Thiên La Địa Võng

Chương 28



Buổi tối khi về đến nhà, từ trước đến giờ thời gian này Đàm Lăng Việt luôn ở nhà hôm nay lại không. Tần Lam Gia lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút hay là nhắn tin, hỏi y có về hay ăn cơm tối hay không.

Đàm Lăng Việt rất nhanh trả lời tin nhắn, ngoài dự kiến Tần Lam Gia, y sẽ về, liền vui vẻ chuẩn bị đồ ăn.

Dĩ nhiên cùng trở về còn có cô gái kia, đây cũng là chuyện nằm trong dự kiến Tần Lam Gia, hoàn hảo làm nhiều món ăn.

Tần Lam Gia nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của cô nhỏ, có chút lúng túng không biết nên chào hỏi như thế nào. Thật đến bây giờ hắn còn không biết tên cô ta, Đàm Lăng Việt cũng không tính giới thiệu.

“Đã nói là đi nhà hàng xoay ăn tối, sao lại đột nhiên muốn về… ” cô gái nhìn Đàm Lăng Việt oán giận.

“Gia Gia gửi tin cho anh. ” Đàm Lăng Việt cầm quả táo trên mâm đựng trái cây trên bàn gặm một cái, cười nhìn Tần Lam Gia, “Rồi nói, em cho rằng anh là người giàu có a, cái nơi đó anh mời không nổi.”

“Em mời cũng được mà.” cô gái không phục kêu lên, “Em cũng không phải là loại con gái đòi con trai trả…, anh lại không biết em sao, anh căn bản là lấy cớ.”

Cô gái suy nghĩ một chút lại nói: “Rồi hãy nói, anh nghĩ kiếm tiền không dễ dàng, anh nói văn kiện trong công ty bác trai biết bao nhiêu người muốn mua đâu. Ba em là một trong số khách hàng đó, em đều giúp anh đi con đường tốt nhất rồi, sao anh  lại không muốn làm tiếp?”

Đàm Lăng Việt hơi khẩn trương nhìn Tần Lam Gia mấy lần, lớn tiếng nói: “Loại chuyện đó đừng nhắc nữa, anh nói rồi anh sẽ không làm nữa, Gia Gia không thích, có đúng hay không Gia Gia.”

“Gia Gia cái này Gia Gia cái kia, anh ta là mẹ anh hay ba anh? ” Cô gái mở to mắt không nhịn được cả giận nói, “Em sao lại không biết anh nghe lời như đứa con ngoan vậy!”

Tần Lam Gia thấy không khí không ổn, xem ra Đàm Lăng Việt bán rẻ những thứ cơ mật kia lại thông qua cô gái thoạt nhìn tuổi còn trẻ thiên chân vô tà này, vội vàng xen vào nói: “Hai người không cần ầm ĩ. Tôi là thấy những việc kia phạm pháp, mới khuyên Lăng Việt không cần làm. Lăng Việt không phải là nghe lời của tôi, y tự phân biệt được đúng sai…”

Hai đạo ánh mắt tràn đầy địch ý không chút nào che dấu đột nhiên nhìn sang, Tần Lam Gia không khỏi im miệng không lên tiếng, không biết nên khuyên tiếp như thế nào.

“Cơm này tôi ăn không vô, đi trước! ” cô gái hầm hầm quăng một câu, cầm lấy ví da không quay đầu lại mà thẳng bước đi.

“Amy, em không cần tùy hứng như vậy có được hay không! ” Đàm Lăng Việt phiền não kêu mấy tiếng, cũng không có ý tứ ra ngoài đuổi theo.

Cửa chính loảng xoảng đóng sầm, âm thanh giày cao gót đạp trên sàn nhà nhanh chóng đi xa, tiếng bước chân vội vàng có thể nghe ra chủ nhân tức giận.

Tần Lam Gia nhìn cửa chính đi vài bước, lại quay đầu lại, cau mày nhìn Đàm Lăng Việt: “Lăng Việt, cậu không đuổi theo à.”

“Không cần lo cô ấy. ” Đàm Lăng Việt không vui nói, hướng bên cạnh bàn ngồi xuống, giống như bình thường nhìn về phía Tần Lam Gia kêu, “Gia Gia, chúng ta ăn cơm đi, tớ mau chết đói rồi.”

Tần Lam Gia đem cơm xới ra, Đàm Lăng Việt nhìn món ăn đủ sắc hương đầy bàn, vui vẻ phủi tay, nhường Tần Lam Gia nhanh chóng ngồi xuống, lại đưa đũa cho Tần Lam Gia, mới lang thôn hổ yết ăn, thật là không phải đói tầm thường.

Tần Lam Gia ăn không biết vị gạt gạt hạt cơm trong chén, nhìn Đàm Lăng Việt bộ dạng không có chút nào quan tâm, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi phen cãi vả kia, hắn lại như cũ cảm thấy có chút lo lắng.

“Lăng Việt, cậu hay là cái kia… gọi điện thoại cho Amy tiểu thư đi. ” Tần Lam Gia nói, “Nàng thật rất tức giận.”

“Tức giận càng tốt, tớ lại không làm gì nàng. Đều đi theo cả ngày rồi, cô ta lại muốn thế nào. ” Đàm Lăng Việt không thèm quan tâm nói, “Rồi nói tức giận bất quá một đêm, ngày mai là xong, không cần phải để ý đến.”

“Như vậy được không, để bạn gái mình khó chịu… ” Tần Lam Gia khuyên nhủ. Hắn cũng không rõ mình là thật lòng khuyên giải Đàm Lăng Việt hay chỉ là dối trá biểu diễn, hắn chỉ biết là y vừa nói như vậy hắn cũng vui vẻ, nhưng không cách nào ngăn cản mình tiếp tục sắm vai ‘Bạn tốt’, “Cô ấy rất thích cậu đi… Cậu cũng đừng quá tùy hứng a Lăng Việt, tình cảm là chuyện hai người …”

“Cậu đang nói cái gì vậy?” Đàm Lăng Việt vẻ mặt dở khóc dở cười, “Cái gì yêu hay không yêu, cậu nghĩ rằng chúng tớ là quan hệ gì?”

“Chẳng lẽ nàng không là bạn gái của cậu?” Tần Lam Gia ngẩn người nói.

“Quá đà rồi, cậu nghe ai nói?” Đàm Lăng Việt kêu lên, “Cô ta là con gái của đối thủ Đàm Vĩnh Xương, chúng tớ ở trong một bữa tiệc kinh doanh quen biết. Những văn kiện kia đều dựa vào đường đi của cô ta mà xuất thủ, cho nên mới tương đối quen thuộc mà thôi. Ở đâu ra bạn gái, Gia Gia cậu suy nghĩ nhiều quá.”

Đàm Lăng Việt nhẹ nhàng giải thích làm cho Tần Lam Gia trố mắt hồi lâu, đợi ý thức được đáy lòng mình dâng lên một tia vui sướng và may mắn, Tần Lam Gia mới phục hồi tinh thần lại bình thản nhìn Đàm Lăng Việt, lại vội vàng cúi mặt xuống, ăn một ngụm cơm, thấp giọng nói: “Tớ còn tưởng rằng…”

“Ân? Cậu cho rằng cái gì?” Đàm Lăng Việt vẻ mặt ranh mãnh ghé sát lại.

“Không có gì.” Tần Lam Gia lắc đầu liên tục.

“Không có gì mới là lạ, trung thực khai báo, cậu rốt cuộc nghĩ đi đâu?” Đàm Lăng Việt hắc hắc cười quái dị nhào đầu về phía trước, ôm bả vai Tần Lam Gia, “A —— không trách được, cậu cả ngày hôm nay cũng không có gửi tin nhắn cho tớ, chẳng lẽ là giận tớ cùng ‘Bạn gái’ hẹn hò a?”

“Mới không phải! Hôm nay bận quá mà thôi, điện thoại di động hết pin, tớ cũng quên mở điện thoại… ” Tần Lam Gia có một loại tâm sự bị vạch trần chật vật, vội vàng giải thích.

Đàm Lăng Việt lại không nghe lời giải thích không mạch lạc của hắn, tiếp tục cười quái dị nói: “Cậu cái tên này quá keo kiệt đi, tớ có bạn gái cậu ghen tỵ a.”

“Không phải, tớ không có! ” Tần Lam Gia la to thanh âm mang theo một tia run rẩy, hai mắt trợn tròn nhìn Đàm Lăng Việt, lại vội vàng chuyển tầm mắt, sắc mặt kém đến nỗi làm cho Đàm Lăng Việt sợ hết hồn.

Tần Lam Gia cúi đầu, đáy lòng sợ hãi đã lấn át cả tâm tình.

Chẳng lẽ y biết rồi? Y không chỉ biết mình đối với y có tình cảm, ngay cả những cảm xúc hèn hạ kia cũng để cho Lăng Việt biết rồi?

Y sẽ nhìn mình thế nào? Ngay cả mình cảm thấy thật xấu xí khi ghen tỵ Đàm Lăng Việt yêu cô gái kia, Đàm Lăng Việt sẽ nhìn hắn thế nào? Sẽ cảm thấy hắn ác tâm, hay là cảm thấy hắn hèn hạ đáng xấu hổ?

“Kia cùng lắm thì tớ chờ cậu thành hoa có chủ rồi mới ra tay nha, tuyệt không để cho một mình cậu cô độc, rất nghĩa khí đi… ” Đàm Lăng Việt lại đang nói gì đó, Tần Lam Gia cũng nghe không lọt vào tai.

Bả vai đột nhiên bị ôm lấy khẽ run, thanh âm Đàm Lăng Việt lo lắng vang ở bên tai: “Gia Gia, cậu làm sao vậy? Tớ nói giỡn, cậu đừng giận.”

Ôm cánh tay của mình khắng khít thân mật như vậy, Tần Lam Gia giương mắt lên nhìn Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt lại như càng thêm lo lắng, lấy tay nâng mặt của hắn cẩn thận nhìn hắn, nhíu mày nói: “Cậu sắc mặt thật không tốt, có phải hay không không thoải mái chỗ nào? A? Gia gia, nói cho tớ biết đi, đừng dọa tớ.”

“Tớ… tớ không sao. ” Tần Lam Gia thấp giọng nói, mới biết Đàm Lăng Việt cũng không phải nghĩ mình có ý kia, “Do dạ dày hơi đau một chút…”

Đàm Lăng Việt vừa nghe, vội vàng đem Tần Lam Gia đỡ dậy, để hắn nằm trên ghế sô pha, mình thì chạy đi lấy nước nóng.

Tần Lam Gia nhận lấy ly nước Đàm Lăng Việt đưa tới, Đàm Lăng Việt lại ngồi xuống bên cạnh hắn,  đưa tay lên trên bụng hắn nhẹ nhẹ xoa: “Tớ giúp cậu xoa xoa. Khi còn bé tớ đau dạ dày không biết uống thuốc, cũng xoa như vậy mới được. Tay nghề của tớ rất là tốt đó.” vừa nói vừa nhìn Tần Lam Gia cười cười.

Nhìn ra khuôn mặt tươi cười y mang theo lo lắng, Tần Lam Gia chỉ cảm thấy mũi cay cay. Chính những ôn nhu nhè nhẹ làm cho hắn không cách nào buông tay, Đàm Lăng Việt từng cô độc không chỗ nương tựa làm cho hắn không cách nào không đau, không nhớ.

Tần Lam Gia vùi mặt vào cánh tay của người kia, Đàm Lăng Việt dùng sức nhẹ nhàng ôm hắn. Bàn tay ở dạ dày nhẹ nhẹ xoa, ấm áp lại ôn nhu, làm cho Tần Lam Gia cơ hồ muốn đem tình yêu kia nói ra khỏi miệng, chỉ có thể gắt gao cắn chặt răng nhẫn nại không để lý trí xúc động.

Hắn còn nhớ rõ lời nói ghê tởm yêu nam nhân của Đàm Lăng Việt. Không có gì không bình thường, không hiểu thì sẽ cho rằng nó rất kinh tởm.

Bất cứ lúc nào hễ hắn xúc động muốn nói ra, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt Đàm Lăng Việt nói những lời này lúc đó, tất cả xúc động sẽ toàn bộ bị dập tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện