Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 135: “Huyệt”
Mình cũng biết cô ta chẳng phải gái ngoan hiền lương thiện tử tế gì, cơ mà từ một mỹ nhân sắc nước hương trời đùng cái biến thành quái vật quái dị khiến người ta khóc thét thế này đúng là có chút trở tay không kịp.
Mà cai đám bạn mất nết. Biết cô ta không phải người thì nói toạc móng heo ra đi, còn bày đặt chèo kéo đưa đẩy tôi đi đi. Mịa kiếp.
Cái thứ trước mặt đây này, giống như một cái miệng mọc trên lưng, di dộng bằng tứ chi bò trên đất. Lưỡi như những xúc tu, không ngừng uốn lượn vòng vèo ra không trung.
Hắc Hồn dạo màn bằng tràng cười khùng khục khùng khục quen thuộc. Sau đó vèo một cái lao khỏi tôi, phóng tới Thiệt Khẩu, dùng cái đuôi đập một phát hất văng nó lên. Lực mạnh thật!
Thiệt Khẩu xoay mấy vòng trên không trung, chắc là đang hoa mày chóng mặt, vô phương chống đối. Hắc Hồn vọt đến dùng đuôi quất nó liên tiếp khiến đám lưỡi tê dại co lại như giun trên chảo nóng. Bồi thêm một đòn dứt điểm khiến Thiệt Khẩu như một cục thịt trượt dài trên mặt đất, tàn phá đám tre, tạo ra âm thanh rào rào gãy đổ.
Thiệt Khẩu lổm ngổm bò dậy, tứ chi lảo đảo xiêu vẹo nhưng đám lưỡi như ổ rắn phát điên, lao ra ngùn ngụt như đít bị lửa thiêu đốt, bùng một cái như dây thun, dâng cao kéo dài, như móc câu, quặp vào Hắc Hồn.
Phần đầu lưỡi như những cái miệng, dứt lấy vô số mảng da thịt Hắc Hồn. Một số lại như giác hút, cái miệng như máy hút bụi, dịch thể từ Hắc Hồn chuyển sang nó phát ra âm thanh rzồn rzột nho nhỏ. Hắc Hồn gầm rú một tiếng đinh tai nhức óc, đuôi vung lên, liên hoàn đập như gõ trống phát ra giai điệu vui nhộn bộp bộp, bộp bộp.
Thiệt Khẩu xây xẩm mặt mày, trở tay không kịp. Hắc Hồn lại thừa thắng xông lên, đuôi cong một cái, búng một phát, Thiệt Khẩu liền như quả bóng tennis, tưng tưng nảy lên nảy xuống, lăn vòng xoay tròn. Hắc Hồn lại gào thét, từ một cái đuôi, tách ra làm hai. Một cái có nhiệm vụ tung hứng Thiệt Khẩu, khiến nó như cục bông lộn nhào xoay vòng, một cái đi chọc phá càn quét đám lưỡi.
Cuối cùng chơi chán chê mê mệt, cái miệng như vực sâu mở ra, bên trọng vòm họng đen kịt sản sinh ra những tia điện chạy loằng ngoằng, một ngoạm cắn mất một tảng lớn da thịt. Máu tươi văng tứ lung tung, tưới lên đám lá tre, lộp bộp như mưa rơi.
Hắc Hồn hú hét một tràng dài vang vọng khắp khu rừng khiến cho mấy con chim bị bỏ sót lại của đợt xuôi nam tránh rét giật mình thất kinh, kêu gào hoảng hốt, vỗ cánh tung bay tán loạn. Nội lực của âm thanh kinh hồn bạt vía của nó cũng đủ khiến con người ta bủn rủn tay chân, nếu tận mắt chiêm ngưỡng cái ngoại hình dị dạng nữa thì có lẽ là sợ tới mức đứt mạch máu mà chết.
Thiệt Khẩu như một miếng thịt ăn dở, rơi xuống đất, bộp một phát lăn lông lốc mấy vòng. Từ chỗ miệng vết thương còn đang rỉ máu đỏ lòm, tiếng xì xì như lưỡi xà phát ra, đám da thịt ngo ngoe động đậy. Ban đầu chỉ như những con giòi hồng phấn nhúc nhích, sau đó rào một cái như tằm ăn rỗi. Từ giòi 1cm kéo dài như dây thun, trở thành một bầy đàn giun tóc hệt như được phun thuốc kích thích sinh trưởng. Những cái đầu chạm vào nhau tạo thành kết nối liên tu bất tận, chẳng mấy chốc, vết thương nghiêm trọng tái tạo hoàn toàn.
Sau đó đám lưỡi thần tốc lao đi, mấy cái lỗ miệng đớp đớp như cá ngáp khoe những chiếc răng sắc bén như dao lam. Woa, khả năng tái sinh đáng ngưỡng mộ!
Hắc Hồn lại không để vào mắt. À mà quên nó chả có mắt. Chỉ là miệng lại nhe răng đinh tán, phát ra tràng cười như súng bắn liên thanh. Vù một cái như đạn bắn khỏi lòng súng, chỉ thấy Thiệt Khẩu lại được một vé nhào lộn. Miệng Hắc Hồn mở lớn, tia điện zích zắc lóe sáng, như cá nhà táng lùa sinh vật phù du, một đớp ở ngay trên không bứt đi nửa cái cơ thể Thiệt Khẩu. Dã man thật!
Thế là máu và thịt lộp bộp rơi xuống tung tóe. Hắc Hồn vung đuôi, nửa cái cơ thể quái lạ kia chưa kịp rơi xuống lại nảy lên. Hắc Hồn mở thật lớn cái miệng to như cỡ giường kinh size, những tia điện phát ra mùi cháy khét lẹt, chớp sáng rực rỡ, ực một cái, nuốt gọn gàng đám thịt đang nhung nhúc tái sinh lần nữa.
Tôi cứ ngốc lăng mà nhìn. Cái con dị hợm nửa nạc nửa mỡ đó. Lúc trước, hồi nó còn là một đám bầy nhầy chưa có thực thể chỉ biết nhún nhảy uốn éo trong không khí, phát ra âm thanh như ve sầu ông ông trong đầu tôi nói này nói nọ. Giờ thì mỗi khi được thả ra chỉ thấy nó cười nhăn nhở cực kỳ nham hiểm. Mỗi lần thấy nó săn mồi lại càng cảm nhận rõ rệt sự bá đạo cuồng sát của Hắc Hồn dâng cao.
Tôi ban đầu những tưởng mình sở hữu một loại dị năng nào đó, nhưng giờ thì biết rồi. Đây là một con thú, một yêu ma quái thú phàm ăn tục uống, không kén cá chọn canh, sẵn sàng đớp bất cứ thứ gì, bất cứ thứ quái đản kỳ dị, miễn gia tăng sức mạnh.
Từ cơ thể to lớn cao lêu nghêu 7m, hắc khí ngùn ngụt bốc cao, bao bọc xung quanh còn có vô vàn tia sét chạy loạn, nhìn không khác một cái cột thu lôi.
-Này, này!
Tôi vẫy vẫy tay.
-Mày tận hưởng niềm vui chiến thắng xong chưa?
Nó quay lại, cái đầu to tổ bố hơi cúi xuống, trông hệt một loại vũ khí là sợi xích sắt mà một đầu gắn quả cân. Có điều ở đây, xích sắt biết tự di chuyển, mà đầu quả cân còn muốn to gấp mấy lần bình thường, thế mà chưa bị mất thắng bằng ngã chổng vó. Lại quên nữa, nó không có cẳng chân nào.
Hắc Hồn uốn éo cơ thể bò trườn tới, xoắn xoắn mấy vòng quanh tôi, sau đó từ từ hóa khí xâm nhập vào cơ thể. Tôi thẫn thờ một chút, cảm giác cơ thể khỏe mạnh lạ thường, như được uống thuốc bổ tăng lực ấy.
Tôi lơ đãng nhìn xung quanh, sương mù đã tan đi rất nhiều, đã có thể nhìn xa trong vòng bán kính 10m.
-Woa, Dương Dương, chẳng ngờ cậu lại sở hữu một con Hắc Hồn?
Tôi giật nảy mình xoay thân lại, một thiếu nữ tóc trắng như mây, xõa dài tung bay phất phới trong gió, ánh mắt xanh biếc lấp lánh như bầu trời mùa hạ, mặc trang phục dân tộc thiểu sổ với nhiều sắc màu cùng vòng bạc đinh đang.
-Bạch Ngân.
Tôi có chút kinh ngạc, đưa tay sờ sờ con búp bê gỗ treo nơi khóa túi xách, tưởng cô ta ngủ luôn trong đó. Bạch Ngân lượn tới bên tôi, gương mặt tinh mỹ ghé sát.
-Lâu rồi không gặp, anh có nhớ tôi không?
Tôi nghiêng mặt đi.
-À à, tôi cũng đang tự hỏi khi nào cô mới chịu hiện hồn.
-Hì hì, anh cũng thành thật ghê. Sau vụ nhà Dương thị trưởng tôi bị hao hụt linh khí nhiều quá mới ngủ trong đó tịnh dưỡng.
Chít chít mấy tiếng lảnh lót, tiểu bạch thử ở đâu chạy tới, nghểnh cái cổ lên, mắt to tròn long lanh nhìn tôi, mũi hít hít gửi gửi, sau đó bỏ chạy. Tôi xoay thân, cứ thế đuổi theo.
-Cô biết Hắc Hồn?
Bạch Ngân bay lượn lờ bên tôi, đáp.
-Cậu biết “Huyệt” là gì không?
-Huyệt? Là nơi tập trung khí hội tụ của tạng phủ, của kinh lạc, của cân cơ xương khớp, nằm ở một vị trí cố định nào đó trên cơ thể con người .Cũng là nơi thần khí hoạt động vào - ra, tác động trực tới sức khỏe con người?
Bạch Ngân khúc khích cười, mái tóc như tuyết lấp lánh dưới ánh trăng, khiến người ta nhìn có chút không muốn dời mắt.
-Mỗi vùng đất mà con người định cư sinh sống cũng vậy, dù có lập đàn cúng tế siêu linh thế nào cũng không thể trừ khử hết tội ác và nghiệp chướng của những năm tháng cổ xưa do chiến tranh liên miên công thành đoạt, đất phân chia lãnh thổ gây ra. Xác lính chết trận lên đến mấy ngàn, thậm chí mấy chục ngàn nhưng chỉ một nửa trong đó được chôn cất cúng bái tử tế. Biết tại sao không? Hai bên giao tranh ắt có kẻ thắng người thua. Bên thua, chính là để xác phơi nắng gió dầm sương đêm, huyết nhục phân rã thấm vào đất, theo thời gian, nơi đó trở thành Huyệt. Nghe nói đến Oán Nhai bao giờ chưa?
-Oán Nhai, là tập hợp những cô hồn dã quỷ, chết rồi những vẫn phải lang thang bất định do không được con người cúng bái siêu độ?
Bạch Ngân gật nhẹ, từ tốn bổ sung thêm.
-Oán Nhai là một loại hố đen chuyên hút oán khí người chết ăn linh hồn tà ác ô uế để bảo trì hữu hình. Huyệt tập hợp Oán Nhai, mà nhiều Oán Nhai chính là Hắc Hồn. Cũng có thể nói, hang ổ của Hắc Hồn là Huyệt, ở nơi đó nó là bá chủ. Con người nêu chẳng may đi vào chính là cửu tử nhất sinh.
Tôi nghe cô ấy tiết lộ, có chút sửng sốt bàng hoàng. Im lặng một lúc, Bạch Ngân lại chia sẻ tiếp.
-Huyệt thì không có khả năng hóa giải, khi con người xảy chân bước vào, chỉ có thể không ngừng cố gắng thoát ra. Bởi vì “nó” là sự tồn tại tự nhiên, mà không phải thứ gọi là tà ác. Cho nên, Hắc Hồn không tự tiện bỏ nhà mà đi lung tung đâu. Rốt cuộc, cậu dùng cách gì mà mua chuộc được nó đi theo?
Khi cô ấy nói đến đây thì cũng là lúc chúng tôi bước ra khỏi khu rừng tre. Cách đấy không xa có thể nhìn thấy đám chiến hữu đang ngồi trên moto. Bạch Ngân tan biến như yên vụ, chui lại vào búp bê gỗ treo nơi khóa túi xách.
Tiểu bạch thử chít chít vui vẻ chạy tới dẫn đầu. Tôi thấy nó hứng chí bừng bừng, nhanh thoăn thoắt leo lên xe Mạnh Chương. Thật tình muốn ở bên chủ cũ tới vậy sao? À không, có khi đang tỉ tê mách lẻo chuyện của tôi cho hắn.
Mà cai đám bạn mất nết. Biết cô ta không phải người thì nói toạc móng heo ra đi, còn bày đặt chèo kéo đưa đẩy tôi đi đi. Mịa kiếp.
Cái thứ trước mặt đây này, giống như một cái miệng mọc trên lưng, di dộng bằng tứ chi bò trên đất. Lưỡi như những xúc tu, không ngừng uốn lượn vòng vèo ra không trung.
Hắc Hồn dạo màn bằng tràng cười khùng khục khùng khục quen thuộc. Sau đó vèo một cái lao khỏi tôi, phóng tới Thiệt Khẩu, dùng cái đuôi đập một phát hất văng nó lên. Lực mạnh thật!
Thiệt Khẩu xoay mấy vòng trên không trung, chắc là đang hoa mày chóng mặt, vô phương chống đối. Hắc Hồn vọt đến dùng đuôi quất nó liên tiếp khiến đám lưỡi tê dại co lại như giun trên chảo nóng. Bồi thêm một đòn dứt điểm khiến Thiệt Khẩu như một cục thịt trượt dài trên mặt đất, tàn phá đám tre, tạo ra âm thanh rào rào gãy đổ.
Thiệt Khẩu lổm ngổm bò dậy, tứ chi lảo đảo xiêu vẹo nhưng đám lưỡi như ổ rắn phát điên, lao ra ngùn ngụt như đít bị lửa thiêu đốt, bùng một cái như dây thun, dâng cao kéo dài, như móc câu, quặp vào Hắc Hồn.
Phần đầu lưỡi như những cái miệng, dứt lấy vô số mảng da thịt Hắc Hồn. Một số lại như giác hút, cái miệng như máy hút bụi, dịch thể từ Hắc Hồn chuyển sang nó phát ra âm thanh rzồn rzột nho nhỏ. Hắc Hồn gầm rú một tiếng đinh tai nhức óc, đuôi vung lên, liên hoàn đập như gõ trống phát ra giai điệu vui nhộn bộp bộp, bộp bộp.
Thiệt Khẩu xây xẩm mặt mày, trở tay không kịp. Hắc Hồn lại thừa thắng xông lên, đuôi cong một cái, búng một phát, Thiệt Khẩu liền như quả bóng tennis, tưng tưng nảy lên nảy xuống, lăn vòng xoay tròn. Hắc Hồn lại gào thét, từ một cái đuôi, tách ra làm hai. Một cái có nhiệm vụ tung hứng Thiệt Khẩu, khiến nó như cục bông lộn nhào xoay vòng, một cái đi chọc phá càn quét đám lưỡi.
Cuối cùng chơi chán chê mê mệt, cái miệng như vực sâu mở ra, bên trọng vòm họng đen kịt sản sinh ra những tia điện chạy loằng ngoằng, một ngoạm cắn mất một tảng lớn da thịt. Máu tươi văng tứ lung tung, tưới lên đám lá tre, lộp bộp như mưa rơi.
Hắc Hồn hú hét một tràng dài vang vọng khắp khu rừng khiến cho mấy con chim bị bỏ sót lại của đợt xuôi nam tránh rét giật mình thất kinh, kêu gào hoảng hốt, vỗ cánh tung bay tán loạn. Nội lực của âm thanh kinh hồn bạt vía của nó cũng đủ khiến con người ta bủn rủn tay chân, nếu tận mắt chiêm ngưỡng cái ngoại hình dị dạng nữa thì có lẽ là sợ tới mức đứt mạch máu mà chết.
Thiệt Khẩu như một miếng thịt ăn dở, rơi xuống đất, bộp một phát lăn lông lốc mấy vòng. Từ chỗ miệng vết thương còn đang rỉ máu đỏ lòm, tiếng xì xì như lưỡi xà phát ra, đám da thịt ngo ngoe động đậy. Ban đầu chỉ như những con giòi hồng phấn nhúc nhích, sau đó rào một cái như tằm ăn rỗi. Từ giòi 1cm kéo dài như dây thun, trở thành một bầy đàn giun tóc hệt như được phun thuốc kích thích sinh trưởng. Những cái đầu chạm vào nhau tạo thành kết nối liên tu bất tận, chẳng mấy chốc, vết thương nghiêm trọng tái tạo hoàn toàn.
Sau đó đám lưỡi thần tốc lao đi, mấy cái lỗ miệng đớp đớp như cá ngáp khoe những chiếc răng sắc bén như dao lam. Woa, khả năng tái sinh đáng ngưỡng mộ!
Hắc Hồn lại không để vào mắt. À mà quên nó chả có mắt. Chỉ là miệng lại nhe răng đinh tán, phát ra tràng cười như súng bắn liên thanh. Vù một cái như đạn bắn khỏi lòng súng, chỉ thấy Thiệt Khẩu lại được một vé nhào lộn. Miệng Hắc Hồn mở lớn, tia điện zích zắc lóe sáng, như cá nhà táng lùa sinh vật phù du, một đớp ở ngay trên không bứt đi nửa cái cơ thể Thiệt Khẩu. Dã man thật!
Thế là máu và thịt lộp bộp rơi xuống tung tóe. Hắc Hồn vung đuôi, nửa cái cơ thể quái lạ kia chưa kịp rơi xuống lại nảy lên. Hắc Hồn mở thật lớn cái miệng to như cỡ giường kinh size, những tia điện phát ra mùi cháy khét lẹt, chớp sáng rực rỡ, ực một cái, nuốt gọn gàng đám thịt đang nhung nhúc tái sinh lần nữa.
Tôi cứ ngốc lăng mà nhìn. Cái con dị hợm nửa nạc nửa mỡ đó. Lúc trước, hồi nó còn là một đám bầy nhầy chưa có thực thể chỉ biết nhún nhảy uốn éo trong không khí, phát ra âm thanh như ve sầu ông ông trong đầu tôi nói này nói nọ. Giờ thì mỗi khi được thả ra chỉ thấy nó cười nhăn nhở cực kỳ nham hiểm. Mỗi lần thấy nó săn mồi lại càng cảm nhận rõ rệt sự bá đạo cuồng sát của Hắc Hồn dâng cao.
Tôi ban đầu những tưởng mình sở hữu một loại dị năng nào đó, nhưng giờ thì biết rồi. Đây là một con thú, một yêu ma quái thú phàm ăn tục uống, không kén cá chọn canh, sẵn sàng đớp bất cứ thứ gì, bất cứ thứ quái đản kỳ dị, miễn gia tăng sức mạnh.
Từ cơ thể to lớn cao lêu nghêu 7m, hắc khí ngùn ngụt bốc cao, bao bọc xung quanh còn có vô vàn tia sét chạy loạn, nhìn không khác một cái cột thu lôi.
-Này, này!
Tôi vẫy vẫy tay.
-Mày tận hưởng niềm vui chiến thắng xong chưa?
Nó quay lại, cái đầu to tổ bố hơi cúi xuống, trông hệt một loại vũ khí là sợi xích sắt mà một đầu gắn quả cân. Có điều ở đây, xích sắt biết tự di chuyển, mà đầu quả cân còn muốn to gấp mấy lần bình thường, thế mà chưa bị mất thắng bằng ngã chổng vó. Lại quên nữa, nó không có cẳng chân nào.
Hắc Hồn uốn éo cơ thể bò trườn tới, xoắn xoắn mấy vòng quanh tôi, sau đó từ từ hóa khí xâm nhập vào cơ thể. Tôi thẫn thờ một chút, cảm giác cơ thể khỏe mạnh lạ thường, như được uống thuốc bổ tăng lực ấy.
Tôi lơ đãng nhìn xung quanh, sương mù đã tan đi rất nhiều, đã có thể nhìn xa trong vòng bán kính 10m.
-Woa, Dương Dương, chẳng ngờ cậu lại sở hữu một con Hắc Hồn?
Tôi giật nảy mình xoay thân lại, một thiếu nữ tóc trắng như mây, xõa dài tung bay phất phới trong gió, ánh mắt xanh biếc lấp lánh như bầu trời mùa hạ, mặc trang phục dân tộc thiểu sổ với nhiều sắc màu cùng vòng bạc đinh đang.
-Bạch Ngân.
Tôi có chút kinh ngạc, đưa tay sờ sờ con búp bê gỗ treo nơi khóa túi xách, tưởng cô ta ngủ luôn trong đó. Bạch Ngân lượn tới bên tôi, gương mặt tinh mỹ ghé sát.
-Lâu rồi không gặp, anh có nhớ tôi không?
Tôi nghiêng mặt đi.
-À à, tôi cũng đang tự hỏi khi nào cô mới chịu hiện hồn.
-Hì hì, anh cũng thành thật ghê. Sau vụ nhà Dương thị trưởng tôi bị hao hụt linh khí nhiều quá mới ngủ trong đó tịnh dưỡng.
Chít chít mấy tiếng lảnh lót, tiểu bạch thử ở đâu chạy tới, nghểnh cái cổ lên, mắt to tròn long lanh nhìn tôi, mũi hít hít gửi gửi, sau đó bỏ chạy. Tôi xoay thân, cứ thế đuổi theo.
-Cô biết Hắc Hồn?
Bạch Ngân bay lượn lờ bên tôi, đáp.
-Cậu biết “Huyệt” là gì không?
-Huyệt? Là nơi tập trung khí hội tụ của tạng phủ, của kinh lạc, của cân cơ xương khớp, nằm ở một vị trí cố định nào đó trên cơ thể con người .Cũng là nơi thần khí hoạt động vào - ra, tác động trực tới sức khỏe con người?
Bạch Ngân khúc khích cười, mái tóc như tuyết lấp lánh dưới ánh trăng, khiến người ta nhìn có chút không muốn dời mắt.
-Mỗi vùng đất mà con người định cư sinh sống cũng vậy, dù có lập đàn cúng tế siêu linh thế nào cũng không thể trừ khử hết tội ác và nghiệp chướng của những năm tháng cổ xưa do chiến tranh liên miên công thành đoạt, đất phân chia lãnh thổ gây ra. Xác lính chết trận lên đến mấy ngàn, thậm chí mấy chục ngàn nhưng chỉ một nửa trong đó được chôn cất cúng bái tử tế. Biết tại sao không? Hai bên giao tranh ắt có kẻ thắng người thua. Bên thua, chính là để xác phơi nắng gió dầm sương đêm, huyết nhục phân rã thấm vào đất, theo thời gian, nơi đó trở thành Huyệt. Nghe nói đến Oán Nhai bao giờ chưa?
-Oán Nhai, là tập hợp những cô hồn dã quỷ, chết rồi những vẫn phải lang thang bất định do không được con người cúng bái siêu độ?
Bạch Ngân gật nhẹ, từ tốn bổ sung thêm.
-Oán Nhai là một loại hố đen chuyên hút oán khí người chết ăn linh hồn tà ác ô uế để bảo trì hữu hình. Huyệt tập hợp Oán Nhai, mà nhiều Oán Nhai chính là Hắc Hồn. Cũng có thể nói, hang ổ của Hắc Hồn là Huyệt, ở nơi đó nó là bá chủ. Con người nêu chẳng may đi vào chính là cửu tử nhất sinh.
Tôi nghe cô ấy tiết lộ, có chút sửng sốt bàng hoàng. Im lặng một lúc, Bạch Ngân lại chia sẻ tiếp.
-Huyệt thì không có khả năng hóa giải, khi con người xảy chân bước vào, chỉ có thể không ngừng cố gắng thoát ra. Bởi vì “nó” là sự tồn tại tự nhiên, mà không phải thứ gọi là tà ác. Cho nên, Hắc Hồn không tự tiện bỏ nhà mà đi lung tung đâu. Rốt cuộc, cậu dùng cách gì mà mua chuộc được nó đi theo?
Khi cô ấy nói đến đây thì cũng là lúc chúng tôi bước ra khỏi khu rừng tre. Cách đấy không xa có thể nhìn thấy đám chiến hữu đang ngồi trên moto. Bạch Ngân tan biến như yên vụ, chui lại vào búp bê gỗ treo nơi khóa túi xách.
Tiểu bạch thử chít chít vui vẻ chạy tới dẫn đầu. Tôi thấy nó hứng chí bừng bừng, nhanh thoăn thoắt leo lên xe Mạnh Chương. Thật tình muốn ở bên chủ cũ tới vậy sao? À không, có khi đang tỉ tê mách lẻo chuyện của tôi cho hắn.
Bình luận truyện