Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 1070: Đại chiến Tùy Đường (12)
Đúng lúc này, một gã tuần tra trinh sát cưỡi ngựa chạy vội tới, từ xa đã hô lên:
-Mau rút lui, kỵ binh quân Đường giết đến rồi!
Chủ tướng hộ vệ quân Tùy là một gã Lang tướng tên là Lâu Trọng. Y nghe thấy tiếng la liền nhảy dựng lên, hét lớn:
-Toàn bộ lên ngựa!
Hơn ngàn kỵ binh quân Tùy vừa mới lên ngựa, ở phía đường vào khe núi bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền. Vẻ mặt Lang tướng Lâu Trọng trắng bệch. Từ khí thế này có thể thấy, đội kỵ binh này của quân Đường ít nhất cũng có năm sáu ngàn người, mà bọn họ chỉ có một ngàn hai trăm người.
Lâu Trọng quyết đoán, lập tức quay đầu lại hô to:
-Mau bảo dân phu nhanh chóng chạy trốn lên núi, không cần lo cho xe bò!
Thật ra cũng không cần đợi y hạ lệnh, mấy ngàn dân phu giống như ong vỡ tổ, vô cùng hoảng sợ nên đã bỏ xe mà chạy vào trong rừng cây, cũng có người mang theo xe bò, nhưng đại bộ phận mọi người đều chẳng còn quan tâm đến xe bò của mình nữa rồi, tất cả đều nhanh chân chạy lên núi.
Hơn chục kỵ binh quân Tùy chạy như bay tới, nói với những dân phu còn đang cố gắng mang theo xe bò:
-Mau nhanh chân chạy đi, không cần lo cho xe bò!
Bọn họ lại đuổi theo đám dân phu đang chạy tứ tán:
-Mau trốn lên núi.
Lúc này, mấy ngàn dân phu mới tìm được phương hướng, tất cả đều cố hết sức chạy lên núi. Lúc này, năm ngàn Huyền Giáp khinh kỵ binh của quân Đường đã giết tới, chủ tướng Lưu Hoằng Cơ thấy quân Tùy chỉ có hơn ngàn người liền hét lớn:
-Sát!
Hai đội kỵ binh lao vào nhau, chiến đấu kịch liệt trong khe núi. Kỵ binh quân Đường tầng tầng lớp lớp, mãnh liệt giết đến. Lâu Trọng suất lĩnh hơn ngàn kỵ binh quân Tùy liều chết ngăn cản, cố gắng cho đám dân phu có thời gian chạy trốn.
-Lâu Tướng quân!
Một gã Giáo úy hô to:
-Các huynh đệ không trụ nổi nữa rồi.
Lâu Trọng thấy cánh trái sắp bị quân Đường đột phá. Nếu để quân Đường tạo ra một lỗ hổng, đường lùi của bọn họ sẽ bị bịt kín, rơi vào tình cảnh bị bao vây giáp công, cuối cùng toàn quân bị diệt. Lúc này, Lâu Trọng đã chẳng còn quan tâm đến đám dân phu nữa, lớn tiếng quát:
-Lùi lại!
Hơn ngàn kỵ binh quân Tùy thúc ngựa đồng thời rút lui, chạy về phía một vách núi khác, mấy ngàn quân Đường gắt gao đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng lại bắn ra mấy mũi tên, không ngừng có lính Tùy kêu lên thảm thiết rồi ngã ngựa. Lúc này, ba ngàn chiếc xe bò trở thành vật cứu mệnh cho đám quân Tùy. Quân Tùy nhanh như chớp đã vượt qua đám xe bò, những mũi tên ở phía sau bắn đến bắn trúng mấy con bò khiến chúng lập tức hỗn loạn, trái phải chạy loạn hết lên, che lấp đường đi, chặt đứt sự truy đuổi của quân Đường.
Khi Lai Hộ Nhi biết chuyện kéo quân tới, Lưu Hoàng Cơ đã dẫn theo quân Đường đi xa. Trong khe núi vô cùng hỗn độn, lương thực bị đoạt mất, số không mang đi được thì bị chất đống, châm lửa đốt. Ba ngàn con bò cũng bị quân Đường giết toàn bộ, nằm trong vũng máu.
Ngoài số bò bị giết, nơi này còn nằm lại hơn trăm thi thể của kỵ binh quân Tùy và số dân phu không kịp chạy trốn. Trong khe núi tràn đầy mùi lương thảo bị đốt và mùi máu tanh. Đám dân phu trốn lên núi đều đã trở về, quỳ trước xe bò của mình, kêu khóc thất thanh.
Lâu Trọng cũng trúng hai mũi tên. Y được binh lính giúp đỡ, tiến lên quỳ một gối thỉnh tội:
-Bẩm Đại tướng quân, ty chức phụ sự ủy thác, lĩnh quân bất lực, khiến quân ta tổn thất nghiêm trọng. Xin thỉnh tội với Đại tướng quân!
Trận chiến này, quân Tùy chết gần bốn trăm người, tổn thất nghiêm trọng. Sắc mặt Lai Hộ Nhi xanh mét. Mặc dù y đã ý thức được quân Đường sẽ đến tập kích đội lương thực, nhưng không ngờ rằng chúng lại đến nhanh như thế. Y kiềm chế lửa giận trong lòng, lại hỏi:
-Quân Đường có bao nhiêu kỵ binh?
-Bẩm Lai Đại tướng quân, ước chừng chúng có năm ngàn kỵ binh, sức chiến đấu rất mạnh.
Lai Hộ Nhi hơi nhức đầu, quả thật có chút khó phòng bị. Đội hình vận lương rất dài, dài đến mấy trăm dặm, mà đối phương lại là kỵ binh, tới lui như gió, hai mươi ngàn quân của y vừa muốn bảo vệ đội lương thực, vừa muốn truy đuổi quân địch thì rất bị động, không thể chu toàn được. Vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này, một gã Lang tướng đề nghị:
-Lai Đại tướng quân, chi bằng tập trung tất cả xe bò lại thành một đội, cùng nhau hành quân. Quân đội hộ vệ ở trước và sau. Nếu như quân Đường đột kích, chúng ta có thể nhanh chóng tập trung binh lực đối phó.
Cái đề nghị này cũng không tệ. Lai Hộ Nhi gật đầu, cứ làm như vậy.
Bị đánh lén ở khe núi lúc ban trưa khiến cho Lai Hộ Nhi không thể không thay đổi sách lược. Y đem ba mươi ngàn chiếc xe bò tập trung lại cùng một chỗ, hai mươi ngàn kỵ binh quân Tùy bảo vệ trước sau, kéo dài hơn hai mươi dặm, tiếp tục đi về hướng tây.
Trong một cánh rừng cách đường lớn hơn năm mươi dặm, năm ngàn kỵ binh quân Đường đang nghỉ ngơi ăn cơm, chờ thám báo đi điều tra tin tức.
Buổi trưa vừa rồi, Lưu Hoằng Cơ tập kích lần đầu đã thành công, khiến cho sĩ khí tăng mạnh. Nhưng Lưu Hoằng Cơ cũng biết, lần quấy rốian trưa chưa đủ để cắt đứt tuyến đường vận lương của quân Tùy, nhất định phải có một đả kích trầm trọng hơn nữa, hoàn toàn phá hủy xe lương thực của quân Tùy, khiến quân Tùy nhất thời không có xe vận lương, vậy mới có thể hoàn toàn cắt đứt tuyến đường vận chuyển lương thực của quân Tùy.
Trong lòng Lưu Hoằng Cơ rất khẩn trương, y đã ý thức được cuộc chiến nhằm vào lương thảo của y có thể thay đổi toàn bộ thế cục ở Quan Trung. Lưu Hoằng Cơ hắn có thể cứu lại toàn bộ Đế quốc Đại Đường. Nghĩ vậy, hai chân y kích động, có chút run rẩy.
Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, đây là đội thám báo đi điều tra tình hình vận lương đã quay trở lại. Lưu Hoằng Cơ lập tức đứng lên đi ra ngoài đón liền thấy hai gã thám báo chạy như bay tới, xoay người xuống ngựa, quỳ một gối bẩm báo:
-Khởi bẩm Tướng quân, ba mươi ngàn chiếc xe chở lương thực của quân Tùy hiện tập trung lại với nhau, trước sau có khoảng hai mươi ngàn kỵ binh hộ vệ, đang đi về phía tây.
Lưu Hoằng Cơ nhướn mày, không ngờ chúng lại tập trung hành quân, vậy cũng không dễ làm rồi. Y hơi trầm tư một chút, sau đó hỏi:
-Đội ngũ vận lương trước sau dài bao nhiêu?
-Hồi bẩm Tướng quân, trước sau cách nhau hơn hai mươi dặm.
Lưu Hoằng Cơ đảo mắt, này ra một chủ ý hay. Y đã có biện pháp đối phó với đội quân vận lương.
…
Ba mươi ngàn xe chở lương thực của quân Tùy trùng trùng điệp điệp hành quân về phía tây. Sau khi đi qua núi Tử Ngọ, đường trở nên bằng phẳng. Nơi này là đường lớn, rộng và bằng phẳng, có thể cho năm ngựa đi một hàng, hai xe lương thực chạy song song, hai bên đều có một đội kỵ binh hộ vệ. Vì đội hình quá dài, Lai Hộ Nhi cũng không phân tán binh lực ra quá nhiều. Y chia quân đội làm ba đoạn, mỗi đoạn sáu ngàn kỵ binh, ngoài ra còn có hai ngàn kỵ binh phân tán, bảo vệ ven đường.
Sắc trời dần tối, giờ đang là lúc hoàng hôn, đội ngũ tới một thung lũng khá trống trải, chu vi trăm dặm. Trong thung lũng là một khu rừng rậm, một con đường bằng phẳng nối thẳng hai thung lũng. Đội ngũ đã tiến vào cảnh nội quận Bắc Địa, tiếp tục đi về hướng tây một trăm hai mươi dặm là đến được Đại doanh quân Tùy ở Thiển Thủy Nguyên
Lai Hộ Nhi đang ở trung quân, y vừa quan sát địa hình ở hai bên. Hai bên đều có sườn đất nhấp nhô, cách đó hơn dặm là một cánh rừng lớn. Vì trời đã hoàng hôn, hai bên rừng có vẻ tối tăm mờ mịt, không thể nhìn rõ. Trong lòng Lai Hộ Nhi bỗng có một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt. Y có cảm giác nhất định quân Đường đang mai phục trong cánh rừng này.
Đúng lúc này, ở phía sau bỗng nhiên có người hô to:
-Đại Tướng quân, hậu quân có kẻng, kỵ binh quân Đường tập kích hậu quân.
Lai Hộ Nhi chấn động, lập tức ra lệnh:
-Truyền lệnh của ta, trung quân nhanh đi cứu viện hậu quân.
Vừa hạ lệnh xong, một ý niệm bỗng hiện ra trong đầu y. Hẳn là quân Đường cũng biết sự bố trí của mình, hậu quân có sáu ngàn kỵ binh quân Tùy, cho dù quân Đường có dùng toàn lực tấn công cũng chưa chắc đã chiếm được tiện nghi, chẳng lẽ đây chính là kế điệu hổ ly sơn?
Nghĩ vậy, y bỗng quay đầu nhìn về phía rừng rậm ở hai bên. Dường như y nhìn thấu được màn đêm, trong rừng rậm đang ẩn giấu mấy ngàn kỵ binh quân Đường đang nhìn chằm chằm vào quân mình. Lai Hộ Nhi quyết định đánh cuộc một phen, y thay đổi quân lệnh, hô to:
-Trung quân không được vọng động, lệnh cho tiền quân hỏa tốc đến hỗ trợ trung quân.
Mặc dù mệnh lệnh này hơi cổ quái, nhưng đám thủ hạ vẫn nhất nhất làm theo. Ba mũi tên lửa được bắn lên bầu trời, đây chính là tín hiệu lệnh cho tiền quân đến trợ giúp trung quân.
Lai Hộ Nhi lại tiếp tục hạ lệnh:
-Châm lửa đốt rừng!
Mười mấy tên kỵ binh cầm đuốc trên tay phóng về phía rừng rậm. Đúng như Lai Hộ Nhi phán đoán, quân Đường tập kích hậu quân chỉ có hơn năm trăm người, toàn bộ chủ lực quân Đường đang ẩn trong rừng cây. Đây là kế điệu hổ ly sơn, muốn Lai Hộ Nhi điều trung quân đi cứu viện hậu quân, khiến cho đội xe lương ở trung quân không có người bảo vệ, quân Đường sẽ toàn lực tấn công, nhân cơ hội giết bò hủy lương.
Lúc này, Lưu Hoằng Cơ thấy quân Tùy đã chuẩn bị chạy về phía sau lại đột nhiên dừng lại, án binh bất động, y lập tức hiểu ra Lai Hộ Nhi đã khám phá ra kế sách của mình. Mắt lại nhìn thấy ba mũi tên lửa bay lên trời, mười mấy tên kỵ binh cầm đuốc trên tay chạy tới, hiển nhiên là đến để đốt rừng. Trong lòng Lưu Hoằng Cơ vô cùng khẩn trương, lập tức hạ lệnh:
-Đột kích!
-Mau rút lui, kỵ binh quân Đường giết đến rồi!
Chủ tướng hộ vệ quân Tùy là một gã Lang tướng tên là Lâu Trọng. Y nghe thấy tiếng la liền nhảy dựng lên, hét lớn:
-Toàn bộ lên ngựa!
Hơn ngàn kỵ binh quân Tùy vừa mới lên ngựa, ở phía đường vào khe núi bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền. Vẻ mặt Lang tướng Lâu Trọng trắng bệch. Từ khí thế này có thể thấy, đội kỵ binh này của quân Đường ít nhất cũng có năm sáu ngàn người, mà bọn họ chỉ có một ngàn hai trăm người.
Lâu Trọng quyết đoán, lập tức quay đầu lại hô to:
-Mau bảo dân phu nhanh chóng chạy trốn lên núi, không cần lo cho xe bò!
Thật ra cũng không cần đợi y hạ lệnh, mấy ngàn dân phu giống như ong vỡ tổ, vô cùng hoảng sợ nên đã bỏ xe mà chạy vào trong rừng cây, cũng có người mang theo xe bò, nhưng đại bộ phận mọi người đều chẳng còn quan tâm đến xe bò của mình nữa rồi, tất cả đều nhanh chân chạy lên núi.
Hơn chục kỵ binh quân Tùy chạy như bay tới, nói với những dân phu còn đang cố gắng mang theo xe bò:
-Mau nhanh chân chạy đi, không cần lo cho xe bò!
Bọn họ lại đuổi theo đám dân phu đang chạy tứ tán:
-Mau trốn lên núi.
Lúc này, mấy ngàn dân phu mới tìm được phương hướng, tất cả đều cố hết sức chạy lên núi. Lúc này, năm ngàn Huyền Giáp khinh kỵ binh của quân Đường đã giết tới, chủ tướng Lưu Hoằng Cơ thấy quân Tùy chỉ có hơn ngàn người liền hét lớn:
-Sát!
Hai đội kỵ binh lao vào nhau, chiến đấu kịch liệt trong khe núi. Kỵ binh quân Đường tầng tầng lớp lớp, mãnh liệt giết đến. Lâu Trọng suất lĩnh hơn ngàn kỵ binh quân Tùy liều chết ngăn cản, cố gắng cho đám dân phu có thời gian chạy trốn.
-Lâu Tướng quân!
Một gã Giáo úy hô to:
-Các huynh đệ không trụ nổi nữa rồi.
Lâu Trọng thấy cánh trái sắp bị quân Đường đột phá. Nếu để quân Đường tạo ra một lỗ hổng, đường lùi của bọn họ sẽ bị bịt kín, rơi vào tình cảnh bị bao vây giáp công, cuối cùng toàn quân bị diệt. Lúc này, Lâu Trọng đã chẳng còn quan tâm đến đám dân phu nữa, lớn tiếng quát:
-Lùi lại!
Hơn ngàn kỵ binh quân Tùy thúc ngựa đồng thời rút lui, chạy về phía một vách núi khác, mấy ngàn quân Đường gắt gao đuổi theo ở phía sau, thỉnh thoảng lại bắn ra mấy mũi tên, không ngừng có lính Tùy kêu lên thảm thiết rồi ngã ngựa. Lúc này, ba ngàn chiếc xe bò trở thành vật cứu mệnh cho đám quân Tùy. Quân Tùy nhanh như chớp đã vượt qua đám xe bò, những mũi tên ở phía sau bắn đến bắn trúng mấy con bò khiến chúng lập tức hỗn loạn, trái phải chạy loạn hết lên, che lấp đường đi, chặt đứt sự truy đuổi của quân Đường.
Khi Lai Hộ Nhi biết chuyện kéo quân tới, Lưu Hoàng Cơ đã dẫn theo quân Đường đi xa. Trong khe núi vô cùng hỗn độn, lương thực bị đoạt mất, số không mang đi được thì bị chất đống, châm lửa đốt. Ba ngàn con bò cũng bị quân Đường giết toàn bộ, nằm trong vũng máu.
Ngoài số bò bị giết, nơi này còn nằm lại hơn trăm thi thể của kỵ binh quân Tùy và số dân phu không kịp chạy trốn. Trong khe núi tràn đầy mùi lương thảo bị đốt và mùi máu tanh. Đám dân phu trốn lên núi đều đã trở về, quỳ trước xe bò của mình, kêu khóc thất thanh.
Lâu Trọng cũng trúng hai mũi tên. Y được binh lính giúp đỡ, tiến lên quỳ một gối thỉnh tội:
-Bẩm Đại tướng quân, ty chức phụ sự ủy thác, lĩnh quân bất lực, khiến quân ta tổn thất nghiêm trọng. Xin thỉnh tội với Đại tướng quân!
Trận chiến này, quân Tùy chết gần bốn trăm người, tổn thất nghiêm trọng. Sắc mặt Lai Hộ Nhi xanh mét. Mặc dù y đã ý thức được quân Đường sẽ đến tập kích đội lương thực, nhưng không ngờ rằng chúng lại đến nhanh như thế. Y kiềm chế lửa giận trong lòng, lại hỏi:
-Quân Đường có bao nhiêu kỵ binh?
-Bẩm Lai Đại tướng quân, ước chừng chúng có năm ngàn kỵ binh, sức chiến đấu rất mạnh.
Lai Hộ Nhi hơi nhức đầu, quả thật có chút khó phòng bị. Đội hình vận lương rất dài, dài đến mấy trăm dặm, mà đối phương lại là kỵ binh, tới lui như gió, hai mươi ngàn quân của y vừa muốn bảo vệ đội lương thực, vừa muốn truy đuổi quân địch thì rất bị động, không thể chu toàn được. Vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc này, một gã Lang tướng đề nghị:
-Lai Đại tướng quân, chi bằng tập trung tất cả xe bò lại thành một đội, cùng nhau hành quân. Quân đội hộ vệ ở trước và sau. Nếu như quân Đường đột kích, chúng ta có thể nhanh chóng tập trung binh lực đối phó.
Cái đề nghị này cũng không tệ. Lai Hộ Nhi gật đầu, cứ làm như vậy.
Bị đánh lén ở khe núi lúc ban trưa khiến cho Lai Hộ Nhi không thể không thay đổi sách lược. Y đem ba mươi ngàn chiếc xe bò tập trung lại cùng một chỗ, hai mươi ngàn kỵ binh quân Tùy bảo vệ trước sau, kéo dài hơn hai mươi dặm, tiếp tục đi về hướng tây.
Trong một cánh rừng cách đường lớn hơn năm mươi dặm, năm ngàn kỵ binh quân Đường đang nghỉ ngơi ăn cơm, chờ thám báo đi điều tra tin tức.
Buổi trưa vừa rồi, Lưu Hoằng Cơ tập kích lần đầu đã thành công, khiến cho sĩ khí tăng mạnh. Nhưng Lưu Hoằng Cơ cũng biết, lần quấy rốian trưa chưa đủ để cắt đứt tuyến đường vận lương của quân Tùy, nhất định phải có một đả kích trầm trọng hơn nữa, hoàn toàn phá hủy xe lương thực của quân Tùy, khiến quân Tùy nhất thời không có xe vận lương, vậy mới có thể hoàn toàn cắt đứt tuyến đường vận chuyển lương thực của quân Tùy.
Trong lòng Lưu Hoằng Cơ rất khẩn trương, y đã ý thức được cuộc chiến nhằm vào lương thảo của y có thể thay đổi toàn bộ thế cục ở Quan Trung. Lưu Hoằng Cơ hắn có thể cứu lại toàn bộ Đế quốc Đại Đường. Nghĩ vậy, hai chân y kích động, có chút run rẩy.
Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, đây là đội thám báo đi điều tra tình hình vận lương đã quay trở lại. Lưu Hoằng Cơ lập tức đứng lên đi ra ngoài đón liền thấy hai gã thám báo chạy như bay tới, xoay người xuống ngựa, quỳ một gối bẩm báo:
-Khởi bẩm Tướng quân, ba mươi ngàn chiếc xe chở lương thực của quân Tùy hiện tập trung lại với nhau, trước sau có khoảng hai mươi ngàn kỵ binh hộ vệ, đang đi về phía tây.
Lưu Hoằng Cơ nhướn mày, không ngờ chúng lại tập trung hành quân, vậy cũng không dễ làm rồi. Y hơi trầm tư một chút, sau đó hỏi:
-Đội ngũ vận lương trước sau dài bao nhiêu?
-Hồi bẩm Tướng quân, trước sau cách nhau hơn hai mươi dặm.
Lưu Hoằng Cơ đảo mắt, này ra một chủ ý hay. Y đã có biện pháp đối phó với đội quân vận lương.
…
Ba mươi ngàn xe chở lương thực của quân Tùy trùng trùng điệp điệp hành quân về phía tây. Sau khi đi qua núi Tử Ngọ, đường trở nên bằng phẳng. Nơi này là đường lớn, rộng và bằng phẳng, có thể cho năm ngựa đi một hàng, hai xe lương thực chạy song song, hai bên đều có một đội kỵ binh hộ vệ. Vì đội hình quá dài, Lai Hộ Nhi cũng không phân tán binh lực ra quá nhiều. Y chia quân đội làm ba đoạn, mỗi đoạn sáu ngàn kỵ binh, ngoài ra còn có hai ngàn kỵ binh phân tán, bảo vệ ven đường.
Sắc trời dần tối, giờ đang là lúc hoàng hôn, đội ngũ tới một thung lũng khá trống trải, chu vi trăm dặm. Trong thung lũng là một khu rừng rậm, một con đường bằng phẳng nối thẳng hai thung lũng. Đội ngũ đã tiến vào cảnh nội quận Bắc Địa, tiếp tục đi về hướng tây một trăm hai mươi dặm là đến được Đại doanh quân Tùy ở Thiển Thủy Nguyên
Lai Hộ Nhi đang ở trung quân, y vừa quan sát địa hình ở hai bên. Hai bên đều có sườn đất nhấp nhô, cách đó hơn dặm là một cánh rừng lớn. Vì trời đã hoàng hôn, hai bên rừng có vẻ tối tăm mờ mịt, không thể nhìn rõ. Trong lòng Lai Hộ Nhi bỗng có một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt. Y có cảm giác nhất định quân Đường đang mai phục trong cánh rừng này.
Đúng lúc này, ở phía sau bỗng nhiên có người hô to:
-Đại Tướng quân, hậu quân có kẻng, kỵ binh quân Đường tập kích hậu quân.
Lai Hộ Nhi chấn động, lập tức ra lệnh:
-Truyền lệnh của ta, trung quân nhanh đi cứu viện hậu quân.
Vừa hạ lệnh xong, một ý niệm bỗng hiện ra trong đầu y. Hẳn là quân Đường cũng biết sự bố trí của mình, hậu quân có sáu ngàn kỵ binh quân Tùy, cho dù quân Đường có dùng toàn lực tấn công cũng chưa chắc đã chiếm được tiện nghi, chẳng lẽ đây chính là kế điệu hổ ly sơn?
Nghĩ vậy, y bỗng quay đầu nhìn về phía rừng rậm ở hai bên. Dường như y nhìn thấu được màn đêm, trong rừng rậm đang ẩn giấu mấy ngàn kỵ binh quân Đường đang nhìn chằm chằm vào quân mình. Lai Hộ Nhi quyết định đánh cuộc một phen, y thay đổi quân lệnh, hô to:
-Trung quân không được vọng động, lệnh cho tiền quân hỏa tốc đến hỗ trợ trung quân.
Mặc dù mệnh lệnh này hơi cổ quái, nhưng đám thủ hạ vẫn nhất nhất làm theo. Ba mũi tên lửa được bắn lên bầu trời, đây chính là tín hiệu lệnh cho tiền quân đến trợ giúp trung quân.
Lai Hộ Nhi lại tiếp tục hạ lệnh:
-Châm lửa đốt rừng!
Mười mấy tên kỵ binh cầm đuốc trên tay phóng về phía rừng rậm. Đúng như Lai Hộ Nhi phán đoán, quân Đường tập kích hậu quân chỉ có hơn năm trăm người, toàn bộ chủ lực quân Đường đang ẩn trong rừng cây. Đây là kế điệu hổ ly sơn, muốn Lai Hộ Nhi điều trung quân đi cứu viện hậu quân, khiến cho đội xe lương ở trung quân không có người bảo vệ, quân Đường sẽ toàn lực tấn công, nhân cơ hội giết bò hủy lương.
Lúc này, Lưu Hoằng Cơ thấy quân Tùy đã chuẩn bị chạy về phía sau lại đột nhiên dừng lại, án binh bất động, y lập tức hiểu ra Lai Hộ Nhi đã khám phá ra kế sách của mình. Mắt lại nhìn thấy ba mũi tên lửa bay lên trời, mười mấy tên kỵ binh cầm đuốc trên tay chạy tới, hiển nhiên là đến để đốt rừng. Trong lòng Lưu Hoằng Cơ vô cùng khẩn trương, lập tức hạ lệnh:
-Đột kích!
Bình luận truyện