Thiên La Địa Võng

Chương 23



Từ ngày kia trở về sau, Đàm Lăng Việt thường xuyên nhận được điện thoại không biết của ai, mỗi một lần y luôn cố ý tránh Tần Lam Gia. Vốn cho có thể là bạn gái của y…, Tần Lam Gia biết điều tự động tránh ra. Chính là thời gian dài, hắn lại có chút nghi ngờ.

Đàm Lăng Việt là hạng người gì hắn biết rõ, cho dù y có rất nhiều chuyện gạt mình, chính là chuyện bạn gái này cũng không cần thiết giấu giếm. Cho dù có nhiều lời tư mật không muốn người khác nghe được, cũng không cần phải lúc thấy hắn ở gần liền như gặp phải đại địch giống nhau. Huống chi hắn cảm thấy Đàm Lăng Việt nam nhân này khoa trương kiêu ngạo này sẽ không sợ người khác nghe được lời ngon tiếng ngọt của mình cùng tình nhân.

Hôm nay từ trường học trở về chỗ ở, Tần Lam Gia mở cửa đã bị tình cảnh bận rộn chen chúc trước mắt cả kinh.

“Cẩn thận một chút, máy điều hòa để ở phòng ngủ, tủ lạnh mang vào trong phòng bếp đi, TV trước tháo khỏi thùng, cuối cùng để đó đi. ” Đàm Lăng Việt đang chỉ huy các công nhân vội vội vàng vàng, Tần Lam Gia đi xuyên qua cái rương nhỏ trên đất tới bên cạnh y, nghi ngờ nhíu mày: “Lăng Việt, cậu làm cái gì vậy?”

“Gia Gia, cậu đã về rồi. ” Đàm Lăng Việt hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười thật tươi, một tay nắm bờ vai hắn, chỉ vào trong phòng khách nói: “Phòng này thiết bị điện quá cũ rồi, đều dùng không tốt, kia cái điều hòa cũng không lạnh, mùa hè đến khó mà tiếp thu. Tớ vốn là chỉ muốn đổi lại điều hòa, thuận tiện đem những món này toàn bộ đổi.”

“Đây là chuyện thuận tiện sao?” Tần Lam Gia trách cứ, nhãn hiệu trên cái thùng tất cả đều là hàng hiệu, một phòng thiết bị điện này khẳng định cần không ít tiền.

“Cậu không phải là ở trên người không có đồng nào ư, cậu ở đâu có nhiều tiền mua những món này như vậy a. ” Tần Lam Gia không khỏi nghiêm túc.

“Cậu này nữ quản gia. ” Đàm Lăng Việt chà chóp mũi hắn, cười nói, “Cậu không cần lo lắng, dù sao tớ nuôi cậu vẫn dư sức. Tớ nghĩ tới chúng ta phải ở chỗ này thời gian dài, bố trí thoải mái một chút cũng đáng chứ sao. Hôm nào tớ còn muốn đem phòng bếp sửa một chút, cho cậu tự mình thiết kế —— “

“Tớ không có nói giỡn với cậu. ” Tần Lam Gia hơi giận nói

Đàm Lăng Việt tựa hồ ngoài ý muốn Tần Lam Gia thật sự đối với y tức giận, gãi gãi đầu, lại nhìn về các công nhân ở trong phòng đang bận việc, ngắt lòng bàn tay Tần Lam Gia nói: “Gia Gia, không có thương lượng với cậu là tớ không tốt. Bất quá chờ bọn họ đi chúng ta lại nói được không.”

Tần Lam Gia cũng không tính toán ở trước mặt người xa lạ cùng Đàm Lăng Việt gây lộn, chẳng qua là quay đầu nhìn bao thùng trên đất, nhìn chằm chằm Đàm Lăng Việt nói: “Tiền đã giao chưa? Có thể trả lại không?”

Đàm Lăng Việt vẻ mặt đau khổ nói: “Dĩ nhiên đã giao, hàng cũng đã mở ra rồi, không thể trả.”

Tần Lam Gia hất tay của y ra, hầm hừ đi về nơi duy nhất không có ai nằm. Đàm Lăng Việt nghĩ theo sau, lại bị cánh cửa đóng sầm chắn bên ngoài.

“Quý khách, các anh muốn trả hàng? ” một người công nhân khiêng dây thang đi qua Đàm Lăng Việt, tò mò nhìn cửa phòng đóng chặt cùng vẻ mặt ủ rũ Đàm Lăng Việt một chút, hảo tâm mở miệng nói, “Nhân lúc hiện tại cũng chưa có lắp đặt, nếu có trả hàng mời nói sớm một chút để quyết định, tổn thất sẽ không quá lớn.”

Đàm Lăng Việt tàn bạo trừng mắt liếc một cái: “Ai nói với anh trả hàng?! Làm cho tốt, nói nhiều nữa đừng nói sao tôi mắng anh!”

Công nhân hảo tâm bị con lừa đá không giải thích được gãi gãi đầu, không dám nói thêm nữa, khiêng cái thang tiếp tục làm việc để sống đi.

Thanh âm huyên náo ầm ĩ kéo dài đến hơn bảy giờ tối mới dừng lại, Tần Lam Gia mở cửa phòng thăm dò nhìn phía ngoài một chút, Đàm Lăng Việt ngồi ở phòng khách trên ghế sô pha, hướng về phía hắn giơ giơ cái ly trong tay cười nói: “Không có ai nữa, ra đi. Lại đây.”

Tần Lam Gia đang chuẩn bị cùng y hảo hảo nói, sắc mặt trầm xuống đi tới.

Đàm Lăng Việt vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Qua đây ngồi.”

Tần Lam Gia không muốn tại lúc này còn bị y dây thần kinh thô thân mật mập mờ nhiễu loạn ý nghĩ, liền ngồi cách xa y.

Đàm Lăng Việt lại chính mình sáp vào, vẻ mặt không nghiêm túc cười, vịn bả vai Tần Lam Gia cười nói: “Gia Gia, tớ cũng là vì căn nhà nhỏ của chúng ta thoải mái một chút, cậu chẳng lẽ không vui sao.”

“Có thích hay không khoan hãy nói, Lăng Việt, cậu rốt cuộc lấy đâu ra nhiều tiền mua đồ như vậy?” Tần Lam Gia thở dài nói, “Lúc cậu đến trên người không có đồng nào, những ngày qua cũng không thấy cậu đi tìm việc làm. Cho dù tìm được việc, cũng không thể có thời gian ngắn mà kiếm tiền nhiều tiền như vậy, trừ phi cậu đã làm chuyện gì không hợp pháp. Cậu trung thực nói, tiền của cậu rốt cuộc ở đâu ra.”

Đàm Lăng Việt không có trả lời ngay, chỉ là nhìn ánh mắt Tần Lam Gia, khóe mắt đến lông mày đều là nụ cười thản nhiên, tựa hồ so sánh với lúc bình thường làm cho người ta xem không hiểu thâm ý.

Tần Lam Gia bị y nhìn vậy đáy lòng sợ hãi, nhìn chằm chằm y nói: “Nói chuyện với cậu nha, không được có ý đồ lừa dối vượt qua kiểm tra.”

“Gia Gia cậu cùng khi còn bé một chút cũng không có thay đổi, thật tốt. ” Đàm Lăng Việt lại đáp một đằng một nẻo.

“Cái gì nha, không nên làm chuyện phạm pháp, người bình thường ai cũng biết. Cậu mau đàng hoàng khai thật cho tớ, không được cố ý tránh né.”

“Có người nào nói loại chuyện đó. Tớ nói cậu vẫn đối với tớ quản từ đầu quản đến chân, từ nhỏ đến lớn cũng không có thay đổi. ” Đàm Lăng Việt duỗi ngón tay ra, Tần Lam Gia sớm một bước lấy tay bảo vệ mũi.

“Cậu đừng nói gì không đâu. Tớ hỏi cậu, tiền của cậu rốt cuộc làm sao có. ” Tần Lam Gia một bước ép hỏi không tha. Hắn cũng không phải là người gây sự, chẳng qua là đối mặt với Đàm Lăng Việt, tựa hồ liền biến thành người có tính cách làm người ta chán ghét như vậy. Đối với  Đàm Lăng Việt lo lắng và ân cần thủy chung chiếm thế thượng phong, hắn không có cách nào làm một người bạn tốt “rộng lượng tha thứ”. Nếu có một ngày Đàm Lăng Việt bởi vì … nguyên nhân này mà chán ghét hắn, hắn cũng chỉ có thể thấy mình thật đáng buồn.

“Cậu thật không cần lo lắng. ” Đàm Lăng Việt giang hai cánh tay ngửa đầu tựa vào trên ghế sô pha, “Ba tớ có tiền như vậy, ông ta trong kẽ răng lấy ra một chút cho tớ làm tiền tiêu vặt, là đủ cho tớ mua một thùng xe những thứ này.”

“Có phải cậu quên mất, cậu rõ ràng đã nói với tớ, trong nhà của cậu xảy ra chuyện, cậu chỉ có thể tự mình trở về nước. Cậu ngay cả điện thoại thẻ tín dụng cũng không dám đem, cậu muốn tớ tin tưởng ba cậu bây giờ còn cho cậu tiền xài vặt? ” Tần Lam Gia có chút thương tâm nói, “Lăng Việt, cậu và lời nói với tớ rốt cuộc có câu nào là sự thật? Hay là cậu cảm thấy tớ căn bản không đáng được tín nhiệm, không đáng giá để cậu nói thật với tớ.”

Đàm Lăng Việt trầm mặc lại, tay để trên ghế sô pha thu trở lại, khoanh trước mặt.

Tần Lam Gia chờ giây lát, lại đợi không được y trả lời, ngay cả những lời mình tức giận…, y cũng không có phản ứng.

“Cậu không muốn cùng tớ nói, tớ vậy không có tư cách để hỏi. ” Tần Lam Gia cúi đầu nhìn ngón tay của mình, “Quên đi, cậu không nói cho tớ cũng không sao, sau này tớ sẽ không xen vào nữa.”

Mới vừa đứng dậy, tay lại bị giựt mạnh, lực đạo kia làm cho hắn đau.

“Cậu đương nhiên có tư cách hỏi tớ, có tư cách quản tớ, cậu so sánh với bất luận kẻ nào đều là có tư cách! ” thanh âm Đàm Lăng Việt từ phía sau truyền đến. Tần Lam Gia bị một cỗ lực mạnh kéo về phía sau, một cánh tay ôm thật chặt để ngang trước ngực của hắn, tai nghe được âm thanh có chút sợ hãi thậm chí còn ủy khuất, “Gia Gia, cậu đừng nói không bao giờ … quản chuyện của tớ nữa.”

Tần Lam Gia có chút kinh ngạc chỉ một câu nói tùy ý mình thất vọng thế nhưng để cho Đàm Lăng Việt để ý như vậy. Chính là nói dối hết lần này đến lần khác chính là y, gạt mình cũng là y, tự tiện biến mất nhiều năm lại sợ mình mặc kệ y. Không biết đáy lòng Đàm Lăng Việt rốt cuộc nghĩ như thế nào, Tần Lam Gia chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.

Đàm Lăng Việt cường ngạnh đem mặt Tần Lam Gia xoay người về phía mình, hít một hơi nói: “Được rồi, tớ đem hết thảy đều nói cho cậu biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện