Thiên Hải Nguyên Đường
Quyển 1 - Chương 30-3: Nhàn hạ nơi Cổ Đại
Hải đường ở cổ đại cũng được một khoảng thời gian,mặc dù nàng lúc trước không phải là cô gái bị phụ thuộc quá nhiều vào cuộc sống tiện nghi hào nhoáng của thế giới hiện đại nhưng mà bây giờ thật sự lắm lúc không thể không ngừng được việc liên tưởng so sánh a.Hoài niệm tới mức khóc không ra nước mắt a.
Đầu tiên Hải đường nhớ tới cái đài cassette,lúc nhỏ vẫn thường bị ông bà bắt nghe kinh kịch phát sóng đúng tầm ăn cơm trưa kiến nàng chẳng thể chạy đi chỗ khác,nói là âm nhạc quốc hồn quốc túy của đất nước,mỗi công dân lên từ nhỏ tập nghe riết để quen dần.Haizzz,âm nhạc bác học đó,đến bây giờ nàng quả thật đã miễn nhiễm,có thể diện vô biểu tình thành thành thật thật nghe từ đầu tới cuối tựu trung vẫn là vào tai này ra tai kia.
Sau đó Hải đường nhớ tới cái ti-vi,cứ đến tầm ăn cơm tối thì ông bà mở thời sự,nàng lại muốn xem phim hoạt hình a.Mèo nheo ỉ ôi mãi đổi lại cũng chỉ là cái cốc đau vào trán,nói,không chịu quan tâm tới tình hình trị an nước nhà thì sau này làm sao trở thành công dân gương mẫu được.Nàng ấm ức cắn cắn đũa,xem phim hoạt hình là có tội sao?
Tiếp nữa Hải đường có cái di động,này thật sự là cái phát minh thông minh nhất mọi thời đại a.Có nó nàng mải mê lên mạng kiếm tìm thông tin,vừa giúp mở mang kiến thức vốn chậm chạp ù lì vừa giải tỏa stress hữu hiệu.Cái điện thoại di động đó đã ngốn của nàng một khoản tiền không nhỏ,mới dùng chưa đầy 1 tháng a.Hic,nghĩ tới lại đau lòng khôn nguôi.
Thêm nữa Hải đường nhớ chiếc xe máy,chiếc xe tuy không còn mới nhưng nó tốt lắm,đã ở bên nàng gắn bó từ lúc nàng vào đại học.Ở đây mỗi lần xuống núi thì ngồi xe ngựa,lắc lư lắc lư,chậm rì rì,đủ thời gian để ngắm chán chê mê mệt cảnh vật 2 bên đường,tới mức buồn ngủ rũ rượi.
Muốn nhanh thì cưỡi ngựa a.Hải đường cũng chịu khó bỏ thời gian bỏ công sức nhờ Mặc Phong chỉ dạy,mà con ngựa bạch của hắn,dù là qua cái nhìn ngoài nghề như nàng cũng cảm nhận được linh khí cùng vẻ đẹp miễn chê của nó,quả nhiên chủ nào tớ lấy.
Chiến mã của Mặc phong thuộc giống Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử đặt tên là Bạch vân,toàn thân lông trắng như tuyết,hắn nói một ngày có thể đi hàng nghìn dặm nhưng chẳng mấy khi hắn cho thú cưng được chạy nhảy thỏa thích.Ngay từ khi mới sinh ra phía dưới cổ đã có một hàng lông dày, trông giống như sư tử, tính khí lại không được ngoan hiền giống chủ nhân mà nóng nảy cùng cao ngạo,theo hắn một thời gian tính tình cũng dễ chịu hơn chút xíu, buổi tối con ngựa này lại còn phát ra ánh sáng trắng bạc,chính là dấu hiệu thuần chủng cho giống ngựa Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử quý hiếm cùng đắt giá a.
Sau một thời gian chịu thương chịu khó,chịu đau chịu khổ,Hải đường đã có thể thong dong đủng đỉnh cưỡi ngựa xuống chân núi.Học cữơi ngựa,ban đầu tưởng dễ dàng ngon ăn,thật chẳng ngờ,quá trình đó,vất vả chật vật vô cùng.Hậu quả chính là nhức nhối cái mông xinh,ê ẩm cái bắp đùi gà,khiến cho tướng đi,xấu không chịu nổi,may là mặc váy che lại.
Nhưng có điểm cộng a,đó cũng là khoản thời gian khá dụ tình nha.Nói thế nào nhỉ,được một mỹ nam như trích tiên tận tình chỉ bảo,bảo tâm không động đậy chính là lừa người.
Còn một vấn đề khiến nàng nan giải,đỉnh điểm của nghiêm trọng chính là việc nguyệt san ghé thăm đi.Cổ nhân nói nữ nhân cứ tới ngày ấy thì tâm tính thay đổi,ở thời hiện đại thì e đó chẳng phải là việc to tát gì khiến con gái phải đau đầu.Nhưng mà ở cổ đại lạc hậu này đào đâu ra băng vệ sinh cho nàng dùng,tâm tình bực dọc cáu gắt cũng là điều dễ hiểu.Haizzz,nội cái việc nghĩ ra cách chế băng vệ sinh thôi cũng đủ khiến nàng nhìn gì cũng ngứa mắt lắm rồi.
Hải đường ngồi trên một chạc cây đào thụ,cách mặt đất một khoảng,lưng tựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn đám hoa hồng phấn nở bung,lác đác điểm tô mấy cái lá tí hin xanh xanh.Chân Hải đường thỉnh thoảng đung đưa phía dưới,2 tay cầm y thư đặt lên bụng,không để tâm với có nhân đang lại gần.
Hải đường tiếp tục than thầm,người ta xuyên không qua có ai nhàn hạ hơn nàng không,sắp biến thành mễ trùng tới nơi rồi,cả ngày ăn không ngồi rồi,rảnh rỗi ngồi ngắm mỹ nam.
Người ta xuyên qua bề ngoài giả là cái thứ nữ vô dụng,dung mạo xấu xí,rồi dần dần tu luyện ma pháp với tốc độ tăng trưởng kinh hãi thế tục,sau đó thì săn ác thú,diệt ác ma,đấu tiên nhân,làm thần tướng,thật là một nữ cường đáng ngưỡng mộ,đáng nể trọng,khiến cho nam chính 1,nam chủ 2,nam phụ 3,nam thứ 4,mơ tưởng,ao ước,vì mỹ nhân bưu hãn mà sủng khuynh tam giới.
Chậc,chậc.
Không thì mở mắt ra đã phải đấu kế mẫu,rồi đấu di nương,lại đấu đích nữ với cả thứ nữ.Gia đấu chưa xong lại được anh thái tử chọn trúng vào cung lại đấu tiếp.Haizzz,người ta không những dung mạo đẹp như hoa như ngọc,khí chất không kiêu ngạo không xiểm nịnh,đầu óc nhanh nhạy lập tức nhìn ra trọng tâm vấn đề,đối đáp khéo léo mà tài tình khiến đối phương nghẹn họng.
Muốn thi xem lòng dạ ai phúc hắc,hiển nhiên nữ phụ sao địch lại .Từng bước kinh tâm nhưng nhờ khôn ngoan mà biến thành “phượng” lại còn khiến cho vị “hoàng” phúc hắc đến không thể phúc hắc kia vì một vị mà bỏ toàn bộ mỹ vị khác.
Chậc,chậc.
-Hải đường!
Tiếng nam nhân thân quen nhẹ vang ngay bên tai khiến Hải đường tâm nảy một nhịp,thu lại suy nghĩ vớ vẩn,nàng hé mắt nhìn dung nhan khuynh thành,lòng lại cảm thán không thôi.Dù suốt mấy tháng nay kề cận sớm chiều bên mỹ nam này,thì lần nào nhìn tới cũng khiến nàng khó lòng dời đi.
Haizzz,người đẹp tới mức này,sợ là chỉ có thể ngắm,không thể ăn a…nàng không phải nữ cường hãn vốn là sát thủ chuyển thế máu lạnh tuyệt tình đùa giỡn thế nhân,càng không phải là thiên tài thần đồng với chỉ số IQ cao vô đối đầu thai…A DI ĐÀ PHẬT…nàng chỉ đủ bản lĩnh coi vị mỹ nam khuynh thành này như trân bảo tuyệt thế,kính chi viễn nhi…
-Mặc phong?
Hải đường ngồi ngay ngắn lại,y thư đặt lên đùi,2 tay bám nhẹ vào cành cây,ở tư thế này nàng vẫn thấp hơn nam nhân kia nửa cái đầu,hắn đứng bên cạnh cách nàng một bước chân.
-ngoài này lạnh thế,nàng khoác thêm áo ấm vào!
Hắn vừa dịu dàng nói vừa choàng ngoại bào trắng muốt lên người nàng,sau đó cẩn thận chỉnh chỉnh lại khiến nàng tâm không phòng bị gì,mặt nhất thời hiện rạng mây hồng.Khoảng cách gần gũi thế,trước giờ chưa từng có nam nhân nào ân cần,chu đáo vậy với nàng.Đằng này đây còn là mỹ nam tuyệt sắc,nếu ở thời hiện đại Mặc phong chắc chắn sẽ không thoát khỏi kiếp làm đại minh tinh đi.Này cử chỉ ôn nhu thế,này câu nói dịu dàng vậy,bọn con gái thời nàng mà được nghe,tâm hẳn đã sớm đổ ngay từ phút giây đầu.
Mặc phong nhìn thấy gương mặt tròn tròn của Hải đường vì hành động thân mật của mình mà hồng lên như cánh đào,tâm tình hắn nhất thời giống như nụ hoa được ánh dương chiếu sáng mà hân hoan nở rộ.
Từ khi thánh nữ ra đi,tâm của hắn cũng không còn ở bên cạnh…thời gian chậm chạp buông trôi cũng chẳng thể xóa mờ ký ức về người thiếu nữ.5 năm sau hắn được gặp Hải đường,thật giống như trời cao ban cho hắn ân huệ thâm sâu tựa biển…
Mặc phong tuy đã không còn chấp nhất của trước kia,lòng đã buông bỏ được ái niệm…nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn chính là được cùng nàng ấy trải qua cuộc sống bình dị mỗi ngày…vậy là thỏa nguyện…
Đầu tiên Hải đường nhớ tới cái đài cassette,lúc nhỏ vẫn thường bị ông bà bắt nghe kinh kịch phát sóng đúng tầm ăn cơm trưa kiến nàng chẳng thể chạy đi chỗ khác,nói là âm nhạc quốc hồn quốc túy của đất nước,mỗi công dân lên từ nhỏ tập nghe riết để quen dần.Haizzz,âm nhạc bác học đó,đến bây giờ nàng quả thật đã miễn nhiễm,có thể diện vô biểu tình thành thành thật thật nghe từ đầu tới cuối tựu trung vẫn là vào tai này ra tai kia.
Sau đó Hải đường nhớ tới cái ti-vi,cứ đến tầm ăn cơm tối thì ông bà mở thời sự,nàng lại muốn xem phim hoạt hình a.Mèo nheo ỉ ôi mãi đổi lại cũng chỉ là cái cốc đau vào trán,nói,không chịu quan tâm tới tình hình trị an nước nhà thì sau này làm sao trở thành công dân gương mẫu được.Nàng ấm ức cắn cắn đũa,xem phim hoạt hình là có tội sao?
Tiếp nữa Hải đường có cái di động,này thật sự là cái phát minh thông minh nhất mọi thời đại a.Có nó nàng mải mê lên mạng kiếm tìm thông tin,vừa giúp mở mang kiến thức vốn chậm chạp ù lì vừa giải tỏa stress hữu hiệu.Cái điện thoại di động đó đã ngốn của nàng một khoản tiền không nhỏ,mới dùng chưa đầy 1 tháng a.Hic,nghĩ tới lại đau lòng khôn nguôi.
Thêm nữa Hải đường nhớ chiếc xe máy,chiếc xe tuy không còn mới nhưng nó tốt lắm,đã ở bên nàng gắn bó từ lúc nàng vào đại học.Ở đây mỗi lần xuống núi thì ngồi xe ngựa,lắc lư lắc lư,chậm rì rì,đủ thời gian để ngắm chán chê mê mệt cảnh vật 2 bên đường,tới mức buồn ngủ rũ rượi.
Muốn nhanh thì cưỡi ngựa a.Hải đường cũng chịu khó bỏ thời gian bỏ công sức nhờ Mặc Phong chỉ dạy,mà con ngựa bạch của hắn,dù là qua cái nhìn ngoài nghề như nàng cũng cảm nhận được linh khí cùng vẻ đẹp miễn chê của nó,quả nhiên chủ nào tớ lấy.
Chiến mã của Mặc phong thuộc giống Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử đặt tên là Bạch vân,toàn thân lông trắng như tuyết,hắn nói một ngày có thể đi hàng nghìn dặm nhưng chẳng mấy khi hắn cho thú cưng được chạy nhảy thỏa thích.Ngay từ khi mới sinh ra phía dưới cổ đã có một hàng lông dày, trông giống như sư tử, tính khí lại không được ngoan hiền giống chủ nhân mà nóng nảy cùng cao ngạo,theo hắn một thời gian tính tình cũng dễ chịu hơn chút xíu, buổi tối con ngựa này lại còn phát ra ánh sáng trắng bạc,chính là dấu hiệu thuần chủng cho giống ngựa Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử quý hiếm cùng đắt giá a.
Sau một thời gian chịu thương chịu khó,chịu đau chịu khổ,Hải đường đã có thể thong dong đủng đỉnh cưỡi ngựa xuống chân núi.Học cữơi ngựa,ban đầu tưởng dễ dàng ngon ăn,thật chẳng ngờ,quá trình đó,vất vả chật vật vô cùng.Hậu quả chính là nhức nhối cái mông xinh,ê ẩm cái bắp đùi gà,khiến cho tướng đi,xấu không chịu nổi,may là mặc váy che lại.
Nhưng có điểm cộng a,đó cũng là khoản thời gian khá dụ tình nha.Nói thế nào nhỉ,được một mỹ nam như trích tiên tận tình chỉ bảo,bảo tâm không động đậy chính là lừa người.
Còn một vấn đề khiến nàng nan giải,đỉnh điểm của nghiêm trọng chính là việc nguyệt san ghé thăm đi.Cổ nhân nói nữ nhân cứ tới ngày ấy thì tâm tính thay đổi,ở thời hiện đại thì e đó chẳng phải là việc to tát gì khiến con gái phải đau đầu.Nhưng mà ở cổ đại lạc hậu này đào đâu ra băng vệ sinh cho nàng dùng,tâm tình bực dọc cáu gắt cũng là điều dễ hiểu.Haizzz,nội cái việc nghĩ ra cách chế băng vệ sinh thôi cũng đủ khiến nàng nhìn gì cũng ngứa mắt lắm rồi.
Hải đường ngồi trên một chạc cây đào thụ,cách mặt đất một khoảng,lưng tựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn đám hoa hồng phấn nở bung,lác đác điểm tô mấy cái lá tí hin xanh xanh.Chân Hải đường thỉnh thoảng đung đưa phía dưới,2 tay cầm y thư đặt lên bụng,không để tâm với có nhân đang lại gần.
Hải đường tiếp tục than thầm,người ta xuyên không qua có ai nhàn hạ hơn nàng không,sắp biến thành mễ trùng tới nơi rồi,cả ngày ăn không ngồi rồi,rảnh rỗi ngồi ngắm mỹ nam.
Người ta xuyên qua bề ngoài giả là cái thứ nữ vô dụng,dung mạo xấu xí,rồi dần dần tu luyện ma pháp với tốc độ tăng trưởng kinh hãi thế tục,sau đó thì săn ác thú,diệt ác ma,đấu tiên nhân,làm thần tướng,thật là một nữ cường đáng ngưỡng mộ,đáng nể trọng,khiến cho nam chính 1,nam chủ 2,nam phụ 3,nam thứ 4,mơ tưởng,ao ước,vì mỹ nhân bưu hãn mà sủng khuynh tam giới.
Chậc,chậc.
Không thì mở mắt ra đã phải đấu kế mẫu,rồi đấu di nương,lại đấu đích nữ với cả thứ nữ.Gia đấu chưa xong lại được anh thái tử chọn trúng vào cung lại đấu tiếp.Haizzz,người ta không những dung mạo đẹp như hoa như ngọc,khí chất không kiêu ngạo không xiểm nịnh,đầu óc nhanh nhạy lập tức nhìn ra trọng tâm vấn đề,đối đáp khéo léo mà tài tình khiến đối phương nghẹn họng.
Muốn thi xem lòng dạ ai phúc hắc,hiển nhiên nữ phụ sao địch lại .Từng bước kinh tâm nhưng nhờ khôn ngoan mà biến thành “phượng” lại còn khiến cho vị “hoàng” phúc hắc đến không thể phúc hắc kia vì một vị mà bỏ toàn bộ mỹ vị khác.
Chậc,chậc.
-Hải đường!
Tiếng nam nhân thân quen nhẹ vang ngay bên tai khiến Hải đường tâm nảy một nhịp,thu lại suy nghĩ vớ vẩn,nàng hé mắt nhìn dung nhan khuynh thành,lòng lại cảm thán không thôi.Dù suốt mấy tháng nay kề cận sớm chiều bên mỹ nam này,thì lần nào nhìn tới cũng khiến nàng khó lòng dời đi.
Haizzz,người đẹp tới mức này,sợ là chỉ có thể ngắm,không thể ăn a…nàng không phải nữ cường hãn vốn là sát thủ chuyển thế máu lạnh tuyệt tình đùa giỡn thế nhân,càng không phải là thiên tài thần đồng với chỉ số IQ cao vô đối đầu thai…A DI ĐÀ PHẬT…nàng chỉ đủ bản lĩnh coi vị mỹ nam khuynh thành này như trân bảo tuyệt thế,kính chi viễn nhi…
-Mặc phong?
Hải đường ngồi ngay ngắn lại,y thư đặt lên đùi,2 tay bám nhẹ vào cành cây,ở tư thế này nàng vẫn thấp hơn nam nhân kia nửa cái đầu,hắn đứng bên cạnh cách nàng một bước chân.
-ngoài này lạnh thế,nàng khoác thêm áo ấm vào!
Hắn vừa dịu dàng nói vừa choàng ngoại bào trắng muốt lên người nàng,sau đó cẩn thận chỉnh chỉnh lại khiến nàng tâm không phòng bị gì,mặt nhất thời hiện rạng mây hồng.Khoảng cách gần gũi thế,trước giờ chưa từng có nam nhân nào ân cần,chu đáo vậy với nàng.Đằng này đây còn là mỹ nam tuyệt sắc,nếu ở thời hiện đại Mặc phong chắc chắn sẽ không thoát khỏi kiếp làm đại minh tinh đi.Này cử chỉ ôn nhu thế,này câu nói dịu dàng vậy,bọn con gái thời nàng mà được nghe,tâm hẳn đã sớm đổ ngay từ phút giây đầu.
Mặc phong nhìn thấy gương mặt tròn tròn của Hải đường vì hành động thân mật của mình mà hồng lên như cánh đào,tâm tình hắn nhất thời giống như nụ hoa được ánh dương chiếu sáng mà hân hoan nở rộ.
Từ khi thánh nữ ra đi,tâm của hắn cũng không còn ở bên cạnh…thời gian chậm chạp buông trôi cũng chẳng thể xóa mờ ký ức về người thiếu nữ.5 năm sau hắn được gặp Hải đường,thật giống như trời cao ban cho hắn ân huệ thâm sâu tựa biển…
Mặc phong tuy đã không còn chấp nhất của trước kia,lòng đã buông bỏ được ái niệm…nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn chính là được cùng nàng ấy trải qua cuộc sống bình dị mỗi ngày…vậy là thỏa nguyện…
Bình luận truyện