Thiên Hạ

Chương 623



Thiên Hạ
Chương 623 : Kỳ binh SINDH I+II
gacsach.com

Ca Thư Hàn đã chết, binh sĩ mai phục bốn phía lan tràn ập đến. Các thân binh chưa kịp qua sông bi phẫn vạn phần, liều chết chống đỡ, nhưng số ít không địch nổi số nhiều, dần dần càng lúc càng bị giết nhiều, càng lúc càng ít đi, chỉ còn lại vài trăm người thấy tình thế không hay bèn hô hào một tiếng, xông ra khỏi vòng vây phóng về phía Kinh Châu.

Tin Ca Thư Hàn thân vong vài ngày sau đã truyền đến Kinh Châu. Ca Thư Diệu Con trai Ca Thư Hàn quá đau thương, chết ngất tại chỗ, sau khi đi mọi người giải cứu mới tinh lại. Ca Thư Diệu lập tức hạ lệnh đeo tang cử ai, sau khi cắt máu viết nên hai chữ “phục thủ”, hắn đã chinh đồn quân mã, được ba vạn tinh binh uy dũng tiến về phía Tương Dương.

Nhưng ngay lúc này mười vạn đại quân của Lý Hanh lại ập đến Tương Châu, Lý Mạo cấp lệnh đại tướng Triệu Phụng Chương dẫn năm vạn quân đi đến nghênh địch. Trận chiến Tứ Vọng sơn, tiết độ phó sứ Kiếm Nam đã đánh bại quân Triệu Phụng Chương, mười vạn đại quân kiếm chi thành Tương Dương. Hai ngày sau, đại quân vượt qua Sơ Hà. binh lâm Tương Dương thành hạ. còn ba vạn quân của Ca Thư Diệu cũng đã ập đến huyện Trường Lâm. trú binh không tiến.

Lúc này Lý Mạo còn bảy vạn đại quân trong thành, trong lúc Lý Mạo đinh sẽ quyết từ cùng Lý Hanh thì Tây Vực lại có tin đến, đại tướng Trương Duy Cẩn mà hắn tin tường nhất đã mờ thành đầu hàng, bảy vạn quân đi theo Trương Duy Cân đã đầu hàng quân Kiếm Nam. mười vạn quân Kiếm Nam ùa vào thành Tương Dương. Mãi đến đến lúc này Lý Mạo mới biết hắn giết Ca Thư Hàn là tự hủy trường thành. Trong nỗi tuyệt vọng và hối hận không nguôi, Lý Mạo hỏa thiêu Kinh vương phú. tự thiêu thân vong.

Ca Thư Diệu nghe tin Lý Mạo tự sát cũng tự biết không địch nổi quân Kiếm Nam. bèn dẫn quân quay về Kinh Châu, điều hết tám trăm chiến thuyền Kinh Châu, rời khỏi Kinh Châu đi về Giang Nam.

Chiến sự Giang Nam trước mắt đang roi vào tình trạng đóng băng, quân Bắc Đường tuy sĩ khí cao vút. tiến công quyết liệt, nhưng nếu không có chiến thuyền hạng lớn, tào thuyền chuyển hàng bình thường tuy nhiều, nhưng khó mà địch nổi thủy quân Nam Đường. Tám vạn đại quân chỉ đành nhìn sông thở dài mà không làm gì được. Lúc này, Lý Khánh An hạ lệnh cho đóng lượng lớn thuyền tại càng Bạch Sa. trung tập được trên vạn thuyền công, hạn trong vòng hai tháng phải đóng được ba trăm con thuyền lớn.

Tin tức rất nhanh chóng được loan đến đại doanh quân Nam Đường tại bờ bên kia. Lý Lân nghe nói bắc quân vừa bắt đầu đóng thuyền không khỏi lớn tiếng cười phá lên. Lúc này hắn đã được tình báo, hoàng huynh Lý Hanh đã dẫn mười vạn đại quân đông chinh Kinh Tương, bao nhiêu tin có lợi cùng đến. khiến Lý Lân cuối cùng cũng yên tâm. Hắn một mặt lệnh cho lính gác tuần tra tại bờ sông, nghiêm phòng bắc quân dùng tào thuyền vượt sông. Một mặt khác hắn cũng nhướng đầu đợi chờ tin tốt lành tứ phía Kinh Tương.

Đêm tại Cảng Muối, áó rét tứ phía, gió bắc vù vù, sức áó mạnh thổi tung lá cờ to trên càng tung bay vù vù. Xung quanh càng khẩu đã bị hàng vạn binh sĩ áới bị nghiêm ngặt. Trong vòng hai mươi dặm. bất kỳ người ngoài nào cũng khó mà vào được càng khâu. Sau hết lần này đến lần khác không ngừng tăng binh, trú binh tại Cảng muối đã vượt quá ba vạn. rất kín đáo, từ đây cho đến ngoài trăm dặm đều là ruộng muối trắng xóa, không có hộ gia đình nào cũng không có cây cối. Dưới phong tỏa của quân đội, thám từ bờ nam căn bản không cách nào qua đây, lại càng không thể phát hiện được nơi đây đã đóng ba vạn đại quân.

Lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập đã xé toạt màn đêm tĩnh lặng, chỉ thấy hàng ngàn kỵ binh từ phía tây bắc tựa sấm tựa chớp phóng nhanh đến, đứng đầu là chủ soái bắc quân Lý Khánh An.

Cảng muối là vị trí chiến lược đầu tiên mà Lý Khánh An chiếm lĩnh. Hắn không phải vì muốn thu lợi từ muối, chăng qua là vị trí địa lý đặc biệt của Cảng muối. Nơi đây năm tại cừa sông đổ ra biển của Trường Giang, lại có đào Hồ Đậu cách trở, quân Nam Đường khó mà thám thính được tình hình nơi đây.

Có thể nói Cảng muối là nơi mấu chốt can hệ đến toàn thắng của chiến dịch Giang Nam lần này của Lý Khánh An, đánh thắng chiến dịch Giang Nam là chẳng còn nghi ngờ gì nữa. có điều quan trọng là chặn được bao nhiêu quân Giang Nam. Lý Khánh An cũng biết, tác chiến trên nước, quân Bắc Đường không có ưu thế. thậm chí còn có khả năng bị lạc bại, cho nên hắn nhất định phải tiêu diệt quân Giang Nam trên đất liền với mức độ lớn nhất có thể.

Một ngàn kỵ binh phóng đến cảnh khẩu, đại tướng Lý Bão Chân dẫn quân đi lên trước thi lễ nói: “Mạc tướng tham kiến đại tướng quân!”

“Đã đến chưa?”

“Sắp rồi. xích hầu phía đông đã nhìn thấy chúng. nhiều nhất nửa canh giờ nữa sẽ đến.”

“Được! Chúng ta đến bờ sông đợi.”

Lý Khánh An thúc ngựa đi về phía cảng, hai mươi mấy chiếc thuyền trên cảng đã dời đến đảo Hồ Đậu. trên cảng giờ khá trống trải, chỉ có vài chuyền thuyền nhỏ dẫn đường đã vào vị trí sẵn sàng. Làn sóng đen ngùm chốc chốc lại rì rào đánh vào đá xanh lát tại cảng, màn đêm trong thâm trầm hơn thường. Trên mặt sông là một lớp sương mòng màu xám bao trùm, nhưng cũng chẳng hưởng gì đến hình trình của những người lính này.

Lý Khánh An nhìn chằm chằm mặt sông mênh mông. Trên mặt sông bị mây đen nặng trịch bao trùm, cả ánh sao còn không thấy. Đây là một đêm u ám. và cũng là thời khắc mà bắc quân đợi chờ đã lâu.

“Đại tướng quân, ty chức cũng trông chờ lắm!”

Lý Bão Chân từ từ đi lên. hắn nhìn mặt sông mà không khỏi thở dài một tiếng phấn khởi, trong tiếng thở dài không phải là sự sầu não, mà là sự mong ngóng và phấn khích. Triệu SÙĨ12 Tiết cũng đi lên. lần này hắn là phó tướng.

Lý Khánh An cười nhạt nói với hai người họ: “Nhiệm vụ lần này của hai ngươi sẽ trực tiếp can hệ đến thành bại chiến lược Giang Nam của ta. ta chi yêu cầu năm chữ với các ngươi thôi: mưu định rồi hành động.”

Hai người họ cùng khomngười nói: “Vâng, ty chức tuân lệnh!”

Lúc này Lý Khánh An bỗng quay đầu lại nhìn về phía mặt sông, hắn hình như cảm nhận được gì đó. Chỉ một chốc sau. bèn cười phá lên: “Có ngươi có thể chuẩn bị được rồi, bọn chủng đã đến.”

Lý Khánh An vừa dứt lời, chỉ nghe tiếng chuông chói tai trên tháp ngưỡng vọng vang lên: “Tang! Tang! Tang!”

Đây là tín hiệu có thuyền vào cảng.

Triệu Sùng Tiết quay đầu ngựa lại phóng vội về phía quân doanh. Lý Khánh An lại bước lên thêm vài bước. Hắn thấm thoát nhìn thấy một làn đốm sáng xuất hiện giữa không trung trên mặt sông. đốm sáng đó dần to lên. chỉ thấy cái bóng đen đáy, qua làn sương đêm trông lại dị thường quái gờ. Đợi khi bóng đen đến gần. thế mới lộ ra diện mạo thật của nó, đó lại là hàng ngàn chiếc tàu biển năm ngàn thạch, cao bảy trượng. dài hai mươi mấy trượng. có thể băng băng đi vào đại dương.

Nhưng đây tuyệt không phải duy chỉ có một chiếc, đằng sau còn có đốm sáng, trong bóng đêm bất tàn không biết còn bao nhiêu tàu biển đang đi đến.

Lý Khánh An đương nhiên không biết tổng cộng có ba trăm chiếc tàu lớn chất đầy hai trăm vạn thạch lương thực. Tàu biên này đến từ Sindh xa xôi. vốn dĩ hạ hàng tại Quảng Châu, nhưng do Giang Nam xảy ra chiến sự. Lý Khánh An lại lệnh ba trăm tàu biển tiếp tục bắc thượng, điểm dừng cuối cùng chính là tòa Cảng Muối trước mắt.

Hai trăm vạn thạch lương thực và lượng lớn vật phẩm từ Thiên Trúc sắp sửa được hạ hàng tại Cảng Muối, nhưng thứ Lý Khánh An cần không phải là chúng. mà là ba trăm chiếc tàu lớn có thể đi vào đại dương xa xôi này.

Tàu biển khổng lồ dưới chi thị của người chỉ huy từ từ dừng lại trên cảng. Cảng dài chừng hai dặm. có thể cùng lúc đậu tám chiếc thuyền lớn. Đuốc được thấp sáng, dưới ánh lửa chập chờn, trên cảng vẫn khá tối.

Vài trăm thủy binh đã vô cùng quen thuộc bắt đầu thao tác, họ dùng dây thừng to quấn trên tay cột chặt lên cột sắt. cố định lại thuyền. Boong tàu được mờ, miếng ván dài được đáp vào thành tàu. mười mấy tấm ván trượt chuyên dụng để hạ lương thực bắt đầu được gắn vào mạn tàu.

Lúc này, một đội binh sĩ An Tây theo thuyền từ trên thuyền bước nhanh xuống. Quan quân đi đầu bỗng nhìn thấy Lý Khánh An. các binh sĩ bỗng chốc kích động vô cùng. Họ vạn vạn không ngờ lại gặp được chủ soái của mình tại đây, vội vã đi lên trước quỳ xuống một chân thi lễ. Quan quân đi đầu nói: “Ty chức Điền Kiến Minh thuộc đệ ngũ vệ lang tướng Sindh dẫn bộ chúng tham kiến đại tướng quân.”

Lý Khánh An cũng vui mừng trong lòng, có thể gặp được trú quân Sindh tại bờ biển Giang Nam. hắn cử như có cảm giác như mình đã vượt khỏi không gian vạn dặm. vội đi lên trước đỡ hắn dậy cười nói: “Điền tướng quân xin mời dậy, các vị huynh đệ vạn dặm đường xa. vất vả rồi. mọi người mời đứng dậy!”

Các binh sĩ cùng đứng dậy, Điền Kiến Minh bẩm báo: “Hồi bẩm đại tướng quân, ty chức dẫn một ngàn người hộ vệ thuyền đến đây. dọc đường thuận lợi. vốn dĩ rên thuyền còn có mấy trăm thương nhân Ba Tư và Túc Đặc, họ đều đã xuống thuyền tại Quảng Châu, hiện trên thuyền ngoài thuyền viên thì chỉ còn lại một ngàn quân An Tây, tông cộng có hai trăm vạn thạch lương thực cùng một số loại thuốc của Thiên Trúc, toàn bộ đều nguyên vẹn không bị tổn hao nào.”

Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Đây là lần đầu tiên Sindh vận chuyển lương thực cho Đại Đường, tuyến hàng hải này một khi cố định, sau này sẽ còn nhiều vụ chuyển lương quy môn lớn hơn. Năm trăm chiếc thuyền, thậm chí là trên ngàn chiến, hi vọng Điền tướng quân có thể đào tạo ra càng nhiều thủy quân viễn hàng hơn cho ta nữa. đừng để ta phải thất vọng.”

Điền Kiến Minh mừng rỡ, ý của đại tướng quân là sẽ trọng dụng hắn. hắn vội khom người nói: “Ty chức nguyện dốc hết sức làm.”

Lý Khánh An cười cười, xong lại lớn tiếng nói với binh sĩ: “Các vị huynh đệ không kể vạn dặm vất vả bôn ba. lần này mỗi huynh đệ sẽ được ghi công một cấp, chẳng bao lâu sau sẽ có sứ mệnh quan trọng hơn nữa cho mọi người, hi vọng mọi người tiếp tục cố gắng. lại lập công mới!”

Các binh sĩ đều cúi người đồng thanh đáp: “Nguyện tận lực vì đại tướng quân!”

Đoàn thuyền đã cập bến. bắt đầu bận rộn. Hơn ba vạn binh sĩ ùa lên các chiếc thuyền to, bắt đầu khuâng những túi lương thực xuống thuyền. Hàng vạn binh sĩ hì hục với công việc mãi cho đến lúc canh tư. cuối cùng hai trăm vạn thạch lương thực cũng đã hạ hàng hoàn tất. Lúc này, ba vạn binh sĩ và chiến mã bắt đầu xếp hàng lên thuyền. Lý Bão Chân chấp tay thi lễ với Lý Khánh An: “Đại tướng quân, mạc tướng xuất chinh đây!”

“Lý tướng quân, chúc người khai chiến đắc thắng, sớm truyền tin về!”

Trong bóng tối, Lý Khánh An đứng thẳng tấp trên bến cảng giữa cơn gió lạnh đêm. hắn chấp tay thi sĩ với toàn thể tướng sĩ chuẩn bị xuất chinh. Các chiếc thuyền lớn lũ lượt qua đầu đi ra khơi trong màn đêm trước lúc bình minh giáng xuống. tiến công về phía phương nam xa xôi.

Thời gian lại thấm thoát qua đi mấy ngày, quân đội hai bên bờ vẫn giữ trạng thái án binh bất động. Có lẽ do ý thức được quân Bắc Đường không có thuyền qua sông. và lại không bằng về mặt thủy quân, quân Nam Đường vốn dĩ sĩ khí đã thấp lại từ từ tăng vọt lại. Mỗi ngày đều bắt đầu tiến hành diễn tập trên mặt sông. từng đội từng đội thuyền lớn cử diệu võ dương oai. cứ cho thuyền bơi qua lại giữa sông. Tiếng trống như sấm. tiếng hô ầm trời như thể thị uy với phía bờ bắc. Nhưng nhìn lại bờ bắc, lại cứ lặng thin thít, chỉ có một số tào thuyền lẳng lặng đi dọc bờ để vận chuyển vật tư và lương thực.

Chiều ngày hôm đó, một con thuyền nhỏ từ phía bờ bắc đi đến. trên thuyền là một văn sĩ trẻ tuổi cùng hai binh sĩ đi theo. Thuyền con chưa kịp cập bến thì lập tức mấy chiến thuyền bờ nam đã lập tức đón đầu.

Chiến thuyền vây trùm bốn phía thuyền nhỏ, hàng ngàn cây nỏ tiền chi thẳng vào người tên vãn sĩ trẻ tuổi trên thuyền nhỏ, đại tướng Nam Đường Cao Tiên Kỳ đứng trên thuyền đầu nghiêm giọng thốt lên: “Ai đó?”

Văn sĩ trẻ tuổi trên tàu chấp tay thi lễ nói: “Tại hạ là Trương Tri Tiết, văn thư dưới trướng của An Tây tiết độ sứ Quý đại tướng quân, phọng mệnh đại tướng quân đặc đến aửi thư cho Ngô vương điện hạ.”

Trương Tri Tiết vẫn từ tốn thư thả trước bao vây của nỏ tiễn không chút sợ hãi. lại sảng giọng nói: “Bọn ta tông cộng có ba người, ta còn là một người học sách thánh hiền mà đã có thể làm cho mười vạn đại quân của Ngô vương phải hoảng sợ như gặp phải đại địch sao?”

Cao Tiên Kỳ nhìn hắn chằm chằm một hồi. khoát ta nói: “Dần hắn vào gặp điện hạ!”

Chiến thuyền tránh ra mờ đường, thuyền nhỏ từ từ cập bến. Trương Tri Tiết dưới áp giải của hơn trăm người đi về phía hành doanh của Ngô vương.

Ngô vương Lý Lân vừa nhận được thư bồ câu từ Tương Dương chuyển đến. mười vạn đại quân của Lý Hanh đã công phá thành Tương Dương. Lý Mạo tự thiêu thân vong. Kinh Tương đã bị đại quân Nam Đường chiếm lĩnh. Đấy cũng có nghĩa là thông đạo rút về phía tây của quân Giang Nam đã được mở ra. Tin này khiến Lý Lân hung phấn vạn phần, chẳng mấy chốc tin này đã được loan ra. cả đại doanh toàn tiếng hoan hô hân hoan, không ít người ôm chầm nhau khóc. Tất cả binh sĩ và quan tướng không một ai muốn tác chiến cùng Lý Khánh An. Thông đạo rút lui phía tây được mờ cũng có nghĩa đã cho họ được thêm một cơ hội sống.

Nhưng cũng có kẻ không xem đó là gì. như Lý Dịch Tương Thành vương con trai Lý Lân chính là điển hình. Hắn hiện đang đầy tự tin với mình, tám mươi ba vạn đại quân Tào Tháo năm xưa chăng phải cũng bị mấy vạn thủy quân Giang Đông đánh cho đại bại quay về đó thôi? Huống chỉ là đối phương chỉ có tám vạn quân, mấy vạn quân mới chiêu mộ đó hắn căn bản không thèm để trong mắt. Binh lực đối phương không bằng minh, hắn cớ sao phải sợ?

Nghe thấy tiếng hân hoan khắp doanh. Lý Dịch chép miệng quay sang nói với phó soái Lý Thành Thức: “Ta xem phụ vương gan bé quá. sợ Lý Khánh An như hố báo, lần trước quân An Tây chỉ có một ngàn kỵ binh đã dọa cho mười vạn đại quân hoảng hốt bỏ chạy, cả Giang Đô thành cũng bỏ luôn, trở thành trò cười của thiên hạ. Chỉ tiếc lúc ấy ta không ở Giang Đô, nếu không ta tuyệt không để phải bị mối nhục này.”

Lý Thành Thức cũng thở dài nói: “Không phải mọi người sợ quân An Tây, mà là quân An Tây mạnh đến nỗi ai nghe cũng lạnh cả gan mật. họ cơ hồ trước giờ chưa bị bại trận bao giờ. Họ đã đánh bại cả người Đại Thực.”

“Người Đại Thực là gì chứ? Chỉ là bọn Hồ man mọi rợ mà thôi!”

Lý Dịch huơ tay khẩu khí cực kỳ không phục nói: “Nghe nói bọn chúng ngay cả khải giáp còn không có, cung nỏ cũng không bằng chúng ta. đánh bại chúng thì có gì đáng khoe khoang?”

“Được! Được! Cứ cho là người Đại Thực là Hồ man đi. thế người Thồ Phồn thì sao? Người Thổ Phồn đã để chúng ta phải đau đầu gần trăm năm nay, cũng bị quân An Tây chúng diệt đó thôi, thế cũng đã nói rõ được vấn đề rồi chứ!”

Lý Dịch thất vọng lắc đầu nguầy nguậy: “Lý phó soái, ta xem ngươi đã bị Lý Khánh An dọa cho tè ra quần rồi, có thể luận chiến cục với ngươi cũng là nỗi nhục của ta.”

Nói xong, hắn quay phắt đi ra ngoài trướng. “Tiểu vương gia! Tiểu vương gia!” Lý Thành Thức gọi liền mấy tiếng sau lưng, nhưng Lý Dịch căn bản chẳng thèm đáp lại. Lý Thành Thức bắt lực lắc đầu. thở dài: “Đúng là bê con không biết sợ cọp!”

Lý Dịch hậm hực bước ra khỏi đại trướng thì lại trùng hợp đụng mặt Trương Tri Tiết đang bị binh sĩ áp giải đi đến. Hắn lớn tiếng hỏi: “Đã xảy ra việc gì? Sao lại dẫn cái tên thư sinh quèn này vào quân doanh làm gì?”

Cao Tiên Kỳ khomngười nói: “Hồi bẩm tiểu vương gia. đây là tín sứ mà Lý Khánh An phái đến đưa thư cho vương gia.”

“ồ? Tín sứ của Lý Khánh An!”

Lý Dịch xoay quanh Trương Tri Tiết đi hết hai vòng. mắt cứ liếc trên liếc dưới ngắm nghía một hồi hắn bỗng đưa tay ra nói: “Thư đâu? Cho ta!”

Trương Tri Tiết hơi ngẩng đầu. lạnh lùng nói: “Đại tướng quân bọn ta đã có lệnh, thư nhất định phải đưa trước mật Ngô vương.”

Vừa nói dứt lời. Lý Dịch bèn giơ tay tát một bạt tay vào mặt Trương Tri Tiết. Trương Tri Tiết không kịp trở tay, một cái đánh cho lảo đảo cả người, xém chút là ngã nhào xuống.

Hắn ôm chằm mặt. ánh mắt hận thủ trừng trừng nhìn Lý Dịch, không nói một lời. Cao Tiên Kỳ giật bắn người, vội ngăn Lý Dịch lại: “Tiéu vương gia. hắn là sứ giả của Lý Khánh An, không được vô lễ.”

“Cút ra!”

Lý Dịch đẩy mạnh Cao Tiên Kỳ ra. hung hàn nói: “Ta nói một lần cuối, đưa thư cho ta!”

Trương Tri Tiết ườn thẳng lưng, cao ngạo đáp: “Ngươi có bản lành thì giết ta đi!” “Mẹ cha ngươi!”

Lý Dịch phụt một phát rút kiếm ra. áp sát lười kiếm vào cổ Trương Tri Tiết, cười lạnh bên tai hắn nói: “Ngươi có tin là ta siết ngươi cũng chi bằng cắt tiết sà không?”

“Thế ư? Vậy ngươi động thủ đi!” Trương Tri Tiết lườm hắn một phát, lạnh lùng nói.

Chính ngay lúc này, chỉ ngay tiếng Ngô vương Lý Lân hô to từ xa xa: “Nghiệt chướng, còn không mau dừng tay!”

Lý Dịch thấy sắc mặt phụ thân vội vã chạy đến. hắn “hừ” một tiếng rồi bỏ kiếm xuống. Hắn nheo mắt lại nhìn Trương Tri Tiết nói: “Ta không giết ngươi, mượn đầu ngươi đi nói với Lý Khánh An một tiếng, người khác sợ hắn như hổ báo, nhưng trong mắt của ta. hắn cũng chẳng khác gì con gà đất chó đất.”

“Tốt lắm! Ta sẽ chuyển lại nguyên văn lời ngươi, cũng chúc cho cái đầu ngươi có thể giữ được thêm vài ngày.”

Lúc này Lý Lân đã kịp đến. hắn được Cao Tiên Kỳ bẩm báo, con trai hắn Tương Thành vương Lý Dịch lại dám đi uy hiếp sứ giả của Lý Khánh An. khiến hắn vừa tức vừa quạu, vội vã đến ngăn lại.

Lý Dịch đẩy Trương Tri Tiết ra rồi quay phắt đi thẳng. Lý Lân vội đi lên xoa dịu: “Xin quý sử đừng giận, con trai ta trước giờ vốn chăng để ai trong mắt. khiến quý sử đã uất ửcs ta nhất định sẽ trừng trị hắn.”

Trương Tri Tiết đưa tay rờ rờ mặt. mặt hắn vẫn còn nóng rát vì đau. Mối thủ này hắn sẽ khắc ghi. nhưng miệng hắn vẫn nhàn nhạt nói: “Ta phụng mệnh của đại tướng quân xuất sứ nam doanh, những lời khác ta sẽ không nói nhiều.”

“Vậy tốt. xin mời quý sứ!”

Trương Tri Tiết gật gật đầu đi theo Lý Lân vào trong đại trướng chỉ vàng. Trong đại trướng. Lý Lân đương ngồi thương lượng việc Kinh Tương cùng dàn mưu sĩ. thấy Trương Tri Tiết vào mọi người đều cùng đứng dậy chào.

Lý Bạch chỉ một mắt đã nhận ra ngay Trương Tri Tiết. Hắn đã từng đến phủ đệ Trương Quân vài lần. lúc ấy Trương Tri Tiết mới mười mấy tuổi đã từng thỉnh giáo thơ văn với hắn. Tuy đã gần mười năm qua đi. nhưng hắn vẫn còn nhận ra.

“Ngươi không phải chính là công tử Trương tướng quốc ư?”

Trương Tri Tiết không ngờ lại gặp được Lý Bạch tại đây. Lý Bạch là thần tượng mà hắn sùng bái ngưỡng mộ nhất, hắn ngờ ngàng. “Lý... Thái Bạch, sao ngươi lại ở đây?”

Trong lòng Lý Bạch cũng có phần áy náy, năm xưa Trương Quân có chút lạnh lùng với hắn. hắn từng viết “Há chi cúi đầu khom lung thở quyền quý...”, nhưng hôm nay hắn lại trở thành mộ liêu của Ngô vương. Lý Bạch chi chấp chấp tay. không nói gì thêm.

Lý Lân bên cạnh lại càng kinh ngạc hơn. hóa ra sứ giả là con trai của Trương Quân. Con trai của Trương Quân lại trở thành sứ giả của Lý Khánh An.

“Hóa ra là công từ Trương tướng quốc, bổn vương thất lễ rồi.”

Trương Tri Tiết cũng đã bình phục lại sau bỡ ngỡ bất ngờ gặp Lý Bạch, lại trở về với vẻ từ tốn ung dung như ban đầu của hắn. Hắn rút lá thư thân bút của Lý Khánh An ra nói: “Ngô vương điện hạ. hiện ta là sứ giả của Lý đại tướng quân, đây là thư thân bút mà đại tướng quân bọn ta gửi điện hạ!”

Một thị vệ nhận lấy thư trình lên cho Lý Lân. Lý Lân ngồi xuống gỡ thư ra. cặp mày hắn không khỏi chau lại. Ngữ khí trong thư của Lý Khánh An rất khách sáo, mọi người đều cùng là quân Đường, hắn không muốn phạm sát giới, khuyên Lý Lân tự rút rời Giang Nam. để tránh tình trạng toàn quân bị triệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện