Thiên Hữu
Chương 68: Vô lại
“Ngươi cãi nhau với lão Tứ?” Trên bàn cờ, quân trắng đang đại sát tứ phương, quân đen không hề có chút lực chống đỡ nào, Khang Hi cầm vài quân cờ trong lòng bàn tay, trên mặt không có chút để tâm nói.
Dận Hữu cầm cờ đen nhìn rồi lại nhìn, hơn nửa ngày mới do dự thả xuống một vị trí trên bàn cờ, “Hồi hoàng a mã, cái này cũng không nên trách nhi thần, ai kêu Tứ ca có chuyện tốt không nói cho nhi thần biết, còn nhi thần được cái gì đều nói với hắn.”
“Trẫm thấy tim của ngươi càng lúc càng nhỏ rồi.” Khang Hi liếc nhìn Dận Hữu vẫn đang trừng mắt nhìn bàn cờ mà mày nhíu lại một khối kia, “Tứ ca của ngươi bình thường đều bận rộn ở hộ bộ, sao có thể rảnh rỗi mà nói cho ngươi biết hết mọi việc.”
“Hoàng a mã, nhi thần cũng rất bận rộn a.” Dận Hữu lộ ra vẻ mặt uất ức, “Sự tình ở công bộ cũng rất nhiều, mấy ngày trước nhi thần còn phải thu thập tình hình ở các nơi, rồi chọn mấy hạt giống hữu dụng cho từng nơi, không phải việc đó đã thực hiện rất tốt sao? Hoàng a mã đừng thiên vị Tứ ca như vậy chứ.”
“Hừ, làm được có chút chuyện mà đã khoe công rồi, ngươi không cẩn thận suy nghĩ một chút xem, lần trước khi tìm hạt giống phải tốn bao nhiêu bạc, nếu không phải Tứ ca nguơi hảo hảo xử lý việc ở hộ bộ, có bạc cho ngươi thực hiện kế hoạch hạt giống mới của mình sao?!” Khang Hi trừng mắt nhìn Dận Hữu một cái, nhưng trong mắt lại dẫn theo chút tán thưởng, báo cáo nông sản các nơi đã sớm được truyền tới, hạt giống đó xác thực vô cùng hiệu quả, tuy tốn không ít bạc nhưng có thể làm cho dân chúng thu hoạch cao, đối với Đại Thanh mà nói, cũng là chuyện may mắn. Tiểu Thất ngốc ở công bộ, coi như là thích hợp đi, xem ra lúc trước cho nó đi một bước này không có sai.
Dận Hữu không sợ Khang Hi như mấy vị huynh đệ khác, một là y không có dã tâm, hai là ngạch nương của y cũng không có dã tâm tranh sủng, không có chỗ nào cần cầu liền không có chỗ nào e ngại. Trừ bỏ lúc bình thường hơi chú ý một chút, y không có quá nhiều cố kỵ, điều này chính là nguyên nhân khiến Khang Hi đối với y cũng không quá mức nghiêm khắc, đại khái có phần “Ngươi không trèo tường, ta cũng sẽ không làm khó ngươi.”
“Ngươi đã làm cha rồi, còn ầm ĩ cái gì?!” Khang Hi hạ một quân cờ trắng xuống, vừa vặn ngăn chặn đường sống cuối cùng của Dận Hữu, rồi chậm rãi uống một ngụm trà mới nói tiếp: “Trẫm nghe nói hai ngày nay lão Tứ đem không ít thứ tốt đến chỗ của ngươi, ngươi cũng có thể dừng quậy rồi đó.”
“Dạ, hoàng a mã, nhi thần biết sai rồi.” Dận Hữu cảm khái ở trong lòng, thật không ngờ Khang Hi còn có thể quản những chuyện nhỏ nhặt này a, lão Nhị cùng lão Tam đấu đá lợi hại như vậy cũng không thấy hắn nhăn mặt nhíu mày cái nào, thế mà mình cùng lão Tứ giận nhau ,hắn lại đi quản.
“Được rồi, được rồi, hai người các ngươi cũng đừng náo loạn nữa, trẫm nhìn mà cũng đau cả đầu.” Khang Hi nhìn hai huynh đệ này hục hặc với nhau cũng phát mệt, lần này coi như là giúp lão Tứ một cái tình đi. Hai huynh đệ này ở chung hắn cũng thấy qua, tâm tư lão Tứ hơi nặng, tính tình tiểu Thất lại hiền hoà, e là lão Tứ đã làm chuyện gì tiểu Thất không vừa mắt rồi, hai huynh đệ này thường xuyên qua lại cũng bắt đầu giận nhau a.
Hiếm khi trong hoàng gia xuất hiện một đôi huynh đệ không tính kế nhau như vậy, kẻ làm hoàng a mã như hắn cũng không tránh khỏi phải giúp đỡ một phần.
“Nghe nói sườn phúc tấn cùng cách cách của ngươi có dựng?” Khang Hi thấy Dận Hữu gục đầu, nhân tiện nói: “Hoằng Thự cũng được một tuổi rồi đi, có thời gian thì đem nó vào cung cho trẫm nhìn một cái, mấy ngày trước còn nghe ngạch nương ngươi nói tiểu tử Hoằng Thự kia béo giống như cái bánh bao.”
“Tiểu tử kia ngày thường đều nhốn nháo ồn ào, da thì rất dày, nhi thần sợ mang vào cung sẽ ầm ỹ đến hoàng a mã thôi.” Trong lòng Dận Hữu lộp bộp, chỉ sợ Khang Hi đột nhiên coi trọng nhóc khoai lang nhà mình, đến lúc đó liền rước lấy một đống phiền toái, ngay cả chỗ khóc cũng tìm không ra.
“Hồi nhỏ ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu, vừa mới biết chữ liền ầm ĩ đòi ban thưởng.” Khang Hi cũng không kiên trì bảo Dận Hữu mang Hoằng Thự vào cung, câu chuyện liền chuyển đến lúc Dận Hữu còn nhỏ, “Trẫm nhớ lúc ngươi còn bé, cũng rất bụ bẫm a, cặp mắt luôn nhìn chằm chằm thức ăn ngon trên bàn, thấy trẫm tới kiểm tra công khóa, liền trốn ra sau lưng lão Tứ hoặc lão Ngũ, mới đây cũng đã mười năm rồi, nay tiểu tử ngươi đã làm cha.”
Dận Hữu nghe nói như thế, trong lòng liền chua xót, y có cảm giác nói không ra lời, y không nghĩ Khang Hi bận rộn như thế lại chú ý tới những việc nhỏ mà ngay cả chính y đều không nhớ rõ kia, giờ khắc này, y mới có cảm giác người trước mắt là phụ thân, trước kia, trong mắt y, người nam nhân này chính là một đế vương, một người không có thân tình phải có.
Cẩn thận nhớ lại mấy năm nay, kỳ thật Khang Hi đối với y tốt lắm, đồ vật nên thưởng đều thưởng, chưa bao giờ thiếu sót phần y. Khang Hi không thiếu nhi tử, nhưng y là một a ca chân què, tước vị cũng kém hơn những huynh đệ khác, nhưng lại giao công bộ, một trong lục bộ cho mình chưởng quản. Tuy nói công bộ kém xa hộ bộ, binh bộ rất nhiều, nhưng có thể ở trong nhiều huynh đệ như vậy, chưởng quản một bộ đã là được Khang Hi thiên vị rồi.
Có lẽ, Khang Hi đối với y là có tình phụ tử chân chính, tuy kém nhà người ta, nhưng ở trong hoàng thất, như vậy đã là hiếm thấy.
“Hoàng a mã. . .” Cổ họng Dận Hữu nghẹn lại, âm thanh có chút khàn khàn, không biết nên nói gì cho phải.
Khang Hi đứng dậy vỗ vỗ vai y, “Sắc trời đã không còn sớm, quỳ an đi.”
“Nhi thần cáo lui.” Dận Hữu thối lui đến cửa , không biết vì sao đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh sáng mờ nhạt đó, y thấy tóc mai của Khang Hi đã bạc đi không ít, trong lòng khẽ run, tuy đã rời khỏi Càn Thanh cung nhưng trong lòng vẫn ê ẩm.
Không biết vị thiên cổ đế vương này khi nhìn thấy các nhi tử của mình tranh đấu nhau sẽ có loại tâm tình thế nào? Đại a ca bị giam, Thái tử làm cho hắn thất vọng, Tam a ca bắt đầu bộc lộ dã tâm, lão Bát thì kéo bè kết phái, còn Lão Cửu thì bị quyển cấm, tâm tư lão Tứ khó dò, mấy năm nay trong đám hoàng tử trưởng thành này, chân chính làm cho hắn bớt lo chưa được bao nhiêu người.
“Thuần Quận Vương Cát Tường.”
“Thuần Quận Vương Cát Tường.”
Trên đường y đi qua, tất cả thái giám hoặc cung nữ có phẩm chất bất đồng đều tỏ ra sợ hãi hoặc chết lặng mà thỉnh an y, không biết bọn họ đã tiêu phí bao nhiêu tuổi xuân trong hoàng cung rồi.
Sau khi Dận Chân trở thành đế vương cũng sẽ ở trong hoàng cung này để sống hết quãng đời còn lại đi, đối mặt với hắn cũng chỉ có khuôn mặt sợ hãi hoặc là chết lặng này. Cái ghế đế vương tôn quý kia, đến tột cùng có gì tốt đẹp?
Y quay đầu nhìn lại, Càn Thanh cung dưới dư âm của ánh mặt trời buổi chiều càng trở nên sáng rực rỡ, Kim Long trên nóc giống như đang muốn bay lên không trung, làm cho người ta nhịn không được mà muốn quỳ lạy. Đây không phải là cố cung mà hơn ba trăm năm sau sẽ trở nên hoang vắng và cũ nát, cũng không phải là nơi để cho mọi người trên thế giới đến ngắm cảnh du ngoạn.
“Thỉnh an Ung Thân Vương.”
Dận Hữu bỗng dưng nghiêng đầu, phía bên kia con đường đá, Dận Chân đang đứng ở bên cạnh bụi hoa, ánh chiều tà rọi trên người hắn, làm cho áo choàng màu xanh của hắn bị nhuộm một chút vầng sáng, ngay cả khuôn mặt vốn nghiêm túc cũng thêm vài phần ôn hòa cùng thân cận.
“Thất đệ.” Cái gì vầng sáng, cái gì nghiêm túc chứ? Nhìn cước bộ vội vã kia mà xem, tất cả đều hóa thành hư ảo, ý lấy lòng trên mặt đối phương rõ ràng đến độ ai cũng có thể thấy được.
Nghiêng nghiêng đầu, Dận Hữu nhíu mày, “Trời nóng, trở về.” Nói xong, liền “phạch” một tiếng phẩy quạt, phe phẩy đi ra ngoài.
Dận Chân vừa nghe liền đi theo sau, cuối cùng Thất đệ cũng có phản ứng với hắn rồi, tuy rằng chỉ có bốn chữ, nhưng cuối cùng người kia cũng không xem hắn như không tồn tại nữa, cái này coi như là có tiến bộ rất lớn rồi.
“Ngày mai chúng ta cùng đi tới quý phủ của Bát đệ nghe Côn Khúc?”
“Ta tới muộn.”
“Không ngại, sáng mai ta tới chỗ ngươi chờ.”
“Còn Xuyên kịch thì sao?”
“Không vấn đề, ta cho họ ở lại biệt trang, khi nào ngươi muốn xem đều được.”
Dận Hữu phe phẩy cây quạt, nhìn vẻ cẩn thận trên mặt người nọ, trên mặt liền lộ ra ý cười, tại chốn hoàng gia này, không có những nữ nhân khác vốn chỉ có trong chuyện cổ tích, y không phải cũng đã có con nối dòng sao? Nói cho cùng, y cũng chỉ muốn xem ranh giới cuối cùng của Dận Chân đối với y rốt cuộc là ở đâu thôi?
Loại tâm lý và cách làm kỳ lạ này, mặc dù có chút không giống đàn ông, nhưng kết quả. . . Coi như là không có thất vọng đi.
“Thỉnh an Ung Thân Vương, Thuần Quận Vương.”
Tiểu thái giám thỉnh an kia, khuôn mặt vẫn sợ hãi như cũ, người bên cạnh lại biến đổi về vẻ nghiêm túc, Dận Hữu khép cây quạt lại, thôi, nếu hoàng cung này không thú vị, thì mình bồi hắn vậy, ít ra ở bên trong lồng giam hoa lệ này còn có một nơi để cho hắn lấy hơi.
Đợi tiểu thái giám đi xa, Dận Hữu vội ho một tiếng: “Nghe nói biệt trang của ngươi có đào ngon?”
“Sáng mai ta gọi hạ nhân đưa đến chỗ ngươi một ít để ngươi nếm thử.” Thấy Dận Hữu đã chịu mở miệng, Dận Chân lập tức đem khoảng cách mình cùng Dận Hữu thu nhỏ lại, từ hai bước biến thành sóng vai mà đi, “Về sau, nếu có chuyện gì, ngươi chỉ cần nói với ta một tiếng là được.”
“Ai hiếm lạ gì cái đó.” Dận Hữu ngước cằm, trong lúc vô tình lại lộ ra phong tình không thể hình dung.
“Ta tha thiết mong chờ.” Người nào đó không hề có lập trường mà đưa tay vụng trộm cầm tay Dận Hữu, trên mặt lộ ra một nụ cười (ngốc =]]).
Dận Hữu cả kinh liếc nhìn bốn phía một lượt, hoàn hảo là không có ai chú ý, y nhấc chân đá đá bắp chân Dận Chân, “Tên kia, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước chứ.”
Dận Chân bỗng dưng cảm thấy, hiện tại Thất đệ thật là….xinh đẹp, không thèm để ý đưa tay vỗ vỗ cái dấu chân không rõ ràng kia, khóe miệng hắn câu lên, “Không tức giận nữa?”
Dận Hữu hừ hừ, nhưng không phản đối Dận Chân cùng mình sóng vai, trong bụng vẫn hừ lạnh, ai nói Ung Chính là hoàng đế mặt than, thế tên xấu xa mặt dày này là ai? !
Dận Chân vẫn cười, cùng Dận Hữu chậm rãi bước ra ngoài cung.
Thấy hai người càng lúc càng xa, một thân ảnh từ trong góc hoa tùng bước ra.
Thập a ca chưa bao giờ nghĩ tới, vị Tứ ca mặt than kia lại có một mặt hiền hoà mà vô lại như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ tới vị Thất ca hiền hoà của mình sẽ có một mặt bốc đồng như vậy. Thần sắc hắn phức tạp, nhớ tới lúc Thất ca đá Tứ ca, cả nụ cười trên mặt Tứ ca, tất cả đều tạo cho hắn một cảm giác quái dị khó nói, giống như là lấy lòng, cũng giống như là sủng nịch, nhưng cái này. . .
Trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Thập a ca bước đi, đến lúc đã đi được một đoạn xa, hắn mới cảm thấy thứ gì đó trước ngực dần dần tản ra.
“Thập đệ, ngươi làm sao vậy?” Cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc đi tới, trên mặt là nụ cười ôn hòa làm cho người ta nhịn không được mà muốn tín nhiệm.
“Kiến quá bát ca.” Thập a ca chớp chớp mắt, vò đầu cười nói, “Không có gì, vừa rồi đi gấp quá, không nghĩ tới có thể gặp được Bát ca ở chỗ này.” Nói xong, hắn lấy khăn ra, tùy tiện xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Vừa vặn ta đi thỉnh an ngạch nương.” Dận Tự cũng không có nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn nửa vầng mặt trời vẫn còn ánh hồng trên không trung bao la, “Sắc trời không còn sớm, ta về trước .”
“Bát ca đi thong thả.” Thập a ca cúi chào, nhìn Dận Tự dần đi xa.
Có nhiều thứ, chỉ có thể để nó nát trong bụng. Huống chi, mắt thấy không nhất định là thật, ai biết được dưới lớp mặt nạ huynh hữu đệ cung kia còn có những gì, lại che dấu cái gì nữa.
“Hoàng thượng, nô tài từ xa trông thấy, Thất a ca đã gặp được Tứ a ca ở trên đường rồi.” Lý Đức Toàn mang theo ý cười nói, “Nghe người bên dưới nói lại, hai vị chủ tử đã cùng xuất cung.”
“Ngươi nói xem, hai huynh đệ bọn chúng có giống tiểu hài tử không?” Mặt Khang Hi đầy ý cười lắc đầu, lập tức đem lực chú ý phóng tới trên chiết tử.
Lý Đức Toàn khinh thủ khinh cước thối lui đến một góc sáng, không cần phải nhiều lời nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khang Hi: sớm biết tình cảm huynh đệ bọn chúng là như vậy , trẫm sẽ không nói giúp.
Tứ tứ: hoàng a mã vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Thất thất: ╭(╯^╰)╮
Dận Hữu cầm cờ đen nhìn rồi lại nhìn, hơn nửa ngày mới do dự thả xuống một vị trí trên bàn cờ, “Hồi hoàng a mã, cái này cũng không nên trách nhi thần, ai kêu Tứ ca có chuyện tốt không nói cho nhi thần biết, còn nhi thần được cái gì đều nói với hắn.”
“Trẫm thấy tim của ngươi càng lúc càng nhỏ rồi.” Khang Hi liếc nhìn Dận Hữu vẫn đang trừng mắt nhìn bàn cờ mà mày nhíu lại một khối kia, “Tứ ca của ngươi bình thường đều bận rộn ở hộ bộ, sao có thể rảnh rỗi mà nói cho ngươi biết hết mọi việc.”
“Hoàng a mã, nhi thần cũng rất bận rộn a.” Dận Hữu lộ ra vẻ mặt uất ức, “Sự tình ở công bộ cũng rất nhiều, mấy ngày trước nhi thần còn phải thu thập tình hình ở các nơi, rồi chọn mấy hạt giống hữu dụng cho từng nơi, không phải việc đó đã thực hiện rất tốt sao? Hoàng a mã đừng thiên vị Tứ ca như vậy chứ.”
“Hừ, làm được có chút chuyện mà đã khoe công rồi, ngươi không cẩn thận suy nghĩ một chút xem, lần trước khi tìm hạt giống phải tốn bao nhiêu bạc, nếu không phải Tứ ca nguơi hảo hảo xử lý việc ở hộ bộ, có bạc cho ngươi thực hiện kế hoạch hạt giống mới của mình sao?!” Khang Hi trừng mắt nhìn Dận Hữu một cái, nhưng trong mắt lại dẫn theo chút tán thưởng, báo cáo nông sản các nơi đã sớm được truyền tới, hạt giống đó xác thực vô cùng hiệu quả, tuy tốn không ít bạc nhưng có thể làm cho dân chúng thu hoạch cao, đối với Đại Thanh mà nói, cũng là chuyện may mắn. Tiểu Thất ngốc ở công bộ, coi như là thích hợp đi, xem ra lúc trước cho nó đi một bước này không có sai.
Dận Hữu không sợ Khang Hi như mấy vị huynh đệ khác, một là y không có dã tâm, hai là ngạch nương của y cũng không có dã tâm tranh sủng, không có chỗ nào cần cầu liền không có chỗ nào e ngại. Trừ bỏ lúc bình thường hơi chú ý một chút, y không có quá nhiều cố kỵ, điều này chính là nguyên nhân khiến Khang Hi đối với y cũng không quá mức nghiêm khắc, đại khái có phần “Ngươi không trèo tường, ta cũng sẽ không làm khó ngươi.”
“Ngươi đã làm cha rồi, còn ầm ĩ cái gì?!” Khang Hi hạ một quân cờ trắng xuống, vừa vặn ngăn chặn đường sống cuối cùng của Dận Hữu, rồi chậm rãi uống một ngụm trà mới nói tiếp: “Trẫm nghe nói hai ngày nay lão Tứ đem không ít thứ tốt đến chỗ của ngươi, ngươi cũng có thể dừng quậy rồi đó.”
“Dạ, hoàng a mã, nhi thần biết sai rồi.” Dận Hữu cảm khái ở trong lòng, thật không ngờ Khang Hi còn có thể quản những chuyện nhỏ nhặt này a, lão Nhị cùng lão Tam đấu đá lợi hại như vậy cũng không thấy hắn nhăn mặt nhíu mày cái nào, thế mà mình cùng lão Tứ giận nhau ,hắn lại đi quản.
“Được rồi, được rồi, hai người các ngươi cũng đừng náo loạn nữa, trẫm nhìn mà cũng đau cả đầu.” Khang Hi nhìn hai huynh đệ này hục hặc với nhau cũng phát mệt, lần này coi như là giúp lão Tứ một cái tình đi. Hai huynh đệ này ở chung hắn cũng thấy qua, tâm tư lão Tứ hơi nặng, tính tình tiểu Thất lại hiền hoà, e là lão Tứ đã làm chuyện gì tiểu Thất không vừa mắt rồi, hai huynh đệ này thường xuyên qua lại cũng bắt đầu giận nhau a.
Hiếm khi trong hoàng gia xuất hiện một đôi huynh đệ không tính kế nhau như vậy, kẻ làm hoàng a mã như hắn cũng không tránh khỏi phải giúp đỡ một phần.
“Nghe nói sườn phúc tấn cùng cách cách của ngươi có dựng?” Khang Hi thấy Dận Hữu gục đầu, nhân tiện nói: “Hoằng Thự cũng được một tuổi rồi đi, có thời gian thì đem nó vào cung cho trẫm nhìn một cái, mấy ngày trước còn nghe ngạch nương ngươi nói tiểu tử Hoằng Thự kia béo giống như cái bánh bao.”
“Tiểu tử kia ngày thường đều nhốn nháo ồn ào, da thì rất dày, nhi thần sợ mang vào cung sẽ ầm ỹ đến hoàng a mã thôi.” Trong lòng Dận Hữu lộp bộp, chỉ sợ Khang Hi đột nhiên coi trọng nhóc khoai lang nhà mình, đến lúc đó liền rước lấy một đống phiền toái, ngay cả chỗ khóc cũng tìm không ra.
“Hồi nhỏ ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu, vừa mới biết chữ liền ầm ĩ đòi ban thưởng.” Khang Hi cũng không kiên trì bảo Dận Hữu mang Hoằng Thự vào cung, câu chuyện liền chuyển đến lúc Dận Hữu còn nhỏ, “Trẫm nhớ lúc ngươi còn bé, cũng rất bụ bẫm a, cặp mắt luôn nhìn chằm chằm thức ăn ngon trên bàn, thấy trẫm tới kiểm tra công khóa, liền trốn ra sau lưng lão Tứ hoặc lão Ngũ, mới đây cũng đã mười năm rồi, nay tiểu tử ngươi đã làm cha.”
Dận Hữu nghe nói như thế, trong lòng liền chua xót, y có cảm giác nói không ra lời, y không nghĩ Khang Hi bận rộn như thế lại chú ý tới những việc nhỏ mà ngay cả chính y đều không nhớ rõ kia, giờ khắc này, y mới có cảm giác người trước mắt là phụ thân, trước kia, trong mắt y, người nam nhân này chính là một đế vương, một người không có thân tình phải có.
Cẩn thận nhớ lại mấy năm nay, kỳ thật Khang Hi đối với y tốt lắm, đồ vật nên thưởng đều thưởng, chưa bao giờ thiếu sót phần y. Khang Hi không thiếu nhi tử, nhưng y là một a ca chân què, tước vị cũng kém hơn những huynh đệ khác, nhưng lại giao công bộ, một trong lục bộ cho mình chưởng quản. Tuy nói công bộ kém xa hộ bộ, binh bộ rất nhiều, nhưng có thể ở trong nhiều huynh đệ như vậy, chưởng quản một bộ đã là được Khang Hi thiên vị rồi.
Có lẽ, Khang Hi đối với y là có tình phụ tử chân chính, tuy kém nhà người ta, nhưng ở trong hoàng thất, như vậy đã là hiếm thấy.
“Hoàng a mã. . .” Cổ họng Dận Hữu nghẹn lại, âm thanh có chút khàn khàn, không biết nên nói gì cho phải.
Khang Hi đứng dậy vỗ vỗ vai y, “Sắc trời đã không còn sớm, quỳ an đi.”
“Nhi thần cáo lui.” Dận Hữu thối lui đến cửa , không biết vì sao đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh sáng mờ nhạt đó, y thấy tóc mai của Khang Hi đã bạc đi không ít, trong lòng khẽ run, tuy đã rời khỏi Càn Thanh cung nhưng trong lòng vẫn ê ẩm.
Không biết vị thiên cổ đế vương này khi nhìn thấy các nhi tử của mình tranh đấu nhau sẽ có loại tâm tình thế nào? Đại a ca bị giam, Thái tử làm cho hắn thất vọng, Tam a ca bắt đầu bộc lộ dã tâm, lão Bát thì kéo bè kết phái, còn Lão Cửu thì bị quyển cấm, tâm tư lão Tứ khó dò, mấy năm nay trong đám hoàng tử trưởng thành này, chân chính làm cho hắn bớt lo chưa được bao nhiêu người.
“Thuần Quận Vương Cát Tường.”
“Thuần Quận Vương Cát Tường.”
Trên đường y đi qua, tất cả thái giám hoặc cung nữ có phẩm chất bất đồng đều tỏ ra sợ hãi hoặc chết lặng mà thỉnh an y, không biết bọn họ đã tiêu phí bao nhiêu tuổi xuân trong hoàng cung rồi.
Sau khi Dận Chân trở thành đế vương cũng sẽ ở trong hoàng cung này để sống hết quãng đời còn lại đi, đối mặt với hắn cũng chỉ có khuôn mặt sợ hãi hoặc là chết lặng này. Cái ghế đế vương tôn quý kia, đến tột cùng có gì tốt đẹp?
Y quay đầu nhìn lại, Càn Thanh cung dưới dư âm của ánh mặt trời buổi chiều càng trở nên sáng rực rỡ, Kim Long trên nóc giống như đang muốn bay lên không trung, làm cho người ta nhịn không được mà muốn quỳ lạy. Đây không phải là cố cung mà hơn ba trăm năm sau sẽ trở nên hoang vắng và cũ nát, cũng không phải là nơi để cho mọi người trên thế giới đến ngắm cảnh du ngoạn.
“Thỉnh an Ung Thân Vương.”
Dận Hữu bỗng dưng nghiêng đầu, phía bên kia con đường đá, Dận Chân đang đứng ở bên cạnh bụi hoa, ánh chiều tà rọi trên người hắn, làm cho áo choàng màu xanh của hắn bị nhuộm một chút vầng sáng, ngay cả khuôn mặt vốn nghiêm túc cũng thêm vài phần ôn hòa cùng thân cận.
“Thất đệ.” Cái gì vầng sáng, cái gì nghiêm túc chứ? Nhìn cước bộ vội vã kia mà xem, tất cả đều hóa thành hư ảo, ý lấy lòng trên mặt đối phương rõ ràng đến độ ai cũng có thể thấy được.
Nghiêng nghiêng đầu, Dận Hữu nhíu mày, “Trời nóng, trở về.” Nói xong, liền “phạch” một tiếng phẩy quạt, phe phẩy đi ra ngoài.
Dận Chân vừa nghe liền đi theo sau, cuối cùng Thất đệ cũng có phản ứng với hắn rồi, tuy rằng chỉ có bốn chữ, nhưng cuối cùng người kia cũng không xem hắn như không tồn tại nữa, cái này coi như là có tiến bộ rất lớn rồi.
“Ngày mai chúng ta cùng đi tới quý phủ của Bát đệ nghe Côn Khúc?”
“Ta tới muộn.”
“Không ngại, sáng mai ta tới chỗ ngươi chờ.”
“Còn Xuyên kịch thì sao?”
“Không vấn đề, ta cho họ ở lại biệt trang, khi nào ngươi muốn xem đều được.”
Dận Hữu phe phẩy cây quạt, nhìn vẻ cẩn thận trên mặt người nọ, trên mặt liền lộ ra ý cười, tại chốn hoàng gia này, không có những nữ nhân khác vốn chỉ có trong chuyện cổ tích, y không phải cũng đã có con nối dòng sao? Nói cho cùng, y cũng chỉ muốn xem ranh giới cuối cùng của Dận Chân đối với y rốt cuộc là ở đâu thôi?
Loại tâm lý và cách làm kỳ lạ này, mặc dù có chút không giống đàn ông, nhưng kết quả. . . Coi như là không có thất vọng đi.
“Thỉnh an Ung Thân Vương, Thuần Quận Vương.”
Tiểu thái giám thỉnh an kia, khuôn mặt vẫn sợ hãi như cũ, người bên cạnh lại biến đổi về vẻ nghiêm túc, Dận Hữu khép cây quạt lại, thôi, nếu hoàng cung này không thú vị, thì mình bồi hắn vậy, ít ra ở bên trong lồng giam hoa lệ này còn có một nơi để cho hắn lấy hơi.
Đợi tiểu thái giám đi xa, Dận Hữu vội ho một tiếng: “Nghe nói biệt trang của ngươi có đào ngon?”
“Sáng mai ta gọi hạ nhân đưa đến chỗ ngươi một ít để ngươi nếm thử.” Thấy Dận Hữu đã chịu mở miệng, Dận Chân lập tức đem khoảng cách mình cùng Dận Hữu thu nhỏ lại, từ hai bước biến thành sóng vai mà đi, “Về sau, nếu có chuyện gì, ngươi chỉ cần nói với ta một tiếng là được.”
“Ai hiếm lạ gì cái đó.” Dận Hữu ngước cằm, trong lúc vô tình lại lộ ra phong tình không thể hình dung.
“Ta tha thiết mong chờ.” Người nào đó không hề có lập trường mà đưa tay vụng trộm cầm tay Dận Hữu, trên mặt lộ ra một nụ cười (ngốc =]]).
Dận Hữu cả kinh liếc nhìn bốn phía một lượt, hoàn hảo là không có ai chú ý, y nhấc chân đá đá bắp chân Dận Chân, “Tên kia, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước chứ.”
Dận Chân bỗng dưng cảm thấy, hiện tại Thất đệ thật là….xinh đẹp, không thèm để ý đưa tay vỗ vỗ cái dấu chân không rõ ràng kia, khóe miệng hắn câu lên, “Không tức giận nữa?”
Dận Hữu hừ hừ, nhưng không phản đối Dận Chân cùng mình sóng vai, trong bụng vẫn hừ lạnh, ai nói Ung Chính là hoàng đế mặt than, thế tên xấu xa mặt dày này là ai? !
Dận Chân vẫn cười, cùng Dận Hữu chậm rãi bước ra ngoài cung.
Thấy hai người càng lúc càng xa, một thân ảnh từ trong góc hoa tùng bước ra.
Thập a ca chưa bao giờ nghĩ tới, vị Tứ ca mặt than kia lại có một mặt hiền hoà mà vô lại như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ tới vị Thất ca hiền hoà của mình sẽ có một mặt bốc đồng như vậy. Thần sắc hắn phức tạp, nhớ tới lúc Thất ca đá Tứ ca, cả nụ cười trên mặt Tứ ca, tất cả đều tạo cho hắn một cảm giác quái dị khó nói, giống như là lấy lòng, cũng giống như là sủng nịch, nhưng cái này. . .
Trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Thập a ca bước đi, đến lúc đã đi được một đoạn xa, hắn mới cảm thấy thứ gì đó trước ngực dần dần tản ra.
“Thập đệ, ngươi làm sao vậy?” Cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc đi tới, trên mặt là nụ cười ôn hòa làm cho người ta nhịn không được mà muốn tín nhiệm.
“Kiến quá bát ca.” Thập a ca chớp chớp mắt, vò đầu cười nói, “Không có gì, vừa rồi đi gấp quá, không nghĩ tới có thể gặp được Bát ca ở chỗ này.” Nói xong, hắn lấy khăn ra, tùy tiện xoa xoa mồ hôi trên trán.
“Vừa vặn ta đi thỉnh an ngạch nương.” Dận Tự cũng không có nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn nửa vầng mặt trời vẫn còn ánh hồng trên không trung bao la, “Sắc trời không còn sớm, ta về trước .”
“Bát ca đi thong thả.” Thập a ca cúi chào, nhìn Dận Tự dần đi xa.
Có nhiều thứ, chỉ có thể để nó nát trong bụng. Huống chi, mắt thấy không nhất định là thật, ai biết được dưới lớp mặt nạ huynh hữu đệ cung kia còn có những gì, lại che dấu cái gì nữa.
“Hoàng thượng, nô tài từ xa trông thấy, Thất a ca đã gặp được Tứ a ca ở trên đường rồi.” Lý Đức Toàn mang theo ý cười nói, “Nghe người bên dưới nói lại, hai vị chủ tử đã cùng xuất cung.”
“Ngươi nói xem, hai huynh đệ bọn chúng có giống tiểu hài tử không?” Mặt Khang Hi đầy ý cười lắc đầu, lập tức đem lực chú ý phóng tới trên chiết tử.
Lý Đức Toàn khinh thủ khinh cước thối lui đến một góc sáng, không cần phải nhiều lời nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khang Hi: sớm biết tình cảm huynh đệ bọn chúng là như vậy , trẫm sẽ không nói giúp.
Tứ tứ: hoàng a mã vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Thất thất: ╭(╯^╰)╮
Bình luận truyện