Thiên Kim Báo Thù
Chương 10: Kẻ đê tiện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn dáng vẻ hung dữ lúc này của cô ta đi, làm gì thấy vẻ mềm mại của trước kia nữa
Cho đến khi Lâm Tiêu Tiêu chú ý tới ánh mắt của Vu Thiếu Tuấn đã thay đổi, cô ta mới từ từ thu tay lại, cúi thấp đầu: “Thiếu Tuấn, vì em quá quan tâm anh nên mới mất khống chế như vậy.” Để biểu hiện sự bàng hoàng bất lực, cô ta đặt ngón trỏ bên môi, cắn ngón tay giống như một đứa trẻ.
Có điều, ngược lại với dáng dấp của người đàn bà đanh đá lúc nãy, cô ta của lúc này chỉ làm cho người ta cảm thấy đang ra vẻ
Thấy Vu Thiếu Tuấn không có phản ứng gì, Lâm3Tiểu Tiểu không kìm được ôm hông anh ta: “Thiếu Tuấn, em chỉ là quá sợ mất anh thôi mà.” Cúi đầu khóc thút thít là một chiêu để cho Vu Thiếu Tuấn thương tiếc.
Anh ta không chút cảm xúc từ từ gỡ ngón tay của cô ta ra
“Tôi phải bằng lòng với điều kiện của cô ta
Nếu không thành thì chúng ta ly hôn.” Vu Thiếu Tuấn nói rất nhỏ, ít nhất bà Lâm trốn trong phòng ngủ cũng không nghe được.
“Ly hôn?” Lâm Tiểu Tiếu ngạc nhiên nhìn Vu Thiếu Tuấn, một lần nữa nhào lên người anh ta: “Không được, Thiếu Tuấn, em không muốn rời xa anh!” Lần này nước mắt thật sự chảy ra.
Chẳng qua không phải vì tình yêu,0mà là vì địa vị
Bà Lâm là kẻ thứ ba leo lên chức vợ, nhà giàu chân chính chắc chắn sẽ không cưới Lâm Tiêu Tiêu - con gái của kẻ thứ ba
Cũng chỉ có người như Vu Thiếu Tuấn, cùng lắm được tính là người có chút tiền mới có thể cưới loại phụ nữ như vậy về nhà.
Vu Thiếu Tuấn lại đẩy tay Lâm Tiểu Tiểu ra.
“Xem biểu hiện của cô.” Anh ta để lại năm chữ rồi dứt khoát bước đi.
Nhà họ Lâm phải thỏa hiệp yêu cầu của Lâm Sở Sênh, và người mở miệng phải là Lâm Tiêu Tiêu
Bà Lâm chỉ có một đứa con gái là Lâm Tiêu Tiêu, chỉ cần Lâm Tiêu Tiêu bằng lòng thì bà Lâm5nhất định sẽ thỏa hiệp
Vu Thiếu Tuấn vừa đi, Lâm Tiêu Tiêu giống như nổi điên lên, bắt đầu đập loạn đồ đạc
Trong phòng, hễ là những thứ cô ta có thể cầm được, cô ta đều ném xuống đất.
Lúc Lâm Sở Sênh đi ra, trợ lý vẫn còn chờ ở cửa
Thấy Lâm Sở Sênh, anh ta lập tức bước tới đón: “Thẩm tổng nói, sau này cô có nhu cầu thì cần phải nói trước, Thẩm tổng không thể phục vụ cho cô 24/24 được.” Ngược với sự nghiêm trang vừa nãy, bây giờ có thể sử dụng từ “kỳ quái” để hình dung cách nói chuyện của anh ta
Lâm Sở Sênh vừa định giải thích, người ta đã lái xe đi, để lại4cho cô một làn khói xe khó ngửi
Hít một hơi, Lâm Sở Sênh nghẹn, mặt đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ.
Nghe những lời trợ lý nói, giống như cô cầu xin Thẩm Mạc vậy
Rõ ràng là Thẩm Mạc ăn no rỗi việc, tự dưng kéo cô ra biển trước rồi lại đưa cô quần áo
Đương nhiên, không thể phủ nhận rằng việc Thẩm Mạc đưa quần áo là có lợi cho cô.
Đ*ch!
Cuối cùng, Lâm Sở Sênh vẫn bật ra một chữ
Vu Thiếu Tuấn đi ra, vừa lúc thấy Lâm Sở Sênh đứng ở cửa, hình như đang đợi người hoặc là chờ xe
“Sở Sênh.” Vu Thiếu Tuấn đi tới, theo thói quen ôm vai Lâm Sở Sênh giống như trước đây.
Lâm Sở Sênh lách người9khỏi Vu Thiếu Tuấn theo phản xạ, tránh thoát móng vuốt sói của anh ta
Cô nhớ lúc hai người còn yêu đương, anh ta thích ôm vai của cô, lại chưa từng tiến thêm một bước
Khi đó anh ta thường nói: “Ở trong lòng anh, em là thân không thể khinh nhờn, chỉ có thể ngưỡng mộ.”
Sau này cô mới biết bởi vì lúc đó anh ta và Lâm Tiêu Tiêu đã sớm dan díu với nhau.
Vu Thiếu Tuấn làm như không có gì rút tay lại
Có lẽ là vì chỗ trầy xước bị gió thổi đau, nên anh ta dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào: “Anh biết em vẫn đang tức giận
Nếu em bằng lòng thì anh có thể lập tức ly hôn với Lâm Tiêu Tiêu, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Vu vẫn là của em.”
Vu Thiếu Tuấn nói một cách bình tĩnh nhàn nhã, ngay cả Lâm Sở Sênh cũng bắt đầu phục da mặt dày của anh ta.
Rõ ràng giữa bọn họ cách nhau một cái mạng, vậy mà Vu Thiếu Tuấn lại hình dung thành tiết mục hai người phụ nữ ghen tuông.
“Anh thật đáng ghê tởm.” Lâm Sở Sênh nói không chút khách khí.
Đối với sự tức giận của Lâm Sở Sênh, Vu Thiếu Tuấn vẫn mang vẻ mặt không sao cả, lạnh nhạt chắp tay sau lưng
Lâm Sở Sênh từ từ nhíu mày, lùi về phía sau nhìn, liên thấy Lâm Tiểu Tiểu đứng bên cửa sổ trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Lúc này, cô liền hiểu rõ.
“Ngay cả Lâm Tiêu Tiêu mà anh cũng lợi dụng, tối nên cảm thấy cô ta đáng đời hay nên nói cô ta bị mù đây?” Lâm Sở Sênh bất giác tự ôm lấy mình, trong đầu chợt hiện lên một câu nói “cảm ơn anh đã không cưới tôi“.
Vu Thiếu Tuấn cũng quay đầu nhìn lại, nhưng không vì Lâm Tiêu Tiêu tức giận mà thu lại nụ cười: “Không phải em muốn trả thù nhà họ Lâm sao, anh có thể hợp tác với em, anh sẽ chia cho em một nửa lợi nhuận của Vu Thị.”
Lâm Sở Sênh thật sự chán ghét đến mức buồn nôn
“Không bằng lòng? Bây giờ em leo lên cây cao rồi, sao em không nghĩ lại xem với thân phận của em, liệu có thể bước vào cửa nhà họ Thẩm hay không? Hơn nữa, bệnh của Thẩm Mạc chưa chắc có thể trị hết được
Dù anh ta có muốn thì em cũng sẽ chỉ sống như quả phụ mà thôi.” Vu Thiếu Tuấn giơ tay lần nữa, nụ cười không rõ ý trên mặt anh ta khiến người khác nhìn đã cảm thấy ghê tởm.
Lâm Sở Sênh lại lùi một bước.
Ở ngoài cửa lớn nhà họ Lâm, Vu Thiếu Tuấn- cậu con rể nhà họ Lâm cố ý tạo cảm giác mờ ám không rõ với Lâm Sở Sênh
Vu Thiếu Tuấn híp mắt lại, không có ý dừng bước
Lâm Sở Sênh lùi một bước, anh ta tiến một bước.
Chát!
Sau khi lùi năm bước, Lâm Sở Sênh tát lên chỗ bị thương trên mặt Vu Thiếu Tuấn.
Sau đó, một con dao găm sáng loáng đè trên cổ Vu Thiếu Tuấn.
“Anh không cần phải thăm dò tôi
Tôi muốn trả thù thì sao? Anh trốn được tôi ư?” Thấy Vu Thiếu Tuấn không lùi lại, Lâm Sở Sênh đè mạnh tay hơn.
Máu ứa ra!
Ánh mắt Lâm Sở Sênh ngày càng lạnh, thậm chí có một loại ảo giác cô có thể giết Vu Thiếu Tuấn bất cứ lúc nào.
Thấy Lâm Sở Sênh không phải chỉ dọa, Vu Thiếu Tuấn lùi lại từng bước
Không sai, vừa rồi anh ta cố ý tỏ ra mờ ám không rõ với cô, anh ta đang thử thăm dò điểm mấu chốt của Lâm Sở Sênh
Nếu anh ta quá đáng như thể mà cô còn không nổi giận hủy bỏ hợp tác thì rất rõ ràng lần hợp tác này là cái bẫy.
Giống như Lâm Sở Sênh nói, dù anh ta biết là cái bẫy thì sao, anh ta sẽ không chui vào? Còn về chuyện cố ý làm cho Lâm Tiêu Tiêu thấy, không phải là anh ta muốn lợi dụng Lâm Tiêu Tiêu
Nếu cô ta đủ thông minh thì phải biết rằng anh ta chỉ đang thăm dò Lâm Sở Sênh, sau đó tỉnh táo đứng nhìn
Còn nếu cô ta không đủ thông minh, ầm ỉ cá chết lưới rách với Lâm Sở Sênh thì anh ta chỉ cần làm bên thứ ba thu lợi là được.
“Đồ để tiện!” Cho tới nay, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy rằng Vu Thiếu Tuấn yêu khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tiêu Tiêu
Bây giờ xem ra là không phải, anh ta chỉ nhìn giá trị có thể lợi dụng sau lưng Lâm Tiêu Tiêu mà thôi.
Đối với lời nhận xét của Lâm Sở Sênh, Vu Thiếu Tuấn chỉ cười nhạt, sờ vết máu trên cổ, lấy khăn tay lau sạch, “Theo nhu cầu mà thôi.” Anh ta gấp khăn tay dính máu bỏ vào trong túi quần, coi như không có chuyện gì xảy ra rồi hỏi: “Sao vậy? Cần tôi đưa cô về?”
Khóe môi nhếch lên độ cong tàn nhẫn.
Lâm Sở Sênh vuốt tóc, đứng thẳng người, “Không cần, vẫn nên tiết kiệm chút tiền xăng cho Vu tổng thì hơn, để tránh sau này không có tiền đi xe buýt.”
Chiến tranh, chính thức bắt đầu!
Nhìn dáng vẻ hung dữ lúc này của cô ta đi, làm gì thấy vẻ mềm mại của trước kia nữa
Cho đến khi Lâm Tiêu Tiêu chú ý tới ánh mắt của Vu Thiếu Tuấn đã thay đổi, cô ta mới từ từ thu tay lại, cúi thấp đầu: “Thiếu Tuấn, vì em quá quan tâm anh nên mới mất khống chế như vậy.” Để biểu hiện sự bàng hoàng bất lực, cô ta đặt ngón trỏ bên môi, cắn ngón tay giống như một đứa trẻ.
Có điều, ngược lại với dáng dấp của người đàn bà đanh đá lúc nãy, cô ta của lúc này chỉ làm cho người ta cảm thấy đang ra vẻ
Thấy Vu Thiếu Tuấn không có phản ứng gì, Lâm3Tiểu Tiểu không kìm được ôm hông anh ta: “Thiếu Tuấn, em chỉ là quá sợ mất anh thôi mà.” Cúi đầu khóc thút thít là một chiêu để cho Vu Thiếu Tuấn thương tiếc.
Anh ta không chút cảm xúc từ từ gỡ ngón tay của cô ta ra
“Tôi phải bằng lòng với điều kiện của cô ta
Nếu không thành thì chúng ta ly hôn.” Vu Thiếu Tuấn nói rất nhỏ, ít nhất bà Lâm trốn trong phòng ngủ cũng không nghe được.
“Ly hôn?” Lâm Tiểu Tiếu ngạc nhiên nhìn Vu Thiếu Tuấn, một lần nữa nhào lên người anh ta: “Không được, Thiếu Tuấn, em không muốn rời xa anh!” Lần này nước mắt thật sự chảy ra.
Chẳng qua không phải vì tình yêu,0mà là vì địa vị
Bà Lâm là kẻ thứ ba leo lên chức vợ, nhà giàu chân chính chắc chắn sẽ không cưới Lâm Tiêu Tiêu - con gái của kẻ thứ ba
Cũng chỉ có người như Vu Thiếu Tuấn, cùng lắm được tính là người có chút tiền mới có thể cưới loại phụ nữ như vậy về nhà.
Vu Thiếu Tuấn lại đẩy tay Lâm Tiểu Tiểu ra.
“Xem biểu hiện của cô.” Anh ta để lại năm chữ rồi dứt khoát bước đi.
Nhà họ Lâm phải thỏa hiệp yêu cầu của Lâm Sở Sênh, và người mở miệng phải là Lâm Tiêu Tiêu
Bà Lâm chỉ có một đứa con gái là Lâm Tiêu Tiêu, chỉ cần Lâm Tiêu Tiêu bằng lòng thì bà Lâm5nhất định sẽ thỏa hiệp
Vu Thiếu Tuấn vừa đi, Lâm Tiêu Tiêu giống như nổi điên lên, bắt đầu đập loạn đồ đạc
Trong phòng, hễ là những thứ cô ta có thể cầm được, cô ta đều ném xuống đất.
Lúc Lâm Sở Sênh đi ra, trợ lý vẫn còn chờ ở cửa
Thấy Lâm Sở Sênh, anh ta lập tức bước tới đón: “Thẩm tổng nói, sau này cô có nhu cầu thì cần phải nói trước, Thẩm tổng không thể phục vụ cho cô 24/24 được.” Ngược với sự nghiêm trang vừa nãy, bây giờ có thể sử dụng từ “kỳ quái” để hình dung cách nói chuyện của anh ta
Lâm Sở Sênh vừa định giải thích, người ta đã lái xe đi, để lại4cho cô một làn khói xe khó ngửi
Hít một hơi, Lâm Sở Sênh nghẹn, mặt đỏ rồi trắng, trắng rồi đỏ.
Nghe những lời trợ lý nói, giống như cô cầu xin Thẩm Mạc vậy
Rõ ràng là Thẩm Mạc ăn no rỗi việc, tự dưng kéo cô ra biển trước rồi lại đưa cô quần áo
Đương nhiên, không thể phủ nhận rằng việc Thẩm Mạc đưa quần áo là có lợi cho cô.
Đ*ch!
Cuối cùng, Lâm Sở Sênh vẫn bật ra một chữ
Vu Thiếu Tuấn đi ra, vừa lúc thấy Lâm Sở Sênh đứng ở cửa, hình như đang đợi người hoặc là chờ xe
“Sở Sênh.” Vu Thiếu Tuấn đi tới, theo thói quen ôm vai Lâm Sở Sênh giống như trước đây.
Lâm Sở Sênh lách người9khỏi Vu Thiếu Tuấn theo phản xạ, tránh thoát móng vuốt sói của anh ta
Cô nhớ lúc hai người còn yêu đương, anh ta thích ôm vai của cô, lại chưa từng tiến thêm một bước
Khi đó anh ta thường nói: “Ở trong lòng anh, em là thân không thể khinh nhờn, chỉ có thể ngưỡng mộ.”
Sau này cô mới biết bởi vì lúc đó anh ta và Lâm Tiêu Tiêu đã sớm dan díu với nhau.
Vu Thiếu Tuấn làm như không có gì rút tay lại
Có lẽ là vì chỗ trầy xước bị gió thổi đau, nên anh ta dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào: “Anh biết em vẫn đang tức giận
Nếu em bằng lòng thì anh có thể lập tức ly hôn với Lâm Tiêu Tiêu, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Vu vẫn là của em.”
Vu Thiếu Tuấn nói một cách bình tĩnh nhàn nhã, ngay cả Lâm Sở Sênh cũng bắt đầu phục da mặt dày của anh ta.
Rõ ràng giữa bọn họ cách nhau một cái mạng, vậy mà Vu Thiếu Tuấn lại hình dung thành tiết mục hai người phụ nữ ghen tuông.
“Anh thật đáng ghê tởm.” Lâm Sở Sênh nói không chút khách khí.
Đối với sự tức giận của Lâm Sở Sênh, Vu Thiếu Tuấn vẫn mang vẻ mặt không sao cả, lạnh nhạt chắp tay sau lưng
Lâm Sở Sênh từ từ nhíu mày, lùi về phía sau nhìn, liên thấy Lâm Tiểu Tiểu đứng bên cửa sổ trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Lúc này, cô liền hiểu rõ.
“Ngay cả Lâm Tiêu Tiêu mà anh cũng lợi dụng, tối nên cảm thấy cô ta đáng đời hay nên nói cô ta bị mù đây?” Lâm Sở Sênh bất giác tự ôm lấy mình, trong đầu chợt hiện lên một câu nói “cảm ơn anh đã không cưới tôi“.
Vu Thiếu Tuấn cũng quay đầu nhìn lại, nhưng không vì Lâm Tiêu Tiêu tức giận mà thu lại nụ cười: “Không phải em muốn trả thù nhà họ Lâm sao, anh có thể hợp tác với em, anh sẽ chia cho em một nửa lợi nhuận của Vu Thị.”
Lâm Sở Sênh thật sự chán ghét đến mức buồn nôn
“Không bằng lòng? Bây giờ em leo lên cây cao rồi, sao em không nghĩ lại xem với thân phận của em, liệu có thể bước vào cửa nhà họ Thẩm hay không? Hơn nữa, bệnh của Thẩm Mạc chưa chắc có thể trị hết được
Dù anh ta có muốn thì em cũng sẽ chỉ sống như quả phụ mà thôi.” Vu Thiếu Tuấn giơ tay lần nữa, nụ cười không rõ ý trên mặt anh ta khiến người khác nhìn đã cảm thấy ghê tởm.
Lâm Sở Sênh lại lùi một bước.
Ở ngoài cửa lớn nhà họ Lâm, Vu Thiếu Tuấn- cậu con rể nhà họ Lâm cố ý tạo cảm giác mờ ám không rõ với Lâm Sở Sênh
Vu Thiếu Tuấn híp mắt lại, không có ý dừng bước
Lâm Sở Sênh lùi một bước, anh ta tiến một bước.
Chát!
Sau khi lùi năm bước, Lâm Sở Sênh tát lên chỗ bị thương trên mặt Vu Thiếu Tuấn.
Sau đó, một con dao găm sáng loáng đè trên cổ Vu Thiếu Tuấn.
“Anh không cần phải thăm dò tôi
Tôi muốn trả thù thì sao? Anh trốn được tôi ư?” Thấy Vu Thiếu Tuấn không lùi lại, Lâm Sở Sênh đè mạnh tay hơn.
Máu ứa ra!
Ánh mắt Lâm Sở Sênh ngày càng lạnh, thậm chí có một loại ảo giác cô có thể giết Vu Thiếu Tuấn bất cứ lúc nào.
Thấy Lâm Sở Sênh không phải chỉ dọa, Vu Thiếu Tuấn lùi lại từng bước
Không sai, vừa rồi anh ta cố ý tỏ ra mờ ám không rõ với cô, anh ta đang thử thăm dò điểm mấu chốt của Lâm Sở Sênh
Nếu anh ta quá đáng như thể mà cô còn không nổi giận hủy bỏ hợp tác thì rất rõ ràng lần hợp tác này là cái bẫy.
Giống như Lâm Sở Sênh nói, dù anh ta biết là cái bẫy thì sao, anh ta sẽ không chui vào? Còn về chuyện cố ý làm cho Lâm Tiêu Tiêu thấy, không phải là anh ta muốn lợi dụng Lâm Tiêu Tiêu
Nếu cô ta đủ thông minh thì phải biết rằng anh ta chỉ đang thăm dò Lâm Sở Sênh, sau đó tỉnh táo đứng nhìn
Còn nếu cô ta không đủ thông minh, ầm ỉ cá chết lưới rách với Lâm Sở Sênh thì anh ta chỉ cần làm bên thứ ba thu lợi là được.
“Đồ để tiện!” Cho tới nay, Lâm Sở Sênh luôn cảm thấy rằng Vu Thiếu Tuấn yêu khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tiêu Tiêu
Bây giờ xem ra là không phải, anh ta chỉ nhìn giá trị có thể lợi dụng sau lưng Lâm Tiêu Tiêu mà thôi.
Đối với lời nhận xét của Lâm Sở Sênh, Vu Thiếu Tuấn chỉ cười nhạt, sờ vết máu trên cổ, lấy khăn tay lau sạch, “Theo nhu cầu mà thôi.” Anh ta gấp khăn tay dính máu bỏ vào trong túi quần, coi như không có chuyện gì xảy ra rồi hỏi: “Sao vậy? Cần tôi đưa cô về?”
Khóe môi nhếch lên độ cong tàn nhẫn.
Lâm Sở Sênh vuốt tóc, đứng thẳng người, “Không cần, vẫn nên tiết kiệm chút tiền xăng cho Vu tổng thì hơn, để tránh sau này không có tiền đi xe buýt.”
Chiến tranh, chính thức bắt đầu!
Bình luận truyện