Thiên Giới Hoàng Hậu
Chương 135-1: Kinh thành phong nguyệt
Cuối cùng Thanh Dao quyết định sẽ trợ giúp An Định Phong một lần, khiến cho hắn công phá được đạo phòng tuyến này của Vân Thương quốc, nàng vốn chuẩn bị gởi thư tín qua đó, thế nhưng nàng cũng biết nếu mình xuất hiện mới có thể chân chánh cổ vũ sĩ khí.
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi ngồi xe ngựa bắc thượng, còn dẫn theo hai hạ nhân trong vô tình cốc, ở vô tình cốc, mặc dù chỉ là hạ nhân, nhưng cũng là người lợi hại.
Đoàn người cải trang giả dạng, thu liễm mà đi, rất nhanh chạy tới Nguyệt Thành, biên cảnh của Đan Phượng quốc và Vân Thương Quốc.
Mười lăm ngày sau mọi người cuối cùng cũng chạy tới Nguyệt thành.
Đại quân vẫn chưa ở tại nguyệt thành, mà đang ở ngoài cửa thành xây dựng doanh trướng.
Kỳ thực ở giữa trời đất dựng doanh trướng, càng có thể bảo vệ tốt chính mình.
An Định Phong vừa nhìn thấy nguyên soái đã trở về, liền truyền lệnh xuống, sĩ khí tam quân được cổ vũ rất lớn, mọi người như nhìn thấy được hi vọng vậy, chỉ cần nguyên soái nghĩ kế, nhất định có thể qua sông công phá Sơn Hải Quan đối diện.
“Mạt tướng tham kiến nguyên soái.”
An Định Phong dẫn theo thủ hạ đắc lực Trương Chiểu Trạch, cung kính tham kiến Thanh Dao, Thanh Dao ngồi ở chủ vị trên cao, đạm nhiên gật gật đầu.
Trong doanh trướng, một mảnh yên lặng, hai bên chia ra ngồi đầy người, mỗi người trong ánh mắt đều lóe ra thần thái sáng láng, nhìn chằm chằm chủ tử trên cao.
“Đều ngồi xuống đi.”
“Tạ nguyên soái.” An Định Phong càng phát ra cung kính mở miệng, nếu như nói lúc trước hắn cho là mình có thể một mình đảm đương mọi chuyện, thì hiện tại hắn đã không còn lòng tự hào kia, hắn chỉ thích hợp lĩnh binh đánh trận, mà không thích hợp bày mưu tính kế.
“An tướng quân đã đem chuyện khó khăn ở nơi này lần lược báo cho ta biết, đối với việc này, ta cũng đã hiểu đại khái, không nghĩ tới một trận chiến này, lại giằng co hơn hai tháng nhưng vẫn không có công phá được Sơn Hải Quan, điều này đã làm tổn thất rất lớn.”
Thanh Dao nhàn nhạt nói tuy rằng không có ý gì, nhưng binh tướng cũng đã cảm nhận được áp lực, ai cũng không dám nói thêm một câu nào.
Thanh Dao một nhìn quét một vòng chung quanh, khóe môi nhất câu, lạnh nhạt mở miệng: “An tướng quân, lập tức phân phó tam quân, thứ nhất, làm cánh diều lớn, có thể sẽ dùng đến, thứ hai, chuẩn bị thuyền lớn, càng nhiều càng tốt, thứ ba làm các loại người bù nhìn.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, chúng tướng bên dưới nhất tề nhìn nàng, không biết nguyên soái làm như vậy là có ý gì?
Thanh Dao nhìn lướt qua bọn họ, chậm rãi nói chuyện: “Từ trong doanh điều ra một phần tinh binh, ngồi trên cánh diều bay đến bầu trời sơn hải quan, ném pháo khói, tất nhiên sơn hải quan sẽ bị sương mù bao phủ, lúc này, trên thuyền lớn chất đầy người bù nhìn, quân địch sẽ không thấy rõ đâu là người đâu là bù nhìn, bọn họ chỉ cho là quân ta xâm chiếm, tất nhiên sẽ dùng hết khí lực bắn tên, mà chúng ta vừa thu được mũi tên, lại có thể cho đại quân tiến công, hơn nữa dùng người bù nhìn ở phía mở đường, đại quân thì đi phía sau, còn những ngồi trên cánh diều thì đợi đến khi các ngươi lên bờ, lập tức ném lựu đạn, nổ hủy cửa thành, như vậy không phải sẽ công phá được sơn hải quan sao?”
Chủ doanh trướng, rơi vào yên lặng, thật lâu sau An Định Phong mới hồi phục tinh thần lại, những phó tướng tham tướng cũng tỉnh lại theo, lập tức thổn thức không ngớt, có người còn vỗ tay: “Thật tốt quá, liên hoàn kế sẽ dùng rất tốt a.”
“Đúng vậy, rốt cuộc đúng là nguyên soái a.”
Thanh Dao một đường chạy tới đây đã rất mệt, nên phất phất tay: “Các ngươi đều lui xuống, cho các doanh chuẩn bị đi, ta mệt mỏi nghỉ ngơi trước một chút.”
“Dạ, nguyên soái.”
An Định Phong cung kính dẫn người lui ra ngoài, đợi đến lúc bọn họ vừa đi, Băng Tiêu từ bên ngoài đi vào, cung kính thi lễ: “Tham Kiến nguyên soái.”
Thanh Dao gật đầu một cái, đang muốn hỏi nàng, hoàng thượng có tới quân doanh hay không?
“Băng Tiêu, gần nhất chủ tử các ngươi không xuất cung chứ?”
Thanh Dao hỏi, Băng Tiêu cung kính lắc đầu: “Bẩm nguyên soái, gần nhất chủ tử không có xuất cung, nhưng có phát tin tức qua đây, bảo ta tùy thời đem hướng đi của đại quân hồi báo với hắn.”
“Ân, vậy là tốt rồi, chuyện ta ở nơi đây không nên báo cho hắn, biết để tránh hắn lại một mình xuất cung.”
Thanh Dao lạnh lùng ra mệnh lệnh, Băng Tiêu ngẩn ra, khó xử mở miệng: “Này?”
Kỳ thực nàng còn chưa nói ra, là chủ tử đã mệnh lệnh, vừa có tin tức của nương nương, phải lập tức bẩm báo cho hắn biết, hiện tại nàng giấu mà không báo, không phải là bất trung sao? Thanh Dao thấy thần sắc nàng lúng túng, mâu quang âm bắn ra ánh sáng âm trầm, lạnh lùng mở miệng.
“Băng Tiêu, ngươi bây giờ không phải là ám vệ, ám vệ trung với chủ tử, là vì trung, nhưng ngươi bây giờ là một quân nhân, quân nhân phải phục tòng quân lệnh, lúc này ai mới chân chính là chủ tử của ngươi, ngươi hẳn phải hiểu rõ ràng.”
“Dạ, nguyên soái, thuộc hạ đã biết.”
Băng Tiêu cung kính lĩnh mệnh, không dám nói thêm cái gì, nếu nguyên soái đã nói như thế, tự nhiên có mục đích của nàng, chắc là nàng sẽ không hại hoàng thượng, ngược lại nếu hoàng thượng vẫn xuất cung, mới chân chính gặp nguy hiểm.
“Ân, đi xuống đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Dạ.” Băng Tiêu lui ra ngoài, trong chủ doanh trướng, Mạc Sầu hầu hạ Thanh Dao nghỉ ngơi, Tiểu Ngư nhi thì sớm mệt đã đi ngủ.
Ba ngày sau, tất cả đồ cần chuẩn bị đều chuẩn bị, trên trăm một đại cánh diều, còn chuẩn bị từ nguyệt thành điều rất nhiều thuyền lớn tới gần bờ sông, trên thuyền để thành đàn người bù nhìn, đừng nói là nó sương mù, cho dù ban ngày, từ rất xa nhìn lại, cũng cho rằng đầu thuyền đang đứng vô số người và hoàn toàn nhận không ra đó là người bù nhìn, huống chi ở trong sương mù.
An Định Phong đem tiến triển bẩm báo cho Thanh Dao, Thanh Dao lại lấy ra một tờ bản vẽ, để cho hắn lập tức sai người làm, bởi vì phụ cận không có núi cao, vì thế chỉ có thể dựng lên thang mây tứ diện, theo trên thang mây bay ra ngoài, nếu như chỉ đơn thuần nương theo gió hướng bay ra, chỉ sợ sẽ không đến được trên tường thành, phát huy không được kết quả như mong muốn, như vậy cho dù có nhiều binh lực hơn nữa cũng vô dụng.
Nhiều người dễ làm việc, dùng thúy trúc dựng hình thang mây tứ diện, vững vàng dựng đứng ở ngoài doanh trướng.
Rất nhiều tướng sĩ đã chạy tới xem náo nhiệt, tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận, nguyên soái đầu óc không biết có làm sao không, mà lại làm thứ cổ quái này
Là do những bọn hắn không hề nghĩ ngợi qua, càng không có xem qua, nên không thấy được nàng thông tuệ cỡ nào.
Chạng vạng, gió đông bắt đầu thổi, thực sự là trời cũng giúp ta.
Thanh Dao ra lệnh một tiếng, trước tiên mệnh lệnh một nhóm nhỏ tinh binh ngồi đại cánh diều bay vào thành, cho người bù nhìn trên thuyền lớn đi trước, thuyền của đại quân đội theo phía sau, cùng nhau ùn hướng sơn hải quan đối diện mà đi.
Thanh Dao cũng không có đi theo, nếu như đánh hạ sơn hải quan xong, nàng sẽ về vô tình cốc, chuyện ở đây cứ giao cho An Định Phong như cũ.
Nếu như suy đoán của nàng không có sai, chỉ cần đánh hạ Sơn Hải quan, người của Thanh La quốc sẽ kinh sợ, nếu như bọn An Định Phong đánh chiếm được Vân Thương quốc, thì giống như đánh Thanh La quốc vậy…
Đại cánh diều thuận hướng gió bay vào bầu trời sơn hải quan, pháo sương mù ném xuống, toàn bộ Sơn Hải quan tràn ngập một cỗ khói đặc, sương mù lượn lờ làm mọi người có chút khó hiểu, sao bỗng dưng lại có nhiều sương khói như thế, nếu nói ban đêm có sương mù bay cũng không giống a, hơn nữa Sơn Hải quan nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua đám sương mù lớn thế này, nhất định rất có gian trá.
Mọi người còn đang nghi hoặc.
Thì có thám tử báo: “Không xong, người Huyền Nguyệt ngồi thuyền lớn đã tới?”
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi, chủ tướng lập tức mệnh lệnh cung tiến thủ chuẩn bị xạ kích.
Chỉ thấy trong sương mù, nhìn không rõ ràng lắm đám người ở trên thuyền, mơ hồ có thể thấy được số người rất nhiều, đại tướng thủ thành Sơn Hải Quan, bình tĩnh ra mệnh lệnh xuống bắn không chính xác không quan trọng, đại gia hợp lại bắn cũng đã đủ, thế nhưng chậm rãi họ mới phát hiện mánh khóe, vì sao bắn nhiều tên như vậy, địch thủ không có một điểm động tĩnh, hơn nữa thuyền lớn vẫn đi tới như trước, đợi đến khi mọi người nổi lên nghi ngờ.
Dưới bầu trời đêm đột nhiên vang lên tiếng oành thật lớn, thình lình nổ tung cửa thành, lúc này thuyền vừa cặp bờ Huyền Nguyệt binh mã như lang như hổ nhảy lên bờ, lao thẳng vào Sơn hải quan.
An Định Phong bình tĩnh chỉ huy chiến đấu, cùng tướng sĩ bên trong sơn hải quan huyết chiến một ngày một đêm, rốt cuộc đã chiếm lĩnh Sơn Hải Quan.
Đạo phòng tuyến thứ nhất của Vân Thương quốc bị công phá, người Vân Thương quốc luống cuống, mà Thanh La quốc cũng kinh ngạc.
Lúc Thanh Dao nhận được tin tức thì người đã ở trên xe ngựa, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhìn thư tín trong tay, kế tiếp đã không còn việc khó gì, Vân Thương quốc nhân tâm đã rời rạc, đây đối với An đại quân là một ưu thế không thể nghi ngờ, Vân Thương quốc rất nhanh sẽ bị công phá.
Bên trong xe ngựa, Tiểu Ngư nhi nhìn vẻ mặt mẫu thân cao hứng, đã sớm đoạt thư sang xem, sắc mặt nàng cũng hết sức cao hứng.
“Nương, thiên hạ nhất thống, rất nhanh sẽ hoàn thành.”
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, dường như nhớ ra cái gì đó liền nhìn Tiểu Ngư nhi nói: “Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy thống nhất thất quốc, Tiểu Ngư nhi của chúng ta công lao không nhỏ, hẳn là nên bảo phụ hoàng ngươi phong cho ngươi một danh hào Phúc Tinh công chúa?”
Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành, đúng vậy, thiên hạ này có thể cấp tốc đánh thắng được như vậy, công lao của công chúa không thể không có a, đừng nói là một phong hào, chỉ cần nàng tùy tiện nghĩ muốn cái gì, hoàng thượng cũng nhất định sẽ thưởng cho nàng.
“Ta mới không cần đâu, nương không tiến cung, ta cũng sẽ không trở về.”
Tiểu Ngư nhi vừa nói xong, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đồng loạt nhìn Thanh Dao ở phía đối diện, nếu như nàng có thể trở về cung, hoàng thượng nhất định sẽ cao hứng muốn chết, chẳng qua nàng sẽ trở về sao?
Thanh Dao vén rèm nhìn ra bên ngoài, gió thổi qua cánh rừng làm cho những cành lá xanh biếc tuôn rơi ra tiếng vang, tạo thành một bức tranh màu xanh mỹ lệ.
Ven đường hoa rừng nở rực rỡ, nhưng lòng của nàng nên đi nơi nào đây? Trong lòng hiện lên vô hạn phiền muộn, không khỏi nhớ tới chuyện trong cung, trong cungcòn có một Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ấy nói hoàng thượng đã sủng hạnh nàng ấy, nàng thực sự không biết người đó đến tột cùng là Nam An vương hay là hoàng đế, bất quá sơ sánh sơ bộ phỏng chừng hẳn là Nam An vương, vì thế Nam An vương mới muốn cưới nàng ta làm phi.
Chẳng qua nàng thực sự phải đi về sao? Từ nay về sau an phận ở trong hậu cung…
“Chúng ta đi thôi.” Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi ngồi xe ngựa bắc thượng, còn dẫn theo hai hạ nhân trong vô tình cốc, ở vô tình cốc, mặc dù chỉ là hạ nhân, nhưng cũng là người lợi hại.
Đoàn người cải trang giả dạng, thu liễm mà đi, rất nhanh chạy tới Nguyệt Thành, biên cảnh của Đan Phượng quốc và Vân Thương Quốc.
Mười lăm ngày sau mọi người cuối cùng cũng chạy tới Nguyệt thành.
Đại quân vẫn chưa ở tại nguyệt thành, mà đang ở ngoài cửa thành xây dựng doanh trướng.
Kỳ thực ở giữa trời đất dựng doanh trướng, càng có thể bảo vệ tốt chính mình.
An Định Phong vừa nhìn thấy nguyên soái đã trở về, liền truyền lệnh xuống, sĩ khí tam quân được cổ vũ rất lớn, mọi người như nhìn thấy được hi vọng vậy, chỉ cần nguyên soái nghĩ kế, nhất định có thể qua sông công phá Sơn Hải Quan đối diện.
“Mạt tướng tham kiến nguyên soái.”
An Định Phong dẫn theo thủ hạ đắc lực Trương Chiểu Trạch, cung kính tham kiến Thanh Dao, Thanh Dao ngồi ở chủ vị trên cao, đạm nhiên gật gật đầu.
Trong doanh trướng, một mảnh yên lặng, hai bên chia ra ngồi đầy người, mỗi người trong ánh mắt đều lóe ra thần thái sáng láng, nhìn chằm chằm chủ tử trên cao.
“Đều ngồi xuống đi.”
“Tạ nguyên soái.” An Định Phong càng phát ra cung kính mở miệng, nếu như nói lúc trước hắn cho là mình có thể một mình đảm đương mọi chuyện, thì hiện tại hắn đã không còn lòng tự hào kia, hắn chỉ thích hợp lĩnh binh đánh trận, mà không thích hợp bày mưu tính kế.
“An tướng quân đã đem chuyện khó khăn ở nơi này lần lược báo cho ta biết, đối với việc này, ta cũng đã hiểu đại khái, không nghĩ tới một trận chiến này, lại giằng co hơn hai tháng nhưng vẫn không có công phá được Sơn Hải Quan, điều này đã làm tổn thất rất lớn.”
Thanh Dao nhàn nhạt nói tuy rằng không có ý gì, nhưng binh tướng cũng đã cảm nhận được áp lực, ai cũng không dám nói thêm một câu nào.
Thanh Dao một nhìn quét một vòng chung quanh, khóe môi nhất câu, lạnh nhạt mở miệng: “An tướng quân, lập tức phân phó tam quân, thứ nhất, làm cánh diều lớn, có thể sẽ dùng đến, thứ hai, chuẩn bị thuyền lớn, càng nhiều càng tốt, thứ ba làm các loại người bù nhìn.”
Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, chúng tướng bên dưới nhất tề nhìn nàng, không biết nguyên soái làm như vậy là có ý gì?
Thanh Dao nhìn lướt qua bọn họ, chậm rãi nói chuyện: “Từ trong doanh điều ra một phần tinh binh, ngồi trên cánh diều bay đến bầu trời sơn hải quan, ném pháo khói, tất nhiên sơn hải quan sẽ bị sương mù bao phủ, lúc này, trên thuyền lớn chất đầy người bù nhìn, quân địch sẽ không thấy rõ đâu là người đâu là bù nhìn, bọn họ chỉ cho là quân ta xâm chiếm, tất nhiên sẽ dùng hết khí lực bắn tên, mà chúng ta vừa thu được mũi tên, lại có thể cho đại quân tiến công, hơn nữa dùng người bù nhìn ở phía mở đường, đại quân thì đi phía sau, còn những ngồi trên cánh diều thì đợi đến khi các ngươi lên bờ, lập tức ném lựu đạn, nổ hủy cửa thành, như vậy không phải sẽ công phá được sơn hải quan sao?”
Chủ doanh trướng, rơi vào yên lặng, thật lâu sau An Định Phong mới hồi phục tinh thần lại, những phó tướng tham tướng cũng tỉnh lại theo, lập tức thổn thức không ngớt, có người còn vỗ tay: “Thật tốt quá, liên hoàn kế sẽ dùng rất tốt a.”
“Đúng vậy, rốt cuộc đúng là nguyên soái a.”
Thanh Dao một đường chạy tới đây đã rất mệt, nên phất phất tay: “Các ngươi đều lui xuống, cho các doanh chuẩn bị đi, ta mệt mỏi nghỉ ngơi trước một chút.”
“Dạ, nguyên soái.”
An Định Phong cung kính dẫn người lui ra ngoài, đợi đến lúc bọn họ vừa đi, Băng Tiêu từ bên ngoài đi vào, cung kính thi lễ: “Tham Kiến nguyên soái.”
Thanh Dao gật đầu một cái, đang muốn hỏi nàng, hoàng thượng có tới quân doanh hay không?
“Băng Tiêu, gần nhất chủ tử các ngươi không xuất cung chứ?”
Thanh Dao hỏi, Băng Tiêu cung kính lắc đầu: “Bẩm nguyên soái, gần nhất chủ tử không có xuất cung, nhưng có phát tin tức qua đây, bảo ta tùy thời đem hướng đi của đại quân hồi báo với hắn.”
“Ân, vậy là tốt rồi, chuyện ta ở nơi đây không nên báo cho hắn, biết để tránh hắn lại một mình xuất cung.”
Thanh Dao lạnh lùng ra mệnh lệnh, Băng Tiêu ngẩn ra, khó xử mở miệng: “Này?”
Kỳ thực nàng còn chưa nói ra, là chủ tử đã mệnh lệnh, vừa có tin tức của nương nương, phải lập tức bẩm báo cho hắn biết, hiện tại nàng giấu mà không báo, không phải là bất trung sao? Thanh Dao thấy thần sắc nàng lúng túng, mâu quang âm bắn ra ánh sáng âm trầm, lạnh lùng mở miệng.
“Băng Tiêu, ngươi bây giờ không phải là ám vệ, ám vệ trung với chủ tử, là vì trung, nhưng ngươi bây giờ là một quân nhân, quân nhân phải phục tòng quân lệnh, lúc này ai mới chân chính là chủ tử của ngươi, ngươi hẳn phải hiểu rõ ràng.”
“Dạ, nguyên soái, thuộc hạ đã biết.”
Băng Tiêu cung kính lĩnh mệnh, không dám nói thêm cái gì, nếu nguyên soái đã nói như thế, tự nhiên có mục đích của nàng, chắc là nàng sẽ không hại hoàng thượng, ngược lại nếu hoàng thượng vẫn xuất cung, mới chân chính gặp nguy hiểm.
“Ân, đi xuống đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Dạ.” Băng Tiêu lui ra ngoài, trong chủ doanh trướng, Mạc Sầu hầu hạ Thanh Dao nghỉ ngơi, Tiểu Ngư nhi thì sớm mệt đã đi ngủ.
Ba ngày sau, tất cả đồ cần chuẩn bị đều chuẩn bị, trên trăm một đại cánh diều, còn chuẩn bị từ nguyệt thành điều rất nhiều thuyền lớn tới gần bờ sông, trên thuyền để thành đàn người bù nhìn, đừng nói là nó sương mù, cho dù ban ngày, từ rất xa nhìn lại, cũng cho rằng đầu thuyền đang đứng vô số người và hoàn toàn nhận không ra đó là người bù nhìn, huống chi ở trong sương mù.
An Định Phong đem tiến triển bẩm báo cho Thanh Dao, Thanh Dao lại lấy ra một tờ bản vẽ, để cho hắn lập tức sai người làm, bởi vì phụ cận không có núi cao, vì thế chỉ có thể dựng lên thang mây tứ diện, theo trên thang mây bay ra ngoài, nếu như chỉ đơn thuần nương theo gió hướng bay ra, chỉ sợ sẽ không đến được trên tường thành, phát huy không được kết quả như mong muốn, như vậy cho dù có nhiều binh lực hơn nữa cũng vô dụng.
Nhiều người dễ làm việc, dùng thúy trúc dựng hình thang mây tứ diện, vững vàng dựng đứng ở ngoài doanh trướng.
Rất nhiều tướng sĩ đã chạy tới xem náo nhiệt, tất cả mọi người nhỏ giọng nghị luận, nguyên soái đầu óc không biết có làm sao không, mà lại làm thứ cổ quái này
Là do những bọn hắn không hề nghĩ ngợi qua, càng không có xem qua, nên không thấy được nàng thông tuệ cỡ nào.
Chạng vạng, gió đông bắt đầu thổi, thực sự là trời cũng giúp ta.
Thanh Dao ra lệnh một tiếng, trước tiên mệnh lệnh một nhóm nhỏ tinh binh ngồi đại cánh diều bay vào thành, cho người bù nhìn trên thuyền lớn đi trước, thuyền của đại quân đội theo phía sau, cùng nhau ùn hướng sơn hải quan đối diện mà đi.
Thanh Dao cũng không có đi theo, nếu như đánh hạ sơn hải quan xong, nàng sẽ về vô tình cốc, chuyện ở đây cứ giao cho An Định Phong như cũ.
Nếu như suy đoán của nàng không có sai, chỉ cần đánh hạ Sơn Hải quan, người của Thanh La quốc sẽ kinh sợ, nếu như bọn An Định Phong đánh chiếm được Vân Thương quốc, thì giống như đánh Thanh La quốc vậy…
Đại cánh diều thuận hướng gió bay vào bầu trời sơn hải quan, pháo sương mù ném xuống, toàn bộ Sơn Hải quan tràn ngập một cỗ khói đặc, sương mù lượn lờ làm mọi người có chút khó hiểu, sao bỗng dưng lại có nhiều sương khói như thế, nếu nói ban đêm có sương mù bay cũng không giống a, hơn nữa Sơn Hải quan nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua đám sương mù lớn thế này, nhất định rất có gian trá.
Mọi người còn đang nghi hoặc.
Thì có thám tử báo: “Không xong, người Huyền Nguyệt ngồi thuyền lớn đã tới?”
Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi, chủ tướng lập tức mệnh lệnh cung tiến thủ chuẩn bị xạ kích.
Chỉ thấy trong sương mù, nhìn không rõ ràng lắm đám người ở trên thuyền, mơ hồ có thể thấy được số người rất nhiều, đại tướng thủ thành Sơn Hải Quan, bình tĩnh ra mệnh lệnh xuống bắn không chính xác không quan trọng, đại gia hợp lại bắn cũng đã đủ, thế nhưng chậm rãi họ mới phát hiện mánh khóe, vì sao bắn nhiều tên như vậy, địch thủ không có một điểm động tĩnh, hơn nữa thuyền lớn vẫn đi tới như trước, đợi đến khi mọi người nổi lên nghi ngờ.
Dưới bầu trời đêm đột nhiên vang lên tiếng oành thật lớn, thình lình nổ tung cửa thành, lúc này thuyền vừa cặp bờ Huyền Nguyệt binh mã như lang như hổ nhảy lên bờ, lao thẳng vào Sơn hải quan.
An Định Phong bình tĩnh chỉ huy chiến đấu, cùng tướng sĩ bên trong sơn hải quan huyết chiến một ngày một đêm, rốt cuộc đã chiếm lĩnh Sơn Hải Quan.
Đạo phòng tuyến thứ nhất của Vân Thương quốc bị công phá, người Vân Thương quốc luống cuống, mà Thanh La quốc cũng kinh ngạc.
Lúc Thanh Dao nhận được tin tức thì người đã ở trên xe ngựa, trên mặt nở nụ cười dịu dàng nhìn thư tín trong tay, kế tiếp đã không còn việc khó gì, Vân Thương quốc nhân tâm đã rời rạc, đây đối với An đại quân là một ưu thế không thể nghi ngờ, Vân Thương quốc rất nhanh sẽ bị công phá.
Bên trong xe ngựa, Tiểu Ngư nhi nhìn vẻ mặt mẫu thân cao hứng, đã sớm đoạt thư sang xem, sắc mặt nàng cũng hết sức cao hứng.
“Nương, thiên hạ nhất thống, rất nhanh sẽ hoàn thành.”
“Ân.” Thanh Dao gật đầu, dường như nhớ ra cái gì đó liền nhìn Tiểu Ngư nhi nói: “Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy thống nhất thất quốc, Tiểu Ngư nhi của chúng ta công lao không nhỏ, hẳn là nên bảo phụ hoàng ngươi phong cho ngươi một danh hào Phúc Tinh công chúa?”
Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành, đúng vậy, thiên hạ này có thể cấp tốc đánh thắng được như vậy, công lao của công chúa không thể không có a, đừng nói là một phong hào, chỉ cần nàng tùy tiện nghĩ muốn cái gì, hoàng thượng cũng nhất định sẽ thưởng cho nàng.
“Ta mới không cần đâu, nương không tiến cung, ta cũng sẽ không trở về.”
Tiểu Ngư nhi vừa nói xong, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đồng loạt nhìn Thanh Dao ở phía đối diện, nếu như nàng có thể trở về cung, hoàng thượng nhất định sẽ cao hứng muốn chết, chẳng qua nàng sẽ trở về sao?
Thanh Dao vén rèm nhìn ra bên ngoài, gió thổi qua cánh rừng làm cho những cành lá xanh biếc tuôn rơi ra tiếng vang, tạo thành một bức tranh màu xanh mỹ lệ.
Ven đường hoa rừng nở rực rỡ, nhưng lòng của nàng nên đi nơi nào đây? Trong lòng hiện lên vô hạn phiền muộn, không khỏi nhớ tới chuyện trong cung, trong cungcòn có một Tây Môn Tân Nguyệt, nàng ấy nói hoàng thượng đã sủng hạnh nàng ấy, nàng thực sự không biết người đó đến tột cùng là Nam An vương hay là hoàng đế, bất quá sơ sánh sơ bộ phỏng chừng hẳn là Nam An vương, vì thế Nam An vương mới muốn cưới nàng ta làm phi.
Chẳng qua nàng thực sự phải đi về sao? Từ nay về sau an phận ở trong hậu cung…
Bình luận truyện