Thiên Kim Tưởng Môn

Chương 8: Ta yêu cầu không cao



Editor: trang bubble ^^  

Nghe được sắp xếp hôn sự cho mình, lúc này Tưởng Hoa Hoành thật sự không từ chối, sáng sớm ngẩn người ở phòng nghỉ ngơi phía sau phòng luyện võ, sau đó tiếp đón mấy huynh đệ cũng tới, nhìn bọn hắn một cái nói: "Mắt thấy bọn Huyền Ca nhi cũng lớn như vậy, cả ngày gọi Tam thúc Tam thúc, ta cũng động lòng, muốn thành thân sinh con. Thế nhưng cô nương đã gặp mấy năm qua, không phải ra vẻ gượng ép, chính là nghiêm mặt, nhìn không thú vị. Nhìn tới nhìn lui, lại không có một ai so được với đại tẩu và nhị tẩu, bảo làm sao ta đồng ý? Lúc này tổ mẫu bệnh thành ra như vậy, lại để hoàn thành tâm nguyện của bà. Hiện nay cũng không dám yêu cầu cô nương gia vừa lòng hợp ý, chỉ hy vọng nương mắt sáng, chọn một cô nương có mấy phần giống đại tẩu hoặc là nhị tẩu cho ta thì thôi." Tưởng Hoa Hoành nói xong, bóp cổ tay thở dài, nghĩ tới mình thủ thân như ngọc đến ba mươi mốt tuổi, chỉ muốn chờ đợi một phu nhân xuất hiện, ai biết hôm nay vẫn là phải cưới mù gả câm, còn không biết lão nương chọn một cô nương gia dạng gì cho mình!

Nghe được lời Tưởng Hoa Hoành nói, lão Tứ Tưởng Hoa Ký khoanh tay trước ngực, liếc ngang nhìn hắn nói: "Số tuổi ngươi cũng ngoài ba chữ rồi, còn chọn cái gì chứ? Có cô nương đồng ý gả cho ngươi, ngươi nên cười trộm rồi."

"Lão Tứ, ngươi coi thường sức hấp dẫn của Tam ca rồi." Tưởng Hoa Hoành tay phải nâng cằm lên, tay trái đỡ cùi chỏ tay phải lên, mắt đặt ở trên mặt Tưởng Hoa Ký, làm một bộ dạng thâm tình ngóng nhìn, từ từ thở dài nói: "Ta là không gặp được cô nương ngưỡng mộ trong lòng, nếu gặp được, dựa vào ta đây luyện bắn tên luyện ra được ánh mắt sâu thẳm, nhất định có thể mê đảo nàng tại chỗ. Hiện nay thì không cần ta đi chọn, lão nương sắp xếp cho là được. Đáng tiếc, ánh mắt mê người của ta lại không phải sử dụng đến."

"Ngươi cứ nổ đi, dù sao khoác lác lại không cần tiền vốn." Tưởng Hoa Ký bị ánh mắt của Tưởng Hoa Hoành làm cho cả người lạnh đến buồn nôn, đưa tay ngăn tầm mắt của hắn lại, bất đắc dĩ nói: "Chỉ ánh mắt này của ngươi, con gái người ta vừa thấy nhất định sẽ té xỉu, không phải là bị ngươi mê choáng váng, là bị ghê tởm choáng váng. Ta nói Tam ca, ngươi không thể xem ánh mắt si mê cung tên làm thành ánh mắt mê người!" 

"Cùng là nhìn yêu quý và lại chuyên chú, có gì khác biệt?" Tưởng Hoa Hoành đẩy tay Tưởng Hoa Ký ra, không giả bộ thâm tình, trực tiếp trừng Tưởng Hoa Ký một cái, hừ hừ nói: "Ta nghe đựơc tiếng gió, nói lần này không chỉ muốn chọn một mối hôn sự cho ta, ba người các ngươi cũng sẽ cùng chọn, không dễ dàng tha thứ các ngươi từ chối tiếp nữa."

Phủ tướng quân không quen cưới vợ bé, chỉ cưới một vị chánh thê, ở trên ứng cử viên thê thất, thì không đơn thuần là coi trọng dòng dõi, còn phải xem có thân thể khỏe mạnh, tương tự thế hệ mẹ có biết sinh dưỡng lắm hay không. Vừa hy vọng nếu là thê tử mà các con mình chọn trúng, ở dưới vợ chồng ân ái, con cháu tự nhiên nhiều. Vì việc này, Tưởng Trấn và Thượng Tiệp thật sự không mạnh mẽ sắp xếp hôn sự cho đám người Tưởng Hoa Hoành. Chỉ là hiện nay tình huống khác biệt, một là vì  hoàn thành tâm nguyện của Tưởng lão phu nhân, thứ hai số tuổi đám người Tưởng Hoa Hoành thật sự không thể kéo dài nữa, không thể không mạnh mẽ sắp xếp.

Đám người Tưởng Hoa Ký tự nhiên cũng nghe được tiếng gió, nói rằng lúc này hôn sự bốn huynh đệ muốn cùng nhau làm, lúc này mới vội vã chạy tới gặp Tưởng Hoa Hoành, muốn bàn bạc một chút, bởi vì thấy được bản thân Tưởng Hoa Hoành cũng bó tay hết cách, chuẩn bị tiếp nhận lão nương sắp xếp, không khỏi than thở: "Tam ca, tuổi ngươi hơn ba chữ, tự nhiên không thể kéo dài nữa. Đáng thương ta còn nhỏ đấy, lại phải bị lôi xuống nước, cũng phải bị cứng rắn nhét một cô nương qua cửa, vậy có thể làm sao cho phải?"

"Ngươi còn nhỏ?" Tưởng Hoa Hoành vừa nghe lời Tưởng Hoa Ký nói, quan sát hắn một lần, không khỏi lắc đầu, "Lão Tứ, năm nay ngươi cũng hai mươi chín rồi, sao nhắc tới hôn sự, giọng điệu ngươi giống như mình mới chín tuổi vậy? Đây thật sự không thể chấp nhận được. Ngươi không cần nhìn ta, chính ta cũng thỏa hiệp rồi, không để ý tới các ngươi."

"Tam ca Tứ ca, số tuổi các ngươi xác định không thể kéo dài nữa, đáng thương là ta và lão Lục." Lúc này vẻ mặt lão Ngũ Tưởng Hoa Tằng đau khổ nói: "Ta hai mươi bảy tuổi, lão Lục hai mươi sáu tuổi, vốn đang có thể kéo dài mấy năm nữa, bởi vì các ngươi không thành thân, lần này bị buộc nghị hôn, lại liên lụy chúng ta cùng nhau xuống nước." 

"Ngũ Ca nói đúng lắm." Lần này nếu bàn về hôn sự, buồn bực nhất cũng là Tưởng Hoa Cái, bản thân là Lão Yêu ôi là Lão Yêu, lại bị buộc cùng nhau nghị hôn với các ca ca. Trong thời gian ép sát như vậy muốn tìm bốn vị cô nương qua cửa, dĩ nhiên là trước tiên chọn tốt cho Tam ca, theo thứ tự Tứ ca, sau đó Ngũ Ca, nữa là mình. Đến phiên chọn cô nương cho mình thì dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, nhất định là người mấy vị ca ca chọn còn dư lại. Không được, ta không thể ngồi chờ chết, có lẽ tự động ra trận, thay vì chờ các ca ca chọn hết còn dư lại cho ta, còn không bằng tự mình lên đường, đi trước xác định một người.

Ở trong mấy huynh đệ, Tưởng Hoa Cái là một người tâm nhãn linh hoạt nhất, lúc này thấy phía mấy ca ca không nhờ vả được, đã suy nghĩ ra: lão nương không chỉ để cho người ta ra bốn phía hỏi thăm tình huống các cô nương gia trong phủ, sáng mai còn muốn bày tiệc mời phu nhân và cô nương mấy nhà trong phủ qua phủ, cân nhắc các cô nương mời qua phủ, cũng là lão nương đã sớm chọn trúng, đến lúc đó tự nhiên để cho mấy người mình len lén ngắm trộm một cái làm xác định cuối cùng. Chỉ là nếu lão nương chọn trúng, vậy tướng mạo nhân phẩm tự nhiên xấp xỉ, vấn đề là, chúng ta muốn là một cô nương tính tình tương hợp!

Nhìn một chút đại ca và đại tẩu, mặc dù kém mười tuổi, hôm nay còn ân ái như vậy. Lại nhìn một chút nhị ca và nhị tẩu, thêm mỡ trong mật biết bao. Bọn họ như vậy, toàn bộ bởi vì tính tình hợp nhau. Nếu cưới một người không hợp nhau, tuy là tướng mạo hệt thiên tiên, cũng là uất nghẹn. Có điều tính tình hợp nhau, cũng không phải chỉ dựa vào một cái ngắm là chuẩn. Còn phải trò chuyện một chút, nhìn một chút lời nói cử chỉ của đối phương mới có một bài bản. Nếu như tỷ võ đánh nhau ra chiến trường, mấy người chúng ta đã từng sợ ai? Nhưng mà chuyện trò chuyện với cô nương này, lại......

Nơi này bọn họ đang khổ não, lại nghe ngoài cửa âm thanh giòn giã của Tưởng Bạch nói: "Tam thúc, các ngươi có ở bên trong không? Chúng ta vào đây!"

Tưởng Hoa Hoành cho là bọn họ là tới thỉnh giáo võ nghệ, nghĩ tới hôm nay cũng không còn tâm tư dạy bọn họ, tùy tiện góp ý mấy chiêu, để cho bọn họ tự mình đi ăn chiêu thì thôi. Lúc này cất giọng nói: "Vào đi!"

Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, Tưởng Huyền Tưởng Bạch Tưởng Thanh, còn có Cố Chính Ba và Thẩm Thiên Đồng, cùng nhau đẩy cửa đi vào, trang@d#d#l#q#d@bubble khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất nghiêm túc, hình như là tới thương lượng việc lớn.

Thấy năm vị nhóc con lập tức đi vào, Tưởng Hoa Hoành có chút nhức đầu, nhìn Tưởng Hoa Cái một chút nói: "Ngươi dẫn bọn họ đi ra ngoài là được. Không ai ở bên cạnh giám thị, bọn họ cũng không chuyên tâm học."

Tưởng Bạch yếu ớt giơ tay nói: "Tam thúc, chúng ta là tới giúp các ngươi."

Lúc này Tưởng Hoa Hoành cầm ly lên uống một hớp nước, nghe được lời Tưởng Bạch nói, nước trong miệng thiếu chút nữa phun ra ngoài, để ly xuống nói: "Mấy nhóc con các con muốn giúp chúng ta? Giúp cái gì?" 

"Thúc thúc không phải muốn tìm thẩm thẩm sao? Ngộ nhỡ tìm thẩm thẩm không tốt, tâm tình thúc thúc sẽ không tốt, tâm tình luôn không tốt, lúc dạy võ nghệ cho chúng ta tự nhiên qua loa. Chúng ta thương lượng một chút, cảm thấy phải làm hết sức giúp đỡ thúc thúc tìm được thẩm thẩm tốt." Tưởng Bạch nói, ngón tay út trắng noãn chỉ Thẩm Thiên Đồng một cái nói: "Ngươi đến nói một chút!" 

Từ lúc lần trước sau khi Thẩm Thiên Đồng đánh nhau với Tưởng Bạch, Thẩm phủ mời một võ sư cao minh khác lặng lẽ dạy hắn võ nghệ, hắn đi theo Cố Thu Ba đến tướng quân phủ, cũng không phải đặc biệt để tâm theo học võ. Bởi vì thấy đám người Tưởng Hoa Hoành đối đãi hắn cũng như đối đãi với con em phủ khác, cũng không bởi vì hắn là người Thẩm gia mà có sự khác biệt, vụng trộm thở phào một cái. Nhưng dù sao hắn cũng là thiếu niên, mặc dù còn có ngăn cách đối với Tưởng Bạch, mỗi lần đến tướng quân phủ, mọi người cãi nhau ầm ĩ, chuyện lúc trước cũng đã tạm thời bỏ qua một bên.

Lần này nghe được Tưởng phủ nghị hôn cho đám người Tưởng Hoa Hoành, Tưởng Bạch Tưởng Huyền la hét muốn giúp đỡ tìm một thẩm thẩm tốt, phương pháp cụ thể làm sao tìm được, lại không có chương trình riêng, không khỏi âm thầm lắc đầu. Ngược lại Cố Thu Ba mắt tinh, thấy được hắn lắc đầu, nhất thời kéo qua nói: "Đồng ca, có phải ngươi có biện pháp hay không? Có biện pháp nói ra đi mà!"

"Chúng ta muốn giúp đỡ sư bá tìm sư nương, cũng phải hỏi qua các sư bá thích dạng cô nương gì trước, mới tiện làm việc. Chúng ta nhìn tốt, sư bá chưa chắc thích."

Nghe được lời Thẩm Thiên Đồng nói, Tưởng Huyền thoáng cái la hét ầm ĩ nói: "Việc này dễ, trực tiếp đi hỏi các thúc thúc thích dạng cô nương gì là được rồi."

"Thích dạng cô nương gì?" Đám người Tưởng Hoa Hoành nghe được các vị trẻ con muốn hỏi, nhất thời hai mặt nhìn nhau, cái vấn đề này thật đúng là chưa từng nghĩ tới rồi đấy.

Thẩm Thiên Đồng nhắc nhở: "Nói ví dụ, thích cao hay là thấp, mập hay là gầy? Lại nói ví dụ, thích dịu dàng hay là ngay thẳng?"

Tưởng Hoa Hoành nhìn Thẩm Thiên Đồng một chút, thấy hắn đã là tiểu thiếu niên mười tuổi tác phong nhanh nhẹn, tướng mạo thừa kế vẻ tuấn tú của thanh niên Thẩm gia kia, lúc này thẳng thắn mà nói, giả trang thành một bộ dạng tiểu đại nhân, nhất thời bật cười nói: "Chuyện của người lớn, những thằng oắt con như các ngươi cũng đừng quan tâm, cố gắng luyện võ đi!"

Tưởng Bạch thấy được Tưởng Hoa Hoành quả nhiên không để những thằng oắt con như bọn họ ở trong mắt, mắt nhanh như chớp chuyển động lòng vòng, chen đi tới trước, cúi ở bên tai Tưởng Hoa Hoành nói: "Tam thúc, chính là bởi vì chúng ta là trẻ con, mới tiện tuỳ cơ ứng biến. Nương ta kể, trẻ con chúng ta nói gì, nhiều nhất người ta nói một tiếng đồng ngôn vô kị, lại sẽ không đắc tội với người. Sáng mai trong phủ làm gia yến, trẻ con chúng ta là dễ dàng chui tới chui lui dò thăm tin tức nhất, còn có thể chuyển lời cho thúc thúc. Thúc thúc cùng cấu kết với những thằng oắt con như chúng ta, bảo đảm có thể tìm được thẩm thẩm hợp tâm ý. Yên tâm, chúng ta sẽ phát một quân thề, nhất định sẽ không khiến các thúc thúc mất mặt."

Để đám nhóc con kia đánh sâu tin tức, chuyển lời, ngược lại đúng là chủ ý tốt, Tưởng Hoa Hoành có chút động lòng. Nhìn quanh năm vị nhóc con tiến vào, lớn có Thẩm Thiên Đồng mười tuổi, đã sớm hiểu chuyện, tự nhiên hiểu được đúng mực, sẽ không nói lung tung. Tưởng Bạch cũng đã tám tuổi, bình thường là cơ trí nhất, để cho nàng thám thính tin tức, cũng là ứng cử viên có một không hai.

Tưởng Hoa Cái cũng cảm thấy sáng mai để bọn Tưởng Bạch hỏi thăm một chút tin tức tương đối an toàn, lúc này lão nương đã quyết tâm định ra hôn sự cho mình và mấy vị ca ca, không được phép từ chối. Để mấy vị nhóc con dò thăm một chút tính tình cô nương nhà người ta, tóm lại tốt hơn so với không biết gì cả. Huống chi đám nhóc con kia không thể so với lão nương nóng lòng cưới vợ, nói chuyện khách quan hơn, cô nương nhà người ta tốt xấu, bọn họ tự nhiên nói thẳng thừng, sẽ không chỉ lấy tốt nói, không tốt thì không nói. Nghĩ đến đây, hắn hắng giọng nói: "Tam ca, để bọn Tiểu Bạch giúp một chút mấu chốt ngược lại là chủ ý không tệ."

"Khụ, ta yêu cầu không cao đối với cô nương gia, trước tiên ta nói một chút là được." Ở trong mấy huynh đệ, Tưởng Hoa Tằng là một người thật thà nhất, tâm nhãn tương đối thẳng, nghe được mấy vị nhóc con hỏi thăm thích loại hình cô nương gì, suy nghĩ một chút, lúc này nói: "Vóc dáng à, phải cao tới lỗ tai ta như vậy. Dáng vẻ không mập không ốm tốt nhất. Tóc phải đen như mực, da phải trắng. Mắt lớn hơn, phải sáng. Cười lên tốt nhất có lúm đồng tiền. Tính tình phải hoàn toàn hòa thuận, không nóng không lạnh, nên dịu dàng thì dịu dàng, nên kiên cường thì kiên cường. Thưởng thức phải......"

Cái này gọi là yêu cầu không cao à? Đám người Tưởng Bạch tuổi tuy nhỏ, lúc này cũng nghe đến há to miệng, không trách được bọn họ không lấy được lão bà đấy, thì ra là mấu chốt ở chỗ này.

Bởi vì bọn trẻ nhiệt tình hỏi thăm, một vòng xuống, kết quả đi ra là: Tưởng Hoa Hoành muốn tìm một cô nương trong bụng học chút thi thư, biết văn biết lễ. Tưởng Hoa Ký muốn tìm một cô nương nói thẳng thoải mái, thân thể cường tráng. Tưởng Hoa Cái muốn tìm một cô nương dịu dàng săn sóc, tính tình hợp nhau. Về phần Tưởng Hoa Tằng, mọi người cảm thấy cô nương hắn muốn tìm có thể còn chưa ra đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện