Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 6 - Chương 44: Bị phạt



Thiên Nguyệt Thần quay đầu, đưa tay hướng bảo bối nhà mình vẫy vẫy, “Triệt nhi, mau tới đây.”

Hừ!Giận dỗi liếc nam nhân kia một cái, Thiên Nguyệt Triệt mới ngoan ngoãn đi qua. Ngay lập tức liền được người nọ kéo vào trong lòng, cắn cắn vành tai nhỏ giọng tố cáo, “Triệt nhi, sủng vật của ngươi rất không ngoan.” Không chút thiện ý nhìn qua Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch rất mực vô tội nhìn lại Thiên Nguyệt Thần, nó không rõ tại sao Thiên Nguyệt Thần lại dùng ánh mắt kia chăm chăm nhìn nó, đầu óc nó đơn thuần nghĩ nữa cũng chẳng ra.

“Phụ hoàng nháo cái gì?” Thiên Nguyệt Triệt đoạt lại điều khiển cầm tay từ Thiên nguyệt Thần, nhìn về phía màn hình, lập tức hai mắt mở lớn, hiện tại thì hắn đã hiểu được Thiên Nguyệt Thần ấm ức vì cớ gì, “Phụ hoàng……… người……….”

Không thể nào, phụ hoàng bị Tiểu Bạch đả phá không còn một mảnh giáp?

Nhìn tiểu tử bên cạnh vênh váo, Thiên Nguyệt Thần không phục càng ôm chặt bảo bối trong lòng, oán hận, “Ta tuyệt không thích cái thế giới này.”

Đặc biệt là loại trò chơi thực lãng phí thời gian vô ích kia.

Hắc hắc………Thiên Nguyệt Triệt trộm cười, thì ra phụ hoàng cũng không phải vạn năng.

“Không cho phép.” Thiên Nguyệt Thần dùng thứ biểu cảm tự cho là vô cùng nghiêm túc ngăn cản cái miệng đang nhếch cao của Thiên Nguyệt Triệt nhà y. Nhưng y làm sao hiểu được nhóc con kia trời không sợ đất không sợ cớ gì phải nghe theo, “Thiên Nguyệt Triệt.”

Xoay người đem tiểu tử kia đặt ở dưới thân, đồng thời rất tốt bụng mà ném Tiểu Bạch ra ngoài. Tiểu Bạch đứng cạnh cửa buồn bực một lúc, cửa này có kết giới đương nhiên nó phá làm sao ra, đành ngoan ngoãn ngồi đó chờ đợi.

“Phụ hoàng, người rất nặng.” Dùng sức muốn đẩy đẩy nam nhân trên người vậy mà y chẳng xê dịch lấy một li, “Tránh ra.” Vẫn không ăn thua, Thiên Nguyệt Triệt đành không thèm chống cự nữa.

Thiên Nguyệt Thần chôn mặt vào sườn cổ Thiên Nguyệt Triệt, “Đây là…………hơi thở của kẻ khác.” Triệt nhi vậy mà để cho người lạ tới gần, thật nguy.

“Phụ hoàng có thể đã ngửi sai rồi.” Dùng cách nói ậm ờ, hắn mới không để cho người này dễ dàng ăn hiếp, có đôi khi đây chính là tư tưởng của những người đang yêu a.

“Ta cũng có cảm giác quen thuộc với hơi thở này.” Đúng vậy, cho dù tám phần là cảm giác linh khí xa lạ nhưng lại từ sâu bên trong, Thiên Nguyệt Thần cảm nhận ra thứ khí tức gần gũi vô cùng, “Là hơi thở của Triệt nhi.” Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần sáng lên, loại hơi thở pha trộn giữa linh hồn Triệt nhi cùng Quang Minh thần tử, trong thiên hạ, kẻ sở hữu chỉ có thể là, “Tìm được phó hồn rồi.”

…..Phải, là phó hồn kia……..

“Um.” Thiên Nguyệt Triệt trở mình, áp thân, dúi đầu vào lồng ngực người nọ, dùng y làm gối, kế đó, Thiên Nguyệt Triệt đem buổi gặp mới đây kể lại, “Phụ hoàng, người cảm thấy khả năng tên Ám Dạ đó là Mông Sa có cao hay không?”

Này……..

Thiên Nguyệt Thần cũng không dám quyết đoán, nhưng nếu dựa theo suy nghĩ của y thì, “Có thể rất cao, ở bên kia, ta dùng Ám Dạ châu mà vẫn không dò được hơi thở của hắn, như vậy chứng tỏ, trừ khi Mông Sa thực sự tới đây thì mọi chuyện mới hoàn toàn lý giải được.” Nghĩ đến điều này, ánh mắt Thiên Nguyệt Thần tối hơn một chút.

Nhân loại nơi thế giới này bất đồng với bọn họ, đến lúc đó………



Năm giờ chiều, ba người vừa mới ra ngoài ăn uống no nê, đang nằm lười ở sô pha xem tin tức thì chuông cửa dồn dập vang lên.

Ai vậy?Cả ba xoay mặt nhìn nhau một hồi, kết quả, đương nhiên là “nô tài số khổ” Nặc Kiệt đảm nhận nghĩa vụ ra cửa ngó coi.

Nghi hoặc nhìn thiếu niên trước mắt, quái lạ, đây rõ ràng là lần đầu tiên Nặc Kiệt thấy người ta vậy mà không hiểu sao hắn nhìn thế nào lại ra một bóng dáng thực quen thuộc.

Hay nhở,Nặc Kiệt nói nhỏ,sao phong thái lại giống tiểu điện hạ đến thế.

“Nặc Kiệt, ai đó?” Từ trong nhà truyền ra câu hỏi của Thiên Nguyệt Triệt.

“Không biết, hình như là tìm sai nhà.” Nặc Kiệt hỏi cũng không hỏi, thuận tay chuẩn bị đóng sập cửa thì chính đối phương lại nhanh nhẹn bước vô, “Làm gì vậy, sao ngươi tự tiện xâm nhập nhà dân.” Hiện tại, luật pháp “bản địa” Nặc Kiệt toàn bộ đều đã nắm rõ.

……. Tư Đồ Thánh Phi bật cười, “Không gặp đã lâu mà ngươi vẫn cứ ngốc như vậy.” Sờ sờ đầu Nặc Kiệt hai ba cái, Tư Đồ Thánh Phi nghênh ngang từng bước tiến vào bên trong, phía sau còn kéo theo một vali hành lý.

Đã nhìn ra manh mối, động tác cũng rất quen thuộc, Nặc Kiệt bứt rứt cố tìm cho bằng được đáp án.

“Ngươi tới làm gì?” Vừa nghe lọt giọng điệu ai kia, Thiên Nguyệt Triệt đang nằm ở sô pha bật hẳn dậy. Thấy hắn vào thì liền muốn xông tới kéo cổ ném hắn ra, chưa làm được gì đã bị Thiên Nguyệt Thần đưa tay ôm chặt lấy, “Phụ hoàng, buông…..buông ta………ta phải đạp cái tên chết tiệt này ra khỏi……..”

“Tên chết tiệt?” Tư Đồ Thánh Phi thả hành lý xuống, hỏi, “Thiếu gia ta đã làm gì nhà ngươi sao?” Đặt mình xuống sô pha, hai chân bắt chéo, một bên sai sử Nặc Kiệt, “Nặc Kiệt, dâng trà.”

“Mặc kệ hắn.” Thiên Nguyệt Triệt chặn người, “Nặc Kiệt, ném hành lý của hắn ra ngoài rồi vào nhà bếp lấy dao phay tới đây, sơ chế hắn thành thịt băm, cũng đủ xài dần.”

Nặc Kiệt sợ đến run người, nghĩ thầm,Tiểu điện hạ đã bao lâu rồi không có đáng sợ như thế.

“Hứ.” Tư Đồ Thánh Phi lạnh nhạt một tiếng, “Hắn nhìn giống như có nghìn lá gan hửm.”

Kỳ quái, càng nhìn Tư Đồ Thánh Phi hắn càng cảm thấy cái vẻ mặt kia đích thực biểu cảm quá giống tiểu điện hạ, ngay cả đến hư thanh cũng giống, chẳng lẽ,…….Ánh mắt Nặc Kiệt chợt sáng lên, “Tiểu điện hạ, đây là người thân của điện hạ ở trên trái đất à?”

Đúng đúng, chỉ có người thân mới giống nhau như vậy, Nặc Kiệt cảm thấy mình thật quá đỗi thông minh.

Kỳ thật lời này cũng đúng, chỉ là bọn họ so với bất cứ ai đều có mối liên hệ khăng khít hơn mà thôi.

“Sai.” Tư Đồ Thánh Phi quơ quơ ngón tay, “Ta với hắn là……” Đang định chỉ điểm cho Nặc Kiệt thì ánh mắt lại chạm phải một người, đột nhiên Tư Đồ Thánh Phi đứng dậy, vô cùng cung kính gọi Thiên Nguyệt Thần một tiếng, “Phụ hoàng.”

Cả đống đồ ăn ban nãy thiếu chút nữa là Thiên Nguyệt Thần cho ra hết luôn, không chỉ có y mà ngay cả cơ mặt Thiên Nguyệt Triệt cũng tự động cứng lại, người duy nhất hoàn toàn không bị hóa đá là Nặc Kiệt lại nhịn không được hỏi thêm một vấn đề thật liên quan, “Bệ hạ, người bên ngoài………”

Nghe xong, Thiên Nguyệt Triệt càng cứng hết cả lưỡi.

Tảng băng Thiên Nguyệt Thần động động vài cái liền khôi phục, “Ngươi là linh hồn của Triệt nhi.” Một câu hỏi với giọng điệu chẳng khác nào một lời quả quyết.

“Không tồi.” Một trăm tám mươi độ thay đổi, biểu hiện cung kính mới rồi lập tức bị dáng vẻ kiêu ngạo gạt bay.

Thiên Nguyệt Thần cảm thấy hiện tại y rất đau đầu, nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia trăm phần là bản sao của Thiên Nguyệt Triệt. Một Triệt nhi đã đủ khiến y tận sức rồi, giờ lại nhảy ra thêm một đứa nữa. Nhu nhu huyệt bên trán, Thiên Nguyệt Thần đứng dậy khỏi sô pha, “Có việc gì thì tìm Nặc Kiệt hỗ trợ hoặc tìm Triệt nhi thương lượng, ……. Ngàn vạn lần đừng có tìm ta.”

Nhìn Tư Đồ Thánh Phi từng giọng điệu, từng cử chỉ rõ ràng là tương ứng với linh hồn Thiên Nguyệt Triệt nhưng gương mặt thì không hề giống, y thật có chút không đủ lực tiếp thu.

“Phụ hoàng, người không muốn đối mặt với ta sao?” Tư Đồ Thánh Phi thành công cất lời cản lại bước chân Thiên Nguyệt Thần, “Trên thế giới này, ta chính là hình dáng như vậy đó.”

Y ngừng bước, lời của Tư Đồ Thánh Phi quả nhiên kéo được sự chú ý của Thiên Nguyệt Thần,Đây là…….hình dáng của Triệt nhi ở địa cầu?

Có lẽ là trong lòng đột nhiên có cảm giác không quen thuộc thành ra ánh nhìn cũng thêm phài phần mất tự nhiên.

“Không cho phép ngươi làm loạn.” Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy cái chén trên bàn trà ném về phía Tư Đồ Thánh Phi, tên này vốn dĩ chỉ muốn tới đây để ly gián y và hắn.

Cái chén vút tới cận mặt Tư Đồ Thánh Phi rồi vụn ra trong nháy mắt.

“Ngươi cư nhiên dám phản kháng?” Thiên Nguyệt Triệt lần thứ hai nhảy lên sô pha, trong tay đã khởi động sẵn thủy pháp hệ ngưng tụ thành khối cầu nước, tiếp tục hướng về phía Tư Đồ Thánh Phi ném tới. Tư Đồ Thánh Phi né qua nhưng không có phản kích lại, “Ngươi còn không thèm đấu với bổn điện hạ?” Thiên Nguyệt Triệt còn muốn tung lần nữa nhưng chuông cửa nhà họ lại vang lên.

Nặc Kiệt trộm nhìn qua mắt thần trên cửa, “Ai vậy?”

“Lầu trên của các vị xảy ra chuyện gì vậy? Phòng bị hỏng ống nối cũng không gọi người đến thay đi, ban công nhà chúng tôi đã sớm ngập nước rồi, làm sao mà sinh hoạt được chứ?” Giọng nữ bén nhọn quát qua khiến Nặc Kiệt co rụt cổ lại, hắn hoàn toàn không có cách đối phó với phái nữ. Mở cửa, trưng ra vẻ mặt cười cười hối lỗi, nói một tràng cam kết mới mời được cô nàng nọ bỏ đi.

Quay đầu vào nhà, lần thứ hai bị dọa cho sợ. Cả khách cả chủ đều xông lên giao chiến, Nặc Kiệt thực bội phục người này, không đâu chạy đến cũng châm được cho cả hai đại gia nhà mình nổi điên, nghĩ đến kết quả chuyện này thực không dám mở mắt,Không đúng a, sao lại dư một người nữa, hắn trợn mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần xanh mặt trừng hai người kia, vẻ mặt này tuyệt nhiên là lần đầu tiên Nặc Kiệt được nhìn thấy.

Hai người bị Thiên Nguyệt Thần dùng ám lực đen sẫm quấn lấy treo giữa không trung, “Nếu có gan thì thử xuống đây một mình xem?” Lời nói tuyệt đối uy hiếp, kế đó nam nhân thẳng thừng vào trong tắm rửa.

Thiên Nguyệt Thần tích cách thế nào cả hai đương nhiên hiểu rõ. Thiên Nguyệt Triệt chu môi cáo trạng, tự cảm thấy bản thân có chút uất ức hàm oan, “Đều là lỗi của tên người hầu nhà ngươi.”

“Người hầu?” Tư Đồ Thánh Phi buồn cười, hắn từ khi lại thành người hầu nữa thế.

“Ta là chủ, ngươi là phó, ngươi đương nhiên là người hầu. Coi chừng ta kêu Tiểu Hùng đè chết ngươi.”

“Tiểu Triệt a……..”

“Câm miệng, ai cho phép ngươi gọi ta như thế.” Riêng cách xưng hô này Thiên Nguyệt Triệt nghe xong mặt cũng xanh mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện