Thiên Kim Trở Về - Chá Bút Tiểu Tửu
Chương 4
04
Tôi đang bận thay đổi chuyên ngành ở trường, ban đầu tôi chọn chuyên ngành luật vì muốn có thể nhanh chóng kiếm tiền sau khi tốt nghiệp.
Kể từ khi biết mình là con gái nhà họ Tô, tôi lập tức chuyển chuyên ngành sang tài chính.
Vừa xong việc ở trường, cô bảo mẫu gọi điện thoại cho tôi.
Tô Nhan đã bị nhốt ba ngày, hôm nay còn bị cha tôi hung hăng đánh cho một trận.
Tôi cúp máy, chuyển tiền cho bảo mẫu rồi lập tức về nhà.
Tô Nhan quỳ trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn của cô ấy sưng rất to.
Cậu ấy khóc đến không thở được, van xin: "Ba! Ba đừng gây rắc rối cho anh ấy, đều là lỗi của con."
"Im đi! Đừng gọi tao là ba!" Cha tôi tức giận đá cậu ấy, giận dữ nói: "Mày là con gái của một tên nát rượu lại được sống xa hoa mười tám năm, mày không biết thế nào là biết ơn! Vậy mà tự hạ giá đi yêu đương với kẻ thấp hèn, nếu đã như vậy liền cút khỏi Tô gia đi!"
Tôi đã biết toàn bộ câu chuyện từ bảo mẫu, Tô Nhan đã phải lòng một chàng trai tên Lâm Vũ.
Tôi nghe Tô Nhan nói rằng cha của Lâm Vũ là một luật sư còn mẹ của anh ấy là một bác sĩ, họ cũng là một gia đình tốt.
Nhưng Tô Nhan được nhà họ Tô đào tạo để kết hôn với nhà họ Tần, việc yêu một người như Lâm Vũ đã trở thành thứ bị cha tôi gọi là thiếu tự trọng và hèn hạ.
Cha tôi tỏ vẻ cáu kỉnh, mắng: "Mày mà để nhà Tần bắt được, nhà họ Tô sẽ mất sạch thể diện!"
Tôi có thể thấy rõ sự bất tài lại còn nóng tính của cha tôi. Xảy ra chuyện thì không giải quyết được, chỉ biết hướng ngưòi trong nhà nổi giận.
Tôi đi tới, đem Tô Nhan từ dưới đất kéo lên: "Đi tắm rửa rồi ngủ đi."
Tô Nhan lắc đầu thật mạnh, ra dấu cho tôi mặc kệ cậu ấy.
“Vương tẩu, đưa tiểu thư lên lầu.” Tôi cao giọng nói.
Vương tẩu, người đang trốn sang một bên, ngập ngừng nhìn cha tôi.
Cha tôi không tin nhìn tôi nói: “Lâm Sam, mày ăn gan hùm mật gấu hả?”
Tôi nhìn Vương tẩu.
Vương tẩu phân vân một chút, cuối cùng đem Tô Nhan mang đi.
Chỉ có hai chúng tôi trong phòng khách.
Tôi bình tĩnh nói: "Nếu chuyện giữa Tô Nhan và Tần gia đã thất bại, chúng ta đổi sang chuyện khác đi. Cha, cha vội vàng như vậy, nhìn như là do có kế hoạch nào đó bị rối loạn vậy."
Cha tôi cau mày nhìn tôi: "Mày đi.ên à? Sao mày dám nói chuyện với tao như vậy!"
“Tôi không điên, hình như ông mới là người điên đó.” Tôi cười nói: “Có phải tình nhân của ông ở nước ngoài sắp về Trung Quốc, nên ông mới vội vã nhận thân thích sẵn tiện nhờ vả nhà họ Tần không? Muốn trở thành người cung ứng hàng cho siêu thị bán lẻ dưới trướng Tần gia, sau đó đem phần kinh doanh này giao cho nhân tình của ông?"
Ánh mắt của cha tôi đột nhiên thay đổi, ông nhìn xung quanh, giận tái mặt nói: "Lâm Sam, con đang nói bậy bạ gì vậy?"
Tôi cũng không vội, chậm rãi nói: "Cha, tôi không quan tâm ông có bao nhiêu nữ nhân ở bên ngoài, điều tôi quan tâm hơn là tôi ở tại Tô gia có thể đạt được bao nhiêu lợi ích."
Tôi gửi cho ông ấy mấy tấm ảnh, "Nếu mẹ tôi biết chuyện ông có con riêng ở ngoài, ông nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
Cha tôi nhìn vào điện thoại, càng nhìn thì sắc mặt càng khó coi.
Ông ấy ở bên ngoài và có một đứa con trai mười tám tuổi, haha, thực sự bằng tuổi tôi luôn.
Cha tôi nhìn tôi, hỏi: "Mày muốn gì?"
“Cổ phần Tô gia dưới danh nghĩa của ông có 5%, cho tôi 2% cũng không nhiều lắm đúng không?” Tôi cười, “Hơn nữa, tôi còn muốn bất động sản. Khoan… đừng vội vàng ngắt lời tôi, tôi có thể giúp ông trở thành người cung ứng hàng cho Tần gia, hơn nữa... Tôi sẽ giúp ông đuổi mẹ tôi ra ngoài, giúp ông lấy lại cổ phần của bà ấy."
“Dựa vào mày?” Cha tôi cười lạnh, “Lâm Sam, mày cho rằng mẹ mày là người phụ nữ chỉ biết mua sắm và tiêu tiền sao, vậy thì mày đã lầm về bà ấy rồi, bà ấy là đứa con gái duy nhất của nhà họ Bạch, lại có thể đánh bại anh trai, hai đứa em trai để cầm tới nhiều tiền như vậy, nghe vậy đã hiểu rõ sự lợi hại của bà ấy chưa?"
“Bà ấy có lợi hại đến đâu thì cũng là một người mẹ.” Tôi chỉ người trên điện thoại thở dài: “Đây cũng là một nữ diễn viên lừng danh một thời, vì ông, vì con của hai người, không phải cũng đành cúi đầu làm kẻ thứ ba không thể bước ra ánh sáng sao? Chỉ cần tôi có thể lay động đuọc mẹ tôi, có cách để bà đưa ra cổ phần. Đến lúc đó ông và ngừoi phụ nữ này liền có thể ở bên nhau."
Cha tôi im lặng một lúc lâu rồi hỏi tôi: "Chỉ dựa vào một mình mày?"
Tôi lắc tấm ảnh chụp chung của tôi và Tần Chiêu Nghiệp: “Dựa vào anh ấy.”
“Được, khi tao trở thành nhà cung cấp, tao sẽ cho mày hai căn nhà và 2% cổ phần.” Cha tôi trả lời rất dứt khoát.
Sau đó ông ấy quay lưng bỏ đi.
Còn tôi, tôi không tin ông ấy sẽ làm được.
Nhưng điều này cũng không quan trọng.
Tôi gửi đoạn video trên điện thoại của mình cho mẹ tôi, đồng thời gửi cho bà một tin nhắn.
"Mẹ, hy vọng mẹ có thể cân nhắc lời nói của con. Con là con gái ruột của mẹ, con sẽ luôn đứng cùng một chiến tuyến với mẹ. Cho dù thế nào, con cũng là người thừa kế duy nhất của mẹ. Người đàn ông như cha con, không đáng để mẹ phải phí hoài chính mình."
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Chỉ cần họ có mâu thuẫn, tôi có thể trở thành là người thu lợi.
Tôi thấy một cuộc gọi nhỡ cùng một tin nhắn trên WeChat.
"Em đi gặp Tô Nhan, lát nữa lại tìm anh."
"Không! Tôi đang ở trước nhà em, đi ra đây!"
Tôi phớt lờ anh đi lên lầu để gặp Tô Nhan.
Cô ấy lo lắng chạy đến chỗ tôi, "Cậu có sao không?"
"Tớ không sao." Tôi sờ sờ mặt của cậu ấy, "Nếu cậu thích Lâm Dục thì nên cùng anh ấy vui vẻ yêu đương, chuyện khác để tớ lo."
“Tớ quá vô dụng.” Tô Nhan ôm tôi bắt đầu khóc.
Tôi trò chuyện với cô ấy một lúc, lại an ủi cô ấy: "Đừng lo lắng, tớ sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề này!"
Chờ tới khi Tô Nhan cảm thấy tốt hơn tôi mới đi xuống lầu.
Người nào đó ngồi trong xe với khuôn mặt u ám, hạ kính xuống nhìn tôi.
"Tô Nhan quan trọng hay là anh quan trọng?" Anh ấy dùng một đôi mắt đẹp nhìn tôi, ngữ khí có chút cố chấp.
“Đoán xem.” Tôi dựa vào cửa sổ xe, nắm lấy cổ áo anh ta.
Anh ấy rất tự nhiên lại gần, sau đó hôn tôi.
Tần Chiêu Nghiệp lại kéo tôi vào trong xe, ôm tôi, rồi như chiếc cún con hôn tới hôn lui.
Cổ tôi bị anh gặm mấy cái, tôi nắm tóc anh.
“Nói chính sự nào!” Tôi gõ vào trán anh.
Một lúc sau, anh có chút miễn cưỡng nói: "Chuyện nhà cung ứng anh có thể lo, nhưng bà nội muốn anh tiếp tục đi du học, đây là điều kiện trao đổi, em thấy thế nào?"
Tôi cắn tai anh một cái sau đó nói một câu.
Tần Chiêu Nghiệp như bị ong đốt, nổi giận đùng đùng nói: "Loại chuyện này mà cũng có thể mang ra trao đổi? Lâm Sam, em muốn chọc anh tức chết mới vừa lòng có đúng không? Lúc trước nhìn thấy Tần gia tới đón anh, em lập tức không chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ. Hiện tại bởi vì sự tình của Tô gia, em muốn anh hỗ trợ lại quay về tìm anh. Em dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy chứ!"
“Em ỷ vào anh yêu em.” Tôi ghé trán vào trán anh, thấy ánh mắt anh đột nhiên nhu hòa, tôi không nhịn được bật cười, “Tần Chiêu Nghiệp, anh thật dễ dỗ dành.”
Anh mím môi không phục lại hôn tôi vài cái mới coi như bỏ qua.
Tôi kéo cúc áo anh, xem ra anh là từ một buổi tiệc chạy đến.
Đồng hồ bạc triệu thản nhiên vứt sang một bên, với vẻ ngoài lười biếng sang chảnh như vậy, ai nghĩ anh đã từng phải chịu nhiều thiệt thòi.
Chậc chậc, Tần Chiêu Nghiệp, anh ấy thực sự được sinh ra để làm một thiếu gia.
“Mặc áo sơ mi trông đẹp đấy.” Tôi chạm vào yết hầu của anh ấy, nhỏ giọng khen một câu.
Anh ta không thèm nói lời nào, tôi giả vờ muốn đi, liếc anh ta một cái: "Không muốn thì em đi đây."
Yết hầu của Tần Chiêu Nghiệp lăn xuống, lúc sau anh ấy mới trả lời, "Muốn!"
Tôi đang bận thay đổi chuyên ngành ở trường, ban đầu tôi chọn chuyên ngành luật vì muốn có thể nhanh chóng kiếm tiền sau khi tốt nghiệp.
Kể từ khi biết mình là con gái nhà họ Tô, tôi lập tức chuyển chuyên ngành sang tài chính.
Vừa xong việc ở trường, cô bảo mẫu gọi điện thoại cho tôi.
Tô Nhan đã bị nhốt ba ngày, hôm nay còn bị cha tôi hung hăng đánh cho một trận.
Tôi cúp máy, chuyển tiền cho bảo mẫu rồi lập tức về nhà.
Tô Nhan quỳ trên mặt đất, khuôn mặt trắng nõn của cô ấy sưng rất to.
Cậu ấy khóc đến không thở được, van xin: "Ba! Ba đừng gây rắc rối cho anh ấy, đều là lỗi của con."
"Im đi! Đừng gọi tao là ba!" Cha tôi tức giận đá cậu ấy, giận dữ nói: "Mày là con gái của một tên nát rượu lại được sống xa hoa mười tám năm, mày không biết thế nào là biết ơn! Vậy mà tự hạ giá đi yêu đương với kẻ thấp hèn, nếu đã như vậy liền cút khỏi Tô gia đi!"
Tôi đã biết toàn bộ câu chuyện từ bảo mẫu, Tô Nhan đã phải lòng một chàng trai tên Lâm Vũ.
Tôi nghe Tô Nhan nói rằng cha của Lâm Vũ là một luật sư còn mẹ của anh ấy là một bác sĩ, họ cũng là một gia đình tốt.
Nhưng Tô Nhan được nhà họ Tô đào tạo để kết hôn với nhà họ Tần, việc yêu một người như Lâm Vũ đã trở thành thứ bị cha tôi gọi là thiếu tự trọng và hèn hạ.
Cha tôi tỏ vẻ cáu kỉnh, mắng: "Mày mà để nhà Tần bắt được, nhà họ Tô sẽ mất sạch thể diện!"
Tôi có thể thấy rõ sự bất tài lại còn nóng tính của cha tôi. Xảy ra chuyện thì không giải quyết được, chỉ biết hướng ngưòi trong nhà nổi giận.
Tôi đi tới, đem Tô Nhan từ dưới đất kéo lên: "Đi tắm rửa rồi ngủ đi."
Tô Nhan lắc đầu thật mạnh, ra dấu cho tôi mặc kệ cậu ấy.
“Vương tẩu, đưa tiểu thư lên lầu.” Tôi cao giọng nói.
Vương tẩu, người đang trốn sang một bên, ngập ngừng nhìn cha tôi.
Cha tôi không tin nhìn tôi nói: “Lâm Sam, mày ăn gan hùm mật gấu hả?”
Tôi nhìn Vương tẩu.
Vương tẩu phân vân một chút, cuối cùng đem Tô Nhan mang đi.
Chỉ có hai chúng tôi trong phòng khách.
Tôi bình tĩnh nói: "Nếu chuyện giữa Tô Nhan và Tần gia đã thất bại, chúng ta đổi sang chuyện khác đi. Cha, cha vội vàng như vậy, nhìn như là do có kế hoạch nào đó bị rối loạn vậy."
Cha tôi cau mày nhìn tôi: "Mày đi.ên à? Sao mày dám nói chuyện với tao như vậy!"
“Tôi không điên, hình như ông mới là người điên đó.” Tôi cười nói: “Có phải tình nhân của ông ở nước ngoài sắp về Trung Quốc, nên ông mới vội vã nhận thân thích sẵn tiện nhờ vả nhà họ Tần không? Muốn trở thành người cung ứng hàng cho siêu thị bán lẻ dưới trướng Tần gia, sau đó đem phần kinh doanh này giao cho nhân tình của ông?"
Ánh mắt của cha tôi đột nhiên thay đổi, ông nhìn xung quanh, giận tái mặt nói: "Lâm Sam, con đang nói bậy bạ gì vậy?"
Tôi cũng không vội, chậm rãi nói: "Cha, tôi không quan tâm ông có bao nhiêu nữ nhân ở bên ngoài, điều tôi quan tâm hơn là tôi ở tại Tô gia có thể đạt được bao nhiêu lợi ích."
Tôi gửi cho ông ấy mấy tấm ảnh, "Nếu mẹ tôi biết chuyện ông có con riêng ở ngoài, ông nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"
Cha tôi nhìn vào điện thoại, càng nhìn thì sắc mặt càng khó coi.
Ông ấy ở bên ngoài và có một đứa con trai mười tám tuổi, haha, thực sự bằng tuổi tôi luôn.
Cha tôi nhìn tôi, hỏi: "Mày muốn gì?"
“Cổ phần Tô gia dưới danh nghĩa của ông có 5%, cho tôi 2% cũng không nhiều lắm đúng không?” Tôi cười, “Hơn nữa, tôi còn muốn bất động sản. Khoan… đừng vội vàng ngắt lời tôi, tôi có thể giúp ông trở thành người cung ứng hàng cho Tần gia, hơn nữa... Tôi sẽ giúp ông đuổi mẹ tôi ra ngoài, giúp ông lấy lại cổ phần của bà ấy."
“Dựa vào mày?” Cha tôi cười lạnh, “Lâm Sam, mày cho rằng mẹ mày là người phụ nữ chỉ biết mua sắm và tiêu tiền sao, vậy thì mày đã lầm về bà ấy rồi, bà ấy là đứa con gái duy nhất của nhà họ Bạch, lại có thể đánh bại anh trai, hai đứa em trai để cầm tới nhiều tiền như vậy, nghe vậy đã hiểu rõ sự lợi hại của bà ấy chưa?"
“Bà ấy có lợi hại đến đâu thì cũng là một người mẹ.” Tôi chỉ người trên điện thoại thở dài: “Đây cũng là một nữ diễn viên lừng danh một thời, vì ông, vì con của hai người, không phải cũng đành cúi đầu làm kẻ thứ ba không thể bước ra ánh sáng sao? Chỉ cần tôi có thể lay động đuọc mẹ tôi, có cách để bà đưa ra cổ phần. Đến lúc đó ông và ngừoi phụ nữ này liền có thể ở bên nhau."
Cha tôi im lặng một lúc lâu rồi hỏi tôi: "Chỉ dựa vào một mình mày?"
Tôi lắc tấm ảnh chụp chung của tôi và Tần Chiêu Nghiệp: “Dựa vào anh ấy.”
“Được, khi tao trở thành nhà cung cấp, tao sẽ cho mày hai căn nhà và 2% cổ phần.” Cha tôi trả lời rất dứt khoát.
Sau đó ông ấy quay lưng bỏ đi.
Còn tôi, tôi không tin ông ấy sẽ làm được.
Nhưng điều này cũng không quan trọng.
Tôi gửi đoạn video trên điện thoại của mình cho mẹ tôi, đồng thời gửi cho bà một tin nhắn.
"Mẹ, hy vọng mẹ có thể cân nhắc lời nói của con. Con là con gái ruột của mẹ, con sẽ luôn đứng cùng một chiến tuyến với mẹ. Cho dù thế nào, con cũng là người thừa kế duy nhất của mẹ. Người đàn ông như cha con, không đáng để mẹ phải phí hoài chính mình."
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Chỉ cần họ có mâu thuẫn, tôi có thể trở thành là người thu lợi.
Tôi thấy một cuộc gọi nhỡ cùng một tin nhắn trên WeChat.
"Em đi gặp Tô Nhan, lát nữa lại tìm anh."
"Không! Tôi đang ở trước nhà em, đi ra đây!"
Tôi phớt lờ anh đi lên lầu để gặp Tô Nhan.
Cô ấy lo lắng chạy đến chỗ tôi, "Cậu có sao không?"
"Tớ không sao." Tôi sờ sờ mặt của cậu ấy, "Nếu cậu thích Lâm Dục thì nên cùng anh ấy vui vẻ yêu đương, chuyện khác để tớ lo."
“Tớ quá vô dụng.” Tô Nhan ôm tôi bắt đầu khóc.
Tôi trò chuyện với cô ấy một lúc, lại an ủi cô ấy: "Đừng lo lắng, tớ sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề này!"
Chờ tới khi Tô Nhan cảm thấy tốt hơn tôi mới đi xuống lầu.
Người nào đó ngồi trong xe với khuôn mặt u ám, hạ kính xuống nhìn tôi.
"Tô Nhan quan trọng hay là anh quan trọng?" Anh ấy dùng một đôi mắt đẹp nhìn tôi, ngữ khí có chút cố chấp.
“Đoán xem.” Tôi dựa vào cửa sổ xe, nắm lấy cổ áo anh ta.
Anh ấy rất tự nhiên lại gần, sau đó hôn tôi.
Tần Chiêu Nghiệp lại kéo tôi vào trong xe, ôm tôi, rồi như chiếc cún con hôn tới hôn lui.
Cổ tôi bị anh gặm mấy cái, tôi nắm tóc anh.
“Nói chính sự nào!” Tôi gõ vào trán anh.
Một lúc sau, anh có chút miễn cưỡng nói: "Chuyện nhà cung ứng anh có thể lo, nhưng bà nội muốn anh tiếp tục đi du học, đây là điều kiện trao đổi, em thấy thế nào?"
Tôi cắn tai anh một cái sau đó nói một câu.
Tần Chiêu Nghiệp như bị ong đốt, nổi giận đùng đùng nói: "Loại chuyện này mà cũng có thể mang ra trao đổi? Lâm Sam, em muốn chọc anh tức chết mới vừa lòng có đúng không? Lúc trước nhìn thấy Tần gia tới đón anh, em lập tức không chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ. Hiện tại bởi vì sự tình của Tô gia, em muốn anh hỗ trợ lại quay về tìm anh. Em dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy chứ!"
“Em ỷ vào anh yêu em.” Tôi ghé trán vào trán anh, thấy ánh mắt anh đột nhiên nhu hòa, tôi không nhịn được bật cười, “Tần Chiêu Nghiệp, anh thật dễ dỗ dành.”
Anh mím môi không phục lại hôn tôi vài cái mới coi như bỏ qua.
Tôi kéo cúc áo anh, xem ra anh là từ một buổi tiệc chạy đến.
Đồng hồ bạc triệu thản nhiên vứt sang một bên, với vẻ ngoài lười biếng sang chảnh như vậy, ai nghĩ anh đã từng phải chịu nhiều thiệt thòi.
Chậc chậc, Tần Chiêu Nghiệp, anh ấy thực sự được sinh ra để làm một thiếu gia.
“Mặc áo sơ mi trông đẹp đấy.” Tôi chạm vào yết hầu của anh ấy, nhỏ giọng khen một câu.
Anh ta không thèm nói lời nào, tôi giả vờ muốn đi, liếc anh ta một cái: "Không muốn thì em đi đây."
Yết hầu của Tần Chiêu Nghiệp lăn xuống, lúc sau anh ấy mới trả lời, "Muốn!"
Bình luận truyện