Thiên Nhai Khách

Chương 36: Không hối



Trong góc có một lão tẩu, tiểu nhị hảo tâm không hề đuổi đi, thân thể lão nhân như là khô nước, mặt đầy nếp nhăn, mặc áo bông cũ nát, râu tóc thưa thớt bù xù, hai tay chắp thành chữ thập, quỳ dưới đất không ngừng vái người qua lại, bên cạnh để một cái bát vỡ.

Trương Thành Lĩnh mắt nhìn ông già, tai toàn là cao đàm khoát luận của Tào Úy Ninh: “… Có câu cúc hoa hương tự khổ hàn lai…”

“Không đúng Tào đại ca, hoa cúc nở mùa thu, mùa thu lạnh như vậy sao?”

“Khụ, người ngâm thơ quá nửa là không ốm mà rên, không việc đồng áng, đều là một đám rảnh rỗi vô sự ở trong thư phòng ngâm gió ngợi trăng, chẳng phân rõ được hoa cúc nở mùa nào, cũng là bình thường thôi!”

“Ồ, quả nhiên là một đám mọt sách rảnh muốn đánh rắm, không hiểu gì hết, a ha ha ha…”

Tào Úy Ninh và Cố Tương hai kẻ thảo luận đến phong hoa tuyết nguyệt và thơ từ ca phú, thật sự có thể bức điên người ta, Trương Thành Lĩnh nhẫn nại mãi, rốt cuộc không nghe nổi nữa, liền lấy mấy đồng tiền, xuống lầu cúi người bỏ vào bát lão nhân ăn xin kia.

Lão tẩu lải nhải: “Thiện nhân, cảm ơn thiện nhân, đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ ngài…”

Trương Thành Lĩnh mím môi, hết sức miễn cưỡng cười cười một chút, gã nghĩ cha gã mới là thiện nhân chân chính, ông trời đã phù hộ cả đời, chỉ một đêm ấy thần tiên uống say không nhìn thấy, thế là cha gã chết.

Người tốt cần nhờ ông trời phù hộ, kẻ xấu lại có thể hung ác sống sót, chẳng phải là quá buồn cười sao?

Gã ngồi trên bậc thang, tự nhiên mà lẩm nhẩm thứ Chu Tử Thư dạy, vẫn đang nghĩ hoài không hiểu, lẩm bẩm như tiểu hòa thượng đọc kinh, rồi bỗng thất thần, ánh mắt bay tới nơi rất xa, thầm nghĩ sao sư phụ còn chưa về? Sư phụ trở về chuyện đầu tiên khẳng định lại là chửi mắng, ai bảo mình ngốc như vậy chứ?

Hài tử choai choai, xương thịt đang sinh trưởng điên cuồng, quần áo mấy tháng trước vừa đến Triệu gia trang Triệu Kính mới bảo người may cho, lúc này mặc đã hơi chật, quần ngắn một khúc, lắc lư trên mắt cá chân một cách buồn cười.

Trương Thành Lĩnh liền cúi đầu, chìa ngón tay túm ống quần, xắn lên lại buông xuống – trong lòng thầm nghĩ, đâu phải ta cố ý ngốc như vậy, ai mà không muốn thông minh, học được bổn sự sớm một chút, sớm ngày báo thù cho người nhà?

Gã nhớ lúc nhỏ, sư phụ dạy võ công mách với cha, cha chỉ xoa đầu gã, tươi cười nói với sư phụ kia: “Ngài tha thứ đi, năm ngón tay xòe ra còn không giống nhau, hài tử này hồi nhỏ từng sốt một trận cho nên hơi chậm hơn người khác, nhưng cũng là hài tử ngoan, tương lai không trông chờ có bao nhiêu tiền đồ, có thể tự chăm sóc mình là được rồi.”

Trên đời này có đế vương tướng thì cũng phải có dân thường chứ, bằng không làm sao mà được?

Trương Thành Lĩnh thầm nghĩ, đại khái mình từ nhỏ chính là có khiếu làm một “dân thường”, nhưng ông trời không cho gã sống yên, cứ phải bức gã trưởng thành như sư phụ, như Triệu bá bá, chẳng phải muốn đoạn đường sống của gã sao?

Trong đầu thiếu niên nho nhỏ có đủ thứ không nghĩ thông, không nghĩ thông tâm pháp sư phụ dạy, không nghĩ thông kiếm thuật Ôn tiền bối dạy, không nghĩ thông vận mệnh, cũng không nghĩ thông mình nên đi nơi nào, trong lòng bỗng có một ý nghĩ lướt qua – nếu không sống được thì chết đi.

Tâm tư cầu chết này thật sự thống khổ quá mức, gã chợt thấy cay mắt, lại không nhịn được phải rơi lệ, không cầm được lòng nhớ đến khuôn mặt đanh lại của sư phụ, nhớ y nói “Ngươi còn là nam nhân không, hở chút là khóc lóc”, thế là lại kìm nén.

Trương Thành Lĩnh bên này đầu óc mâu thuẫn, không chú ý tới nghệ nhân che hắc sa đàn hát trong tửu lâu kia đang khảy đàn, chậm rãi lại gần gã…

Lại nói Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, hai người một trước một sau định rời khỏi ngõ nhỏ trong bầu không khí quỷ dị, bỗng nhiên nghe thấy gần đó truyền đến tiếng la hoảng của nữ tử, Chu Tử Thư liền dừng bước.

Sau đó hai người chỉ thấy bóng trắnglóe qua trước mắt, “phịch” một tiếng, Lục Yêu Liễu Thiên Xảo kia bị ném xuống đất như một cái bao tải to, lăn sang bên cạnh nửa vòng, muốn đứng lên nhưng đại khái đã bị phong huyệt đạo gì nên lại ngã sấp xuống.

Kẻ không biết thương hương tiếc ngọc tùy tay ném người chính là lão thùng cơm Diệp Bạch Y kia.

Diệp Bạch Y chỉ Liễu Thiên Xảo hỏi Chu Tử Thư: “Tên sửu bát quái giống chó điên này làm cái gì thế?”

Câu này dứt khoát đâm trúng tử huyệt của Liễu Thiên Xảo, ánh mắt nữ nhân kia nhìn Diệp Bạch Y hệt như muốn thiên đao vạn quả y, Chu Tử Thư lập tức biết – họ Diệp này quái thai như thế, quá nửa là bởi vì ế chỏng cả đời, loại như y nếu có nữ nhân bằng lòng ở bên thì heo mẹ dứt khoát khỏi cần trèo cây nữa, nhất định phải lên trời luôn!

Ôn Khách Hành chạy đến túm cổ tay Chu Tử Thư, bước ra trước một bướctrừng Diệp Bạch Y – không biết vì sao mà vị Ôn cốc chủ này rất có địch ý với Diệp lão tiền bối, đương nhiên, nguyên nhân cũng có thể na ná bản năng bảo vệ thức ăn của chó săn – chỉ nghe Ôn Khách Hành hết sức không vui hỏi: “Sao lại là ngươi âm hồn không tan?”

Diệp Bạch Y nhìn quét y một cái chẳng buồn đếm xỉa, giống như từ sau khi Ôn Khách Hành nói ra hào ngôn tráng ngữ “trong mười năm nhất định lấy mạng ngươi” thì độ dung nhẫn của Diệp Bạch Y với y đã tăng lên rất nhiều, chỉ Liễu Thiên Xảo nhàn nhạt nói: “Ta là đuổi theo một tiểu tặc mà đến, sắp bắt được rồi thì nữ nhân này đột nhiên nhảy ra, không nói một chữ đã cản đường ta, để tiểu tặc kia chạy mất.”

Chu Tử Thư cau mày nhìn Liễu Thiên Xảo một cái, lại hỏi Diệp Bạch Y: “Tặc? Tiền bối không ăn khói lửa nhân gian như thế, lại làm bộ khoái bắt tặc? Tặc gì mà thần thông quảng đại như vậy, hắn đã trộm thứ gì?”

Diệp Bạch Y nói: “Đêm thứ hai sau khi các ngươi đi, Cao gia trang liền mất trộm, ngươi nói, còn có thể bị trộm thứ gì?”

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư liếc nhìn nhau, trong lòng đều chấn động – đó là ai mà có thể trộm đồ trong Cao gia trang trước mắt đề phòng nghiêm ngặt?

Diệp Bạch Y liếc Chu Tử Thư một cái nói: “Tiểu tử, tốt nhất là ngươi cẩn thận một chút, Thẩm Thận đã chết rồi.”

Phản ứng mau lẹ như Chu Tử Thư cũng không khỏi ngớ ra, thầm nghĩ Thẩm Thận chết thì liên quan gì đến y, làm gì phải bảo y cẩn thận, còn chưa kịp mở miệng thì Ôn Khách Hành đã hỏi thay: “Vậy thì thế nào?”

Diệp Bạch Y không nói gì, ngẩng đầu nhìn phía sau hai người, kế đó chân mày hiện ra nếp nhăn cực kỳ nông – Phật đá này lại nhíu mày.

Một tiếng hừ lạnh từ đằng sau hai người vang lên, một kẻ nói: “Đương nhiên liên quan đến ngươi, hôm ấy Cao đại hiệp nhận được một tờ giấy, trên viết ‘muốn mạng Trương Thành Lĩnh thì lấy Lưu Ly giáp đến đổi’, Thẩm đại hiệp quá nửa là lo cho con trai cố nhân nên lập tức đuổi theo, lúc chúng ta tìm được thì ông ta đã là một thi thể, trên tay còn nắm một tờ giấy giống của Cao đại hiệp, đêm đó Cao gia trang liền mất trộm, ngươi nói xem liên quan gì với ngươi?”

Chu Tử Thư nghe tiếng bước chân lộn xộn, liền biết có một đám người đến, trong lòng chợt sinh nghi ngờ, quay người qua thấy kẻ mới nói chuyện chính là chưởng môn Thương Sơn Hoàng đạo nhân ngày ấy bị y đánh văng, Hoàng đạo nhân lúc nói lời này đắc ý cực kỳ, phối với diện mạo đầu trâu mặt ngựa kia quả thật như một con chuột cống vểnh đuôi lên trời.

Không biết vì sao mà Chu Tử Thư bỗng nhiên ngứa ngáy tay chân, lại muốn đập bay người này.

Vu Khâu Phong bình tĩnh đứng ở nơi không xa phía sau Hoàng đạo nhân, mặt trầm như nước hỏi: “Vị Chu công tử này, liệu có thể giải thích một chút, hài tử Trương gia ngày đó ngươi dẫn đi từ trước mắt bao người, hiện giờ lại chạy đến đâu rồi?”

Vẫn nói một cơn mưa thu một cơn lạnh, Động Đình sau mưa thu đêm đó, thời tiết đã gần kề túc sát, Hoa Sơn chưởng môn lúc này vẫn có thể tay cầm quạt giấy, đánh vần rõ ràng đứng ở đầu đường chất vấn Chu Tử Thư, thật sự khá có dáng điệu di thế độc lập – đại khái mấy người xung quanh thật sự không chịu nổi gió mát như thế, đều bị chiếc quạt này của ông ta quạt chạy mất.

Chu Tử Thư dừng một chút, cúi đầu, bỗng nhiên cười hỏi: “Thế nào, chư vị là cảm thấy… ta dẫn Trương Thành Lĩnh đi, được Lưu Ly giáp của Trương gia thì thôi, còn lấy gã làm con tin, uy hiếp Cao gia trang hai mảnh khác?”

Hoàng đạo nhân nói: “Chẳng lẽ không đúng?”

Chu Tử Thư ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên thở dài khe khẽ, lắc đầu nói: “Ta sai rồi, sao ta lại cảm thấy não heo có thể nghĩ ra được chủ ý của con người…”

Ôn Khách Hành chỉ sợ thiên hạ không loạn bổ sung: “Biết sai có thể sửa, thiện lớn lao lắm.”

“Ngươi…” Hoàng đạo nhân mới định xông lên, chỉ thấy Vu Khâu Phong gấp quạt cái “soạt”, một tay ngăn trước mặt lão, nói với Chu Tử Thư: “Chu công tử, vậy thì xin hỏi, chúng ta và Diệp thiếu hiệp đuổi theo tặc nhân vụng trộm trong Cao gia trang đến đây, vì sao tặc nhân không thấy mà ngược lại nhìn thấy hai vị, cùng…”

Ánh mắt ông ta quét xuống, vừa vặn giao với tầm mắt Liễu Thiên Xảo. Liễu Thiên Xảo khẽ rùng mình như bị giội nước lạnh, Vu Khâu Phong lại cười, kéo dài giọng bảo: “Ồ? Vị phu nhân này, chẳng lẽ là Lục Yêu Liễu Thiên Xảo trong truyền thuyết? Thiên biến vạn hóa quỷ thần khó lường, Vu mỗ đức gì năng gì, hôm nay có thể nhìn thấy… chân dung, thật là tam sinh hữu hạnh.”

Mấy chữ “Lục Yêu Liễu Thiên Xảo” vừa ra khỏi miệng, trên mặt đám người phía sau Vu Khâu Phong đều dần hiện ra vẻ ngạc nhiên, chán ghét hoặc khinh bỉ, xem ra danh tiếng của nữ nhân này đã tệ đến mức độ nhất định. Nàng bị Diệp Bạch Y phong huyệt đạo, dùng hết toàn lực cũng không thoát được, nằm dưới đất như vậy, vết sẹo trên gò má trái giống như một lần nữa sôi trào, càng thêm ghê tởm đáng sợ.

Chu Tử Thư tự dưng nghĩ đến khoảnh khắc nàng vào tửu lâu, giơ tay nhấc chân thong dong, ưu nhã như tiên tử, nháy mắt đã thu hút ánh mắt tán thưởng của mọi người, sau đó chẳng hề nhìn nghiêng mà đi qua như vậy, tuy rằng biết nàng không đáng để cảm thông nhưng vẫn thấp thoáng thấy đáng thương.

Một khuôn mặt, kỳ thật có quan trọng như vậy không?

Liễu Thiên Xảo nhìn Vu Khâu Phong, mở miệng dường như muốn nói gì, môi hơi run run, lại nuốt xuống.

Diệp Bạch Y bỗng nhiên mở miệng: “Không phải y.”

Vu Khâu Phong cười cười, nói: “Diệp thiếu hiệp còn trẻ, hơn nữa lại ở lâu trên Trường Minh sơn, vẫn chưa hiểu thế nhân tâm tư hiểm ác – Chu công tử nếu nói hoàn toàn không liên quan đến việc này, liệu có dám cởi áo để chúng ta xem sau lưng ngươi phải chăng có mặt quỷ kia?”

Ôn Khách Hành lập tức la lên: “Cái gì? Không thể cho ngươi cởi, ngươi là cái thá gì?”

Vu Khâu Phong không hề để ý đến y, chỉ tập trung lực chú ý lên một mình Chu Tử Thư, hỏi: “Chu công tử không chịu, chẳng lẽ trên người có thứ gì không thể để người khác thấy?”

Không thể để người khác thấy? Trong lòng Chu Tử Thư bỗng dâng lên cảm giác dở khóc dở cười, cảm thấy hết thảy những điều này đều quá vớ vẩn – sau lưng y không có gì hết, trước ngực lại có bảy cây đinh, nhưng chẳng phải giống mặt quỷ kia, cũng là thứ không thể để người khác thấy ư?

Y bỗng cười, lòng thầm nghĩ: Ta có cái gì không thể để người khác thấy? Năm đó khi tiên đế còn, người lập kế sách liên hoàn, quét sạch bè đảng nhịhoàng tử, bắt được một chuỗi sâu mọt triều đình là ta, năm đó man tộc phương bắc xâm lấn Trung Nguyên, làm loạn đến tận kinh thành, tử thủ Trình Võ môn không lùi một bước cũng là ta. Giang sơn Đại Khánh này hiện giờ từ trong bấp bênh đổ nát chậm rãi khôi phục, lộ ra một chút sức sống như vậy, để các ngươi đều có thể an cư lạc nghiệp, đến nỗi mà ăn no rửng mỡ vô công rồi nghề chó cắn chó – những chuyện không thể lộ ra sáng đằng sau thế đạo phồn hoa này, đều là ta một tay lo liệu – ta năm đó thủ đoạn độc ác, cũng từng hại người, nhưng hôm nay cũng có thể ôm xác tàn mạng tiện tích đức hành thiện, từ đầu chí cuối ta hỏi lòng không thẹn, có gì không thể để người khác thấy?!

Chu Tử Thư lia ánh mắt về hướng Vu Khâu Phong, im lặng giây lát rồi nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, ngươi là cái thá gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện