Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 133-3



Mắt thấy nó muốn phóng qua đây, Thanh Dao toàn bộ tinh thần đều cảnh giới, đang chuẩn bị một chưởng đánh qua, bỗng nhiên một đạo thanh âm lành lạnh vang lên: “Có độc.”

Tay nàng nhanh chóng thu trở về, chỉ thấy giữa không trung một sợi chỉ bạc mềm mại không vũ khí gì sánh được bay đến, vũ khí này, sao lại nhìn quen mắt như vậy, Thanh Dao giật mình, đây là Thiên Tàm Ti của Vô Tình, sao nó lại xuất hiện ở nơi này?

Đầu nàng ong một tiếng, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng được, Thiên tàm ti rất nhanh quấn lên độc xà, mũi nhọn lạnh lẽo lợi hại hiện lên, thân rắn bị cắt đứt thành hai mảnh, té rớt đến trên mặt đất mà vẫn ngọ quậy.

Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đối phó với mấy người đồ đệ của Bạch Sát, rất nhanh liền đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, chật vật bất kham, vài người nhìn nhau, cảm thấy hai nữ nhân trước mắt rất nguy hiểm, cuối cùng ngay cả sư mẫu cũng không để ý, chạy trốn trối chết, Mạc Sầu nhịn không được châm chọc Bạch Sát.

“Đây là đồ đệ của ngươi sao? Đều là hạng người vô năng sợ chết.”

Một lời rơi, Bạch Sát tức đến thiếu chút nữa thổ huyết, sắc mặt âm ngao không gì sánh được, nhưng cũng không dám nhiều lời, rất nhanh nhìn phía thiên tàm ti đánh tới, miệng vừa mở liền lộ ra hàm răng đen

“Vô tình, ngươi quả nhiên không chết, hôm nay lão thân nhất định phải cho ngươi chết không có chỗ chôn.”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, giữa không trung hạ xuống một đạo bóng dáng, không phải Vô Tình thì là ai?

Chuyện này không chỉ là Thanh Dao, ngay cả Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đều ngây dại, mọi người cùng nhau nhìn nam tử vừa xuất hiện, mài như liễu, mắt như sao sáng, da thịt trắng như tuyết, môi anh đào đỏ tươi, tóc trắng như tuyết, dung nhan hắn hoàn toàn không tổn hao gì  chỉ có tăng thêm tuyệt mỹ mà thôi, môi của hắn bất giác lộ ra nụ cười ôn nhu, mâu quang lướt qua Bạch Sát nhìn Thanh Dao ở phía đối diện, khẽ lên tiếng.

“Ngươi không sao chứ.”

Thanh Dao phối hợp lắc đầu, nàng chỉ quá kinh ngạc cho nên mới nói không ra lời, ngược lại nàng kinh hãi lớn hơn là kích động.

Bởi vì lúc đầu nàng tận mắt nhìn thấy Vô Tình chết, nhưng bây giờ hắn lại êm đẹp xuất hiện, còn có Thanh Phong đẩy hắn nữa, hai người cứ như vậy bình tĩnh xuất hiện ở trước mặt nàng.

Tiểu Ngư nhi không giống Thanh Dao lạnh lùng bình tĩnh như vậy, nàng đã sớm bị treo ngược ở trên cây, lúc này khoa trương kêu lên: “Quỷ a.”

Nói xong thân thể thẳng tắp rơi xuống, Mạc Sầu nhún người một cái, phóng qua ôm lấy nàng, để tránh khỏi nàng bị ngã đau.

Bạch Sát vừa nhìn thấy Vô Tình xuất hiện, tâm trạng không khống chế được, có chút hoảng loạn, nhưng nghĩ đến nỗ lực hai năm qua của mình, còn cái chết của Hắc Sát nữa, nên đâu còn nghĩ được nhiều như vậy, đã sớm phi thân bay lên: “Vô tình, ta và ngươi liều mạng.”

“Lúc đầu ta tha cho ngươi một lần, hôm nay là ngươi muốn chết.”

Vô tình gầm lên một tiếng, Thiên Tàm Ti tung ra, không lưu tình, đánh thẳng về phía Bạch Sát, nàng cả kinh rút lui, thế nhưng thiên tàm ti vũ động dầy đặc như một tấm lưới lớn, căn bản không để cho nàng bất luận không gian thở dốc nào, sát khí phô thiên cái địa tập kích.

Bạch sát nội tâm run lên, chẳng lẽ hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết, nếu như vậy, không bằng liều mạng, nàng lập tức vận dụng tất cả sức lực công kích qua, nhiều chiêu sắc bén hướng trên người Vô Tình đánh tới, đáng tiếc căn bản không đụng được người của Vô Tình, hơn nữa Vô Tình cũng không muốn cùng nàng quấn nhau vô vị, thiên tàm ti lợi hại quấn lấy thân thể của nàng, dùng sức ném đi, liền đem nàng bắn ra ngoài, nhắm ngay một cây đại thụ đánh tới, thẳng tắp đụng vào, Bạch Sát chỉ cảm thấy ngực nhói đau, sau đó ói ra ngụm máu lớn, Vô Tình tiếp tục lần thứ hai dùng thiên tàm ti đem nàng quăng lên, vứt ra ngoài, lúc này trực tiếp quăng giữa không trung, sau đó rơi xuống trên mặt đất, giật người hai cái, miệng phun máu, chết không nhắm mắt.

Vô tình thu hồi thiên tàm ti, ưu nhã nhu hòa cười nhìn vài người đứng đối diện.

Lúc này Thanh Dao đã tỉnh hồn lại, nghĩ đến vừa hắn cứu nàng một lần, tuy rằng vừa rồi nàng không nhất định bại bởi Bạch Sát, nhưng nhớ đến mỗi lần có chuyện đều là hắn xuất thủ cứu nàng, đáy lòng liền dâng lên ấm áp.

“Vô tình, là ngươi? Ngươi không có chết sao?”

Thanh Dao nhịn không được mở miệng, bên cạnh Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu song song gật đầu, đúng vậy, công tử chết rồi, lúc đó các nàng tận mắt nhìn thấy, sao bây giờ lại bình an tốt lành thế?

Vô tình nhàn nhạt thở dài một tiếng: “Không nghĩ tới cuối cùng hắn không đành lòng ra tay giết ta, bên trong giải dược đó ẩn chứa ngất dược.”

Thanh Dao ngẩn ra, nghĩ tới một khắc cuối cùng trước khi Hoa Văn Bác chết, lúc hắn chết đã sám hối rất nhiều, hắn hối hận vì đã hại chết Vô Tình, đến tột cùng là Hoa Văn Bác đóng kịch, không hy vọng nàng cùng Vô Tình gặp mặt, hay vẫn có bí ẩn khác, Thanh Dao khẽ nheo mắt lại, nhìn sang, Ngân Hiên đã nói qua, nếu như là thuật dịch dung, như vậy nhất định sẽ có kẽ hở, nụ cười của hắn hoặc khi nói chuyện, các dây thần kinh trên mặt đều có chút mất tự nhiên, thế nhưng gương mặt Vô Tình đường cong nhu hòa, hơn nữa rất tự nhiên, không chút nào có kẽ hở.

Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm cô đơn của Vô Tình vang lên.

“Thanh Dao, hai năm không gặp, ta nghĩ ngươi sẽ thật cao hứng khi biết ta còn sống, nguyên lai?”

Hắn nói xong, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, tay nắm chặt thành quyền, Thanh Dao nội tâm run lên, nhớ tới kỷ niệm ngày xưa, tất cả mọi thứ mình có đều là hắn ban cho, hắn còn sống nàng phải cao hứng mới đúng, sao trái lại hoài nghi hắn, nàng rất nhanh đi lên phía trước hai bước, vung lên khuôn mặt tươi cười, nhàn nhạt mở miệng.

“Vô tình, xin lỗi, ta chỉ là quá chấn kinh thôi, một người đã chết hai năm bỗng nhiên sống lại, ngươi không thể trông cậy vào ta thoáng một cái liền tiếp nhận được.”

“Ân.” Vô tình gật đầu, cũng không trách nàng, từ trước cho tới bây giờ hắn cũng không có trách nàng.

“Chúng ta đi thôi.” Thanh Dao đi tới, tiếp nhận xe lăn trong tay Thanh Phong, đẩy hắn  từ trong cánh rừng đi ra ngoài.

Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi nhìn nhau, sau đó đều kêu lên: “Công tử, chờ ta một chút.”

Hai người đi theo phía sau, Băng Tiêu rơi lại sau cùng, nhìn thấy một màn trước mắt, không khỏi vì chủ tử mà lo lắng, nguyên soái đối với nam nhân ở trước mắt không giống như người khác, ngay cả Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng rất thích hắn, vậy chủ tử phải làm sao bây giờ? Ánh mắt bỗng hiện lên sắc bén, nàng phải bảo chủ tử nhanh lên một chút đi qua đây.

Trong Trúc phòng, Thanh Dao cùng Vô Tình ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, Mạc Sầu mang nước trà lên xong liền lui ra ngoài, Băng Tiêu thì vốn không muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi lôi đi, ba người lôi kéo cả Thanh Phong đi ra ngoài phòng để hỏi chuyện.

“Thanh Phong, xảy ra chuyện gì? Vì sao công tử sống lại?”

Tiểu Ngư nhi cầm chặt lấy tay Thanh Phong chất vấn, Thanh Phong diện vô biểu tình nhìn đôi tay tay nhỏ bé đang cầm tay của  chính mình, tựa hồ rất bất đắc dĩ, cuối cùng vẻ mặt hờ hững mở miệng: “Giống như công tử nói, có một ngày ta cùng Minh Nguyệt đánh đàn cho công tử, ngôi mộ kia bỗng nhiên thoát ra một tiếng nổ làm cho người ta sợ hãi, công tử cứ như vậy thẳng tắp chui từ dưới đất lên, mà ta cùng Minh Nguyệt thì sợ hãi, nhìn công tử cứ như vậy sống lại, về sau chúng ta cùng nhau suy đoán, rất có khả năng Hoa Văn Bác, không đành lòng thương tổn công tử, nên trong giải dược  kỳ thực còn bỏ thêm các loại ngất thuốc gì đó, nên công tử mới có thể sống lại.”

Thanh Phong nói xong, thì không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn mặt hồ trước mắt, nó đã bị kết một tầng băng thật dày, ở dưới ánh dương quang chiếu xạ ra tia sáng chói mắt, tia sáng kia kích động nhảy vào đáy mắt của hắn, như ánh sáng ngọc chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện