Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 197



Chương 197

“Vừa đến, tại hạ là đến bán một vài vật phẩm, đổi một ít đồ dùng sinh hoạt cho dân làng thôn Phi Vân chúng tôi, đồng thời, cũng là hi vọng có thể có được một hợp đồng buôn bán với Thạch Đỉnh Trai.”

Lâm Diệp nói nhanh, “Chắc tiền bối có chỗ không biết, thôn Phi Vân chúng tôi bây giờ sản xuất được một ít đồng Phi Vân Hoả, ta nghĩ những linh tài này cũng là thứ Thạch Đỉnh Trai cần có, cho nên dự định ký kết một hợp đồng buôn bán chuyên mua bán đồng Phi Vân Hoả cùng với Thạch Đỉnh Trai, cũng coi như là trải rộng ra một con đường kiếm tiền lâu dài cho thôn Phi Vân chúng tôi.”

Diêm Chấn nhíu mày: “Đồng Phi Vân Hoả?”

Lâm Diệp cười nói: “Đúng, chính là vật này, Vãn Tô tỷ tỷ lần trước khi cùng với đại công tử đến làm khách ở thôn Phi Vân, đã từng thấy qua vật này.”

Một câu nói, đã kéo Mộ Vãn Tô vào , nàng ta trừng mắt nhìn Lâm Diệp một cái, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Hắn nói không sai.”

Diêm Chấn lập tức yên tâm, cười nói: “Được, chuyện này ta có thể quyết định đồng ý, cũng coi như là đôi bên cùng có lợi.”

Lâm Diệp cười nói: “Đa tạ tiền bối giúp đỡ.”

Chuyện này vừa giải quyết, có Thạch Đỉnh Trai che chở, sau này ai dám tranh giành quyền lợi mỏ đồng Phi Vân Hỏa kia, thì phải qua cửa Thạch Đỉnh Trai này trước.

Đồng thời, bởi vì mối quan hệ của mình và Thạch Hiên, Thạch Đỉnh Trai cũng không dám đi lừa dân làng thôn Phi Vân, đã như thế, sau này cho dù Lâm Diệp rời khỏi thôn Phi Vân, cũng không cần lo lắng vì chuyện này.

Hơn nữa buôn bán đồng Phi Vân Hoả, cũng có thể mang đến lợi nhuận lâu bền cho thôn Phi Vân, có thể đủ để từng bước cải thiện cuộc sống của dân làng, không cần buồn phiền vì kế sinh nhai nữa.

Chuyện này có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, Lâm Diệp trước khi đến bộ lạc Thanh Dương, đã sớm bắt đầu mưu tính chuyện này, thấy làm thuận lợi như thế, trong lòng của hắn cũng nhẹ nhõm.

“Công tử, không biết chuyện thứ hai là?” Diêm Chấn hỏi.

Lâm Diệp liếc mắt qua Mộ Vãn Tô, lại nhìn Diêm Chấn một chút, khóe môi bỗng nhiên lộ ra nụ cười khổ sở.

Chỉ mới lộ ra nét mặt này, còn chưa lên tiếng nữa, đã khiến cho trong lòng Mộ Vãn Tô hơi hồi hộp, thầm kêu không ổn, thằng ranh con này một bụng ý nghĩ xấu, nhất định là muốn nhân cơ hội này đưa ra một vài chuyện khó giải quyết!

Giải trừ tai họa ngầm

Mộ Vãn Tô gần như theo bản năng nói: “Ngươi đừng nói trước!”

Diêm Chấn cũng giật mình, đây là làm sao vậy?

Trong ấn tượng của ông ta, Mộ Vãn Tô hiếm khi mất khống chế như vậy. Ngược lại, nàng ta xinh đẹp, cơ trí, thủ đoạn thuyệt vời, ở thành Đông Lâm cũng là nhân vật lợi hại nổi tiếng, biệt danh “Hoa Hồng Đen” này cũng không phải tự nhiên mà có.

Chỉ là từ khi nàng ta đụng phải Lâm Diệp, bỗng nhiên phát hiện mưu kế cùng thủ đoạn trước kia của mình, căn bản là không thể làm gì được. Hơn nữa mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Lâm Diệp, nàng ta cảm giác giống như mình xui xẻo, ngay cả bị lợi dụng, có khổ cũng thể nói, có tức giận cũng chỉ có thể nhịn.

Cảm giác này thật sự làm Mộ Vãn Tô cảm thấy nghẹn khuất, cho nên giờ khắc này nàng ta nhìn Lâm Diệp bằng ánh mắt cay đắng muốn lừa người, nàng ta càng thêm tức giận, không thể không phát tiết ra.

Nhưng thấy Lâm Diệp Hồn dường như không nhận ra, tự mình thở dài nói: “Vãn Tô tỷ tỷ, chuyện này nhất định phải cho Diêm Chấn tiền bối biết, nếu không chỉ sợ lại phát sinh ra một ít hiểu lầm.”

Mộ Vãn Tô ngây người một lúc, lời này có ý gì? Chẳng lẽ hắn cho rằng mình sớm đã biết hắn muốn nói cái gì?

Nhưng rất nhanh, Mộ Vãn Tô đã hiểu được mục đích những lời này của Lâm Diệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện