Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 15: Huynh đệ tụ hội



Ngũ công tử nằm ở trên giường buông mành xuống, dưới gối hắn có một cái vách ngầm, bên trong được viên dạ minh châu nhỏ chiếu sáng, Ngũ công tử lấy một quyển sách bên dưới lật xem.

Quyển sách này là loại sách bí mật do một người quản sự từ ở bên ngoài giang hồ mua tới cho hắn, nghe bảo gần đây bán rất chạy.

Cuốn sách đó tên là 《 làm sao khống chế được ảnh vệ 》. Quyển sách này buổi sáng hôm nay mới vừa đưa qua đây, hắn ngại ngùng xem ở bên ngoài nếu mà bị Tiểu Thất nhìn thấy chẳng phải rất xấu hổ? Vì thế nằm ở trong ổ chăn lén lút xem.

Lật vài tờ, Khanh Ngũ chỉ thấy trong sách viết hầu hết cái gì mà đủ loại thủ đoạn tra tấn nào cường x, dùng độc linh tinh các loại không từ thủ đoạn vô cùng tàn khốc khiến cho Ngũ công tử tức giận mở miệng mắng: “Cứt chó!” Hắn còn tưởng rằng bên trong viết kế sách công tâm hay quản lý cao minh gì gì hóa ra chỉ là một quyển sách bậy bạ được mỗi cái tựa gây hiếu kỳ mà thôi.

Tiểu Thất lén lút đứng ở ngoài màn giường bị Khanh Ngũ làm cho hoảng sợ, tuy rằng còn chưa tới giờ gọi Khanh Ngũ, hắn rón ra rón rén qua đây nhìn thử, theo thói quen kiểm tra Khanh Ngũ có bị rớt xuống giường hay không —— từ khi lần đầu tiên tới nhìn thấy Khanh Ngũ bị rớt xuống giường rất thê thảm, Tiểu Thất dưỡng thành thói quen khi mà Triệu Đại Bảo đi rồi liền tới xem xét thử một vòng, nhìn thử xe lăn có bị được để lại chỗ quen cũ hay không.

Lại nói, Khanh Ngũ đột nhiên mắng chửi người là xảy ra chuyện gì? Tiểu Thất mặt mũi nghi ngờ lén la lén lút tới gần màn giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên một chút.

Chỉ thấy trong màn liêm Khanh Ngũ nghiêng người ngủ say sưa, chính là chăn không có đắp kín, xem ra là nói mớ.

“Đồ ngốc.” Tiểu Thất thầm mắng, nghĩ đến Khanh Ngũ sợ lạnh mà ngủ như vậy không cảm lạnh mới là lạ, vì thế với một bàn tay vào kéo chăn lại cho hắn.

“Hy vọng ngươi nằm mơ người bị mắng không phải là ta. Ngươi nếu dám mắng ta, ta ở ngay sau lưng chửi ngươi ăn cứt chó. Hừ.” Tiểu Thất lầm bầm.

Khanh Ngũ xoay người mặt quay ở bên trong nhíu mày thật sâu.

Thời điểm Khanh Ngũ rời giường cũng là cái bộ dạng nhắm mắt lại. Thần kì chính là thẳng cho đến khi hắn ngồi vào trước xe lăn, hắn đều có thể nửa ngủ nửa tỉnh mà tự mình mặc quần áo.

Mạc Tiểu Thất nhìn hắn mặc xong áo lót đi qua đem bộ quần áo Triệu Đại Bảo mang tới giúp hắn mặc vào, sau khi ăn mặc chỉnh tề Tiểu Thất nhịn không được thưởng thức Khanh Ngũ trong chốc lát, nếu nói là hắn dung mạo khuynh đảo chúng sinh, sợ là cũng không đủ.

Mùa thu trời đêm rét lạnh, Mạc Tiểu Thất dựa theo lời dặn dò của Triệu Đại Bảo còn phối cho Khanh Ngũ kiện áo choàng lông hồ trắng lại càng tô điểm thêm khí chất quý khí bất phàm của Khanh Ngũ. Khanh Ngũ thu tay vào trong tay áo lông hồ, phân phó Tiểu Thất: “Đi ra ngoài nhìn xem có người tới đón ta không.”

“Ta đẩy ngươi đi nghị sự đường không tốt sao?” Tiểu Thất hỏi.

“Ngươi không hiểu, nghị sự đường có bảy cái, tính tình phụ thân quái đản xuất quỷ nhập thần, bởi vậy không ai biết hắn sẽ triệu tập mọi người ở chỗ nào.” Khanh Ngũ đáp.

Tiểu Thất chờ ở cửa, quả nhiên nhìn thấy có mấy người người nâng cỗ kiệu đang đến, cung nghênh Ngũ công tử.

Khanh Ngũ vì thế cả người cả xe đều bỏ vào bên trong kiệu, Tiểu Thất đi theo. Chỉ thấy bốn người nâng kiệu kia khinh công đều không tầm thường đi như bay trong một nén nhang đã nâng cỗ kiệu tới gần chỗ sườn dốc thần tiên trong Khanh Gia bảo, trên sườn có một cột đá được xây dựng rất khôi hoành, đây là nghị sự đường thứ năm, nghị sự đường là nơi thủ vệ canh giữ cẩn mật, đủ biết lần nghị sự này của bảo chủ quan trọng nhường nào.

Khi Khanh Ngũ đi vào bình địa bên ngoài nghị sự đường có mấy vị thiếu gia đã đứng ở nơi đó chờ từ sớm. Trên bậc thang một vị khuôn mặt nghiêm túc đứng đầu đó chính là tâm phúc của bảo chủ, hắn cao giọng tuyên bố với chúng công tử: “Bảo chủ có lệnh, các vị công tử một mình tiến vào, không được mang theo bất luận đao giới binh khí nào, trước khi vào cửa theo lệ ta sẽ soát từng người.”

Các vị công tử ai cũng có chút bất mãn nhưng mà ai cũng không dám mở miệng, rõ rành rành là cha gặp con, cẩn thận như vậy làm cái gì?

Lão Tứ luôn luôn thần bí cũng không tránh khỏi từ bên trong kiệu của hắn đi ra, Tiểu Thất vội vàng mở to hai mắt nhìn —— chỉ thấy lão Tứ cũng là một vị mỹ nam, chẳng qua có chút âm nhu, mặt mày uyển chuyển, giống mẫu thân hắn phần nhiều đáng tiếc chính là, trên gương mặt lão Tứ có một vết sẹo hẹp dài phá hủy đi khuôn mặt xinh đẹp của hắn, có lẽ là vết sẹo này khiến cho hắn không nguyện ý dễ dàng lộ bộ mặt trước người khác.

Vị tổng quản soát người đi tới trước mặt Khanh Ngũ, hành lễ với Khanh Ngũ rồi mới nói: “Ngũ công tử, xin lỗi trong xe lăn của ngài có dấu cơ quan, cũng không được phép tiến vào.”

“Ta làm sao đi vào? Xe lăn chính là công cụ đi lại của ta.” Khanh Ngũ nhíu mày, nhìn nhìn Tiểu Thất, phân phó: “Tiểu Thất, ngươi lại đây cõng ta.”

Tổng quản vội vàng nói: “Ảnh vệ cũng không thể tiến vào.”

Tiểu Thất mắt choáng váng một chút, cái gì? Chính mình là ảnh vệ bên người cũng không thể đi vào? Cái vị bảo chủ này đến tột cùng có bao nhiêu thần bí a! Quan trọng nhất chính là, Khanh Ngũ căn bản không thể đi lại làm sao hắn có thể tự mình đi vào? Bò vào sao?

Khanh Ngũ đang trầm ngâm, suy nghĩ biện pháp, tổng quản kia tính tình thực thẳng thắn bảo mấy vị công tử khác đang muốn vào đi: “Mấy vị công tử, vị nào có lòng tốt mang Ngũ công tử tiến vào đi?”

Nhất thời, mấy tên công tử kia đều dừng lại, có người khinh thường, có người đờ đẫn, có người xem trò cười.

Ngược lại Khanh Đại tốt xấu là người cùng một thuyền với Ngũ công tử, nghe vậy vứt cho lão Tam một ánh mắt ra hiệu, lão Tam chỉ phải nhận trách nhiệm của tên sai vặt, đi qua cõng Khanh Ngũ.

Khanh Tam cõng Khanh Ngũ vào trong đại sảnh nghị sự, đại sảnh bài trí tuy rằng hoa lệ nhưng lại có một cỗ cảm giác áp bách nặng nề. Dựa theo thứ tự các vị thiếu gia đứng theo hàng, hai bên đại sảnh đã sắp xếp chỗ ngồi. Khanh Ngũ ngồi ở bên phải Khanh Tứ, bên kia là Khanh Lục, đều là oan gia, vô luận Khanh Ngũ nhìn đâu đi nữa cũng đều là ánh mắt kịch liệt va chạm.

Kỳ thật mấy huynh đệ Khanh gia tuổi kém cũng không chênh lệch quá lớn, Khanh Đại bất quá cũng chỉ lớn hơn Khanh Ngũ ba tuổi mà thôi, bọn đệ đệ nhỏ nhất chính là Thập Tam tuổi cũng không chênh lệch với Tiểu Thất bao nhiêu, lần này cũng có tham dự, bất quá hắn tới trễ nhất, nhìn thấy các vị huynh trưởng liền ngọt ngào chào hỏi không ngừng, những người đó e ngại người phụ thân hiện tại thương yêu nhất chính là Thập Tam đệ, có hư tình giả ý, có xa cách, các loại thái độ không ai giống ai.

Thập Tam thiếu gia thích nhất là Tứ ca cùng với Ngũ Ca, không muốn chen giữa hai người. Mẫu thân Khanh Tứ với mẫu thân Thập Tam thiếu gia là hai chị em, tự nhiên thân thiết với nhau, bất quá làm Khanh Tứ thấy không vui chính là Thập Tam thế nhưng lại rất thích Khanh Ngũ, chỉ thấy Thập Tam một tay lôi kéo tay Khanh Tứ, một tay lôi kéo tay Khanh Ngũ, cười hì hì: “Tứ ca, Ngũ Ca, các ngươi nếu không cãi nhau thì thật tốt.”

Khanh Ngũ ảm đạm cười: “Chúng ta sao lại cãi nhau.”

Khanh Tứ liếc Khanh Ngũ một cái, không có biểu tình gì chỉ nói: “Thập Tam, đệ tìm chỗ ngồi đi, cha sắp tới rồi.”

Thập Tam Thiếu gia gật gật đầu, nhìn về phía Khanh Ngũ nói: “Ngũ Ca, huynh hôm nay ăn mặc rất xinh đẹp.” Nói xong còn nhịn không được sờ sờ áo choàng lông hồ trắng tuyết của Khanh Ngũ hồ.

“Đệ nếu thích, ta gọi người làm cho đệ một bộ.” Khanh Ngũ đáp.

“Cảm ơn Ngũ Ca!” Thập Tam mặt mày hớn hở, lại nói: “Ngũ Ca, tay huynh lạnh quá, huynh phải tự chăm sóc cho mình nha.”

Khanh Ngũ thân thể thiên hàn, quanh năm đều lạnh như thế cái này đây hắn cũng không thèm để ý, chỉ trả lời: “Ta sẽ chú ý.”

Bất quá hai ba câu, khiến cho Khanh Tứ cau mày nhìn Khanh Ngũ —— Khanh Ngũ người này, trời sinh lấy lòng người sao? Hắn cũng không phải là nhìn không ra, hiện giờ bọn người hầu trong Khanh gia từ trên tới dưới đều bị lão Ngũ mượn sức đều một lòng với hắn, may mắn người này què bằng không phải nếu cũng ra mặt tranh giành gia nghiệp, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Nói cũng kỳ quái, Khanh Ngũ tuy rằng nghiêm cẩn ít lời, yên lặng như nước, lại chẳng biết tại sao cố tình có loại hảo cảm khiến người khác muốn thân cận, mà ngay cả Khanh Lục luôn luôn bị hắn ức hiếp thê thê thảm thảm, khi còn bé cũng nhịn không được luôn đi trêu chọc Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ biểu tình lạnh nhạt, nhưng là hắn lạnh nhạt mỉm cười, người bị hắn nhìn như vậy đã cảm thấy giống như được khen thưởng, khiến người nhịn không được muốn giành được niềm vui cho hắn, chính là hắn lại luôn giữ một khoảng cách với ngươi, làm cho ngươi vĩnh viễn không thể nào nắm bắt được.

Khanh Tứ nhịn không được nghĩ tới chuyện: năm đó đến tột cùng là ai ra tay hạ độc, muốn giết chết Khanh Ngũ mới mười hai? Người này tâm kế thật quá cao, bên trong nhóm huynh đệ Khanh gia, hắn cảm thấy người khiến cho mình cảm thấy áp lực nhất lại chính là Khanh Ngũ Khanh Thục Quân này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện