Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 36: Con đường (hạ).






Thời gian một tuần lại trôi qua. Trong một tuần đó, La Mông mở rộng phạm vi hoạt động. Cùng với Y Vi Đặc, La Mông đi dạo trong chợ.

Thành A Phổ Tư dù sao cũng không giống với trấn Lý Tạp, cứ mỗi ngày, chợ lại mở ra và đóng lại theo tiếng chuông của thần điện nữ thần nông nghiệp. Còn vào ban đêm thì chấp hành lệnh giới nghiêm, cấm đi lại.

Cái cảm giác giống như bầu không khí thời trung cổ làm cho La Mông cảm thấy thích thú. Hắn bắt đầu cuộc sống hàng ngày, ẩm thực cùng với thiên nhiên thay đổi, đối với con người mà nói đúng là chuyện rất có ích.

Công việc trong xưởng vẫn tương đối tự do, hoàn thành công việc là có thể tự do trong khoảng thời gian còn lại. Đối với ma pháp sư Tát Khắc Duy Nhĩ và đệ tử A Lịch của lão mà nói thì thì việc làm ăn của họ nếu ở trên Trái Đất chính là một công việc có tính khoa học cao. Bọn họ thuê công nhân chứ không cẩn phải bỏ mồ hôi và công sức một cách không thực tế.

Vào một buổi chiều, trong một ngày thời tiết đẹp một cách hiếm có trong tiết đông, tâm trạng của La Mông rất tốt. Ba bình thuốc trị liệu hắn chỉ điều chế tới buổi trưa là hoàn thành. Sau khi phụ thêm ma pháp vào trong dung dịch, lực tinh thần như dòng nước tản ra khắp toàn thân hắn. Cái cảm giác mệt mỏi không thể tập trung, cũng không thể ngủ được là một chuyện không tốt. Vì vậy mà trong việc chế tạo binh khí ma pháp hay phối chế dược phẩm luyện kim đối với người thi pháp cũng không thể vì tiền tài mà lặp đi lặp lại. Nhưng đối với người thi pháp cấp thấp mà nói thì nguy hiểm khá thấp.

Có điều, La Mông có bí pháp của hắn.

Lần đầu tiên sau khi nhiều lần phụ thêm ma pháp khiến cho tinh thần đau đớn, phản ứng đầu tiên của La Mông đó là nhớ tới nhân sâm gieo trồng trong sừng Thần Nông. Nhân sâm có tác dụng bồi bổ nguyên khí, bổ tỳ ích phổi, an thần ích trí có công hiệu được yêu thích. Có điều, ở chợ bình thường làm sao có thể mua được nhân sâm có công hiệu. Chỉ cần nhìn nhân sâm được quốc gia coi vào thứ thực vật bảo hộ quý hiếm là biết.

Lúc trước, sau khi có được sừng Thần Nông, La Mông liền trồng một đống nhân sâm, tuyết liên, linh chi, hà thủ ô, hoàng tinh cùng với rất nhiều thiên tài địa bảo xuất hiện trong các tiểu thuyết võ hiệp. Tất nhiên kết quả cuối cùng là sản phẩm được gieo trồng trong không gian có công hiệu so với bên ngoài tốt hơn một chút. Nhưng nói ăn nó mà có thể gia tăng lên một trăm năm công lực thì chỉ là một sự ảo tưởng.


Hoặc là do sừng Thần Nông cũng không có năng lực làm cho thực vật phát triển nhanh chóng.

Tuy nhiên sau khi sử dụng nhân sâm thì đối với trạng thái sau khi phụ thêm ma pháp có hiệu quả rõ ràng. Vì vậy mà La Mông khi phụ ma còn ngậm thêm một miếng. Tất nhiên để che giấu, hắn còn giả lấy một cái lá trắng mà người thi pháp thường dùng để nhai. Thứ thực vật này rất rẻ có thể tạo ra một mùi vị cay giống như mù tạt để kích thích thần kinh.

- La Mông! - Y Vi Đặc lên tiếng gọi hắn.

Lúc này, La Mông đang ngồi xổm bên cạnh bức tường của cửa hàng Tát Khắc Duy Nhĩ để phơi nắng. Nếu cho hắn một tấm áo da dê, đồng thời để cho hắn xắn tay áo lên thì đúng là hình ảnh của một lão nông dân điển hình ở Trung Quốc.

La Mông mỉm cười nhìn Y Vi Đặc. Nụ cười của hắn có chút lười biếng so với hình ảnh ngày thường có sự khác biệt rất lớn.

- Y Vi Đặc! Cô phải bảo vệ ta. Hiện giờ ta đang váng đầu lắm. - Thực ra, La Mông đang nhai nhân sâm nên tinh thần mặc dù có chút cảm giác lười biếng như có thể nói là rất khỏe. Có điều, nếu được một cô gái bảo vệ ột chút thì cũng là một thứ cảm giác mới mẻ.

- Nếu ngươi không thoải mái thì trước hết hãy ngủ đi một lúc. Nếu không ngủ được thì để ta đấm bóp cho ngươi một chút. - Y Vi Đặc dịu dàng nói nhỏ. Khoảng cách giữa hai người cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Chiến sĩ luôn rèn luyện cơ thể nên với việc mát xa làm giảm đi mệt nhọc cũng rất thuần thục. Có điều, hoàn toàn không thể so sánh với việc người Trung Quốc ở Trái đất xoa bóp kết hợp với kinh mạch, huyệt đạo.

Nghe Y Vi Đặc mở miệng nói vậy, La Mông liền lấy một số phương pháp mát xa bảo vệ sức khỏe trên mạng nói cho cô. Trong suy nghĩ của La Mông, có một cô gái xoa bóp ình đúng là điều thích thú.

Nhưng trong suy nghĩ của Y Vi Đặc thì hành động lần này của La Mông lại có một ý nghĩa khác.

Đây là một thời đại mà kỹ thuật phát triển chậm chạp, tin tức lưu thông thiếu thốn. Trong thời đại này, kỹ thuật có thể nói là một điều căn bản để một gia đình hay một gia tộc sinh sống. Bởi vậy mà trong suy nghĩ của Y Vi Đặc thì La Mông dạy cho nàng những biện pháp làm giảm mệt nhọc này đã chứng minh tất cả.

Có đôi khi, tình yêu lại nảy sinh từ trong sự hiểu lầm, cho dù là đơn phương.

- Không cần! - La Mông vươn tay ra:

- Kéo ta dậy. Chúng ta đi chợ.

Y Vi Đặc kéo La Mông dậy. Hắn nhân cơ hội nhào vào lòng nàng khiến cho cô hét lên một tiếng chói tai.

- La Mông! Ngươi lại ức hiếp Y Vi Đặc. - Pháp sư A Lịch vừa cười vừa đi ra từ trong cửa hàng. Ánh sáng từ bên ngoài khiến cho gã phải nheo mắt vì chói.

- Đại ca A Lịch! Ta đang báo thù cho ngươi. Huynh luôn nói rằng trước đây Y Vi Đặc luôn vẽ bừa lên trường bào, áo choàng hay những đồ vật khác của huynh. - Vì La Mông và Y Vi Đặc quen nhau nên A Lịch cũng từ từ trở nên quen thuộc. Hơn nữa, thời gian qua Phí Tề Á cũng đến một lần, cố tình mời La Mông và A Lịch đi một bữa nên cách xưng hô của hắn cũng thay đổi.


- Đại ca A Lịch! Không ngờ huynh lại mang chuyện này nói cho La Mông. - Cô gái tức giận mà dậm chân, đồng thời lại liếc nhìn La Mông. Nàng lo lắng, La Mông nghe thấy những hành động trước kia của mình mà có suy nghĩ khác.

- Ha ha! Chợ đã được nửa ngày. Các ngươi muốn đi thì phải chạy nhanh. La Mông! Nhớ mua trang sức cho Y Vi Đặc để lấy lòng nhé. - A Lịch mím môi, chuyển sang đề tài khác.

- Chuyền này làm sao đệ có thể quên. - La Mông cười rồi trả lời. Y Vi Đặc hơi thẹn thùng, rảo bước đi trước. La Mông vội vàng vẫy tay chào A Lịch.

Chợ của thành A Phổ Tư được bố trí ở phía Nam của thành. Hai người La Mông nắm tay nhau tới đó thì đúng như A Lịch nói, người đã bớt đi hơn nửa.

- Trước tiên chúng ta tới cửa hàng trang sức xem trước. - La Mông quay đầu nói với Y Vi Đặc.

Y Vi Đặc lắc đầu:

- Hay là tới cửa hàng dược phẩm trước đi.

La Mông cười nói:

- Ta đi vào đó cũng không phải để tìm mua mà chỉ để tăng thêm chút kiến thức thôi. Đi nào.

Nói xong, hắn kéo Y Vi Đặc đi về phía cửa hàng trang sức.

Thiếu nữ đỏ mặt nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Khi từ cửa hàng trang sức đi ra, Y Vi Đặc yêu thích cứ vuốt mãi món đồ trang sức mà La Mông mua cho cô.

- La Mông! Thứ này đắt quá. Ngươi vẫn còn có nợ. - Nàng hơi lo nên ngẩng đầu hỏi La Mông.

- Ta có lo lắng vì số nợ bốn trăm năm mươi đồng bạc đó đâu. - La Mông cố tính dí sát vào tai Y Vi Đặc, đồng thời hà hơi vào lỗ tai nàng.

Y Vi Đặc cười duyên tránh đi. Hai người vừa đùa vừa đi tới cửa hàng dược phẩm ở gần đó.

Cửa hàng dược phẩm bán ra cũng gần giống với dược vật ở Trái Đất, điều chú ý ở đây là nó phát huy được đầy đủ công hiệu của dược thảo nhưng so với dược phẩm luyện kim mà La Mông điều chế ở công xưởng của ma pháp sư Tát Khắc Duy Nhĩ thì khác rất lớn. Của hàng dược phẩm cũng bán luôn cả các loại nguyên liệu thảo dược.

"Ầm! một người từ trong cửa hàng dược phẩm lăn ra ngoài. La Mông và Y Vi Đặc đều nhận ra người đó. Đó chính là con trai của Nam tước, linh chủ trấn Gia Lặc, cũng là công nhân làm thuê bị Tát Khắc Duy Nhĩ đuổi - Nhã Các Bố Vưu Luân.

Có điều, hiện giờ, Nhã Các Bố không còn chút ngang ngược như trước. Trang phục của y thoạt nhìn kiểu dáng và chất liệu cũng rất tốt nhưng có điều rất bẩn và rách nhiều chỗ.


Ông chủa Y Tác Nhĩ Đặc của cửa hàng dược phẩm từ trong cửa hàng bước ra mà mắng:

- Nhã Các Bố! Ngươi đúng là tên khốn. Ta nể mặt Nam Tước Vưu Luân mới thu mua của ngươi. Nhưng lần trước, không ngờ ngươi lại dám trộn cỏ thường vào trong cỏ Lam bán cho ta. Y Tác Nhĩ Đặc ta làm dược sư trong thành A Phổ Tử hai mươi năm. Nhắc tới dược phẩm do ta làm ra có người nào mà không khen ngợi? Nhưng người dám trộn cỏ mũi tên vào trong cỏ Lam làm hại ta mất mặt, mất danh dự trong thành. Nhớ năm đó nam tước Vưu Luân giúp đỡ ta, cho dù có nhổ bọt lên mặt ta thì chỉ cần lau khô là được. Nhưng cái tên khố nhà người lại dám trộn cỏ mũi tên vào trong cỏ Lam để bán cho ta. Ngươi nghĩ đầu óc của ta giống như lũ Địa Tinh có phải không?

Chủ cửa hàng dược phẩm tức tới mức mà mặt đỏ ửng. Do điều chế dược phẩm trong thời gian dài nên bàn tay to của lão trở nên loang lổ. Lão nói tới mức nước bọt phun tứ tung. Những người tò mò cũng bắt đầu từ từ xúm lại.

La Mông lặng lẽ kéo Y Vi Đặc ý bảo hai người đứng lẫn vào trong đám đông.

- Sau khi nam tước Vưu Luân đã chết, anh của Nhã Các Bố là Lan Tư đã giành được chiến thắng. Chỉ có tên Nhã Các Bố này đúng là thứ rác rưởi. - La Mông nghĩ tới đây liền nhổ một bãi nước bọt:

- Thật đúng là không có gì đỡ lưng, không ngờ gã lại xuống cấp tới mức độ này.

La Mông nghĩ tới quá trình phấn đấu của mình mà cảm thấy Nhã Các Bố đúng là thứ rác rưởi.

- Chúng ta về thôi. - La Mông nghiêng đầu khẽ nói với Y Vi Đặc.

- La Mông! Cái tên Nhã Các Bố kia đúng là khiến cho người ta ghê tởm. Y Tác Nhĩ Đặc là một người tốt tính vậy mà còn bị gã lừa cho như vậy. - Y Vi Đặc bĩu môi:

- Chúng ta đi một vòng rồi về xem dược thảo cũng được.

- Không cần! - La Mông nói một cách thản nhiên. Cuối cùng, hắn liếc bó cỏ Lam bị Y Tác Nhĩ Đắc ném ra rồi xoay người kéo Y Vi Đặc bỏ đi.

Cỏ mũi tên sau khi dùng dầu phấn đá màu lam xử lý thì có hình dạng và mùi vị không kém với cỏ Lam bao nhiêu. Đám thương nhân có lòng dạ hiểm độc vốn ưa thích dùng cỏ mũi tên để giả cỏ Lam.

La Mông còn nhớ rõ, trên Trái Đất còn có một loại thảo dược cũng giống với cỏ Hồ Điệp ở đây. Cỏ Hồ Điệp là một loại thông thường để làm độc dược. Lần trước, sau khi hắn tiêu diệt công hội Đạo tặc, thu được tài liệu về độc dược, trong đó có nhắc tới loại cỏ này.

Một loại cỏ giống với cỏ Hồ Điệp có thể nói là một loại giống mới, chắc chắn có đủ tư cách bước vào con đường tham dự chợ đen của lão Duy Luân, hơn nữa, lai lịch cũng có thể che giấu rất tốt...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện