Thiên Nguyệt Chi Mị
Quyển 1 - Chương 70: Người theo dõi
Xe ngựa hoa lệ dừng lại trước đại môn của hoàng cung, thị vệ gác cửa nhìn thấy Nặc Kiệt, nhanh chóng đến hành lễ.
“Tham kiến Nặc tổng quản.”
“Miễn.” Nặc Kiệt mang theo thanh âm trung tính trả lời.
Hắn biết tính cách của Thiên Nguyệt Triệt, nên không nói người ngồi bên trong chính là tiểu điện hạ, xe ngựa chạy thẳng vào cửa cung.
“Nặc Kiệt, bổn điện hạ xuống xe một chút.” Thanh âm thanh thúy bên trong bức rèm che truyền ra, giọng nói nhàn nhạt không để người khác cự tuyệt.
“Vâng, tiểu điện hạ.” Nặc Kiệt xuống xe ngựa, kéo rèm che, đưa tay cung kính ôm Thiên Nguyệt Triệt ra.
Nặc Kiệt ở bên người phụ hoàng cũng đã lâu, trên người đều là mùi vị quen thuộc của Kim Long điện, cho nên Thiên Nguyệt Triệt cũng không có cự tuyệt.
Nhìn nắng chiều lan tràn hoàng cung, Thiên Nguyệt Triệt chỉ lẳng lặng đứng.
Nặc Kiệt cảm thán, chẳng lẽ tiểu điện hạ muốn học những văn nhân kia, ngâm thơ ca tụng sao?
“Ngươi đi xuống đi, bổn điện đi một mình.” Nếu để cho Nặc Kiệt lẳng lặng đứng như vậy, cũng là làm khó hắn.
Một người hoạt bát như Nặc Kiệt, chắc chịu không được.
“Nhưng là… ?”
Nặc Kiệt nói đến một nửa liền bị Thiên Nguyệt Triệt cắt đứt: “Có Đàn Thành phụng bồi, không có gì đáng ngại.” Huống chi toàn bộ hoàng cung ai dám đả thương hắn.
“Vâng, nô tài cáo lui.”
Cho nên Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi đi lên phía trước, Đàn Thành im lặng đi theo phía sau, ám vệ luôn luôn im lặng. Thiên Nguyệt Triệt thỉnh thoảng cũng sẽ nhốn nháo, nhưng tính tình của hắn cực kỳ lãnh tĩnh.
Đột nhiên một áo choàng khoác trên người Thiên Nguyệt Triệt, áo choàng đơn giản của một nam tử, không phải tơ lụa hoa lệ, nhưng sạch sẽ, còn mang một ít mùi vị thành thục.
Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, quay đầu nhìn Đàn Thành, chỉ thấy đôi mắt của nam nhân kiên định không có chút nào tạp niệm: “Chủ tử, phong hàn, nếu muốn tiếp tục tản bộ, chắc chắn cảm mạo.”
Thiên Nguyệt Triệt thấy buồn cười, gật đầu, cho dù ai cũng không nghĩ tiểu điện hạ danh dương thiên hạ của Mạn La đế quốc cũng sẽ mặc y phục mộc mạc như vậy.
Chẳng qua là…
Trong lòng Thiên Nguyệt Triệt có một tia buồn bực, y phục chất phác sao có thể ấm áp như vậy.
Loáng thoáng cảm thấy có người theo sát sau lưng bọn hắn, Đàn Thành cảnh giác, tay nắm trường kiếm căng thẳng, muốn rút kiếm ra khỏi vỏ, Thiên Nguyệt Triệt liền ra dấu tay dừng lại.
Người theo dõi có thực lực kém như vậy, chắc chắn không có ác ý: “Đàn Thành, chơi trò mèo vờn chuột, hay là một kiếm giết con chuột thú vị hơn?”
Mày kiếm của Đàn Thành vừa động: “Thuộc hạ rõ ràng, chủ tử, thuộc hạ thất lễ.”
Cánh tay bền chắc ôm lấy thắt lưng nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, bóng dáng hai người bay lên không, chợt biến mất.
Nhìn chung quanh, không nhìn thấy người trước mắt, người theo dõi mới từ trong bụi cây đi ra, nguyên lai người này cũng không phải ai khác, mà là Thiên Nguyệt Thiên Ngọc khoảng mười hai, mười ba tuổi, nhưng nhìn chỉ giống hài tử tám, chín tuổi.
Thân thể nhỏ gầy như cũ, sắc mặt vàng vọt, vừa nhìn cũng biết là dinh dưỡng không đầy đủ, mặc dù mặc trên người là y phục hoàng tử, nhưng đã trở nên bạc phếch.
Giày dưới chân đã rách, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ngón chân.
Cái trán thanh tú không tự chủ nhăn lại, hơi thở lạnh lùng trên người Thiên Nguyệt Triệt phát ra.
“Mang ta xuống.” Thanh âm không một tia tình cảm.
Nhìn Thiên Nguyệt Triệt từ trên trời giáng xuống, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đầu tiên là một trận kích động, tiếp theo thân thể có chút run run, đôi mắt bất lực vẫn đen bóng như cũ.
“Ngươi tìm ta?” Thiên Nguyệt Triệt xưng “ta”, mà không phải bổn điện hạ, Đàn Thành sửng sốt, nhưng ý nghĩ của chủ tử sao hắn có thể nhìn thấu.
“Ta… Ta… .” Thiên Nguyệt Thiên Ngọc có chút thẹn thùng, nhìn hài tử tinh xảo trước mắt, nghĩ đến mình, nước mắt ủy khuất bắt đầu mông lung .
Thiên Nguyệt Triệt cũng không có làm khó hắn, nhưng khí chất cao cao tại thượng kia nhìn liền hiểu ngay.
Phác thông…
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc quỳ xuống, người xưa có dạy: trừ thái tử thì các hoàng tử đều có địa vị bình đẳng. Có lẽ Thiên Nguyệt Thiên Ngọc vô tâm, nhưng nơi này người đến người đi, nếu có người nhìn, sẽ hãm hại, nói Thiên Nguyệt Triệt bất nghĩa.
Mà lúc này, không ít người xem kịch vui đi ngang qua cũng nhịn không được mà nhìn bọn họ.
“Trước tiên đứng lên đi.” Thiên Nguyệt Triệt không sợ người khác bịa đặt, trên thực tế hắn thấy hoàng cung còn chưa đủ náo nhiệt, chẳng qua là đối với việc làm hèn mọn của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, hắn nhìn chói mắt.
“Ta… Không… Ta có việc cầu ngươi, cầu lục điện hạ hỗ trợ, van cầu lục điện hạ … .” Rõ ràng là đệ đệ của hắn, lại phải vứt bỏ tôn ti thân phận, đối với Thiên Nguyệt Thiên Ngọc mà nói, cảm giác cực kỳ ủy khuất.
Nhưng không có cách nào, cho dù hắn có kiêu ngạo, song đường đường cùng cũng không thể không cúi đầu.
“Ngươi đứng lên, ta nghe ngươi nói một chút rồi quyết định.” Nếu tiện tay giúp hắn cũng được, nhưng nếu có chút khó xử, Thiên Nguyệt Triệt tuyệt không làm người tốt vô nghĩa.
“Ta… Ta… .” Thiên Nguyệt Thiên Ngọc không chịu đứng lên.
“Bổn điện hạ bảo ngươi đứng lên.” Thanh âm của Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên trầm xuống vài phần.
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc vừa nghe, lại càng bị hù dọa không dám đứng lên, nhưng nhìn thất cặp mắt lạnh lùng của Thiên Nguyệt Triệt, rồi lại không dám không đứng lên.
“Nhớ kỹ, nam nhi tất hạ hữu hoàng kim (nam nhi quỳ gối cũng như vàng).”
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc sốt sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, những lời này hắn nhớ kỹ.
Cũng bởi vì những lời này, tạo nên một Thiên Nguyệt Thiên Ngọc bất phàm cả đời.
“Tham kiến Nặc tổng quản.”
“Miễn.” Nặc Kiệt mang theo thanh âm trung tính trả lời.
Hắn biết tính cách của Thiên Nguyệt Triệt, nên không nói người ngồi bên trong chính là tiểu điện hạ, xe ngựa chạy thẳng vào cửa cung.
“Nặc Kiệt, bổn điện hạ xuống xe một chút.” Thanh âm thanh thúy bên trong bức rèm che truyền ra, giọng nói nhàn nhạt không để người khác cự tuyệt.
“Vâng, tiểu điện hạ.” Nặc Kiệt xuống xe ngựa, kéo rèm che, đưa tay cung kính ôm Thiên Nguyệt Triệt ra.
Nặc Kiệt ở bên người phụ hoàng cũng đã lâu, trên người đều là mùi vị quen thuộc của Kim Long điện, cho nên Thiên Nguyệt Triệt cũng không có cự tuyệt.
Nhìn nắng chiều lan tràn hoàng cung, Thiên Nguyệt Triệt chỉ lẳng lặng đứng.
Nặc Kiệt cảm thán, chẳng lẽ tiểu điện hạ muốn học những văn nhân kia, ngâm thơ ca tụng sao?
“Ngươi đi xuống đi, bổn điện đi một mình.” Nếu để cho Nặc Kiệt lẳng lặng đứng như vậy, cũng là làm khó hắn.
Một người hoạt bát như Nặc Kiệt, chắc chịu không được.
“Nhưng là… ?”
Nặc Kiệt nói đến một nửa liền bị Thiên Nguyệt Triệt cắt đứt: “Có Đàn Thành phụng bồi, không có gì đáng ngại.” Huống chi toàn bộ hoàng cung ai dám đả thương hắn.
“Vâng, nô tài cáo lui.”
Cho nên Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi đi lên phía trước, Đàn Thành im lặng đi theo phía sau, ám vệ luôn luôn im lặng. Thiên Nguyệt Triệt thỉnh thoảng cũng sẽ nhốn nháo, nhưng tính tình của hắn cực kỳ lãnh tĩnh.
Đột nhiên một áo choàng khoác trên người Thiên Nguyệt Triệt, áo choàng đơn giản của một nam tử, không phải tơ lụa hoa lệ, nhưng sạch sẽ, còn mang một ít mùi vị thành thục.
Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, quay đầu nhìn Đàn Thành, chỉ thấy đôi mắt của nam nhân kiên định không có chút nào tạp niệm: “Chủ tử, phong hàn, nếu muốn tiếp tục tản bộ, chắc chắn cảm mạo.”
Thiên Nguyệt Triệt thấy buồn cười, gật đầu, cho dù ai cũng không nghĩ tiểu điện hạ danh dương thiên hạ của Mạn La đế quốc cũng sẽ mặc y phục mộc mạc như vậy.
Chẳng qua là…
Trong lòng Thiên Nguyệt Triệt có một tia buồn bực, y phục chất phác sao có thể ấm áp như vậy.
Loáng thoáng cảm thấy có người theo sát sau lưng bọn hắn, Đàn Thành cảnh giác, tay nắm trường kiếm căng thẳng, muốn rút kiếm ra khỏi vỏ, Thiên Nguyệt Triệt liền ra dấu tay dừng lại.
Người theo dõi có thực lực kém như vậy, chắc chắn không có ác ý: “Đàn Thành, chơi trò mèo vờn chuột, hay là một kiếm giết con chuột thú vị hơn?”
Mày kiếm của Đàn Thành vừa động: “Thuộc hạ rõ ràng, chủ tử, thuộc hạ thất lễ.”
Cánh tay bền chắc ôm lấy thắt lưng nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, bóng dáng hai người bay lên không, chợt biến mất.
Nhìn chung quanh, không nhìn thấy người trước mắt, người theo dõi mới từ trong bụi cây đi ra, nguyên lai người này cũng không phải ai khác, mà là Thiên Nguyệt Thiên Ngọc khoảng mười hai, mười ba tuổi, nhưng nhìn chỉ giống hài tử tám, chín tuổi.
Thân thể nhỏ gầy như cũ, sắc mặt vàng vọt, vừa nhìn cũng biết là dinh dưỡng không đầy đủ, mặc dù mặc trên người là y phục hoàng tử, nhưng đã trở nên bạc phếch.
Giày dưới chân đã rách, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ngón chân.
Cái trán thanh tú không tự chủ nhăn lại, hơi thở lạnh lùng trên người Thiên Nguyệt Triệt phát ra.
“Mang ta xuống.” Thanh âm không một tia tình cảm.
Nhìn Thiên Nguyệt Triệt từ trên trời giáng xuống, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc đầu tiên là một trận kích động, tiếp theo thân thể có chút run run, đôi mắt bất lực vẫn đen bóng như cũ.
“Ngươi tìm ta?” Thiên Nguyệt Triệt xưng “ta”, mà không phải bổn điện hạ, Đàn Thành sửng sốt, nhưng ý nghĩ của chủ tử sao hắn có thể nhìn thấu.
“Ta… Ta… .” Thiên Nguyệt Thiên Ngọc có chút thẹn thùng, nhìn hài tử tinh xảo trước mắt, nghĩ đến mình, nước mắt ủy khuất bắt đầu mông lung .
Thiên Nguyệt Triệt cũng không có làm khó hắn, nhưng khí chất cao cao tại thượng kia nhìn liền hiểu ngay.
Phác thông…
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc quỳ xuống, người xưa có dạy: trừ thái tử thì các hoàng tử đều có địa vị bình đẳng. Có lẽ Thiên Nguyệt Thiên Ngọc vô tâm, nhưng nơi này người đến người đi, nếu có người nhìn, sẽ hãm hại, nói Thiên Nguyệt Triệt bất nghĩa.
Mà lúc này, không ít người xem kịch vui đi ngang qua cũng nhịn không được mà nhìn bọn họ.
“Trước tiên đứng lên đi.” Thiên Nguyệt Triệt không sợ người khác bịa đặt, trên thực tế hắn thấy hoàng cung còn chưa đủ náo nhiệt, chẳng qua là đối với việc làm hèn mọn của Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, hắn nhìn chói mắt.
“Ta… Không… Ta có việc cầu ngươi, cầu lục điện hạ hỗ trợ, van cầu lục điện hạ … .” Rõ ràng là đệ đệ của hắn, lại phải vứt bỏ tôn ti thân phận, đối với Thiên Nguyệt Thiên Ngọc mà nói, cảm giác cực kỳ ủy khuất.
Nhưng không có cách nào, cho dù hắn có kiêu ngạo, song đường đường cùng cũng không thể không cúi đầu.
“Ngươi đứng lên, ta nghe ngươi nói một chút rồi quyết định.” Nếu tiện tay giúp hắn cũng được, nhưng nếu có chút khó xử, Thiên Nguyệt Triệt tuyệt không làm người tốt vô nghĩa.
“Ta… Ta… .” Thiên Nguyệt Thiên Ngọc không chịu đứng lên.
“Bổn điện hạ bảo ngươi đứng lên.” Thanh âm của Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên trầm xuống vài phần.
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc vừa nghe, lại càng bị hù dọa không dám đứng lên, nhưng nhìn thất cặp mắt lạnh lùng của Thiên Nguyệt Triệt, rồi lại không dám không đứng lên.
“Nhớ kỹ, nam nhi tất hạ hữu hoàng kim (nam nhi quỳ gối cũng như vàng).”
Thiên Nguyệt Thiên Ngọc sốt sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, những lời này hắn nhớ kỹ.
Cũng bởi vì những lời này, tạo nên một Thiên Nguyệt Thiên Ngọc bất phàm cả đời.
Bình luận truyện