Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 138: Xương sườn
Chúng tôi khởi hành đến Hà Bắc, đi qua Thừa Đức để tới Trương Gia Khấu là lúc trời đã tối đen. Tư Đồ dẫn đường đưa chúng tôi tới một tòa lầu không cao lắm như khá to lớn bề thế. Chỉ thấy mặt tiền chiếm diện tích dài bằng 5 tòa nhà bình thường, được giăng đèn neon nhiều màu sắc nhấp nháy lấp lánh khắp bề mặt cực kỳ bắt mắt cuốn hút, biển hiện to oành dùng đèn đỏ chói chang kết thành chữ RuBy.
Bên ngoài có khá nhiều nam nhân mặc đồ đồng phục chỉn chu quy củ, quần âu giày đen, áo sơmi bên trong, ghile đen bên ngoài, thắt nơ nơi cổ. Hai nhân viên đứng túc trực trước cửa tầng hầm, có người phóng xe lên trao trả cho khách, có một tên mặt mũi đẹp đẽ đứng ở cửa không to lắm đón tiếp khách ra vào.
Tư Đồ phi thẳng xe xuống tầng hầm là nơi chứa xe, Cung Trường Lĩnh, Mạnh Chương bám theo, lúc xuống thấy xe ô tô bạt ngàn, đèn đuốc sáng trưng quy mô cực rộng. Chúng tôi đi ra chỗ có hai cầu thang máy từ đây đưa khách lên thẳng nơi vui chơi.
Cung Trường Lĩnh nhấn nút cửa thang máy mở, cả lũ bước vào, gã bấm nút số 2. Trên bảng thông số hiện thị các nút bấm và chú thích, tôi được biết tòa nhà chỉ có 4 tầng cộng thêm tầng hầm -1. Tầng 1 là vũ trường, tầng 2 là nhà hàng, tầng 3, 4 là khách sạn.
Dù chỉ thi thoảng đi thang máy nhưng cảm giác không thoải mái do nó mang lại vẫn khiến tôi cực kỳ bài xích. Ô Nha vui vẻ đập đập tay vào bề mặt kim loại sáng bóng như soi gương, nhe răng soi mặt cười tí tởn.
“Tinh” âm thanh thông báo vang lên, nhanh chóng cửa thang máy mở. Bên trong rộng rãi sáng sủa lấy gam màu ấm cúng làm chủ đạo, xen cùng cây cảnh xanh tươi chia làm hai khu. Một bên là những bộ bàn ghế sofa êm ái màu rượu đỏ có gối ôm vàng nhạt bày cùng, khách lác đác ngồi uống nước tám nhảm đều là những kẻ mặt mũi rạng ngời nam nhân trông bộ dạng có tiền có chức nữ nhân yêu kiều mị hoặc. Bên kia là những bộ bàn ghế gỗ đơn giản nâu đỏ, khách nhân tầm này cũng không còn đông đúc, ăn uống nói cười rôm rả, chén tạc chén thù.
Quanh quẩn không gian là nhạc trữ tình du dương bay bổng, đèn pha lê trên trần lấp lánh tỏa xuống cùng vô số đèn trang trí gắn trên tường.
Ô Nha woa một cái rồi chạy nhảy ra xung quanh sờ đồ này mó vật kia. Tôi chỉ dặn dò bé không được làm hỏng đồ, sau lại đe dọa thêm vì thấy Ô Nha quá hiếu động sợ nhóc đó không cẩn thận. Nghĩ tới cảnh lỡ tay sảy chân làm vỡ bình hoa hoặc tranh ảnh trang trí khiến tim tôi giật thon thót. Tôi nói sẽ gán bé ở lại đây làm trừ nợ vì bố không có đủ tiền đền bù. Ô Nha nghe thấy không được ở bên tôi mới bớt táy máy chân tay, bé nói sẽ chạm rất nhẹ rất nhẹ thôi.
Túc trực bên cửa thang máy là hai nhân viên lịch thiệp hỏi chúng tôi đã đặt bàn chưa. Cung Trường Lĩnh mắt không thèm nhìn, hai tay đút túi quần, lơ đãng nói cần gặp quản lý cao nhất ở đây bàn chuyện làm ăn.
Một tên cung kính hỏi lại danh tính gã rồi chạy đi ngay. Cung Trường Lĩnh bảo tiếp tên còn lại dẫn đường cho mình tới bàn ăn. Tiếp viên nữ từ xa thấy vậy liền nhanh nhẹn chạy vội tới tay kẹp thực đơn bên hông. Cô gái mặc sườn xám nền đỏ với những cánh hoa mai trắng phủ lên, gương mặt được trang điểm kỹ càng cẩn thận càng hiển lộ vẻ xinh đẹp lôi cuốn.
Tôi giở thực đơn, mới nhìn một chút liền có chút không chân thực. Mẹ kiếp, giá bán thế này mà cũng có kẻ nuốt được sao? Kim Ngọc Mãn Đường có giá 60 đồng(hơn200 nghìn)? Tên có cần đặt đẹp vậy không? Minh họa bên cạnh không phải chỉ là đĩa có nguyên liệu rau củ nhiều màu sắc bắt mắt như bắp vàng trộn bí đỏ, cà rốt, dưa leo, trứng gà, bún tàu, đậu hà lan, đậu trắng...bình dân thanh đạm mà cắt cổ vậy?
"Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ" có cần đặt tên mỹ miều vậy không? Hình minh họa cũng chỉ là một miếng thịt xông khói đục lỗ để nhét mấy cục đậu hũ trắng mà có giá 150 đồng?
Bát tiên quá hải náo la hán có giá 800 đồng? Phật Nhảy Tường 700 đồng?
Thôi tôi gấp thực đơn lại, nhìn Ô Nha vẻ mặt hớn hở lật mở, ánh mắt to tròn lấp lánh, nhìn mấy bức hình minh họa có chút yêu thích không nỡ dời. Cung Trường Lĩnh hỏi tôi thích món gì thì cứ kêu, tôi lắc lắc. Trời ạ, giá tiền trên trời như thế, mặc dù không phải trả nhưng vẫn có chút khó tiếp thu nổi.
Gã vừa nói tên mấy món ăn cho nhân viên nữ ghi thì một lão to béo tiến tới, mặt mũi niềm nở hớn hở như nhận được quà, chìa hai bàn tay trắng hồng mập mạp hướng về phía Cung Trường Lĩnh.
-Cung phó tổng, ngọn gió nào lại thổi ngài tới đây? Sao không gọi điện trước để chúng tôi tiếp đón chu đáo?
Cung Trường Lĩnh đứng dậy đưa một tay ra bắt, sau đó ngồi xuống tiếp tục lật giở thực đơn gọi món, mà ngồi phía bên trong, Tư Đồ diện vô biểu tình chỉ nhìn màn hình điện thoại khá chăm chú. Cung Trường Lĩnh có vẻ lơ đễnh tùy ý nói.
-Có chút việc tiện đường ghé thăm. Lão Lư Khâu à, công việc ở chi nhánh này dạo gần đây doanh thu có vẻ nhỉnh hơn những cơ sở khác. Ông vất vả rồi, có bí quyết gì cần san sẻ để những nơi khác có thể tiếp thu học hỏi?
Lão được khen cười ngất, mắt nhắm tít lại, hai bàn tay xoa xoa trước bụng phệ, bộ dáng tươi như hoa héo được tưới nước.
-Cung phó tổng quá khen, tôi nào có tài cán chi đâu. Mọi chuyện trước giờ vận hành vẫn chiếu theo điều lệ, quy định của phó tổng ban ra... Chẳng dám dấu gì Cung phó tổng, là dạo gần đây chúng tôi cung cấp một loại canh giúp tráng dương bổ thận cực hút khách.
-Ồ?
Bấy giờ Cung Trường Lĩnh mới buồn để mắt tới gã tai to mặt lớn.
-Nhờ có loại canh mới rất được cánh mày râu ưa chuộng mà thu nhập có chút khởi sắc. Bây giờ tôi liền kêu người chuẩn bị ngay một thố, sau đó sắp xếp cho mọi người phòng ốc, lại gọi mấy em xinh tươi tới kiểm nghiệm, có được không Cung phó tổng?
Cung Trường Lĩnh nhàn nhã mở miệng, thẳng lưng cao đầu.
-Lão Lư Khâu à, canh thì cứ mang ra, phòng thì cần bốn cái, gái thì xin miễn.
Lão bấy giờ mới chịu nhìn một lượt đám chúng tôi, dừng lại nhìn quả đầu cực kỳ nổi bật của Tư Đồ. Ngay đến nhân vật quản lý cấp cao của một cơ sở mà cũng không biết đến mặt mũi lãnh đạo tối cao đang ngồi ngay đây?
-Lão đi làm việc đi, nhanh nhẹn một chút.
Lão Lư Khấu nghe Cung Trường Lĩnh lạnh lẽo nói như thế, gật gật như giã tỏi, vừa xoay thân liền cong mông bước đi, miệng căn dặn nữ tiếp viên đi bên.
-Nói với đầu bếp Vu Mã, mau làm thố canh “xương sườn”. Còn nữa, những món phó tổng chọn cũng phải ưu tiên làm trước.
Tôi không kìm được lòng hiếu kỳ, nhìn Tư Đồ, nhỏ giọng dù xung quanh chẳng có người xa lạ nào.
-Anh làm chủ có cần bí mật vậy không? Ngay đến lão tổng quản đứng đầu ở đây cũng không biết chủ nhân chân chính ngồi ngay kế bên?
-Ài, tại anh không giỏi nói chuyện à ơi với bọn họ, thôi thì cứ để Trường Lĩnh thay mặt chỉ đạo cũng ổn mà.
Tôi gật gật đồng tình. Thầm nghĩ gã đó y hệt tên vua chỉ thích hưởng thụ, còn bao nhiêu việc cần quản lý giám sát thì đều một tay vị thừa tướng phía dưới cúc cung tận tụy. Này cũng chứng tỏ tên vua vừa lười biếng vừa chỉ viết dựa dẫm đặt hết mọi tin tưởng vào thừa tướng. Mà thừa tướng cũng là kẻ ngu trung, có tài nhưng lại cam tâm tình nguyện phục vụ vị vua như thế. Nếu chẳng may gã thừa tướng nảy sinh ý đồ bất chính muốn lật đổ chính quyền thì cũng dễ như trở bàn tay ấy.
Tôi nhìn Cung Trường Lĩnh, không nghĩ anh ta là loại người giả nhân giả nghĩa như vậy, cũng không cho rằng Tư Đồ là kẻ ngu ngốc đần độn tới mức trao lòng tin sai chỗ.
-Hai người xem ra còn tình cảm huynh đệ không khác thủ túc?
Tư Đồ cười phá lên, bộc bạch.
-Tôi cũng có hai thằng em cùng cha khác mẹ nhưng vừa nhìn liền muốn gai mắt, với Trường Linh thì muốn khăng khít hơn. Chúng tôi quen nhau từ hồi nhỏ xíu, lúc đó cái mặt phúng phính biểu tình vừa ngốc vừa đáng yêu luôn miệng gọi Vi ca cho đệ theo với. Suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi và Trường Hoa..Au!
Đang kể lể đột nhiên Tư Đồ mặt nhăn lại thân thể hơi quỵ xuống, phát ra âm thanh không hợp lệ dường như là phát đau. Trước đó tôi có nghe thấy âm thanh va chạm dưới gầm bàn, xem ra là bị Cung Trường Lĩnh kín đáo đá vào chân.
Tư Đồ quay sang trừng mắt Cung Trường Lĩnh, giọng điệu trách cứ tiếp tục tố cáo.
-Bây giờ cái mặt toàn xương, biểu tình quá mức thâm trầm tĩnh lặng, chẳng dễ thương tí nào.
Mặt Trường Lĩnh quả có lạnh lẽo đi một chút, ánh mắt sắc bén ném tới đại boss.
-Phương Vi anh có tư cách để than thở chê bai? Là ai ỷ có con nhỏ đổ hết mọi trách nhiệm công việc cho tôi bận bù đầu tối mắt? Bây giờ Linh nhi đi rồi anh có phải hay không cũng nên san se bớt gánh nặng?
Biểu tình của Tư Đồ lập tức hòa hoãn ít nhiều, vươn tay đập đập vào bờ vai tên đàn em, giọng xoa dịu.
-Mấy năm qua chú đã chịu thương chịu khó như vậy thôi thì từ nay về sau tiếp tục phát dương quang đại. Anh mà nhúng tay vào việc làm ăn chỉ tổ lụi bại sản nghiệp. Lúc trước là nhờ chị chú một tay gánh vác quán xuyến lập ra cái thương hiệu Ruby. Chú không nên để tâm huyết tần tảo khó nhọc vì rơi vào tay anh xử lý mà đổ sông đổ biển?
Cung Trường Lĩnh buồn bực hất tay Tư Đồ ra, đúng lúc đó nhân viên mang đồ uống tới. Đặt một bình rượu vào chính giữa cái mâm kính xoay tròn, bốn cái chén sứ trắng, lại để trước mặt Ô Nha một cốc nước cam vắt thơm mùi sữa. Bé liền không khách sáo ngậm lấy ống hút, hút một hơi, nhe hàm răng cười quay sang bên vui vẻ khoe với tôi.
-Bố, nước gì mà ngon quá đi!
Tôi vươn tay xoa đầu bé, nhắc nhở.
-Nếu ngon vậy nói một tiếng cảm ơn chú Trường Lĩnh.
Bé liền nhanh nhảu quay sang hớn hở nói, rồi lại cúi đầu uống nước. Tư Đồ đích thân rót rượu vào chén đưa cho Cung Trường Lĩnh trước tiên, sau đó mới rót cho mình, mở miệng lấy lòng.
-Thế này, anh rót rượu kính chú trước. Chú nể mặt ông anh vợ này, tiếp tục giúp anh lèo lái cơ nghiệp.
Dứt lời âm thanh hai chén nhẹ va chạm, hai người một hơi uống cạn. Thấy vậy tôi tự động rót rượu cho mình và Mạnh Chương mới lại rót cho hai người kia, bốn người vừa cạn chén thì từ xa, lão Lư Khâu chân mập mạp ton lon chạy tới, bên cạnh là một loạt nhân viên bưng đồ ăn có úp vung đậy.
Phục vụ lần lượt đặt đồ xuống xung quanh, mở nắp vung, mùi thơm đồ ăn ngào ngạt lan tỏa, màu sắc đẹp mắt, trình bày hoa lệ, nhà hàng cao cấp lấy phí đắt đỏ có khác.
Ở chính giữa vẫn bỏ trống, vài giây sau một đầu bếp bưng đồ tới đặt vào. Vừa mở vung, một mùi ngai ngái cực kỳ khó chịu khiến tôi có chút nhăn mày. Chỉ thấy trong tô canh lớn một khối thịt không mấy bắt mắt trình ình nổi lên xung quanh là ít rau củ cùng vị thuốc bắc.
Lão Lư Khâu hắng giọng một chút rồi hí hửng giới thiệu.
-Đây là món canh “Xương sườn” cực kỳ không dễ kiếm, tuy đắt đỏ nhưng lại bán chạy như tôm tươi, hiện tại vừa vặn có hàng. Loại này không thể để đông lạnh lâu, phải càng ăn tươi mới càng hiệu ngiệm. Tôi tuy đã hơn 60 nhưng chính là nhờ 1 tuần ba bữa đều ăn món này mà mỗi tối có thể làm vận động kịch liệt với nữ nhân.
Tôi nhíu mày, cố nhìn thử xem cái thứ đó rốt cục là thịt gì? Một màu tím xanh gần như đen, từng miếng chặt nhỏ nhìn xa xa tựa như da gà ác. Chỉ là càng nhìn càng mơ hồ cảm thấy kết cấu da không, mùi vị nồng nặc bay lên đi vào khoang mũi khiến người ta buồn nôn không thoải mái.
Lão Lư Khâu nói xong, trực tiếp vươn tay cầm lấy muôi múc nước và thịt vào bát, tôi nheo mắt nhìn, quả thật không giống da gà hay da vịt...Bởi vì nó trơn nhẵn, như có mạch máu ẩn hiện...
Đột nhiên một vật tròn tròn từ bên dưới tô canh nổi nên, nó chỉ to cỡ đầu một con mèo. Nó có ngũ quan đã rõ ràng, trán, mắt, mũi, môi, đường nét không khác loài người. Tôi là đang nói, là đầu một trẻ sơ sinh, nổi lềnh bềnh trong tô nước nóng hôi hổi.
Không sai, đây là tô canh bào thai trẻ sơ sinh. Tôi ôm cổ ôm bụng, cố nén cảm giác muốn ói, dịch vị trong dạ dày vô thức cuộn trào nôn nao. Nhưng vẫn trợn mắt há hốc mồm vì không sao tin được trước mặt mình lại là một đầu hài nhi mới mấy tháng tuổi, vậy mà trở thành món ăn bày trên bàn tiệc cho con người nhấm nháp bình phẩm.
Vốn còn ở trong bụng mẹ, vì lẽ gì lại...
Lão Lư Khâu bưng cái chén đặt trước mặt Cung Trường Lĩnh, vẫn tiếp tục phấn khích khoe khoang mà không phát hiện thấy vẻ mặt âm trầm của gã ta.
-Chúng tôi bán bốn ngàn NDT (gần 15 triệu VNĐ) cho một tô bào thai từ năm đến sáu tháng tuổi, nó là một thứ thuốc kích thích tình dục tốt nhất dù với người lớn tuổi như tôi cho nên rất được đàn ông đánh giá cao, chịu chi trả.
Tư Đồ lặng lẽ đậy lại nắp tô.
Giọng Cung Trường Lĩnh lạnh lẽo như ướp băng, nhìn cái tô đã được đậy kín.
-Lão là Vu Mã mới vào đây làm đầu bếp thì phải? Lão làm món này thế nào?
Lão đầu bếp nghe nhắc tới tên mình ,tiến tới một chút, cung kính thưa, dù không rõ vai vế Cung Trường Lĩnh thế nào nhưng cứ thấy lão đại của mình xun xoe nịnh nọt như vậy cũng đủ biết không phải dạng vừa.
-Canh “xương sườn” là ám ngữ chỉ canh thai nhi, bào thai được sử dụng tối đa từ 7 tháng tuổi trở xuống, đầu tiên rửa bằng rượu cho khỏi tanh mùi máu trước khi bị mỗ, xẻ, chặt, cắt để đem nấu cùng cây ba kích, gừng, thêm xương gà, hầm tám giờ công dụng tráng dương chính là cực phẩm. Các thượng khách gọi đặt hàng trước rất nhiều, chúng tôi lấy bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, cực kỳ được các đại gia tin dùng.
Nét mặt Cung Trường Lĩnh khi hay tin doanh thu vì lý do đó mà vụt tăng mạnh như nuốt phải giòi bọ, hỏi lão quản lý.
-Lão lấy hàng như thế nào?
Lão Lư Khấu dường như cũng hơi hơi phát hiện vẻ mặt lão đại như có vấn đề không đúng, nuốt nước bọt một chút, cẩn thận thưa.
-Bào thai thường được tuyển chọn từ các cơ sở phá thai chui, giá cả được dựa trên kích thước của tháng, thai nhi chết do lưu sản hoặc phá thai được bán cho người môi giới khoảng vài trăm tệ, nếu là thai nhi sống đẻ thiếu tháng thì giá khoảng 2000 tệ. Khi thai nhi được giao cho nhà hàng thì đều đã chết, được bảo quản nhanh bằng hộp giữ nhiệt sử dụng trong ngày.
Cung Trường Lĩnh nói với tên nhân viên bên cạnh bảo gọi đội trưởng đội bảo vệ tới lại bảo nữ tiếp viên gọi phó quản lý đến, sau mới ngó ngàng đến lão quản lý.
-Lão Lư Khấu à! Ông cũng nhiều tuổi rồi nhỉ? Cũng tới lúc cần về hưu!
Mặt lão đang trắng hồng rạng rỡ phút chốc tái xanh lại như trúng gió. Nhiệt độ trong này tuy ấm áp hơn bên ngoài nhưng cũng không tới mức khiến mồ hôi mồ kê lặng lẽ chảy ròng ròng xuống cái cổ liền với bờ vai của lão Lư Khâu.
-Cung, Cung phó tổng à! Nếu ngài cảm thấy không hài lòng, tôi lập tức đình chỉ việc này lại. Ngài không thể sa thải tôi vì lý do nhỏ nhặt này được. Tôi đã làm ở đây được chục năm, từ lúc Ruby quán khai trương. Tôi coi nó như quán của mình, vì nó mà hao tâm tổn trí, vì nó hưng thịnh phát đạt như ngày hôm nay, ngài không thể đùng một cái gạt chân tôi được!
-Lão Lư Khấu, đừng tưởng tôi thi thoảng mới xuất hiện ở đây mà qua mắt được tôi. Mấy năm qua công nhận ông vì Ruby mà làm rất tốt, cho nên dù biết ông ngấm ngầm kiếm trác được nhiều khoản lợi nhuận ngoài luồng, tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cung Trường Lĩnh vừa nói tới đây thì một nam nhân ngoài ba mươi đeo kính trắng, cao dáo gầy yếu như thư sinh xuất hiện.
- Từ bây giờ Tử Xa lên làm tổng quản lý, anh theo bên giúp lão Lư Khấu và lão đầu bếp Vu Mã, từ giờ tới nửa đêm thu xếp toàn bộ giấy tờ tiền nong chấm dứt hợp đồng lao động vì làm trái nội quy của nhà hàng.
-Không thể, Cung phó tổng à, hãy cho tôi một cơ hội sửa sai đi.
-Lão Lư Khấu à, im miệng đi, còn to giọng lớn lối với Cung đại ca, tôi đây không khách khí đâu.
Người vừa bất thình lình lên tiếng là một gã gần 30, không quá cao to nhưng gương mặt rắn rỏi cương nghị, có chút phong vị quân nhân lâu năm. Gã vừa dứt lời, đồng thời bàn tay cũng túm lại bộ dáng lão trư hùng hổ. Gã vừa tới đã động khẩu động thủ xong rồi cúi đầu gật nhẹ.
-Đại thiếu gia, Cung đại ca, lâu rồi không gặp hai người.
Tư Đồ im lặng quan sát mọi chuyện từ đầu tới giờ mới chịu mở miệng, giọng có chút thân tình, như bằng hữu nhiều năm gặp lại.
-Tông Chính Quang, vẫn mạnh khỏe?
-Mạnh khỏe mạnh khỏe, đại thiếu gia, được gặp ngài thật vui.
-“Ngài” cái gì ? Chúng ta không phải là huynh đệ chi giao sao?
-Vâng, vậy tôi đưa tên này đi rồi quay lại ôn chuyện với đại thiếu gia sau.
-Được, đi đi. Mang cả món chính đi luôn.
Tư Đồ vừa dứt lời nhân viên vội mang đi ngay, chúng tôi cũng quay lại nhìn bàn ăn, thấy Ô Nha mặc kệ đám người lớn cứ luyên thuyên nói chuyện dông dài, bé đói bụng tự giác tự động cầm đũa cầm thìa múc ăn ngon lành.
Bên ngoài có khá nhiều nam nhân mặc đồ đồng phục chỉn chu quy củ, quần âu giày đen, áo sơmi bên trong, ghile đen bên ngoài, thắt nơ nơi cổ. Hai nhân viên đứng túc trực trước cửa tầng hầm, có người phóng xe lên trao trả cho khách, có một tên mặt mũi đẹp đẽ đứng ở cửa không to lắm đón tiếp khách ra vào.
Tư Đồ phi thẳng xe xuống tầng hầm là nơi chứa xe, Cung Trường Lĩnh, Mạnh Chương bám theo, lúc xuống thấy xe ô tô bạt ngàn, đèn đuốc sáng trưng quy mô cực rộng. Chúng tôi đi ra chỗ có hai cầu thang máy từ đây đưa khách lên thẳng nơi vui chơi.
Cung Trường Lĩnh nhấn nút cửa thang máy mở, cả lũ bước vào, gã bấm nút số 2. Trên bảng thông số hiện thị các nút bấm và chú thích, tôi được biết tòa nhà chỉ có 4 tầng cộng thêm tầng hầm -1. Tầng 1 là vũ trường, tầng 2 là nhà hàng, tầng 3, 4 là khách sạn.
Dù chỉ thi thoảng đi thang máy nhưng cảm giác không thoải mái do nó mang lại vẫn khiến tôi cực kỳ bài xích. Ô Nha vui vẻ đập đập tay vào bề mặt kim loại sáng bóng như soi gương, nhe răng soi mặt cười tí tởn.
“Tinh” âm thanh thông báo vang lên, nhanh chóng cửa thang máy mở. Bên trong rộng rãi sáng sủa lấy gam màu ấm cúng làm chủ đạo, xen cùng cây cảnh xanh tươi chia làm hai khu. Một bên là những bộ bàn ghế sofa êm ái màu rượu đỏ có gối ôm vàng nhạt bày cùng, khách lác đác ngồi uống nước tám nhảm đều là những kẻ mặt mũi rạng ngời nam nhân trông bộ dạng có tiền có chức nữ nhân yêu kiều mị hoặc. Bên kia là những bộ bàn ghế gỗ đơn giản nâu đỏ, khách nhân tầm này cũng không còn đông đúc, ăn uống nói cười rôm rả, chén tạc chén thù.
Quanh quẩn không gian là nhạc trữ tình du dương bay bổng, đèn pha lê trên trần lấp lánh tỏa xuống cùng vô số đèn trang trí gắn trên tường.
Ô Nha woa một cái rồi chạy nhảy ra xung quanh sờ đồ này mó vật kia. Tôi chỉ dặn dò bé không được làm hỏng đồ, sau lại đe dọa thêm vì thấy Ô Nha quá hiếu động sợ nhóc đó không cẩn thận. Nghĩ tới cảnh lỡ tay sảy chân làm vỡ bình hoa hoặc tranh ảnh trang trí khiến tim tôi giật thon thót. Tôi nói sẽ gán bé ở lại đây làm trừ nợ vì bố không có đủ tiền đền bù. Ô Nha nghe thấy không được ở bên tôi mới bớt táy máy chân tay, bé nói sẽ chạm rất nhẹ rất nhẹ thôi.
Túc trực bên cửa thang máy là hai nhân viên lịch thiệp hỏi chúng tôi đã đặt bàn chưa. Cung Trường Lĩnh mắt không thèm nhìn, hai tay đút túi quần, lơ đãng nói cần gặp quản lý cao nhất ở đây bàn chuyện làm ăn.
Một tên cung kính hỏi lại danh tính gã rồi chạy đi ngay. Cung Trường Lĩnh bảo tiếp tên còn lại dẫn đường cho mình tới bàn ăn. Tiếp viên nữ từ xa thấy vậy liền nhanh nhẹn chạy vội tới tay kẹp thực đơn bên hông. Cô gái mặc sườn xám nền đỏ với những cánh hoa mai trắng phủ lên, gương mặt được trang điểm kỹ càng cẩn thận càng hiển lộ vẻ xinh đẹp lôi cuốn.
Tôi giở thực đơn, mới nhìn một chút liền có chút không chân thực. Mẹ kiếp, giá bán thế này mà cũng có kẻ nuốt được sao? Kim Ngọc Mãn Đường có giá 60 đồng(hơn200 nghìn)? Tên có cần đặt đẹp vậy không? Minh họa bên cạnh không phải chỉ là đĩa có nguyên liệu rau củ nhiều màu sắc bắt mắt như bắp vàng trộn bí đỏ, cà rốt, dưa leo, trứng gà, bún tàu, đậu hà lan, đậu trắng...bình dân thanh đạm mà cắt cổ vậy?
"Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ" có cần đặt tên mỹ miều vậy không? Hình minh họa cũng chỉ là một miếng thịt xông khói đục lỗ để nhét mấy cục đậu hũ trắng mà có giá 150 đồng?
Bát tiên quá hải náo la hán có giá 800 đồng? Phật Nhảy Tường 700 đồng?
Thôi tôi gấp thực đơn lại, nhìn Ô Nha vẻ mặt hớn hở lật mở, ánh mắt to tròn lấp lánh, nhìn mấy bức hình minh họa có chút yêu thích không nỡ dời. Cung Trường Lĩnh hỏi tôi thích món gì thì cứ kêu, tôi lắc lắc. Trời ạ, giá tiền trên trời như thế, mặc dù không phải trả nhưng vẫn có chút khó tiếp thu nổi.
Gã vừa nói tên mấy món ăn cho nhân viên nữ ghi thì một lão to béo tiến tới, mặt mũi niềm nở hớn hở như nhận được quà, chìa hai bàn tay trắng hồng mập mạp hướng về phía Cung Trường Lĩnh.
-Cung phó tổng, ngọn gió nào lại thổi ngài tới đây? Sao không gọi điện trước để chúng tôi tiếp đón chu đáo?
Cung Trường Lĩnh đứng dậy đưa một tay ra bắt, sau đó ngồi xuống tiếp tục lật giở thực đơn gọi món, mà ngồi phía bên trong, Tư Đồ diện vô biểu tình chỉ nhìn màn hình điện thoại khá chăm chú. Cung Trường Lĩnh có vẻ lơ đễnh tùy ý nói.
-Có chút việc tiện đường ghé thăm. Lão Lư Khâu à, công việc ở chi nhánh này dạo gần đây doanh thu có vẻ nhỉnh hơn những cơ sở khác. Ông vất vả rồi, có bí quyết gì cần san sẻ để những nơi khác có thể tiếp thu học hỏi?
Lão được khen cười ngất, mắt nhắm tít lại, hai bàn tay xoa xoa trước bụng phệ, bộ dáng tươi như hoa héo được tưới nước.
-Cung phó tổng quá khen, tôi nào có tài cán chi đâu. Mọi chuyện trước giờ vận hành vẫn chiếu theo điều lệ, quy định của phó tổng ban ra... Chẳng dám dấu gì Cung phó tổng, là dạo gần đây chúng tôi cung cấp một loại canh giúp tráng dương bổ thận cực hút khách.
-Ồ?
Bấy giờ Cung Trường Lĩnh mới buồn để mắt tới gã tai to mặt lớn.
-Nhờ có loại canh mới rất được cánh mày râu ưa chuộng mà thu nhập có chút khởi sắc. Bây giờ tôi liền kêu người chuẩn bị ngay một thố, sau đó sắp xếp cho mọi người phòng ốc, lại gọi mấy em xinh tươi tới kiểm nghiệm, có được không Cung phó tổng?
Cung Trường Lĩnh nhàn nhã mở miệng, thẳng lưng cao đầu.
-Lão Lư Khâu à, canh thì cứ mang ra, phòng thì cần bốn cái, gái thì xin miễn.
Lão bấy giờ mới chịu nhìn một lượt đám chúng tôi, dừng lại nhìn quả đầu cực kỳ nổi bật của Tư Đồ. Ngay đến nhân vật quản lý cấp cao của một cơ sở mà cũng không biết đến mặt mũi lãnh đạo tối cao đang ngồi ngay đây?
-Lão đi làm việc đi, nhanh nhẹn một chút.
Lão Lư Khấu nghe Cung Trường Lĩnh lạnh lẽo nói như thế, gật gật như giã tỏi, vừa xoay thân liền cong mông bước đi, miệng căn dặn nữ tiếp viên đi bên.
-Nói với đầu bếp Vu Mã, mau làm thố canh “xương sườn”. Còn nữa, những món phó tổng chọn cũng phải ưu tiên làm trước.
Tôi không kìm được lòng hiếu kỳ, nhìn Tư Đồ, nhỏ giọng dù xung quanh chẳng có người xa lạ nào.
-Anh làm chủ có cần bí mật vậy không? Ngay đến lão tổng quản đứng đầu ở đây cũng không biết chủ nhân chân chính ngồi ngay kế bên?
-Ài, tại anh không giỏi nói chuyện à ơi với bọn họ, thôi thì cứ để Trường Lĩnh thay mặt chỉ đạo cũng ổn mà.
Tôi gật gật đồng tình. Thầm nghĩ gã đó y hệt tên vua chỉ thích hưởng thụ, còn bao nhiêu việc cần quản lý giám sát thì đều một tay vị thừa tướng phía dưới cúc cung tận tụy. Này cũng chứng tỏ tên vua vừa lười biếng vừa chỉ viết dựa dẫm đặt hết mọi tin tưởng vào thừa tướng. Mà thừa tướng cũng là kẻ ngu trung, có tài nhưng lại cam tâm tình nguyện phục vụ vị vua như thế. Nếu chẳng may gã thừa tướng nảy sinh ý đồ bất chính muốn lật đổ chính quyền thì cũng dễ như trở bàn tay ấy.
Tôi nhìn Cung Trường Lĩnh, không nghĩ anh ta là loại người giả nhân giả nghĩa như vậy, cũng không cho rằng Tư Đồ là kẻ ngu ngốc đần độn tới mức trao lòng tin sai chỗ.
-Hai người xem ra còn tình cảm huynh đệ không khác thủ túc?
Tư Đồ cười phá lên, bộc bạch.
-Tôi cũng có hai thằng em cùng cha khác mẹ nhưng vừa nhìn liền muốn gai mắt, với Trường Linh thì muốn khăng khít hơn. Chúng tôi quen nhau từ hồi nhỏ xíu, lúc đó cái mặt phúng phính biểu tình vừa ngốc vừa đáng yêu luôn miệng gọi Vi ca cho đệ theo với. Suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi và Trường Hoa..Au!
Đang kể lể đột nhiên Tư Đồ mặt nhăn lại thân thể hơi quỵ xuống, phát ra âm thanh không hợp lệ dường như là phát đau. Trước đó tôi có nghe thấy âm thanh va chạm dưới gầm bàn, xem ra là bị Cung Trường Lĩnh kín đáo đá vào chân.
Tư Đồ quay sang trừng mắt Cung Trường Lĩnh, giọng điệu trách cứ tiếp tục tố cáo.
-Bây giờ cái mặt toàn xương, biểu tình quá mức thâm trầm tĩnh lặng, chẳng dễ thương tí nào.
Mặt Trường Lĩnh quả có lạnh lẽo đi một chút, ánh mắt sắc bén ném tới đại boss.
-Phương Vi anh có tư cách để than thở chê bai? Là ai ỷ có con nhỏ đổ hết mọi trách nhiệm công việc cho tôi bận bù đầu tối mắt? Bây giờ Linh nhi đi rồi anh có phải hay không cũng nên san se bớt gánh nặng?
Biểu tình của Tư Đồ lập tức hòa hoãn ít nhiều, vươn tay đập đập vào bờ vai tên đàn em, giọng xoa dịu.
-Mấy năm qua chú đã chịu thương chịu khó như vậy thôi thì từ nay về sau tiếp tục phát dương quang đại. Anh mà nhúng tay vào việc làm ăn chỉ tổ lụi bại sản nghiệp. Lúc trước là nhờ chị chú một tay gánh vác quán xuyến lập ra cái thương hiệu Ruby. Chú không nên để tâm huyết tần tảo khó nhọc vì rơi vào tay anh xử lý mà đổ sông đổ biển?
Cung Trường Lĩnh buồn bực hất tay Tư Đồ ra, đúng lúc đó nhân viên mang đồ uống tới. Đặt một bình rượu vào chính giữa cái mâm kính xoay tròn, bốn cái chén sứ trắng, lại để trước mặt Ô Nha một cốc nước cam vắt thơm mùi sữa. Bé liền không khách sáo ngậm lấy ống hút, hút một hơi, nhe hàm răng cười quay sang bên vui vẻ khoe với tôi.
-Bố, nước gì mà ngon quá đi!
Tôi vươn tay xoa đầu bé, nhắc nhở.
-Nếu ngon vậy nói một tiếng cảm ơn chú Trường Lĩnh.
Bé liền nhanh nhảu quay sang hớn hở nói, rồi lại cúi đầu uống nước. Tư Đồ đích thân rót rượu vào chén đưa cho Cung Trường Lĩnh trước tiên, sau đó mới rót cho mình, mở miệng lấy lòng.
-Thế này, anh rót rượu kính chú trước. Chú nể mặt ông anh vợ này, tiếp tục giúp anh lèo lái cơ nghiệp.
Dứt lời âm thanh hai chén nhẹ va chạm, hai người một hơi uống cạn. Thấy vậy tôi tự động rót rượu cho mình và Mạnh Chương mới lại rót cho hai người kia, bốn người vừa cạn chén thì từ xa, lão Lư Khâu chân mập mạp ton lon chạy tới, bên cạnh là một loạt nhân viên bưng đồ ăn có úp vung đậy.
Phục vụ lần lượt đặt đồ xuống xung quanh, mở nắp vung, mùi thơm đồ ăn ngào ngạt lan tỏa, màu sắc đẹp mắt, trình bày hoa lệ, nhà hàng cao cấp lấy phí đắt đỏ có khác.
Ở chính giữa vẫn bỏ trống, vài giây sau một đầu bếp bưng đồ tới đặt vào. Vừa mở vung, một mùi ngai ngái cực kỳ khó chịu khiến tôi có chút nhăn mày. Chỉ thấy trong tô canh lớn một khối thịt không mấy bắt mắt trình ình nổi lên xung quanh là ít rau củ cùng vị thuốc bắc.
Lão Lư Khâu hắng giọng một chút rồi hí hửng giới thiệu.
-Đây là món canh “Xương sườn” cực kỳ không dễ kiếm, tuy đắt đỏ nhưng lại bán chạy như tôm tươi, hiện tại vừa vặn có hàng. Loại này không thể để đông lạnh lâu, phải càng ăn tươi mới càng hiệu ngiệm. Tôi tuy đã hơn 60 nhưng chính là nhờ 1 tuần ba bữa đều ăn món này mà mỗi tối có thể làm vận động kịch liệt với nữ nhân.
Tôi nhíu mày, cố nhìn thử xem cái thứ đó rốt cục là thịt gì? Một màu tím xanh gần như đen, từng miếng chặt nhỏ nhìn xa xa tựa như da gà ác. Chỉ là càng nhìn càng mơ hồ cảm thấy kết cấu da không, mùi vị nồng nặc bay lên đi vào khoang mũi khiến người ta buồn nôn không thoải mái.
Lão Lư Khâu nói xong, trực tiếp vươn tay cầm lấy muôi múc nước và thịt vào bát, tôi nheo mắt nhìn, quả thật không giống da gà hay da vịt...Bởi vì nó trơn nhẵn, như có mạch máu ẩn hiện...
Đột nhiên một vật tròn tròn từ bên dưới tô canh nổi nên, nó chỉ to cỡ đầu một con mèo. Nó có ngũ quan đã rõ ràng, trán, mắt, mũi, môi, đường nét không khác loài người. Tôi là đang nói, là đầu một trẻ sơ sinh, nổi lềnh bềnh trong tô nước nóng hôi hổi.
Không sai, đây là tô canh bào thai trẻ sơ sinh. Tôi ôm cổ ôm bụng, cố nén cảm giác muốn ói, dịch vị trong dạ dày vô thức cuộn trào nôn nao. Nhưng vẫn trợn mắt há hốc mồm vì không sao tin được trước mặt mình lại là một đầu hài nhi mới mấy tháng tuổi, vậy mà trở thành món ăn bày trên bàn tiệc cho con người nhấm nháp bình phẩm.
Vốn còn ở trong bụng mẹ, vì lẽ gì lại...
Lão Lư Khâu bưng cái chén đặt trước mặt Cung Trường Lĩnh, vẫn tiếp tục phấn khích khoe khoang mà không phát hiện thấy vẻ mặt âm trầm của gã ta.
-Chúng tôi bán bốn ngàn NDT (gần 15 triệu VNĐ) cho một tô bào thai từ năm đến sáu tháng tuổi, nó là một thứ thuốc kích thích tình dục tốt nhất dù với người lớn tuổi như tôi cho nên rất được đàn ông đánh giá cao, chịu chi trả.
Tư Đồ lặng lẽ đậy lại nắp tô.
Giọng Cung Trường Lĩnh lạnh lẽo như ướp băng, nhìn cái tô đã được đậy kín.
-Lão là Vu Mã mới vào đây làm đầu bếp thì phải? Lão làm món này thế nào?
Lão đầu bếp nghe nhắc tới tên mình ,tiến tới một chút, cung kính thưa, dù không rõ vai vế Cung Trường Lĩnh thế nào nhưng cứ thấy lão đại của mình xun xoe nịnh nọt như vậy cũng đủ biết không phải dạng vừa.
-Canh “xương sườn” là ám ngữ chỉ canh thai nhi, bào thai được sử dụng tối đa từ 7 tháng tuổi trở xuống, đầu tiên rửa bằng rượu cho khỏi tanh mùi máu trước khi bị mỗ, xẻ, chặt, cắt để đem nấu cùng cây ba kích, gừng, thêm xương gà, hầm tám giờ công dụng tráng dương chính là cực phẩm. Các thượng khách gọi đặt hàng trước rất nhiều, chúng tôi lấy bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, cực kỳ được các đại gia tin dùng.
Nét mặt Cung Trường Lĩnh khi hay tin doanh thu vì lý do đó mà vụt tăng mạnh như nuốt phải giòi bọ, hỏi lão quản lý.
-Lão lấy hàng như thế nào?
Lão Lư Khấu dường như cũng hơi hơi phát hiện vẻ mặt lão đại như có vấn đề không đúng, nuốt nước bọt một chút, cẩn thận thưa.
-Bào thai thường được tuyển chọn từ các cơ sở phá thai chui, giá cả được dựa trên kích thước của tháng, thai nhi chết do lưu sản hoặc phá thai được bán cho người môi giới khoảng vài trăm tệ, nếu là thai nhi sống đẻ thiếu tháng thì giá khoảng 2000 tệ. Khi thai nhi được giao cho nhà hàng thì đều đã chết, được bảo quản nhanh bằng hộp giữ nhiệt sử dụng trong ngày.
Cung Trường Lĩnh nói với tên nhân viên bên cạnh bảo gọi đội trưởng đội bảo vệ tới lại bảo nữ tiếp viên gọi phó quản lý đến, sau mới ngó ngàng đến lão quản lý.
-Lão Lư Khấu à! Ông cũng nhiều tuổi rồi nhỉ? Cũng tới lúc cần về hưu!
Mặt lão đang trắng hồng rạng rỡ phút chốc tái xanh lại như trúng gió. Nhiệt độ trong này tuy ấm áp hơn bên ngoài nhưng cũng không tới mức khiến mồ hôi mồ kê lặng lẽ chảy ròng ròng xuống cái cổ liền với bờ vai của lão Lư Khâu.
-Cung, Cung phó tổng à! Nếu ngài cảm thấy không hài lòng, tôi lập tức đình chỉ việc này lại. Ngài không thể sa thải tôi vì lý do nhỏ nhặt này được. Tôi đã làm ở đây được chục năm, từ lúc Ruby quán khai trương. Tôi coi nó như quán của mình, vì nó mà hao tâm tổn trí, vì nó hưng thịnh phát đạt như ngày hôm nay, ngài không thể đùng một cái gạt chân tôi được!
-Lão Lư Khấu, đừng tưởng tôi thi thoảng mới xuất hiện ở đây mà qua mắt được tôi. Mấy năm qua công nhận ông vì Ruby mà làm rất tốt, cho nên dù biết ông ngấm ngầm kiếm trác được nhiều khoản lợi nhuận ngoài luồng, tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cung Trường Lĩnh vừa nói tới đây thì một nam nhân ngoài ba mươi đeo kính trắng, cao dáo gầy yếu như thư sinh xuất hiện.
- Từ bây giờ Tử Xa lên làm tổng quản lý, anh theo bên giúp lão Lư Khấu và lão đầu bếp Vu Mã, từ giờ tới nửa đêm thu xếp toàn bộ giấy tờ tiền nong chấm dứt hợp đồng lao động vì làm trái nội quy của nhà hàng.
-Không thể, Cung phó tổng à, hãy cho tôi một cơ hội sửa sai đi.
-Lão Lư Khấu à, im miệng đi, còn to giọng lớn lối với Cung đại ca, tôi đây không khách khí đâu.
Người vừa bất thình lình lên tiếng là một gã gần 30, không quá cao to nhưng gương mặt rắn rỏi cương nghị, có chút phong vị quân nhân lâu năm. Gã vừa dứt lời, đồng thời bàn tay cũng túm lại bộ dáng lão trư hùng hổ. Gã vừa tới đã động khẩu động thủ xong rồi cúi đầu gật nhẹ.
-Đại thiếu gia, Cung đại ca, lâu rồi không gặp hai người.
Tư Đồ im lặng quan sát mọi chuyện từ đầu tới giờ mới chịu mở miệng, giọng có chút thân tình, như bằng hữu nhiều năm gặp lại.
-Tông Chính Quang, vẫn mạnh khỏe?
-Mạnh khỏe mạnh khỏe, đại thiếu gia, được gặp ngài thật vui.
-“Ngài” cái gì ? Chúng ta không phải là huynh đệ chi giao sao?
-Vâng, vậy tôi đưa tên này đi rồi quay lại ôn chuyện với đại thiếu gia sau.
-Được, đi đi. Mang cả món chính đi luôn.
Tư Đồ vừa dứt lời nhân viên vội mang đi ngay, chúng tôi cũng quay lại nhìn bàn ăn, thấy Ô Nha mặc kệ đám người lớn cứ luyên thuyên nói chuyện dông dài, bé đói bụng tự giác tự động cầm đũa cầm thìa múc ăn ngon lành.
Bình luận truyện