Thiên Hạ

Chương 471



Thiên Hạ
Chương 471 : GIA YẾN ĐỘC CÔ (Hạ)
gacsach.com

Thời gian gia yến thông thường rất dài, buổi tối thường đều nhàn rỗi không gì để làm, yến hội cũng chính là một lần gặp mặt, hàn thuyên thì cũng hết một buổi gia yến. Bất tri bất giác, thời gia đã qua đi gần hai canh giờ, trời đã tối sầm lại, cháu trai nhỏ Độc Cô Trí đã ngủ say, mẫu thân của nó bồng nó vào phòng. Giờ gia yến đã trở thành buối tụ tập bản luận thời cuộc của người lớn, Độc Cô Trường Phong ngồi kể cho mọi người nghe về tình hình hạn hán và dân sinh hai năm gần đây tại Hà Nam đạo.

“Mấy năm nay Hà Nam đạo gần như năm nào cũng gặp phải hạn hán. Năm xưa lúc đại tướng quân làm quan sát sứ Hà Nam đạo, tình hình hạn hán lúc ấy chẳng qua là cơn hạn nhỏ, hạn hán năm ngoái, sản lượng thu hoạch của cả Hứa Châu. Biện Châu đều giảm bốn phần. Mùa xuân năm nay lại gặp phải nạn châu chấu, khổ nhất là Tống Châu, Biện Châu. Bọn châu chấu bay phù cả đất trời, quét sạch mọi thứ. Lúc mùa hè thì gặp phải mưa liên miên, Hà Âm huyện của Hoàng Hà bị vỡ đê, Hà Âm huyện, Huỳnh Trạch huyện và Nguyên Vũ huyện bị nước nhấn chìm, chết hết mấy vạn người.”

Độc Cô Trường Phụng thở dài, xong lại nói: “Cho nên quan viên An Tây khu thiên tai động viên di dân, dù đường xá xa xôi khiến người ta sợ hãi, nhưng vẫn có rất nhiều người muốn đi. Vì cứ thế này thật sự không còn sống nổi nữa.”

Lý Khánh An gật gật đầu, xong hắn lại hỏi: “Nếu như ta cho chiêu thêm năm mươi vạn hộ di dân bổ sung từ Hà Nam đạo, để mở rộng số di dân lên mười vạn hộ, huynh thấy thế có khả thi không?”

Độc Cô Trường Phụng ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: “Mười vạn hộ có thể hơi nhiều một chút. Biển Châu mới chỉ có tổng số dân là năm vạn bảy ngàn hộ, Hứa Châu dân số đông hơn chút cũng là bảy vạn ba ngàn hai trăm hộ, nhưng các châu khác đều khá nhỏ. Thái Châu chỉ có một vạn ba ngàn hộ. Trần Châu mới có hơn sáu ngàn hộ. Ta dự đoán cộng thêm những người nô lệ bỏ trốn cùng những hộ bất hợp pháp thì may ra bảy mươi vạn hộ là có thể thực hiện được, còn mười vạn hộ có phần không thực tế cho lắm.”

Bùi Mân cũng khuyên can: “Đại tướng quân, di dân phải từng bước từng bước tiến hành, đợi đợt đầu tiên thành công đến nơi, mọi việc sắp xếp đâu vào đấy cả, có người đi trước làm gương, ta nghĩ về sau có muốn động viên người dân tiếp tục cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Mấy người họ cùng thao thao bất tuyệt bản luận về việc di dân và giải thiên tai. Minh Châu lúc bắt đầu cũng giả vờ như đang chăm chú lắng nghe, nhưng dần dần, càng nghe nàng lại bắt đầu gật gù buồn ngủ. Nàng thấy hai cô nương kia cũng mặt mày mỏi mệt, bèn khẽ kéo kéo tay áo họ. Kết quả cuối cùng là ba nha đầu cùng lăng lặng chuồn khỏi phòng khách nhỏ trốn ra ngoài.

Minh Châu hít thở một hơi không khí trong lành thật sâu, xong mới quay sang nhìn Uyển Nhi và Bùi Vũ cười nói: “Chúng ta đi ra chợ Tây chơi đi! ở đây cách chợ Tây sần lắm, chúng ta đi mua một ít phấn thơm đi! ”

Bùi Uyển Nhi lắc lắc đầu nói: “Phải nói trước với mọi người trong nhà một tiếng đã, nếu không ta không đi đâu, hai ngươi đi đi!”

Bùi Vũ vốn dĩ cũng không mấy có chủ kiến, thấy Bùi Uyển Nhi không đi, nàng tất nhiên cũng từ chối không đi. Minh Châu thấy Uyển Nhi thối thác không chịu, không khỏi nhãn mày nói: “Ngươi ấy, sao lại thế này, gan còn nhỏ hơn cả thỏ đế, lúc ta bằng tuổi các ngươi còn một mình chạy đi An Tây nữa! Sau này ngươi lấy chồng rồi, chắc chồng ngươi bảo ngươi đi về hướng đông, ngươi tuyệt không dám đi phía tây, ôi! sống như ngươi thế này làm sao mà thoải mái được chứ?”

Bùi Uyển Nhi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình lại rất chững chạc. Nàng cũng chăng buồn tranh cãi với Minh Châu làm gì, nàng chỉ là cười cười, nói: “Hay là chúng ta đi tìm đại tẩu học hỏi tẩu tẩu thêu cầm đi! Ta từng nhìn thấy tẩu tẩu thêu cầm, thật sự khiến người ta phải kinh thán!”

“Khiến ngươi kinh thán, nhưng lại khiến ta đau đầu!”

Minh Châu bĩu môi nhăn mặt, uể oải nói: “Bổn cô nương có ba điều sợ nhất trong đời, nỗi sợ đầu tiên là thêu thùa, thứ hai là sợ đi học đọc sách, thứ ba là sợ phải đi xem mắt!”

Nói đến đây, trong đầu Minh Châu lại bỗng lóe lên một ý tưởng. Nàng nghĩ ra một sự vật hay ho rồi, bèn quay sang cười nói với hai người còn lại: “Sao ta lại ngốc thế này cơ chứ, có một món đồ chơi ngay trước mặt mà lại quên mất. Nào, hai ngươi mau đi theo ta!”

Minh Châu bèn kéo hai tiểu thư Bùi gia vào trong đại sảnh: “Minh Châu, ngươi định để bọn ta xem gì đó?”

“Hai ngươi cứ đến rồi ắt biết.”

Minh Châu chạy vội vào chính đường Độc Cô phủ. Nàng chạy vù đến trước một chiếc bình hoa cổ nhỏ bằng đồng cao ba trượng tại góc nhà. Trong bình vẫn đang cắm một bó hoa giả bằng lụa. Minh Châu cẩn thận gỡ hoa giả xuống đặt lên bản, rồi quay đầu lại nhìn hai nha đầu Bùi gia cười bí ẩn: “Các ngươi đã nhìn thấy gì chưa?”

Bùi Vũ cười nói: “Minh Châu, ngươi muốn chơi trò ném lọ à?”

“Nói thật không sai, lọ đồng này ta đã đo thứ, kích thích y chang như những lọ ném chính thức, dẫu sao thì chúng ta giờ cũng chẳng gì để làm, thôi thì cứ chơi trò ném lọ là tốt nhất, hai ngươi nói có phải không?”

Trò chơi ném lọ là trò nam nữ già trẻ đều thích hợp chơi, dù là danh môn thế gia hay bình đầu tiểu dân, nhà nhà hộ hộ cơ hồ đều có tiễn ném và lọ đồng trong nhà.

“Trò chơi này được, ta cũng thích!” Bùi Vũ vui mừng vỗ tay hoan hô.

Bùi Uyển Nhi cũng cười cười gật đầu, biểu thị đồng ý tham gia trò chơi này, nhưng nàng quay đầu quan sát xung quanh một hồi, lại hỏi: “Vậy tiễn đâu? Và còn cả dây ranh giới, thì nên vẽ như thế nào? Nơi đây là đại sảnh, có được chơi trong đây thật không đó?”

“Không sao! Ta vẫn thường hay chơi trò này trong phòng khách mà.”

Minh Châu vén cao tay áo, thò tay vào lọ đồng mày mò một hồi, một lát sau nàng rút ra được năm cây tiễn sắt trong lọ, cười nói: “Tiễn ném ta vẫn giấu trong lọ ấy chứ!”

Nàng đặt lọ đồng vào ngày chính giữa khách đường, lại lấy bốn chiếc chén trà từ trên bản lần lượt đặt trên thảm dưới đất, xong rồi vỗ tay cười nói: “Xong rồi! Xem như bốn chiếc chén trà này sẽ là cự ly năm thước, một trượng, hai trượng và ba trượng. Chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng để đạp lên chén trà đấy nhé.”

Minh Châu cầm ba cây tiễn chạy ra ngoài hai trượng, nhắm chằm chằm vào đích, ném liền ba tiền, chỉ nghe “Teng! Teng! Teng!” ba tiếng liền, ba cây tiễn được ném chính xác vào lọ đồng.

“Thế nào? Không đến nỗi tồi, đúng không?” Minh Châu dương dương tự đắc cười hỏi.

Hai tiểu cô nương Bùi gia cũng thường chơi trò ném tiễn, nhưng lại không bản lĩnh được bằng Minh Châu, Uyển Nhi kinh ngạc hỏi: “Minh Châu, ngươi có thể đi tham gia thi đấu được đấy.”

“Tất nhiên rồi, ta luyện tập ròng rã một năm trời, mười cây tiễn ngoài ba trượng ta cũng ném được vào tám cây đấy nhá. Năm ngoái thi ném lọ tại phường Vụ Bôn, ta đứng thứ hai đấy.”

Bùi Vũ nghe xong bèn như bong bóng xì hơi, nói: “Vậy thì còn gì để chơi nữa, chơi thế nào rồi thì ngươi cũng là người thắng thôi.”

“Hai con nha đầu ngốc các ngươi, đâu phải chỉ có ba người chúng ta chơi đâu, còn tỷ phu của ta nữa mà! Hôm nay ta quyết phải chiến thắng tỷ phu, để hắn cũng phải nếm thử lợi hại của bổn cô nương.”

Minh Châu giao tiễn cho họ, cười nói: “Các ngươi chờ đấy, ta đi tìm huynh ấy đến đây.”

Nhìn Minh Châu hớn hở chạy đi. Bùi Vũ khẽ giọng nói với Uyển Nhi: “Uyển Nhi tỷ, hình như tỷ ấy với Lý Khánh An cũng có phần...”

“Đừng nói nữa, đầu ta hơi đau, ta muốn đi ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, muội ở đây chờ Minh Châu về vậy! Đợi khi nào tỷ ấy về thì nói với tỷ, ta không muốn chơi nữa, về nhà trước rồi.”

Bùi Vũ hiểu tâm tư của Uyển Nhi, bèn gật gật đầu, Uyển Nhi thấy nàng nhận lời bèn vội vã chạy ra ngoài.

Minh Châu như một cơn gió cuốn thẳng vào phòng khách nhỏ, vừa đẩy cửa đi vào mà không khỏi ngỡ ngàng, cả cậu, phụ thân, và đại ca đều có mặt, duy không thấy Lý Khánh An đâu. Nàng lăng lặng đi đến bên huynh trưởng hỏi: “Đại ca, tỷ phu đi đâu rồi?”

“Hắn không phải đi tìm các muội sao? Sao, không gặp được à?” Độc Cô Trường Phụng cười nói.

“Kỳ quái, hắn đi đâu tìm bọn muội?” Minh Châu lẩm ba lẩm bẩm, xong nàng lại ra khỏi phòng khách nhỏ, đương gặp một nha hoàn đi đến, bèn hỏi: “Xuân Đào, ngươi có nhìn thấy cô gia không?”

Nha hoàn chỉ về hoa viên nhỏ ở phía đông cười nói: “Nô tỷ nhìn thấy cô gia đi về phía kia.”

Minh Châu biết bên đó có một tiểu đình, đoán chắc Lý Khánh An đã đi đến chỗ mái đình, bèn bước nhanh đi về hướng ấy.

Hôm nay bôn ba cả một ngày. Lý Khánh An quả thật cũng đã mệt mỏi. Vừa nãy hắn lại uống vài ly cùng mọi người, sau bèn mượn cớ đi ra tìm ba cô nương trẻ. Lúc này, hắn nghe tiếng chuông từ chùa vọng đến, du dương trầm bổng, lòng người bỗng chốc cũng như thanh thoát hơn trên cõi trần tục. Hắn bị tiếng chuông thu hút, bất tri bất giác đi đến đông hoa viện lúc nào không hay.

Đông hoa viện của Độc Cô phủ kỳ thật là một ao sen, chiếm diện tích khoảng ba mẫu, bên trong được trồng đầy hoa sen, lại trải ra một lối đi nhỏ trực tiếp thông đến trong ao nước, phía cuối lối đi chính là một mái đình, nằm ở trung tâm của ao sen, mái đình này bèn gọi là ‘Dữ hà đồng tọa đình’ (mái đình cùng ngồi với sen), là nơi lý tưởng cho mùa hạ ngắm sen, nhưng mà lúc này đã là Trung Thu, hoa sen đều đã héo khô, lá sen cũng từ từ ngả vàng hóa khô, qua thêm một tháng nữa bèn là tiết đào cũ sen rồi.

Lý Khánh An bước nhanh tiến gần mái đình, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy trong mái đình hình như có người, xem kỹ một chút nữa, lại là một nữ tử, dung mại tuyệt mỹ, thon dài yêu điệu, trâm cài rũ đầu đuôi én, ngọc thể kiều thân đẹp đẽ, thân mặc váy dài la y màu lục nhạt, dưới ánh trăng tản xạ lấp lánh chiếu sáng, nàng đang vịn ngồi trên lan ca, hình như là đang thưởng thức cảnh sắc ao sen đêm thu.

Lý Khánh An bỗng nhận ra cô gái này, hóa ra lại là Bùi Uyển Nhi, sao nàng lại một mình ở đây vào giờ này? Dưới ánh trăng, hắn vẫn nhìn rõ nỗi ưu sầu nhàn nhạt trong mắt nàng, Hắn từ từ đi đến gần đình, cười nói: “Bùi cô nương!”

Bùi Uyển Nhi giật mình, vừa quay đầu lại thì thấy Lý Khánh An đương đứng tại lối vào đình mim cười nhìn mình. Bùi Uyên Nhi vội hoảng hốt đứng dậy, tim nàng đập thình thịch một cách dữ dội, cố thế nào cũng không kiềm lại được. Nàng cúi gằm mặt, khẽ giọng gọi: “Lý đại tướng quân, sao huynh lại ở đây?”

“Ta nghe có tiếng chuông nên bị đi theo đến đây, không ngờ ở đây lại có một mái đình nghỉ chân, bèn qua xem thử thì lại gặp cô nương tại đây.”

Lý Khánh An từ từ tiến lại gần nàng, cười nói: “Sao nàng không đi cùng Minh Châu và Bùi Vũ?”

“Hai người muốn chơi ném lọ, ta không mấy hứng thú với trò đó nên đi ra dạo. Ta sẽ quay vào liền bây giờ.”

“Cô nương cứ ngồi chơi thêm một lúc, không phải vội quay về, khó khăn lắm mới gặp được nàng tại đây mà.”

Lý Khánh An vốn dĩ cũng không có ý gì đặc biệt, nhưng sau khi nói ra hắn mới phát hiện câu nói của mình không ổn lắm. Nếu như là bạn bè bình thường thì cũng chẳng sao, đằng này hắn lại vừa đạt thành thỏa thuận liên hôn với Bùi gia, vậy có nghĩa là Bùi Uyên Nhi sẽ sắp phải sả cho hắn làm vợ. Như thế này, quan hệ của họ đã không còn bình thường, câu nói này của Lý Khánh An càng nghe lại càng thấy có ẩn ý.

Lý Khánh An vốn định sẽ sửa lại, nhưng lại thấy Bùi Uyển Nhi đầu cúi thấp, hai má ửng hồng, cặp mắt thu thủy đưa tình, có phần vui vì điều này, nom rất ư đáng yêu nên lời định tuôn ra lại nuốt vào lại.

Hai người bỗng chốc không biết nói gì, không khí cũng trở nên ngượng ngùng. Lý Khánh An nhìn nhìn xung quanh, nói: “Ao này quả thật không tồi, ta có thể tưởng tượng được tình cánh hoa sen nở rộ đầy ao vùa ngày hè. Bùi cô nương, cô nương có thích hoa sen không?”

“ừm! Vườn sau nhà muội cũng có một cái ao, trong ao trồng đầy hoa sen. Mỗi khi hè về5 hương sen thơm phức bay khắp vườn. Có điều muội vẫn thích mùa xuân hơn, cái màu xanh non tươi mới, cái mùi thơm lá sen ấy, cả hoa sen nữa! Hoa sen lúc ấy cũng đã vừa mới nhú, ý cảnh ấy muội cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào nữa!”

Lý Khánh An mim cười nói: “Đó là ‘sen vừa mới nhú sừng lên, chuồn chuồn đâu đã tới liền đậu chơi’ (*Bài thơ “Ao Nhỏ” của Dương Vạn Lý - dịch thơ Nguyễn Hà), đúng cảnh tượng thế này phải không?”

Bùi Uyển Nhi khẽ giọng lẩm bẩm hai lần, mắt nàng sáng rực lên, tán thưởng nói: “Chính là cái ý cánh này, thơ của đại tướng quân quả thật là diễn tả thật sát sao.”

“Ha ha! Lúc rành rỗi, ta thinh thoảng vẫn có làm vài bài thơ. Kỳ thực với ao sen tàn ngày hạ này, cũng có ý cảnh thi vị của nó, chỉ là nàng có biết đi thưởng thức, cảm nhận mà không thôi. Mấy hôm trước cứ mưa ngân liên miên, nếu là ta, ta cũng sẽ đến đình này ngồi chốc lát, nhắm tịt mắt lại để nghe tiếng mưa xào xạc đánh vào lá sen, ý cảnh này chính là ‘bóng thu loang ánh sương rung; tàn sen nghe tiếng lạnh lùng mưa rơi’ (*Bai thơ “ở Lạc Thị Đình nhớ nhưng Thôi Ưng và Thôi cồn” của Lý Thương Ân - dịch thơ Tiêu Văn @Mặc hương).”

Khác với việc tặng xe hơi nhà lầu để theo đuồi con gái như thời hiện đại, người thời Đường thường dùng thơ để tán gái nhiều hơn! Một bài thơ hay đủ để đánh động lòng nữ nhi. Năm xưa chính Lý Khánh An cũng đã dùng hai câu “Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về cõi rúc liên thanh, tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành, sa trường thu điểm binh (*Sưu tầm trên mạng).” đánh động lòng Minh Nguyệt, Hôm nay hắn lại bổn cũ soạn lại, dùng thơ về sen xuân và sen thu để đánh động lòng Bùi Uyển Nhi.

Kỳ thực, với Bùi Uyển Nhi, trong lòng hắn đa phần vẫn là lòng thương. Bùi Uyển Nhi và hắn đã định danh phận, dù hắn có say khước giở trò trước mặt Bùi Uyển Nhi đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi sự thực về cuộc hôn nhân giữa nàng và hắn. Chỉ là hắn cảm thấy, quan trọng hơn nữa vẫn là dùng tình cảm ấm áp để đánh động lòng mỹ nhân vẫn tốt nhất, để nàng được nếm vị mật ngọt của tình yêu đôi lứa.

Quả nhiên, một câu ‘‘tàn sen nghe tiếng lạnh lùng mưa rơi”, ánh mắt Bùi Uyển Nhi trở lên mông lung nồng say. Mãi một hồi sau, nàng mới khẽ giọng thở dài nói: “Bóng thu loang ánh sương rung, tàn sen nghe tiếng lạnh lùng mưa rơi, ý cảnh mới thơ mộng tuyệt đẹp biết mấy.”

Nàng quay lại nhìn Lý Khánh An thi một lễ, lòng đầy cảm kích nói: “Đa tạ bài thơ của Lý đại tướng quân, khiến tiểu nữ hôm nay cũng có thể cảm nhận được ý thơ tuyệt mỹ.”

Lúc này, một cơn gió đêm cuốn đến, khiến người ta cũng nhận được một chút hơi lạnh của ngày thu. Lý Khánh An thấy Bùi Uyên Nhi váy áo mỏng manh, bèn dịu dàng nói: “Uyển Nhi cô nương, chúng ta quay về thôi!”

“ừm!” Bùi Uyển Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, xong bèn đi theo Lý Khánh An ra khỏi đình. Vừa đi ra thì Lý Khánh An lại quẹo về góc bên phải, đấy đâu phải đường để quay về, mà là đường đến một rừng liễu rậm rạp gần đấy. Bước chân của Bùi Uyển Nhi hơi do dự một chút, rồi rốt cuộc nàng cũng từ từ theo Lý Khánh An đi về phía trước.

Bước chân của Lý Khánh An cũng chận dần, để Bùi Uyển Nhi có thể đi vai kề vai cùng mình. Lặng lẽ đi được vài bước. Lý Khánh An bèn nhẹ nhàng nắm lấy bản tay ngọc ngà của Bùi Uyển Nhi. Lúc đầu nàng có ráng giằng tay lại, rốt cuộc không thoát khỏi tay hắn, nàng e thẹn khôn xiết, chỉ biết quay đầu sang một bên, một tay còn lại thẹn thùng che lại má ngọc, nhưng qua mắt nàng vẫn không giấu nỗi niềm vui trong lòng.

Lý Khánh An cứ thế nắm tay Bùi Uyển Nhi từng bước đi về phía rừng liễu. Trong lòng hắn cũng bắt đầu nóng lên từ từ, nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nghe giọng nói dỗi hờn từ sau: “Hai người đang làm gì thế?”

Khiến hai người phát hoảng vội buông tay ra. Vừa quay đầu, đã thấy Minh Châu sắc mặt giận dữ nhìn chằm chằm mình. Mắt nàng cơ hồi như đang bốc lửa. Minh Châu tìm quanh một vòng mà không thấy Lý Khánh An đâu, lại nghe bà giúp việc quản ao sen này nói, cô gia cùng Bùi cô nương đang ở trong đình. Lòng nàng thấy kỳ lạ, bọn họ ở trong đình làm gì? Nàng đã vội vội vàng vàng đến đây, cuối cùng cũng tìm được họ, không ngờ lại nhìn thấy cái màn khiến nàng phẫn nộ đến tột cùng này: Hai người họ lại tay nắm tay!

Minh Châu cơ hồ giận không còn lý trí. Nàng chạy như bay đi lên, song giữa chừng lại đứng khựng lại. lồng ngực nàng phập phồng liên tục, cố hết sức mình để cưỡng lại phẫn nộ uất ức trong lòng, nàng nhìn chằm chằm Lý Khánh An nói: “Tỷ phu, tỷ tỷ không có ở nhà, huynh làm như vậy, huynh không thấy có lỗi với tỷ tỷ sao?”

Lý Khánh An lúc này mới ý thức được Minh Châu không biết được hắn và Uyển Nhi đã đính hôn, trong lòng hắn không khỏi áy náy, bèn dịu giọng nói với Minh Châu: “Minh Châu, sự tình không phải như muội nghĩ đâu.”

“Muội có thể nghĩ gì cơ chứ!”

Giọng Minh Châu nghẹn ngào, nàng quay đầu nhìn lên vầng trăng cô quạnh lặng lẽ trên trời cao, môi nàng cắn chặt cơ hồ như đã ứa máu, nàng run giọng rung rức nói: “Muội có là ai của huynh đâu, muội làm sao quản huynh được? Huynh đường đường Triệu vương điện hạ, huynh muốn có bao nhiêu người phụ nữ không được. Muội chẳng qua là một trái táo xanh vừa chua vừa chát, làm gì có tư cách gì quản huynh, nhưng đây là nhà của muội, dù huynh có thích đi hái hoa thơm trái ngọt đi chăng nữa, thì huynh cũng không được hái ở nhà muội. Như thế quá ức hiếp người khác!”

Nói xong, Minh Châu lệ rơi như mưa, nàng nhanh chân quay đầu bỏ chạy. Không biết bao lâu sau, nàng chạy đến dưới một góc cây to, không kiềm được, gục đầu vào cây khóc nức nở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện