Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 114: Da người
Vừa dứt lời Thuần Vu quản gia liền nhanh chóng thu dọn, còn tên Dương Diệp thì sửa soạn tấm tranh thêu cho lại vào khung.
Bàn tay tôi vô thức siết chặt, cảm giác cực kỳ tồi tệ. Người ta đang trắng trợn cướp đi đồ đạc vốn nghiễm nhiên của tôi, ngay trước mặt.
Vốn tưởng rằng dựa theo biện pháp Thái Âm Càn Khôn Trắc kiểm tra thì sẽ xác định đây là vật phẩm có chứa tà khí. Một khối hắc ám lờ mờ vẫn đang không ngừng nhún nhảy trên tấm tranh thêu như trêu tức chế nhạo tôi ngu xuẩn.
-Đợi đã, chúng ta hình như đã hiểu lầm ý nghĩa của kết quả cuối cùng.
Người vừa lên tiếng kéo tôi trở về hiện thực là Cung Trường Lĩnh. Gã vừa nói vừa vươn tay lấy lại khung tranh.
-Huyết dịch tuy bị dẫn về phần dương, nhưng chúng ta lại quên bản thân máu chính là phi thường bài xích vật âm hàn. Cho nên khi cảm giác được âm khí ở cực bắc, nó sẽ tự nhiên mà bị cực nam thu hút. Giống như chim có thể cảm giác được các tuyến đường âm dương vô hình lại hiện hữu hiển nhiên trong thiên địa. Chúng sẽ tự động thay đổi, đi theo quy luật dương khí mà về phương nam tránh rét.
Lão thị trưởng có một vẻ ngoài rất thu hút ánh nhìn, tuy to béo núc núc mỡ thoại nhìn như một con heo di động khiến cho đám dân đen phản cảm, nhưng bù lại lão có bộ mặt phải nói là cực kỳ mua chuộc được đối phương. Tai to mặt lớn, trắng trẻo hồng hào, ánh mắt đen nhánh to tròn, nụ cười mở rộng thoạt nhìn thân thiện phúc hậu, một chút gian trá xảo quyệt cũng nhìn không thấu.
Lão tần ngần tới bên, dò hỏi.
-Ý của tiên sinh, đây quả là tà vật?
-Không sai, nó thuộc về chí âm, sẽ khắc chết gia chủ. Giờ tôi cho người mang nó trở về chốn cũ, mong rằng âm khí bám trên người Dương tiểu thư cũng sẽ rời đi.
Cung Trường Lĩnh bảo hầu nữ đứng bên cửa đi lấy dùm một chiếc túi, xong gã gọi điện hỏi người ở đầu dây đã tới chưa. “Đã tới chưa?” Tức là gã đã đoán trước sự tình diễn biến ra sao mà sắp đặt cả rồi.
Cung Trường Lĩnh tắt máy quay lại tháo khung tranh, Dương Diệp lo xa tới bên thăm hỏi.
-Thế nhỡ nó đi rồi mà Kiều Kiều vẫn không hết bệnh thì sao?
-Mọi chuyện đều không thể nắm chắc hoàn toàn. Dương thị trưởng, cấp cho chúng tôi một căn phòng, đêm nay chúng tôi muốn ở lại đây theo dõi sự tình thêm. Phải rồi, ông còn lấy thứ gì ở căn nhà đó nữa, mang hết ra đây cho tôi.
Má ơi, gã chỉ là khách qua đường, là người tới nhà lão thị trưởng làm việc nhưng cái giọng điệu sai bảo như hạ lệnh thế kia cũng quá mức trịnh thượng rồi. Làm cho Dương thị trưởng tuy được khí thế quan trường bảo hộ cũng không địch lại nổi cái khí thế cường đại của giới giang hồ lão luyện, đè ép cho không phản kháng.
-Tôi cam đoan Dương tiểu thư trị khỏi, ông gọi điện cho lão Bạch sở, nói một tiếng dỡ bỏ lệnh niêm phong đi là vừa.
Lão Dương móc điện thoại gọi, đơn giản ngắn ngọn nói nhà đã được bán cho người quen, yêu cầu tháo bỏ lệnh niêm phong. Lão quản gia trở lại, nhìn thấy tình huống trên, cất tiếng.
-Cung tiên sinh, dường như rất quan tâm căn nhà ma?
Cung Trường Lĩnh nhìn lão ta, khẽ nhếch khóe môi cười nhạt nhẽo.
-Chẳng dấu gì Thuần Vu quản gia, tôi đây mặc dù phê phán bài trừ mê tín dị đoan nhưng mà cũng vì vấn đề đó mà tò mò hiếu kỳ. Được sở hữu một căn nhà ma ,vốn từ lâu tôi đã thèm muốn.
-Sở thích rất đặc biệt. Xem ra, Cung tiên sinh đã sớm điều tra nhiều thứ?
Giọng của Thuần Vu quản gia lạnh lẽo mà khô khan cất lên, như người lâu không được uống nước. Cung Trường Lĩnh mặt vẫn tỉnh bơ, giọng càng như lão tướng nói với lính hậu cần.
-Đấy là dĩ nhiên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Phải rồi, xin hỏi quản gia Thuần Vu vào đây làm lâu chưa?
-Vừa tròn hai năm.
-Ồ, là có người giới thiệu, hay tự tiến cử?
-Cung tiên sinh, quản gia Thuần Vu là được tôi nhận vào làm.
Người lên tiếng là Dương Diệp. Nếu như tôi không nhìn thấy được đám ám khí lởn vởn lượn lờ quanh cậu ta, dựa vào dung mạo thanh tao tuấn nhã rất dễ lấy được lòng người đối diện. Có điều, vì nhìn thấy được cái đám âm khí như hơi nước bủa vây mà hảo cảm dành cho cậu ta giảm đi một nửa. Mơ hồ cảm thấy vị Dương thiếu gia này không đơn thuần như vẻ ngoài, một sự bài xích khó nói thành lời.
-Hai năm trước tôi và Kiều Kiều nhìn thấy ông ở trước cổng nhà ngất xỉu, bèn gọi người trong nhà đưa vào. Sau khi tỉnh lại mới biết ông ấy bỏ nhà ra đi bởi hai đứa con vì vấn đề tranh chấp đất đai nhà cửa mà đánh chửi nhau suốt ngày. Bọn họ tị nạnh nhau từng m đất một, cũng đùn đẩy nhau không muốn phụng dưỡng. Chúng tôi không đành lòng thấy ông ấy tuổi cao sức yếu còn phải lang thang đầu đường xó chợ mới nhận vào làm việc.
Cung Trường Lĩnh gật gật xem như nghe hiểu. Giọng nói nhè nhẹ thốt ra lại tựa như chế giễu.
-Ăn ở thế nào lại sinh ra hai cái nghịch tử? Cũng thật trùng hợp, gặp được Dương thiếu gia có tấm lòng nhân từ bác ái.
Hầu nữ vừa vặn tiến tới đưa chiếc túi cho gã, tôi lập tức thu gom toàn bộ số hộp gỗ Hoàng Đàn khiến cha con họ Dương cùng lão quản gia kinh ngạc. Dương thị trưởng không kìm chế được, gian nan hỏi.
-Cậu sao lại biết đó là những món đồ tôi lấy từ căn nhà đó?
Tôi tỉnh bơ đáp.
-Có gì đâu, bọn chúng toàn bộ đều tỏa ra luồng khí chết chóc, sớm mang đi thì mọi tai ương mới dẹp bỏ được.
Lão quản gia tựa như rất hứng thú với đề tài tôi vừa nêu, hỏi.
-Cậu quả thật nhìn thấy được chúng?
Tôi gật nhẹ xác nhận. Nhìn gương mặt ba người bọn họ, không có hảo cảm. Vươn tay chỉ hai cha con nhà họ Dương.
-Dương thị trưởng, Dương thiếu gia, toàn thân hai người đều quấn đầy chướng khí chết chóc. Bản thân đã từng tạo ác nghiệp gì lương tâm tự hiểu. Dương tiểu thư cũng không ngoại lệ cho nên mới bị chút quả báo. Nhưng mấy người yên tâm, về phần đã làm điều thất đức gì tôi không có bổn phận hay trách nhiệm đào sâu truy cứu.
Một câu nói nhẹ nhàng của tôi xem như đã đả thảo kinh xà, vậy càng tốt, đánh nhanh rút ngọn, có muốn chơi trò giết người diệt khẩu thì cứ việc biểu diễn. Tôi tinh tế nhìn cả ba người bọn họ đều mang biểu tình biến hóa ít nhiều.
Lão quản gia chỉ kinh ngạc sửng sốt một chút, khóe môi kẽ nhếch một cung độ cứng ngắc như biểu thị sự thích thú nhưng điều đó lại khiến tôi có chút rờn rợn.
Dương thị trưởng sau khi cứng đờ người một chút, gương mặt trông có phần hiền lành phúc hậu lại giãn nở, hai khóe môi cong cong tựa tiếu phi tiếu đại ý ta đây sống thảnh thơi vô ưu, mấy thứ ác ôn tội lỗi đó không có trong từ điển của ta, nhưng ánh mắt lại trở lên tối tăm thâm sâu hơn, tựa như trong óc đang loạn chuyển tính toán.
Mà Dương thiếu gia rõ ràng biến hóa đặc sắc hơn cả, gương mặt vốn thanh thoát trắng nõn nà chuyển sang xanh xao tái nhợt như vừa bị ép uống một cốc nước ép từ rau diếp cá. Cuối cùng dừng lại ở màu xám nhạt, tựa như mặt bị ám khói bếp. Các cơ mặt không tự chủ nhăm nhúm lại, rồi co giật mấy cái như bị điện chích, rõ ràng đang cực lực kìm chế thứ gì đó sục sôi. Bằng chứng là hắc khí âm u ảm đảm từ cơ thể cậu ta lan tỏa càng nồng đượm hơn, càng ngày có hình thù rõ ràng, tựa như một đoạn dây xích, cuốn mấy vòng, xiết chặt lấy Dương thiếu gia.
-Chúng tôi không phải cảnh sát hình sự, sẽ không điều tra mấy vấn đề ngoài luồng không cần thiết. Ý nói là, mọi người không cần manh động làm thêm những việc ngu xuẩn để rồi sau này hối hận không kịp.
Cung Trường Lĩnh vừa lơ đãng nói có vẻ tùy ý, vừa nhìn cái túi chứa đồ của nhà tôi. Lời của gã, vẻ ngoài là “dung cây dọa khỉ”, nhưng mà có cảm giác như phản tác dụng lại nội dung câu nói. Không khiến cho khỉ sợ, ngược lại còn khiến chúng nổi sát tâm. Không biết gã dựa vào đâu nhận định đám người này đều thuộc dạng “phẫn trư ăn lão hổ”. Hơn nữa chúng tôi đều đang ở trong hang hùm a. Cứ thế nói mấy lời tựa như khiêu khích hình như không thỏa đáng.
-Nếu không muốn gặp tình cảnh ác giả ác báo thì lúc trước không nên nổi sát tâm.
Gã lại lầm bầm thêm một câu sau chốt, chẳng khác nào khiến giọt nước tràn ly đầy. Nhưng hình như Cung Trường Lĩnh đếch để vào mắt, hoặc là trong bụng đã lường trước cả rồi, cầm lấy túi đồ nói bản thân sẽ ra ngoài cổng đưa cho người quen. Thuần Vu quản gia có ý làm thay, gã nói không cần, kẻ đó là thủ hạ của anh ta vẫn nên để anh ta đích thân giao phó. Tôi nói muốn đi cùng, dứt lời liền chạy theo, thế là Thuần Vu quản gia dẫn đường cho mình Tư Đồ về phòng trước.
Cả tòa nhà rộng lớn lại vô cùng tĩnh mịch, tưởng như chỉ có mỗi âm thanh tiếng bước chân của chúng tôi vang vọng đáp lại. Nơi nơi đều có ánh đèn lắp đặt trên các bức tường chiếu rọi thế mà vẫn cứ tăm tối khó hiểu như thể chiếu vào một vùng không gian có sương mù lởn vởn. Trong nhà vốn nên ấm áp lại lạnh lẽo chẳng khác hầm băng, là bởi âm khí nơi này quá nặng nề, dường như đâu đâu cũng có thể dễ dàng nhìn thấy những khối hắc khí âm trầm tỏa ra tứ bề, đeo bám vào người sống, tham lam hút dương khí của họ.
Đột nhiên cảm nhận một luồng ánh nhìn chăm chú sau lưng, tôi nhíu nhíu mày buồn bực. Cũng không phải ánh mắt thù địch hằn học gì, nhưng cứ bị ánh nhìn phía sau đeo bám mãi như keo dán, gây cảm giác bức bối khó chịu. Khi tới gần cửa chính mới quay phắt lại ngẩng đầu nhìn, phía cửa phòng đóng kín tầng trên, một đoạn tóc trắng còn chưa kịp đi vào.
Cung Trường Lĩnh thấy tôi dừng bước, xoay đầu theo hướng tôi nhìn. Tôi vươn tay chỉ, hỏi.
-Đó là phòng của Dương tiểu thư đúng không?
Gã gật gật.
-Sao thế? Có điểm gì khác thường?
Tôi xoay người bước đi, nghĩ chắc không phải mình ảo giác đâu, mới nói tiếp.
-Là tóc trắng, xuyên qua tường.
-Cái gì tóc trắng? Xuyên qua tường? Là ác hồn oán khí của tấm tranh chạy ra ngoài tác yêu tác quái phải không?
Tôi nghiêng đầu rồi lắc lắc.
-Không chắc chắn, có điều, nếu đúng là nó, chúng ta mang tranh đi, nó lại chẳng làm ra hành động ngăn cản. Không phải nó nên đi theo chúng ta sao?
-Nói cũng phải! Theo lẽ thường, bị nhốt trong tranh thì không thể cách nó quá xa. Vậy thì là thứ gì đang giễu võ dương oai ở đây?
Hầu nữ đi trước dẫn đường, chúng tôi đã ra đường chính dẫn ra cổng lớn. Hầu nữ ở đây mặc đồ đồng phục, váy đen tạp dề trắng, nhìn không khác trang phục trong anime, xinh xắn mà gợi cảm. Thời tiết khá lạnh, gió đêm vù vù thổi như như tát vào mặt, nhưng đám hầu nữ vẫn mặc như khí trời thu sang. Chúng tôi đi phía sau cách cô ta một quãng, thì thà thì thầm nghị luận.
-Lúc ở trong phòng Dương tiểu thư, anh nhìn ra thứ gì khác thường sao?
-Ừ! Là da người. Toàn bộ tranh ảnh, bàn ghế, giường tủ đều được bọc một lớp da người.
Tôi có chút sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút mới nhớ. Phải a, ngay đến mấy bức tranh treo trên tường, cư nhiên cũng màu trắng, trên đó chẳng vẽ gì, đáng ra phải lưu tâm, nhưng lúc đó chỉ nhìn lướt qua một vòng, cũng không để ý nhiều. Giờ gã nói mới cảm thấy căn phòng tràn ngập sự cổ quái quỷ dị.
-Anh chắc không? Nhỡ là bì lợn thì sao?
Gã lắc nhẹ.
-Lúc trước tôi biết một tên bác sĩ có sở thích sưu tập da người tình. Gã đó mỗi lần muốn chấm dứt một mối quan hệ yêu đương nào đó, sẽ xuống tay giết bằng cách cho uống thuốc ngủ liều nặng. Sau đó ngâm cô gái trong nước nóng có chứa những cánh hoa hồng cùng chất bảo quản. Gã là chuyên gia giải phẫu đối với việc lột da người không vấn đề .Da người cẩn thận lột xuống gã lại tỉ mẩn khâu nó bọc vào một con búp bê tình dục.
Bàn tay tôi vô thức siết chặt, cảm giác cực kỳ tồi tệ. Người ta đang trắng trợn cướp đi đồ đạc vốn nghiễm nhiên của tôi, ngay trước mặt.
Vốn tưởng rằng dựa theo biện pháp Thái Âm Càn Khôn Trắc kiểm tra thì sẽ xác định đây là vật phẩm có chứa tà khí. Một khối hắc ám lờ mờ vẫn đang không ngừng nhún nhảy trên tấm tranh thêu như trêu tức chế nhạo tôi ngu xuẩn.
-Đợi đã, chúng ta hình như đã hiểu lầm ý nghĩa của kết quả cuối cùng.
Người vừa lên tiếng kéo tôi trở về hiện thực là Cung Trường Lĩnh. Gã vừa nói vừa vươn tay lấy lại khung tranh.
-Huyết dịch tuy bị dẫn về phần dương, nhưng chúng ta lại quên bản thân máu chính là phi thường bài xích vật âm hàn. Cho nên khi cảm giác được âm khí ở cực bắc, nó sẽ tự nhiên mà bị cực nam thu hút. Giống như chim có thể cảm giác được các tuyến đường âm dương vô hình lại hiện hữu hiển nhiên trong thiên địa. Chúng sẽ tự động thay đổi, đi theo quy luật dương khí mà về phương nam tránh rét.
Lão thị trưởng có một vẻ ngoài rất thu hút ánh nhìn, tuy to béo núc núc mỡ thoại nhìn như một con heo di động khiến cho đám dân đen phản cảm, nhưng bù lại lão có bộ mặt phải nói là cực kỳ mua chuộc được đối phương. Tai to mặt lớn, trắng trẻo hồng hào, ánh mắt đen nhánh to tròn, nụ cười mở rộng thoạt nhìn thân thiện phúc hậu, một chút gian trá xảo quyệt cũng nhìn không thấu.
Lão tần ngần tới bên, dò hỏi.
-Ý của tiên sinh, đây quả là tà vật?
-Không sai, nó thuộc về chí âm, sẽ khắc chết gia chủ. Giờ tôi cho người mang nó trở về chốn cũ, mong rằng âm khí bám trên người Dương tiểu thư cũng sẽ rời đi.
Cung Trường Lĩnh bảo hầu nữ đứng bên cửa đi lấy dùm một chiếc túi, xong gã gọi điện hỏi người ở đầu dây đã tới chưa. “Đã tới chưa?” Tức là gã đã đoán trước sự tình diễn biến ra sao mà sắp đặt cả rồi.
Cung Trường Lĩnh tắt máy quay lại tháo khung tranh, Dương Diệp lo xa tới bên thăm hỏi.
-Thế nhỡ nó đi rồi mà Kiều Kiều vẫn không hết bệnh thì sao?
-Mọi chuyện đều không thể nắm chắc hoàn toàn. Dương thị trưởng, cấp cho chúng tôi một căn phòng, đêm nay chúng tôi muốn ở lại đây theo dõi sự tình thêm. Phải rồi, ông còn lấy thứ gì ở căn nhà đó nữa, mang hết ra đây cho tôi.
Má ơi, gã chỉ là khách qua đường, là người tới nhà lão thị trưởng làm việc nhưng cái giọng điệu sai bảo như hạ lệnh thế kia cũng quá mức trịnh thượng rồi. Làm cho Dương thị trưởng tuy được khí thế quan trường bảo hộ cũng không địch lại nổi cái khí thế cường đại của giới giang hồ lão luyện, đè ép cho không phản kháng.
-Tôi cam đoan Dương tiểu thư trị khỏi, ông gọi điện cho lão Bạch sở, nói một tiếng dỡ bỏ lệnh niêm phong đi là vừa.
Lão Dương móc điện thoại gọi, đơn giản ngắn ngọn nói nhà đã được bán cho người quen, yêu cầu tháo bỏ lệnh niêm phong. Lão quản gia trở lại, nhìn thấy tình huống trên, cất tiếng.
-Cung tiên sinh, dường như rất quan tâm căn nhà ma?
Cung Trường Lĩnh nhìn lão ta, khẽ nhếch khóe môi cười nhạt nhẽo.
-Chẳng dấu gì Thuần Vu quản gia, tôi đây mặc dù phê phán bài trừ mê tín dị đoan nhưng mà cũng vì vấn đề đó mà tò mò hiếu kỳ. Được sở hữu một căn nhà ma ,vốn từ lâu tôi đã thèm muốn.
-Sở thích rất đặc biệt. Xem ra, Cung tiên sinh đã sớm điều tra nhiều thứ?
Giọng của Thuần Vu quản gia lạnh lẽo mà khô khan cất lên, như người lâu không được uống nước. Cung Trường Lĩnh mặt vẫn tỉnh bơ, giọng càng như lão tướng nói với lính hậu cần.
-Đấy là dĩ nhiên, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Phải rồi, xin hỏi quản gia Thuần Vu vào đây làm lâu chưa?
-Vừa tròn hai năm.
-Ồ, là có người giới thiệu, hay tự tiến cử?
-Cung tiên sinh, quản gia Thuần Vu là được tôi nhận vào làm.
Người lên tiếng là Dương Diệp. Nếu như tôi không nhìn thấy được đám ám khí lởn vởn lượn lờ quanh cậu ta, dựa vào dung mạo thanh tao tuấn nhã rất dễ lấy được lòng người đối diện. Có điều, vì nhìn thấy được cái đám âm khí như hơi nước bủa vây mà hảo cảm dành cho cậu ta giảm đi một nửa. Mơ hồ cảm thấy vị Dương thiếu gia này không đơn thuần như vẻ ngoài, một sự bài xích khó nói thành lời.
-Hai năm trước tôi và Kiều Kiều nhìn thấy ông ở trước cổng nhà ngất xỉu, bèn gọi người trong nhà đưa vào. Sau khi tỉnh lại mới biết ông ấy bỏ nhà ra đi bởi hai đứa con vì vấn đề tranh chấp đất đai nhà cửa mà đánh chửi nhau suốt ngày. Bọn họ tị nạnh nhau từng m đất một, cũng đùn đẩy nhau không muốn phụng dưỡng. Chúng tôi không đành lòng thấy ông ấy tuổi cao sức yếu còn phải lang thang đầu đường xó chợ mới nhận vào làm việc.
Cung Trường Lĩnh gật gật xem như nghe hiểu. Giọng nói nhè nhẹ thốt ra lại tựa như chế giễu.
-Ăn ở thế nào lại sinh ra hai cái nghịch tử? Cũng thật trùng hợp, gặp được Dương thiếu gia có tấm lòng nhân từ bác ái.
Hầu nữ vừa vặn tiến tới đưa chiếc túi cho gã, tôi lập tức thu gom toàn bộ số hộp gỗ Hoàng Đàn khiến cha con họ Dương cùng lão quản gia kinh ngạc. Dương thị trưởng không kìm chế được, gian nan hỏi.
-Cậu sao lại biết đó là những món đồ tôi lấy từ căn nhà đó?
Tôi tỉnh bơ đáp.
-Có gì đâu, bọn chúng toàn bộ đều tỏa ra luồng khí chết chóc, sớm mang đi thì mọi tai ương mới dẹp bỏ được.
Lão quản gia tựa như rất hứng thú với đề tài tôi vừa nêu, hỏi.
-Cậu quả thật nhìn thấy được chúng?
Tôi gật nhẹ xác nhận. Nhìn gương mặt ba người bọn họ, không có hảo cảm. Vươn tay chỉ hai cha con nhà họ Dương.
-Dương thị trưởng, Dương thiếu gia, toàn thân hai người đều quấn đầy chướng khí chết chóc. Bản thân đã từng tạo ác nghiệp gì lương tâm tự hiểu. Dương tiểu thư cũng không ngoại lệ cho nên mới bị chút quả báo. Nhưng mấy người yên tâm, về phần đã làm điều thất đức gì tôi không có bổn phận hay trách nhiệm đào sâu truy cứu.
Một câu nói nhẹ nhàng của tôi xem như đã đả thảo kinh xà, vậy càng tốt, đánh nhanh rút ngọn, có muốn chơi trò giết người diệt khẩu thì cứ việc biểu diễn. Tôi tinh tế nhìn cả ba người bọn họ đều mang biểu tình biến hóa ít nhiều.
Lão quản gia chỉ kinh ngạc sửng sốt một chút, khóe môi kẽ nhếch một cung độ cứng ngắc như biểu thị sự thích thú nhưng điều đó lại khiến tôi có chút rờn rợn.
Dương thị trưởng sau khi cứng đờ người một chút, gương mặt trông có phần hiền lành phúc hậu lại giãn nở, hai khóe môi cong cong tựa tiếu phi tiếu đại ý ta đây sống thảnh thơi vô ưu, mấy thứ ác ôn tội lỗi đó không có trong từ điển của ta, nhưng ánh mắt lại trở lên tối tăm thâm sâu hơn, tựa như trong óc đang loạn chuyển tính toán.
Mà Dương thiếu gia rõ ràng biến hóa đặc sắc hơn cả, gương mặt vốn thanh thoát trắng nõn nà chuyển sang xanh xao tái nhợt như vừa bị ép uống một cốc nước ép từ rau diếp cá. Cuối cùng dừng lại ở màu xám nhạt, tựa như mặt bị ám khói bếp. Các cơ mặt không tự chủ nhăm nhúm lại, rồi co giật mấy cái như bị điện chích, rõ ràng đang cực lực kìm chế thứ gì đó sục sôi. Bằng chứng là hắc khí âm u ảm đảm từ cơ thể cậu ta lan tỏa càng nồng đượm hơn, càng ngày có hình thù rõ ràng, tựa như một đoạn dây xích, cuốn mấy vòng, xiết chặt lấy Dương thiếu gia.
-Chúng tôi không phải cảnh sát hình sự, sẽ không điều tra mấy vấn đề ngoài luồng không cần thiết. Ý nói là, mọi người không cần manh động làm thêm những việc ngu xuẩn để rồi sau này hối hận không kịp.
Cung Trường Lĩnh vừa lơ đãng nói có vẻ tùy ý, vừa nhìn cái túi chứa đồ của nhà tôi. Lời của gã, vẻ ngoài là “dung cây dọa khỉ”, nhưng mà có cảm giác như phản tác dụng lại nội dung câu nói. Không khiến cho khỉ sợ, ngược lại còn khiến chúng nổi sát tâm. Không biết gã dựa vào đâu nhận định đám người này đều thuộc dạng “phẫn trư ăn lão hổ”. Hơn nữa chúng tôi đều đang ở trong hang hùm a. Cứ thế nói mấy lời tựa như khiêu khích hình như không thỏa đáng.
-Nếu không muốn gặp tình cảnh ác giả ác báo thì lúc trước không nên nổi sát tâm.
Gã lại lầm bầm thêm một câu sau chốt, chẳng khác nào khiến giọt nước tràn ly đầy. Nhưng hình như Cung Trường Lĩnh đếch để vào mắt, hoặc là trong bụng đã lường trước cả rồi, cầm lấy túi đồ nói bản thân sẽ ra ngoài cổng đưa cho người quen. Thuần Vu quản gia có ý làm thay, gã nói không cần, kẻ đó là thủ hạ của anh ta vẫn nên để anh ta đích thân giao phó. Tôi nói muốn đi cùng, dứt lời liền chạy theo, thế là Thuần Vu quản gia dẫn đường cho mình Tư Đồ về phòng trước.
Cả tòa nhà rộng lớn lại vô cùng tĩnh mịch, tưởng như chỉ có mỗi âm thanh tiếng bước chân của chúng tôi vang vọng đáp lại. Nơi nơi đều có ánh đèn lắp đặt trên các bức tường chiếu rọi thế mà vẫn cứ tăm tối khó hiểu như thể chiếu vào một vùng không gian có sương mù lởn vởn. Trong nhà vốn nên ấm áp lại lạnh lẽo chẳng khác hầm băng, là bởi âm khí nơi này quá nặng nề, dường như đâu đâu cũng có thể dễ dàng nhìn thấy những khối hắc khí âm trầm tỏa ra tứ bề, đeo bám vào người sống, tham lam hút dương khí của họ.
Đột nhiên cảm nhận một luồng ánh nhìn chăm chú sau lưng, tôi nhíu nhíu mày buồn bực. Cũng không phải ánh mắt thù địch hằn học gì, nhưng cứ bị ánh nhìn phía sau đeo bám mãi như keo dán, gây cảm giác bức bối khó chịu. Khi tới gần cửa chính mới quay phắt lại ngẩng đầu nhìn, phía cửa phòng đóng kín tầng trên, một đoạn tóc trắng còn chưa kịp đi vào.
Cung Trường Lĩnh thấy tôi dừng bước, xoay đầu theo hướng tôi nhìn. Tôi vươn tay chỉ, hỏi.
-Đó là phòng của Dương tiểu thư đúng không?
Gã gật gật.
-Sao thế? Có điểm gì khác thường?
Tôi xoay người bước đi, nghĩ chắc không phải mình ảo giác đâu, mới nói tiếp.
-Là tóc trắng, xuyên qua tường.
-Cái gì tóc trắng? Xuyên qua tường? Là ác hồn oán khí của tấm tranh chạy ra ngoài tác yêu tác quái phải không?
Tôi nghiêng đầu rồi lắc lắc.
-Không chắc chắn, có điều, nếu đúng là nó, chúng ta mang tranh đi, nó lại chẳng làm ra hành động ngăn cản. Không phải nó nên đi theo chúng ta sao?
-Nói cũng phải! Theo lẽ thường, bị nhốt trong tranh thì không thể cách nó quá xa. Vậy thì là thứ gì đang giễu võ dương oai ở đây?
Hầu nữ đi trước dẫn đường, chúng tôi đã ra đường chính dẫn ra cổng lớn. Hầu nữ ở đây mặc đồ đồng phục, váy đen tạp dề trắng, nhìn không khác trang phục trong anime, xinh xắn mà gợi cảm. Thời tiết khá lạnh, gió đêm vù vù thổi như như tát vào mặt, nhưng đám hầu nữ vẫn mặc như khí trời thu sang. Chúng tôi đi phía sau cách cô ta một quãng, thì thà thì thầm nghị luận.
-Lúc ở trong phòng Dương tiểu thư, anh nhìn ra thứ gì khác thường sao?
-Ừ! Là da người. Toàn bộ tranh ảnh, bàn ghế, giường tủ đều được bọc một lớp da người.
Tôi có chút sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút mới nhớ. Phải a, ngay đến mấy bức tranh treo trên tường, cư nhiên cũng màu trắng, trên đó chẳng vẽ gì, đáng ra phải lưu tâm, nhưng lúc đó chỉ nhìn lướt qua một vòng, cũng không để ý nhiều. Giờ gã nói mới cảm thấy căn phòng tràn ngập sự cổ quái quỷ dị.
-Anh chắc không? Nhỡ là bì lợn thì sao?
Gã lắc nhẹ.
-Lúc trước tôi biết một tên bác sĩ có sở thích sưu tập da người tình. Gã đó mỗi lần muốn chấm dứt một mối quan hệ yêu đương nào đó, sẽ xuống tay giết bằng cách cho uống thuốc ngủ liều nặng. Sau đó ngâm cô gái trong nước nóng có chứa những cánh hoa hồng cùng chất bảo quản. Gã là chuyên gia giải phẫu đối với việc lột da người không vấn đề .Da người cẩn thận lột xuống gã lại tỉ mẩn khâu nó bọc vào một con búp bê tình dục.
Bình luận truyện