Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 1041: Ngầm báo tin tức
- Ty chức tận tâm tận lực, thay đại tướng quân bảo vệ thành Giang Lăng...
Lưu Phương Trí lui xuống, trong đại đường trở lại yên tĩnh, Sài Thiệu chắp tay sau lưng đứng trước đường, chăm chú nhìn bầu trời đêm đen kịt. Cái chết của Lý Hiếu Cung tuy ảnh hưởng nghiêm trọng tới chiến cuộc Kinh Tương nhưng Sài Thiệu biết, thành Tương Dương nhất định vẫn trong tay quân Đường, do Dương Cung Nhân trấn thủ.
Chỉ cần thành Giang Lăng và thành Tương Dương không mất, cho dù chiến dịch Kinh Tương cuối cùng thất lợi nhưng chỉ cần bám giữ quân Tùy, tranh thủ tối đa thời gian cho triều đình, đây kỳ thật cũng là một thắng lợi.
Nghĩ vậy, Sài Thiệu tỉnh táo tinh thần hẳn lên, cao giọng lệnh:
- Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi tuần tra thành trì phòng ngự...
Lưu Phương Trí được thân binh của Sài Thiệu đưa về phủ. Thê tử gã Ngô thị thấy phu quân trên người có máu, ngón tay băng kín, rõ ràng là bị thương rồi, bà trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng bước lên trước hỏi:
- Phu quân, đây là thế nào?
Lưu Phương Trí lắc đầu, không cho bà nói nhiều, lại căn dặn bà:
- Mang hai mươi lượng bạc cho các quân sĩ uống rượu.
Ngô thị vội sắp xếp quản gia đi lấy ngân lượng, Lưu Phương Trí về tới thư phòng mình, gã trầm ngâm một lát, lại ra ngoài cửa căn dặn một gia nhân tâm phúc:
- Đi tìm Dư Thọ Nhân cho ta!
Gia nhân tâm phúc chạy như bay đi, Lưu Phương Trí lại về phòng chậm rãi ngồi xuống. Gã giơ tay trái lên, nhìn ngón tay bị băng bó kín, không khỏi cười lạnh một tiếng. Tục ngữ nói cường long địch không lại rắn địa phương, Sài Thiệu có thể là đối thủ của Lưu Phương Trí ta sao?
Không lâu, ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân, gia nhân ở cửa bẩm báo:
- Lão gia, Dư tướng quân đến rồi.
- Bảo ông ta vào!
Mở cửa, Dư Thọ Nhân, tâm phúc ái tướng của Lưu Phương Trí vội vàng đi vào thư phòng, quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Dư Thọ Nhân chính là viên Thiên tướng đã nhận hối lộ Tiêu gia, thả con cháu Tiêu gia ra khỏi thành. Y là người bản địa Giang Lăng, vẫn luôn đi theo Lưu Phương Trí, là tâm phúc của Lưu Phương Trí.
Lần trước y thả con cháu Tiêu gia ra thành, sau đó y còn báo cáo lại với Lưu Phương Trí. Y trong lòng rõ, đều là người bản địa, chuyện này rất khó giấu diếm Lưu Phương Trí.
- Ngồi nói chuyện.
Lưu Phương Trí bảo y ngồi xuống, Dư Thọ Nhân lúc này phát hiện vết thương bắng bó ở tay gã, không khỏi cả kinh:
- Tướng quân, ngài sao vậy?
- Hôm nay ta suýt chút nữa chết trong tay Sài Thiệu rồi.
Lưu Phương Trí lại thở dài nói:
- Con hồ ly xảo huyệt đó thăm dò ta, nói ta muốn đàm phán với quân Tùy. Lúc đó tay của lão ta đã ấn lên chuôi kiếm, chỉ cần ta nói sai một câu, lão ta nhất định giết ta không nghi ngờ. Nếu không cắt hai ngón tay này tỏ rõ ý chí, ta sợ là hôm nay không về được rồi.
- Tướng quân, vấn đề thật có nghiêm trọng vậy không?
Lưu Phương Trí cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng Sài Thiệu không có tai mắt sao? Hôm nay tranh cãi ghê gớm nhất, trên cơ bản đều là người bản địa Kinh Tương. Lão ta sẽ không biết? Lão ta đương nhiên sẽ nghi ngờ ta, cho nên mới thăm dò. Hừ! Lão ta cho rằng ta không hiểu thăm dò của lão.
Dư Thọ Nhân lo lắng nói:
- Tướng quân, chúng ta nên làm thế nào?
- Đây chính là nguyên nhân ta tìm ngươi đến.
Lưu Phương Trí cười cười, hỏi lại y:
- Tiêu gia đến tìm ngươi chưa?
Dư Thụ Nhân gật đầu:
- Ty chức cũng đang muốn hồi báo với tướng quân, Tiêu Ngạn Khâm tối qua lại đến tìm ty chức, hy vọng ty chức có thể vì cha già Giang Lăng suy nghĩ cho thật kỹ, cố gắng tránh chiến hỏa. Nói rất hàm súc, kỳ thật chính là muốn ty chức hiến thành đầu hàng quân Tùy. Còn đồng ý sau khi xong chuyện, cho ty chức mười ngàn lương bạc trắng trọng tạ.
- Vậy ngươi nói thế nào?
- Ty chứ đương nhiên nói sẽ suy xét phụ lão Giang Lăng, nhưng mười ngàn lượng bạc trắng, ty chức một mực cự tuyệt.
Dư Thọ Nhân trong lòng có chút không yên, không biết mình làm đúng hay không, y cẩn thận giải tỉ mỉ giải thích:
- Ty chức cảm thấy chuyện này với con cháu Tiêu gia xuất thành là hai chuyện, cho nên không dám nhận tiền của bọn họ.
Lưu Phương Trí nheo mắt chậm rãi nói:
- Ngươi làm rất đúng, chuyện này quả thật không thể nhận tiền. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, đây là vấn đề lớn tiền đồ của chúng ta, mười ngàn lượng bạc mua được rồi sao....
Tiêu Ngạc Khâm hai ngày nay có chút bất an, từ sau khi y tìm tới Lưu Phương Trí, liền không có tin tức gì. Y vốn cho rằng Lưu Phương Trí sẽ đến tìm y, không ngờ Lưu Phương Trí lại im lặng, mà hôm qua y lại đi tìm Dư Thọ Nhân, hứa trả giá mười ngàn lượng bạc trắng, nhưng vẫn bị Dư Thọ Nhân một mực từ chối, điều này làm trong lòng y khẩn trương lên.
Nhìn thời gian từng ngày trôi qua, nhưng phá thành lại không có tiến triển gì, Tiêu gia rất khó ăn nói với Dương Nguyên Khánh. Tiêu Ngạn Khâm tìm tới gia chủ Tiêu Nhân Nhân, lo lắng nói:
- Bây giờ ta rất sợ Lưu Phương Trí hoặc Dư Thọ Nhân bán đứng Tiêu gia chúng ta, bọn họ lòng lang dạ sói, chuyện gì cũng đều làm được.
Tiêu Nhân Nhân lắc đầu cười nói:
- Bán đứng chúng ta ngược lại sẽ không, Tấn nhi chính là trọng thần triều Tùy, họ bán đứng chúng ta, sau này bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt. Ngươi yên tâm, bọn họ trong lòng có dự định mà!.
- Nhưng.... bọn họ vẫn không thèm nhìn, rốt cuộc là ý gì?
Trên mặt Tiêu Ngạn Khâm vẫn không che giấu được lo lắng trong lòng.
- Có lẽ bọn họ cũng đang chờ đấy, chờ thế cục biến hóa rõ ràng. Nghe nói quân Tùy đại thắng ở huyện Đương Dương, cả Kinh vương cũng bỏ mạng rồi, quân Đường ở Kinh Tương đại thế đã mất, ta đoán hai ngày này bọn họ nhất định sẽ có hành động.
Tiêu Nhân Nhân vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng của quản gia:
- Gia chủ, Dư tướng quân ở ngoài phủ cầu kiến...
Tuyệt đại đa số huyện thành của triều Tùy đều là xây theo nước. Hầu hết mỗi tòa huyện thành đều có một hoặc hai con sông chảy xuyên qua thành, cho nên mỗi tòa huyện thành đều sẽ có cửa thủy, hoặc lớn hoặc nhỏ, ngoại hình khác nhau.
Thành Giang Lăng cũng không ngoại lệ, thành Giang Lăng tổng cộng có hai tòa cửa thủy, một tòa cửa thủy bắc, một tòa cửa thủy nam. Tòa cửa thủy nam cao một trượng tám thước, rộng một trượng năm, có thể chứa chiếc thuyền hàng tải trọng năm trăm thạch ra vào, hai bên cửa động có đường hầm, thông thẳng đầu thành.
Giống với tất cả cửa thủy, cửa thủy nam cũng mở theo kiểu trên dưới, hàng rào làm bằng lưới sắt to như cánh tay dùng móc xích từ trên đầu thành từ từ thả xuống, dưới đáy hàng rào gắn lại là đầu mâu, vô cùng sắc bén, xuyên thẳng đáy sông.
Nhưng không giống với huyện thành bình thường khác là, cửa thủy thành Giang Lăng là cửa đôi, cũng chính là trong ngoài hai hàng rào cửa, phòng ngự nghiêm mật dị thường.
Mặc dù như vậy, so với cửa thành khác của thành Giang Lăng, cửa thủy vẫn có chút yếu ớt. Nhất là thuyền chiến quân Tùy có thể chạy dưới thành thấp, trực tiếp từ đầu thuyền xông lên tường thành, đây là một lỗ hổng của phòng ngự.
Cho nên đối với phòng ngự của thành thủy cũng đặc biệt nghiêm mật. Bên trong cửa thành thủy bố trí một ngàn binh lính, ngoài ra, mấy căn nhà dân gần cửa thành thủy đều bị trưng dụng, dùng để chứa hỏa dầu của quân Đường.
Một khi xảy ra quân Tùy tấn công cửa thủy, quân Đường sẽ thả hỏa dầu trong nước, lửa đốt cháy thuyền chiến ngoài thành.
Trong màn đêm, Sài Thiệu dưới vây quanh của mấy trăm thân binh tiến lên thị sát cửa thủy nam. Cửa thủy nam là do thiên tướng Dư Thọ Nhân trấn thủ, một ngàn binh lính chia làm ba ca, ngày đêm phòng ngự, bốn canh đổi một ca.
- Dư tướng quân đâu?
Sài Thiệu thị sát một vòng, không có nhìn thấy thiên tướng Dư Thọ Nhân đi đến bái kiến, không khỏi chau mày.
Một gã Giáo úy tiến lên thi lễ:
- Khởi bẩm đại tướng quân, Dư tướng quân tối qua canh giữ cả đêm, hôm nay lại giữ cả ngày, thực sự là chịu không nổi, mọi người liền khuyên ông ấy về nghỉ ngơi rồi.
Sài Thiệu gật đầu, trả lời như vậy làm ông tương đối hài lòng. Lúc này, một tên quân quan xa xa chạy tới:
- Đại tướng quân, ty chức có mặt!
Quân quan chạy lên đầu thành, chính là tướng canh phòng cửa nam Dư Thọ Nhân, y quỳ một gối hành lễ:
- Tham kiến đại tướng quân.
Sài Thiệu thấy y vẻ mặt tiều tụy, trong lòng không khỏi có chút cảm động, liền vội đỡ y dậy:
- Dư tướng quân thủ thành vất vả rồi.
- Đây là chuyện phận sự của ty chức, không dám nói khổ.
Sài Thiệu khen ngợi vỗ vỗ vai của y:
- Đúng vậy, đây mới là đạo của làm tướng!
Ông vừa đi tới bên tường thành ngưng mắt nhìn ngoài thành xa xa. Sau khi thấy Kinh Thủy chảy ra thành, hiện lên Trường Giang hình cung uốn lượn chảy về phương xa, tinh quang chiếu rọi nước sông, một mảng sóng nước ánh lên lăn tăn.
- Dư tướng ân, ngươi cho rằng phòng ngự cửa thủy còn có lỗ hổng gì không?
Sài Thiệu quay đầu hỏi.
- Hồi bẩm đại tướng quân, hai ngày trước Lưu tướng quân lo lắng thuyền lớn quân Tùy sẽ thẳng đến dưới thành, quân Tùy từ đầu thuyền trực tiếp lên thành, nhưng ty chức cho rằng, điều này cũng không thể.
Sài Thiệu cũng là lo lắng vấn đề này, tinh thần ông rung lên, liền vội vàng nói:
- Tại sao?
- Đây là vì ngoài thành Giang Lăng đường sông nhỏ hẹp, nhiều nhất chỉ có thể dung nạp chiếc thuyền tải trọng năm trăm thạch chạy vào. Mà chiếc thuyền tải trọng năm trăm thạch trên thực tế chỉ có cao một trượng ba thước, cách cửa thành còn có một khoảng độ cao, vậy thì không thể lên thành được! Ngoài ra, tuy rằng chiếc thuyền lớn tải trọng vạn thạch cao ngang đầu thành, nhưng nó không chạy vào được Kinh Thủy.
Sài Thiệu là người phương bắc, đối với thuyền không quen thuộc, Dư Thọ Nhân vừa giải thích như vậy, làm ông bừng bừng tỉnh ngộ, trái tim nhất thời buông xuống.
- Ta hiểu rồi, đa tạ Dư tướng quân giải thích điều khó hiểu.
Sài Thiệu tâm tình tốt hẳn lên, ông lại động viên các binh lính mấy câu, lúc này mới rời khỏi cửa thành thủy, đi thị sát chỗ khác.
Dư Thọ Nhân nhìn Sài Thiệu đi xa, không nhịn được cười lạnh một tiếng, vẫy tay gọi Giáo úy đang trực đi lên, thấp giọng dặn dò mấy câu với gã.
Giáo úy gật gật đầu, dẫn mấy tên thuộc hạ bước nhanh về hướng bàn kéo cửa cổng. Mấy tên binh lính cố gắng đẩy cán xoắn, trong một hồi tiếng kẽo kẹt hơi nhỏ, cửa cổng hai dãy hàng rào trong ngoài từ từ nâng lên hai thước.
Tất cả lại trở lại yên lặng, cửa thủy nam lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Ước khoảng sau một phút, cách cửa thủy nam khoảng ngoài mấy trăm bước, một tên người mặc quần áo đen bó sát ướt sũng không chút tiến động lẩn vào trong nước, giống như cá bơi về hướng cửa thủy. Lúc cách cửa thủy còn ba mươi bước, người mặc áo đen áp sát bên bờ hít thở, rồi lại lặn sâu trong nước.
Lúc y lại từ trong nước ngoi lên thở khí, người đã ở ngoài thành rồi. Y cố gắng bơi về phía trước, không bao lâu thì biến mất trong sắc đêm đen kịt...
Lúc này kỵ binh quân Tùy đã trở lại đại doanh Giang Lăng. Mà trú quân của đại doanh từ năm chục ngàn trở thành một trăm ngàn, trước sau tăng thêm năm mươi ngàn tù binh, điều này làm cho cung ứng lương thực của quân Tùy phải chịu áp lực rất lớn. Dương Nguyên Khánh đang nghe Thủ hành quân tư mã Vi Vân Khởi hồi báo tình hình cung cấp lương thực.
- Điện hạ, trước mắt trong đại doanh còn tồn hai chục ngàn thạch lương thực, mỗi binh lính có thể phân được hai đấu, ước khoảng còn có thể duy trì mười ngày. Hôm qua đội thuyền đã về tới lương vận Giang Hạ, nếu dọc đường thuận lợi, sau mười ngày chắc chắn có thể trở về. Nhưng, cung ứng lương thực còn hơi có chút khẩn trương.
Dương Nguyên Khánh gật đầu lại hỏi:
- Cỏ khô còn bao nhiêu?
- Cỏ khô còn có thể duy trì khoảng nửa tháng.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi mấy bước. Thời gian mười ngày đối với hắn mà nói đã đủ rồi, hắn trầm ngâm một lát, lại hỏi Vi Vân Khởi:
- Trong năm mươi ngàn tù binh lần này, tù binh hộ tịch Kinh Tương có thể thả bọn họ về quê, tù binh hộ tịch Quan Lũng giữ lại tất cả làm quân Tùy. Hứa với bọn họ, sau khi bình định thiên hạ cũng thả bọn họ về quê.
- Thuộc hạ rõ. Còn, tù binh hộ tịch Tương Dương và hộ tịch Giang Lăng xử lý thế nào?
- Nếu là tù binh trong thành Tương Dương và Giang Lăng có thể tạm thời giữ lại. Tù binh nhà ở ngoại ô không việc gì cả, cũng thả đi.
Vi Vân Khởi nhanh chóng tính toán một cái, cười nói:
- Nếu tính như vậy, sau khi phóng thích tù binh có thể tiết kiệm phần lớn lương thực. Như vậy lương thực của chúng ta có thể duy trì tới nửa tháng, chắc chắn không có vấn đề.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
-Tù binh phóng thích cũng phát cho bọn họ hai đấu lương thực, mỗi người cho thêm hai xâu tiền làm phí về quê. Không được xem bọn họ là tù binh, phải xem bọn họ là trung nông. Tầm nhìn phải trông xa một chút.
Vi Vân Khởi lúc này mới hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, trong lòng thực sự có chút xấu hổ:
- Thuộc hạ hiểu ý của Điện hạ, sẽ tận lực an bài tốt, sẽ không làm Điện hạ thất vọng.
Lúc này, cửa lều một tên thân binh xuất hiện, thấy Dương Nguyên Khánh và Vi Vân Khởi nói chuyện, không khỏi muốn lui lại. Dương Nguyên Khánh liếc nhìn y một cái, hỏi:
- Chuyện gì?
- Khởi bẩm Điện hạ, ngoài doanh đến một người, nói là Tiêu gia phái đến đưa thư, có mang tín vật.
Thân binh trình nữa miếng ngọc bội lên, Dương Nguyên Khánh nhận lấy ngọc bội xem, lại từ trong cái hộp móc ra nữa miếng ngọc bội khác. Đây là tín vật Tiêu gia cho hắn, với ngọc bội trên tay hắn vừa khớp thành một miếng. Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:
- Dẫn y vào!
Một lát, các thân binh dẫn vào người mặc quần áo đen bó sát người ướt sũng. Không ngờ lại là một nữ nhân trẻ tuổi, ước khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da hơi đen, nhưng lộ vẻ vô cùng tráng kiện, tràn đầy tinh thần, làm Dương Nguyên Khánh không khỏi hơi chau mày, Tiêu gia sao phái nữ nhân đến đưa thư?
Cô gái thi lễ:
- Tiêu Quần tham kiến Sở vương Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, thấy cô cả người đầy nước, liền căn dặn một thân binh:
- Mang chiếc áo khoác cho cô ta.
Một gã thân binh đưa lên một chiếc bào quân quan văn, cô gái mặc áo khoác, thi lễ tạ ơn nói:
- Đa tạ Điện hạ!
- Tiêu gia có tin gì cho ta?
Cô gái trẻ tuổi gỡ ra một chiếc vòng tay màu đen từ trên cổ tay, từ bên trong móc ra một mảnh lụa, trình lên nói:
- Đây là thư viết tay của gia chủ.
Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư, ánh mắt hơi nhướng lên, không kìm được lại liếc nhìn cô gái trước mặt. Hắn vẫn không nghĩ thông, tại sao Tiêu gia phải một cô gái đến đưa thư?
Cô gái trẻ tuổi mặt hơi đỏ, cô hiểu rõ hàm nghĩa nghi hoặc trong ánh mắt Dương Nguyên Khánh, liền giải thích nói:
- Sở dĩ Tiêu gia phái tiểu nữ đến đưa thư là vì tiểu nữ kỹ năng bơi lội tốt nhất, có thể bơi lặn trăm bước dưới nước, Tiêu gia không có ai có thể hơn tiểu nữ.
- Thì ra là thế!
Dương Nguyên Khánh nghe cô nói không ngờ có thể bơi lặn trăm bước, bản lĩnh này không đơn giản, lại cười hỏi:
- Vậy cô làm sao thông qua lưới sắt cửa thủy. Nghe nói lưới sắt vào tận đáy sông, với đáy sông chỉ có rộng nửa tấc, làm sao cô làm được?
- Hồi bẩm Điện hạ, gia chủ với Dư tướng quân giữ cửa thủy có qua lại, Dư tướng quân đặc biệt nâng hàng rào nước cao hai thước, tiểu nữ có thể lặn qua.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, thì ra là thế, xem ra Tiêu gia cũng là có hợp ý với tướng lĩnh giữ thành. Hắn mở thư ra xem một lượt, nội dung trong thư làm hắn mừng rỡ. Phó tướng thành Giang Lăng Lưu Phương Trí muốn hiến thành đầu hàng, thời gian định giờ hợi tối ngày mốt.
Bởi vì mỗi cửa thành đều là do tâm phúc của Sài Thiệu coi giữ, chỉ có cửa thủy nam là thuộc hạ tâm phúc của Lưu Phương Tr quản lý. Lưu Phương Trí chỉ có thể mở cửa thủy nam cho quân Tùy vào thành.
Mặc dù là cửa thủy, nhưng vẫn làm Dương Nguyên Khánh cảm thấy vui mừng dị thường, tin tức này hắn chờ đợi đã rất lâu...
Từ khi bắt đầu quyết định tấn công thành Giang Lăng, Dương Nguyên Khánh không có nghĩ phải dùng phương thức cứng rắn cướp lấy thành Giang Lăng, một mặt là khí giới công thành hạng nặng của hắn không nhiều.
Mặt khác thành Giang Lăng thành trì cao lớn kiên cố, lại có sáu chục ngàn quân đội thủ thành, chỉ dựa vào năm sáu chục ngàn người của hắn rất khó phá được thành trì. Cho dù phá được thành Giang Lăng, cũng phải trả cái giá rất nặng nề.
'Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành (Cao nhất là dùng mưu, tiếp đến là ngoại giao, tiếp nữa là đánh trận, thấp nhất là công thành); công thành là trường hợp bất đắc dĩ mới nên áp dụng.
Loạn chiến của Tùy mạt trải qua nhiều năm, nhân khẩu thiên hạ đã giảm hơn nửa, binh lực đều là dân tinh tráng. Sau loạn chiến Tùy mạt đặc biệt có vẻ quý giá, đại tướng bình thường có lẽ không có ý thức này, nhưng Dương Nguyên Khánh nắm giữ toàn cục lại không thể không suy xét.
Một ngàn năm trăm chiếc thuyền cập bến Kinh Thủy vào cửa sông. Trên thuyền lớn, Dương Nguyên Khánh khoanh tay đứng ở đầu thuyền, xa xa ngắm nhìn thành Giang Lăng phía xa. Dưới ánh sao, hắn có thể nhìn thấy rất rõ cửa thủy ở chỗ xa.
Dương Nguyên Khánh xa xa chăm chú nhìn cái bóng đen dưới nước đang cách cửa thủy khoảng hai dặm, vô thanh vô tức lẻn vào trong Kinh Thủy.
Lúc này Tạ Ánh Đăng tiến lên bẩm báo nói:
- Điện hạ, hôm trước ty chức đặc biệt thị sát qua Kinh Thủy, cửa sông tuy rất rộng, nhưng càng tới thì càng hẹp, chỉ có thể thông hành chiếc thuyền chiến tải trọng năm trăm thạch.
Đây cũng là chuyện Dương Nguyên Khánh lo lắng, đội thuyền của bọn họ đã tới vận lương Giang Hạ, trong sông chỉ còn ba chiếc thuyền lớn, bảo hắn làm sao từ cửa thủy vào thành, trầm ngâm một chút, hắn lại hỏi:
- Hơn một trăm thuyền canh gác huyện Công An đang ở đâu?
- Hồi bẩm điện hạ, thuyền vẫn bỏ neo cập bến ở huyện Công An.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, lập tức lệnh:
- Nhanh chóng gửi thư ưng cho huyện Công An, lệnh bọn họ trễ nhất tối mai hơn một trăm thuyền canh gác phải chạy tới thành Giang Lăng...
Trên đầu thành, Lưu Phương Trí xa xa nhìn một cái bóng đen đang leo lên bờ ngoài trăm bước ở trong thành, bóng đen nhanh chóng biến mất trong hẻm nhỏ nhà dân dọc bờ sông.
- Việc làm của Tiêu gia đúng là rất nhanh nhẹn!
Lưu Phương Trí hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện liên quan lợi ích bản thân, Tiêu gia đương nhiên rất ra sức.
Dư Thọ Nhân thu hứng thú lại đi lên trước, y thấy Lưu Phương Trí không có trả lời, trong lòng có chút không yên, liền vội thấp giọng nói:
- Theo căn dặn của tướng quân, định giờ hợi ngày mốt, chắc chắn không có vấn đề!
Lưu Phương Trí lắc đầu:
- Tin tức đã đưa ra ngoài rồi, sao còn có thể đổi lại, cứ quyết định như vậy đi.
Kỳ thực theo cách nghĩ của Lưu Phương Trí, tốt nhất chính là tối nay hiến thành, tránh đêm dài lắm mộng, nhưng gã phải cho quân Tùy thời gian chuẩn bị. Ngoài ra, gã cần thời gian sắp xếp bố trí trong thành.
Lúc này, Dư Thọ Nhân đề nghị:
- Chi bằng tìm cái cớ, ví dụ như bá phụ mừng thọ, Lưu tướng quân mời khách ăn cơm, mời đến tất cả tướng lĩnh quan trọng hộ tịch Giang Lăng. Mượn cơ hội thương lượng chuyện khởi nghĩa, tướng quân thấy thế nào?
Lưu Phương Trí lui xuống, trong đại đường trở lại yên tĩnh, Sài Thiệu chắp tay sau lưng đứng trước đường, chăm chú nhìn bầu trời đêm đen kịt. Cái chết của Lý Hiếu Cung tuy ảnh hưởng nghiêm trọng tới chiến cuộc Kinh Tương nhưng Sài Thiệu biết, thành Tương Dương nhất định vẫn trong tay quân Đường, do Dương Cung Nhân trấn thủ.
Chỉ cần thành Giang Lăng và thành Tương Dương không mất, cho dù chiến dịch Kinh Tương cuối cùng thất lợi nhưng chỉ cần bám giữ quân Tùy, tranh thủ tối đa thời gian cho triều đình, đây kỳ thật cũng là một thắng lợi.
Nghĩ vậy, Sài Thiệu tỉnh táo tinh thần hẳn lên, cao giọng lệnh:
- Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi tuần tra thành trì phòng ngự...
Lưu Phương Trí được thân binh của Sài Thiệu đưa về phủ. Thê tử gã Ngô thị thấy phu quân trên người có máu, ngón tay băng kín, rõ ràng là bị thương rồi, bà trong lòng vô cùng lo lắng, vội vàng bước lên trước hỏi:
- Phu quân, đây là thế nào?
Lưu Phương Trí lắc đầu, không cho bà nói nhiều, lại căn dặn bà:
- Mang hai mươi lượng bạc cho các quân sĩ uống rượu.
Ngô thị vội sắp xếp quản gia đi lấy ngân lượng, Lưu Phương Trí về tới thư phòng mình, gã trầm ngâm một lát, lại ra ngoài cửa căn dặn một gia nhân tâm phúc:
- Đi tìm Dư Thọ Nhân cho ta!
Gia nhân tâm phúc chạy như bay đi, Lưu Phương Trí lại về phòng chậm rãi ngồi xuống. Gã giơ tay trái lên, nhìn ngón tay bị băng bó kín, không khỏi cười lạnh một tiếng. Tục ngữ nói cường long địch không lại rắn địa phương, Sài Thiệu có thể là đối thủ của Lưu Phương Trí ta sao?
Không lâu, ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân, gia nhân ở cửa bẩm báo:
- Lão gia, Dư tướng quân đến rồi.
- Bảo ông ta vào!
Mở cửa, Dư Thọ Nhân, tâm phúc ái tướng của Lưu Phương Trí vội vàng đi vào thư phòng, quỳ một gối thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
Dư Thọ Nhân chính là viên Thiên tướng đã nhận hối lộ Tiêu gia, thả con cháu Tiêu gia ra khỏi thành. Y là người bản địa Giang Lăng, vẫn luôn đi theo Lưu Phương Trí, là tâm phúc của Lưu Phương Trí.
Lần trước y thả con cháu Tiêu gia ra thành, sau đó y còn báo cáo lại với Lưu Phương Trí. Y trong lòng rõ, đều là người bản địa, chuyện này rất khó giấu diếm Lưu Phương Trí.
- Ngồi nói chuyện.
Lưu Phương Trí bảo y ngồi xuống, Dư Thọ Nhân lúc này phát hiện vết thương bắng bó ở tay gã, không khỏi cả kinh:
- Tướng quân, ngài sao vậy?
- Hôm nay ta suýt chút nữa chết trong tay Sài Thiệu rồi.
Lưu Phương Trí lại thở dài nói:
- Con hồ ly xảo huyệt đó thăm dò ta, nói ta muốn đàm phán với quân Tùy. Lúc đó tay của lão ta đã ấn lên chuôi kiếm, chỉ cần ta nói sai một câu, lão ta nhất định giết ta không nghi ngờ. Nếu không cắt hai ngón tay này tỏ rõ ý chí, ta sợ là hôm nay không về được rồi.
- Tướng quân, vấn đề thật có nghiêm trọng vậy không?
Lưu Phương Trí cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng Sài Thiệu không có tai mắt sao? Hôm nay tranh cãi ghê gớm nhất, trên cơ bản đều là người bản địa Kinh Tương. Lão ta sẽ không biết? Lão ta đương nhiên sẽ nghi ngờ ta, cho nên mới thăm dò. Hừ! Lão ta cho rằng ta không hiểu thăm dò của lão.
Dư Thọ Nhân lo lắng nói:
- Tướng quân, chúng ta nên làm thế nào?
- Đây chính là nguyên nhân ta tìm ngươi đến.
Lưu Phương Trí cười cười, hỏi lại y:
- Tiêu gia đến tìm ngươi chưa?
Dư Thụ Nhân gật đầu:
- Ty chức cũng đang muốn hồi báo với tướng quân, Tiêu Ngạn Khâm tối qua lại đến tìm ty chức, hy vọng ty chức có thể vì cha già Giang Lăng suy nghĩ cho thật kỹ, cố gắng tránh chiến hỏa. Nói rất hàm súc, kỳ thật chính là muốn ty chức hiến thành đầu hàng quân Tùy. Còn đồng ý sau khi xong chuyện, cho ty chức mười ngàn lương bạc trắng trọng tạ.
- Vậy ngươi nói thế nào?
- Ty chứ đương nhiên nói sẽ suy xét phụ lão Giang Lăng, nhưng mười ngàn lượng bạc trắng, ty chức một mực cự tuyệt.
Dư Thọ Nhân trong lòng có chút không yên, không biết mình làm đúng hay không, y cẩn thận giải tỉ mỉ giải thích:
- Ty chức cảm thấy chuyện này với con cháu Tiêu gia xuất thành là hai chuyện, cho nên không dám nhận tiền của bọn họ.
Lưu Phương Trí nheo mắt chậm rãi nói:
- Ngươi làm rất đúng, chuyện này quả thật không thể nhận tiền. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, đây là vấn đề lớn tiền đồ của chúng ta, mười ngàn lượng bạc mua được rồi sao....
Tiêu Ngạc Khâm hai ngày nay có chút bất an, từ sau khi y tìm tới Lưu Phương Trí, liền không có tin tức gì. Y vốn cho rằng Lưu Phương Trí sẽ đến tìm y, không ngờ Lưu Phương Trí lại im lặng, mà hôm qua y lại đi tìm Dư Thọ Nhân, hứa trả giá mười ngàn lượng bạc trắng, nhưng vẫn bị Dư Thọ Nhân một mực từ chối, điều này làm trong lòng y khẩn trương lên.
Nhìn thời gian từng ngày trôi qua, nhưng phá thành lại không có tiến triển gì, Tiêu gia rất khó ăn nói với Dương Nguyên Khánh. Tiêu Ngạn Khâm tìm tới gia chủ Tiêu Nhân Nhân, lo lắng nói:
- Bây giờ ta rất sợ Lưu Phương Trí hoặc Dư Thọ Nhân bán đứng Tiêu gia chúng ta, bọn họ lòng lang dạ sói, chuyện gì cũng đều làm được.
Tiêu Nhân Nhân lắc đầu cười nói:
- Bán đứng chúng ta ngược lại sẽ không, Tấn nhi chính là trọng thần triều Tùy, họ bán đứng chúng ta, sau này bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt. Ngươi yên tâm, bọn họ trong lòng có dự định mà!.
- Nhưng.... bọn họ vẫn không thèm nhìn, rốt cuộc là ý gì?
Trên mặt Tiêu Ngạn Khâm vẫn không che giấu được lo lắng trong lòng.
- Có lẽ bọn họ cũng đang chờ đấy, chờ thế cục biến hóa rõ ràng. Nghe nói quân Tùy đại thắng ở huyện Đương Dương, cả Kinh vương cũng bỏ mạng rồi, quân Đường ở Kinh Tương đại thế đã mất, ta đoán hai ngày này bọn họ nhất định sẽ có hành động.
Tiêu Nhân Nhân vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng của quản gia:
- Gia chủ, Dư tướng quân ở ngoài phủ cầu kiến...
Tuyệt đại đa số huyện thành của triều Tùy đều là xây theo nước. Hầu hết mỗi tòa huyện thành đều có một hoặc hai con sông chảy xuyên qua thành, cho nên mỗi tòa huyện thành đều sẽ có cửa thủy, hoặc lớn hoặc nhỏ, ngoại hình khác nhau.
Thành Giang Lăng cũng không ngoại lệ, thành Giang Lăng tổng cộng có hai tòa cửa thủy, một tòa cửa thủy bắc, một tòa cửa thủy nam. Tòa cửa thủy nam cao một trượng tám thước, rộng một trượng năm, có thể chứa chiếc thuyền hàng tải trọng năm trăm thạch ra vào, hai bên cửa động có đường hầm, thông thẳng đầu thành.
Giống với tất cả cửa thủy, cửa thủy nam cũng mở theo kiểu trên dưới, hàng rào làm bằng lưới sắt to như cánh tay dùng móc xích từ trên đầu thành từ từ thả xuống, dưới đáy hàng rào gắn lại là đầu mâu, vô cùng sắc bén, xuyên thẳng đáy sông.
Nhưng không giống với huyện thành bình thường khác là, cửa thủy thành Giang Lăng là cửa đôi, cũng chính là trong ngoài hai hàng rào cửa, phòng ngự nghiêm mật dị thường.
Mặc dù như vậy, so với cửa thành khác của thành Giang Lăng, cửa thủy vẫn có chút yếu ớt. Nhất là thuyền chiến quân Tùy có thể chạy dưới thành thấp, trực tiếp từ đầu thuyền xông lên tường thành, đây là một lỗ hổng của phòng ngự.
Cho nên đối với phòng ngự của thành thủy cũng đặc biệt nghiêm mật. Bên trong cửa thành thủy bố trí một ngàn binh lính, ngoài ra, mấy căn nhà dân gần cửa thành thủy đều bị trưng dụng, dùng để chứa hỏa dầu của quân Đường.
Một khi xảy ra quân Tùy tấn công cửa thủy, quân Đường sẽ thả hỏa dầu trong nước, lửa đốt cháy thuyền chiến ngoài thành.
Trong màn đêm, Sài Thiệu dưới vây quanh của mấy trăm thân binh tiến lên thị sát cửa thủy nam. Cửa thủy nam là do thiên tướng Dư Thọ Nhân trấn thủ, một ngàn binh lính chia làm ba ca, ngày đêm phòng ngự, bốn canh đổi một ca.
- Dư tướng quân đâu?
Sài Thiệu thị sát một vòng, không có nhìn thấy thiên tướng Dư Thọ Nhân đi đến bái kiến, không khỏi chau mày.
Một gã Giáo úy tiến lên thi lễ:
- Khởi bẩm đại tướng quân, Dư tướng quân tối qua canh giữ cả đêm, hôm nay lại giữ cả ngày, thực sự là chịu không nổi, mọi người liền khuyên ông ấy về nghỉ ngơi rồi.
Sài Thiệu gật đầu, trả lời như vậy làm ông tương đối hài lòng. Lúc này, một tên quân quan xa xa chạy tới:
- Đại tướng quân, ty chức có mặt!
Quân quan chạy lên đầu thành, chính là tướng canh phòng cửa nam Dư Thọ Nhân, y quỳ một gối hành lễ:
- Tham kiến đại tướng quân.
Sài Thiệu thấy y vẻ mặt tiều tụy, trong lòng không khỏi có chút cảm động, liền vội đỡ y dậy:
- Dư tướng quân thủ thành vất vả rồi.
- Đây là chuyện phận sự của ty chức, không dám nói khổ.
Sài Thiệu khen ngợi vỗ vỗ vai của y:
- Đúng vậy, đây mới là đạo của làm tướng!
Ông vừa đi tới bên tường thành ngưng mắt nhìn ngoài thành xa xa. Sau khi thấy Kinh Thủy chảy ra thành, hiện lên Trường Giang hình cung uốn lượn chảy về phương xa, tinh quang chiếu rọi nước sông, một mảng sóng nước ánh lên lăn tăn.
- Dư tướng ân, ngươi cho rằng phòng ngự cửa thủy còn có lỗ hổng gì không?
Sài Thiệu quay đầu hỏi.
- Hồi bẩm đại tướng quân, hai ngày trước Lưu tướng quân lo lắng thuyền lớn quân Tùy sẽ thẳng đến dưới thành, quân Tùy từ đầu thuyền trực tiếp lên thành, nhưng ty chức cho rằng, điều này cũng không thể.
Sài Thiệu cũng là lo lắng vấn đề này, tinh thần ông rung lên, liền vội vàng nói:
- Tại sao?
- Đây là vì ngoài thành Giang Lăng đường sông nhỏ hẹp, nhiều nhất chỉ có thể dung nạp chiếc thuyền tải trọng năm trăm thạch chạy vào. Mà chiếc thuyền tải trọng năm trăm thạch trên thực tế chỉ có cao một trượng ba thước, cách cửa thành còn có một khoảng độ cao, vậy thì không thể lên thành được! Ngoài ra, tuy rằng chiếc thuyền lớn tải trọng vạn thạch cao ngang đầu thành, nhưng nó không chạy vào được Kinh Thủy.
Sài Thiệu là người phương bắc, đối với thuyền không quen thuộc, Dư Thọ Nhân vừa giải thích như vậy, làm ông bừng bừng tỉnh ngộ, trái tim nhất thời buông xuống.
- Ta hiểu rồi, đa tạ Dư tướng quân giải thích điều khó hiểu.
Sài Thiệu tâm tình tốt hẳn lên, ông lại động viên các binh lính mấy câu, lúc này mới rời khỏi cửa thành thủy, đi thị sát chỗ khác.
Dư Thọ Nhân nhìn Sài Thiệu đi xa, không nhịn được cười lạnh một tiếng, vẫy tay gọi Giáo úy đang trực đi lên, thấp giọng dặn dò mấy câu với gã.
Giáo úy gật gật đầu, dẫn mấy tên thuộc hạ bước nhanh về hướng bàn kéo cửa cổng. Mấy tên binh lính cố gắng đẩy cán xoắn, trong một hồi tiếng kẽo kẹt hơi nhỏ, cửa cổng hai dãy hàng rào trong ngoài từ từ nâng lên hai thước.
Tất cả lại trở lại yên lặng, cửa thủy nam lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Ước khoảng sau một phút, cách cửa thủy nam khoảng ngoài mấy trăm bước, một tên người mặc quần áo đen bó sát ướt sũng không chút tiến động lẩn vào trong nước, giống như cá bơi về hướng cửa thủy. Lúc cách cửa thủy còn ba mươi bước, người mặc áo đen áp sát bên bờ hít thở, rồi lại lặn sâu trong nước.
Lúc y lại từ trong nước ngoi lên thở khí, người đã ở ngoài thành rồi. Y cố gắng bơi về phía trước, không bao lâu thì biến mất trong sắc đêm đen kịt...
Lúc này kỵ binh quân Tùy đã trở lại đại doanh Giang Lăng. Mà trú quân của đại doanh từ năm chục ngàn trở thành một trăm ngàn, trước sau tăng thêm năm mươi ngàn tù binh, điều này làm cho cung ứng lương thực của quân Tùy phải chịu áp lực rất lớn. Dương Nguyên Khánh đang nghe Thủ hành quân tư mã Vi Vân Khởi hồi báo tình hình cung cấp lương thực.
- Điện hạ, trước mắt trong đại doanh còn tồn hai chục ngàn thạch lương thực, mỗi binh lính có thể phân được hai đấu, ước khoảng còn có thể duy trì mười ngày. Hôm qua đội thuyền đã về tới lương vận Giang Hạ, nếu dọc đường thuận lợi, sau mười ngày chắc chắn có thể trở về. Nhưng, cung ứng lương thực còn hơi có chút khẩn trương.
Dương Nguyên Khánh gật đầu lại hỏi:
- Cỏ khô còn bao nhiêu?
- Cỏ khô còn có thể duy trì khoảng nửa tháng.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi mấy bước. Thời gian mười ngày đối với hắn mà nói đã đủ rồi, hắn trầm ngâm một lát, lại hỏi Vi Vân Khởi:
- Trong năm mươi ngàn tù binh lần này, tù binh hộ tịch Kinh Tương có thể thả bọn họ về quê, tù binh hộ tịch Quan Lũng giữ lại tất cả làm quân Tùy. Hứa với bọn họ, sau khi bình định thiên hạ cũng thả bọn họ về quê.
- Thuộc hạ rõ. Còn, tù binh hộ tịch Tương Dương và hộ tịch Giang Lăng xử lý thế nào?
- Nếu là tù binh trong thành Tương Dương và Giang Lăng có thể tạm thời giữ lại. Tù binh nhà ở ngoại ô không việc gì cả, cũng thả đi.
Vi Vân Khởi nhanh chóng tính toán một cái, cười nói:
- Nếu tính như vậy, sau khi phóng thích tù binh có thể tiết kiệm phần lớn lương thực. Như vậy lương thực của chúng ta có thể duy trì tới nửa tháng, chắc chắn không có vấn đề.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
-Tù binh phóng thích cũng phát cho bọn họ hai đấu lương thực, mỗi người cho thêm hai xâu tiền làm phí về quê. Không được xem bọn họ là tù binh, phải xem bọn họ là trung nông. Tầm nhìn phải trông xa một chút.
Vi Vân Khởi lúc này mới hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, trong lòng thực sự có chút xấu hổ:
- Thuộc hạ hiểu ý của Điện hạ, sẽ tận lực an bài tốt, sẽ không làm Điện hạ thất vọng.
Lúc này, cửa lều một tên thân binh xuất hiện, thấy Dương Nguyên Khánh và Vi Vân Khởi nói chuyện, không khỏi muốn lui lại. Dương Nguyên Khánh liếc nhìn y một cái, hỏi:
- Chuyện gì?
- Khởi bẩm Điện hạ, ngoài doanh đến một người, nói là Tiêu gia phái đến đưa thư, có mang tín vật.
Thân binh trình nữa miếng ngọc bội lên, Dương Nguyên Khánh nhận lấy ngọc bội xem, lại từ trong cái hộp móc ra nữa miếng ngọc bội khác. Đây là tín vật Tiêu gia cho hắn, với ngọc bội trên tay hắn vừa khớp thành một miếng. Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:
- Dẫn y vào!
Một lát, các thân binh dẫn vào người mặc quần áo đen bó sát người ướt sũng. Không ngờ lại là một nữ nhân trẻ tuổi, ước khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da hơi đen, nhưng lộ vẻ vô cùng tráng kiện, tràn đầy tinh thần, làm Dương Nguyên Khánh không khỏi hơi chau mày, Tiêu gia sao phái nữ nhân đến đưa thư?
Cô gái thi lễ:
- Tiêu Quần tham kiến Sở vương Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, thấy cô cả người đầy nước, liền căn dặn một thân binh:
- Mang chiếc áo khoác cho cô ta.
Một gã thân binh đưa lên một chiếc bào quân quan văn, cô gái mặc áo khoác, thi lễ tạ ơn nói:
- Đa tạ Điện hạ!
- Tiêu gia có tin gì cho ta?
Cô gái trẻ tuổi gỡ ra một chiếc vòng tay màu đen từ trên cổ tay, từ bên trong móc ra một mảnh lụa, trình lên nói:
- Đây là thư viết tay của gia chủ.
Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư, ánh mắt hơi nhướng lên, không kìm được lại liếc nhìn cô gái trước mặt. Hắn vẫn không nghĩ thông, tại sao Tiêu gia phải một cô gái đến đưa thư?
Cô gái trẻ tuổi mặt hơi đỏ, cô hiểu rõ hàm nghĩa nghi hoặc trong ánh mắt Dương Nguyên Khánh, liền giải thích nói:
- Sở dĩ Tiêu gia phái tiểu nữ đến đưa thư là vì tiểu nữ kỹ năng bơi lội tốt nhất, có thể bơi lặn trăm bước dưới nước, Tiêu gia không có ai có thể hơn tiểu nữ.
- Thì ra là thế!
Dương Nguyên Khánh nghe cô nói không ngờ có thể bơi lặn trăm bước, bản lĩnh này không đơn giản, lại cười hỏi:
- Vậy cô làm sao thông qua lưới sắt cửa thủy. Nghe nói lưới sắt vào tận đáy sông, với đáy sông chỉ có rộng nửa tấc, làm sao cô làm được?
- Hồi bẩm Điện hạ, gia chủ với Dư tướng quân giữ cửa thủy có qua lại, Dư tướng quân đặc biệt nâng hàng rào nước cao hai thước, tiểu nữ có thể lặn qua.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, thì ra là thế, xem ra Tiêu gia cũng là có hợp ý với tướng lĩnh giữ thành. Hắn mở thư ra xem một lượt, nội dung trong thư làm hắn mừng rỡ. Phó tướng thành Giang Lăng Lưu Phương Trí muốn hiến thành đầu hàng, thời gian định giờ hợi tối ngày mốt.
Bởi vì mỗi cửa thành đều là do tâm phúc của Sài Thiệu coi giữ, chỉ có cửa thủy nam là thuộc hạ tâm phúc của Lưu Phương Tr quản lý. Lưu Phương Trí chỉ có thể mở cửa thủy nam cho quân Tùy vào thành.
Mặc dù là cửa thủy, nhưng vẫn làm Dương Nguyên Khánh cảm thấy vui mừng dị thường, tin tức này hắn chờ đợi đã rất lâu...
Từ khi bắt đầu quyết định tấn công thành Giang Lăng, Dương Nguyên Khánh không có nghĩ phải dùng phương thức cứng rắn cướp lấy thành Giang Lăng, một mặt là khí giới công thành hạng nặng của hắn không nhiều.
Mặt khác thành Giang Lăng thành trì cao lớn kiên cố, lại có sáu chục ngàn quân đội thủ thành, chỉ dựa vào năm sáu chục ngàn người của hắn rất khó phá được thành trì. Cho dù phá được thành Giang Lăng, cũng phải trả cái giá rất nặng nề.
'Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành (Cao nhất là dùng mưu, tiếp đến là ngoại giao, tiếp nữa là đánh trận, thấp nhất là công thành); công thành là trường hợp bất đắc dĩ mới nên áp dụng.
Loạn chiến của Tùy mạt trải qua nhiều năm, nhân khẩu thiên hạ đã giảm hơn nửa, binh lực đều là dân tinh tráng. Sau loạn chiến Tùy mạt đặc biệt có vẻ quý giá, đại tướng bình thường có lẽ không có ý thức này, nhưng Dương Nguyên Khánh nắm giữ toàn cục lại không thể không suy xét.
Một ngàn năm trăm chiếc thuyền cập bến Kinh Thủy vào cửa sông. Trên thuyền lớn, Dương Nguyên Khánh khoanh tay đứng ở đầu thuyền, xa xa ngắm nhìn thành Giang Lăng phía xa. Dưới ánh sao, hắn có thể nhìn thấy rất rõ cửa thủy ở chỗ xa.
Dương Nguyên Khánh xa xa chăm chú nhìn cái bóng đen dưới nước đang cách cửa thủy khoảng hai dặm, vô thanh vô tức lẻn vào trong Kinh Thủy.
Lúc này Tạ Ánh Đăng tiến lên bẩm báo nói:
- Điện hạ, hôm trước ty chức đặc biệt thị sát qua Kinh Thủy, cửa sông tuy rất rộng, nhưng càng tới thì càng hẹp, chỉ có thể thông hành chiếc thuyền chiến tải trọng năm trăm thạch.
Đây cũng là chuyện Dương Nguyên Khánh lo lắng, đội thuyền của bọn họ đã tới vận lương Giang Hạ, trong sông chỉ còn ba chiếc thuyền lớn, bảo hắn làm sao từ cửa thủy vào thành, trầm ngâm một chút, hắn lại hỏi:
- Hơn một trăm thuyền canh gác huyện Công An đang ở đâu?
- Hồi bẩm điện hạ, thuyền vẫn bỏ neo cập bến ở huyện Công An.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, lập tức lệnh:
- Nhanh chóng gửi thư ưng cho huyện Công An, lệnh bọn họ trễ nhất tối mai hơn một trăm thuyền canh gác phải chạy tới thành Giang Lăng...
Trên đầu thành, Lưu Phương Trí xa xa nhìn một cái bóng đen đang leo lên bờ ngoài trăm bước ở trong thành, bóng đen nhanh chóng biến mất trong hẻm nhỏ nhà dân dọc bờ sông.
- Việc làm của Tiêu gia đúng là rất nhanh nhẹn!
Lưu Phương Trí hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện liên quan lợi ích bản thân, Tiêu gia đương nhiên rất ra sức.
Dư Thọ Nhân thu hứng thú lại đi lên trước, y thấy Lưu Phương Trí không có trả lời, trong lòng có chút không yên, liền vội thấp giọng nói:
- Theo căn dặn của tướng quân, định giờ hợi ngày mốt, chắc chắn không có vấn đề!
Lưu Phương Trí lắc đầu:
- Tin tức đã đưa ra ngoài rồi, sao còn có thể đổi lại, cứ quyết định như vậy đi.
Kỳ thực theo cách nghĩ của Lưu Phương Trí, tốt nhất chính là tối nay hiến thành, tránh đêm dài lắm mộng, nhưng gã phải cho quân Tùy thời gian chuẩn bị. Ngoài ra, gã cần thời gian sắp xếp bố trí trong thành.
Lúc này, Dư Thọ Nhân đề nghị:
- Chi bằng tìm cái cớ, ví dụ như bá phụ mừng thọ, Lưu tướng quân mời khách ăn cơm, mời đến tất cả tướng lĩnh quan trọng hộ tịch Giang Lăng. Mượn cơ hội thương lượng chuyện khởi nghĩa, tướng quân thấy thế nào?
Bình luận truyện