Thiên La Địa Võng

Chương 34



Đồ Quang sửng sốt một lúc, lại vui vẻ đi vòng ra phía trước, một tay khoác bả vai Đàm Lăng Việt, cười nói: “Thật là không dễ a, lại để cho anh ở chỗ này đụng Tôn Đại Phật cậu đây. Sao rồi? Nghe nói cậu sắp trở lại Mĩ, tìm các huynh đệ đi họp mặt a.”

Đàm Lăng Việt ánh mắt mới từ trên người Tần Lam Gia dời đi, nhìn Đồ Quang trước mặt, kéo kéo khóe miệng nói: “Tôi là một thân chật vật trốn về, cũng không phải là áo gấm về làng, hiện tại họp mặt cái gì. Khi nào huynh đệ phát đạt, thì có cả đống cơ hội tụ tập. Bản thân tôi đúng là có nghe Gia Gia nói đến anh, không phải đang bận rộn thực tập làm cảnh sát à.”

Đồ Quang lui về bên cạnh Tần Lam Gia, dùng cánh tay huých huých bên cạnh giống như có chút cận trọng, cười nói: “Anh bởi vì bị thương, nên đang nghỉ phép.”

“Khó trách được hôm nay có thời gian tìm Gia Gia đi chơi a. ” Đàm Lăng Việt cười nói, lại nhìn về phía Tần Lam Gia.

Tần Lam Gia  mới vừa từ sửng sốt phục hồi tinh thần. Vừa rồi nhìn ánh mắt của Đàm Lăng Việt nhìn mình và Đồ Quang, trong nháy mắt làm hắn cảm thấy trong lòng kinh sợ. Hắn không có nhạy cảm đến mức có thể từ đọc được ý nghĩa đôi mắt của người khác, chỉ là dường như y đang tra xét, phê bình gì đó, tầm mắt đó làm hắn luống cuống chân tay.

Dù sao hiện tại Đàm Lăng Việt cùng thường ngày không có gì bất đồng, Tần Lam Gia thầm cười giễu bản thân đã đa nghi đến mức này.

“Đúng vậy… ” Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt, mỉm cười gật đầu đáp.

Đồ Quang nhìn Tần Lam Gia một chút, thừa dịp hắn không để ý tiện tay cầm mấy túi đồ ăn vặt ném vào trong xe đẩy.

Tần Lam Gia bất đắc dĩ nhìn y. Đồ Quang cố gắng làm ra vẻ mặt chân thành chấp tay khẩn cầu, hắn vẫn không thỏa hiệp đem mấy cái túi thực phẩm màu sắc rực rỡ cầm bỏ ra ngoài, để lại trên quầy hàng.

Cuối cùng ý đồ thất bại, Đồ Quang cũng không vô vị mà chống lại, vẻ mặt bất đắc dĩ cười hướng Đàm Lăng Việt mở ra hai tay, lại nói tiếp: “Không phải hôm nay tìm Gia Gia ra ngoài chơi, anh hiện tại cùng Gia Gia ở chung. Bởi vì nơi này bị một vết thương nhỏ, Gia Gia quả thực đem anh quản từ đầu đến chân, hiện tại ngay cả nấu ăn hắn cũng khoa trương không chịu để bột ngọt. Ang hối hận không nên nói cho hắn biết!”

“Các người ở chung một chỗ?” Đàm Lăng Việt khóe miệng đang mỉm cười hiện ra một tia cứng ngắc.

“Đúng vậy. A! Nói đến đây anh mới nhớ, Gia Gia nói cái phòng này là cậu trả tiền thuê, thanh toán một năm đúng không. ” Đồ Quang vừa nói vừa một bên từ trong tay Tần Lam Gia nhận lấy xe đẩy, chuẩn bị vừa đi vừa nói chuyện. Chính là Đàm Lăng Việt đứng ở trước mặt không một chút ý tứ nào động chân, Đồ Quang cũng chỉ có thể tiếp tục ở nguyên tại chỗ cùng y ôn chuyện.

“Nghe nói hoàn cảnh của cậu bây giờ không ổn, tiền thuê nhà một năm không ít, anh vẫn muốn liên lạc với cậu, đem này tiền thuê trả cho cậu.” Đồ Quang nhìn Tần Lam Gia bên cạnh, vừa cười vừa nói: “Dù sao cậu cũng phải về Mĩ, phòng là anh cùng Gia Gia ở, sao có thể để cậu xuất tiền.”

Tần Lam Gia cũng sớm có ý đó, bao gồm những thiết bị điện đắt tiền mà y mua, Tần Lam Gia đều muốn trả lại tiền mặt cho y. Đó cũng không phải khách khí hay là oán hận y đột nhiên rời đi, Tần Lam Gia suy nghĩ, dù sao tiền Đàm Lăng Việt có cũng là do chính bản thân y cực khổ kiếm, dù chút tiền kia đối với y mà nói chẳng qua là như muối bỏ biển, nhưng tóm lại có còn hơn không. Lúc y về Mĩ, y phải một mình một người muốn đối phó với những bậc cha chú vừa giàu có vừa nhiều kinh nghiệm. Mình không thể giúp được y, cũng không thể chiếm tiện nghi của y, để y đi.

Chỉ là, mặc dù ý nghĩ của mình như thế, ngay tại lúc này muốn nói đem tiền thuê nhà và tiền thiết bị điện trả lại cho y, thấy thế nào cũng giống như đang giận dỗi mang theo oán khí. Tần Lam Gia không muốn tạo ra hiểu lầm, vì vậy không tiện mở miệng. Hiện tại Đồ Quang thay mình nói ra, hắn cũng nhân cơ hội mà thương lượng.

Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt gật đầu, cười cười mở miệng nói: “Đúng vậy Lăng Việt, Đồ Quang hiện tại đã đi làm, y ăn cơm người cơm nhà nước, cậu không cần cùng y khách khí. ” không đến nỗi ấy, nhưng lúc sau về mình sẽ cùng Đồ Quang chia ra trả, dù sao cũng phải nói một tiếng.

Vốn tưởng rằng nói như vậy có thể làm cho Đàm Lăng Việt bớt gánh nặng tiếp nhận, không nghĩ tới hắn vừa dứt lời, sắc mặt Đàm Lăng Việt lại rõ ràng trầm xuống, đôi chân mày nhíu chặt nổi bật việc chủ nhân nó không vui.

“Hai người các người rất thân a, tuy hai mà một a. ” Khóe miệng Đàm Lăng Việt cong lên, nặn ra một nụ cười.

Đồ Quang làm bộ nhấc chân phải đá y, trên mặt cười nói: “Lại cần cậu nói sao, so với cậu thân hơn nên không phục a, cậu đừng có mà âm dương quái khí với anh. Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, Gia Gia, không phải nói mẻ rau mới ko nhanh mua sẽ hết sao, chúng ta nhanh lên một chút đi, nếu không buổi tối phải ăn rau cũ bị dập nát.”

Tần Lam Gia ngẩng đầu nhìn khu rau củ cách đó không xa, quả nhiên đã bị quay quần bởi một đống a di bác gái. Đồ Quang đã đi trước một bước đẩy xe sang hướng bên đó, Tần Lam Gia chỉ có thể nhìn Đàm Lăng Việt gật đầu: “Gặp lại sau, lúc đi nhớ điện thoại cho tớ, tớ sẽ tiễn cậu.”

Nói xong liền vội vã chạy theo Đồ Quang.

“Lăng, anh đứng ở chỗ này làm gì? Em mua xong rồi, chúng ta đi thôi. ” Từ Hinh từ một quầy hàng khác đi tới, lúc đến gần giống như bị dọa hết hồn, ân cần phủ lên cánh tay Đàm Lăng Việt: “Lăng? Anh sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy.”

“Không có chuyện gì, mua xong thì nhanh đi, về. ” Đàm Lăng Việt thả lỏng bàn tay siết chặt đến đau, cúi đầu nói một câu, cũng không quay đầu lại hướng quầy tiền nơi đi tới.

“Tại sao vậy… theo em đến siêu thị không vui sao. ” Từ Hinh không vui hừ nói, tăng cước bộ đi theo.

.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện