, việc này mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết, sau này tình huống như vậy chỉ sợ tệ hơn đi.”
Nàng nhàn nhạt than nhẹ, sờ sờ tóc mai của Tiểu Ngư nhi, Mạc Sầu đứng cạnh bình phong biên sớm đau lòng rơi lệ, trong lòng tiểu thư nhất định rất khó chịu, trong lúc vô tình thương tổn mới làm cho người ta khó chấp nhận nhất, nàng lặng lẽ không nói gì tiêu sái đi đến bên cạnh bàn, ngồi xổm người xuống dọn dẹp chén nếp bị bể nát.
Trong phòng, vang lên âm thanh lạnh lùng kêu ngạo của Tiểu Ngư nhi: “Nương, ngươi yên tâm đi, nếu như tình huống này xảy ra một lần nữa, ta nhất định sẽ không bỏ qua các nàng. “
Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới mẹ mình, sứ mệnh cả đời này của nàng là hy vọng nương sống vui vẻ tự do tự tại.
Mạc Sầu thu thập xong mọi thứ, nhìn lại Tiểu Ngư nhi, vui mừng nhếch một chút môi, may là tiểu thư nhỏ không có ngạc nhiên, bằng không trong lòng tiểu thư chỉ sợ càng đau khổ hơn.
Trong phút chốc, mọi người trong Mộc phủ đều bị kinh động, Mộc Ngân dẫn Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, hướng Thanh viện đi vào, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ khó có thể tin, phía sau hai nha đầu Tiểu Liên cùng Lục nhi cũng đi theo, không biết bởi vì xấu hổ hay bởi vì sợ, nên nhìn hai nha đầu lúc này khuôn mặt rất khẩn trương, hai tay không được tự nhiên nắm chặt vạt áo, theo lão gia cùng các tiểu thư đi vào Thanh viện.
Mạc Sầu đang cầm giá cắm nến đã nát đi tới, vừa nhấc tay liền nhìn thấy thừa tướng đại nhân dẫn đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đứng ở cuối hành lang, trên mặt của mỗi người đều thể hiện thần sắc khó tin, nhìn vào trong mắt Mộc thừa tướng chợt lóe lên sự đau lòng rồi biến mất.
“Dao nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? tại sao ngươi không nói cho chúng ta biết.”
Trong lúc nhất thời Mạc Sầu không biết trả lời như thế nào, Thanh Dao ở trong phòng nghe được âm thanh bên ngoài nên đi ra, vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh, thanh âm thanh thanh truyền tới.
“Mạc Sầu, mời phụ thân cùng các tỷ tỷ ta vào đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Mạc Sầu lên tiếng trả lời, cung kính mời lão gia cùng hai vị tiểu thư vào phòng, trong phòng, Thanh Dao đang tùy ý tựa ở trên ghế nằm, đứng bên cạnh là Tiểu Ngư nhi, trong đôi mắt thật to của Tiểu Ngư nhi lóe lên bất mãn, lạnh lùng nhìn đám người đang đi tới, lần này nếu ai dám khiến nương không vui, nàng nhất định sẽ không buông tha người đó, cái đầu nho nhỏ đang chuẩn bị các câu từ để mở miệng mắng người.
Thế nhưng lúc Mộc Ngân liếc nhìn hồng ban trên mặt Thanh Dao, cũng không có kinh hãi, mà ngược lại trong con ngươi đen kịt kia hiện lên nồng đậm thương tâm, môi nhúc nhích hai cái, chậm rãi mở miệng.
“Dao nhi, ngươi ở bên ngoại đã gặp chuyện gì? Nói cho phụ thân biết, tuy rằng cha không thể giúp được ngươi cái gì, nhưng ít nhất ngươi nói ra, trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
Kể cả Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương cũng song song gật đầu, thân thiết nhìn Thanh Dao: “Muội muội trên mặt chính là do vật gì thương tổn? Có chuẩn trị tốt chưa, nếu quả thật là có thương tổn gì, trong cung ngự y, y thuật cao minh nhất định có thể chữa trị tốt cho muội muội.”
“Cám ơn phụ thân, cùng các tỷ tỷ.”
Thanh Dao giật mình, xoay người ngồi dậy, búi tóc như mây trút xuống, thần tình cao ngạo lạnh lùng, tư thái lịch sự tao nhã khó diễn tả, mặc dù nửa bên mặt bị hồng ban, người có mắt chân chính vẫn như cũ sẽ nhìn ra được khí chất đặc biệt, và sự thông minh hiểu biết ỏ nàng cũng không giống những người khác.
“Ngồi xuống đi.”
Thanh Dao mời cha cùng hai vị tỷ tỷ ngồi xuống, giơ lên ngón tay trắng xanh xao chạm nhẹ một chút trên gương mặt, nhàn nhạt ôn nhu cười rộ lên.
“Trên mặt hồng ban là bị người hạ cổ, phụ thân cùng tỷ tỷ đừng lo lắng để trong lòng, chỉ là có chút biến dạng, cũng không có trở ngại gì.”
Mộc Ngân yêu thương rồi thở dài một hơi, chí ít không phải là cái loại ảnh hưởng đến sinh mạng, bằng không thật không biết Dao nhi đã chịu sự đau lòng gì, bên cạnh Mộc Thanh Châu vội vàng mở miệng: “Nhưng có biện pháp nào giải hết cái này không?”
Mộc Thanh Hương cũng mở to cặp mặt như đang khóc nhìn chằm chằm về Thanh Dao, trong con ngươi hiện lên sự lo lắng, mặt Dao nhi huỷ thành cái dạng này, hoàng thượng còn có thể để cho nàng tiến cung không?
“Các ngươi không cần lo lắng, ta không sao.”
Thanh Dao nói xong, Tiểu Ngư nhi buông lỏng cảnh giác, xem ra những người này cũng không có ý diễn trò với Thanh Dao, cho nên nàng không cần thiết khẩn trương như vậy.
Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm quản gia: “Lão gia, tiệc tối đã chuẩn bị xong, mời các tiểu thư đi ra dùng bữa tối.”
“Được rồi, đi thôi.” Mộc Ngân lên tiếng trả lời, sau đó quay đầu nhìn phía Mộc Thanh Dao: “Dao nhi, mang theo Tiểu Ngư nhi đi ra dùng bữa tối đi, bây giờ nhất định là đói bụng lắm rồi.”
“Tốt, các ngươi đi trước đi, ta thu thập một chút sẽ ra ngay.” Thanh Dao chậm rãi mở miệng Mộc Ngân không nói gì, dẫn Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đi ra ngoài trước, trong phòng ngọn đèn chập chờn, đặc biệt sáng tỏ.
“Tiểu thư, người bỏ qua cho Tiểu Liên một lần đi, nàng không phải cố tình.”
Thanh Dao không nói gì, nàng tự nhiên biết các nàng không phải cố tình, chính là bởi vì vô tâm mới càng đả thương người, lúc này nàng không khỏi bắt đầu nhớ tới Mai Tâm, nàng ấy thật là tốt, nếu như là nàng ấy thì nhất định sẽ không sợ hãi như vậy, nhất định sẽ đau lòng vì nàng.
Trong phòng hai nha đầu đang ở cầu xin tha thứ, Tiểu Ngư nhi từ bên ngoài chạy vào, tức giận tận trời rống to hơn: “Cút, hai người các ngươi, sau này không cho phép trở lại hầu hạ mẹ ta.”
Tiểu Liên cùng Lục nhi không nghĩ tới nhìn thấy tiểu công chúa tức giận như thế, làm cho hai người sợ đến mức chạy trối chết.
Thanh Dao nhìn Tiểu Ngư nhi bên cạnh đứng ở phía trước che chở chính mình, làm nàng cảm động nhưng trong lòng lại chua xót, không nghĩ tới bản thân bị huỷ dung nhan, làm bao nhiêu người sợ hãi, nhưng chỉ có nàng ấy là muốn bảo vệ an toàn cho nàng, làm cho nàng cảm thấy có được một try kỷ thật tốt, tuy rằng nàng lạnh lùng, bình tĩnh, kỳ thực trong lòng cũng cần có sự ấm áp. Thanh Dao vươn tay cầm lấy bàn tay Tiểu Ngư nhi: “Tiểu Ngư nhi, không cần làm lớn chuyện như vậy, ta không sao, việc này mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết, sau này tình huống như vậy chỉ sợ tệ hơn đi.”
Nàng nhàn nhạt than nhẹ, sờ sờ tóc mai của Tiểu Ngư nhi, Mạc Sầu đứng cạnh bình phong biên sớm đau lòng rơi lệ, trong lòng tiểu thư nhất định rất khó chịu, trong lúc vô tình thương tổn mới làm cho người ta khó chấp nhận nhất, nàng lặng lẽ không nói gì tiêu sái đi đến bên cạnh bàn, ngồi xổm người xuống dọn dẹp chén nếp bị bể nát.
Trong phòng, vang lên âm thanh lạnh lùng kêu ngạo của Tiểu Ngư nhi: “Nương, ngươi yên tâm đi, nếu như tình huống này xảy ra một lần nữa, ta nhất định sẽ không bỏ qua các nàng. “
Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới mẹ mình, sứ mệnh cả đời này của nàng là hy vọng nương sống vui vẻ tự do tự tại.
Mạc Sầu thu thập xong mọi thứ, nhìn lại Tiểu Ngư nhi, vui mừng nhếch một chút môi, may là tiểu thư nhỏ không có ngạc nhiên, bằng không trong lòng tiểu thư chỉ sợ càng đau khổ hơn.
Trong phút chốc, mọi người trong Mộc phủ đều bị kinh động, Mộc Ngân dẫn Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, hướng Thanh viện đi vào, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ khó có thể tin, phía sau hai nha đầu Tiểu Liên cùng Lục nhi cũng đi theo, không biết bởi vì xấu hổ hay bởi vì sợ, nên nhìn hai nha đầu lúc này khuôn mặt rất khẩn trương, hai tay không được tự nhiên nắm chặt vạt áo, theo lão gia cùng các tiểu thư đi vào Thanh viện.
Mạc Sầu đang cầm giá cắm nến đã nát đi tới, vừa nhấc tay liền nhìn thấy thừa tướng đại nhân dẫn đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đứng ở cuối hành lang, trên mặt của mỗi người đều thể hiện thần sắc khó tin, nhìn vào trong mắt Mộc thừa tướng chợt lóe lên sự đau lòng rồi biến mất.
“Dao nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? tại sao ngươi không nói cho chúng ta biết.”
Trong lúc nhất thời Mạc Sầu không biết trả lời như thế nào, Thanh Dao ở trong phòng nghe được âm thanh bên ngoài nên đi ra, vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh, thanh âm thanh thanh truyền tới.
“Mạc Sầu, mời phụ thân cùng các tỷ tỷ ta vào đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Mạc Sầu lên tiếng trả lời, cung kính mời lão gia cùng hai vị tiểu thư vào phòng, trong phòng, Thanh Dao đang tùy ý tựa ở trên ghế nằm, đứng bên cạnh là Tiểu Ngư nhi, trong đôi mắt thật to của Tiểu Ngư nhi lóe lên bất mãn, lạnh lùng nhìn đám người đang đi tới, lần này nếu ai dám khiến nương không vui, nàng nhất định sẽ không buông tha người đó, cái đầu nho nhỏ đang chuẩn bị các câu từ để mở miệng mắng người.
Thế nhưng lúc Mộc Ngân liếc nhìn hồng ban trên mặt Thanh Dao, cũng không có kinh hãi, mà ngược lại trong con ngươi đen kịt kia hiện lên nồng đậm thương tâm, môi nhúc nhích hai cái, chậm rãi mở miệng.
“Dao nhi, ngươi ở bên ngoại đã gặp chuyện gì? Nói cho phụ thân biết, tuy rằng cha không thể giúp được ngươi cái gì, nhưng ít nhất ngươi nói ra, trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
Kể cả Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương cũng song song gật đầu, thân thiết nhìn Thanh Dao: “Muội muội trên mặt chính là do vật gì thương tổn? Có chuẩn trị tốt chưa, nếu quả thật là có thương tổn gì, trong cung ngự y, y thuật cao minh nhất định có thể chữa trị tốt cho muội muội.”
“Cám ơn phụ thân, cùng các tỷ tỷ.”
Thanh Dao giật mình, xoay người ngồi dậy, búi tóc như mây trút xuống, thần tình cao ngạo lạnh lùng, tư thái lịch sự tao nhã khó diễn tả, mặc dù nửa bên mặt bị hồng ban, người có mắt chân chính vẫn như cũ sẽ nhìn ra được khí chất đặc biệt, và sự thông minh hiểu biết ỏ nàng cũng không giống những người khác.
“Ngồi xuống đi.”
Thanh Dao mời cha cùng hai vị tỷ tỷ ngồi xuống, giơ lên ngón tay trắng xanh xao chạm nhẹ một chút trên gương mặt, nhàn nhạt ôn nhu cười rộ lên.
“Trên mặt hồng ban là bị người hạ cổ, phụ thân cùng tỷ tỷ đừng lo lắng để trong lòng, chỉ là có chút biến dạng, cũng không có trở ngại gì.”
Mộc Ngân yêu thương rồi thở dài một hơi, chí ít không phải là cái loại ảnh hưởng đến sinh mạng, bằng không thật không biết Dao nhi đã chịu sự đau lòng gì, bên cạnh Mộc Thanh Châu vội vàng mở miệng: “Nhưng có biện pháp nào giải hết cái này không?”
Mộc Thanh Hương cũng mở to cặp mặt như đang khóc nhìn chằm chằm về Thanh Dao, trong con ngươi hiện lên sự lo lắng, mặt Dao nhi huỷ thành cái dạng này, hoàng thượng còn có thể để cho nàng tiến cung không?
“Các ngươi không cần lo lắng, ta không sao.”
Thanh Dao nói xong, Tiểu Ngư nhi buông lỏng cảnh giác, xem ra những người này cũng không có ý diễn trò với Thanh Dao, cho nên nàng không cần thiết khẩn trương như vậy.
Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm quản gia: “Lão gia, tiệc tối đã chuẩn bị xong, mời các tiểu thư đi ra dùng bữa tối.”
“Được rồi, đi thôi.” Mộc Ngân lên tiếng trả lời, sau đó quay đầu nhìn phía Mộc Thanh Dao: “Dao nhi, mang theo Tiểu Ngư nhi đi ra dùng bữa tối đi, bây giờ nhất định là đói bụng lắm rồi.”
“Tốt, các ngươi đi trước đi, ta thu thập một chút sẽ ra ngay.” Thanh Dao chậm rãi mở miệng Mộc Ngân không nói gì, dẫn Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đi ra ngoài trước, trong phòng ngọn đèn chập chờn, đặc biệt sáng tỏ.
Bình luận truyện