Thiên Hạ Kiêu Hùng
Chương 999: Ban đêm tập kích kho thành
Thẩm Quang nằm phục ở trong bụi cỏ, nhìn chăm chú vào binh lính tuần tra trên đầu thành. Y đã quan sát được hơn nửa canh giờ, dần dần tìm ra được quy luật tuần tra của nhóm binh lính này. Một người thám báo chỉ về hướng Thủy Môn, thấp giọng nói:
- Tướng quân, chúng ta có thể nấp dưới đập nước đi tới.
Thẩm Quang lắc đầu. Y biết Thủy Môn của thành Giang Đô có sắp đặt hàng rào lưới sắt. Ở dưới hàng rào có cắm chông nhọn, đáy nước chỉ hở rộng một tấc, căn bản là không qua được.
- Không được, chúng ta nên bám vào tường thành trèo lên.
Y thấy binh lính tuần tra đã đi, liền ra lệnh cho bốn người thủ hạ đắc lực nhất:
- Đi theo ta!
Năm người lập tức hành động, mang theo hai tấm ván chạy về hướng tòa thành. Các binh lính còn lại cũng nhân cơ hội này chạy vội tới. Còn cách tường thành ba mươi bước, ba trăm binh lính nhanh chóng nằm xấp xuống mặt đất. Bọn họ đều mặc áo đen, cho nên binh lính trên thành rất khó phát hiện.
Sông đào bảo vệ thành rộng chừng hai trượng, dùng ván gỗ đặt lên có thể đi qua. Thẩm Quang dẫn theo năm người chạy vội tới chân tường. Lúc này, trên thành xuất hiện một đội mười người binh lính tuần tra đi tới. Thẩm Quang và bốn người thủ hạ liền đứng dán vào tường, hô hấp cũng dừng lại.
Bọn họ chờ một lát, đợi cho lính tuần tra đi khuất, mới lấy dây thừng từ hông, tạo thành nút thắt, nhẹ nhàng ném lên. Dây thừng bay cao lên đầu thành cao ba trượng, chính xác ngoắc vào lỗ châu mai. Thẩm Quang ngay lập tức trèo lên. Đây là kỹ xảo sở trường của y, nên y hành động cực kỳ linh hoạt, còn nhanh hơn cả vượn trèo. Mấy người kia chậm hơn y một nhịp, chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo.
Trong chớp mắt, Thẩm Quang đã trèo lên đầu thành. Y tránh ở phía sau lỗ châu mai, cởi bỏ dây thừng, phòng ngừa binh lính tuần tra quay trở lại phát hiện có dây thừng buộc ở đó.
Mỗi người kia cũng làm theo, trốn ở phía sau lỗ châu mai. Từ phía dưới có thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng, nhưng trên đầu thành thì lại không thấy.
Lúc này, mười người binh lính tuần tra đã quay trở lại. Bọn họ đi qua lại tường thành một vòng, không phát hiện ra có dị thường gì. Có người ngáp một cái, thấp giọng mắng:
- Đi qua đi lại, thực giống như con lừa kéo hàng vậy, mệt muốn chết. Bố mày đi tìm địa phương ngủ đây.
- Đừng có ngu. Đợi lát nữa nếu Trương tướng quân tới thị sát mà bị phát hiện, ăn roi chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng còn có thể rơi đầu.
Mọi người không có cách nào khác, chỉ lẩm bẩm tiếp tục tuần tra. Lúc này, Thẩm Quang nháy mắt ra hiệu cho những ngươi kia. Mọi người hiểu y, một tay bám ở lỗ châu mai, tay kia thì lấy ra phi đao ở trong túi da. Ở đầu phi đao có bôi kịch độc ‘Mạt Mạt Mộc’, gặp máu là chết, ngay lập tức tắt thở. Thẩm Quang và bốn người còn lại đều là những người giỏi dùng phi đao, đã trải qua huấn luyện khắc khổ, có thể bách trúng bách phát trong vòng hai mươi bước.
Bọn họ ngậm phi đao ở trong miệng, tay cầm thêm một thanh phi đao nữa. Ánh mắt chăm chú nhìn vào mục tiêu. Dựa theo trình tự, Thẩm Quảng giết người thứ nhất, bốn người còn lại thì tìm con mồi của riêng mình.
Thẩm Quang gật đầu ra hiệu, năm người đều cùng lúc động thủ. Chỉ thấy ánh đao lóe lên, năm thanh phi đao đã bắn ra từ trong tay bọn họ.
Đội trưởng đội tuần tra vừa mới quay người bước đi, chính hướng phương hướng của bọn họ tới. Chỉ nghe thấy một tiếng rên lên, năm người phía sau đồng thời ngã xuống. Mà Thẩm Quang cùng bốn người không cho bọn lính kịp phản ứng, năm phi đao lại bắn tới. Thêm năm người nằm xuống đất. Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, mười lính tuần tra gần như đồng thời bị giết chết.
Năm người hám báo quân Tùy nhảy ra từ lỗ châu mai, nhanh chóng lột bỏ quần áo của lính tuần tra. Thẻ bài cũng bị tháo xuống. Thi thể thì ném xuống tường thành. Bọn họ năm người mặc quân phục quân Ngụy vào người, liền biến thành đội tuần tra.
Lúc này đã vào canh ba, bên trong thành cực kỳ yên tĩnh. Trên tường thành còn có hai trăm người binh lính tuần tra. Chia làm hai mươi đội Mỗi đội phụ trách một đoạn tường thành. Chỗ Thẩm Quang mấy người chiếm lĩnh thuộc về một đoạn ở giữa thành nam và thành đông, dài chừng nửa dặm. Lúc này, ba trăm thám báo triều Tùy đều đã dùng dây thừng trèo lên. Không bao lâu, ba trăm người thám báo đã trèo lên thành.
Bọn họ chia làm hai đường. Một đường tấn công đoạt cầu treo. Một đường thì do Thẩm Quang chỉ huy tấn công chiếm lĩnh cửa thành. 150 người thám bao cầm chiến đao và lá chắn trong tay, theo sự chỉ huy của Thẩm Quang đi xuống dưới thành. Vừa mới tới cửa thành đã nghe thấy người hét lớn:
- Là ai?
- Chúng ta tới thay ca, các ngươi trở về đi ngủ đi!
Thẩm Quang vội vàng tiến lên. Đối phương còn chưa kịp phản ứng, một cây đao đã đâm vào ngực của y. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong bầu trời đêm. Giống như dây chuyền, liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết ở khắp nơi. Lính bảo vệ trên thành ngay lập tức đánh chuông cảnh báo.
Tiếng cảnh báo vang lên khắp tòa thành. Cũng theo gió thổi truyền tới khu vực ngoài thành. Vương Quân Khuếch suất lĩnh hai mươi nghìn kỵ binh đã chờ ở đây một thời gian. Y vừa nghe được tiếng cảnh báo, ngay lập tức giơ cao thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, hét lớn lên:
- Các huynh đệ, thời khắc lập công đã tới, tấn công!
Hai mươi nghìn kỵ binh lập tức phát động. Tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền, chấn động cả đại địa. Đội kỵ binh đông nghìn nghịt lao nhanh tới kho thành.
Lúc này, thám báo quân Tùy đã chiếm lĩnh được thành lâu. Cầu treo đã được buông xuống, đồng thời đốt lửa báo hiệu cho quân Tùy ở ngoài tấn công.
Nhưng ở chỗ cửa thành vẫn còn ác chiến. Quân coi giữ ở cửa thành chỉ có hơn một trăm người. Nhân số không phải nhiều. Nhưng đúng lúc này, tướng phòng giữ nhà kho Giang Dương, Trương Văn Kỳ đã suất lĩnh hơn ba trăm thân binh tiến tới cửa thành thị sát.
Trương Văn Kỳ thấy quân Tùy đánh vào trong thành, không khỏi giận dữ, thét lên ra lệnh cho thân binh tấn công thám báo quân Tùy, bảo vệ cửa thành. Song phương triển khai một trận tranh đoạt đầy máu ở ngay cửa thành.
Thân binh của Trương Văn Kỳ giục ngựa, tay cầm trường mâu xông tới giết. Mà thám báo của quân Tùy thì lá chắn và chiến đao, một nhóm đang đánh với quân coi giữ cửa thành, một nhóm khác thì ngăn chặn ba trăm thân binh của Trương Văn Kỳ đang tiến tới.
Thời gian từng phút trôi qua, song phương đã giết tới đỏ cả mắt. Không ngừng có người kêu thảm ngã xuống đất. Bởi tướng Ngụy Trương Văn Kỳ có tiễn pháp cao minh, cho nên y chỉ đứng ở sau bắn trộm. Mỗi một lần y giơ cung bắn tên, là có một người thám báo quân Tùy trúng tên ngã xuống. Mỗi một mũi tên đều chuẩn xác bắn trúng vào cổ họng.
Thẩm Quang giận dữ. Những thám báo này đều là đồ đệ tự tay y dạy dỗ. Không ngờ lại chết ở tên bắn lén. Y thét lớn một tiếng, vung chiến đao lên, chém đứt đầu một người kỵ binh Tùy, đoạt được chiến mã của y. Thẩm Quang nhảy lên chiến mã, dùng trường mâu vừa cướp được, nhanh như chớp phóng tới hướng Trương Văn Kỳ.
Trương Văn Kỳ chính đang giương cung lắp tên, nhắm một người thám báo quân Tùy. Trường mâu đột nhiên đâm tới, y trốn tránh không kịp, trường mâu đã đâm sâu vào cổ họng của y. Lực đâm thật lớn khiến cho y bay lên trời, ngã khỏi ngựa. Trường mâu khiến y tươi sống đóng đinh trên mặt đất
Lúc này, cửa thành rốt cuộc đã được mở ra. Kỵ binh quân Tùy mãnh liệt lao vào thành, chạy về hướng nhà kho bên trong…
Đội tàu bắt đầu khởi động, chậm rãi chạy về hướng nhà kho Giang Dương. Đứng ở đầu thuyền có thể nhìn thấy dáng tường thành của nhà kho Giang Dương. Nhưng không ngờ vào lúc này, Dương Nguyên Khánh phát hiện ở nhà kho Giang Dương bay lên ba cột khói.
Các quân sĩ xung quanh vang lên tiếng hô to gọi nhỏ. Hiển nhiên, ai cũng không nghĩ tới, khói báo hiệu của nhà kho Giang Dương không ngờ lại được thiết lập ở trong huyện Giang Dương.
Dương Nguyên Khánh khoanh tay đứng ở đầu thuyền, nhìn chăm chú về hướng cột khói xa xa. Ánh mắt của hắn lại nhìn về thành Giang Đô ở xa hơn. Trong bóng đêm thâm trầm, hắn có thể thấy rõ ràng có ba điểm sáng từ khoảng cách mười dặm.
Thuyền của Dương Nguyên Khánh chậm rãi cập bến ở bến tàu Giang Dương. Lúc này khói báo hiệu trong thành Giang Dương đã bị dập tắt. Dương Nguyên Khánh đi xuống thuyền lớn, đứng ở trong bến chờ Thẩm Quang và Vương Quân Khuếch đi tới. Thẩm Quang quỳ một gối thỉnh tội:
- Ty chức không có kịp thời dập tất khói báo hiêu, khiến cho hành tung của quân ta bị bại lộ. Ty chức tác chiến bất lực, xin điện hạ trách phạt.
- Đây là vấn đề về tình báo, không liên quan gì tới ngươi. Không cần phải tự trách bản thân. Lần này ngươi đã lập được công lao lớn là đoạt được nhà kho Giang Dương, ta sẽ có phong thưởng.
Dương Nguyên Khánh trấn an Thẩm Quang vài câu, lại hỏi Vương Quân Khuếch:
- Tình hình chiến đấu bên trong thành như thế nào rồi?
- Hồi bẩm điện hạ, chiến sự bên trong thành đã chấm dứt. Năm nghìn quân coi giữ đã bị giết hơn ngàn người. Số người còn lại thì đầu hàng. Quân ta thương vong hơn hai trăm người. Mời điện hạ vào trong thành thị sát.
Dương Nguyên Khánh quay đầu cười với Vi Vân Khởi nói:
- Chúng ta cùng vào thành xem một chút!
Vi Vân Khởi vui vẻ nói:
- Nghe nói trong kho của Lý Mật rất nhiều thứ tốt, ta thực muốn vào xem cho biết.
Dương Nguyên Khánh vẫy tay gọi đứa con Dương Ninh, cười hỏi:
- Con muốn cùng phụ thân đi vào hay là muốn ở lại thuyền nghỉ ngơi?
Suốt hành trinh này, Dương Ninh bị say tàu, sức khỏe rất là yếu. Đến khí lực để trả lời đều không có, tinh thần cực kỳ uể oải. Vi Vân Khởi thấy vậy liền nói với Dương Nguyên Khánh:
- Điện hạ, cứ để Thế tử nghỉ ngơi cho tốt!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, chỉ vào vài người thân binh căn dặn:
- Chú ý chiếu cố Thế tử!
- Tướng quân, chúng ta có thể nấp dưới đập nước đi tới.
Thẩm Quang lắc đầu. Y biết Thủy Môn của thành Giang Đô có sắp đặt hàng rào lưới sắt. Ở dưới hàng rào có cắm chông nhọn, đáy nước chỉ hở rộng một tấc, căn bản là không qua được.
- Không được, chúng ta nên bám vào tường thành trèo lên.
Y thấy binh lính tuần tra đã đi, liền ra lệnh cho bốn người thủ hạ đắc lực nhất:
- Đi theo ta!
Năm người lập tức hành động, mang theo hai tấm ván chạy về hướng tòa thành. Các binh lính còn lại cũng nhân cơ hội này chạy vội tới. Còn cách tường thành ba mươi bước, ba trăm binh lính nhanh chóng nằm xấp xuống mặt đất. Bọn họ đều mặc áo đen, cho nên binh lính trên thành rất khó phát hiện.
Sông đào bảo vệ thành rộng chừng hai trượng, dùng ván gỗ đặt lên có thể đi qua. Thẩm Quang dẫn theo năm người chạy vội tới chân tường. Lúc này, trên thành xuất hiện một đội mười người binh lính tuần tra đi tới. Thẩm Quang và bốn người thủ hạ liền đứng dán vào tường, hô hấp cũng dừng lại.
Bọn họ chờ một lát, đợi cho lính tuần tra đi khuất, mới lấy dây thừng từ hông, tạo thành nút thắt, nhẹ nhàng ném lên. Dây thừng bay cao lên đầu thành cao ba trượng, chính xác ngoắc vào lỗ châu mai. Thẩm Quang ngay lập tức trèo lên. Đây là kỹ xảo sở trường của y, nên y hành động cực kỳ linh hoạt, còn nhanh hơn cả vượn trèo. Mấy người kia chậm hơn y một nhịp, chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo.
Trong chớp mắt, Thẩm Quang đã trèo lên đầu thành. Y tránh ở phía sau lỗ châu mai, cởi bỏ dây thừng, phòng ngừa binh lính tuần tra quay trở lại phát hiện có dây thừng buộc ở đó.
Mỗi người kia cũng làm theo, trốn ở phía sau lỗ châu mai. Từ phía dưới có thể nhìn thấy bọn họ rõ ràng, nhưng trên đầu thành thì lại không thấy.
Lúc này, mười người binh lính tuần tra đã quay trở lại. Bọn họ đi qua lại tường thành một vòng, không phát hiện ra có dị thường gì. Có người ngáp một cái, thấp giọng mắng:
- Đi qua đi lại, thực giống như con lừa kéo hàng vậy, mệt muốn chết. Bố mày đi tìm địa phương ngủ đây.
- Đừng có ngu. Đợi lát nữa nếu Trương tướng quân tới thị sát mà bị phát hiện, ăn roi chỉ là chuyện nhỏ, nói không chừng còn có thể rơi đầu.
Mọi người không có cách nào khác, chỉ lẩm bẩm tiếp tục tuần tra. Lúc này, Thẩm Quang nháy mắt ra hiệu cho những ngươi kia. Mọi người hiểu y, một tay bám ở lỗ châu mai, tay kia thì lấy ra phi đao ở trong túi da. Ở đầu phi đao có bôi kịch độc ‘Mạt Mạt Mộc’, gặp máu là chết, ngay lập tức tắt thở. Thẩm Quang và bốn người còn lại đều là những người giỏi dùng phi đao, đã trải qua huấn luyện khắc khổ, có thể bách trúng bách phát trong vòng hai mươi bước.
Bọn họ ngậm phi đao ở trong miệng, tay cầm thêm một thanh phi đao nữa. Ánh mắt chăm chú nhìn vào mục tiêu. Dựa theo trình tự, Thẩm Quảng giết người thứ nhất, bốn người còn lại thì tìm con mồi của riêng mình.
Thẩm Quang gật đầu ra hiệu, năm người đều cùng lúc động thủ. Chỉ thấy ánh đao lóe lên, năm thanh phi đao đã bắn ra từ trong tay bọn họ.
Đội trưởng đội tuần tra vừa mới quay người bước đi, chính hướng phương hướng của bọn họ tới. Chỉ nghe thấy một tiếng rên lên, năm người phía sau đồng thời ngã xuống. Mà Thẩm Quang cùng bốn người không cho bọn lính kịp phản ứng, năm phi đao lại bắn tới. Thêm năm người nằm xuống đất. Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, mười lính tuần tra gần như đồng thời bị giết chết.
Năm người hám báo quân Tùy nhảy ra từ lỗ châu mai, nhanh chóng lột bỏ quần áo của lính tuần tra. Thẻ bài cũng bị tháo xuống. Thi thể thì ném xuống tường thành. Bọn họ năm người mặc quân phục quân Ngụy vào người, liền biến thành đội tuần tra.
Lúc này đã vào canh ba, bên trong thành cực kỳ yên tĩnh. Trên tường thành còn có hai trăm người binh lính tuần tra. Chia làm hai mươi đội Mỗi đội phụ trách một đoạn tường thành. Chỗ Thẩm Quang mấy người chiếm lĩnh thuộc về một đoạn ở giữa thành nam và thành đông, dài chừng nửa dặm. Lúc này, ba trăm thám báo triều Tùy đều đã dùng dây thừng trèo lên. Không bao lâu, ba trăm người thám báo đã trèo lên thành.
Bọn họ chia làm hai đường. Một đường tấn công đoạt cầu treo. Một đường thì do Thẩm Quang chỉ huy tấn công chiếm lĩnh cửa thành. 150 người thám bao cầm chiến đao và lá chắn trong tay, theo sự chỉ huy của Thẩm Quang đi xuống dưới thành. Vừa mới tới cửa thành đã nghe thấy người hét lớn:
- Là ai?
- Chúng ta tới thay ca, các ngươi trở về đi ngủ đi!
Thẩm Quang vội vàng tiến lên. Đối phương còn chưa kịp phản ứng, một cây đao đã đâm vào ngực của y. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong bầu trời đêm. Giống như dây chuyền, liên tục vang lên những tiếng kêu thảm thiết ở khắp nơi. Lính bảo vệ trên thành ngay lập tức đánh chuông cảnh báo.
Tiếng cảnh báo vang lên khắp tòa thành. Cũng theo gió thổi truyền tới khu vực ngoài thành. Vương Quân Khuếch suất lĩnh hai mươi nghìn kỵ binh đã chờ ở đây một thời gian. Y vừa nghe được tiếng cảnh báo, ngay lập tức giơ cao thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, hét lớn lên:
- Các huynh đệ, thời khắc lập công đã tới, tấn công!
Hai mươi nghìn kỵ binh lập tức phát động. Tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền, chấn động cả đại địa. Đội kỵ binh đông nghìn nghịt lao nhanh tới kho thành.
Lúc này, thám báo quân Tùy đã chiếm lĩnh được thành lâu. Cầu treo đã được buông xuống, đồng thời đốt lửa báo hiệu cho quân Tùy ở ngoài tấn công.
Nhưng ở chỗ cửa thành vẫn còn ác chiến. Quân coi giữ ở cửa thành chỉ có hơn một trăm người. Nhân số không phải nhiều. Nhưng đúng lúc này, tướng phòng giữ nhà kho Giang Dương, Trương Văn Kỳ đã suất lĩnh hơn ba trăm thân binh tiến tới cửa thành thị sát.
Trương Văn Kỳ thấy quân Tùy đánh vào trong thành, không khỏi giận dữ, thét lên ra lệnh cho thân binh tấn công thám báo quân Tùy, bảo vệ cửa thành. Song phương triển khai một trận tranh đoạt đầy máu ở ngay cửa thành.
Thân binh của Trương Văn Kỳ giục ngựa, tay cầm trường mâu xông tới giết. Mà thám báo của quân Tùy thì lá chắn và chiến đao, một nhóm đang đánh với quân coi giữ cửa thành, một nhóm khác thì ngăn chặn ba trăm thân binh của Trương Văn Kỳ đang tiến tới.
Thời gian từng phút trôi qua, song phương đã giết tới đỏ cả mắt. Không ngừng có người kêu thảm ngã xuống đất. Bởi tướng Ngụy Trương Văn Kỳ có tiễn pháp cao minh, cho nên y chỉ đứng ở sau bắn trộm. Mỗi một lần y giơ cung bắn tên, là có một người thám báo quân Tùy trúng tên ngã xuống. Mỗi một mũi tên đều chuẩn xác bắn trúng vào cổ họng.
Thẩm Quang giận dữ. Những thám báo này đều là đồ đệ tự tay y dạy dỗ. Không ngờ lại chết ở tên bắn lén. Y thét lớn một tiếng, vung chiến đao lên, chém đứt đầu một người kỵ binh Tùy, đoạt được chiến mã của y. Thẩm Quang nhảy lên chiến mã, dùng trường mâu vừa cướp được, nhanh như chớp phóng tới hướng Trương Văn Kỳ.
Trương Văn Kỳ chính đang giương cung lắp tên, nhắm một người thám báo quân Tùy. Trường mâu đột nhiên đâm tới, y trốn tránh không kịp, trường mâu đã đâm sâu vào cổ họng của y. Lực đâm thật lớn khiến cho y bay lên trời, ngã khỏi ngựa. Trường mâu khiến y tươi sống đóng đinh trên mặt đất
Lúc này, cửa thành rốt cuộc đã được mở ra. Kỵ binh quân Tùy mãnh liệt lao vào thành, chạy về hướng nhà kho bên trong…
Đội tàu bắt đầu khởi động, chậm rãi chạy về hướng nhà kho Giang Dương. Đứng ở đầu thuyền có thể nhìn thấy dáng tường thành của nhà kho Giang Dương. Nhưng không ngờ vào lúc này, Dương Nguyên Khánh phát hiện ở nhà kho Giang Dương bay lên ba cột khói.
Các quân sĩ xung quanh vang lên tiếng hô to gọi nhỏ. Hiển nhiên, ai cũng không nghĩ tới, khói báo hiệu của nhà kho Giang Dương không ngờ lại được thiết lập ở trong huyện Giang Dương.
Dương Nguyên Khánh khoanh tay đứng ở đầu thuyền, nhìn chăm chú về hướng cột khói xa xa. Ánh mắt của hắn lại nhìn về thành Giang Đô ở xa hơn. Trong bóng đêm thâm trầm, hắn có thể thấy rõ ràng có ba điểm sáng từ khoảng cách mười dặm.
Thuyền của Dương Nguyên Khánh chậm rãi cập bến ở bến tàu Giang Dương. Lúc này khói báo hiệu trong thành Giang Dương đã bị dập tắt. Dương Nguyên Khánh đi xuống thuyền lớn, đứng ở trong bến chờ Thẩm Quang và Vương Quân Khuếch đi tới. Thẩm Quang quỳ một gối thỉnh tội:
- Ty chức không có kịp thời dập tất khói báo hiêu, khiến cho hành tung của quân ta bị bại lộ. Ty chức tác chiến bất lực, xin điện hạ trách phạt.
- Đây là vấn đề về tình báo, không liên quan gì tới ngươi. Không cần phải tự trách bản thân. Lần này ngươi đã lập được công lao lớn là đoạt được nhà kho Giang Dương, ta sẽ có phong thưởng.
Dương Nguyên Khánh trấn an Thẩm Quang vài câu, lại hỏi Vương Quân Khuếch:
- Tình hình chiến đấu bên trong thành như thế nào rồi?
- Hồi bẩm điện hạ, chiến sự bên trong thành đã chấm dứt. Năm nghìn quân coi giữ đã bị giết hơn ngàn người. Số người còn lại thì đầu hàng. Quân ta thương vong hơn hai trăm người. Mời điện hạ vào trong thành thị sát.
Dương Nguyên Khánh quay đầu cười với Vi Vân Khởi nói:
- Chúng ta cùng vào thành xem một chút!
Vi Vân Khởi vui vẻ nói:
- Nghe nói trong kho của Lý Mật rất nhiều thứ tốt, ta thực muốn vào xem cho biết.
Dương Nguyên Khánh vẫy tay gọi đứa con Dương Ninh, cười hỏi:
- Con muốn cùng phụ thân đi vào hay là muốn ở lại thuyền nghỉ ngơi?
Suốt hành trinh này, Dương Ninh bị say tàu, sức khỏe rất là yếu. Đến khí lực để trả lời đều không có, tinh thần cực kỳ uể oải. Vi Vân Khởi thấy vậy liền nói với Dương Nguyên Khánh:
- Điện hạ, cứ để Thế tử nghỉ ngơi cho tốt!
Dương Nguyên Khánh gật đầu, chỉ vào vài người thân binh căn dặn:
- Chú ý chiếu cố Thế tử!
Bình luận truyện