Thiển Hạ Vi Lương
Chương 59
Lúc ra ngoài, Ngụy Lễ Quần bế Vương Mộng Khuê trên lưng nằm phía sau xe xong, sau đó Lâm Thiển Hạ cũng theo anh ngồi vào ghế lái phụ.
“Chồng em đâu?” Vững vàng lái xe vào đường, Ngụy Lễ Quần mắt nhìn phía trước, hỏi.
“Tân binh trong đơn vị đánh lộn, anh ấy đi xử lý.” Có thể bình an vô sự từ Hoàng Triều đi ra, Lâm Thiển Hạ chợt hiểu cảm giác giấc mơ. Cô nhìn xuống di động, diễnn đànn lê quý đônn mới phát hiện thì ra mới 10 phút trôi qua, mà vừa rôi cô thấy giống như một thế kỷ dài dằng dặc trôi qua , bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ hãi.
“Lá gan lớn thật, một mình chạy tới chỗ này?” Ngụy Lễ Quần thầm nghĩ chẳng trách, nếu không Tập Vi Lương quản lý chặt chẽ. Làm sao có thể cho phép cô vợ bảo bối nhà anh một mình ra ngoài chứ? “Cô gái này, là bạn thân của em?”
“Ừ, bạn thân nhất.” Lâm Thiển Hạ nói hai chữ “thân nhất” cực kỳ trịnh trọng. Cô hi vọng Ngụy Lễ Quần không hiểu lầm mình, dù sao con gái tới chỗ như thế vốn cũng không thích hợp, nhất là người đã kết hôn như cô. “Gần đây cô ấy mới tìm được công việc ở công ty thương mại, có lẽ chưa trải qua nhiều nên. . . . . .” Lâm Thiển Hạ lqd nói không được nữa, chỉ có thể than thở trong lòng. Cô quay đầu hung hăng trừng mắt Vương Mộng Khuê đang ngủ bất tỉnh nhân sự, thầm nghĩ đợi cô tỉnh nhất định phải mắng chửi một trận cô nhớ đời.
Không biết tự bảo vệ mình, nếu không phải đúng lúc tối nay mình không ngủ được mở tay ra cơ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Lâm Thiển Hạ không đưa Vương Mộng Khuê về trường học, mà dẫn cô về nhà mình. Họ về đến nhà không lâu, Tập Vi Lương cũng về đến nhà. Thấy Ngụy Lễ Quần trong phòng khách, vẻ mặt khó hiểu.
Ngụy Lễ Quần kể đầu đuôi chuyện một lần. Thì ra là thư ký Trần, thật ra thì cùng Tập Vi Lương vẫn tính là có chút quan biết. Nói trắng ra là, Tập Vi Lương là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Lâm Thiển Hạ không biết, vụ công kích bất ngờ ở cừa hàng lần trước, cũng là đấu tranh chính trị bằng vũ trang khiến Tập Vi Lương bị thương nặng nằm viện, thật ra mục tiêu của tên côn đồ, chính là thư ký Trần. Vụ tấn công quan trọng như vậy, tại sao các phương tiện truyền thông cuối cùng lại hời hợt? Thật ra thì suy diễnn đànn lê quý đônn nghĩ một chút là biết, vụ đấu tranh chính trị bằng vũ trang này hẳn đã bị phía trên áp chế. Bởi vì nếu thật sự muốn điều tra, chuyện này sẽ vạch trần một bí mật vô cùng lớn. Đến lúc đó giới chính trị thành phố K rất có thể sẽ phải “đổi mới” một lần.
Tên lưu manh họ Hứa, vốn là một bộ đội đặc chủng, nhưng khác đợn vị với Tập Vi Lương, vụ tấn công trước, anh ta dùng một lượng lớn thuốc kích thích. Nghe nói anh ta là tên tội phạm vượt ngục. Ngày đó nếu không phải vì Tập Vi Lương lqd kịp thời chạy tới, bảo an làm sao có thể ngăn cãn được anh? Trước khi cảnh sát tới, Trần thư ký rốt cuộc có được nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau hay không, không ai biết.
Sau đó dĩ nhiên là tên lưu manh bị bắt đi. Về phần ân oán anh giữa thư ký Trần, có lẽ chỉ chính họ rõ.
Phải nói thư ký Trần, người này ở trong giới chính trị nhiều năm như vậy, ông ta luôn thuận buồm xuôi gió đi lên, hy sinh ích lợi của bao nhiêu người, có lẽ ngay cả ông ta cũng đếm không xuể.
Thư ký Trần tất nhiên không phải người tốt, chưa bao giờ hiểu được đạo lý “uống nước nhớ nguồn“. Nhưng quả thật ông ta tửng nghĩ tới muốn hậu tạ Tập Vi Lương cứu ông một mạng, nhưng lãnh đạo Tập Vi Lương đã tử chối thay anh, nói anh là rất không thích uống rượu xã giao, cho dù Trần thư ký có tự mình đến nhà thăm, cũng chưa chắc mời được anh.
Lãnh đạo của Tập Vi Lương đều nói như vậy, thư ký Trần cũng đành phải thôi. Thế nhưng ân tình, ông ta vẫn luôn nhớ. Bài học này từ vụ công kích, kí ức đen tối khiến thư ký Trần cả đời khó quên, để cho ông ta đột nhiên có hơi hối hận về hành động việc làm của mình ngày trước.
Dĩ nhiên giang sơn dễ đổi, sau này ông ta anh làm việc có lẽ sẽ bớt phóng túng, nhưng trên tình trường, ông ta căn bản không cố kỵ điều gì. Nhưng không có phụ nữ, chơi đùa thế nào?
Dù Tập Vi Lương không phải ân nhân cứu mạng của thư ký Trần, thư ký Trần cũng sẽ thả Lâm Thiển Hạ, chỉ là không cam tâm tình nguyện. Trên thực tế, vô luận người là trong giới quan trường, đối với quân dội ít nhiều người đều sẽ kiêng kị. Thư ký Trần mặc dù không sợ Tập Vi Lương, nhưng sẽ không ai ngu vì một người phụ nữ diễnn đànn lê quý đônntranh cãi với người của quân đội, hơn nữa đường đường là một thiếu tá trẻ tuổi, ai sẽ cùng mình băn khoăn như vậy?
Hơn nữa thư ký Trần còn thiếu Tập Vi Lương một ân tình, thật ra lúc đó Lâm Thiển Hạ chỉ cần tự giới thiệu, tuyệt đối sẽ dược vô cùng khách khí mời ra ngoài. Chỉ tiếc nha đầu này, một chút cũng không có ý thức được ông xã “mạnh mẽ” nhà cô.
“Lúc bảo bối của cậu gặp nguy hiểm, người đầu tiên nghĩ tới. . . . . . lại là mình?!” Ngụy Lễ Quần có lúc tủy tiện như vậy, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn vô sỉ. Bởi vì lục đục với nhau trên thương trường nên không thể lộ ra, cho nên anh chỉ có thể ở đây để người anh em tốt Tập Vi Lương phát tiết trước mặt mình.
Những lời này của Ngụy Lễ Quần, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, thêm mắm thêm muối. Lúc Lâm Thiển Hạ gặp nguy hiểm người đẩu tiên nghĩ đến không phải mình, thậm chí không hề nghĩ tới anh, điểm này khiến Tập Vi Lương buồn bực vừa giận, nhìn lại Ngụy Lễ Quần một chút gương mặt tuấn tú đắc ý kiêu ngạo, khiến anh rất muốn lật bàn đập người.
May mắn Ngụy Lễ Quần thức thời, thấy gương mặt Tập Vi Lương đã nổi gió lạnh, biết mình khó giữ được cái mạng nhỏ này, trước lúc “chiến tranh thế giới” bùng nổ, vội vàng chuồn ra ngoài.
sau khi Lâm Thiển Hạ thu xếp cho Vương Mộng Khuê xong, đi ra chuẩn bị uống nước, mới phát hiện Tập Vi Lương đã về, sắc mặt rất khó coi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô lóe lến tía sáng.
Lâm Thiển Hạ không biết ông xã nhà cô ghen, cũng không nghĩ ra vấn đề xuất hiện ở đâu, cô chỉ nghĩ là vì tân binh trong đơn vị, mới khiến tâm trạng Tập Vi Lương tệ như vậy.
“Vi Lương, anh về rồi? Mộng Khuê, cô ấy. . . . . .”
“Anh biết rồi.” Tập Vi Lương đột nhiên ngắt lời nói.
Lâm Thiển Hạ chớp mắt một cái, có chút không thể tin được. Trước giờ Tập Vi Lương chưa từng ngắt lời cô, cũng chưa bao giờ vì chuyện không hài lòng diễnn đànn lê quý đônn mà trút giận lên cô, anh luôn giấu tâm trạng không vui cho mình, trước mặt cô, luôn là vè mật dịu dàng ấm áp. Nhưng tối nay anh nổi giận với cô?
Tập Vi Lương im lặng, từng bước lại gần Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ đột nhiên có chút sợ. Đã lâu rồi, Tập Vi Lương không lộ ra nét mặt nghiêm túc như vậy trước mặt cô. Đôi mắt tối đen như mực, như đang thiêu đốt mọi thứ.
Khuôn mặt Tập Vi Lương lạnh nhạt không nói lời nào. Dáng vẻ của anh vốn có chút “hung thần ác sát”, vẻ mặt bây giờ, không dọa người mới là lạ! Khoác tay lên bả vai sức lực không nặng, nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn bị dọa sợ thiếu chút nữa khóc lên.
Tập Vi Lương vốn còn một cục tức ứ đọng trong lòng, vừa thấy trong mắt cô vợ bảo bối nhà mình đột nhiên dâng lên một tầng sương, hoảng hồn. “Em. . . . . . em khóc cái gì?”
“Em. . . . . . em tường anh muốn đánh em!” Thấy Tập Vi Lương lo lắng như vậy mình, Lâm Thiển Hạ lập tức thở dài một hơi, đồng thời cũng rất ủy khuất khóc lên.
“Đánh em? Làm sao anh có thể đánh em?” Tập Vi Lương nghe xong thiếu chút nữa tức hộc máu. Chuyện này sao lại quay về con hả? Bà xã nhà anh gặp nguy hiểm không nghĩ tới tìm anh còn chưa tính, không ngờ trong lòng cô mình lại còn là một người ông bạo lực? Ông trời ơi, không phải anh rất yêu thương nha đầu này hả?
Tập Vi Lương nhẫn nại dỗ Lâm Thiển Hạ một lúc, nghe cô nói tưởng mình vì chuyện trong đơn vị nên trút giận lên cô lập tức mất bình tĩnh, nói ra câu hỏi giấu trong lòng mình.
Nha đầu, em có biết em sai ở đâu hay không? Em có biết hôm nay em làm thương tổn lòng tự tôn đàn ông của anh rất sâu hay không?! Tập Vi Lương trong lòng lén rơi lệ.
Tập Vi Lương vừa nói xong, Lâm Thiển Hạ sửng sốt một lát sau đó bật cười. “Thì ra anh ghen à? Anh là đàn ông sao hẹp hòi thế? Huống chi những người anh lại không biết, tới cũng không thể giải quyết dễ dàng như vậy, chuyện như vậy tìm anh Ngụy tốt hơn, quen biết rông, ngay cả thư ký Trần anh ấy cũng quen. . . . . . Ôi, đúng rồi, Trần thư ký hình như cũng quen anh hả?” Lúc này rốt cuộc Lâm Thiển Hạ mới nhớ tới lúc Ngụy Lễ Quần giới thiệu cô, đã nhắc tới Tập Vi Lương.
Lâm Thiển Hạ không để ý chuyện này làm Tập Vi Lương chú ý nhiều, cũng không có nghĩ tới lấy lý do “Bởi vì anh đến đơn vị xử lý công việc nên tìm Ngụy Lễ Quần” như vậy cho có lệ.
“Ừ, coi như anh đã cứu ông ta một mạng.” Tập Vi Lương cắn răng nghiến lợi nói. Lâm Thiển Hạ nói cả buổi, không thể nghi ngờ lại lần nữa làm thương tổn lòng lqd tự tôn của anh thật sâu. Tập Vi Lương có cảm giác trái tim mình lá viên thủy tinh, đang nhỏ từng giọt máu.
“Hả? Lúc nào?” Lâm Thiển Hạ không thể tưởng tượng nổi.
“Chính là lần tấn cống đó, mục tiêu của côn đồ, chính là Trần thư ký.”
“À.” Lâm Thiển Hạ nghe xong, đối với tên thư ký Trần háo sắc, càng chán ghét nhiều hơn. Hừ, cũng tại ông ta, ông xã nhà cô mới bị trọng thương!
Trong lòng Tập Vi Lương buồn bực, anh không biết thì ra mình trong lòng Lâm Thiển Hạ vô dụng như vậy, dĩ nhiên nếu anh biết mình đường đường là một Trung tá trong nhận thức của Lâm Thiển Hạ, so với của chức vụ của thư ký Trần có thể không chịu nổi một đòn, có lẽ thật sẽ trở thành người trẻ nhất trong lịch sử chết vì tức.
. . . . . .
Hôm sau Vương Mộng Khuê tỉnh lại, Lâm Thiển Hạ đút một chén canh giải rượu xong, thì bị cô nói lảm nhảm một buổi sáng.
Tập Vi Lương còn đang say sưa ngon lành nhìn vợ bảo bối nhà anh, bộ dáng bà quản gia đáng yêu, liền bị Ngụy Lễ Quần cho kêu ra ngoài, bảo là muốn cho anh tìm ra nguyên nhân “Làm chồng thất bại như thế “ .
Bởi vì vô cùng để ý chuyện tối hôm qua, lúc này Tập Vi Lương nhìn Ngụy Lễ Quần, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Ngụy Lễ Quần cũng không ở tính, cả người rơi vào ghế sa lon bằng da lành lạnh nói: “Nói với cậu quan hệ giữa người và người rất quan trọng cậu không tin, đạo lý này cô dâu nhỏ của cậu hiểu mà cậu còn không hiểu? Đây chính là nguyên nhân tối hôm qua cô ấy tìm mình mà không tìm cậu.”
Tập Vi Lương đen mặt không nói lời nào, diễnn đànn lê quý đônn Ngụy Lễ Quần nói tiếp: “Tại sao Thượng Đế cho phụ nữ khả năng sinh con? Bởi vì trời sinh phụ nữ sẽ phải ở nhà giúp chồng dạy con. Như vậy đàn ông? Nhất định phải ở bên ngoài dốc sức làm. Dốc sức làm không chỉ cố gắng làm việc, kết giáo với nhiều ngưởi, đàn ông phải luôn có gắng. Nhiều bạn, thì rất nhiều chuyện dễ làm, cậu cũng có thể vệ bảo vợ cậu tốt hơn. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tẩm thường, nhưng trừ phi cậu độc thân cả đời, nếu cậu vì vợ cậu, vì tương lai con cậu, thì phải cậu phải tầm thường! Như vậy hai người mới có thể sống cuộc sống hạnh phúc! Cậu nói, nếu như không phải do mình, tiền lương bộ đội của cậu, sao có thể mua được căn hộ tốt như vậy? Cha mẹ vợ của cậu nguyện ý giao con gái bảo bối của họ cho cậu sao? Cậu nói, cậu đã làm Trung tá, vậy phải lợi dụng cấp bậc này, kiếm nhiều lợi ích. Mình nói lợi cũng không phải là chuyện tham ô phạm pháp gì, thật ra thì xã hội này chính là như vậy, mọi người nợ ân tình lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau. Cậu phải suy nghĩ một chút, mỗi người đều có lúc nhờ vả người khác. Ví dụ sau này con cậu muốn học trường tiểu học tốt, cậu không phải là hiệu trưởng, nhất định phải tìm hiệu trưởng? Đó là lý do hiệu trưởng quan trọng tài khoản của cậu. Một là coi trọng tiền của cậu, hai là kiêng kỵ thân phận của cậu. Nếu cậu biết thêm những người này, chuyện kiểu này giải quyết vô cùng dễ, cậu nói có đúng hay không? Còn có cấp bậc Trung tá này xác thực thật cao, nhưng nếu cả đời cậu cũng chỉ là một Trung tá, cậu không cảm thấy mất thể diện, vợ cậu nói không chừng cũng ngượng ngùng, cha mẹ vợ cậu nói không chừng đều sẽ thất vọng. Người anh em, cậu nên trưởng thành rồi!”
“Chồng em đâu?” Vững vàng lái xe vào đường, Ngụy Lễ Quần mắt nhìn phía trước, hỏi.
“Tân binh trong đơn vị đánh lộn, anh ấy đi xử lý.” Có thể bình an vô sự từ Hoàng Triều đi ra, Lâm Thiển Hạ chợt hiểu cảm giác giấc mơ. Cô nhìn xuống di động, diễnn đànn lê quý đônn mới phát hiện thì ra mới 10 phút trôi qua, mà vừa rôi cô thấy giống như một thế kỷ dài dằng dặc trôi qua , bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ hãi.
“Lá gan lớn thật, một mình chạy tới chỗ này?” Ngụy Lễ Quần thầm nghĩ chẳng trách, nếu không Tập Vi Lương quản lý chặt chẽ. Làm sao có thể cho phép cô vợ bảo bối nhà anh một mình ra ngoài chứ? “Cô gái này, là bạn thân của em?”
“Ừ, bạn thân nhất.” Lâm Thiển Hạ nói hai chữ “thân nhất” cực kỳ trịnh trọng. Cô hi vọng Ngụy Lễ Quần không hiểu lầm mình, dù sao con gái tới chỗ như thế vốn cũng không thích hợp, nhất là người đã kết hôn như cô. “Gần đây cô ấy mới tìm được công việc ở công ty thương mại, có lẽ chưa trải qua nhiều nên. . . . . .” Lâm Thiển Hạ lqd nói không được nữa, chỉ có thể than thở trong lòng. Cô quay đầu hung hăng trừng mắt Vương Mộng Khuê đang ngủ bất tỉnh nhân sự, thầm nghĩ đợi cô tỉnh nhất định phải mắng chửi một trận cô nhớ đời.
Không biết tự bảo vệ mình, nếu không phải đúng lúc tối nay mình không ngủ được mở tay ra cơ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!
Lâm Thiển Hạ không đưa Vương Mộng Khuê về trường học, mà dẫn cô về nhà mình. Họ về đến nhà không lâu, Tập Vi Lương cũng về đến nhà. Thấy Ngụy Lễ Quần trong phòng khách, vẻ mặt khó hiểu.
Ngụy Lễ Quần kể đầu đuôi chuyện một lần. Thì ra là thư ký Trần, thật ra thì cùng Tập Vi Lương vẫn tính là có chút quan biết. Nói trắng ra là, Tập Vi Lương là ân nhân cứu mạng của ông ta.
Lâm Thiển Hạ không biết, vụ công kích bất ngờ ở cừa hàng lần trước, cũng là đấu tranh chính trị bằng vũ trang khiến Tập Vi Lương bị thương nặng nằm viện, thật ra mục tiêu của tên côn đồ, chính là thư ký Trần. Vụ tấn công quan trọng như vậy, tại sao các phương tiện truyền thông cuối cùng lại hời hợt? Thật ra thì suy diễnn đànn lê quý đônn nghĩ một chút là biết, vụ đấu tranh chính trị bằng vũ trang này hẳn đã bị phía trên áp chế. Bởi vì nếu thật sự muốn điều tra, chuyện này sẽ vạch trần một bí mật vô cùng lớn. Đến lúc đó giới chính trị thành phố K rất có thể sẽ phải “đổi mới” một lần.
Tên lưu manh họ Hứa, vốn là một bộ đội đặc chủng, nhưng khác đợn vị với Tập Vi Lương, vụ tấn công trước, anh ta dùng một lượng lớn thuốc kích thích. Nghe nói anh ta là tên tội phạm vượt ngục. Ngày đó nếu không phải vì Tập Vi Lương lqd kịp thời chạy tới, bảo an làm sao có thể ngăn cãn được anh? Trước khi cảnh sát tới, Trần thư ký rốt cuộc có được nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau hay không, không ai biết.
Sau đó dĩ nhiên là tên lưu manh bị bắt đi. Về phần ân oán anh giữa thư ký Trần, có lẽ chỉ chính họ rõ.
Phải nói thư ký Trần, người này ở trong giới chính trị nhiều năm như vậy, ông ta luôn thuận buồm xuôi gió đi lên, hy sinh ích lợi của bao nhiêu người, có lẽ ngay cả ông ta cũng đếm không xuể.
Thư ký Trần tất nhiên không phải người tốt, chưa bao giờ hiểu được đạo lý “uống nước nhớ nguồn“. Nhưng quả thật ông ta tửng nghĩ tới muốn hậu tạ Tập Vi Lương cứu ông một mạng, nhưng lãnh đạo Tập Vi Lương đã tử chối thay anh, nói anh là rất không thích uống rượu xã giao, cho dù Trần thư ký có tự mình đến nhà thăm, cũng chưa chắc mời được anh.
Lãnh đạo của Tập Vi Lương đều nói như vậy, thư ký Trần cũng đành phải thôi. Thế nhưng ân tình, ông ta vẫn luôn nhớ. Bài học này từ vụ công kích, kí ức đen tối khiến thư ký Trần cả đời khó quên, để cho ông ta đột nhiên có hơi hối hận về hành động việc làm của mình ngày trước.
Dĩ nhiên giang sơn dễ đổi, sau này ông ta anh làm việc có lẽ sẽ bớt phóng túng, nhưng trên tình trường, ông ta căn bản không cố kỵ điều gì. Nhưng không có phụ nữ, chơi đùa thế nào?
Dù Tập Vi Lương không phải ân nhân cứu mạng của thư ký Trần, thư ký Trần cũng sẽ thả Lâm Thiển Hạ, chỉ là không cam tâm tình nguyện. Trên thực tế, vô luận người là trong giới quan trường, đối với quân dội ít nhiều người đều sẽ kiêng kị. Thư ký Trần mặc dù không sợ Tập Vi Lương, nhưng sẽ không ai ngu vì một người phụ nữ diễnn đànn lê quý đônntranh cãi với người của quân đội, hơn nữa đường đường là một thiếu tá trẻ tuổi, ai sẽ cùng mình băn khoăn như vậy?
Hơn nữa thư ký Trần còn thiếu Tập Vi Lương một ân tình, thật ra lúc đó Lâm Thiển Hạ chỉ cần tự giới thiệu, tuyệt đối sẽ dược vô cùng khách khí mời ra ngoài. Chỉ tiếc nha đầu này, một chút cũng không có ý thức được ông xã “mạnh mẽ” nhà cô.
“Lúc bảo bối của cậu gặp nguy hiểm, người đầu tiên nghĩ tới. . . . . . lại là mình?!” Ngụy Lễ Quần có lúc tủy tiện như vậy, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn vô sỉ. Bởi vì lục đục với nhau trên thương trường nên không thể lộ ra, cho nên anh chỉ có thể ở đây để người anh em tốt Tập Vi Lương phát tiết trước mặt mình.
Những lời này của Ngụy Lễ Quần, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, thêm mắm thêm muối. Lúc Lâm Thiển Hạ gặp nguy hiểm người đẩu tiên nghĩ đến không phải mình, thậm chí không hề nghĩ tới anh, điểm này khiến Tập Vi Lương buồn bực vừa giận, nhìn lại Ngụy Lễ Quần một chút gương mặt tuấn tú đắc ý kiêu ngạo, khiến anh rất muốn lật bàn đập người.
May mắn Ngụy Lễ Quần thức thời, thấy gương mặt Tập Vi Lương đã nổi gió lạnh, biết mình khó giữ được cái mạng nhỏ này, trước lúc “chiến tranh thế giới” bùng nổ, vội vàng chuồn ra ngoài.
sau khi Lâm Thiển Hạ thu xếp cho Vương Mộng Khuê xong, đi ra chuẩn bị uống nước, mới phát hiện Tập Vi Lương đã về, sắc mặt rất khó coi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô lóe lến tía sáng.
Lâm Thiển Hạ không biết ông xã nhà cô ghen, cũng không nghĩ ra vấn đề xuất hiện ở đâu, cô chỉ nghĩ là vì tân binh trong đơn vị, mới khiến tâm trạng Tập Vi Lương tệ như vậy.
“Vi Lương, anh về rồi? Mộng Khuê, cô ấy. . . . . .”
“Anh biết rồi.” Tập Vi Lương đột nhiên ngắt lời nói.
Lâm Thiển Hạ chớp mắt một cái, có chút không thể tin được. Trước giờ Tập Vi Lương chưa từng ngắt lời cô, cũng chưa bao giờ vì chuyện không hài lòng diễnn đànn lê quý đônn mà trút giận lên cô, anh luôn giấu tâm trạng không vui cho mình, trước mặt cô, luôn là vè mật dịu dàng ấm áp. Nhưng tối nay anh nổi giận với cô?
Tập Vi Lương im lặng, từng bước lại gần Lâm Thiển Hạ.
Lâm Thiển Hạ đột nhiên có chút sợ. Đã lâu rồi, Tập Vi Lương không lộ ra nét mặt nghiêm túc như vậy trước mặt cô. Đôi mắt tối đen như mực, như đang thiêu đốt mọi thứ.
Khuôn mặt Tập Vi Lương lạnh nhạt không nói lời nào. Dáng vẻ của anh vốn có chút “hung thần ác sát”, vẻ mặt bây giờ, không dọa người mới là lạ! Khoác tay lên bả vai sức lực không nặng, nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn bị dọa sợ thiếu chút nữa khóc lên.
Tập Vi Lương vốn còn một cục tức ứ đọng trong lòng, vừa thấy trong mắt cô vợ bảo bối nhà mình đột nhiên dâng lên một tầng sương, hoảng hồn. “Em. . . . . . em khóc cái gì?”
“Em. . . . . . em tường anh muốn đánh em!” Thấy Tập Vi Lương lo lắng như vậy mình, Lâm Thiển Hạ lập tức thở dài một hơi, đồng thời cũng rất ủy khuất khóc lên.
“Đánh em? Làm sao anh có thể đánh em?” Tập Vi Lương nghe xong thiếu chút nữa tức hộc máu. Chuyện này sao lại quay về con hả? Bà xã nhà anh gặp nguy hiểm không nghĩ tới tìm anh còn chưa tính, không ngờ trong lòng cô mình lại còn là một người ông bạo lực? Ông trời ơi, không phải anh rất yêu thương nha đầu này hả?
Tập Vi Lương nhẫn nại dỗ Lâm Thiển Hạ một lúc, nghe cô nói tưởng mình vì chuyện trong đơn vị nên trút giận lên cô lập tức mất bình tĩnh, nói ra câu hỏi giấu trong lòng mình.
Nha đầu, em có biết em sai ở đâu hay không? Em có biết hôm nay em làm thương tổn lòng tự tôn đàn ông của anh rất sâu hay không?! Tập Vi Lương trong lòng lén rơi lệ.
Tập Vi Lương vừa nói xong, Lâm Thiển Hạ sửng sốt một lát sau đó bật cười. “Thì ra anh ghen à? Anh là đàn ông sao hẹp hòi thế? Huống chi những người anh lại không biết, tới cũng không thể giải quyết dễ dàng như vậy, chuyện như vậy tìm anh Ngụy tốt hơn, quen biết rông, ngay cả thư ký Trần anh ấy cũng quen. . . . . . Ôi, đúng rồi, Trần thư ký hình như cũng quen anh hả?” Lúc này rốt cuộc Lâm Thiển Hạ mới nhớ tới lúc Ngụy Lễ Quần giới thiệu cô, đã nhắc tới Tập Vi Lương.
Lâm Thiển Hạ không để ý chuyện này làm Tập Vi Lương chú ý nhiều, cũng không có nghĩ tới lấy lý do “Bởi vì anh đến đơn vị xử lý công việc nên tìm Ngụy Lễ Quần” như vậy cho có lệ.
“Ừ, coi như anh đã cứu ông ta một mạng.” Tập Vi Lương cắn răng nghiến lợi nói. Lâm Thiển Hạ nói cả buổi, không thể nghi ngờ lại lần nữa làm thương tổn lòng lqd tự tôn của anh thật sâu. Tập Vi Lương có cảm giác trái tim mình lá viên thủy tinh, đang nhỏ từng giọt máu.
“Hả? Lúc nào?” Lâm Thiển Hạ không thể tưởng tượng nổi.
“Chính là lần tấn cống đó, mục tiêu của côn đồ, chính là Trần thư ký.”
“À.” Lâm Thiển Hạ nghe xong, đối với tên thư ký Trần háo sắc, càng chán ghét nhiều hơn. Hừ, cũng tại ông ta, ông xã nhà cô mới bị trọng thương!
Trong lòng Tập Vi Lương buồn bực, anh không biết thì ra mình trong lòng Lâm Thiển Hạ vô dụng như vậy, dĩ nhiên nếu anh biết mình đường đường là một Trung tá trong nhận thức của Lâm Thiển Hạ, so với của chức vụ của thư ký Trần có thể không chịu nổi một đòn, có lẽ thật sẽ trở thành người trẻ nhất trong lịch sử chết vì tức.
. . . . . .
Hôm sau Vương Mộng Khuê tỉnh lại, Lâm Thiển Hạ đút một chén canh giải rượu xong, thì bị cô nói lảm nhảm một buổi sáng.
Tập Vi Lương còn đang say sưa ngon lành nhìn vợ bảo bối nhà anh, bộ dáng bà quản gia đáng yêu, liền bị Ngụy Lễ Quần cho kêu ra ngoài, bảo là muốn cho anh tìm ra nguyên nhân “Làm chồng thất bại như thế “ .
Bởi vì vô cùng để ý chuyện tối hôm qua, lúc này Tập Vi Lương nhìn Ngụy Lễ Quần, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Ngụy Lễ Quần cũng không ở tính, cả người rơi vào ghế sa lon bằng da lành lạnh nói: “Nói với cậu quan hệ giữa người và người rất quan trọng cậu không tin, đạo lý này cô dâu nhỏ của cậu hiểu mà cậu còn không hiểu? Đây chính là nguyên nhân tối hôm qua cô ấy tìm mình mà không tìm cậu.”
Tập Vi Lương đen mặt không nói lời nào, diễnn đànn lê quý đônn Ngụy Lễ Quần nói tiếp: “Tại sao Thượng Đế cho phụ nữ khả năng sinh con? Bởi vì trời sinh phụ nữ sẽ phải ở nhà giúp chồng dạy con. Như vậy đàn ông? Nhất định phải ở bên ngoài dốc sức làm. Dốc sức làm không chỉ cố gắng làm việc, kết giáo với nhiều ngưởi, đàn ông phải luôn có gắng. Nhiều bạn, thì rất nhiều chuyện dễ làm, cậu cũng có thể vệ bảo vợ cậu tốt hơn. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tẩm thường, nhưng trừ phi cậu độc thân cả đời, nếu cậu vì vợ cậu, vì tương lai con cậu, thì phải cậu phải tầm thường! Như vậy hai người mới có thể sống cuộc sống hạnh phúc! Cậu nói, nếu như không phải do mình, tiền lương bộ đội của cậu, sao có thể mua được căn hộ tốt như vậy? Cha mẹ vợ của cậu nguyện ý giao con gái bảo bối của họ cho cậu sao? Cậu nói, cậu đã làm Trung tá, vậy phải lợi dụng cấp bậc này, kiếm nhiều lợi ích. Mình nói lợi cũng không phải là chuyện tham ô phạm pháp gì, thật ra thì xã hội này chính là như vậy, mọi người nợ ân tình lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau. Cậu phải suy nghĩ một chút, mỗi người đều có lúc nhờ vả người khác. Ví dụ sau này con cậu muốn học trường tiểu học tốt, cậu không phải là hiệu trưởng, nhất định phải tìm hiệu trưởng? Đó là lý do hiệu trưởng quan trọng tài khoản của cậu. Một là coi trọng tiền của cậu, hai là kiêng kỵ thân phận của cậu. Nếu cậu biết thêm những người này, chuyện kiểu này giải quyết vô cùng dễ, cậu nói có đúng hay không? Còn có cấp bậc Trung tá này xác thực thật cao, nhưng nếu cả đời cậu cũng chỉ là một Trung tá, cậu không cảm thấy mất thể diện, vợ cậu nói không chừng cũng ngượng ngùng, cha mẹ vợ cậu nói không chừng đều sẽ thất vọng. Người anh em, cậu nên trưởng thành rồi!”
Bình luận truyện