Thiên Hà Đại Lục Ký

Chương 8: Tộc niên đại hội nhàm chán



Trần Minh sau khi tiến đến lôi đài của Hồ Gia đệ tử, ông khẽ phất tay, tức thì một cái bia đá màu đen liền xuất hiện trước mặt mọi người. Đó là một cái bia lớn cao gần hai thước, rộng một thước, dựng đứng trên bề mặt lôi đài. Trên mặt thạch bia là chằng chịt những đường kẻ và hoa văn kỳ lạ, kèm theo sự dao động rất mạnh của linh lực. Phía trên thạch bia lại là một thanh thước lớn với những đường kẻ vạch định lượng.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, Trần Minh chỉ tay vào thạch bia, nói lớn:

- Đây là Trắc Lực Thạch, một cái công cụ dùng để kiểm tra thực lực của võ giả, dành trong Tông môn khảo thí. Trên bề mặt của nó là một cái Trắc Lực Trận pháp, phía trên là thước đo thành tích. Chỉ cần võ giả dùng toàn lực đánh ra một chiêu lên bề mặt trận pháp, lập tức sẽ biết được lực công kích của mình là bao nhiêu cân lực lượng.

- Trần Minh này, ở đâu tìm được đạo cụ như vậy chứ. Chẳng lẽ hắn có qua lại với một tông môn nào đó hay sao? - Chung Sơn lại lâm vào trầm tư, thầm nghĩ. Sau đó quay qua nhìn Phạm Lâm một chút, cả hai đều nhìn thấy được sự bất an trong mắt đối phương.

- Có ai còn thắc mắc gì nữa hay không? Nếu không có, khảo thí sẽ bắt đầu từ Đỗ Gia đi. Lớn trước nhỏ sau, lần lượt tiến lên, dùng tất cả thủ đoạn đánh ra một chiêu, chỉ số cân lực càng cao thì thứ hạng sẽ càng cao. - Trần Minh quay xuống mọi người hô, sau đó nhìn qua sáu người trẻ tuổi của Đỗ Gia, nhẹ giọng nói.

- Được, vậy ta lên trước. - nghe vậy, Đỗ Thạch Quy liền bước ra.

- Đại ca, huynh đoán xem Đỗ Thạch Quy sẽ được bao nhiêu cân lực? - một thiếu nữ đứng bên cạnh Phạm Đoan Mộc lên tiếng hỏi.

- Thanh Trúc, muội để ý đến hắn à? - Phạm Đoan Mộc cười cười, nghiêng đầu liếc nhìn qua thiếu nữ bên cạnh, trêu chọc.

- Hứ! Ai để ý đến hắn, muội chỉ là tò mò một chút mà thôi. - thiếu nữ này tên là Phạm Thanh Trúc, con gái út của Phạm Lâm, nàng nghe vậy thì hứ một tiếng, liếc mắt nhìn sang chỗ khác, tỏ vẻ thờ ơ.

Ồ! Như vậy thì tốt. Thạch Quy hắn, tu vi Ngân Linh giả hậu kỳ, lực đạo phát ra tầm khoảng hai ngàn cân đi. - Phạm Đoan Mộc trả lời.

Lúc này trên lôi đài Đỗ Gia, Đỗ Thạch Quy bắt đầu vận chuyển linh lực trong đan điền, thông qua kỳ kinh bát mạch, quán trú vào trong nắm tay phải của mình, chuẩn bị xuất ra một quyền. Bây giờ, toàn thân Đỗ Thạch Quy, bắt nguồn từ đan điền, một luồng ngân quang ánh bạc lan tỏa và phát sáng toàn thân của hắn. Đây chính là Ngân Quang của linh lực.

- Ngân Linh giả hậu kỳ, không tệ. Quan trọng là phải biết vận dụng nhiều thứ khác, kết hợp chúng lại để phát ra được một lực công kích lớn nhất. - Trần Minh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Đỗ Thạch Quy, khẽ gật gù nói nhỏ.

Vài nhịp hô hấp trôi qua, cảm nhận được thời gian tích lực đã đủ, Đỗ Thạch Quy mới xuất ra một quyền lên trên bề mặt Trắc Lực Thạch.

Ầm một tiếng! Chỉ thấy Trắc Lực Thạch khẽ lắc lư, sau đó liền ổn định. Một cái vệt sáng trên thước thành tích lập tức nhảy lên, lao đến vạch hai ngàn bốn trăm cân thì dừng lại.

- Đỗ Thạch Quy, tu vi Ngân Linh giả hậu kỳ đỉnh phong, lực đạo hai ngàn bốn trăm cân. Tiếp theo.....- Trần Minh hô lớn, trên tay đã xuất hiện một cái Ghi Âm Phù, lưu lại thành tích của Đỗ Thạch Quy.

- Đến lượt muội! - một thiếu khoảng mười ba tuổi, trên tay cầm trường kiếm, tiếp tục bước ra.

- San San! Muội tích lực lâu một chút hãy xuất chiêu, vận dụng toàn lực là được. - Đỗ Thạch Quy lui lại, dặn dò muội muội của hắn một chút.

- Dạ, muội biết rồi. - thiếu nữ này là Đỗ San San, con gái út của Đỗ Thu Thủy chấp sự.

Đỗ San San tiến lên phía trước, vận dụng tử quang linh lực trong đan điền, quán trú vào trong thanh trường kiếm, hơn mười nhịp hô hấp mới xuất chiêu chém về phía Thạch Bia.

Choang! Một đạo tử kiếm quang được khắc lên trên bề mặt Trắc Lực Thạch. Thước thành tích lại hoạt động, vệt sáng lao nhanh đến vạch hai ngàn cân thì ngừng lại.

- Đô San San,tu vi tử linh giả hậu kỳ, lực công kích hai ngàn cân. Tiếp theo.....- Lâm Minh lại hô lớn và ghi chú lại.

Cứ như thế, lần lượt sáu người Đỗ Gia nhanh chóng được trắc thí xong. Đứng đầu dĩ nhiên là Đỗ Thạch Quy, thấp nhất là một cậu nhóc hơn mười tuổi, Thanh Linh giả trung kỳ, lực công kích một ngàn năm trăm cân.

Lôi đại của Đỗ Gia xong, Trần Minh lại thu hồi Trắc Lực Thạch, đi đến các lôi đài khác từ Hồ Gia, Phạm Gia, Chung Gia và cuối cùng là Trần Gia.

- Haiz...! Tộc Niên Đại Hội năm nay thật sự là nhàm chán mà. tưởng đâu được nhìn thấy thi đấu lôi đài đỉnh cao, ai ngờ lại là so đấu lực lượng. - một thanh niên đứng phía dưới thở dài cảm thán nói.

- Chẳng phải Trấn Trưởng đại nhân nói là có nguyên nhân hay sao, kết thúc đại hội tự nhiên sẽ rõ thôi. - một thanh niên khác cũng đàm luận.

- Hi vọng là một cái lý do chính đáng, nếu không tộc niên năm nay, thật sự là bị Trấn Trưởng đại nhân làm cho hỏng rồi. - một thanh niên khác lại nói.

- Cứ đợi đi. Ta thấy sự việc có vẻ không đơn giản. - lại một thiếu niên lên tiếng.

Trên sân khấu, Trần Minh sau khi trắc thí qua hết năm cái lôi đài, ba mươi thiếu niên nam nữ của năm gia tộc, ông liền quay lại đứng ở đó. Trên tay Trần Minh lúc này chính là Ghi Chú Phù, ông nhìn qua mọi người một lượt sau đó nói:

- Ta biết trong lòng mọi người cảm thấy, Tộc Niên Đại Hội năm nay rất nhàm chán, nhưng chỉ chút nữa, tất cả sẽ hiểu vì sao ta làm như vậy. Đại hội cũng nên kết thúc được rồi. Các Nhóc, ta đọc tên ai thì người đó bước lên trên một bước để nhận thưởng. Nhận thưởng xong, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi lôi đài, có biết không?

- Dạ biết! - Ba mươi thiếu niên nam nữ đồng thanh hô.

Ở phía sau, Phạm Lâm và Chung Sơn bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều dễ dàng nhìn thấy trong mắt đối phương có chung một ý nghĩ: " chẳng lẽ kế hoạch đã bị phát hiện." Chung Sơn liền giơ tay lên chặn một cái ý tứ:" cứ theo dõi diễn biến trước đã." Đỗ Thu Thủy và Hồ Hoàng Hải chấp sự cũng nhìn thấy được biểu hiện của hai người bọn họ, nhưng cả hai chỉ khẽ nhíu mày nhìn nhau.

- Tốt! Đến lúc phát thưởng rồi. Ở đây ta có ba mươi cái Không Gian Giới Chỉ trung cấp, bên trong là toàn bộ ngân tệ, linh thạch, linh đan và linh thảo các cấp được lấy ra từ bốn phòng đầu tiên của Bách Bảo Các. Đáng tiếc, chúng ta hưởng dụng bảo vật này đã mười năm, nhưng cũng giống như Cửu Long Tháp, toàn trấn không ai trong đủ tu vi để mở ra được căn phòng thứ năm trở về sau. Nếu không phần thưởng sẽ được nhiều hơn rồi...Haiz..!

Trần Minh khẽ ngừng lại thở dài một tiếng, lại nói:

- Mười hạng đầu, tài nguyên trong Không Gian Giới Chỉ sẽ được phân chia từ cao đến thấp, các hạng còn lại thưởng tài nguyên bằng nhau, tuy nhiên cũng đủ cho mấy nhóc tu luyện trong vài năm. Bây giờ hãy nghe tên và nhận thưởng:

- Trần Như Bảo, Kim Linh giả hậu kỳ đỉnh phong, hai ngàn tám trăm cân lực.

Chung Cao Hổ, Kim Linh giả hậu kỳ, hai ngàn bảy trăm cân lực.

Hồ Đại Dương, Kim Linh giả trung kỳ đỉnh phong, hai ngàn sáu trăm cân lực.

Phạm Đoan Mộc, Kim Linh giả trung kỳ đỉnh phong, hai ngàn năm trăm năm mươi cân lực.

Đỗ Thạch Quy, Ngân Linh giả hậu kỳ đỉnh phong, hai ngàn bốn trăm cân lực.

Trần Như Quý, Ngân Linh giả trung kỳ, hai ngàn ba trăm cân lực.

Phạm Thanh Trúc, Ngân Linh giả trung kỳ, hai ngàn hai trăm cân lực.

Trần Như Ngọc, Tử Linh giả hậu kỳ, hai ngàn một trăm cân lực.

Đỗ San San, Tử Linh giả hậu kỳ, hai ngàn cân lực..........

Tên vừa được đọc ra, Trần Minh liền phát một cái Không Gian Giới Chỉ cho người đó theo thứ hạng của mình. Hai mươi hạng còn lại là được phát cùng một lúc. Phần thưởng phát xong, Trần Minh lại căn dặn:

- Các nhóc, hãy mau trích huyết nhận chủ lên Không Gian Giới Chỉ của mình đi, sau đó đeo nó vào tay, rồi lắng nghe thật kỹ những lời ta sắp nói.

Trần Minh ngừng lại một chút, ông nhìn thật kỹ các gương mặt của từng cái trẻ tuổi trước mắt, giọng nói cương nghị:

- Qua ngày hôm nay,Trấn của chúng ta sẽ trở lại là một cái trấn nho nhỏ bình thường ở ven biển. Nhưng mà tiếng lành đã đồn xa,bảo vật không còn, tâm người vẫn còn đó. Sắp tới, tất sẽ có cường giả đến trấn của chúng ta làm loạn, thậm chí...Bởi vậy ta đã quyết định để cho các nhóc lập tức rời Trấn. Hãy đi tìm một tông môn nào đó mình yêu thích mà tham gia khảo thí để gia nhập. Đến khi nào, các nhóc chính thức trở thành đệ tử tông môn thì hãy quay về Trấn thăm chúng ta. Mọi việc ta đã có an bày sắp xếp, chỉ cần các nhóc làm theo lời ta nói là được.

- Ha ha ha ha! Trấn Trưởng, hôm nay ngươi quả thật là quá vất vả rồi, lại nói nhiều như vậy. Con cháu của các gia tộc khác, từ khi nào lại để cho Trần Gia an bày tương lai cho bọn chúng như vậy? - Chung Sơn nghe đến đây thì đứng dậy cười lớn, vừa đi vừa nói.

- Hừm! Chung Sơn, ngươi đã không nhịn được nữa rồi sao? - Trần Minh thấy vậy chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua Chung Sơn, hừ giọng nói.

- Đúng vậy, ta đã là không chịu được rồi! Từ đầu đến giờ, ta là muốn xem ngươi định làm cái gì, thật không nghĩ ra, ngươi lại giao một lượng lớn tài nguyên như vậy cho đám nhóc này rời trấn. Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ an toàn mà rời khỏi đây hay sao? Ba mươi cái Không Gian Giới Chỉ trung cấp, toàn bộ tài nguyên trong Bách Bảo Các, ha ha ha Trần Minh, ngươi vung tay đúng là quá phóng khoáng đi nha. - Chung Sơn giống như giải tỏa được tâm lý kiềm nén bấy lâu nay, liền tuông ra một mạch.

- Chung Sơn, ngươi muốn làm phản hay sao? - Đỗ Thu Thủy khó chịu quát.

- Haiz...! Chung Sơn, ta nói nhiều như vậy chính là mong ngươi hồi tâm chuyển ý, đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ để rồi hối hận. Nhưng xem ra, tâm ngươi đã quyết rồi. - Trần Minh nhìn Chung Sơn, khẽ lắc đầu một cái thở dài.

- Hồi tâm chuyển ý, dựa vào cái gì? Ngươi nhu nhược như vậy, không lấy lợi ít của Trấn đặt lên làm đầu, ngươi đã không còn tư cách để làm Trấn Trưởng nữa rồi. - Chung Sơn lên giọng khinh thường.

- Chung Sơn, ngươi biết mình đang làm cái gì không hả? Lời nói phản loạn như vậy ngươi cũng nói ra được sao? - Hồ Hoàng Hải lúc này cũng lên tiếng.

- Phản loạn sao? Cái này phải gọi là đổi mới. Vì sao chúng ta phải trao trả ba cái bảo vật như vậy, chẳng phải chúng ta có đại trận Thánh Cấp hay sao? - Chung Sơn chất vấn.

- Ngu ngốc, nếu ngươi đã quyết định như vậy thì đừng có hối hận. - Trần Minh cũng lười muốn nói tiếp với Chung Sơn.

- Ha ha, người hối hận sẽ là ngươi. Ta không cần biết ngươi đã nắm được thông tin gì, kẻ thua cuộc cuối cùng đã sớm được định sẵn là ngươi rồi, ha ha ha...- Chung Sơn lại nói chuyện rất tự tin. Sau đó từ trong Không Gian Giới Chỉ của mình lấy ra một cái pháo hiệu, liền bắn lên trên không.

Chíu...Bùm!

- Chung Sơn, đây là ý gì? Không lẽ ngươi lại cõng rắn cắn gà nhà? - Đỗ Thu Thủy thấy pháo hiệu được bắn lên thì thoáng biến sắc, lập tức quát.

- Gì mà cõng rắn cắn gà nhà, ta đây chỉ là tìm vài người trợ giúp mà thôi. Ha ha ha! - Chung Sơn lại cao hứng cười ha hả.

Pháo hiệu được bắn ra chừng mười nhịp hô hấp, lập tức có hai đạo tinh quang từ hai hướng lao tới quảng trường, trong nháy mắt liền hiện ra hai cái nhân ảnh. Tiếp theo đó là hai đoàn người phân biệt thành hai màu đen trắng y phục, ào ạt tuôn vào trong quảng trường trung tâm, bỏ qua cả lớp kết giới trong đầu rồng bên ngoài lối vào Bách Bảo Các.

Toàn bộ mọi người trong trấn, vì sự xuất hiện đột ngột của đám người này mà cực kỳ kinh ngạc. Tiếng ồn ào bàn tán lại lập tức vang dội khắp quảng trường. Trong lòng tất cả mọi người đều biết, Thuận An Trấn sắp xảy ra đại sự rồi. Cứ như theo lời Trần Minh nói gần nói xa từ đầu đến giờ, ai cũng đã đoán được một cái nguyên nhân mà Trần Minh sớm nói từ đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện