Chương 9: Khai minh đại điển sinh quái sự cửu đại môn phái thọ nạn tai
Lại nói, sau khi Không Hư đại sư với thân phận Minh chủ bước ra đại diện Vệ Đạo Minh đọc lời thề vệ đạo, giọng sang sảng trầm hùng của đại sư đã thôi thúc quần hùng xả thân vì chính nghĩa, nhiệt huyết sục sôi, quyết tâm chống cự tà ma, phù trì chính đạo để danh lưu vạn đại.
Toàn trường đồng giơ tay lên trời hô vang “Xin thề” chấn động cả không gian. Quần hùng hừng hực khí thế sẵn sàng liều chết kháng ma vệ đạo. Khí thế ấy đã khiến một số nhân vật thuộc phe quần tà có mặt phải chùn nhụt, không dám buông lời khích bác hay giễu cợt như kỳ trước.
Khi thanh âm lắng xuống, đâu đó chợt nổi lên một giọng nói ồm ồm :
- Xin cho hỏi một câu. Trong số các vị lãnh đạo Vệ Đạo Minh sao chỉ thấy toàn là bại tướng dưới tay Hồng Phát Ma Vương không vậy. Vị tiền bối đã từng đả bại Hồng Phát lão ma đâu rồi.
Người vừa lên tiếng là một đại hán cao lớn uy mãnh, dáng vẻ thô mãng, nước da ngăm đen dạng người dãi dầu nắng gió, trông y phục thì là người quan ngoại. Những người như thế thường chất phác thẳng thắn, ăn nói chẳng hề khách sáo nên các long đầu thủ lĩnh Vệ Đạo Minh cũng không tiện phiền trách. Vả chăng gã chỉ nói sự thật.
Không Hư đại sư còn đang lúng túng không biết nên đối đáp thế nào thì vừa may chưởng môn Thiên Sơn phái La Thiện Hùng đỡ lời :
- Vị tiền bối ấy đã ẩn cư nhiều năm nên không màng danh lợi.
Đại hán kia lại cười khanh khách nói :
- Nói vậy thì các vị đây đều là những kẻ ham mê danh lợi chứ gì.
Diệu Tâm sư thái vốn tính không dịu chút nào, tức giận thét lớn :
- Các hạ là ai mà dám đến đây ăn nói bừa bãi. Định gây sự với bản minh chăng ? Có giỏi thì hãy lên đây cùng bần ni quyết đấu một trận.
Đại hán ngửa cổ cười lớn, tay nắm chặt bảo đao đeo bên hông, quát trả :
- Mụ là người tu hành mà sao lại lắm sân si thế. Đấu thì đấu. Chẳng lẽ ta sợ mụ sao.
Lời nói chưa dứt là gã đã hùng hục rút đao xông tới. Khách võ lâm phần lớn đều thích ồn ào, thấy sắp có cuộc quyết đấu đều lớn tiếng hò reo đốc thúc. Không khí cực kỳ náo nhiệt khiến cuộc lễ mất hẳn vẻ trang nghiêm.
Có ai đó trong đám quần hào lớn tiếng nói :
- Ngươi mà lưu được một vết sẹo trên mặt mụ thì ta sẽ thưởng cho nghìn lượng.
Một kẻ khác lại tiếp :
- Ngươi mà chém đứt giải lưng quần của mụ thì lão phu sẽ thưởng cho vạn lượng.
Đại hán nghe nói đến số mục vạn lượng bất giác sửng người, chau mày vài lượt ra vẻ suy tính, rồi nhìn Diệu Tâm sư thái cười hề hề nói :
- Mụ cho ta chém đứt giải lưng quần, khi được vạn lượng ta sẽ chia cho mụ phân nửa.
Quần hào nghe nói đều bật cười hố hố, khen đại hán giỏi tính toán khiến gã hứng chí, nói :
- Thế nào ? Mụ đồng ý chia đôi chứ ? Năm nghìn lượng không phải là con số nhỏ đâu. Đủ cho mụ tiêu xài trong mấy năm ấy nhỉ.
Diệu Tâm sư thái bị đem ra làm trò cười, nộ khí xung thiên, quát to :
- Đồng ý. Ta đồng ý tiễn ngươi về Tây Thiên.
Đại hán lớn tiếng đáp lại :
- Người cần về Tây Thiên là mụ chứ đâu phải ta. Mụ đi tu chứ ta có đi tu đâu.
Đoạn gã quay xuống hỏi quần hào :
- Dám hỏi chư vị ta nói thế có đúng không ?
Quần hào phần đông đều có tính thích ồn ào và hiếu sự, liền cười vang và đồng thanh khen phải. Đại hán càng thêm hứng chí, thúc giục :
- Mụ mau đến đây để ta kiếm vạn lượng coi.
Quần hào ôm bụng cười rộ khiến Diệu Tâm sư thái tức uất không nói nên lời. Nhận thấy nếu cứ để sự việc tiếp diễn thì cuộc lễ khai minh sẽ trở thành trò cười, Bang chủ Cái Bang Hà Vĩnh Tuấn liền can thiệp :
- Hôm nay là ngày bản minh cử hành đại điển, không nên có sự xung đột gây mất hòa khí.
Đại hán hừ lạnh nói :
- Lão là ai mà xen vào phá cuộc làm ăn của ta.
Hà Vĩnh Tuấn nghiêm giọng nói :
- Tại hạ là bang chủ Cái Bang Hà Vĩnh Tuấn. Hôm nay bản minh cử hành đại điển là để tập hợp lực lượng kháng ma vệ đạo. Các hạ nếu không ủng hộ bản minh thì cũng không nên gây rối phá hỏng đại lễ.
Đại hán thấy có mấy vị chưởng môn tiến đến sau lưng họ Hà, sắc diện hầm hầm đằng đằng sát khí thì đâm ngán, vội lui lại phía sau, nói :
- Các ngươi nhớ đấy. Các ngươi phá hỏng việc làm ăn của ta. Việc này ta không quên đâu.
Nói đoạn y quay lưng đi vào đám đông. Hà Vĩnh Tuấn thở dài, vòng tay hướng vào quần hào nói :
- Chư vị. Hôm nay là ngày khai minh đại điển. Mong chư vị ăn nói cẩn trọng cho.
Có ai đó trong quần hào lại lên tiếng :
- Từ sáng đến giờ bọn ta chỉ mới nói chứ chưa được ăn. Đến khi nào mới đãi ăn vậy hả.
Quần hùng lại được dịp cười vang thỏa thích. Vả lại ai cũng thích được ăn nhậu không mất tiền. Một kẻ nào đó giọng lưỡi sắc bén tiếp lời :
- Chẳng lẽ Vệ Đạo Minh lại keo kiệt bủn xỉn đến mức chẳng dám bỏ ra vài lượng bạc để chiêu đãi đồng đạo võ lâm mừng ngày khai minh lập hội.
Đề nghị ấy rất hợp lý nên được toàn trường ủng hộ. Hơn nữa, trời quá trưa, ai nấy đều đói bụng, nếu được no say miễn phí một bữa thì còn gì sướng bằng. Quần hào nhiệt liệt tán đồng, hoan hô vang dội.
Dẫu thực đơn giản dị cách mấy thì tổng chi phí để chiêu đãi hơn vạn tay bợm nhậu này cũng sẽ lên đến cả chục vạn lượng bạch ngân, ngân quỹ của Cửu đại môn phái không sao đảm đương nổi. La Thiện Hùng chưởng môn Thiên Sơn phái thầm tính toán mà tiếc đứt ruột, vội tiến tới rỉ tai Hà Vĩnh Tuấn vì sợ lão nhận lời. Ăn mày vốn quen ăn uống đạm bạc, bữa ăn chẳng tốn kém bao nhiêu nên chắc không nghĩ đến việc ăn nhậu của bọn quần hào tốn kém đến thế nào.
Hà Vĩnh Tuấn nghe nói thì thoáng cau mày, song chưa kịp phân bua thì bỗng đâu lại có một giọng cười nhạt âm trầm từ xa vọng đến :
- Chỉ e các người chờ đợi uổng công, rồi cuối cùng vẫn phải mang bụng đói mà xuống núi. Người ta sắp nhà tan cửa nát, sao có thể chiêu đãi các người được.
Diệu Tâm sư thái mượn cơ hội này trút cái tức uất trong người ra, liền quát lớn :
- Ngươi nói thế là có ý gì ?
Người kia vẫn ẩn thân đâu đấy trong đám đông không chịu lộ diện, và lại nói :
- Vị danh túc phái Nga My còn quá nhiều sân si, e khó tu thành chính quả. Ý của lão phu là nếu các vị vẫn chưa mời được vị tiền bối kia ra mặt thì khó mà vượt qua được kiếp nạn lần này.
Nghe trong lời nói người kia chứa đầy ẩn ý, Không Hư đại sư nghiêm trang chắp tay xá dài, nói :
- A di đà phật. Lời nói của thí chủ chứa đựng huyền cơ, lão nạp ngu muội không hiểu. Thí chủ có thể nói rõ hơn được chăng ?
Người kia bật cười khen :
- Không Hư quả là cao tăng đắc đạo, ngôn từ khác hẳn kẻ thường tục.
Không Hư đại sư chắp tay đáp :
- Lão nạp thật tình không dám nhận. Xin được lắng nghe cao luận.
Người kia nói :
- Lão phu nghe nói Hồng Phát lão ma đã mời được sư thúc của lão là Bạch Phát Đồng Tử xuống núi trợ giúp. Lại còn nghe phong thanh dường như Hắc Sát lão ma cũng đã mời được vị trưởng bối nào đó. Mấy lão quỷ đó đều không phải là những nhân vật dễ đối phó.
Tin tức này làm chấn động toàn thể quần hùng, mọi người xôn xao bàn tán.
Hồng Phát Ma Vương và Hắc Sát Ma Vương đã là những nhân vật rất khó đối phó. Trưởng bối của bọn lão đương nhiên phải càng ghê gớm hơn. Những bậc thức giả đều thở dài, thầm than cho kiếp vận võ lâm. Một số tiền bối cao niên từng biết qua thủ đoạn tàn khốc của bọn Bạch Phát Đồng Tử thì lại càng lo lắng hơn.
Toàn trường cực kỳ náo nhiệt, nhưng không khí lại đầy vẻ căng thẳng bất an.
Giữa cảnh ồn ào mạnh ai nấy nói, đột nhiên từ dưới chân núi có giọng ngâm nga trầm ấm truyền lên :
"Lòng trời là lòng ta
Hành thiện là chí hướng
Diệt ác tức làm lành
Kiếm bạt quỷ thần kinh.”
Tiếp đó là một giọng nói hiền hòa :
- Môn hạ Huyền Đô Bát Cảnh Cung phụng mệnh chưởng giáo sư tôn mang lễ vật đến chúc mừng đại điển.
Quần hùng kinh ngạc đồng loạt quay nhìn xuống chân núi. Tất cả đều vô cùng ngạc nhiên vì trước nay chưa một ai từng được nghe nói đến danh hiệu Huyền Đô Bát Cảnh Cung bao giờ.
Toàn trường đang lúc ồn ào đột nhiên lặng phắc. Tất cả đều chăm chú nhìn xuống sơn đạo.
Mãi một lúc sau, mọi người mới trông thấy một trung niên đạo nhân dẫn theo chín tiểu đạo sĩ đủng đỉnh đi lên. Trên tay đạo nhân bưng mâm lễ vật. Chín tiểu đạo sĩ lưng đeo trường kiếm, sắc diện đều vui vẻ hồn nhiên. Bọn họ chậm rãi tiến lên như kẻ nhàn du, xem ra chẳng hề vội vã.
Lên đến nơi, đạo nhân đi thẳng đến trước Không Hư đại sư chắp tay nói :
- Vô lượng thọ phật. Bần đạo phụng mệnh chưởng giáo sư tôn mang lễ vật đến chúc mừng đại điển. Mong đại sư hãy thu nhận.
Không Hư đại sư niệm phật hiệu nói :
- A di đà phật. Lão nạp đại diện bản minh xin đa tạ tấm lòng của quý giáo.
Sau khi bảo Không Minh đại sư thu nhận lễ vật, Không Hư đại sư lại nói :
- Quý giáo đã có lòng vì chính đạo sao không tham gia công cuộc giáng ma vệ đạo.
Đạo nhân điềm nhiên đáp :
- Chưởng giáo sư tôn dạy rằng cuộc điển lễ này chỉ là trò hề vô bổ, cho nên lão nhân gia không muốn hòa mình vào vũng nước đục này. Vả chăng, bản giáo đang có hiềm khích với Hắc Y Giáo nên không rảnh để lo việc khác. Chỉ vì tôn trọng quy củ giang hồ nên chưởng giáo sư tôn mới sai bần đạo mang lễ vật đến mừng.
Lời nói thẳng thừng chẳng chút khách sáo, song quần hùng chẳng mấy để ý, bởi thông tin về việc Huyền Đô Bát Cảnh Cung đang có hiềm khích với Hắc Y Giáo khiến bọn họ quan tâm hơn. "Thế ra thực lực của Huyền Đô Bát Cảnh Cung cũng đâu phải tầm thường", ai nấy đều nghĩ vậy, và thầm mừng vì bớt được một mũi giặc là Hắc Y Giáo.
Đột nhiên trong đám đông có kẻ thét lên :
- Thì ra chính các ngươi đã hạ sát đại sư huynh của ta.
Rồi một bóng đen to lớn từ giữa đám quần hào phía ngoài phóng vụt lên xông thẳng đến chỗ đạo nhân. Thân hình gã kia nhào lượn trên cao như ác điểu, lướt qua đầu quần hùng mà đâm bổ xuống đầu đạo nhân Huyền Đô Bát Cảnh Cung với khí thế khiếp người.
Quần hùng hét lên thất thanh. Bọn Không Hư đại sư rất muốn ra tay viện trợ, nhưng gã kia xuất thủ quá bất ngờ, như sét đánh không kịp bưng tai, nên không sao ngăn kịp. Ai nấy đều thầm lo lắng. Đạo nhân Huyền Đô Bát Cảnh Cung đến đây dâng lễ chúc mừng, nếu như có chuyện gì bất hạnh thì còn đâu mặt mũi chủ nhà.
Toàn trường như chết lặng.
Nào ngờ, đạo nhân khẽ cười nhạt một tiếng, phiêu thân lui về phía sau. Dù thế công của gã kia cực kỳ hung mãnh nhưng thân pháp của đạo nhân cũng thật phiêu hốt.
Đồng lúc đó có tiếng quát trong trẻo, ánh bạch quang lấp loáng, mấy tiểu đạo sĩ đã đồng thời xuất kiếm, chín người bày trận thế vây lấy gã kia. Từ lúc bọn họ xuất kiếm, tiến bước cho đến lúc xuất chiêu chỉ trong chớp mắt là đã hoàn thành. Động tác đã cực kỳ mau lẹ, thân pháp lại nhẹ nhàng phiêu dật trông thật mỹ quan.
Gã kia mất mục tiêu, vừa hạ thân xuống đất, trong lúc hạ bàn chưa vững thì đã bị chín mũi kiếm vây lại. Mỗi mũi kiếm đều chia ra trỏ vào toàn những yếu huyệt trên người địch nhân. Mấy chỗ trọng yếu trên người đều bị mũi kiếm kiềm chế, chỉ cần khẽ xê dịch một chút là đâm vào ngay. Các tiểu đạo sĩ tuy công phu hỏa hầu chưa cao lắm, nhưng nhờ trận pháp biến ảo khôn lường, lại xuất kiếm đúng thời cơ nên ngay chiêu đầu mà đã kiềm chế được địch nhân.
Đến lúc này nhìn lại mới thấy gã kia là một hắc y nhân tuổi trạc tam tuần, dung mạo âm lạnh có vẻ xảo quyệt. Đạo nhân khẽ cười nhạt, nói :
- Thì ra ngươi chính là môn đồ của lão Hắc Sát Ma Vương đấy.
Đoạn đạo nhân tiến tới vung chỉ điểm vào mấy huyệt đạo kiềm chế gã kia. Sau đó các tiểu đạo sĩ thu kiếm lại. Và đạo nhân truyền lệnh :
- Hãy trói hắn lại để giải về cho chưởng giáo sư tôn định đoạt.
Các tiểu đạo sĩ vâng dạ, vì không có dây thừng nên đành dùng tạm dây buộc kiếm trói gã kia lại. Bấy giờ, quần hùng mới định thần, thì thầm bàn tán về trận pháp lợi hại của các tiểu đạo sĩ và công phu của Huyền Đô Bát Cảnh Cung. Đến lúc này bọn họ mới biết chuyện hiềm khích giữa Huyền Đô Bát Cảnh Cung và Hắc Y Giáo chính là do bọn họ đã giết chết đại đệ tử của Hắc Sát Ma Vương mà ra. Do vậy, lòng tôn kính Huyền Đô Bát Cảnh Cung cũng tăng lên mấy phần.
Chưởng môn Thiên Sơn phái La Thiện Hùng tiến ra chắp tay vái, hỏi :
- Tại hạ là La Thiện Hùng, chưởng môn Thiên Sơn phái. Chẳng hay đạo trưởng xưng hô thế nào ?
Đạo nhân tủm tỉm cười đáp :
- Bần đạo pháp hiệu Nhất Trần, thuộc Ngọc Hư Cung trong số Bát Cảnh Cung ở Huyền Đô Quan.
La Thiện Hùng nói :
- Khai minh đại điển của bản minh là để hiệu triệu quần hùng giáng ma vệ đạo, sao đạo trưởng lại bảo là trò hề vô bổ ? Hơn nữa, quý giáo có hiềm khích với Hắc Y Giáo cũng như bản minh đang xung đột với Thiên Ma Giáo. Chúng ta đều cùng chung mục đích kháng ma vệ đạo thì càng phải liên kết để lập mặt trận giáng ma chứ.
Đạo nhân nói :
- Khi nãy bần đạo nghe có vị thí chủ bảo rằng e khó vượt qua kiếp nạn. Nhưng tiếc là kiếp nạn đã xảy ra rồi. Trên đường đến đây, bần đạo nghe đồn đãi rất nhiều.
Ngừng lời giây lát lão lại nói thêm :
- Lúc lên núi, bần đạo thấy đằng xa ở phía sau có mấy vị đạo hữu đang dắt dìu nhau, xem chừng đều thọ thương cả. Chỉ lát nữa là bọn họ sẽ lên đến đây ngay thôi.
Quần hùng còn đang ngơ ngác chưa kịp hỏi rõ thì đã thấy một nhóm hơn mười đạo nhân đang dắt dìu nhau lên núi, xem ra người nào cũng thọ trọng thương đúng như lời Nhất Trần đạo nhân vừa nói. Theo y phục thì bọn họ là môn hạ Côn Luân. Bọn đệ tử đi theo Nhất Chân Tử vội vã chạy xuống nâng đỡ chúng đồng môn. Nhất Chân Tử cả kinh hỏi :
- Đã xảy ra chuyện gì thế ?
Bọn đạo nhân phục lạy dưới chân lão đạo, khóc lóc thảm thiết, bẩm báo :
- Sư phụ ơi. Bản phái gặp kiếp nạn, bị bọn Thiên Ma Giáo tập kích. Đạo quan đã bị bọn chúng thiêu hủy. Các sư huynh đệ đều hy sinh, chỉ còn lại bọn đệ tử liều chết phá vây chạy được đến đây để bẩm báo với sư phụ.
Nhất Chân Tử nghe xong tức thì miệng hộc máu tươi, ngã lăn ra đất bất tỉnh. Quần hùng xúm lại đỡ lão vào trong đại điện lo việc cứu cấp.
Tình hình trên núi hãy còn đang hỗn loạn thì lại có thêm một nhóm người nữa mình đầy thương tích dáng vẻ thất thần hốt hoảng chạy lên. Bọn họ là đệ tử phái Điểm Thương, và nguyên do cũng tương tự như phái Côn Luân.
Quần hùng ai nấy đều hốt hoảng, thầm lo lắng cho số phận bản phái.
Thấy chưởng môn phái Không Động lo lắng bất an, Nhất Trần đạo nhân đang đứng cạnh đấy nói :
- Thạch chưởng môn hãy yên tâm. Trên đường đến đây bần đạo có đi qua địa phận quý phái. Bần đạo nhận thấy ở đấy vẫn bình yên, chắc không có gì xảy ra đâu.
Long Quyền Phong Vân Thạch Vũ nghe nói cũng cảm thấy yên tâm, hỏi nhỏ :
- Đạo trưởng. Quý giáo võ học cao siêu, thế lực không nhỏ. Sao trước giờ tại hạ chưa từng được nghe ai nhắc đến danh hiệu quý giáo.
Đạo nhân mỉm cười đáp :
- Trước đây bọn bần đạo bế quan ẩn tu, không giao thiệp quan hệ với những người thuộc giới võ lâm. Sở dĩ lần này bọn bần đạo buộc phải ra mặt là vì đã lỡ gây nên thù oán với bọn Hắc Y Giáo rồi. Chuyện đã lỡ, không sao được, đành phải xuất đạo một phen.
Thạch Vũ hỏi :
- Do đâu mà chư vị đạo trưởng kết thù với bọn Hắc Y Giáo thế.
Đạo nhân đáp :
- Mấy tháng trước, có một tên đồ đệ của Hắc Sát lão ma đột nhiên tìm đến Huyền Đô Quan, nói là lỡ đường xin được tá túc qua đêm. Bọn bần đạo vốn chẳng muốn sinh sự rắc rối nên đã đồng ý cho hắn ở lại. Nào ngờ đến tối hắn chợt nổi hung tính, vô cớ gây rối, đòi bọn bần đạo phải đi săn thú rừng về khoản đãi hắn. Vô lượng thọ phật. Đương nhiên là bọn bần đạo phải từ chối. Thế là xung đột phát sinh, và cuối cùng hắn đã bị giết chết.
Thạch Vũ lại hỏi :
- Theo nhận xét của đạo trưởng thì tình hình các phái còn lại thế nào ?
Đạo nhân trầm ngâm nghĩ ngợi giây lát, rồi mới từ tốn đáp :
- Tổng đà Cái Bang đóng trong thành Lạc Dương, chắc không sao. Còn phái Võ Đang cũng chỉ cách đây hơn trăm dặm, chắc cũng chẳng xảy ra việc gì đâu. Còn các phái khác thì không chắc.
Tuy hai người bọn họ nói chuyện rất khẽ, song cũng có nhiều người nghe được. Mọi người dần dần lấy lại bình tĩnh. Trên núi dần yên tĩnh trở lại. Chỉ còn nghe đâu đây những tiếng tụng kinh niệm phật siêu độ vong hồn người đã khuất.
Lát sau, lại có mấy tên khất cái hối hả lên núi, khiến Bang chủ Cái Bang Hà Vĩnh Tuấn kinh hãi thất sắc, nhưng khi nhìn lại thấy bọn họ vẫn bình yên vô sự, lão mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn khất cái đến trước mặt lão khom lưng hành lễ. Hà Vĩnh Tuấn hỏi gấp :
- Có chuyện gì thế ?
Một tên đại diện nói :
- Bẩm Bang chủ. Lực lượng Thiên Ma Giáo tiến đánh Tổng đà bản bang hồi tối hôm kia. Nhưng khi vừa đến Hoàng Hà thì bị Thiên Nhất Giáo chặn đánh, và đã bị thiệt hại nặng nề mà phải rút lui.
Hà Vĩnh Tuấn cùng bọn môn hạ Cái Bang trên núi đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được khối đá nặng nghìn cân. Họ Hà lại hỏi :
- Trên đường đến đây, các ngươi có nghe nói tình hình trên Võ Đang Sơn thế nào không ?
Tên khất cái đáp :
- Bẩm Bang chủ. Nghe nói Võ Đang Sơn vẫn bình yên.
Cũng giống như Cái Bang, Huyền Hạc đạo trưởng cùng bọn đệ tử Võ Đang cũng thở phào nhẹ nhõm, như vừa cất được gánh nặng trong lòng.
Lát sau, lại có mấy tên khất cái nữa lên núi báo cáo :
- Lực lượng Hắc Y Giáo tiến vào Tứ Xuyên đã bị Bách Độc Giáo chặn đánh dọc đường, toàn quân đều bị tiêu diệt.
Lại đến lượt Thiên Linh Tử và Diệu Tâm sư thái vơi nỗi âu lo. Ngay lúc ấy, bỗng đâu từ dưới chân núi có tiếng nói truyền lên :
- Bách Độc Giáo Lỗ giáo chủ tọa hạ phụng mệnh mang lễ vật đến.
Tiếp đó là một bóng người lướt nhanh lên núi, thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân. Người kia là một lam y đại hán, hạ thân trước Không Hư đại sư, nghiêng mình nói :
- Giáo chủ bản giáo bận thống lĩnh giáo chúng thảo phạt Hắc Y Giáo nên sai bản tòa mang lễ vật đến.
Diệu Tâm sư thái hỏi :
- Giáo chủ Bách Độc Giáo họ Lỗ hay sao ?
Lam y đại hán Bách Độc Giáo hừ lạnh nói :
- Mụ này hỏi lạ. Giáo chủ bản giáo nếu không họ Lỗ thì là họ gì ?
Liền đấy lại có tiếng nói từ dưới núi truyền lên :
- Thiên Nhất Giáo Hà giáo chủ tọa hạ phụng mệnh mang lễ vật đến.
Chỉ trong chớp mắt là đã có thêm một hoàng y đại hán lướt đến đứng bên cạnh lam y đại hán Bách Độc Giáo, và cũng mang đến một mâm lễ vật.
Quần hùng càng thêm kinh ngạc. Các danh hiệu Lỗ giáo chủ, Hà giáo chủ nghe rất lạ tai. Không ai hiểu bọn họ là những nhân vật thế nào. Nhưng đã là những người đứng đầu hai đại giáo phái tiếng tăm lừng lẫy, uy thế hiển hách lại vừa đánh bại Thiên Ma Giáo và Hắc Y Giáo thì chắc chắn cũng chẳng phải là nhân vật tầm thường.
Thế là võ lâm lần lượt xuất hiện ba đại bí ẩn mà ai ai cũng muốn khám phá. Thứ nhất là lai lịch của vị tiền bối đã từng đả bại Hồng Phát Ma Vương. Thứ hai là lai lịch của Huyền Đô Bát Cảnh Cung và thứ ba là lai lịch của hai vị Lỗ giáo chủ và Hà giáo chủ.
Hai nhân vật của Bách Độc Giáo và Thiên Nhất Giáo sau khi trao xong lễ vật liền lập tức xuống núi. Vị đạo nhân Huyền Đô Bát Cảnh Cung hàn huyên với Thạch Vũ vài câu rồi cũng xuống núi. Chỉ chuyện vãn mấy lời mà họ Thạch tỏ ra rất khâm phục đạo nhân.
Mọi người nhìn theo mà lòng đầy thắc mắc ...
Bình luận truyện