Thiên Hải Nguyên Đường
Quyển 1 - Chương 34-3: Ngoại Truyện 1:Nhân Sinh Như Mộng
Nam nhân trí lớn nghiệp bá hùng thiên hạ…Kiếp nạn nào mà chẳng từng kinh qua…Cửa ải nào mà chưa từng đối mặt…
Trong trời đất…Kiếp tình là khó tránh…Ải tình là khó vượt…
Nàng còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào không?
Cách đây lâu thật lâu,ta là người giúp hoàng đế AN LẠC thống nhất lục quốc,nhưng sau lại chỉ đứng nhìn nước nhà từ hưng thịnh đến suy tàn thành tứ quốc.
Dựng nước đã khó,giữ nước còn khó hơn,không có vị minh quân nào khiến ta muốn phò tá cho lên ta chỉ hờ hững đứng nhìn như kẻ bên lề lịch sử.
Ngày qua ngày,trong khu thờ Thái miếu ,ta một mình cô độc lai vãng.
Hồng trần ồn ào náo nhiệt,trải dài vạn trượng mênh mông,lại không tìm thấy lối thoát cho ta tồn tại.
Chờ chờ đợi đợi,rốt cuộc thì,vì đâu ta lại phải sống tiếp?
Vạn vật biến đổi vô thường,sinh lão bệnh tử,chớp mắt một kiếp người đã là vĩnh hằng.
Gió thổi mây đi xa,mây tụ thành từng đám,xuân hạ thu đông luân chuyển,cuối cùng tất cả lại hóa cát bụi,vốn không có gì là mãi mãi,lại chấp nhất tình thiên thu?
Ta nhớ hôm đó là ngày tuyết rơi đầu mùa,nắng ấm còn vương vãi nơi nơi nhưng gió vẫn đưa những bông hoa tuyết li ti tung bay khắp hoàng thành.Hoàng đế thỉnh thoảng vẫn tới chỗ ta đánh cờ,hôm nay lại dẫn theo một nữ hài.
Nữ hài khoảng 5 tuổi,mặc một bộ y phục thuần màu đỏ rực.Ta vốn không ưa màu sắc như thế nhưng nhìn nữ hài đó,lại thấy vô cùng thuận mắt,nhìn sao cũng không dời đi được.
Tiểu nữ hài đang được một thượng cung bồng trên tay,cái đầu nho nhỏ ngó nghiêng ngắm cung điện,rồi vì bị ta nhìn lom lom mà quay lại.Sau đó 2 cánh tay nữ hài vươn về phía ta,bàn tay mũm mĩm đóng mở không ngừng.
Hoàng đế liền cười hỉ hả,nói.
“công chúa nhỏ của trẫm chưa từng chủ động theo ai,xem ra mới lần đầu gặp mặt mà đã ưng ý quốc sư rồi.”
Ta nghe vậy tâm không hiểu sao lại nảy một nhịp vui vẻ,chân vô thức bước về phía có đôi mắt to tròn như mặc ngọc thượng đẳng kia.Sau đó khi kịp định thần lại thì trên tay đã có thêm một nữ hài.
Giọng của hoàng đế lại âm vang.
“quốc sư vốn từ trước không thích đứng quá gần ai,lần này lại vì công chúa nhỏ mà phá lệ,xem ra 2 người thật sự có duyên”.
Duyên?
Đùa sao,lại có dây dưa gì với một tiểu nữ hài bé tí tẹo tèo teo này?
“quốc sư,công chúa nhỏ của trẫm vẫn chưa có khuê danh…thật ngại quá,trẫm đã nghĩ đến nhiều cái tên nhưng cứ cảm thấy chẳng thích đáng.”
Ta nhìn nhìn công chúa nhỏ,đầu óc trống rỗng tạm thời cũng chưa nghĩ ra cái gì.Công chúa 2 bàn tay bé tí tẹo nắm lấy 2 lọn tóc ta buông trước ngực,bắt đầu chơi đùa nghịch ngợm với nó.
“chơi tốt lắm công chúa nhỏ của trẫm!chi bằng thế này,để công chúa nhỏ bái quốc sư làm phu tử được không?”
Ta nghe thế buộc miệng từ chối.
“công chúa còn nhỏ,sao đã vội học tập,cứ đợi hai,ba năm nữa”
“không vội,trẫm thấy quốc sư cũng quá nhàn nhã đi.Tiểu công chúa của trẫm lại quá hoạt bát hiếu động,thường nói nhi nha suốt ngày.Trẫm nghĩ nên sớm bồi công chúa từ bây giờ sau này ắt hẳn sẽ kinh tài tuyệt diễm”
Kinh tài tuyệt diễm ?
Nhưng chỉ mấy tháng sau ta liền mang theo công chúa nhỏ dời bỏ kinh đô,ta nghĩ,ở lại hơn trăm năm chắc là chờ nàng ra đời…
Sau khi ta đi vài tháng,Đông hải quốc nội bộ tranh đấu càng dữ dội khốc liệt,cuối cùng chia đều tứ phương.
Quốc gia trăm dây ngàn rợ rối ren đâu còn để ý tới vị quốc sư đột nhiên trước đó mấy tháng chỉ để lại một lá thư nói cáo lão từ quan,đã thế còn tiện tay mang đi một công chúa nhỏ.
Nhưng dĩ nhiên là sau vài năm ổn định cục diện,bọn họ có tới địa phương nơi ta ở.Song ta đã thẳng tay đuổi từ xa.
Những năm tháng sau này,dưới thân phận là sư phụ của công chúa nhỏ ta chuyền dạy cho nàng tất cả những gì ta biết.
Ta ở trong một hang động lưng chừng ngọn núi đá,dành đa số thời gian bắt đầu vẽ những bức bích họa.Bức bích họa này có 2 lớp,lớp ngoài mô tả lại cuộc sống trước
kia của ta.Dùng lớp bột phấn màu bình thường để tô lớp phơi bày lại dùng các loạingọc mài thành bột mịn rồi trộn với đá thiên thạch tô lớp cần che giấu.
Mỗi sớm mai công chúa nhỏ đều cùng ta đón mặt trời lặn,sau đó mới học độ một canh giờ.Nàng hỏi rất nhiều thứ,dường như với công chúa nhỏ mọi sự vật đều vô cùng thú vị.Mỗi lần giải đáp xong công chúa nhỏ lại cười nhe hàm răng luôn khuyết một hai cái,khiến ta lại phải cười theo.
Để chuẩn bị tương lai cho việc hợp nhất tứ quốc,ta cho khai thác những mỏ ngọc quý giá xung quanh Bạch liên sơn,lại thành lập ra Huyết hải giáo tạo ra một đội quân toàn các cao thủ tinh nhuệ dễ dàng một địch 10 với lính triều đình.
Năm tháng cứ thế lặng lẽ êm đềm trôi qua,chớp mắt đã 10 năm.Đối với ta thật sự chỉ là hồi mộng mị,muốn nhớ,lại phải quên,muốn quên lại làm không được
10 năm bên công chúa nhỏ…mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng từng chút một lớn khôn,nói nói cười cười,lẽo đẽo sau đuôi ta…tình cảm của ta vì thế…cũng từng chút một đơm hoa…sinh mệnh của ta…lại từng chút một tan biến…
Con người ta thật cố chấp,phải đợi đến lúc sắp nhắm mắt xuôi tay mới chịu thẳng thắn nhìn vào sự thật.Sự thật là ta đã động tâm từ rất lâu rồi,có lẽ ngay từ lần đầu nhìn thấy nàng mặc y phục như huyết,múa thanh trường kiếm Tuyệt ảnh trong khung cảnh tuyết nhẹ rơi...
Đơn giản và nhẹ nhàng như thế lại khắc sâu vào tâm trí ta tới mức dù ta đã luôn trốn tránh xua đuổi cảm xúc này,thì hình ảnh đó vẫn hiện hữu rõ ràng...
Nhưng ta là vì Ngọc quỷ mới tới vương quốc Ô Tư Tạng,là ta không những không chịu thừa nhận tình cảm này,còn lợi dụng tình yêu của nàng dành cho ta khiến nàng đánh cắp Ngọc Quỷ,khiến nàng vì sử dụng nó mà nguyên khí dần dần bị tiêu thất cuối cùng 3 hồn bảy vía đều bị siêu tán (tản mạn, phân tán).
Nếu không phải ta nhanh chóng đưa cả Ngọc quỷ và thi thể nàng vào đá Hoàng Thiên,rồi dùng Sa trùng bảo vệ giúp việc thanh lọc linh hồn bị giam cầm của nàng trong Ngọc quỷ được thanh tịnh...thì có lẽ vĩnh viễn ta cũng chẳng thể gặp lại nàng được...
Ta đã chờ đợi linh hồn nàng được luân hồi bao lâu?
Ngày ta nhìn thấy tiểu công chúa bé bỏng...ta dần dần nhận ra rằng nàng cuối cùng cũng đã trở lại...
Ta quỳ trước thiên địa bao la rộng lớn,ngẩng đầu van cầu trời cao.
Ta nguyện từ bỏ tuổi thọ còn lại,đời này kiếp này chẳng nên duyên cùng nàng,xin hãy cho ta kiếp sau được gặp lại.
Ta nguyện đời đời kiếp kiếp được se tơ kết tóc với nàng.
Hồng trần vạn trượng phồn vinh hoa lệ,lại chỉ có một ước muốn được cung dưỡng nàng.
Ta đem toàn bộ sức mạnh của mình chuyển giao cho nàng…để lần này đến lượt nàng chờ đợi ta tái sinh…
Kiếp đầu,ái tình là độc dược với ta…nàng lại ngây ngô chẳng biết gì…
Lần động tâm này là tam kiếp nhất thế…
Là ái đến chấp niệm…si đến đảo điên…
*******************************************
Bên bờ Mạn Châu hoa,đỏ rực như tắm máu,quyễn rũ như thế lại nguy hiểm chết chóc.Ta đứng ngẩn ngơ không rõ năm tháng,nhìn dòng Vong Xuyên lững lờ buông trôi,xa xôi mờ mịt.
Canh Mạnh Bà đặt ngay bên cạnh,cầu Nại Hà cũng ở kề bên,nếu muốn luân hồi tùy thời đều có thể nhưng vì đâu lại chần chừ ngây ngốc.
Bây giờ dù có đi đầu thai cũng không được nhìn thấy người.Đã chẳng được gặp người thì luân hồi làm gì?
Nơi này chỉ có một màu u tối mà giơ tay chẳng rõ ngón,kèm một nhiệt độ giá lạnh tới mức linh hồn ta cũng sắp đông cứng lại.Chỉ có đám hoa Mạn Châu như những đốm lửa hấp dấp ánh nhìn,nhưng nhìn lâu thêm chút nữa chắc mắt cũng khỏi nhìn thấy gì luôn.
Dòng Vong Xuyên vẫn cần mẫn trở những linh hồn tội nghiệt nơi trần thế xuống địa ngục,trên cây cầu Nại Hà dài ngút ngàn những kẻ đi tìm một kiếp người mới vẫn xếp hàng nườm nượp đến dương gian.
Ta nhìn chất canh Mạnh Bà đen kịt và tanh ngòm,thầm tự nhủ,thà chịu vạn đao vạn tiễn cũng không uống thứ nước kinh tởm đó.
Tay nghề nấu của Mạnh Bà tại sao sau chừng ấy năm dài tháng rộng mà vẫn lụi bại như thủa nào?
Vật đổi sao dời,cuối cùng cũng bị Mạnh Bà tới đuổi khéo.
-ta nói này Đẩu Đẩu…
Không đợi bà ta nói xong câu ta đã trừng mắt bất bình.Thầm tiếc thay cho khuôn mặt tinh xảo mà da luyện lại quá dày của Mạnh Bà.Nhưng Mạnh Bà không thèm để ý sắc mặt của ta,vẫn cười xởi lởi.
-ngươi đứng nhìn ta cũng trăm năm rồi,định trồng cây si ở đây sao?
Ta nhàn nhạt nhìn Mạnh Bà một cái rồi lạnh lùng đáp.
-đến lúc cần phải đi thì tự động sẽ đi thôi.
Thế là ta lại đứng ngốc lăng ở đó thêm vài chục năm nữa,nếm trải tiếp những trận gió lạnh như đao kiếm cứa vào linh hồn vốn mong manh,nhưng tệ hơn cả là hứng chịu thêm ánh mắt lườm nguýt của Mạnh Bà.
Cuối cùng Mạnh Bà lại xấn xổ tới,vung tay chỉ mặt hùng hổ ra uy.
-ta nói a Bắc Đẩu,ngươi chỉ là cái tiểu tiên bị thiên thượng đày đọa phải tam kiếp trầm luân trong biển người.Ngươi mà lần này không chịu đi ta liền tâu với thượng tiên.
-bình tĩnh a Mạnh tỷ tỷ,ta đi là được chứ gì!
-ơ,sao đột nhiên ngoan hiền thế?
-thế gian vốn vô sự,tới là ngẫu nhiên,đi là tất nhiên.
Nói xong ta định tiêu sái bước lên cầu thì Mạnh Bà lại xông xáo chắn ngang đường,đưa cho ta món canh yêu thích của tỷ ấy.Vừa nhìn thấy bát canh ta cơ hồ muốn ói tức thì.
-không uống sao qua nổi cầu.
Ta gắng gượng cười cười,từ chối khéo,tránh làm tổn thương tỷ ấy.
-Mạnh Bà yên tâm,ta có thể chịu được.
Tỷ ấy trợn tròn mắt rồi cười ngất.
-ta nói a Bắc đẩu,ngươi bây giờ chỉ là cái linh hồn mong manh dễ vỡ,tưởng còn chút tiên khí cỏn con sót lại đó có thể giúp ngươi cầm cự qua cầu?Nếu vậy thì bao vị thần tiên phải hứng chịu kiếp nạn lục đạo luân hồi,sau khi chuyển thế có mà làm loạn tam cõi mất.
Ta thành khẩn hứa hẹn.
-ta rất an phận,sẽ không gây xáo trộn gì hết.
Tỷ ấy che miệng cười.
-kiếp trước ngươi chuyển thế đã thâu tóm được thiên hạ rồi lại nhìn thiên hạ loạn thất bát tao,bây giờ ngươi chuyển thế,không định dẹp cái cục diện do ngươi bày ra sao?
Ta giả vờ “à”một cái thật dài ra điều mới ngộ,Mạnh Bà thấy vậy lại dứ bát canh lại gần.
-uống a,không uống ta sẽ tâu với thượng thiên a.
Ui giời,chỉ giỏi tâu hót cấp trên.
Thế là ta đành phải miễn cưỡng nhắm mắt,bịt mũi lại hớp một ngụm nhỏ,sau đó vung tay ném cái bát đi xa mút chỉ.Tâm nghĩ bà ta cần phải mua cái bát mới thôi,quá nhiều người chung đụng rồi,nghĩ tới là thấy rùng mình ớn lạnh.
Tiếng của Mạnh Bà kêu ngào uất hận đằng sau.
-tên tiểu tiên nông cạn kia,lần trước ngươi uống xong cũng ném bát của ta đi báo hại ta phải mua bát mới,mới qua hơn trăm năm ngươi lại bắt ta phải thay bát mới nữa sao?bồi tiền cho ta a!
Ta bước lên cầu cảm thấy như bước trên than hồng,vô thức nuốt vào một ít,tâm liền hốt hoảng nhổ đi số còn lại.
Nhiệt độ của mặt cầu lại tăng lên nóng tới mức cơ hồ linh hồn ta sắp bị thiêu đốt thành tro luôn.
Đau đớn này so với cái chết còn muốn đau đớn hơn.
Nhưng chưa hết,vạn tiễn lao tới,ngàn đao vung lên,linh hồn vốn sắp không chống đỡ nổi của ta lại phải hứng chịu thêm hậu quả của việc ương bướng không uống canh Mạnh Bà.
Ta lết linh hồn tàn tạ,giống như một ngọn cỏ cam chịu để gió vùi dập,chỉ còn sót lại là bản năng sinh tồn mách bảo phải vững vàng đi tiếp.Lúc trước ta dùng chút tiên khí để vượt qua cầu Nại Hà,bây giờ chỉ có ý trí để cầm cự,mới biết đau đớn khôn cùng này cơ bản linh hồn con người không cách gì chống đỡ nổi.
Nếu buông xuôi bây giờ chính là vạn kiếp không siêu sinh,trở thành u minh nơi tẻ ngắt vô vị này.
Linh hồn vốn không cảm thấy gì hết,tất cả chỉ là ký ức của thân xác,dẫu biết là thế nhưng đau đớn khôn cùng này cũng quá chân thật đi.
Chờ người hơn trăm năm nơi âm tào u uẩn tang thương cùng tịch mịch,chính là đợi giờ phút được bước lên cây cầu nối 2 thế giới,cho ta được cùng người trùng phùng.
Ta tuyệt đối không từ bỏ,đã dùng toàn bộ tuổi thọ của kiếp trước để cầu xin thiên thượng,chỉ mong kiếp tới được cùng người tái kiến.
Ta là vì không muốn quên người sau khi phải uống canh Mạnh Bà mà cam tâm chịu phạt khiến cho 3 hồn bảy vía bị ma chướng cắn nuốt không ngừng.Cho nên sau này gặp lại,nàng nhất định phải bù đắp những tổn thất ta gánh chịu.
Mạnh Bà đứng bên kia đầu cầu,trơ mắt nhìn ta cất từng bước trên dung nham nóng bỏng lại bị trăm đao ngàn kiếm đâm xuyên linh hồn.Có lẽ ta cũng chẳng phải là trường hợp ngu si đầu tiên không chịu uống thứ canh dở ẹc của tỷ ấy.
Cuối cùng cũng đặt chân qua,đau đớn nhường này có xứng không?vì người mà chịu hình phạt tàn khốc này,có đáng không?
Mặc tuyết…hồi ức về người là bảo vật vô giá đối với ta.
Vật đổi sao dời,người vẫn nở nụ cười hàm tiếu với ta?
Kiếp người gian truân ngắn ngủi,người vẫn muốn phụng bồi bên ta?
Tương phùng rồi ly biệt,trăng tròn rồi lại khuyết,vốn là lẽ thường tình.
Giang sơn gấm vóc,cung vàng điện ngọc,người sẽ vì ta tiếu ngạo hồng trần?
**************************************
Lần chuyển thế tiếp theo ta không còn giữ lại hình dáng cũ,tính cách càng khác trước…vì sao người vẫn nhận ra ta?
Nhưng trớ trêu thay ta lại hoàn toàn chẳng nhớ được tí gì cho nên mới luôn giữ khoảng cách với người…cho nên khi mất đi người ta mới hối hận tột cùng.
Lần chuyển kiếp đó…ta ngốc nghếch chẳng hay biết…cho đến khi người tan biến…
Kiếp đó,ái tình là độc dược với người…
Ai đó nói…người có duyên sẽ được thiên thượng chúc phúc…người có tình sẽ lại tìm thấy nhau…
Lão thiên a,có phải ngài đang trừng phạt chúng ta?
Phải chăng mối tình này vốn không nên tồn tại?
Phải chăng nhân duyên này vốn là điều nghịch thiên?
Khi người đi rồi…trớ trêu thay lúc ấy ta mới nhận ra sự ảnh hưởng của người.
Khi người đi rồi…ta mới muộn màng nhận thấy vị trí quan trọng của người trong tim…
Người đi rồi…ký ức phong bế kiếp trước mới dần thức tỉnh…
Mỗi chút nhớ thêm ra…ta lại càng hận ông trời…
Trên hết là hận bản thân…
Hận ta lại chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người tan biến như ảo mộng…
Hận ta không biết phải làm gì mới có thể ngặn chặn được chuyện này…
Cuối cùng lại không giữ được người…
Cuối cùng lại để người vụt mất…
Cuối cùng lại chẳng thể bên nhau…
Tương tư càng nặng…tình đậm càng sâu…
Lưu luyến trong tâm …khắc ghi trong trí…
Là như thế có hay không yêu đến thiên trường địa cửu?
Ta cứ đứng bất động như thế,chỉ biết đứng yên không nhúc nhúc…một ngày…hai ngày…3ngày…1tuần…
Khi ta tỉnh lại…ký ức một lần nữa toàn bộ bị phong ấn…
5 năm sau…
Khi ta gặp lại nàng…
Ta không nhận ra nàng… nàng càng chẳng biết ta là ai…
2 con người xa lạ,2 số phận,2 tính cách trái ngược vì lẽ gì lại tiếp tục dây dưa?một lần nữa định mệnh lại ràng buộc chúng ta,liệu lần này sẽ được bách niên giai lão?
Mong rằng lần này trời xanh ngó xuống thương xót cho đôi ta nhất thế một đời.
Trong trời đất…Kiếp tình là khó tránh…Ải tình là khó vượt…
Nàng còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào không?
Cách đây lâu thật lâu,ta là người giúp hoàng đế AN LẠC thống nhất lục quốc,nhưng sau lại chỉ đứng nhìn nước nhà từ hưng thịnh đến suy tàn thành tứ quốc.
Dựng nước đã khó,giữ nước còn khó hơn,không có vị minh quân nào khiến ta muốn phò tá cho lên ta chỉ hờ hững đứng nhìn như kẻ bên lề lịch sử.
Ngày qua ngày,trong khu thờ Thái miếu ,ta một mình cô độc lai vãng.
Hồng trần ồn ào náo nhiệt,trải dài vạn trượng mênh mông,lại không tìm thấy lối thoát cho ta tồn tại.
Chờ chờ đợi đợi,rốt cuộc thì,vì đâu ta lại phải sống tiếp?
Vạn vật biến đổi vô thường,sinh lão bệnh tử,chớp mắt một kiếp người đã là vĩnh hằng.
Gió thổi mây đi xa,mây tụ thành từng đám,xuân hạ thu đông luân chuyển,cuối cùng tất cả lại hóa cát bụi,vốn không có gì là mãi mãi,lại chấp nhất tình thiên thu?
Ta nhớ hôm đó là ngày tuyết rơi đầu mùa,nắng ấm còn vương vãi nơi nơi nhưng gió vẫn đưa những bông hoa tuyết li ti tung bay khắp hoàng thành.Hoàng đế thỉnh thoảng vẫn tới chỗ ta đánh cờ,hôm nay lại dẫn theo một nữ hài.
Nữ hài khoảng 5 tuổi,mặc một bộ y phục thuần màu đỏ rực.Ta vốn không ưa màu sắc như thế nhưng nhìn nữ hài đó,lại thấy vô cùng thuận mắt,nhìn sao cũng không dời đi được.
Tiểu nữ hài đang được một thượng cung bồng trên tay,cái đầu nho nhỏ ngó nghiêng ngắm cung điện,rồi vì bị ta nhìn lom lom mà quay lại.Sau đó 2 cánh tay nữ hài vươn về phía ta,bàn tay mũm mĩm đóng mở không ngừng.
Hoàng đế liền cười hỉ hả,nói.
“công chúa nhỏ của trẫm chưa từng chủ động theo ai,xem ra mới lần đầu gặp mặt mà đã ưng ý quốc sư rồi.”
Ta nghe vậy tâm không hiểu sao lại nảy một nhịp vui vẻ,chân vô thức bước về phía có đôi mắt to tròn như mặc ngọc thượng đẳng kia.Sau đó khi kịp định thần lại thì trên tay đã có thêm một nữ hài.
Giọng của hoàng đế lại âm vang.
“quốc sư vốn từ trước không thích đứng quá gần ai,lần này lại vì công chúa nhỏ mà phá lệ,xem ra 2 người thật sự có duyên”.
Duyên?
Đùa sao,lại có dây dưa gì với một tiểu nữ hài bé tí tẹo tèo teo này?
“quốc sư,công chúa nhỏ của trẫm vẫn chưa có khuê danh…thật ngại quá,trẫm đã nghĩ đến nhiều cái tên nhưng cứ cảm thấy chẳng thích đáng.”
Ta nhìn nhìn công chúa nhỏ,đầu óc trống rỗng tạm thời cũng chưa nghĩ ra cái gì.Công chúa 2 bàn tay bé tí tẹo nắm lấy 2 lọn tóc ta buông trước ngực,bắt đầu chơi đùa nghịch ngợm với nó.
“chơi tốt lắm công chúa nhỏ của trẫm!chi bằng thế này,để công chúa nhỏ bái quốc sư làm phu tử được không?”
Ta nghe thế buộc miệng từ chối.
“công chúa còn nhỏ,sao đã vội học tập,cứ đợi hai,ba năm nữa”
“không vội,trẫm thấy quốc sư cũng quá nhàn nhã đi.Tiểu công chúa của trẫm lại quá hoạt bát hiếu động,thường nói nhi nha suốt ngày.Trẫm nghĩ nên sớm bồi công chúa từ bây giờ sau này ắt hẳn sẽ kinh tài tuyệt diễm”
Kinh tài tuyệt diễm ?
Nhưng chỉ mấy tháng sau ta liền mang theo công chúa nhỏ dời bỏ kinh đô,ta nghĩ,ở lại hơn trăm năm chắc là chờ nàng ra đời…
Sau khi ta đi vài tháng,Đông hải quốc nội bộ tranh đấu càng dữ dội khốc liệt,cuối cùng chia đều tứ phương.
Quốc gia trăm dây ngàn rợ rối ren đâu còn để ý tới vị quốc sư đột nhiên trước đó mấy tháng chỉ để lại một lá thư nói cáo lão từ quan,đã thế còn tiện tay mang đi một công chúa nhỏ.
Nhưng dĩ nhiên là sau vài năm ổn định cục diện,bọn họ có tới địa phương nơi ta ở.Song ta đã thẳng tay đuổi từ xa.
Những năm tháng sau này,dưới thân phận là sư phụ của công chúa nhỏ ta chuyền dạy cho nàng tất cả những gì ta biết.
Ta ở trong một hang động lưng chừng ngọn núi đá,dành đa số thời gian bắt đầu vẽ những bức bích họa.Bức bích họa này có 2 lớp,lớp ngoài mô tả lại cuộc sống trước
kia của ta.Dùng lớp bột phấn màu bình thường để tô lớp phơi bày lại dùng các loạingọc mài thành bột mịn rồi trộn với đá thiên thạch tô lớp cần che giấu.
Mỗi sớm mai công chúa nhỏ đều cùng ta đón mặt trời lặn,sau đó mới học độ một canh giờ.Nàng hỏi rất nhiều thứ,dường như với công chúa nhỏ mọi sự vật đều vô cùng thú vị.Mỗi lần giải đáp xong công chúa nhỏ lại cười nhe hàm răng luôn khuyết một hai cái,khiến ta lại phải cười theo.
Để chuẩn bị tương lai cho việc hợp nhất tứ quốc,ta cho khai thác những mỏ ngọc quý giá xung quanh Bạch liên sơn,lại thành lập ra Huyết hải giáo tạo ra một đội quân toàn các cao thủ tinh nhuệ dễ dàng một địch 10 với lính triều đình.
Năm tháng cứ thế lặng lẽ êm đềm trôi qua,chớp mắt đã 10 năm.Đối với ta thật sự chỉ là hồi mộng mị,muốn nhớ,lại phải quên,muốn quên lại làm không được
10 năm bên công chúa nhỏ…mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng từng chút một lớn khôn,nói nói cười cười,lẽo đẽo sau đuôi ta…tình cảm của ta vì thế…cũng từng chút một đơm hoa…sinh mệnh của ta…lại từng chút một tan biến…
Con người ta thật cố chấp,phải đợi đến lúc sắp nhắm mắt xuôi tay mới chịu thẳng thắn nhìn vào sự thật.Sự thật là ta đã động tâm từ rất lâu rồi,có lẽ ngay từ lần đầu nhìn thấy nàng mặc y phục như huyết,múa thanh trường kiếm Tuyệt ảnh trong khung cảnh tuyết nhẹ rơi...
Đơn giản và nhẹ nhàng như thế lại khắc sâu vào tâm trí ta tới mức dù ta đã luôn trốn tránh xua đuổi cảm xúc này,thì hình ảnh đó vẫn hiện hữu rõ ràng...
Nhưng ta là vì Ngọc quỷ mới tới vương quốc Ô Tư Tạng,là ta không những không chịu thừa nhận tình cảm này,còn lợi dụng tình yêu của nàng dành cho ta khiến nàng đánh cắp Ngọc Quỷ,khiến nàng vì sử dụng nó mà nguyên khí dần dần bị tiêu thất cuối cùng 3 hồn bảy vía đều bị siêu tán (tản mạn, phân tán).
Nếu không phải ta nhanh chóng đưa cả Ngọc quỷ và thi thể nàng vào đá Hoàng Thiên,rồi dùng Sa trùng bảo vệ giúp việc thanh lọc linh hồn bị giam cầm của nàng trong Ngọc quỷ được thanh tịnh...thì có lẽ vĩnh viễn ta cũng chẳng thể gặp lại nàng được...
Ta đã chờ đợi linh hồn nàng được luân hồi bao lâu?
Ngày ta nhìn thấy tiểu công chúa bé bỏng...ta dần dần nhận ra rằng nàng cuối cùng cũng đã trở lại...
Ta quỳ trước thiên địa bao la rộng lớn,ngẩng đầu van cầu trời cao.
Ta nguyện từ bỏ tuổi thọ còn lại,đời này kiếp này chẳng nên duyên cùng nàng,xin hãy cho ta kiếp sau được gặp lại.
Ta nguyện đời đời kiếp kiếp được se tơ kết tóc với nàng.
Hồng trần vạn trượng phồn vinh hoa lệ,lại chỉ có một ước muốn được cung dưỡng nàng.
Ta đem toàn bộ sức mạnh của mình chuyển giao cho nàng…để lần này đến lượt nàng chờ đợi ta tái sinh…
Kiếp đầu,ái tình là độc dược với ta…nàng lại ngây ngô chẳng biết gì…
Lần động tâm này là tam kiếp nhất thế…
Là ái đến chấp niệm…si đến đảo điên…
*******************************************
Bên bờ Mạn Châu hoa,đỏ rực như tắm máu,quyễn rũ như thế lại nguy hiểm chết chóc.Ta đứng ngẩn ngơ không rõ năm tháng,nhìn dòng Vong Xuyên lững lờ buông trôi,xa xôi mờ mịt.
Canh Mạnh Bà đặt ngay bên cạnh,cầu Nại Hà cũng ở kề bên,nếu muốn luân hồi tùy thời đều có thể nhưng vì đâu lại chần chừ ngây ngốc.
Bây giờ dù có đi đầu thai cũng không được nhìn thấy người.Đã chẳng được gặp người thì luân hồi làm gì?
Nơi này chỉ có một màu u tối mà giơ tay chẳng rõ ngón,kèm một nhiệt độ giá lạnh tới mức linh hồn ta cũng sắp đông cứng lại.Chỉ có đám hoa Mạn Châu như những đốm lửa hấp dấp ánh nhìn,nhưng nhìn lâu thêm chút nữa chắc mắt cũng khỏi nhìn thấy gì luôn.
Dòng Vong Xuyên vẫn cần mẫn trở những linh hồn tội nghiệt nơi trần thế xuống địa ngục,trên cây cầu Nại Hà dài ngút ngàn những kẻ đi tìm một kiếp người mới vẫn xếp hàng nườm nượp đến dương gian.
Ta nhìn chất canh Mạnh Bà đen kịt và tanh ngòm,thầm tự nhủ,thà chịu vạn đao vạn tiễn cũng không uống thứ nước kinh tởm đó.
Tay nghề nấu của Mạnh Bà tại sao sau chừng ấy năm dài tháng rộng mà vẫn lụi bại như thủa nào?
Vật đổi sao dời,cuối cùng cũng bị Mạnh Bà tới đuổi khéo.
-ta nói này Đẩu Đẩu…
Không đợi bà ta nói xong câu ta đã trừng mắt bất bình.Thầm tiếc thay cho khuôn mặt tinh xảo mà da luyện lại quá dày của Mạnh Bà.Nhưng Mạnh Bà không thèm để ý sắc mặt của ta,vẫn cười xởi lởi.
-ngươi đứng nhìn ta cũng trăm năm rồi,định trồng cây si ở đây sao?
Ta nhàn nhạt nhìn Mạnh Bà một cái rồi lạnh lùng đáp.
-đến lúc cần phải đi thì tự động sẽ đi thôi.
Thế là ta lại đứng ngốc lăng ở đó thêm vài chục năm nữa,nếm trải tiếp những trận gió lạnh như đao kiếm cứa vào linh hồn vốn mong manh,nhưng tệ hơn cả là hứng chịu thêm ánh mắt lườm nguýt của Mạnh Bà.
Cuối cùng Mạnh Bà lại xấn xổ tới,vung tay chỉ mặt hùng hổ ra uy.
-ta nói a Bắc Đẩu,ngươi chỉ là cái tiểu tiên bị thiên thượng đày đọa phải tam kiếp trầm luân trong biển người.Ngươi mà lần này không chịu đi ta liền tâu với thượng tiên.
-bình tĩnh a Mạnh tỷ tỷ,ta đi là được chứ gì!
-ơ,sao đột nhiên ngoan hiền thế?
-thế gian vốn vô sự,tới là ngẫu nhiên,đi là tất nhiên.
Nói xong ta định tiêu sái bước lên cầu thì Mạnh Bà lại xông xáo chắn ngang đường,đưa cho ta món canh yêu thích của tỷ ấy.Vừa nhìn thấy bát canh ta cơ hồ muốn ói tức thì.
-không uống sao qua nổi cầu.
Ta gắng gượng cười cười,từ chối khéo,tránh làm tổn thương tỷ ấy.
-Mạnh Bà yên tâm,ta có thể chịu được.
Tỷ ấy trợn tròn mắt rồi cười ngất.
-ta nói a Bắc đẩu,ngươi bây giờ chỉ là cái linh hồn mong manh dễ vỡ,tưởng còn chút tiên khí cỏn con sót lại đó có thể giúp ngươi cầm cự qua cầu?Nếu vậy thì bao vị thần tiên phải hứng chịu kiếp nạn lục đạo luân hồi,sau khi chuyển thế có mà làm loạn tam cõi mất.
Ta thành khẩn hứa hẹn.
-ta rất an phận,sẽ không gây xáo trộn gì hết.
Tỷ ấy che miệng cười.
-kiếp trước ngươi chuyển thế đã thâu tóm được thiên hạ rồi lại nhìn thiên hạ loạn thất bát tao,bây giờ ngươi chuyển thế,không định dẹp cái cục diện do ngươi bày ra sao?
Ta giả vờ “à”một cái thật dài ra điều mới ngộ,Mạnh Bà thấy vậy lại dứ bát canh lại gần.
-uống a,không uống ta sẽ tâu với thượng thiên a.
Ui giời,chỉ giỏi tâu hót cấp trên.
Thế là ta đành phải miễn cưỡng nhắm mắt,bịt mũi lại hớp một ngụm nhỏ,sau đó vung tay ném cái bát đi xa mút chỉ.Tâm nghĩ bà ta cần phải mua cái bát mới thôi,quá nhiều người chung đụng rồi,nghĩ tới là thấy rùng mình ớn lạnh.
Tiếng của Mạnh Bà kêu ngào uất hận đằng sau.
-tên tiểu tiên nông cạn kia,lần trước ngươi uống xong cũng ném bát của ta đi báo hại ta phải mua bát mới,mới qua hơn trăm năm ngươi lại bắt ta phải thay bát mới nữa sao?bồi tiền cho ta a!
Ta bước lên cầu cảm thấy như bước trên than hồng,vô thức nuốt vào một ít,tâm liền hốt hoảng nhổ đi số còn lại.
Nhiệt độ của mặt cầu lại tăng lên nóng tới mức cơ hồ linh hồn ta sắp bị thiêu đốt thành tro luôn.
Đau đớn này so với cái chết còn muốn đau đớn hơn.
Nhưng chưa hết,vạn tiễn lao tới,ngàn đao vung lên,linh hồn vốn sắp không chống đỡ nổi của ta lại phải hứng chịu thêm hậu quả của việc ương bướng không uống canh Mạnh Bà.
Ta lết linh hồn tàn tạ,giống như một ngọn cỏ cam chịu để gió vùi dập,chỉ còn sót lại là bản năng sinh tồn mách bảo phải vững vàng đi tiếp.Lúc trước ta dùng chút tiên khí để vượt qua cầu Nại Hà,bây giờ chỉ có ý trí để cầm cự,mới biết đau đớn khôn cùng này cơ bản linh hồn con người không cách gì chống đỡ nổi.
Nếu buông xuôi bây giờ chính là vạn kiếp không siêu sinh,trở thành u minh nơi tẻ ngắt vô vị này.
Linh hồn vốn không cảm thấy gì hết,tất cả chỉ là ký ức của thân xác,dẫu biết là thế nhưng đau đớn khôn cùng này cũng quá chân thật đi.
Chờ người hơn trăm năm nơi âm tào u uẩn tang thương cùng tịch mịch,chính là đợi giờ phút được bước lên cây cầu nối 2 thế giới,cho ta được cùng người trùng phùng.
Ta tuyệt đối không từ bỏ,đã dùng toàn bộ tuổi thọ của kiếp trước để cầu xin thiên thượng,chỉ mong kiếp tới được cùng người tái kiến.
Ta là vì không muốn quên người sau khi phải uống canh Mạnh Bà mà cam tâm chịu phạt khiến cho 3 hồn bảy vía bị ma chướng cắn nuốt không ngừng.Cho nên sau này gặp lại,nàng nhất định phải bù đắp những tổn thất ta gánh chịu.
Mạnh Bà đứng bên kia đầu cầu,trơ mắt nhìn ta cất từng bước trên dung nham nóng bỏng lại bị trăm đao ngàn kiếm đâm xuyên linh hồn.Có lẽ ta cũng chẳng phải là trường hợp ngu si đầu tiên không chịu uống thứ canh dở ẹc của tỷ ấy.
Cuối cùng cũng đặt chân qua,đau đớn nhường này có xứng không?vì người mà chịu hình phạt tàn khốc này,có đáng không?
Mặc tuyết…hồi ức về người là bảo vật vô giá đối với ta.
Vật đổi sao dời,người vẫn nở nụ cười hàm tiếu với ta?
Kiếp người gian truân ngắn ngủi,người vẫn muốn phụng bồi bên ta?
Tương phùng rồi ly biệt,trăng tròn rồi lại khuyết,vốn là lẽ thường tình.
Giang sơn gấm vóc,cung vàng điện ngọc,người sẽ vì ta tiếu ngạo hồng trần?
**************************************
Lần chuyển thế tiếp theo ta không còn giữ lại hình dáng cũ,tính cách càng khác trước…vì sao người vẫn nhận ra ta?
Nhưng trớ trêu thay ta lại hoàn toàn chẳng nhớ được tí gì cho nên mới luôn giữ khoảng cách với người…cho nên khi mất đi người ta mới hối hận tột cùng.
Lần chuyển kiếp đó…ta ngốc nghếch chẳng hay biết…cho đến khi người tan biến…
Kiếp đó,ái tình là độc dược với người…
Ai đó nói…người có duyên sẽ được thiên thượng chúc phúc…người có tình sẽ lại tìm thấy nhau…
Lão thiên a,có phải ngài đang trừng phạt chúng ta?
Phải chăng mối tình này vốn không nên tồn tại?
Phải chăng nhân duyên này vốn là điều nghịch thiên?
Khi người đi rồi…trớ trêu thay lúc ấy ta mới nhận ra sự ảnh hưởng của người.
Khi người đi rồi…ta mới muộn màng nhận thấy vị trí quan trọng của người trong tim…
Người đi rồi…ký ức phong bế kiếp trước mới dần thức tỉnh…
Mỗi chút nhớ thêm ra…ta lại càng hận ông trời…
Trên hết là hận bản thân…
Hận ta lại chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người tan biến như ảo mộng…
Hận ta không biết phải làm gì mới có thể ngặn chặn được chuyện này…
Cuối cùng lại không giữ được người…
Cuối cùng lại để người vụt mất…
Cuối cùng lại chẳng thể bên nhau…
Tương tư càng nặng…tình đậm càng sâu…
Lưu luyến trong tâm …khắc ghi trong trí…
Là như thế có hay không yêu đến thiên trường địa cửu?
Ta cứ đứng bất động như thế,chỉ biết đứng yên không nhúc nhúc…một ngày…hai ngày…3ngày…1tuần…
Khi ta tỉnh lại…ký ức một lần nữa toàn bộ bị phong ấn…
5 năm sau…
Khi ta gặp lại nàng…
Ta không nhận ra nàng… nàng càng chẳng biết ta là ai…
2 con người xa lạ,2 số phận,2 tính cách trái ngược vì lẽ gì lại tiếp tục dây dưa?một lần nữa định mệnh lại ràng buộc chúng ta,liệu lần này sẽ được bách niên giai lão?
Mong rằng lần này trời xanh ngó xuống thương xót cho đôi ta nhất thế một đời.
Bình luận truyện