Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 5 - Chương 7: Giải quyết



Tề quận là lãnh địa của phiên vương, cho nên nó nằm ở vùng tự do tiếp giáp của Mạn La đế quốc, phiên vương ở đại quốc giống như một nước nhỏ, nó tồn tại độc lập, tương đối mà nói có thể tự lập vương.

Chiến trường ngoài thành, gió nhẹ thổi lên cát bụi.

Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên lưng ngựa, chiến bào màu bạc lấp lánh như trăng sáng, rõ ràng là diễm dương đang treo cao, mọi người lại cảm thấy thiếu niên này như ánh trăng trong trẻo, tóc dài hồng sắc được buộc lên, đây là lần đầu tiên Thiên Nguyệt Triệt buộc tóc, thoạt nhìn tư thế oai hùng, sức quyến rũ phi phàm.

Không giống với chiến bào màu bạc của Thiên Nguyệt Triệt, chiến bào của Thiên Nguyệt Thần là màu đen, bất kể ngồi ở đâu, nam nhân này đều quân lâm thiên hạ.

Khí thế uy nghiêm của đế vương không thể xâm phạm, ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt tuy sắc bén, nhưng đáy mắt như hồ sâu, mà ẩn trong hồ sâu chính là nhu tình.

Giữa thiên quân vạn mã, hoàng đế tuấn mỹ vương tử xinh đẹp tuyệt trần, tầm mắt giao nhau, giờ khắc này, tâm hai người cũng dị thường kích động.

So với sự bình tĩnh của Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, phó tướng của bọn họ vẫn biểu hiện nhiều tình tự hơn.

Hai mắt Da Lạc Tư Đặc Lặc lộ ra tơ máu, hốc mắt thâm đen, tối hôm qua hắn mất ngủ, chỉ vì hôm nay gặp lại nam nhân này, cụ thể có bao nhiêu năm không gặp, đã quên. Duy nhất tồn tại trong lòng là phần rung động kia, rung động tuổi trẻ, hồi tưởng đến đó, nhiều năm chia cách, vẫn có thể cảm giác được.

Chẳng qua sau khi kích động, cũng là bình tĩnh, thật sâu bình tĩnh, bao nhiêu năm chờ được, không thể thua trong giờ khắc này.

So với Da Lạc Tư Đặc Lặc, hiển nhiên Liệt La Tư Á có chút bất ngờ, y nghĩ người kia sẽ xông lên đánh mình một trận, nhưng lại không có, hắn chỉ bình tĩnh nhìn y.

Hắn thay đổi, chẳng qua phần tĩnh lặng kia vẫn tác động đến tâm của y, khóe môi Liệt La Tư Á cong lên, cười nhìn Da Lạc Tư Đặc Lặc, ý tứ không rõ.

Mà nụ cười này, thậm chí có chút ôn nhu, Da Lạc Tư Đặc Lặc thực không dám tin, là mình hoa mắt sao?

Chủ tướng không truyền lệnh, chiến trường an tĩnh khiến song phương chiến sĩ bắt đầu nôn nóng, trận này không phải đánh mệt, mà là đứng mệt.

Đột nhiên, Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt giục ngựa chạy lên, song phương tướng sĩ đều có tinh thần, tưởng bọn họ muốn đánh, kết quả, hai người chỉ lại gần nhìn nhau.

"Có thể nói cho ta biết nguyên nhân chứ?" Thanh âm ôn nhu rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng truyền vào tai tất cả mọi người. Đây là. . . . . Cuộc chiến này còn đánh sao?

Thiên Nguyệt Triệt cười rực rỡ: "Tất nhiên muốn nhìn bộ dáng ngươi lúc mặc chiến bào một chút."

Đáp án nằm trong dự kiến của nam nhân, nhưng ngoài dự kiến của mọi người.

"Như vậy Triệt nhi hài lòng không?" Thanh âm của nam nhân vẫn ôn nhu như cũ, chẳng qua đáy mắt bắt đầu nổi sóng.

"Hài lòng, so với tưởng tượng của ta còn đẹp hơn." Đẹp mắt, có đôi khi không chỉ là khen ngợi nữ nhân, nó cũng có thể dùng để ca ngợi nam nhân. "Bất quá so với ta, tự nhiên thua kém vài phần." Dừng một chút, lại tăng thêm một câu.

Thiên Nguyệt Thần cười, tiếng cười trầm thấp, đang lúc mọi người nghe tới say sưa: "Cho nên Triệt nhi nghe thấy tiếng tim đập của ta sao?"

"Nghe không được." Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, tay nắm chặt cương ngựa từng bước từng bước đi về phía trước.

Thiên Nguyệt Thần cũng nắm chặt cương ngựa từ từ đi về phía trước: "Triệt nhi có bằng lòng dựa tới lắng nghe?"

Thân ảnh màu bạc lập tức bay lên, vô cùng nhanh chóng, khinh thân ngồi xuống ngựa của Thiên Nguyệt Thần, cúi đầu, lỗ tai lẳng lặng dán vào lồng ngực của y, tiếng tim đập trầm ổn, xao động đến tim của hắn.

Rốt cục có tướng sĩ hỏi: "Cuộc chiến này còn đánh sao?" Người hỏi là một tướng quân.

"Không đánh." Thiên Nguyệt Triệt cười nói.

Không đánh?

Mọi người quấn quýt: "Vậy trước mắt là tình huống nào?

"Bổn điện sợ mọi người sống an nhàn quá lâu, để mọi người hoạt động gân cốt một chút mà thôi, không phải rất hiệu quả sao." Thiên Nguyệt Triệt trong sáng bật cười.

Không biết tại sao, nhìn nụ cười của hắn, mọi người thật đúng là bị cuốn hút, vốn không ôm tâm tư khác với chiến tranh, lúc này nói không đánh, tâm cũng buông lỏng rất nhiều.

"Như vậy ý của ngài là?" Tướng quân hỏi lần nữa.

"Hạ trại ngay tại chỗ này, nếu quân đội của đế đô đã tới, quân đội của Tề quận cũng nên thể hiện, mọi người vui vẻ trò chuyện, náo nhiệt náo nhiệt." Quân quy nghiêm luật, thật lâu chưa từng náo nhiệt.

Bình thường, chỉ có thời điểm đánh thắng trận mới có thể mở tiệc, hiện tại thiên hạ thái bình, thật lâu không đánh trận, đương nhiên tiệc rượu không có, hôm nay nghe Thiên Nguyệt Triệt nói thế, so với vừa rồi, các chiến sĩ càng thêm hăng hái, tiếng cười đùa rôm rả.

"Ai nói không đánh, bổn vương đánh." Da Lạc Tư Đặc Lặc chưa quên mục đích của mình, hô to, chẳng qua mọi người đang hưng phấn, đâu ai để ý tới hắn.

"Bổn vương cùng ngươi đánh." Liệt La Tư Á đầy hào khí.

Hai nam nhân cuỡi tuấn mã hướng chiến trường, chẳng qua chiến trường khá xa mọi người.

Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt tựa vào thân cây, nhìn về phía các chiến sĩ, tâm hai người đều thoải mái không ít.

"Lần này rời nhà đã đủ lâu?" Thiên Nguyệt Thần nắm cả thắt lưng của hắn, kéo thiếu niên vào trong lòng.

"Uh, đã đủ lâu, cho nên muốn ngươi." Thiên Nguyệt Triệt tựa vào ngực y.

"Như vậy, có thể nói cho ta biết lý do rời đi chứ? Chỉ vì Triệt nhi nghe nói một nửa Mạn La lệnh nằm trong tay Da Lạc? Cho nên Triệt Nhi hoài nghi tình cảm của ta?" Ngữ khí của Thiên Nguyệt Thần có chút tức giận.

"Không." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, vỗ về khuôn mặt tuấn dật của y: "Ta không hoài nghi tình cảm của ngươi đối với ta, chẳng qua lúc trước cữu cữu tìm tới ta, ta có chút ngạc nhiên, vì sao mười ba năm qua không tìm, mà lúc này lại tìm tới ta, cho nên liền đến xem." Sợ hãi chân chính trong lòng, không muốn cho nam nhân này biết.

"Cho nên?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, tức giận biến mất trong nháy mắt.

"Cữu cữu nói ý của hắn là thử dò xét ta, muốn nhìn hoàng tử được ngươi sủng ái một chút, có dã tâm này hay không, bất quá nguyên nhân chủ yếu là, hắn nhận được mật thư từ đế đô." Thiên Nguyệt Triệt nói trọng điểm.

"Mật thư?" Da Lạc chắc chắn sẽ không âm thầm thả thám tử bên cạnh mình, cho dù có, cũng là danh chính ngôn thuận, mặc dù mấy năm qua tình bạn giữa bọn họ gián đoạn, nhưng Thiên Nguyệt Thần rất tin tưởng, không phải là y tự tin, mà y hiểu được hai người kia cũng rất tin tưởng tình bạn này.

"Uh, mật thư viết mẫu phi đã điên rồi." Thiên Nguyệt Triệt nói rõ, Thiên Nguyệt Thần khóa chặt lông mày: "Cho nên phụ hoàng, trong cung có nội gian."

Thiên Nguyệt Thần gật đầu, đúng là như thế, nếu trong cung có nội gian, vậy thời điểm y rời cung, hẳn sẽ xảy ra một số chuyện, lúc này những người kia chắc rất vội vàng.

"Triệt Nhi, chúng ta chỉ đi du ngoạn." Thiên Nguyệt Thần cười gian.

"Còn có một chuyện." Thần sắc Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên khẩn trương.

Thiên Nguyệt Thần biết trọng điểm tới, mặc dù tiểu gia hỏa nói tín nhiệm y, nhưng tín nhiệm là một chuyện, khí độ lại là một chuyện khác.

"Nói đi." Tám phần là Da Lạc không nói rõ, chắc chắn Da Lạc tức giận chuyện năm đó.

"Phụ hoàng, ta muốn biết chuyện của ba người các ngươi, tại sao cữu cữu luôn chửi ngươi là cáo già, còn có Á thân vương kia, y dám tơ tưởng ngươi." Nói đến đây điểm, Thiên Nguyệt Triệt cũng bắt đầu nở nụ cười, từ trước tới này hắn chưa từng bỏ qua cho người có ý với phụ hoàng.

Trong lòng Thiên Nguyệt Thần có chút sợ hãi, tiểu tử lại có ý xấu gì sao?

"Ta, Á, Da Lạc, ba người chúng ta cùng nhau lớn lên, thân phận của Da Lạc vô cùng nhạy cảm, ngươi cũng biết hắn là con tin lão vương gia đưa tới, mặc dù là con tin, nhưng ta cũng biết tâm tư của lão vương gia.

Da Lạc từ nhỏ đã bị đưa tới, khi đó mặc dù mọi người e dè thân phận của hắn, nhưng cũng thường âm thầm khi dễ hắn, một lần bị ta và Á bắt gặp, liền chỉnh bọn họ một phen, từ đó Da Lạc luôn theo sau lưng bọn ta.

Da Lạc thích Á, đây là chuyện chúng ta đều biết, nhưng Á nói, người y thích là ta, nhưng ta biết, cái y gọi là thích cũng không phải là yêu, đại khái là khát vọng đối với cường giả, con người luôn là như vậy, thích người cường giả hơn mình, ánh mắt của Á rất cao.

Khi đó, y cảm thấy chỉ có ta xứng đứng chung một chỗ với y, cho nên y đối với Da Lạc phi thường vô tình, nhưng y không biết trong vô tình mang theo hữu tình, cũng là dụ dỗ trí mạng nhất.

Thời điểm Á hướng ta thổ lộ, ta cười một tiếng mà qua, việc này hoàn toàn không đáng lo, ta nói: "Ngươi nên tiếp thu Da Lạc, hoặc là ngươi nguyện ý mở chân bị ta thượng. Thật ra những lời này có chút tàn nhẫn, nhưng lại là chân thật nhất, nếu ta và y có một người phải khuất phục, chắc chắn sẽ không là ta.

Y hỏi ta, muốn y tiếp thu Da Lạc là thật sao? Ta nói phải, ta trăm triệu lần không nghĩ tới, ngày hôm sau người này thật sự thượng Da Lạc, mặc dù nguyên nhân xảy ra chuyện, ta không biết, nhưng lúc Da Lạc run rẩy xuất hiện trước mặt ta, thật đúng là làm ta giật cả mình.

Da Lạc trách ta, hắn nói Á nói: phụng mệnh của ta cùng hắn phát sinh quan hệ.

Khi đó ta không phủ nhận, bởi việc này quá đột ngột cũng hù đến ta. Nhưng vì trấn an Da Lạc, ta liền nói với hắn: có dám cùng ta cá cược hay không, lấy hạnh phúc của hắn cá cược với ta.

Ta nói với hắn, Á thích cường giả, nếu có một ngày Tề quận có khả năng đối đầu với Mạn La đế quốc, như vậy trong mắt Á, người đầu tiên y thấy nhất định là ngươi.

Mà kẻ ngu kia lại tin.

Đúng rồi, cái răng cửa kia, là năm đó ta đích thân gắn cho hắn, về phần nguyên nhân, có thể khi đó cùng Á quá kịch liệt, hai người đánh nhau."

Hừ, ngay cả như vậy, cũng không thể tha, nam nhân kia dám tỏ tình với phụ hoàng.

"Vậy Triệt nhi, có thể nói cho ta biết, trừng phạt của Triệt nhi là cái gì?" Thiên Nguyệt Thần hiếu kỳ nói.

"Phụ hoàng, ta chỉ quyên góp một ma quả." Thiên Nguyệt Triệt cười vô cùng nhạt, chẳng qua là một quả mà thôi, mà một quả này, cũng đủ để Á xui xẻo cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện