Chương 45: Loại thuốc mới. (thượng)
Bầu không khí buổi sáng hết sức trong lành. Đặc biệt, sau một cơn mưa lớn, chỉ cần mở cửa phòng ra là có thể cảm thấy đầu óc tỉnh táo.
Có điều, khiến cho người ta cảm thấy buồn chán đó là mưa gió lại nổi lên. Mặc dù mưa gió không to nhưng những hạt mưa đập vào mặt cũng vẫn khiến người ta cảm thấy đau.
Những hạt mưa đầy trời kèm theo gió chẳng khác nào một thanh dao nhỏ.
Vì vậy mà hôm nay những người đi trên đường của trấn Lý Tạp đều vội vàng. Bất cứ ai cũng đều nhanh nhanh chóng chóng dùng hết sức để làm xong việc rồi trở về. Ai cũng không muốn dưới thời tiết này mà phải ở ngoài.
La Mông nhìn ra ngoài với vẻ đăm chiêu.
Trong tình hình này, cho dù là ma thú lợi hại và Hùng địa tinh cũng đều ẩn nấp không đi kiếm ăn. Mà đám mạo hiểm nhận nhiệm vụ bắt giết chúng cũng không đi, vì có chạy vào rừng cũng chỉ mất công.
Tuy nhiên lúc này vẫn có vài kẻ mạo hiểm không biết tại sao vẫn tiếp tục đi ra trấn. Những kẻ đó đều che kín người, đi với tốc độ rất nhanh.
La Mông nhìn vào rừng Kinh Cức mà cảm thấy khó hiểu. Không biết ở đó có gì mà hấp dẫn người khác đến vậy?
Tất nhiên, phần lớn kẻ mạo hiểm vẫn ở trên trấn. Hôm nay, bọn họ đều tập trung tới nhà trọ Mặc Đặc để uống rượu, nghỉ ngơi.
Hôm nay, không khí ở nhà trọ Mặc Đặc rất náo nhiệt.
Ngay cả La Mông cũng không đi vào rừng để luyện tập vũ kỹ, hắn trốn trong phòng ngẩn người ra mà nhìn.
Lúc này, trên cái bàn gỗ trước mặt cậu, một quyển sổ đang được mở có mấy hàng chữa thưa thớt cho thấy lợi nhuận ở cửa hàng lúc này giảm đến mức nào.
Đây là bản ghi chép thu chi của cửa hàng trong mấy ngày gần đây. Điều khiến La Mông có chút buồn bực đó là mặc dù những người mạo hiểm bị thương rất nhiều nhưng dược phẩm trong cửa hàng của hắn bán vẫn còn ít.
Nghe ý của Ni Khắc thì tất cả lý do đều vì cửa hàng thuốc ở đối diện.
Sau khi cửa hàng dược phẩm đối diện bắt đầu vào kinh doanh không ngờ lại khiến cho giá cả dược phẩm giảm đi rất nhiều. Thậm chí cửa hàng của Kiệt Pháp so với của La Mông còn lợi hơi.
Mặc dù chỉ là một chút nhưng nó lại không phải là chuyện đơn giản. Một lọ thuốc trị thương có giá khoảng mười đồng bạc với thời gian được một tháng.
Sau khi giảm giá thì chỉ còn chín đồng bạc. Nhưng đừng thấy nó chỉ có một đồng bạc mà nó đồng nghĩa với việc tất cả những kẻ mạo hiểm ở đây động tâm. Bất cứ những người mạo hiểm nào cũng phải thường xuyên sử dụng vật phẩm. Nếu trong thời gian dài chắc chắn sẽ không phải là một con số nhỏ.
Mà một đồng bạc cũng có thể ở được nhà trọ của Mặc Đặc trong một ngày. Cho nên ngoại trừ một số ít những kẻ mạo hiểm, những người khác đều tới cửa hàng đối diện để mua.
- Muốn cạnh tranh giá cả với ta hay sao? - Mặc dù việc cạnh tranh như thế này ở Trái Đất vẫn thường xuyên diễn ra nhưng sắc mặt La Mông vẫn không được tốt lắm.
Cái cửa hàng này có một ý nghĩa lớn đối với La Mông. Đây là cửa hàng đầu tiên của hắn cũng là hy vọng và ước mơ của hắn.
Hắn thực sự muốn mở rộng cái cửa hang này. Vì vậy cho dù nó không bị người khác phá đổ nhwung hắn cũng phải nhanh chóng nghĩ một cách nào đó để xoay chuyển tình hình trước mắt.
Nhưng nói thì dễ hơn làm.
Chưa nói tới việc hắn chỉ là một Đức Lỗ Y cấp hai so với Đức Lỗ Y cấp năm như Kiệt Pháp có một sự khác biệt về thực lực. Đức Lỗ Y có cấp bậc càng cao thì càng nắm giữ nhiều pháp thuật và kỹ năng, cùng với mức độ phối chế dược phẩm và hiểu biết sơ với hắn mạnh hơn rất nhiều.
Kiệt Pháp có thể sử dụng lực lượng để tạo ra hiệu suất cao trong việc chế tạo dược phẩm, phí tổn sẽ thấp hơn La Mông một nửa. Hơn nữa, trong quá trình phối chế dược phẩm của La Mông cũng có sác xuất không thể bằng được Đức Lỗ Y Kiệt Pháp.
Cho dù nữ đồ đệ của Kiệt Pháp thì dưới sự chỉ điểm của y, việc phối chế dược phẩm cũng không kém La Mông, thậm chí có khả năng còn cao hơn một chút.
Nói cho cùng thì người ta chỉ có luyện tập và làm quen với dược tính. Còn hắn thì vừa phải để ý tới việc kinh doanh của cửa hàng lại vừa phải rèn luyện vũ kỹ và học tập kiến thức trong thần điện.
Điều càng thêm đáng sợ đó là, Đức Lỗ Y cấp năm đã có được ôn phòng và phòng thí nghiệm nên hiệu quả phát sinh và lợi ích rất thấp.
Nếu xét về mặt ưu khuyết điểm nếu như La Mông không có được không gian của sừng Thần Nông, vể mặt nguyên vật liệu cơ bản là ngay cả tư cách cạnh tranh cũng không có.
Tuy rằng chi phí nguyên vật liệu của hắn thấp, nhưng nếu không bán được thì không có lời.
- Rốt cuộc nên nghĩ ra cách gì để xoay chuyển tình hình đây? - La Mông nhắm mắt lại, suy nghĩ những kiến thức của kiếp trước.
Áp dụng biện pháp như thế nào thì đúng là một vấn đề lớn. Cạnh tranh về mặt giá cả không thể đánh được bằng cách chính diện thì nên cạnh tranh như thế nào?
Nghĩ tới những chuyện đã được chứng kiến ở kiếp trước, La Mông chợt mở mắt mà đưa ra một quyết định.
"Phải giảm vốn xuống!"
Nhưng nếu muốn làm được vậy thì phải tìm được một loại, hay một phương pháp phối chế dược phẩm có chi phí thấp. Dùng càng ít dược vật mà phối chế được dược phẩm có hiệu quả càng cao. Cứ như vậy không chỉ lôi kéo được khách hàng mà còn tránh được sự cảnh tranh cùng với đối thủ gây tổn thất cho bản thân.
Tuy rằng phương pháp cụ thể trước mắt chư có nhưng chỉ cần đưa ra được mục tiêu thì trạng thái tinh thần sẽ tốt hơn nhiều.
Sau đó, La Mông mới cảm thấy đói bụng. Hắn bất đắc dĩ vỗ bụng mình rồi cẩm lấy một miếng điểm tâm mà bỏ vào bụng.
Tay nghề của phu nhân Mặc Đặc đúng là rất cao. Mấy món này là do sáng này đám Ni Khắc mua cho hắn, hiện giờ vẫn còn rất nóng.
La Mông ăn mấy miếng tinh thần lập tức trở nên tốt hơn.
Đột nhiên có mấy tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của hắn.
- Rõ ràng các ngươi bán dược phẩm không tốt. Đây có phải là do Đức Lỗ Y điều chế đâu. Ta thấy đúng là gạt người. - Một người đang to tiếng trong cửa hàng của La Mông.
Giọng nói của hắn lập tức khiến ọi người kéo đến xem.
- Có chuyện gì thế?
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng không biết! Ta cũng vừa mới tới.
Đúng là bản tính con người, trời lạnh như vậy nhưng vẫn có đầy người kéo đến xem.
Trước tầm mắt của mọi người, người thanh niên kia cầm lấy túi thuốc đặt lên mặt quầy trong cửa hàng rồi lớn tiếng nói:
- Các ngươi nói thế nào đây? Huynh đệ của ta hôm qua uống thuốc của các ngươi, bệnh không tốt mà lại xấu đi. Thuốc của các ngươi rõ ràng không phải là thuốc cứu người mà là độc dược.
Nói xong, gã chỉ sang bên cạnh thì thấy ở đó có một người được quấn trong một tấm chăn. Thấy gã kia chỉ về phía mình, người đó còn khẽ ho mấy tiếng, chứng minh bệnh của mình chuyển biến xấu.
Người dân trong trấn lập tức ồ lên.
- Ngươi nói bậy. - Ni Khắc đứng ở cửa điểm quay về phía người chỉ trích, mặt thì đỏ lên mà nói:
- Thuốc trong cửa hàng của chúng ta đều được phối chế một cách tỉ mỉ. Người khác không có chuyện gì tại sao huynh đệ của ngươi lại xảy ra chuyện?
Gã nghĩ đi nghĩ lại thì thấy với thân phận của mình bây giờ là chủ cửa hàng thì phải biết lấy đại cục làm trọng, nên cố gắng kìm chế cơn giận:
- Như vậy đi. Ta mời vị huynh đệ kia đi vào để cho La Mông kiểm tra, đồng thời cũng để cho các vị có mặt ở đây được tận mắt chứng kiến. Nếu thuốc của cửa hàng chúng ta làm cho bệnh xấu đi, thì cửa hàng chúng ta nguyện bồi thường tất cả. Nhưng nếu không đúng thì....
- Cái này... - Người kia lập tức do dự. Vốn y tưởng rằng vớ được một tên thiếu niên dễ bắt nạt nhưng không ngờ lại khó nắn như thế. Y và người kia đều được người khác đưa tiền tới quấy rối, làm sao có bệnh thật được.
Vì vậy, y liếc mắt về phía đám người thì bắt gặp một ánh mắt. Y hiểu ý liền cười to.
- Nếu vào trong cửa hàng các ngươi có phải là nghe theo các ngươi nói gì thì nói hay sao? La Mông là chủ cửa hàng ở đây, ngươi làm sao để ta tin hắn được? Đúng không hả các vị? - Y quay người về phía đám đông mà nói to:
- Cửa hàng này hãm hại người! Bọn họ bán thuốc giả, mọi người đừng có để bị lừa.
Mọi người nghe thấy vậy đều bàn tán xôn xao. Ni Khắc tức tới mức không nói được tiếng nào, thì một người trung niên đột nhiên từ trong đám đông đi ra.
- Có chuyện gì vậy? - Đức Lỗ Y Kiệt Pháp trầm giọng nhìn chuyện khôi hài trước mặt rồi hỏi lạnh lùng.
- Đại nhân! Là thế này... - Người thanh niên kia vừa thấy Kiệt Pháp liền thấp giọng lại. Kiệt Pháp không giống với La Mông. La Mông chỉ là một Đức Lỗ Y cấp hai, một chút bối cảnh cũng không có, còn Kiệt Pháp là Đức Lỗ Y cấp năm.
Bất cứ một nghề nào tới cấp năm cũng đều có được đặc quyền, do thực lực mang tới.
Đem chuyện vừa rồi nói với Kiệt Pháp, người thanh niên đó đắc ý. Vốn cứ tưởng rằng như vậy, vị Đức Lỗ Y đang cạnh tranh với La Mông sẽ đừng về phía mình, không ngờ gã lại nhìn về phía người bệnh.
- Cơ bản y không có bệnh. - Chỉ nhìn thoáng qua, Kiệt Pháp liền đoán ra.
Hoàn toàn khác với thầy thuốc trên Trái Đất, Đức Lỗ Y đối với hơi thở của sự sống có một sự cảm ứng rất mạnh. Chỉ cần cảm ứng là có thể đoán ra được người này có bị bệnh hay không.
Tất nhiên, khả năng phán đoán mạnh hay yếu thì có liên quan tới cấp bậc của Đức Lỗ Y.
Đức Lỗ Y Kiệt Pháp đã nói như vậy thì rõ ràng người kia không bị bệnh. Chưa nói hiện giờ trong con mắt của mọi người, Kiệt Pháp và La Mông có sự cạnh tranh với nhau, nên không thể vì đối phương mà giải nguy.
Cho nên kết quả cuối cùng khiến cho những người kia mặt mày xám xịt.
- Đại sư Kiệt Pháp! Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài. - Lúc này, La Mông chạy từ sau viện ra, biết chuyện này liền cảm tạ Kiệt Pháp một cách chân thành.
Kiệt Pháp khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời, quay mặt mà đi.
- Người này thật đúng là... - La Mông chỉ biết cười khổ.
Khi hắn đang định xoay người đi vào cửa hàng thì một bóng người chợt đập vào mắt khiến cho La Mông cau mày.
- Lại là hắn... - Viên quan thuế vụ đứng trong đám đông mà đi ra xa.
Sự xuất hiện của gã vào lúc này, khiến cho La Mông phải suy nghĩ:
- Ba Tạp Ti! Xem ra không thể để ngươi sống được. Phải nhanh chóng giải quyết, bằng không cứ quấy rối làm cho ta gặp rắc rối a...
Nếu như chuyện trước kia chưa giải quyết thì bây giờ, suy nghĩ của La Mông đã trở nên quyết tâm hơn.
Một ngọn lửa u ám xuất hiện trong mắt hắn. Suy nghĩ một chút, La Mông nở nụ cười lạnh.
Để cho ngươi sống thêm mấy ngày.
Bình luận truyện