Thiên Hạ Chí Tôn
Chương 80: Tội ác chi thành
Hai tôn dã thú này căn bản cũng không nhìn thấy Vũ Thiên Long, hoặc không thèm chú ý đến sự xuất hiện của nhân loại nhỏ yếu như hắn, rất nhanh, hai khối thịt khổng lồ cùng lao vào nhau, cuồng loạn cắn xé, thanh âm gầm rú điên dại lạnh lùng vang lên, đại địa chấn động dữ dội, phi cầm dị thú sinh hoạt gần đó kinh hồn táng đảm đào thoát, một mảnh khu vực rộng lớn, toàn bộ cây cối bên trong bị lực lượng nhục thân cường hãn quần nát thành bình địa, phong bạo ngập trời gào thét cuốn lên bụi mù ngập trời.
” Tê! Tê! “.
Vũ Thiên Long cẩn thận núp gọn phía sau một gốc cây đại thụ, hô hấp từng nhịp đều đặn, chăm chú quan sát, thi thoảng lại hít vội vào mấy hơi khí lạnh: ” Dã thú ba mắt kia có lẽ là Tam Nhãn Tử Kỳ Lân, còn vật giống cọp, Kiếm Xí Hổ a! Không những vậy còn là một tôn Ma Thú Vương “.
Thật vậy, trên trán Kiếm Xí Hổ có thể nhìn thấy rõ ràng ấn ký một chữ Vương đỏ lòm như máu, Tử Kỳ Lân kia mặc dù lân giáp cứng rắn, phòng ngự mạnh mẽ, bất quá, Kiếm Xí Hổ lại cực kỳ nhanh nhẹn cùng giảo hoạt, nó chọn chỗ công đều là địa phương yếu hại.
Kiếm Xí Hổ hung hăng một nhát, chuẩn xác ngoạm đúng vào vùng cổ của Tam Nhãn Tử Kỳ Lân, cặp răng nanh sắc bén như thiết kiếm thuận lợi phá vỡ tầng tầng lân phiến, cắn ngập vào da thịt, lúc này Tử Kỳ Lân đau đớn rống lên một tiếng thê lương trầm đục, có thể thấy máu huyết như thác theo miệng vết thương tanh nồng rơi xuống xối xả, rốt cuộc hai tôn dã thú cùng vồ lấy nhau, lăn lóc vật lộn trên mặt đất.
Đại địa càng kịch liệt chấn động, đi theo thanh âm ” U U ” của phong bạo là tiếng dã thú thét gào chói tai, áp lực cường đại bao trùm.
Trận chiến này kéo dài ròng rã hai canh giờ, một bên thế công như vũ bão, một bên phòng ngự mạnh mẽ như thành đồng lũy sắt vậy nên tổng hợp cục diện cũng khá cân bằng.
Rốt cuộc một tiếng thét yếu ớt cuối cùng vang lên, khi Vũ Thiên Long nhìn lại đã thấy trên mặt đất song phương dã thú đồng thời quằn quại nằm tại đó, nơi vùng bình nguyên bị quần nát lồ lộ ra hai tòa núi thịt thật lớn, nhìn như hai ngọn núi nhỏ, khung cảnh trước mắt hết sức tan hoang.
” Quá điên cuồng, ngươi sống ta chết, ngọc đá cùng tan là đây! Ngay cả dã thú cũng đều như vậy huống hồ là nhân loại! ” Vũ Thiên Long cảm thán, cuối cùng khi nhận thấy hai luồng khí tức kia đã triệt để yếu ớt, hắn mới hít vào một hơi khí lạnh, lấy can đảm tiến lại thật gần.
Đại địa chồng chất vết nứt, mặt đất bên trên máu tươi thấm ướt, mùi vị huyết tinh tanh tưởi nồng nặc, có thể thấy trên thân hai tôn dã thú này tồn tại vô số vết thương lớn nhỏ, thậm chí trên cổ Tam Nhãn Tử Kỳ Lân bị rạch phá bởi một cái vệt cắt sắc bén sâu đến tận xương tủy, Kiếm Xí Hổ vùng bụng bị móng vuốt của đối phương thọc vào kéo hẳn ra bên ngoài cả một phần nội tạng.
” Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi! ” Vũ Thiên Long mỉm chi cười, rốt cuộc sầu mi khổ kiểm nhìn hai cái núi thịt đồ sộ trước mắt mà không biết nên xử lý ra sao, bản thân hắn đã từng ăn qua thịt yêu thú, lần đó bên trong Hải Vân Sâm Lâm, Bạch Ngân Cửu Đầu Xà hiển nhiên không thể đem ra so sánh cùng hai tôn thú vương này, bất quá, mùi vị thực sự rất tuyệt.
Cuối cùng Vũ Thiên Long chọn lấy phần nội đan, mặc dù không phải thiên tân vạn khổ hay bỏ ra đại giới gì, thế nhưng hai tôn thú vương da dày thịt béo cũng khiến cho hắn cực kỳ chật vật mới có thể thành công mổ xẻ, tam giai yêu thú, thực lực ứng với Kết Đan kỳ tu sĩ nhân loại, cho nên nội đan cũng tính không hề thua kém kim đan của tu sĩ.
” Cái này chính là khí vận! Hắc Hắc! ” Bản thân hắn rõ ràng mức độ quý giá của nội đan yêu thú, nhân loại tu chân lấy đan điền làm hạch tâm, thì yêu thú dùng nội đan tích lũy tinh nguyên, nhân loại hấp thu tinh nguyên bên trong nội đan để tiến cảnh tu vị, thì yêu thú ngược lại dùng con đường tắt để thăng cấp, đó chính là thôn phệ máu huyết nhân loại, hình thái này cũng là một dạng lưỡng cực cân bằng.
Qua thêm một đoạn thời gian, Vũ Thiên Long cẩn thận từng bước một tiến về phía quan ngoại cổ thành, đặt chân đến thật gần mới cảm nhận được rõ ràng khí tức bàng bạc cùng thê lương của nó, tường đá lấp đầy rêu xanh, cờ xí tối màu rách nát tan hoang đã không còn nguyên vẹn hình thù, bên trên ngàn vạn bộ xương khô trắng treo lủng lẳng, đại địa một màu đen sậm, mặt đất ẩm ướt, nhơ nhớp vô cùng, không khí xung quanh càng là cực kỳ trầm lắng, cơ hồ tuyên cổ đọng lại sau vô số cái tuế nguyệt thành công tạo nên một vùng âm địa.
Phía trước quan đạo trường thành, cánh cổng xập xệ của đại môn đã được mở, hàn phong thi thoảng ầm ập thổi qua vang lên thanh âm ” Cót két ” nghe muốn rợn người, Vũ Thiên Long trầm ngâm hồi lâu, chăm chú quan sát thật gần địa phương này, rốt cuộc dứt khoát bước chân đi vào bên trong.
Bản thân hắn cũng không dám chủ quan, lập tức linh thức tản ra bốn phía, tích cực thăm dò.
Phía sau cánh cổng quan đạo, đập vào mặt không phải khung cảnh sâm lâm rừng núi mà là một cái phế tích bụi bặm, mặc dù không thể định hình rõ ràng cục diện thế nhưng Vũ Thiên Long có thể hình dung, địa phương này trước kia có lẽ là một cái tiểu thị thành.
” Tội Ác Chi Thành! Hoang Cổ Chi Địa! Đồ Tiểu Lôi Âm! Trấn Tây Phương Tiên! Bắc Thiên Đại Châu! Vô Pháp Vô Tiên! ” Tại một bức thạch điêu đỗ nát, sứt mẻ, cắm chặt lên đại địa có ghi thẳng hàng mấy dòng chữ lớn, Vũ Thiên Long lẩm bẩm tự nói, lông mày nhíu chặt, triệt để hấp vào một ngụm khẩu khí.
Xa xa sương mù màu đen vô biên vô hạn, bao phủ bên trên toàn bộ phế tích cổ thành: “Đây là địa phương nào? Tội Ác Chi Thành? Xưa nay ta còn chưa có nghe qua “.
Vũ Thiên Long sắc mặt nghiêm túc, hắn tồn tại trên đời cho đến nay đã mười tám năm, đọc qua không biết bao nhiêu cổ tịch, bất quá, chưa hề nghe đến cái danh tự này lần nào, thậm chí cổ sử, biên sử hay tư liệu cũng chưa từng nghe nói.
” Tội Ác Chi Thành! Hoang Cổ Chi Địa! Đồ Tiểu Lôi Ấm! Trấn Tây Phương Tiên! Bắc Thiên Đại Châu! Vô Pháp Vô Phật, cái này là ý gì? ” Vũ Thiên Long kinh nghi, bất quá càng suy nghĩ càng cảm thấy đau đầu, hắn bỏ qua nhanh chân tiến đến bên cạnh bức thạch điêu, thạch điêu cao quá đầu người, rộng hơn một trượng, quang mang u ám mờ nhạt tản mát khiến cho không khí vốn dĩ thâm trầm càng trở nên nặng nề.
Lúc này, một luồng khí lạnh thấu xương băng hàn vô cùng đập thẳng vào mặt, Vũ Thiên Long chới với: ” Đây là thi khí, trong đó còn chen lẫn oán niệm, vô số năm cũng không có tiêu tan, e sợ trong tòa thành này sẽ phát sinh đại sự! “.
” Nương Nương tâm nguyện thiên hạ vô pháp! Lập Tội Ác Chi Thành, giam giữ tăng ni khiết già, trấn áp chư Phật ngàn phương! Vu Tổ đạo thống trường niên bất diệt! ” Tiếp theo một dòng chữ nhỏ, lối viết ngã nghiêng, chính là cổ ngữ trung thổ.
Vũ Thiên Long thất thần nhìn lên, phía xa xa chìm khuất sau u vụ, đứng sừng sững nguy nga một bức tượng đá thật lớn, bức tượng này tạc tướng mạo của một nam nhân mập mạp, hắn xếp bằng, tư thế nhập tọa ngồi trên hoa sen tám cánh, tay ấn pháp chỉ, bất quá, bức tượng này lại không có đầu!.
Mặc dù hoang tàn nhưng tuyệt đối sâm nghiêm, tại bức tượng không ngừng tản mát ra trận trận khí tức Thần Thánh, dưới trời chiều hôn ám, phương tây đỏ rực ánh sáng xích hồng càng khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên hạo hãn, thê lương vô cùng.
” Thì ra là như vậy! ” Vũ Thiên Long đáy mắt lóe lên tinh mang minh ngộ: ” Tây Phương quả thực tồn tại quần tộc, cũng như Việt Tộc, đối với Vu Tộc thế như lửa, nước.
Tiên Vu hai tộc ngàn đời đối chọi, dưới phong ấn lưỡng tộc mặc dù bình hoà trên cục diện thế nhưng đạo thống Phật Giáo tây phương vẫn có thể thẩm thấu vào bên trong Bắc Thiên Đại Châu, vị nương nương kia ra tay đàn áp, thanh tẩy dị giáo mới lập nên Tội Ác Chi Thành.
Nhưng vì lý do gì Tội Ác Chi Thành lại nằm ở bên trên toái phiến Cốt Long Đao " Vũ Thiên Long trầm tư.
Rất nhanh, tâm cảnh bình thường trở lại, Vũ Thiên Long khẽ đung đưa thân hình, hướng về phía trung tâm cổ thành đi đến, hắn tỏ ra hết sức kiêng kị, toàn thân căng thẳng, tâm thần tập trung tối đa, linh lực cùng tu vị toàn thân âm thầm vận chuyển, nếu có biến sự sẽ toàn lực tung ra một kích tuyệt sát, hoặc khu động bộ pháp trốn chạy, thần thức giờ phút này cực kỳ bất an.
Chân đạp gạch vụn, ngói nát, vô tình mà sinh ra thứ thanh âm kèn kẹt lạnh băng đều đặn, đi vào bên trong mới phát hiện, nguyên lai địa phương này không phải toàn bộ kiến trúc đều đã bị hủy diệt, vẫn còn lại một bộ phận rất nhỏ, tuy không nói hoàn hảo thế nhưng vẫn có thể vững vàng bảo lưu qua năm tháng.
Vũ Thiên Long cảm khái, mắt quét tứ phương, vẻn vẹn chỉ là một chỗ phế tích tan hoang vậy mà khơi gợi cho hắn một loại cảm giác mênh mông vô tận: ” Nếu như là thành trì viễn cổ chân chính sẽ có cái bộ dáng gì đây? “.
Tà dương chính thức khuất núi, ánh sáng thiên địa tắt ngấm, hoàng hôn hàng lâm, Tội Ác Chi Địa đắm chìm bên dưới màu trời, lúc này đằng xa chợt vang lên tiếng bước chân sột soạt cùng nhịp thở đều đặn, Vũ Thiên Long hãi nhiên, ngưng thần nhìn lại sau đó thốt lên: ” Có người!".
” Tê! Tê! “.
Vũ Thiên Long cẩn thận núp gọn phía sau một gốc cây đại thụ, hô hấp từng nhịp đều đặn, chăm chú quan sát, thi thoảng lại hít vội vào mấy hơi khí lạnh: ” Dã thú ba mắt kia có lẽ là Tam Nhãn Tử Kỳ Lân, còn vật giống cọp, Kiếm Xí Hổ a! Không những vậy còn là một tôn Ma Thú Vương “.
Thật vậy, trên trán Kiếm Xí Hổ có thể nhìn thấy rõ ràng ấn ký một chữ Vương đỏ lòm như máu, Tử Kỳ Lân kia mặc dù lân giáp cứng rắn, phòng ngự mạnh mẽ, bất quá, Kiếm Xí Hổ lại cực kỳ nhanh nhẹn cùng giảo hoạt, nó chọn chỗ công đều là địa phương yếu hại.
Kiếm Xí Hổ hung hăng một nhát, chuẩn xác ngoạm đúng vào vùng cổ của Tam Nhãn Tử Kỳ Lân, cặp răng nanh sắc bén như thiết kiếm thuận lợi phá vỡ tầng tầng lân phiến, cắn ngập vào da thịt, lúc này Tử Kỳ Lân đau đớn rống lên một tiếng thê lương trầm đục, có thể thấy máu huyết như thác theo miệng vết thương tanh nồng rơi xuống xối xả, rốt cuộc hai tôn dã thú cùng vồ lấy nhau, lăn lóc vật lộn trên mặt đất.
Đại địa càng kịch liệt chấn động, đi theo thanh âm ” U U ” của phong bạo là tiếng dã thú thét gào chói tai, áp lực cường đại bao trùm.
Trận chiến này kéo dài ròng rã hai canh giờ, một bên thế công như vũ bão, một bên phòng ngự mạnh mẽ như thành đồng lũy sắt vậy nên tổng hợp cục diện cũng khá cân bằng.
Rốt cuộc một tiếng thét yếu ớt cuối cùng vang lên, khi Vũ Thiên Long nhìn lại đã thấy trên mặt đất song phương dã thú đồng thời quằn quại nằm tại đó, nơi vùng bình nguyên bị quần nát lồ lộ ra hai tòa núi thịt thật lớn, nhìn như hai ngọn núi nhỏ, khung cảnh trước mắt hết sức tan hoang.
” Quá điên cuồng, ngươi sống ta chết, ngọc đá cùng tan là đây! Ngay cả dã thú cũng đều như vậy huống hồ là nhân loại! ” Vũ Thiên Long cảm thán, cuối cùng khi nhận thấy hai luồng khí tức kia đã triệt để yếu ớt, hắn mới hít vào một hơi khí lạnh, lấy can đảm tiến lại thật gần.
Đại địa chồng chất vết nứt, mặt đất bên trên máu tươi thấm ướt, mùi vị huyết tinh tanh tưởi nồng nặc, có thể thấy trên thân hai tôn dã thú này tồn tại vô số vết thương lớn nhỏ, thậm chí trên cổ Tam Nhãn Tử Kỳ Lân bị rạch phá bởi một cái vệt cắt sắc bén sâu đến tận xương tủy, Kiếm Xí Hổ vùng bụng bị móng vuốt của đối phương thọc vào kéo hẳn ra bên ngoài cả một phần nội tạng.
” Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi! ” Vũ Thiên Long mỉm chi cười, rốt cuộc sầu mi khổ kiểm nhìn hai cái núi thịt đồ sộ trước mắt mà không biết nên xử lý ra sao, bản thân hắn đã từng ăn qua thịt yêu thú, lần đó bên trong Hải Vân Sâm Lâm, Bạch Ngân Cửu Đầu Xà hiển nhiên không thể đem ra so sánh cùng hai tôn thú vương này, bất quá, mùi vị thực sự rất tuyệt.
Cuối cùng Vũ Thiên Long chọn lấy phần nội đan, mặc dù không phải thiên tân vạn khổ hay bỏ ra đại giới gì, thế nhưng hai tôn thú vương da dày thịt béo cũng khiến cho hắn cực kỳ chật vật mới có thể thành công mổ xẻ, tam giai yêu thú, thực lực ứng với Kết Đan kỳ tu sĩ nhân loại, cho nên nội đan cũng tính không hề thua kém kim đan của tu sĩ.
” Cái này chính là khí vận! Hắc Hắc! ” Bản thân hắn rõ ràng mức độ quý giá của nội đan yêu thú, nhân loại tu chân lấy đan điền làm hạch tâm, thì yêu thú dùng nội đan tích lũy tinh nguyên, nhân loại hấp thu tinh nguyên bên trong nội đan để tiến cảnh tu vị, thì yêu thú ngược lại dùng con đường tắt để thăng cấp, đó chính là thôn phệ máu huyết nhân loại, hình thái này cũng là một dạng lưỡng cực cân bằng.
Qua thêm một đoạn thời gian, Vũ Thiên Long cẩn thận từng bước một tiến về phía quan ngoại cổ thành, đặt chân đến thật gần mới cảm nhận được rõ ràng khí tức bàng bạc cùng thê lương của nó, tường đá lấp đầy rêu xanh, cờ xí tối màu rách nát tan hoang đã không còn nguyên vẹn hình thù, bên trên ngàn vạn bộ xương khô trắng treo lủng lẳng, đại địa một màu đen sậm, mặt đất ẩm ướt, nhơ nhớp vô cùng, không khí xung quanh càng là cực kỳ trầm lắng, cơ hồ tuyên cổ đọng lại sau vô số cái tuế nguyệt thành công tạo nên một vùng âm địa.
Phía trước quan đạo trường thành, cánh cổng xập xệ của đại môn đã được mở, hàn phong thi thoảng ầm ập thổi qua vang lên thanh âm ” Cót két ” nghe muốn rợn người, Vũ Thiên Long trầm ngâm hồi lâu, chăm chú quan sát thật gần địa phương này, rốt cuộc dứt khoát bước chân đi vào bên trong.
Bản thân hắn cũng không dám chủ quan, lập tức linh thức tản ra bốn phía, tích cực thăm dò.
Phía sau cánh cổng quan đạo, đập vào mặt không phải khung cảnh sâm lâm rừng núi mà là một cái phế tích bụi bặm, mặc dù không thể định hình rõ ràng cục diện thế nhưng Vũ Thiên Long có thể hình dung, địa phương này trước kia có lẽ là một cái tiểu thị thành.
” Tội Ác Chi Thành! Hoang Cổ Chi Địa! Đồ Tiểu Lôi Âm! Trấn Tây Phương Tiên! Bắc Thiên Đại Châu! Vô Pháp Vô Tiên! ” Tại một bức thạch điêu đỗ nát, sứt mẻ, cắm chặt lên đại địa có ghi thẳng hàng mấy dòng chữ lớn, Vũ Thiên Long lẩm bẩm tự nói, lông mày nhíu chặt, triệt để hấp vào một ngụm khẩu khí.
Xa xa sương mù màu đen vô biên vô hạn, bao phủ bên trên toàn bộ phế tích cổ thành: “Đây là địa phương nào? Tội Ác Chi Thành? Xưa nay ta còn chưa có nghe qua “.
Vũ Thiên Long sắc mặt nghiêm túc, hắn tồn tại trên đời cho đến nay đã mười tám năm, đọc qua không biết bao nhiêu cổ tịch, bất quá, chưa hề nghe đến cái danh tự này lần nào, thậm chí cổ sử, biên sử hay tư liệu cũng chưa từng nghe nói.
” Tội Ác Chi Thành! Hoang Cổ Chi Địa! Đồ Tiểu Lôi Ấm! Trấn Tây Phương Tiên! Bắc Thiên Đại Châu! Vô Pháp Vô Phật, cái này là ý gì? ” Vũ Thiên Long kinh nghi, bất quá càng suy nghĩ càng cảm thấy đau đầu, hắn bỏ qua nhanh chân tiến đến bên cạnh bức thạch điêu, thạch điêu cao quá đầu người, rộng hơn một trượng, quang mang u ám mờ nhạt tản mát khiến cho không khí vốn dĩ thâm trầm càng trở nên nặng nề.
Lúc này, một luồng khí lạnh thấu xương băng hàn vô cùng đập thẳng vào mặt, Vũ Thiên Long chới với: ” Đây là thi khí, trong đó còn chen lẫn oán niệm, vô số năm cũng không có tiêu tan, e sợ trong tòa thành này sẽ phát sinh đại sự! “.
” Nương Nương tâm nguyện thiên hạ vô pháp! Lập Tội Ác Chi Thành, giam giữ tăng ni khiết già, trấn áp chư Phật ngàn phương! Vu Tổ đạo thống trường niên bất diệt! ” Tiếp theo một dòng chữ nhỏ, lối viết ngã nghiêng, chính là cổ ngữ trung thổ.
Vũ Thiên Long thất thần nhìn lên, phía xa xa chìm khuất sau u vụ, đứng sừng sững nguy nga một bức tượng đá thật lớn, bức tượng này tạc tướng mạo của một nam nhân mập mạp, hắn xếp bằng, tư thế nhập tọa ngồi trên hoa sen tám cánh, tay ấn pháp chỉ, bất quá, bức tượng này lại không có đầu!.
Mặc dù hoang tàn nhưng tuyệt đối sâm nghiêm, tại bức tượng không ngừng tản mát ra trận trận khí tức Thần Thánh, dưới trời chiều hôn ám, phương tây đỏ rực ánh sáng xích hồng càng khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên hạo hãn, thê lương vô cùng.
” Thì ra là như vậy! ” Vũ Thiên Long đáy mắt lóe lên tinh mang minh ngộ: ” Tây Phương quả thực tồn tại quần tộc, cũng như Việt Tộc, đối với Vu Tộc thế như lửa, nước.
Tiên Vu hai tộc ngàn đời đối chọi, dưới phong ấn lưỡng tộc mặc dù bình hoà trên cục diện thế nhưng đạo thống Phật Giáo tây phương vẫn có thể thẩm thấu vào bên trong Bắc Thiên Đại Châu, vị nương nương kia ra tay đàn áp, thanh tẩy dị giáo mới lập nên Tội Ác Chi Thành.
Nhưng vì lý do gì Tội Ác Chi Thành lại nằm ở bên trên toái phiến Cốt Long Đao " Vũ Thiên Long trầm tư.
Rất nhanh, tâm cảnh bình thường trở lại, Vũ Thiên Long khẽ đung đưa thân hình, hướng về phía trung tâm cổ thành đi đến, hắn tỏ ra hết sức kiêng kị, toàn thân căng thẳng, tâm thần tập trung tối đa, linh lực cùng tu vị toàn thân âm thầm vận chuyển, nếu có biến sự sẽ toàn lực tung ra một kích tuyệt sát, hoặc khu động bộ pháp trốn chạy, thần thức giờ phút này cực kỳ bất an.
Chân đạp gạch vụn, ngói nát, vô tình mà sinh ra thứ thanh âm kèn kẹt lạnh băng đều đặn, đi vào bên trong mới phát hiện, nguyên lai địa phương này không phải toàn bộ kiến trúc đều đã bị hủy diệt, vẫn còn lại một bộ phận rất nhỏ, tuy không nói hoàn hảo thế nhưng vẫn có thể vững vàng bảo lưu qua năm tháng.
Vũ Thiên Long cảm khái, mắt quét tứ phương, vẻn vẹn chỉ là một chỗ phế tích tan hoang vậy mà khơi gợi cho hắn một loại cảm giác mênh mông vô tận: ” Nếu như là thành trì viễn cổ chân chính sẽ có cái bộ dáng gì đây? “.
Tà dương chính thức khuất núi, ánh sáng thiên địa tắt ngấm, hoàng hôn hàng lâm, Tội Ác Chi Địa đắm chìm bên dưới màu trời, lúc này đằng xa chợt vang lên tiếng bước chân sột soạt cùng nhịp thở đều đặn, Vũ Thiên Long hãi nhiên, ngưng thần nhìn lại sau đó thốt lên: ” Có người!".
Bình luận truyện