Chương 8: Ngoan Đấu Quần Lang
Quả nhiên, bị bầy Sa lang vây xung quanh bắt đầu đánh tới, hơn nữa trong khi mặt trên bị cát lấp xuống, xung quanh Lâm Phong tất cả bọn Sa lang công kích đều rất thong thả, không gian bên trên phần lớn là mặt của bầy Sa lang.
"Phốc~"
Lâm Phong vung tay đánh chết hai con Sa lang, nhưng cánh tay của hắn cũng bị đầu móng vuốt của một con Sa lang xé rách, máu đỏ tươi nhất thời chảy ra ngoài.
Vết thương rất sâu, có thể nhìn thấy xương ở bên trong, máu không ngừng chảy, cánh tay này của Lâm Phong nếu đặt ở bên ngoài, cơ hồ đã bị tàn phế một nửa rồi, nhưng vẫn còn tốt đã qua một tháng cuộc sống ở trong rừng rậm, hơn nữa vừa rồi tiếp thêm thất thải quang vào người, loại... đau đớn, loại... thương thế này hắn tiếp nhận được.
Nhưng cứ như vậy cũng không được, chỉ là bây giờ căn bản Lâm Phong không có thời gian để xử lý vết thương, một người tiếp đầy một bầu trời Sa lang, xung quanh còn có rất nhiều bầy Sa lang khác, thi thoảng vẫn bổ móng vuốt xuống. Lâm Phong chỉ có thể tự liệu trong lòng, trên tay không có chút biện pháp nào, lại vừa phân thân muốn xử lý vết thương, kết quả phía sau lại bị tăng thêm một vết thương nữa.
Không kịp xử lý vết thương, máu chảy ra quá nhiều cũng đủ để làm cho Lâm Phong có thể chết, đầu của Lâm Phong đã bắt đầu choáng váng, hắn biết cứ như vậy không cần bọn Sa lang phải động thủ thì chính hắn cũng đã tự ngã quỵ trên mặt đất.
"A
~~"
Lâm Phong đột nhiên kêu lên một tiếng, khí thế trên người tăng lên rất nhanh, thiết côn trên tay trong nháy mắt sáng ngời, phát ra chói mắt ánh thải quang bị Lâm Phong quăng ra ngoài.
“Phanh.. phanh..phanh…”
Thiết côn vừa mới đập xuống, bốn con Sa lang đều bị thiết côn xuyên qua thân thể, Lâm Phong nhân cơ hội này tránh ở phía trên, lập tức xé quần áo phía dưới ra băng bó vết thương và khẩn trương đứng lên.
Đây là trong rừng rậm Lâm Thành bức bách hắn làm như thế, bây giờ Lâm Phong rốt cục cảm thấy Lâm Thành thật là tốt, không có hắn dạy dỗ khẩn cấp Lâm Phong sao có thể trong chớp mắt có thể xử lý được sự uy hiếp lớn nhất trước mắt.
Kim sang dược là loại thuốc trị thương tốt nhất của Lâm gia, hiệu quả phi thường trong việc cầm máu, việc này Lâm Phong đã biết rõ từ trước, sau khi bôi lên tâm tình của Lâm Phong đã tốt rất nhiều.
Thiết côn bay trở về, Lâm Phong đưa tay nắm lấy, không biết có phải là máu quá nhiều hay là đã giết quá nhiều Sa lang mà lúc này trong lòng của Lâm Phong rất hưng phấn, sự hưng phấn này làm cho sức lực của hắn lại gia tăng không ít, mệt nhọc cũng qua đi. Lâm Phong hướng phía bầy Sa lang lao tới.
Xoay nguời, quyền trái đánh xuống đầu một con Sa lang tới gần, trên tay phải thiết côn thuận thế vừa đập chết một con khác.
Con Sa lang đánh lén phía sau bị một cước chính bụng, mặt trên và phía trước đập xuống cũng trực tiếp bị thiết côn xuyên qua đầu. Sau một hồi công phu uy vũ của Lâm Phong biến hoá phi thường, xung quanh cuối cùng không còn một con Sa lang nào dám đến gần Lâm Phong, mà bây giờ thời gian đã vượt quá nửa canh giờ rồi
Bên dưới thi thể của Sa lang càng ngày càng nhiều, rốt cục thân thể của Lang Vương màu bạc cũng đã động đậy.
Lang Vương vừa động bầy sói xung quanh nhanh chóng lui về phía sau, để nhường chỗ cho Lang Vương ra một cách dễ dàng, bầy Sa lang di chuyển hình thành một hố to, đã nhanh chóng bị thi thể lấp đầy. Lâm Phong đứng giữa thi thể bầy Sa lang hung hăng nhìn thẳng về hướng của Lang Vương.
"Ngao ô
"
Sau khi Lang Vương đến gần, rồi chầm chập dừng lại, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu kinh đảm, ngân giác trên đầu của nó cư nhiên cấp tốc dựng đứng lên, chuyển động của tia ngân giác toát ra một cái đoàn quang màu trắng, Lang Vương vung đầu một cái, ngân đoàn quay về phía Lâm Phong.
"Oanh!"
Âm vang tận trời, uy lực của ngân đoàn bộc phát so với bộ dáng của nó hoàn toàn không giống nhau, phía dưới chân Lâm Phong thi thể Sa lang đều bị tán loạn, trên không trung nổi lên một trận mưa máu,
Lâm Phong nhảy đến một bên, trên người toát ra một luồng mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn còn muốn đối phó với ngân đoàn của Lang Vương nếu không phải cuối cùng thay đổi chủ ý sợ rằng trên trời mưa máu vỡ ra trong đó thì có hắn rồi.
Sau khi Lang Vương xuất ngân đoàn ra, không tiếp tục truy kích Lâm Phong nữa, oai vệ quay đầu về phía Lâm Phong, Lâm Phong kinh ngạc phát hiện trong mắt của Lang Vương phát ra một tia cười nhạo, với Lang Vương căn bản hắn không phải là một đối thủ.
Ngân giác lại chuyển động, nhưng lần này ngân giác không phát ra quang mang. Lang Vương bước qua bốn đại đệ tử vọt nhanh hướng tới trước Lâm Phong.
"Đăng~"
Tốc độ của Lang Vương rất nhanh, trong khi Lâm Phong chưa kịp phản ứng lại thì Lang Vương đã đến bên cạnh, Lâm Phong chỉ có thể giơ thiết côn lên chặn trước ngực. Ngân giác của Lang Vương vừa lúc chạm trên mặt của thiết côn phát ra một âm thanh.
Thân thể của Lang Vương màu bạc cũng không dừng lại, ngân giác dính trên thiết côn trên tay của Lâm Phong, không ngừng hướng trước chạy trốn, Lâm Phong cũng bị Lang Vương đuổi chạy ra ngoài, chấn động thật lớn từ thiết côn truyền đến tay hắn, đột nhiên Lang Vương ngửa đầu đem Lâm Phong cả người lẫn côn đều đánh ra ngoài.
"Đông~"
Thân thể của Lâm Phong bị đánh ra, một nửa ở dưới cát, hai tay nhỏ bé, bởi vì va chạm kịch liệt với ngân giác của Lang Vương hổ khẩu đã vỡ ra, bây giờ Lâm Phong cảm giác tay hắn thậm chí không thể điều khiển được.
"A~"
Lâm Phong đột nhiên hung hăng gõ vào đầu mình, lập tức trên trán lưu lại một vệt máu, vệt máu chảy xuống mắt, mắt của Lâm Phong cũng biến thành màu đỏ.
Trong nháy mắt trên thân thể của Lâm Phong toát ra một khối khí thế khổng lồ, đây là khí thế trong khi đánh với Thiết Giáp long Lâm Phong phát ra, khí thế dã thú. Khí thế vừa phát ra, Lang Vương thờ ơ không chú ý dáng vẻ lập tức thay đổi, hai con mắt màu đỏ nhìn thẳng Lâm Phong.
“Kỳ thật, ta phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi để ta hiểu được cha ta vẫn còn yêu thương ta, so với các người ta đối với lựa chọn huấn luyện của ông ấy, quả là thật thoải mái”.
Lâm Phong đột nhiên mỉm cười, giờ khắc này Lâm Phong đã có chút hiểu cha rồi, hận đối với cha hắn cũng không có gì lớn lắm, nếu không có một tháng huấn luyện đi săn này, Lâm Phong tuyệt đối không thể kiên trì đến bây giờ, trong lòng đã thoải mái nhiều, tiềm lực của Lâm Phong cũng bộc phát ra rồi.
Lâm Phong ngửa mặt lên trời nhìn ánh trăng, khoé miệng lộ ra một ý cười kỳ quái, trăng hôm nay rất đẹp, chỉ tiếc là quần áo trên người bị rách hết cả rồi, nhưng có thể lấy da màu bạc của Lang Vương làm quần áo, ngồi dưới trăng ngắm trăng thầm nghĩ trăng đẹp như vậy lại càng đẹp hơn.
“Ngao ô~"
Lang Vương màu bạc phẫn nộ kêu lên một tiếng, Lang Vương có một chút trí tuệ nhất định nó nghe hiểu những lời của Lâm Phong nói, hiểu được rồi Lâm Phong đối với nó rất coi thường, đặc biệt là thái độ của Lâm Phong càng làm tăng thêm tức giận của nó. Lang Vương không biết nói chuyện chỉ biết dùng hành động nói cho Lâm Phong biết, nó muốn xé nát thân hình bé nhỏ này ra thành từng mảnh nhỏ.
Lang Vương tiếp tục vọt về phía trước, đảo mắt nhìn thẳng trước mặt Lâm Phong. Lần này, ngân giác không dừng lại trên thiết côn của Lâm Phong mà bị thiết côn của Lâm Phong loại bỏ.
Nhờ vào đạo lực của ngân giác, Lâm Phong nhảy lên cao, trực tiếp rơi lên trên lưng của Lang Vương. Lưng của Lang Vương không có cứng rắn như Thiết Giáp long, thiết côn của Lâm Phong hung hăng nện xuống về phía sau lập tức tạo thành một cái lỗ máu.
"Ô~"
Lang Vương đau đớn khàn giọng, thân thể lay động kịch liệt làm Lâm Phong bị rơi xuống. Lâm Phong vững vàng đứng trên mặt đất lắc lắc đầu thở dài, da của Lang Vương bị rách một miếng.
Bị thương làm Lang Vương càng thêm hung tàn, ngân giác trên đầu của Lang Vương không dung, mà nó mở to mồm máu, nó muốn nuốt chửng tên tiểu tử đã làm nó bị thương.
Lang Vương tốc độ phi thường nhanh, cho dù tiềm lực của Lâm Phong bộc phát ra rồi, cũng không kịp tốc độ của Lang Vương chỉ có thể nhờ vào sự trợ giúp linh hoạt của thân hình nhỏ con cùng với Lang Vương du đấu.
Sau mấy hiệp, nguy hiểm của Lâm Phong càng lúc càng nhiều, tiếp tục như vậy tuỳ thời cơ để tiếp tục chiến dấu với Lang Vương.
“Huynh đệ, xem ra, chỉ có thể nhờ người rồi!” trong lòng Lâm Phong yên lặng thì thầm, tay hắn vẫn nắm, ngay cả Lâm Thành cũng không biết khi nào nó có được thiết côn, cư nhiên thiết côn bắt đầu hấp thụ máu trên ngưòi của Lâm Phong chảy ra.
Màu đen của thiết côn đã biết thành màu đen hồng.
"Đi tìm cái chết!"
Cảm thụ tin tức của thiết côn truyền đến, Lâm Phong đột nhiên nhảy dựng lên, dưới bầu trời màu bạc giống như hiện lên một mảnh màu đỏ. Tất cả bầy Sa lang chỉ cảm thấy hiện lên một màu đỏ đen. Lúc quay đầu lại thủ lĩnh của chúng, Lang Vương màu bạc đã đâu rồi, một côn của Lâm Phong trực tiếp đập nát đầu của Lang Vương.
Bầy Sa lang hoảng loạn nhìn cái chết của Lang Vương rồi từ từ lùi chạy về phía sau, rất nhanh tất cả bọn Sa lang đều điên cuồng bỏ chạy ra phía sau. Người có thể giết chết Lang Vương căn bản chúng nó không dám đối mặt.
“Rốt cục cũng kết thúc rồi!”
Lâm Phong trực tiếp nằm trên mặt đất, Lâm Phong cẩn thận nhắm mắt lại, trên tay nhẹ nhàng, khe khẽ vuốt ve thiết côn, người bạn bấy lâu nay của chính mình. Lẳng lặng hưởng thụ khoảng thời gian thanh tịnh khó khăn này.
Sắc trời từ từ trở tối, trăng tròn biến thành trăng khuyết rồi rất nhanh trong không trung dần dần mất đi.
“Di! hắn quả nhiên đã giết chết Lang Vương?”
Âm thanh trầm thấp không ngừng, Phật tượng lúc này cũng có mặt trên sa mạc, đến trước thi thể của Lang Vương cẩn thận kiểm tra, sau đó nhìn Lâm Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tiểu tử, ta đã xem nhẹ người, ngươi vượt qua sự tưởng tượng của ta rồi!”
Một lúc lâu, Phật tượng mới chậm rãi nói. Nhưng lúc này Lâm Phong đã nằm ngủ trên mặt đất, hắn đã thành công giết chết Lang Vương khi hắn mới có mười tuổi.
Bình luận truyện