Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 122-5
“Ta sẽ.” Thanh Dao gật đầu, quay đầu nhìn phía bên ngoài phòng khách, ánh trăng đã trôi dần về phía tây, nàng chậm rãi nói: “Hoàng thượng cần phải trở về, đêm đã khuya rồi.”
“Được rồi, ngày mai trẫm sẽ phái người tới đón các ngươi về chỗ ở hoàng gia biệt uyển.”
“Ta đã biết.” Thanh Dao lên tiếng, nhìn hoàng thượng đứng lên, một bóng dáng cao to trực tiếp đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên thanh âm A Cửu: “Hoàng thượng, hồi cung sao?”
Vài người quay lại vô tung, rất nhanh hình bóng tiêu thất.
Bên ngoài phòng khách, Mạc Sầu đợi đến hoàng thượng ly khai, mới lập tức lắc mình tiến vào, cung kính mở miệng: “Chủ tử, hiện tại nghỉ ngơi sao?”
Thanh Dao lắc đầu, lại ngồi xuống, phất tay một cái, phân phó: “Gọi Mạc Ưu đến đây, ta có việc nói cùng hắn.”
“Dạ” Mạc Sầu vô cùng kinh ngạc, cho tới bây giờ chưa có thấy qua chủ tử thần tình nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Không dám hỏi nhiều, rất nhanh lắc mình rời đi, đem Mạc Ưu bên ngoài gọi đến.
“Mạc Ưu tham kiến chủ tử.”
Thanh Dao gật đầu một cái, quét Mạc Sầu liếc mắt một cái, nhẹ giọng mệnh lệnh: “Mạc Sầu, canh giữ ở ngoài cửa phòng khách, không cho bất luận kẻ nào được tới gần, ta cùng Mạc Ưu nói chuyện một chút.”
“Dạ, tiểu thư, ” Mạc Sầu càng cảm thấy sự tình trọng đại, trong lòng liền bất an, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất định là có liên quan với Mạc Ưu, chẳng lẽ là chuyện Hoàng Viên quốc, nội tâm nàng run lên, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, cẩn thận canh giữ ở ngoài cửa.
“Chủ tử?” Mạc Ưu nhìn thấy trên mặt nàng bao phủ một tầng lãnh sương, không biết xảy ra chuyện gì, cảm giác bất an hắn nghiên người đứng ở một bên.
Thanh Dao nhìn hắn, hơn nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: ” Mạc Ưu, phụ hoàng của ngươi bệnh nặng,. Đây là tin tức từ Hoàng Viên quốc vừa mới truyền về.”
“Cái gì?” Mạc Ưu thân hình quỵ xuống, thiếu chút nữa té ngã, phụ hoàng mới có bao niên kỉ, làm sao lại bệnh nặng, một thời gian trước thấy hắn còn rất tốt mà, hiện tại vì sao lại bệnh nặng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mạc Ưu suy nghĩ, trong mắt lẫn trong chung quanh như bao phủ một tầng sương mù, thật lâu không nói một lời nào, mặc dù hắn từng nói vĩnh viễn không quay về, nơi đó không có thân tình hắn muốn, mặc dù có phụ hoàng thương yêu thương, thế nhưng yêu thương kia chỉ đem hắn đưa lên đầu ngọn sóng mà thôi, vậy mà khi nghe được phụ hoàng bệnh nặng, hắn vẫn rất kinh hoảng, về sau trên đời này người duy nhất yêu thương hắn cũng đã không còn, cảm giác này thật là tồi tệ.
“Chủ tử, ta phải đi về, ta phải lập tức trở về.”
Mạc Ưu kêu lên, Thanh Dao liếc hắn một cái, không nhanh không chậm mở miệng: “Ngươi trở về thì sẽ gặp được sao? Nếu như ngươi dám xuất hiện, chỉ sợ bọn họ sẽ sớm giết chết ngươi, ngươi còn có cơ hội nhìn thấy hoàng thượng sao?”
Mạc Ưu vừa nghe Thanh Dao nói xong, liền ngây ngẩn cả người, thân thể lắc lư hai cái ngã ngồi trên ghế, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì ùm một tiếng quỳ xuống đất.
“Chủ tử, cầu xin ngươi giúp ta đi, để cho ta gặp mặt phụ hoàng một lần, sau này kêu ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, ta đều nguyện ý, chỉ cần ngươi giúp ta lúc này thôi.”
“Được rồi.” Thanh Dao quát lạnh, Mạc Ưu cuối cùng cũng dừng lại động tác, vẻ mặt luống cuống nhìn Thanh Dao, hắn rốt cuộc cũng chỉ mới có mười lăm tuổi a, tâm tư còn rất nhu nhược, làm sao chịu được chuyện đả kích này? Thế nhưng con người ta chỉ có ở trong nghịch cảnh mới có thể lớn lên.
“Ta và ngươi làm một cuộc giao dịch.”
Mạc Ưu ánh mắt có chút mê man? Giao dịch? Chủ tử muốn cùng hắn làm giao dịch gì? Chỉ cần nàng nói, hắn sẽ làm tất cả.
“Mạc Ưu, ta sẽ trợ giúp ngươi nắm được ngôi vị hoàng đế, ngươi nguyện ý không?”
“Ngôi vị hoàng đế?” Mạc Ưu có chút ngây người, hắn căn bản không thích làm hoàng đế, bởi vì hoàng thất từ trước đến nay không có thân tình, hắn không muốn cũng không nguyện con cháu sau này sẽ tàn sát lẫn nhau, đó là một chuyện rất tàn nhẫn, bất quá chủ tử vì sao lại nói như vậy.
“Nhưng ta cũng có điều kiện, ngươi nhất định phải viết hàn thư quy hàn, tự nguyện quy thuận Huyền Nguyệt quốc.”
Vậy hắn không phải trở thành vua bán nước hay sao, Mạc Ưu trong đầu rất nhanh loé lên ý niệm này, sắc mặt bất định, Thanh Dao sao lại không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, sau đó nói tiếp: “Hiện tại sẽ không bắt ngươi đối người bên ngoài tuyên bố quy hàng Huyền Nguyệt, mà chờ đến khi tương lai bảy nước được nhất thống, ngươi có thể tự nguyện quy thuận, khi đó bách tính sẽ mang ơn đối với ngươi, hơn nữa ngươi không muốn làm hoàng thượng, thì sau khi quy thuận Huyền Nguyệt, ngươi chính là một vương gia, suốt đời tiêu diêu tự tại, quan trọng nhất là mặc dù ngươi không quy hàng, không có nghĩa là những huynh đệ khác kia của ngươi không quy hàng, hiện tại phụ hoàng ngươi đang bệnh nặng, lúc này, những quốc gia khác nhất định sẽ có hành động, Hoàng Viên quốc giữ được hay không rất khó nói, nếu nó rơi vào trong tay quốc gia khác, chỉ sợ bách tính Hoàng Viên quốc, chắc chắn sẽ bị chiến hỏa xâm lược, ngươi nên biết thực lực Huyền Nguyệt quốc, cùng với năng lực của ta, còn có những chuyện hiện tại ta cần làm.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Ưu đánh run rẩy một cái, bởi vì qua một thời gian dài ở chung, hắn biết chủ tử nếu đã thật sự muốn làm đều thì sẽ làm được, nàng thủ đoạn độc ác, quan trọng nhất là vũ khí kia, lợi hại không gì sánh được, chỉ sợ thất quốc nghênh chiến, cuối cùng cũng sẽ vào tay Huyền Nguyệt, nếu như Hoàng Viên quốc thực sự bị quốc gia khác xác nhập, như vậy nhất định sẽ gặp chiến hỏa.
“Nếu như ta quy thuận, có phải bách tính sẽ không bị kéo vào cuộc chiến tranh này hay không?”
“Phải.”
“Có phải ta quy thuận, là có thể gặp được phụ hoàng.”
“Phải.”
“Được.” Cuối cùng Mạc Ưu đáp ứng một câu, hắn thầm nghĩ muốn mặt gặp phụ hoàng một lần, còn có được sự cam đoan bách tính Hoàng Viên quốc không bị ảnh hưởng của chiến tranh, đúng vậy hắn nguyện ý làm, tuy rằng hắn không muốn làm hoàng đế, nhưng đợi đến khi bảy nước thống nhất, hắn chẳng qua chỉ là một vương gia.
“Nếu như ta giúp ngươi được ngôi vị hoàng đế, ngươi viết thư quy hàng là được, đối với người khác biểu hiện của ngươi không cần thay đổi, bất quá trên phương diện này, chúng ta hai nhà có thể hợp tác, tấn công Đan Phượng quốc.”
Nói đến Đan Phượng quốc, Thanh Dao con ngươi âm ngao lãnh hàn, hàn khí nhè nhẹ từ bên trong tràn ra, làm người ta phát run.
“Tốt. mọi việc do chủ tử phân phó.”
Mạc Ưu gật đầu, hắn biết chủ tử là người đã nói là làm, hơn nữa trong lòng nàng rất hận Đan Phượng quốc, quốc gia muốn tấn công nhất định sẽ là Đan Phượng quốc.
“Đi xuống đi, hai ngày sau theo đoàn sứ thần cùng nhau đi Hoàng Viên quốc.”
“Dạ.” Mạc Ưu lui ra ngoài, chỉ sợ đêm nay, hắn sẽ không có biện pháp ngủ được rồi, bởi vì không biết tình hình sức khoẻ phụ hoàng như thế nào, hắn thân làm con sao có thể ngủ yên được.
Ngoài cửa, Mạc Sầu đi đến, cung kính mở miệng: “Chủ tử. Đêm đã rất khuya, đi nghỉ ngơi đi.”
Thanh Dao đứng dậy, liếc nhìn Mạc Sầu, biết nàng quan tâm Mạc Ưu, nhẹ giọng mở miệng: “Lão hoàng đế Hoàng Viên quốc bệnh nặng.”
“Vậy Mạc Ưu?” Mạc Sầu câm miệng không nói cái gì nữa, từ bên ngoài đi đến bên cạnh Thanh Dao, ở hành lang ánh đèn chập chờn, ánh trăng lành lạnh, đem hai bóng người tinh tế kéo thật dài, Thanh viện hoàn toàn đã không còn nhộn nhịp như trước đây, bây giờ nó vắng ngắt, Thanh Dao trong lòng hiện lên buồn bã, quay đầu nhìn ánh trăng ở ngoài lan can.
Những người nàng quan tâm và người quan tâm lại nàng, lần lược đều rời đi, thời gian tới còn ai ở lại bên cạnh nàng đây, nghĩ tới đây, nàng dừng bước xoay người lại nhìn Mạc Sầu, nhẹ giọng mở miệng: “Mạc Sầu, ngươi đừng lo lắng cho Mạc Ưu, ta sẽ không để cho hắn có việc.”
“Cám ơn chủ tử.”
“Được rồi, ngày mai trẫm sẽ phái người tới đón các ngươi về chỗ ở hoàng gia biệt uyển.”
“Ta đã biết.” Thanh Dao lên tiếng, nhìn hoàng thượng đứng lên, một bóng dáng cao to trực tiếp đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên thanh âm A Cửu: “Hoàng thượng, hồi cung sao?”
Vài người quay lại vô tung, rất nhanh hình bóng tiêu thất.
Bên ngoài phòng khách, Mạc Sầu đợi đến hoàng thượng ly khai, mới lập tức lắc mình tiến vào, cung kính mở miệng: “Chủ tử, hiện tại nghỉ ngơi sao?”
Thanh Dao lắc đầu, lại ngồi xuống, phất tay một cái, phân phó: “Gọi Mạc Ưu đến đây, ta có việc nói cùng hắn.”
“Dạ” Mạc Sầu vô cùng kinh ngạc, cho tới bây giờ chưa có thấy qua chủ tử thần tình nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Không dám hỏi nhiều, rất nhanh lắc mình rời đi, đem Mạc Ưu bên ngoài gọi đến.
“Mạc Ưu tham kiến chủ tử.”
Thanh Dao gật đầu một cái, quét Mạc Sầu liếc mắt một cái, nhẹ giọng mệnh lệnh: “Mạc Sầu, canh giữ ở ngoài cửa phòng khách, không cho bất luận kẻ nào được tới gần, ta cùng Mạc Ưu nói chuyện một chút.”
“Dạ, tiểu thư, ” Mạc Sầu càng cảm thấy sự tình trọng đại, trong lòng liền bất an, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất định là có liên quan với Mạc Ưu, chẳng lẽ là chuyện Hoàng Viên quốc, nội tâm nàng run lên, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, cẩn thận canh giữ ở ngoài cửa.
“Chủ tử?” Mạc Ưu nhìn thấy trên mặt nàng bao phủ một tầng lãnh sương, không biết xảy ra chuyện gì, cảm giác bất an hắn nghiên người đứng ở một bên.
Thanh Dao nhìn hắn, hơn nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: ” Mạc Ưu, phụ hoàng của ngươi bệnh nặng,. Đây là tin tức từ Hoàng Viên quốc vừa mới truyền về.”
“Cái gì?” Mạc Ưu thân hình quỵ xuống, thiếu chút nữa té ngã, phụ hoàng mới có bao niên kỉ, làm sao lại bệnh nặng, một thời gian trước thấy hắn còn rất tốt mà, hiện tại vì sao lại bệnh nặng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mạc Ưu suy nghĩ, trong mắt lẫn trong chung quanh như bao phủ một tầng sương mù, thật lâu không nói một lời nào, mặc dù hắn từng nói vĩnh viễn không quay về, nơi đó không có thân tình hắn muốn, mặc dù có phụ hoàng thương yêu thương, thế nhưng yêu thương kia chỉ đem hắn đưa lên đầu ngọn sóng mà thôi, vậy mà khi nghe được phụ hoàng bệnh nặng, hắn vẫn rất kinh hoảng, về sau trên đời này người duy nhất yêu thương hắn cũng đã không còn, cảm giác này thật là tồi tệ.
“Chủ tử, ta phải đi về, ta phải lập tức trở về.”
Mạc Ưu kêu lên, Thanh Dao liếc hắn một cái, không nhanh không chậm mở miệng: “Ngươi trở về thì sẽ gặp được sao? Nếu như ngươi dám xuất hiện, chỉ sợ bọn họ sẽ sớm giết chết ngươi, ngươi còn có cơ hội nhìn thấy hoàng thượng sao?”
Mạc Ưu vừa nghe Thanh Dao nói xong, liền ngây ngẩn cả người, thân thể lắc lư hai cái ngã ngồi trên ghế, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì ùm một tiếng quỳ xuống đất.
“Chủ tử, cầu xin ngươi giúp ta đi, để cho ta gặp mặt phụ hoàng một lần, sau này kêu ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, ta đều nguyện ý, chỉ cần ngươi giúp ta lúc này thôi.”
“Được rồi.” Thanh Dao quát lạnh, Mạc Ưu cuối cùng cũng dừng lại động tác, vẻ mặt luống cuống nhìn Thanh Dao, hắn rốt cuộc cũng chỉ mới có mười lăm tuổi a, tâm tư còn rất nhu nhược, làm sao chịu được chuyện đả kích này? Thế nhưng con người ta chỉ có ở trong nghịch cảnh mới có thể lớn lên.
“Ta và ngươi làm một cuộc giao dịch.”
Mạc Ưu ánh mắt có chút mê man? Giao dịch? Chủ tử muốn cùng hắn làm giao dịch gì? Chỉ cần nàng nói, hắn sẽ làm tất cả.
“Mạc Ưu, ta sẽ trợ giúp ngươi nắm được ngôi vị hoàng đế, ngươi nguyện ý không?”
“Ngôi vị hoàng đế?” Mạc Ưu có chút ngây người, hắn căn bản không thích làm hoàng đế, bởi vì hoàng thất từ trước đến nay không có thân tình, hắn không muốn cũng không nguyện con cháu sau này sẽ tàn sát lẫn nhau, đó là một chuyện rất tàn nhẫn, bất quá chủ tử vì sao lại nói như vậy.
“Nhưng ta cũng có điều kiện, ngươi nhất định phải viết hàn thư quy hàn, tự nguyện quy thuận Huyền Nguyệt quốc.”
Vậy hắn không phải trở thành vua bán nước hay sao, Mạc Ưu trong đầu rất nhanh loé lên ý niệm này, sắc mặt bất định, Thanh Dao sao lại không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, sau đó nói tiếp: “Hiện tại sẽ không bắt ngươi đối người bên ngoài tuyên bố quy hàng Huyền Nguyệt, mà chờ đến khi tương lai bảy nước được nhất thống, ngươi có thể tự nguyện quy thuận, khi đó bách tính sẽ mang ơn đối với ngươi, hơn nữa ngươi không muốn làm hoàng thượng, thì sau khi quy thuận Huyền Nguyệt, ngươi chính là một vương gia, suốt đời tiêu diêu tự tại, quan trọng nhất là mặc dù ngươi không quy hàng, không có nghĩa là những huynh đệ khác kia của ngươi không quy hàng, hiện tại phụ hoàng ngươi đang bệnh nặng, lúc này, những quốc gia khác nhất định sẽ có hành động, Hoàng Viên quốc giữ được hay không rất khó nói, nếu nó rơi vào trong tay quốc gia khác, chỉ sợ bách tính Hoàng Viên quốc, chắc chắn sẽ bị chiến hỏa xâm lược, ngươi nên biết thực lực Huyền Nguyệt quốc, cùng với năng lực của ta, còn có những chuyện hiện tại ta cần làm.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, Mạc Ưu đánh run rẩy một cái, bởi vì qua một thời gian dài ở chung, hắn biết chủ tử nếu đã thật sự muốn làm đều thì sẽ làm được, nàng thủ đoạn độc ác, quan trọng nhất là vũ khí kia, lợi hại không gì sánh được, chỉ sợ thất quốc nghênh chiến, cuối cùng cũng sẽ vào tay Huyền Nguyệt, nếu như Hoàng Viên quốc thực sự bị quốc gia khác xác nhập, như vậy nhất định sẽ gặp chiến hỏa.
“Nếu như ta quy thuận, có phải bách tính sẽ không bị kéo vào cuộc chiến tranh này hay không?”
“Phải.”
“Có phải ta quy thuận, là có thể gặp được phụ hoàng.”
“Phải.”
“Được.” Cuối cùng Mạc Ưu đáp ứng một câu, hắn thầm nghĩ muốn mặt gặp phụ hoàng một lần, còn có được sự cam đoan bách tính Hoàng Viên quốc không bị ảnh hưởng của chiến tranh, đúng vậy hắn nguyện ý làm, tuy rằng hắn không muốn làm hoàng đế, nhưng đợi đến khi bảy nước thống nhất, hắn chẳng qua chỉ là một vương gia.
“Nếu như ta giúp ngươi được ngôi vị hoàng đế, ngươi viết thư quy hàng là được, đối với người khác biểu hiện của ngươi không cần thay đổi, bất quá trên phương diện này, chúng ta hai nhà có thể hợp tác, tấn công Đan Phượng quốc.”
Nói đến Đan Phượng quốc, Thanh Dao con ngươi âm ngao lãnh hàn, hàn khí nhè nhẹ từ bên trong tràn ra, làm người ta phát run.
“Tốt. mọi việc do chủ tử phân phó.”
Mạc Ưu gật đầu, hắn biết chủ tử là người đã nói là làm, hơn nữa trong lòng nàng rất hận Đan Phượng quốc, quốc gia muốn tấn công nhất định sẽ là Đan Phượng quốc.
“Đi xuống đi, hai ngày sau theo đoàn sứ thần cùng nhau đi Hoàng Viên quốc.”
“Dạ.” Mạc Ưu lui ra ngoài, chỉ sợ đêm nay, hắn sẽ không có biện pháp ngủ được rồi, bởi vì không biết tình hình sức khoẻ phụ hoàng như thế nào, hắn thân làm con sao có thể ngủ yên được.
Ngoài cửa, Mạc Sầu đi đến, cung kính mở miệng: “Chủ tử. Đêm đã rất khuya, đi nghỉ ngơi đi.”
Thanh Dao đứng dậy, liếc nhìn Mạc Sầu, biết nàng quan tâm Mạc Ưu, nhẹ giọng mở miệng: “Lão hoàng đế Hoàng Viên quốc bệnh nặng.”
“Vậy Mạc Ưu?” Mạc Sầu câm miệng không nói cái gì nữa, từ bên ngoài đi đến bên cạnh Thanh Dao, ở hành lang ánh đèn chập chờn, ánh trăng lành lạnh, đem hai bóng người tinh tế kéo thật dài, Thanh viện hoàn toàn đã không còn nhộn nhịp như trước đây, bây giờ nó vắng ngắt, Thanh Dao trong lòng hiện lên buồn bã, quay đầu nhìn ánh trăng ở ngoài lan can.
Những người nàng quan tâm và người quan tâm lại nàng, lần lược đều rời đi, thời gian tới còn ai ở lại bên cạnh nàng đây, nghĩ tới đây, nàng dừng bước xoay người lại nhìn Mạc Sầu, nhẹ giọng mở miệng: “Mạc Sầu, ngươi đừng lo lắng cho Mạc Ưu, ta sẽ không để cho hắn có việc.”
“Cám ơn chủ tử.”
Bình luận truyện