Chương 19: Trâu rừng (Thượng)
Thoáng cái đã tới tháng mười một. Không trung yên tĩnh, những đám mây màu trắng xám khiến cho bầu trời u ám như có đám tang mà không hề có lấy một tia sáng. Gia đình Ni Khắc bao phủ bởi một bầu không khí buồn bã khiến ọi người không thể thở nổi.
Thời gian từ khi Ni Khắc bị thương tới bây giờ đã qua một khoảng thời gian. Mặc dù được Đức Lỗ Y Kiệt Pháp trị liệu trong ba ngày giúp cho Ni Khắc cưu được mạng nhưng dù sao thì phủ tạng của gã cũng bị thương quá nặng. Một khi nội tạng bị thương được chữa trị thì về sau cũng không thể hoạt động quá mạnh.
Tất nhiên bây giờ gã phải nằm nghỉ ngơi một tháng.
Điều này đối với cuộc sống của một gia đình mấy đời con một và không giầu có thì sao? Nó có ý nghĩa là tương lai không còn hy vọng. Có ý nghĩa là khi học già đi thì gia đình đó sẽ từ từ lâm vào cảnh khốn.
Gia đình Ni Khắc là một gia đình bình thường trong trấn. Cả nhà có một mảnh ruộng, cha là lão Khắc Lâm là một công nhân chặt cây, mẹ là một nông phụ bình thường. Hoàn cảnh gia đình mặc dù chỉ đủ no ấm nhưng trước khi Ni Khắc bị thương, mọi người trong nhà chăm sóc lẫn nhau chưa từng mất niềm tin vào cuộc sống, cố gắng sinh hoạt. Đó cũng là tất cả những gì của cư dân trong cái trấn nhỏ.
Ai cũng bận rộn vì sự tồn tại mà cố gắng.
Tất cả hy vọng nào thì cũng không thể bằng một một đứa con khỏe mạnh. Mặc dù Ni Khắc trước tuổi mười sáu vẫn nghịch ngợm, cho tới bây giờ vẫn chưa hề làm cho họ hết nghi ngờ. Nhưng lúc nhỏ có đứa trẻ nào mà không ham chơi? Chỉ cần đừng gây họa lớn thì về sau sẽ trở thành một người trầm ổn, cố gắng đủ tư cách trở thành một người dân trên trấn, trở thành trụ cột của gia đình.
Còn bây giờ, trụ cột tương lai bị gãy, Ni Khắc được người ta khênh về nên gia đình nghèo khó liền bị bao phủ bởi một bầu không khí nặng nề.
- Ni Khắc! Con uống chút canh đi. - Năm nay mẹ của Ni Khắc mới hơn ba mươi nhưng do lao động chân tay nặng nề và dầm sương dãi nắng nên khiến ái tóc bà đã trở thành hoa râm, làn da thô ráp và dáng người trở nên hơi mập.
Lúc này, nàng múc một bát canh thịt sau đó bưng đến bên giường. Ở đó, Ni Khắc vốn hoạt bát đang nằm nghiên nhìn ra cây đại thụ ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
- Mẹ! Con không muốn ăn.
Hoàn toàn khác với lúc trước khi nhìn thấy thịt, hiện giờ cho dù đối diện với chén canh thịt thơm nức, Ni Khắc cũng không thấy thèm.
Có lẽ lúc mới bắt đầu, không phải làm việc, mỗi ngày chỉ cần ăn và ngủ khiến cho Ni Khắc cảm thấy thích. Nhưng khi gã biết từ nay về sau cuộc sống của mình chỉ có thể thế này, không thể chạy nhảy, không thể luyện võ, không thể giúp cha mẹ trong cuộc sống thì gã rơi vào khủng hoảng.
Thực sự lúc này Ni Khắc hết sức khủng hoảng. Gã không biết sau này có thể làm gì. Nếu như trước mười sáu tuổi, Ni Khắc chỉ đi sau La Mông và Pháp Phí thì qua tai nạn lần này, hơn nữa bước qua tuổi thứ mười sáu, hắn bắt đầu tỉnh lại những gì mà mình sống trước kia.
Trước mười sáu tuổi, gã có một thân thể gầy yếu nhưng lại hết sức vô tư, lạc quan. Còn sau mười sáu tuổi những vô tư đó biến mất. Thân thể bị phế, tương lai không có, khuôn mặt cha mẹ luôn buồn rầu. Gã phải làm gì bây giờ? Gia đình gã phải làm sao? Ni Khắc nhìn ra cái cây bên ngoài mà suy nghĩ miên man.
Thấy gã không chịu ăn canh, mẹ Ni Khắc cũng chỉ biết thở dài đặt cái bát ở cái bàn gỗ bên giường, sau đó lấy một cái bát to úp lên.
Mặc dù tiền chữa bệnh của Ni Khắc là của La Mông nhưng cha mẹ Ni Khắc vẫn muốn vì thân thể của đứa con tốt hơn một chút vì vậy mà cố gắng mua những thứ ngon về cho gã ăn. Vốn gia đình không giầu có nên không có gì tích trữ. Vì vậy mà chút canh thịt này là hai vợ chồng vay tiền của hàng xóm để mua thịt.
Ni Khắc quay đầu nhìn dáng mẹ mình còng xuống đi ra ngoài mà mũi cay cay. Sau đó gã nhìn hai cái bát úp lên nhau mà cảm thấy hối hận.
Nếu gã có thể một lần nữa khỏe mạnh trở lại, nếu ngày đó không đi cùng với họ...
- A! Là La Mông! Pháp Phí cũng tới? - Đột nhiên có tiếng của lão Khắc Lâm vang lên. "Là... La Mông tới đây sao?" Ni Khắc cố gắng xoay người nhìn ra cửa sổ thì thấy có hai bóng người đứng trước cửa nhà. Đi trước là một thiếu niên tuấn tú, chính là người bạn tốt La Mông của hắn.
Trong lúc nhất thời, Ni Khắc không biết phải đối diện với bạn bè như thế nào.
Gã biết mình không nên giận. Ngày đó việc đi săn mặc dù là do La Mông đề nghị nhưng chính gã cũng đồng ý tham gia. Việc bị thương cũng không thể đổ lỗi cho tất cả hai người. Chưa nói vì để cứu hắn, La Mông còn mắc nợ ba trăm đồng bạc.
Nhưng mắt thấy gia đình vì chuyện này mà rơi vào cảnh tuyệt vọng, mặc dù Ni Khắc không oán hận La Mông nhưng cũng không đủ bình tĩnh để đối mặt với hắn.
"Nếu...nếu không có lời đề nghị của hắn thì có lẽ hiện giờ mình vẫn còn mạnh khỏe..."
Nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù La Mông cùng tuổi với gã nhưng vì luyện tập kiếm thuật nên khuôn mặt anh tuấn có hướng chuyển sang màu đồng, tạo nên sức hút của một người đàn ông. Nét mặt của hắn có một sự tự tin mà những thiếu niên trên trấn chưa bao giờ có.
Ni Khắc hơi thất thần. Từ đâu mà người bạn tốt ngày xưa lại lột xác như thế này? Còn gã thì bay giờ lại không thể...
- La Mông! Pháp Phí! Mau vào đi thôi. Ni Khắc nằm ở trên giường không chịu ăn gì. Các cháu khuyên nhủ nó, nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao khỏi được. - Mẹ Ni Khắc đi ra ngoài cố gắng nở nụ cười với La Mông và Pháp Phí rồi ngay lập tức buồn bã nói.
La Mông cũng thở dài. Chẳng cần nói tới Ni Khắc. Nếu là hắn, đột nhiên bị người ta nói rằng sau này trở thành một người tàn phế có lẽ cũng không chịu nổi.
Hắn an ủi mẹ Ni Khắc vài câu rồi cầm hai con gà rừng nhét vào tay bà. Sau đó, La Mông mới đẩy cửa đi vào, Pháp Phí bám theo sau. Vừa vào nhà, một mùi thuốc đông y chui ngay vào mũi khiến cho cả hai phải hắt hơi.
La Mông xoa mũi, đồng thời đánh giá căn phòng đơn sơ. Ánh mắt của hắn nhìn lên giường. Trên giường được lót một lớp chăn bông có một thiếu niên đang nằm nghiêng, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Ni Khắc! - La Mông kêu lên một tiếng.
- Ni Khắc! Là chúng ta, Pháp Phí và La Mông! Ngươi có khá hơn không? - Pháp Phí đi qua vỗ vào lưng Ni Khắc.
Khi Ni Khắc quay lại, không riêng Pháp Phí mà cả La Mông cũng phải hoảng sợ.
- Ni Khắc! Ngươi... - La Mông và Pháp Phí mở to mắt ra mà nhìn. Mới có mấy ngày không gặp, một thiếu niên hoạt bát đã trở nên tiều tụy như vậy, ngay cả ánh mắt cũng trở nên đờ đẫn.
- Ni Khắc! Ngươi có khỏe không? - Pháp Phí tỉnh lại liền vội vàng hỏi:
- Nghe mẹ ngươi nói thì ngươi không chịu ăn cơm. Tại sao lại vậy? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ giống như trước, một lần nữa cùng với chúng ta chiến đấu hay sao?
Ni Khắc lắc đầu có chút chế giễu:
- Các ngươi không cần phải lừa ta. Thân thể của ta đã gần như tàn phế còn nói gì giống như trước đây...
La Mông trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói:
- Thực ra thân thể của ngươi cũng không phải là không có khả năng hồi phục.
- Ngươi nói gì? - Ánh mắt Ni Khắc đột nhiên trở nên sáng ngời nhìn La Mông. Nhưng rất nhanh ánh mắt của gã lại tối đi:
- Được rồi! Không cần phải an ủi ta. Chẳng phải ngay cả Đức Lỗ Y Kiệt Pháp cũng nói rằng từ nay về sau ta là một người tàn phế hay sao? Còn có phương pháp nào nữa?
- Đức Lỗ Y không thể cứu người nhưng không có nghĩa là mục sư không làm được. Dù sao thì mục sư mới là chuyên nghiệp. Hơn nữa nếu mục sư bình thường không thể trị liệu thì còn có mục sư cao cấp. Chỉ cần còn hy vọng thì tất cả đều có thể. - La Mông nói xong, vỗ vỗ vào bả vai Ni Khắc:
- Ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, còn chuyện tiền nong không cần phải lo lắng. Ta sẽ giúp cho ngươi. Chỉ cần còn hy vọng thì không được bỏ qua.
Nói xong, hắn kéo Pháp Phí nhanh chóng ra ngoài.
Ra khỏi nhà Ni Khắc, Pháp Phí mới tò mò hỏi:
- La Mông! Ni Khắc bị thương nhưng ngay cả Đức Lỗ Y Kiệt Khắc cũng không thể hoàn toàn trị được. Chẳng lẽ ngươi có biện pháp hay sao?
La Mông vừa đi vừa lấy chân đá những viên đá trên đường:
- Ta cũng không cam đoan thương thế của hắn có thể chữa khỏi. Nhưng có hy vọng vẫn còn hơn không có hy vọng.
Bởi vì chuyện phụ thân nên lúc đầu La Mông đối với đám bạn bè ít nhiều cũng có một chút lợi dụng. Khi Ni Khắc bị thương, điều đầu tiên hắn nghĩ là làm thế nào giảm bớt sự ảnh hưởng, không để vì nó làm ảnh hưởng tới kế hoạch đi săn của hắn. Sự áy náy đối với Ni Khắc chỉ khi thấy suy sụp của gã mới xuất hiện. Mặc dù Ni Khắc không nói ra cơn giận của mình nhưng hắn vẫn cảm nhận được.
La Mông thở dài, rồi nói với Pháp Phí:
- Ta dự định ngày mai vào rừng săn thú. Ngươi có đi không?
Mặc dù có chuyện Ni Khắc bị thương nhưng Pháp Phí vẫn không hề do dự chấp nhận lời đề nghị của La Mông.
Vài ngày hôm sau, hai người liền chuẩn bị đầy đủ lương khô, nước rồi đeo vũ khí lên lưng mà đi vào rừng rậm. Buổi sáng, không khí trong rừng có chút lạnh. Pháp Phí liên tục hà hơi nhằm làm ấm hơn một chút. Còn hắn thì khác. Mặc dù ăn mặc hơi đơn giản nhưng La Mông vẫn liên tục tìm tung tích con mồi xung quanh.
- Pháp Phí! Khoan đã. - Đột nhiên La Mông dừng lại. Trước mặt hắn có một đống phân động vật. Hắn ngồi xổm xuống quan sát.
Rất lâu sau, hắn mới đứng dậy nói với Pháp Phí:
- Vừa có mấy con động vật ăn cỏ đi qua đây. Số lượng chúng không đông. Chúng ta cùng đi xem.
Pháp Phí gật đầu lấy cung tiễn cầm tay rồi bám sát theo La Mông.
Hai người đi chừng một dặm thì trước mặt xuất hiện một nhánh sống. Hai bên bờ sông có rất nhiều bụi cỏ. Cả hai cẩn thận nấp rồi nhìn ra bờ sông.
Quả nhiên là có mấy con trâu rừng đang uống nước.
Bình luận truyện