Thiên Hạ Chí Tôn
Chương 38: Hồng Hoang
Đám người Vũ Thiên Long cùng lưu lại làng chài non nửa tháng, nửa tháng này bình an trôi đi mà không có bất kỳ sự kiện nào phát sinh, cứ như một thói quen, sáng sớm Vũ Thiên Long thường trầm ngâm nhìn ra Đông Hải ngắm mặt trời mọc, chiều tối lại xem hoàng hôn lẫn khuất phía sau ngọn sơn phong.
Vòng quay của càn khôn ngàn đời bất biến, chỉ có nhân sinh là biến đổi từng giây từng phút, khoảng thời gian này bọn hắn cũng sinh hoạt giống như những hài tử bình thường khác, không mưu toan, tâm kế, không chém giết, máu tanh, càng không đặt nặng vấn đề tu luyện, chỉ có những phút giây bình thản đầy ắp tiếng cười, bởi vậy mà vô tình tạo thành thứ chất keo bền chặt gắn kết nên một loại tình cảm, thứ tình cảm này lần đầu tiên trong đời Vũ Thiên Long cảm nhận được: Tình bằng hữu!.
Sáng hôm đó bọn hắn cùng rời đi, dân làng chài đứng từ xa đưa tiễn, trong lòng họ thì đám hài tử này vừa là ân nhân, vừa là những đứa trẻ khả ái.
Đi thêm lộ trình nửa ngày đường, đám người Vũ Thiên Long đặt chân đến Hồng Hoang Sơn Mạch, sơn mạch này nằm trong quần thể ngọn núi Hoành Sơn, tiếp giáp với quốc gia Lâm Ấp về phía tây, trải dài suốt hơn một vạn dặm vuông, Hồng Hoang Sơn Mạch cũng chính là điểm tận cùng của Hải Vân Sâm Lâm.
Hồng Hoang vô cùng vô tận, bên trong có không ít thiên tài địa bảo, đồng dạng cũng có vô số yêu thú ngày đêm tàn sát lẫn nhau, tranh giành lãnh địa, nơi này là thiên đường hay là địa ngục còn không ai biết được.
Mênh mang!
Đây là cảm thụ duy nhất của Vũ Thiên Long, hắn có thể cảm nhận được hình như cho đến bây giờ cũng chưa từng có người đặt chân đến đây, tất cả vẫn còn nguyên vẹn vẻ hoang sơ vốn có.
Đám người Vũ Thiên Long không có ý định dừng lại ở nơi này, Hồng Hoang được mệnh danh là tử địa của Tu Chân nhân sĩ, yêu thú ở đây cũng không phải yếu ớt như trung tâm Hải Vân Sâm Lâm, thậm chí chỗ sâu Hồng Hoang Sơn Mạch còn tồn tại những đầu cự thú đạo hạnh ngàn năm, thực lực không dưới Kim Đan Kỳ, vậy nên sáu người bọn hắn tiếp tục bộ hành, đi về hướng tây.
Vũ Thiên Long đột nhiên cảm nhận được, phía trước mặt thình lình xuất hiện một luồng ba động linh lực nhàn nhạt, nơi này hẳn là tồn tại một tầng kết giới phong ấn, kết giới vừa vặn để ngăn cản phàm nhân tiến nhập bên trong sơn mạch, bất quá đối với tu sĩ mà nói: Vô tác dụng.
" Đây mới chính là mục đích của ta! Ân!!! Thật là làm cho người ta hưng phấn!! " Thiết Trụ nhìn khung cảnh trước mắt thì không che dấu được vẻ kích động.
Đằng xa có một đầu yêu thú hình dạng sư tử đang săn đuổi con mồi, trên thân còn có phong lôi tự hành dịch chuyển, nhìn qua hình dáng có vẻ hung ác, bất quá yêu thú này thực lực không cao.
" Con sư tử kia dường như chỉ đạt đến Ngưng Khí trung kỳ mà thôi, trước tiên ta chơi đùa với nó một chút!" Vũ Thiên Long nhìn đám người Thiết Trụ, khóe miệng khẽ mỉm cười, thân hình đột nhiên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt con sư tử.
Bộ lông trên người Phong Lôi Sư bỗng nhiên dựng hết lên, nó nhìn chằm chằm vào sinh vật đột nhiên xuất hiện trước mặt, trực giác của dã thú nói cho nó biết kẻ này cực kỳ nguy hiểm, Phong Lôi Sư dựa vào thực lực cùng với phong lôi hai thuộc tính công kích, tại khu vực biên giới sơn mạch tuyệt đối là vương giả, cho dù là một đầu Thổ Hùng đã đạt đến Ngưng Khí hậu kỳ cũng không dám tùy tiện chọc đến nó.
"Hống!" Phong Lôi Sư gầm lên một tiếng, những cây cỏ xung quanh cũng bị khí thế của nó đè ép đến nhất tề ngã rạp xuống.
Vũ Thiên Long cặp mắt khẽ nhíu lại, lần này hắn không muốn dùng đến vũ kỹ, hắn chỉ muốn dùng hai bàn tay, dùng lực lượng nhục thân đơn thuần để giết chết con yêu thú này.
Tu vị bên trong đan điền đều bị khóa chặt, toàn bộ thân thể đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, Vũ Thiên Long hai tay khẽ nắm lại, lực lượng nhục thân bộc phát khiến cho phong bạo xung quanh cũng bị cuốn ngược về phía hắn.
"Hô! "
Phong Lôi Sư đột nhiên biến mất vô thanh vô thức.
" Víu "
Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy phía bên hông chấn động, hắn cúi đầu nhìn xuống, tại vị trí eo lưng y phục của hắn đã bị xé rách, dường như còn có máu tươi chảy ra.
" Có thể làm cho ta thụ thương, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến như vậy!" Thân hình Vũ Thiên Long lập tức chuyển động, hóa thành một đạo tàn ảnh, là thân pháp bên trong Đại Việt Tôn Tiên Kinh.
Phong Lôi Sư cũng chuyển động, tương tự biến thành một đạo tàn ảnh.
Chỉ thấy hai đạo tàn ảnh không ngừng truy đuổi nhau, không rõ là ai đuổi theo ai, một người một thú tốc độ thật sự quá nhanh, khiến cho những cây cỏ xung quanh đều bị cuốn lên, những cây cỏ này sau khi bay lên lại bị từng đạo khí kình do tàn ảnh sinh ra cắt đứt thành nhiều mảnh nhỏ.
Đột nhiên một người một thú ngừng lại!
Vũ Thiên Long nhìn Phong Lôi Sư, chiến ý trong lòng hắn càng dâng cao, đuổi theo một lúc lâu như vậy cũng không hề chạm được vào sợi lông của nó, tốc độ này quả thật quá nhanh.
Phong Lôi Sư vốn là yêu thú phong lôi song thuộc tính, có khả năng thao túng phong lôi xung quanh, khi nó di chuyển, căn bản là không hề chịu đựng lực cản của gió, cho nên tốc độ mới có thể nhanh đến như vậy.
Nhưng sinh vật trước mặt này tốc độ dường như không hề thua kém gì nó, Phong Lôi Sư tốt xấu cũng là yêu thú đã khai mở linh trí, nó cũng đã bắt đầu biết suy nghĩ.
"Tê!!!!"
Trên người Phong Lôi Sư đột nhiên lóe lên những tia chớp chạy ngang dọc, cả thân thể cơ hồ được bao bọc trong tầng tầng điện quang, điện quang cường liệt phảng phất như những tia chớp xuyên qua không khí vậy, phát ra những thanh âm khó nghe khiến cho người ta phải sợ hãi, Phong Lôi Sư há miệng, một đạo điện quang từ trong miệng nó bắn về phía Vũ Thiên Long.
Càng vậy Vũ Thiên Long càng cảm thấy hưng phấn, hắn khẽ mỉm cười, âm thầm vận pháp quyết của Việt Võ Đạo Lăng Không Kình, trực tiếp dùng thân thể hấp thu lấy luồng điện quang này, Lăng Không Kình, hắn đã luyện đến sơ thành, chỉ còn thiếu một chút hỏa hầu lôi thuộc tính là có thể vừa vặn đột phá.
Phong Lôi Sư bộ dáng không thể tin được, nhìn nhân loại trước mặt đang hấp thu lôi điện của nó.
"Hống!"
Phong Lôi Sư tức giận gầm lên một tiếng, khôi phục bản tính của dã thú, nó mang theo từng đạo điện quang cường liệt, dựa vào tốc độ kinh khủng lao về phía Vũ Thiên Long,móng vuốt sắc bén như kim loại không ngừng chặt chém vào hư vô.
Vũ Thiên Long khẽ lẩm bẩm: " Thử xem thân thể của ta có chịu được một kích toàn lực của Ngưng Khí trung kỳ hay không!! "
Hắn vẫn không cử động, bình tĩnh nhìn Phong Lôi Sư đang lao đến, lấy tĩnh chế động!
"Phanh!"
Thân thể của Vũ Thiên Long đột nhiên cuồng chấn, Phong Lôi Sư lại tiếp tục công kích vào thân thể hắn, điện quang xung quanh càng lúc càng dày đặc.
Lúc này ánh mắt Vũ Thiên Long chợt sáng lên, tay phải nắm chặt lại một cái, quyền đầu đột nhiên phát sáng, tại khoảnh khắc trước khi Phong Lôi Sư công kích đến thân thể, Vũ Thiên Long cũng nặng nề vung tay.
" Binh " Một quyền nhục thân của Vũ Thiên Long hung hăng đánh lên thân thể Phong Lôi Sư.
"Oanh!"
Phong Lôi Sư bị đánh bay ngược về phía sau, nó run rẩy cố gắng đứng lên, một quyền vừa rồi thật sự quá cương mãnh, Vũ Thiên Long thân hình đột nhiên biến mất, trong nháy mắt lại xuất hiện ngay bên cạnh Phong Lôi Sư.
"Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!"
Một quyền tiếp theo một quyền, từng quyền nặng nề đánh vào thân thể!
"Oanh!"
Một quyền cuối cùng, Vũ Thiên Long mỉm cười hạ xuống, Phong Lôi Sư nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, thân thể nó quả thật cường hãn, bị công kích đến như vậy cũng không chết, không hổ là yêu thú.
Nhục thân Vũ Thiên Long không mạnh đến mức biến thái, nhưng hắn là người mang Tiên Mệnh, hiển nhiên không phải người thường có thể so sánh.
" Thiên Long!!! Đánh hay lắm!!! " Thiết Trụ đứng đằng xa nhìn lại, hoa tay múa chân kích động nói.
Phong Lôi Sư giãy dụa cố gắng đứng lên, bốn chân không ngừng đạp đất lui về phía sau, đối với nhân loại kia, nó bây giờ chỉ có thể sợ hãi, công kích điên cuồng vừa rồi khiến cho nó phải hãi hùng khiếp vía.
Vũ Thiên Long sửng sốt nhìn Phong Lôi Sư đột nhiên quay lưng về phía mình, càng không ngừng phe phẩy cái đuôi.
"Có ý gì?" Vũ Thiên Long hiển nhiên cảm thấy rất nghi hoặc.
Phong Lôi Sư phe phẩy cái đuôi, sau đó xoay người bước đi, đi vài bước lại quay đầu nhìn Vũ Thiên Long, thấy Vũ Thiên Long vẫn không có cử động gì, nó lại phe phẩy cái đuôi tiếp tục bước, đi vài bước lại quay đầu nhìn.
Vũ Thiên Long dường như đã bắt đầu hiểu ra: "Chẳng lẽ con yêu thú này muốn ta đi theo nó?".
Hắn liền thử bước theo sau, Phong Lôi Sư sau khi phát hiện Vũ Thiên Long đi theo nó, cũng không quay đầu lại nữa mà bắt đầu gia tăng tốc độ.
"Rốt cuộc con thú này muốn làm gì đây?" Vũ Thiên Long cảm thấy có chút nghi hoặc, bắt đầu nổi lên tính tò mò, hơn nữa dựa vào thực lực sáu người bọn hắn, ở biên giới sơn mạch này cũng không có gì đáng phải sợ, nghĩ vậy Vũ Thiên Long mới vội vàng đẩy nhanh cước bộ theo sát phía sau, đám người Thiết Trụ thấy chuyện lạ cũng lật đật chạy đến.
Vòng quay của càn khôn ngàn đời bất biến, chỉ có nhân sinh là biến đổi từng giây từng phút, khoảng thời gian này bọn hắn cũng sinh hoạt giống như những hài tử bình thường khác, không mưu toan, tâm kế, không chém giết, máu tanh, càng không đặt nặng vấn đề tu luyện, chỉ có những phút giây bình thản đầy ắp tiếng cười, bởi vậy mà vô tình tạo thành thứ chất keo bền chặt gắn kết nên một loại tình cảm, thứ tình cảm này lần đầu tiên trong đời Vũ Thiên Long cảm nhận được: Tình bằng hữu!.
Sáng hôm đó bọn hắn cùng rời đi, dân làng chài đứng từ xa đưa tiễn, trong lòng họ thì đám hài tử này vừa là ân nhân, vừa là những đứa trẻ khả ái.
Đi thêm lộ trình nửa ngày đường, đám người Vũ Thiên Long đặt chân đến Hồng Hoang Sơn Mạch, sơn mạch này nằm trong quần thể ngọn núi Hoành Sơn, tiếp giáp với quốc gia Lâm Ấp về phía tây, trải dài suốt hơn một vạn dặm vuông, Hồng Hoang Sơn Mạch cũng chính là điểm tận cùng của Hải Vân Sâm Lâm.
Hồng Hoang vô cùng vô tận, bên trong có không ít thiên tài địa bảo, đồng dạng cũng có vô số yêu thú ngày đêm tàn sát lẫn nhau, tranh giành lãnh địa, nơi này là thiên đường hay là địa ngục còn không ai biết được.
Mênh mang!
Đây là cảm thụ duy nhất của Vũ Thiên Long, hắn có thể cảm nhận được hình như cho đến bây giờ cũng chưa từng có người đặt chân đến đây, tất cả vẫn còn nguyên vẹn vẻ hoang sơ vốn có.
Đám người Vũ Thiên Long không có ý định dừng lại ở nơi này, Hồng Hoang được mệnh danh là tử địa của Tu Chân nhân sĩ, yêu thú ở đây cũng không phải yếu ớt như trung tâm Hải Vân Sâm Lâm, thậm chí chỗ sâu Hồng Hoang Sơn Mạch còn tồn tại những đầu cự thú đạo hạnh ngàn năm, thực lực không dưới Kim Đan Kỳ, vậy nên sáu người bọn hắn tiếp tục bộ hành, đi về hướng tây.
Vũ Thiên Long đột nhiên cảm nhận được, phía trước mặt thình lình xuất hiện một luồng ba động linh lực nhàn nhạt, nơi này hẳn là tồn tại một tầng kết giới phong ấn, kết giới vừa vặn để ngăn cản phàm nhân tiến nhập bên trong sơn mạch, bất quá đối với tu sĩ mà nói: Vô tác dụng.
" Đây mới chính là mục đích của ta! Ân!!! Thật là làm cho người ta hưng phấn!! " Thiết Trụ nhìn khung cảnh trước mắt thì không che dấu được vẻ kích động.
Đằng xa có một đầu yêu thú hình dạng sư tử đang săn đuổi con mồi, trên thân còn có phong lôi tự hành dịch chuyển, nhìn qua hình dáng có vẻ hung ác, bất quá yêu thú này thực lực không cao.
" Con sư tử kia dường như chỉ đạt đến Ngưng Khí trung kỳ mà thôi, trước tiên ta chơi đùa với nó một chút!" Vũ Thiên Long nhìn đám người Thiết Trụ, khóe miệng khẽ mỉm cười, thân hình đột nhiên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt con sư tử.
Bộ lông trên người Phong Lôi Sư bỗng nhiên dựng hết lên, nó nhìn chằm chằm vào sinh vật đột nhiên xuất hiện trước mặt, trực giác của dã thú nói cho nó biết kẻ này cực kỳ nguy hiểm, Phong Lôi Sư dựa vào thực lực cùng với phong lôi hai thuộc tính công kích, tại khu vực biên giới sơn mạch tuyệt đối là vương giả, cho dù là một đầu Thổ Hùng đã đạt đến Ngưng Khí hậu kỳ cũng không dám tùy tiện chọc đến nó.
"Hống!" Phong Lôi Sư gầm lên một tiếng, những cây cỏ xung quanh cũng bị khí thế của nó đè ép đến nhất tề ngã rạp xuống.
Vũ Thiên Long cặp mắt khẽ nhíu lại, lần này hắn không muốn dùng đến vũ kỹ, hắn chỉ muốn dùng hai bàn tay, dùng lực lượng nhục thân đơn thuần để giết chết con yêu thú này.
Tu vị bên trong đan điền đều bị khóa chặt, toàn bộ thân thể đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, Vũ Thiên Long hai tay khẽ nắm lại, lực lượng nhục thân bộc phát khiến cho phong bạo xung quanh cũng bị cuốn ngược về phía hắn.
"Hô! "
Phong Lôi Sư đột nhiên biến mất vô thanh vô thức.
" Víu "
Vũ Thiên Long chỉ cảm thấy phía bên hông chấn động, hắn cúi đầu nhìn xuống, tại vị trí eo lưng y phục của hắn đã bị xé rách, dường như còn có máu tươi chảy ra.
" Có thể làm cho ta thụ thương, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến như vậy!" Thân hình Vũ Thiên Long lập tức chuyển động, hóa thành một đạo tàn ảnh, là thân pháp bên trong Đại Việt Tôn Tiên Kinh.
Phong Lôi Sư cũng chuyển động, tương tự biến thành một đạo tàn ảnh.
Chỉ thấy hai đạo tàn ảnh không ngừng truy đuổi nhau, không rõ là ai đuổi theo ai, một người một thú tốc độ thật sự quá nhanh, khiến cho những cây cỏ xung quanh đều bị cuốn lên, những cây cỏ này sau khi bay lên lại bị từng đạo khí kình do tàn ảnh sinh ra cắt đứt thành nhiều mảnh nhỏ.
Đột nhiên một người một thú ngừng lại!
Vũ Thiên Long nhìn Phong Lôi Sư, chiến ý trong lòng hắn càng dâng cao, đuổi theo một lúc lâu như vậy cũng không hề chạm được vào sợi lông của nó, tốc độ này quả thật quá nhanh.
Phong Lôi Sư vốn là yêu thú phong lôi song thuộc tính, có khả năng thao túng phong lôi xung quanh, khi nó di chuyển, căn bản là không hề chịu đựng lực cản của gió, cho nên tốc độ mới có thể nhanh đến như vậy.
Nhưng sinh vật trước mặt này tốc độ dường như không hề thua kém gì nó, Phong Lôi Sư tốt xấu cũng là yêu thú đã khai mở linh trí, nó cũng đã bắt đầu biết suy nghĩ.
"Tê!!!!"
Trên người Phong Lôi Sư đột nhiên lóe lên những tia chớp chạy ngang dọc, cả thân thể cơ hồ được bao bọc trong tầng tầng điện quang, điện quang cường liệt phảng phất như những tia chớp xuyên qua không khí vậy, phát ra những thanh âm khó nghe khiến cho người ta phải sợ hãi, Phong Lôi Sư há miệng, một đạo điện quang từ trong miệng nó bắn về phía Vũ Thiên Long.
Càng vậy Vũ Thiên Long càng cảm thấy hưng phấn, hắn khẽ mỉm cười, âm thầm vận pháp quyết của Việt Võ Đạo Lăng Không Kình, trực tiếp dùng thân thể hấp thu lấy luồng điện quang này, Lăng Không Kình, hắn đã luyện đến sơ thành, chỉ còn thiếu một chút hỏa hầu lôi thuộc tính là có thể vừa vặn đột phá.
Phong Lôi Sư bộ dáng không thể tin được, nhìn nhân loại trước mặt đang hấp thu lôi điện của nó.
"Hống!"
Phong Lôi Sư tức giận gầm lên một tiếng, khôi phục bản tính của dã thú, nó mang theo từng đạo điện quang cường liệt, dựa vào tốc độ kinh khủng lao về phía Vũ Thiên Long,móng vuốt sắc bén như kim loại không ngừng chặt chém vào hư vô.
Vũ Thiên Long khẽ lẩm bẩm: " Thử xem thân thể của ta có chịu được một kích toàn lực của Ngưng Khí trung kỳ hay không!! "
Hắn vẫn không cử động, bình tĩnh nhìn Phong Lôi Sư đang lao đến, lấy tĩnh chế động!
"Phanh!"
Thân thể của Vũ Thiên Long đột nhiên cuồng chấn, Phong Lôi Sư lại tiếp tục công kích vào thân thể hắn, điện quang xung quanh càng lúc càng dày đặc.
Lúc này ánh mắt Vũ Thiên Long chợt sáng lên, tay phải nắm chặt lại một cái, quyền đầu đột nhiên phát sáng, tại khoảnh khắc trước khi Phong Lôi Sư công kích đến thân thể, Vũ Thiên Long cũng nặng nề vung tay.
" Binh " Một quyền nhục thân của Vũ Thiên Long hung hăng đánh lên thân thể Phong Lôi Sư.
"Oanh!"
Phong Lôi Sư bị đánh bay ngược về phía sau, nó run rẩy cố gắng đứng lên, một quyền vừa rồi thật sự quá cương mãnh, Vũ Thiên Long thân hình đột nhiên biến mất, trong nháy mắt lại xuất hiện ngay bên cạnh Phong Lôi Sư.
"Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!" "Phanh!"
Một quyền tiếp theo một quyền, từng quyền nặng nề đánh vào thân thể!
"Oanh!"
Một quyền cuối cùng, Vũ Thiên Long mỉm cười hạ xuống, Phong Lôi Sư nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, thân thể nó quả thật cường hãn, bị công kích đến như vậy cũng không chết, không hổ là yêu thú.
Nhục thân Vũ Thiên Long không mạnh đến mức biến thái, nhưng hắn là người mang Tiên Mệnh, hiển nhiên không phải người thường có thể so sánh.
" Thiên Long!!! Đánh hay lắm!!! " Thiết Trụ đứng đằng xa nhìn lại, hoa tay múa chân kích động nói.
Phong Lôi Sư giãy dụa cố gắng đứng lên, bốn chân không ngừng đạp đất lui về phía sau, đối với nhân loại kia, nó bây giờ chỉ có thể sợ hãi, công kích điên cuồng vừa rồi khiến cho nó phải hãi hùng khiếp vía.
Vũ Thiên Long sửng sốt nhìn Phong Lôi Sư đột nhiên quay lưng về phía mình, càng không ngừng phe phẩy cái đuôi.
"Có ý gì?" Vũ Thiên Long hiển nhiên cảm thấy rất nghi hoặc.
Phong Lôi Sư phe phẩy cái đuôi, sau đó xoay người bước đi, đi vài bước lại quay đầu nhìn Vũ Thiên Long, thấy Vũ Thiên Long vẫn không có cử động gì, nó lại phe phẩy cái đuôi tiếp tục bước, đi vài bước lại quay đầu nhìn.
Vũ Thiên Long dường như đã bắt đầu hiểu ra: "Chẳng lẽ con yêu thú này muốn ta đi theo nó?".
Hắn liền thử bước theo sau, Phong Lôi Sư sau khi phát hiện Vũ Thiên Long đi theo nó, cũng không quay đầu lại nữa mà bắt đầu gia tăng tốc độ.
"Rốt cuộc con thú này muốn làm gì đây?" Vũ Thiên Long cảm thấy có chút nghi hoặc, bắt đầu nổi lên tính tò mò, hơn nữa dựa vào thực lực sáu người bọn hắn, ở biên giới sơn mạch này cũng không có gì đáng phải sợ, nghĩ vậy Vũ Thiên Long mới vội vàng đẩy nhanh cước bộ theo sát phía sau, đám người Thiết Trụ thấy chuyện lạ cũng lật đật chạy đến.
Bình luận truyện