Thiển Hạ Vi Lương
Chương 50
Lo lắng cho Vương Mộng Khuê chưa hết đau đớn trước sự đi ra của Lãnh Thế Hiên, cho nên Lâm Thiển Hạ không chuyển về nhà Tập Vi Lương ngay lập tức, mà vẫn ngủ ở ký túc xá trường cô hơn lqd một tháng. Cuối cùng là Vương Mộng Khuê dùng mọi cách khăng khăng đuổi, cô mới hậm hực dọn về "Quân lâm thiên hạ" .
Học kỳ thứ nhất Đại học năm 3 vừa kết thúc, nhiều sinh viên không phải vội vàng chuẩn bị thi nghiên cứu, cũng vội vàng thi bảy tám cái chứng chỉ, Vương Mộng Khuê cũng không ngoại lệ.
Có thể sớm đứng dậy từ quá khứ, Vương Mộng Khuê dùng hết khả năng khiến cuộc sống của mình trở nên bận rộn. Cô học chuyên ngành "Công trình thuỷ lợi" đối với nữ sau khi tốt nghiệp đi tìm việc không có nhiều ưu thế khi cạnh tranh ở vị trí công tác, vì vậy lqd cô giống như nhiều bạn nữ thi bằng chứng nhận kế toán cao cấp, để mình có nhiều đường lựa chọn nghề nghiệp trong tương lai.
Lâm Thiển Hạ nhìn Vương Mộng Khuê chú tâm vùi đầu vào học kế toán như thế, lo lắng trong lòng dần dần nguôi bớt.
Khác đại đa số sinh viên, Lâm Thiển Hạ thầm nghĩ làm ngành thẩm mĩ cô không có chút thiện cảm với bảy tám cái chứng chỉ kia. Bây giờ cô đã có chỗ dựa rất tốt, cho nên không có cái gọi là áp lực tìm việc làm. Dĩ nhiên cô không lười biếng đến mức hi vọng tương lai mình làm một bà nội trợ. Cô nhìn lại, chờ lúc sắp tốt nghiệp đại học lo những vấn đề này cũng chưa muộn.
. . . . . .
Tập Vi Lương sinh vào cuối năm, mẹ anh chuyển dạ vào ngày, làng chài nhỏ xảy ra trận bão tuyết suốt đêm.
Tỉnh K có mấy thành phố có độ cao so với mực nước biển khá cao, hàng năm mùa đông đến mức độ không khí lạnh và tuyết rơi không giống nhau. thành phố K là thủ phủ của tỉnh K, theo thống kê bình thường vài chục năm mới có một trận bão tuyết .
Dù năm nay thành phố K có tuyết hay không, cũng không ngăn cản được sinh nhật Tập Vi Lương sắp đến.
Luôn được Tập Vi Lương hậu hạ như Thái Hoàng thái hậu, việc ăn uống cả ngày không nói. Mọi công việc nhà Lâm Thiển Hạ gần như cũng không phải làm, nói cô không ngượng ngùng là không thể nào.
Từ trước đến nay,trong lòng Lâm Thiển Hạ luôn "biết ơn" nên lặng lẽ quyết định, ngày sinh nhật Tập Vi Lương, nhất định phải báo đáp ân tình của anh.
Vì muốn cho Tập Vi Lương một ngạc nhiên lớn, mỗi tuần Lâm Thiển Hạ giấu anh lén đến"Câu lạc bộ Phu nhân" rất nổi tiếng ở trung tâm thành phố K học nấu ăn.
Câu lạc bộ này thu lệ phí, nhưng hội phí một năm không cao lắm, khoảng 500. Bình thường mỗi tháng họ sẽ tổ chức nhiều hoạt động khác nhau, như triển lãm tranh, âm nhạc… Cứ ba ngày sẽ cung cấp cho hội viên một số bài chuyên ngành, ví dụ chăm sóc da, giảm cân, nấu nướng Trung Quốc và phương Tây và bí quyết nhỏ trong cuộc sống…
Tình cờ một lần Lâm Thiển Hạ biết được câu lạc bộ này, cô nghe nói chủ câu lạc bộ là tình nhân của một cán bộ cao cấp thành phố K. Lần đầu tiên cô đến "Câu lạc bộ Phu nhân" hơi hối hận. Vì hội viên trẻ nhất cũng đã hai mươi tám tuổi, đa số là phụ nữ lqd khoảng bốn mươi tuổi. Lúc mấy bà thấy cô đều nghĩ câu lạc bộ mới thuê một cô gái trẻ.
Chương trình học của Câu lạc bộ Phu nhân dù giáo viên mỗi lớp dạy khác nhau hơi thiều chuyên nghiệp, nhưng mỗi người đều có sở trường của mình. Ví dụ,lớp Lâm Thiển Hạ học nấu ăn, cô giáo giảng bài về bữa ăn Trung Quốc và phương Tây gần như tinh thông mọi thứ, cô còn rất kiên nhẫn, đối với giống "tay mơ” cái gì cũng không biết như Lâm Thiển Hạ dạy vô cùng kỹ lưỡng.
Năm cậu thiếu niên được Tập Vi Lương đưa về đơn vị, không lay chuyển được vì Lâm Thiển Hạ đang quấn chặt lấy bọn họ còn hơn em gái ngây thơ của họ. Mỗi ngày phải nuôi heo không nói, hơn nữa cứ vài ngày phải ăn đồ ăn làm Lâm Thiển Hạ một lần mà thức ăn cô làm không khá hơn thức ăn cho heo bao nhiêu.
Qua mấy tháng, nấu ăn ở lớp được cô giáo dạy kỹ lưỡng và mình mỗi ngày kiên trì không ngừng trong khi học, tay nghề nấu nướng của Lâm Thiển Hạ tiến bộ vượt bậc.
Tắt bếp, đổ thức ăn vào dĩa.
Lâm Thiển Hạ nhìn dĩa măng xào thịt màu trắng ở giữa bàn bề ngoài cũng không tệ, đầy mong đợi nếm thử một miếng.
Ừ… mùi vị ngon miệng, không quá mặn, cũng không quá nhạt.
Đối với mình không bỏ học nấu ăn, Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất may mắn. Tập Vi Lương có dạy cô nấu ăn, nhưng cô đến muối ăn và bột ngọt cũng không phân biệt được, khi đó cô thất vọng nghĩ chẳng lẽ nấu ăn cũng như những bài kiểm tra môn lý hóa gặp đề khó như nhau không phải chỉ cần bạn cố gắng sẽ làm được sao?
Sự thật chứng minh không phải như thế. Lâm Thiển Hạ không có năng khiếu, nhưng cô luôn kiên trì không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng có thể "xuống phòng bếp" rồi.
Cô vui mừng nghĩ, tố chất cơ bản để trở thành một người vợ hiền cô đã có đủ, cuối cùng cũng có thể "ưỡn ngực làm người" rồi!
Lâm Thiển Hạ cố gắng làm sinh nhật cho Tập Vi Lương. Cô không biết trong quân đội có truyền thống mừng sinh nhật các đồng đội hay không, nhưng trực giác của cô cho rằng bản tính lạnh nhạt của Tập Vi Lương chắc mười mấy năm không làm sinh nhật.
Lâm Thiển Hạ không có sinh nhật hàng năm, nhưng cô vẫn cảm thấy Tập Vi Lương hơi đáng thương. Cô hi vọng ngày sinh nhật của Tập Vi Lương sẽ náo nhiệt một chút, anh có thể nhận được nhiều lời chúc mừng của mọi người. Cô quyết định ngày đó sẽ mời Ngụy Lễ Quần, Vương Mộng Khuê và năm cậu thiếu niên.
Lâm Thiển Hạ tổ chức sinh nhật cho Tập Vi Lương, định giấu anh, kết quả không ngờ, lúc năm cậu nghịch ngợm vừa nuôi heo vừa hưng phấn thảo luận, đúng lúc Tập Vi Lương nhàm chán đến xem bọn họ nghe được.
Trong lòng Tập Vi Lương rất ấm áp, vì vợ càng ngày càng thương mình vô cùng thỏa mãn. So với náo nhiệt, anh thích bữa cơm lãng mạn cùng Lâm Thiển Hạ trong thế giới hai người hơn. Anh lập tức ra lệnh cho năm người bạn nhỏ, ngày sinh nhật anh cấm các cậu đến quấy rầy.
Gương mặt ngây ngô của các cậu vô cùng thất vọng. Tập Vi Lương có chút không đành lòng, vì vậy đồng ý ngày nào đó rãnh rỗi sẽ dẫn các cậu đi ra ngoài ăn một bữa ngon.
Tập Vi Lương sinh nhật vô cùng cấp bách, mấy ngày nay Lâm Thiển Hạ bận rộn học làm bánh sinh nhật. Cô tràn đầy mong đợi một bữa tiệc náo nhiệt. Buổi tối ngày hôm trước biết được, hai lqd ngày trước năm cậu phải tham gia đợt huấn luyện tân binh, không thể tới nhà cô. Sau đó không bao lâu, Ngụy Lễ Quần gọi điện thoại tới nói, anh phải đi công tác, cũng không thể tham gia.
Lâm Thiển Hạ gửi gắm hết hy vọng cuối cùng vào Vương Mộng Khuê. Khi Vương Mộng Khuê biết tất cả mọi người cho leo cây, để tránh làm bóng đèn 1000W, cô rất chu đáo cũng tìm một cái cớ từ chối lời mời của Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ không hề hay biết, vào phòng nhìn Tập Vi Lương đang nằm ở đầu giường đọc báo, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Chỉ có mình cô ăn sinh nhật cùng anh. Không sao, cô sẽ cố gắng tạo cho anh một đêm thật hạnh phúc!
. . . . . .
Lúc Lâm Thiển Hạ từ "Câu lạc bộ Phu nhân" đi ngoài, tay xách một hộp bánh sinh nhật tuyệt đẹp.
Cái này là vừa rồi chính tay cô làm, chỉ có cô và Tập Vi Lương ăn, nên cô làm một cái khoảng 6 tấc(*).
(*) Tấc: 1 tấc = 10 phân = 2,3 cm.
6 tấc = 13,8 cm (hệ đo lường Trung Quốc)
Trên đường về, tâm trạng Lâm Thiển Hạ vô cùng vui vẻ, cho đến khi cô tình cờ gặp lại một ngưởi bạn sơ trung(**).
(**) Sơ trung: trung học cơ sở.
Có câu "vật họp theo loài, người phân theo nhóm". Hồi nhỏ, Lâm Thiển Hạ dậy thì trễ hơn người bình thường. Hình như vào giai đoạn dậy thì tất cả bạn nữ đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp để hấp dẫn sự chú ý của người khác phái, cô vẫn như trước mặc quần áo giản dị.
Trong lớp mộc mạc giống Lâm Thiển Hạ, còn có hai bạn khác. Một người tên là Trần Hiểu, vốn không thích chưng diện; một người tên là Hoàng Thiến, người hơi béo, mặc cái gì cũng không được.
Ba người trở thành bạn thân như hình với bóng.
Trần Hiểu giống Lâm Thiển Hạ, là cô gái gầy nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng noãn sạch sẽ, nhưng ngũ quan không đẹp bằng Lâm Thiển Hạ, mắt hơi nhỏ, nói trắng ra là hơi xấu.
Một cô gái bình thường như vậy, không khiến cho nhiều người chú ý. Nhưng một lần dường như chỉ qua một đêm, cô thành đối tượng trong các cuộc nói chuyện của mọi người trong trường.
Trường của Lâm Thiển Hạ, cũng giống các trường khác, bàn tán về hotboy và hoa khôi của trường. Bạn trai Trần Hiểu, là hotboy trường các cô.
Khi họ đi chung, rất nhiều người ra xem, hai người không xứng đôi.
Con gái lúc đó, ít nhiều có chút kiêu ngạo và trông mặt mà bắt hình dong, khi thấy bạch mã hoàng tử trong lòng mình hẹn hò với một vịt con xấu xí, sẽ ghen tỵ và bất bình, nên nhiều ít sẽ ngay trước mặt hoặc sau lưng châm chọc Trần Hiểu.
Những việc này không có gì đáng trách, nhưng Lâm Thiển Hạ không ngờ, bạn thân của Trần Hiểu - Hoàng Thiến.Cũng cười nhạo Trần Hiểu, hơn nữa gần như này nào lqd cũng nói, chỉ cần thấy Trần Hiểu đi cùng bạn trai của cô là phải mỉa mai cô mấy câu, đáng trách nhất là trong lời nói của cô ta đầy ghét bỏ.
Cuối cùng, Trần Hiểu không chịu nổi gánh nặng, một ngày trước kỳ nghỉ, cô chia tay bạn trai.
Buổi tối hôm Chia tay, Trần Hiểu rúc vào lòng Lâm Thiển Hạ - người duy nhất không châm chọc cô, khóc rất thương tâm.
Khi đó Trần Hiểu khóc nói với Lâm Thiển Hạ, sau này nhất định phải gả cho một người xứng với mình.
Lâm Thiển Hạ không có cách nào biết chính xác được Trần Hiểu chịu áp lực dư luận lớn thế nào, cũng không thể nào biết được tâm hồn non nớt nhạy cảm của Trần Hiểu rốt cuộc bị tổn thương sâu bao nhiêu. Cô vì tức giận, quyết định tuyệt giao với Hoàng Thiến.
Sau đó, vì cha ở Canada Trần Hiểu di dân ra nước ngoài. Bây giờ cô sống như thế nào, có tìm được một người đàn ông xứng với mình hay không, Lâm Thiển Hạ không thể nào biết.
Lâm Thiển Hạ không ngờ, nhiều năm như vậy, mình có thể gặp lại Hoàng Thiến, hơn nữa cô ta lại chào hỏi mình.
Hoàng Thiến nhiệt tình nói chuyện cùng Lâm Thiển Hạ một lát, nói mình sau khi tốt nghiệp trung học không học tiếp, bây giờ đang ở K thành phố làm nhân viên bán hàng trong một cửa hành bán quần áo, còn hỏi Lâm Thiển Hạ phương thức liên lạc, nói có rảnh sẽ tìm cô.
Lâm Thiển Hạ nụ cười để lại số điện thoại rồi vội vã đi.
. . . . . .
Về đến nhà, Lâm Thiển Hạ đi qua cửa phòng ngủ chính nhìn một bức tranh treo trên đầu giường một cái, không khỏi nghĩ thầm nếu Hoàng Thiến thấy Tập Vi Lương không chừng cũng sẽ cười nhạo mỉa mai cô.
Về chiều cao và nhan sắc của mình, Lâm Thiển Hạ chỉ có thể cười khổ. Những thứ này cô không có sự lựa chọn và thay đổi, thay vì ngồi một chỗ bi thương, không bằng đi làm chuyện có ý nghĩa hơn.
Điểu chỉnh lại tâm tình, Lâm Thiển Hạ xách bó rau và thịt bò mới mua ở chợ về tinh thần phấn chấn vào phòng bếp chuẩn bị làm một bàn lớn.
Lúc Tập Vi Lương về, nhìn vào trong bếp thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn. Anh giả vờ không biết gì lại gần, dịu dàng hỏi: "Sao hôm nay em lại xuống bếp?"
Lâm Thiển Hạ nghe tiếng cửa mở bên ngoài biết Tập Vi Lương về. Bây giờ cô đang bận làm cá kho tộ, không quay đầu lại vừa cho thêm bột canh vào cá vừa nói: "Anh ra ngoài trước đi, chút em ra. Hôm nay có thời gien rảnh chứ sao."
Lâm Thiển Hạ ngọt ngào nghĩ hôm nay nhất định phải cho Tập Vi Lương một bất ngờ. Bánh kem cô giấu trong tủ quần áo phòng ngủ, cô đắc ý nghĩ chút nữa Tập Vi Lương chắc chắn sẽ rất vui.
Tập Vi Lương đang mong đợi nhưng không thể hiện ra, ngoan ngoãn đi ra ngoài ngồi vào bàn ăn.
Lâm Thiển Hạ lần lượt đặt xuống bàn từng món, Tập Vi Lương không nhịn được gắp vài miếng nếm thử nhịn được mừng rỡ.
Dù thông qua năm cậu bé anh biết được Lâm Thiển Hạ đang học nấu ăn, nhưng anh không ngờ tay nghề của cô tiến bộ nhanh như vậy. mùi vị không thua kém gì anh làm không nói, món ăn cô làm nếu so với anh làm rõ ràng nhìn ngon hơn rất nhiều.
Không biết rốt cuộc cô mất bao nhiêu thời gian cố gắng luyện tập xào rau. Tập Vi Lương cảm động, im lặng nhẹ nhàng từ phía sau kéo Lâm Thiển Hạ vào lòng, lẩm bẩm nói: "Vợ à, em thật tốt…"
Lâm Thiển Hạ vừa nghe cũng biết mùi vị của mấy món mình làm không tệ, không khỏi có chút dương dương tự đắc. Cô nhếch mép lên, nửa thật nửa đùa nói: "Về sau nhà này do em cầm muôi!"
Cơm nước xong Lâm Thiển Hạ hớn hở đẩy Tập Vi Lương vào phòng, còn tắt đèn.
Cô bảo Tập Vi Lương nhắm mắt lại, sau đó chạy đến tủ quần áo bên cạnh lật mấy cái.
Lâm Thiển Hạ không bị quáng gà, nhờ ánh trăng vẫn có thể thấy đồ vật, không lâu sau, cô thành công châm cây nến.
Tập Vi Lương biết hết, đáy lòng vẫn không nhịn được kích động và mong đợi. Anh nghe lời nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút ánh sáng ấm áp trong nháy mắt đã thắp sáng cả căn phòng tối.
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ…" Tiếng hát vui vẻ của Lâm Thiển Hạ vang bên tai, Tập Vi Lương cuối cùng không nhịn được ôm cô trong lòng thật chặt thật lâu.
"Thiển Hạ, em thật tốt." Mắt Tập Vi Lương lấp lánh nước. Thật ra anh không quan trọng sinh nhật, thậm chí có lúc anh còn không nhớ sinh nhật của mình, nhưng hôm nay Lâm Thiển Hạ làm cho anh, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lâm Thiển Hạ làm nũng trong vòng tay anh, nói thầm, anh cũng rất tốt.
"Đúng rồi, anh nhanh cầu nguyện đi, lúc cây nến còn chưa tắt." Lâm Thiển Hạ nhớ tới còn thiếu khâu cầu nguyện quan trong này, vội vàng thúc giục.
"Ừ được." Tập Vi Lương không kiềm chế được tâm trạng kích động nói: "Vợ ơi, anh hi vọng tối nay em chủ động."
Học kỳ thứ nhất Đại học năm 3 vừa kết thúc, nhiều sinh viên không phải vội vàng chuẩn bị thi nghiên cứu, cũng vội vàng thi bảy tám cái chứng chỉ, Vương Mộng Khuê cũng không ngoại lệ.
Có thể sớm đứng dậy từ quá khứ, Vương Mộng Khuê dùng hết khả năng khiến cuộc sống của mình trở nên bận rộn. Cô học chuyên ngành "Công trình thuỷ lợi" đối với nữ sau khi tốt nghiệp đi tìm việc không có nhiều ưu thế khi cạnh tranh ở vị trí công tác, vì vậy lqd cô giống như nhiều bạn nữ thi bằng chứng nhận kế toán cao cấp, để mình có nhiều đường lựa chọn nghề nghiệp trong tương lai.
Lâm Thiển Hạ nhìn Vương Mộng Khuê chú tâm vùi đầu vào học kế toán như thế, lo lắng trong lòng dần dần nguôi bớt.
Khác đại đa số sinh viên, Lâm Thiển Hạ thầm nghĩ làm ngành thẩm mĩ cô không có chút thiện cảm với bảy tám cái chứng chỉ kia. Bây giờ cô đã có chỗ dựa rất tốt, cho nên không có cái gọi là áp lực tìm việc làm. Dĩ nhiên cô không lười biếng đến mức hi vọng tương lai mình làm một bà nội trợ. Cô nhìn lại, chờ lúc sắp tốt nghiệp đại học lo những vấn đề này cũng chưa muộn.
. . . . . .
Tập Vi Lương sinh vào cuối năm, mẹ anh chuyển dạ vào ngày, làng chài nhỏ xảy ra trận bão tuyết suốt đêm.
Tỉnh K có mấy thành phố có độ cao so với mực nước biển khá cao, hàng năm mùa đông đến mức độ không khí lạnh và tuyết rơi không giống nhau. thành phố K là thủ phủ của tỉnh K, theo thống kê bình thường vài chục năm mới có một trận bão tuyết .
Dù năm nay thành phố K có tuyết hay không, cũng không ngăn cản được sinh nhật Tập Vi Lương sắp đến.
Luôn được Tập Vi Lương hậu hạ như Thái Hoàng thái hậu, việc ăn uống cả ngày không nói. Mọi công việc nhà Lâm Thiển Hạ gần như cũng không phải làm, nói cô không ngượng ngùng là không thể nào.
Từ trước đến nay,trong lòng Lâm Thiển Hạ luôn "biết ơn" nên lặng lẽ quyết định, ngày sinh nhật Tập Vi Lương, nhất định phải báo đáp ân tình của anh.
Vì muốn cho Tập Vi Lương một ngạc nhiên lớn, mỗi tuần Lâm Thiển Hạ giấu anh lén đến"Câu lạc bộ Phu nhân" rất nổi tiếng ở trung tâm thành phố K học nấu ăn.
Câu lạc bộ này thu lệ phí, nhưng hội phí một năm không cao lắm, khoảng 500. Bình thường mỗi tháng họ sẽ tổ chức nhiều hoạt động khác nhau, như triển lãm tranh, âm nhạc… Cứ ba ngày sẽ cung cấp cho hội viên một số bài chuyên ngành, ví dụ chăm sóc da, giảm cân, nấu nướng Trung Quốc và phương Tây và bí quyết nhỏ trong cuộc sống…
Tình cờ một lần Lâm Thiển Hạ biết được câu lạc bộ này, cô nghe nói chủ câu lạc bộ là tình nhân của một cán bộ cao cấp thành phố K. Lần đầu tiên cô đến "Câu lạc bộ Phu nhân" hơi hối hận. Vì hội viên trẻ nhất cũng đã hai mươi tám tuổi, đa số là phụ nữ lqd khoảng bốn mươi tuổi. Lúc mấy bà thấy cô đều nghĩ câu lạc bộ mới thuê một cô gái trẻ.
Chương trình học của Câu lạc bộ Phu nhân dù giáo viên mỗi lớp dạy khác nhau hơi thiều chuyên nghiệp, nhưng mỗi người đều có sở trường của mình. Ví dụ,lớp Lâm Thiển Hạ học nấu ăn, cô giáo giảng bài về bữa ăn Trung Quốc và phương Tây gần như tinh thông mọi thứ, cô còn rất kiên nhẫn, đối với giống "tay mơ” cái gì cũng không biết như Lâm Thiển Hạ dạy vô cùng kỹ lưỡng.
Năm cậu thiếu niên được Tập Vi Lương đưa về đơn vị, không lay chuyển được vì Lâm Thiển Hạ đang quấn chặt lấy bọn họ còn hơn em gái ngây thơ của họ. Mỗi ngày phải nuôi heo không nói, hơn nữa cứ vài ngày phải ăn đồ ăn làm Lâm Thiển Hạ một lần mà thức ăn cô làm không khá hơn thức ăn cho heo bao nhiêu.
Qua mấy tháng, nấu ăn ở lớp được cô giáo dạy kỹ lưỡng và mình mỗi ngày kiên trì không ngừng trong khi học, tay nghề nấu nướng của Lâm Thiển Hạ tiến bộ vượt bậc.
Tắt bếp, đổ thức ăn vào dĩa.
Lâm Thiển Hạ nhìn dĩa măng xào thịt màu trắng ở giữa bàn bề ngoài cũng không tệ, đầy mong đợi nếm thử một miếng.
Ừ… mùi vị ngon miệng, không quá mặn, cũng không quá nhạt.
Đối với mình không bỏ học nấu ăn, Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất may mắn. Tập Vi Lương có dạy cô nấu ăn, nhưng cô đến muối ăn và bột ngọt cũng không phân biệt được, khi đó cô thất vọng nghĩ chẳng lẽ nấu ăn cũng như những bài kiểm tra môn lý hóa gặp đề khó như nhau không phải chỉ cần bạn cố gắng sẽ làm được sao?
Sự thật chứng minh không phải như thế. Lâm Thiển Hạ không có năng khiếu, nhưng cô luôn kiên trì không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng có thể "xuống phòng bếp" rồi.
Cô vui mừng nghĩ, tố chất cơ bản để trở thành một người vợ hiền cô đã có đủ, cuối cùng cũng có thể "ưỡn ngực làm người" rồi!
Lâm Thiển Hạ cố gắng làm sinh nhật cho Tập Vi Lương. Cô không biết trong quân đội có truyền thống mừng sinh nhật các đồng đội hay không, nhưng trực giác của cô cho rằng bản tính lạnh nhạt của Tập Vi Lương chắc mười mấy năm không làm sinh nhật.
Lâm Thiển Hạ không có sinh nhật hàng năm, nhưng cô vẫn cảm thấy Tập Vi Lương hơi đáng thương. Cô hi vọng ngày sinh nhật của Tập Vi Lương sẽ náo nhiệt một chút, anh có thể nhận được nhiều lời chúc mừng của mọi người. Cô quyết định ngày đó sẽ mời Ngụy Lễ Quần, Vương Mộng Khuê và năm cậu thiếu niên.
Lâm Thiển Hạ tổ chức sinh nhật cho Tập Vi Lương, định giấu anh, kết quả không ngờ, lúc năm cậu nghịch ngợm vừa nuôi heo vừa hưng phấn thảo luận, đúng lúc Tập Vi Lương nhàm chán đến xem bọn họ nghe được.
Trong lòng Tập Vi Lương rất ấm áp, vì vợ càng ngày càng thương mình vô cùng thỏa mãn. So với náo nhiệt, anh thích bữa cơm lãng mạn cùng Lâm Thiển Hạ trong thế giới hai người hơn. Anh lập tức ra lệnh cho năm người bạn nhỏ, ngày sinh nhật anh cấm các cậu đến quấy rầy.
Gương mặt ngây ngô của các cậu vô cùng thất vọng. Tập Vi Lương có chút không đành lòng, vì vậy đồng ý ngày nào đó rãnh rỗi sẽ dẫn các cậu đi ra ngoài ăn một bữa ngon.
Tập Vi Lương sinh nhật vô cùng cấp bách, mấy ngày nay Lâm Thiển Hạ bận rộn học làm bánh sinh nhật. Cô tràn đầy mong đợi một bữa tiệc náo nhiệt. Buổi tối ngày hôm trước biết được, hai lqd ngày trước năm cậu phải tham gia đợt huấn luyện tân binh, không thể tới nhà cô. Sau đó không bao lâu, Ngụy Lễ Quần gọi điện thoại tới nói, anh phải đi công tác, cũng không thể tham gia.
Lâm Thiển Hạ gửi gắm hết hy vọng cuối cùng vào Vương Mộng Khuê. Khi Vương Mộng Khuê biết tất cả mọi người cho leo cây, để tránh làm bóng đèn 1000W, cô rất chu đáo cũng tìm một cái cớ từ chối lời mời của Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ không hề hay biết, vào phòng nhìn Tập Vi Lương đang nằm ở đầu giường đọc báo, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Chỉ có mình cô ăn sinh nhật cùng anh. Không sao, cô sẽ cố gắng tạo cho anh một đêm thật hạnh phúc!
. . . . . .
Lúc Lâm Thiển Hạ từ "Câu lạc bộ Phu nhân" đi ngoài, tay xách một hộp bánh sinh nhật tuyệt đẹp.
Cái này là vừa rồi chính tay cô làm, chỉ có cô và Tập Vi Lương ăn, nên cô làm một cái khoảng 6 tấc(*).
(*) Tấc: 1 tấc = 10 phân = 2,3 cm.
6 tấc = 13,8 cm (hệ đo lường Trung Quốc)
Trên đường về, tâm trạng Lâm Thiển Hạ vô cùng vui vẻ, cho đến khi cô tình cờ gặp lại một ngưởi bạn sơ trung(**).
(**) Sơ trung: trung học cơ sở.
Có câu "vật họp theo loài, người phân theo nhóm". Hồi nhỏ, Lâm Thiển Hạ dậy thì trễ hơn người bình thường. Hình như vào giai đoạn dậy thì tất cả bạn nữ đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp để hấp dẫn sự chú ý của người khác phái, cô vẫn như trước mặc quần áo giản dị.
Trong lớp mộc mạc giống Lâm Thiển Hạ, còn có hai bạn khác. Một người tên là Trần Hiểu, vốn không thích chưng diện; một người tên là Hoàng Thiến, người hơi béo, mặc cái gì cũng không được.
Ba người trở thành bạn thân như hình với bóng.
Trần Hiểu giống Lâm Thiển Hạ, là cô gái gầy nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng noãn sạch sẽ, nhưng ngũ quan không đẹp bằng Lâm Thiển Hạ, mắt hơi nhỏ, nói trắng ra là hơi xấu.
Một cô gái bình thường như vậy, không khiến cho nhiều người chú ý. Nhưng một lần dường như chỉ qua một đêm, cô thành đối tượng trong các cuộc nói chuyện của mọi người trong trường.
Trường của Lâm Thiển Hạ, cũng giống các trường khác, bàn tán về hotboy và hoa khôi của trường. Bạn trai Trần Hiểu, là hotboy trường các cô.
Khi họ đi chung, rất nhiều người ra xem, hai người không xứng đôi.
Con gái lúc đó, ít nhiều có chút kiêu ngạo và trông mặt mà bắt hình dong, khi thấy bạch mã hoàng tử trong lòng mình hẹn hò với một vịt con xấu xí, sẽ ghen tỵ và bất bình, nên nhiều ít sẽ ngay trước mặt hoặc sau lưng châm chọc Trần Hiểu.
Những việc này không có gì đáng trách, nhưng Lâm Thiển Hạ không ngờ, bạn thân của Trần Hiểu - Hoàng Thiến.Cũng cười nhạo Trần Hiểu, hơn nữa gần như này nào lqd cũng nói, chỉ cần thấy Trần Hiểu đi cùng bạn trai của cô là phải mỉa mai cô mấy câu, đáng trách nhất là trong lời nói của cô ta đầy ghét bỏ.
Cuối cùng, Trần Hiểu không chịu nổi gánh nặng, một ngày trước kỳ nghỉ, cô chia tay bạn trai.
Buổi tối hôm Chia tay, Trần Hiểu rúc vào lòng Lâm Thiển Hạ - người duy nhất không châm chọc cô, khóc rất thương tâm.
Khi đó Trần Hiểu khóc nói với Lâm Thiển Hạ, sau này nhất định phải gả cho một người xứng với mình.
Lâm Thiển Hạ không có cách nào biết chính xác được Trần Hiểu chịu áp lực dư luận lớn thế nào, cũng không thể nào biết được tâm hồn non nớt nhạy cảm của Trần Hiểu rốt cuộc bị tổn thương sâu bao nhiêu. Cô vì tức giận, quyết định tuyệt giao với Hoàng Thiến.
Sau đó, vì cha ở Canada Trần Hiểu di dân ra nước ngoài. Bây giờ cô sống như thế nào, có tìm được một người đàn ông xứng với mình hay không, Lâm Thiển Hạ không thể nào biết.
Lâm Thiển Hạ không ngờ, nhiều năm như vậy, mình có thể gặp lại Hoàng Thiến, hơn nữa cô ta lại chào hỏi mình.
Hoàng Thiến nhiệt tình nói chuyện cùng Lâm Thiển Hạ một lát, nói mình sau khi tốt nghiệp trung học không học tiếp, bây giờ đang ở K thành phố làm nhân viên bán hàng trong một cửa hành bán quần áo, còn hỏi Lâm Thiển Hạ phương thức liên lạc, nói có rảnh sẽ tìm cô.
Lâm Thiển Hạ nụ cười để lại số điện thoại rồi vội vã đi.
. . . . . .
Về đến nhà, Lâm Thiển Hạ đi qua cửa phòng ngủ chính nhìn một bức tranh treo trên đầu giường một cái, không khỏi nghĩ thầm nếu Hoàng Thiến thấy Tập Vi Lương không chừng cũng sẽ cười nhạo mỉa mai cô.
Về chiều cao và nhan sắc của mình, Lâm Thiển Hạ chỉ có thể cười khổ. Những thứ này cô không có sự lựa chọn và thay đổi, thay vì ngồi một chỗ bi thương, không bằng đi làm chuyện có ý nghĩa hơn.
Điểu chỉnh lại tâm tình, Lâm Thiển Hạ xách bó rau và thịt bò mới mua ở chợ về tinh thần phấn chấn vào phòng bếp chuẩn bị làm một bàn lớn.
Lúc Tập Vi Lương về, nhìn vào trong bếp thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang bận rộn. Anh giả vờ không biết gì lại gần, dịu dàng hỏi: "Sao hôm nay em lại xuống bếp?"
Lâm Thiển Hạ nghe tiếng cửa mở bên ngoài biết Tập Vi Lương về. Bây giờ cô đang bận làm cá kho tộ, không quay đầu lại vừa cho thêm bột canh vào cá vừa nói: "Anh ra ngoài trước đi, chút em ra. Hôm nay có thời gien rảnh chứ sao."
Lâm Thiển Hạ ngọt ngào nghĩ hôm nay nhất định phải cho Tập Vi Lương một bất ngờ. Bánh kem cô giấu trong tủ quần áo phòng ngủ, cô đắc ý nghĩ chút nữa Tập Vi Lương chắc chắn sẽ rất vui.
Tập Vi Lương đang mong đợi nhưng không thể hiện ra, ngoan ngoãn đi ra ngoài ngồi vào bàn ăn.
Lâm Thiển Hạ lần lượt đặt xuống bàn từng món, Tập Vi Lương không nhịn được gắp vài miếng nếm thử nhịn được mừng rỡ.
Dù thông qua năm cậu bé anh biết được Lâm Thiển Hạ đang học nấu ăn, nhưng anh không ngờ tay nghề của cô tiến bộ nhanh như vậy. mùi vị không thua kém gì anh làm không nói, món ăn cô làm nếu so với anh làm rõ ràng nhìn ngon hơn rất nhiều.
Không biết rốt cuộc cô mất bao nhiêu thời gian cố gắng luyện tập xào rau. Tập Vi Lương cảm động, im lặng nhẹ nhàng từ phía sau kéo Lâm Thiển Hạ vào lòng, lẩm bẩm nói: "Vợ à, em thật tốt…"
Lâm Thiển Hạ vừa nghe cũng biết mùi vị của mấy món mình làm không tệ, không khỏi có chút dương dương tự đắc. Cô nhếch mép lên, nửa thật nửa đùa nói: "Về sau nhà này do em cầm muôi!"
Cơm nước xong Lâm Thiển Hạ hớn hở đẩy Tập Vi Lương vào phòng, còn tắt đèn.
Cô bảo Tập Vi Lương nhắm mắt lại, sau đó chạy đến tủ quần áo bên cạnh lật mấy cái.
Lâm Thiển Hạ không bị quáng gà, nhờ ánh trăng vẫn có thể thấy đồ vật, không lâu sau, cô thành công châm cây nến.
Tập Vi Lương biết hết, đáy lòng vẫn không nhịn được kích động và mong đợi. Anh nghe lời nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút ánh sáng ấm áp trong nháy mắt đã thắp sáng cả căn phòng tối.
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh sinh nhật vui vẻ…" Tiếng hát vui vẻ của Lâm Thiển Hạ vang bên tai, Tập Vi Lương cuối cùng không nhịn được ôm cô trong lòng thật chặt thật lâu.
"Thiển Hạ, em thật tốt." Mắt Tập Vi Lương lấp lánh nước. Thật ra anh không quan trọng sinh nhật, thậm chí có lúc anh còn không nhớ sinh nhật của mình, nhưng hôm nay Lâm Thiển Hạ làm cho anh, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lâm Thiển Hạ làm nũng trong vòng tay anh, nói thầm, anh cũng rất tốt.
"Đúng rồi, anh nhanh cầu nguyện đi, lúc cây nến còn chưa tắt." Lâm Thiển Hạ nhớ tới còn thiếu khâu cầu nguyện quan trong này, vội vàng thúc giục.
"Ừ được." Tập Vi Lương không kiềm chế được tâm trạng kích động nói: "Vợ ơi, anh hi vọng tối nay em chủ động."
Bình luận truyện