Thiên Nhai Khách
Chương 4: Nghĩa sĩ
Hắc y nhân và thiếu nữ áo tím nhanh chóng lao vào đánh nhau, Chu Tử Thư người ngoài cuộc sáng, thấy công phu của hai người này lộ số không giống nhau lắm, trình độ tàn nhẫn thất đức lại bất phân cao thấp, không giống danh môn chính phái.
Chẳng qua mười bốn mười lăm chiêu, hắc y nhân nọ bỗng nhiên hơi lách ra sau né một chưởng của thiếu nữ, lập tức đá huyệt thiên trung của nàng, thiếu nữ nghiêng người né tránh, khẽ quát một tiếng tịnh chỉ làm chưởng bổ xuống, rõ ràng là muốn đương trường phế xương bánh chè đối phương, há liệu được trên quần hắc y nhân kia thình lình có thứ gì đó vang một tiếng, trên cẳng chân lại bắn ra một cái lò xo, một mũi tên ngắn phóng ra, nhắm thẳng cằm thiếu nữ.
Thiếu nữ công phu không tồi, như là còn cao hơn hắc y nhân nọ một bậc, lại không liệu được hắn ti tiện như vậy, giật mình định trốn nhưng đã không còn kịp, hòn đá nhỏ Chu Tử Thư đang cầm rốt cuộc ra tay, bắn thẳng lên mũi tên, tên sượt qua thái dương nàng đầy nguy hiểm.
Thiếu nữ nọ qua sự nguy hiểm như vậy, lại hoàn toàn không như người thường biết nghĩ mà sợ, ngược lại thẹn quá hóa giận, không hề do dự giây lát, tay bổ xuống lật thành trảo, trảo được xương đùi hắc y nhân, thoắt bẻ thoắt chụp, hắc y nhân kêu thảm một tiếng bị nàng bẻ gãy xương đùi, nàng vẫn chưa bỏ qua, bàn tay nhỏ nhắn xanh thắm vươn ra lại có lam quang, chụp ngay ngực hắc y nhân, hắc y nhân bay ra sau, chân gãy gập, mặt nhanh chóng hóa thành xám tím, trợn mắt chỉ thiếu nữ kia nói: “Ngươi là Tử… Tử…”
“Tử” gì hắn còn chưa nói xong thì đã trợn ngược mắt đi gặp Diêm vương.
Lão phụ bên cạnh thấy cô nương xinh đẹp này ra tay độc ác như vậy, sợ quá chẳng dám hó hé gì.
Trái lại thiếu niên kia, nhìn thật thà chất phác, lại có phản ứng trước một bước, bổ đến bên cạnh lão ngư tiều, vội vàng hỏi han: “Lý bá bá, ông thế nào rồi? Ông…”
Lão ngư tiều giống như vẫn còn hơi thở, cố sức vươn tay túm ống tay áo thiếu niên, thiếu niên nọ vội cẩn thận đỡ lão dậy, ôm vào lòng, thiếu nữ áo tím thấy thế cũng lại gần, đưa tay lật mí mắt lão ngư tiều, nhíu mày nói thẳng: “Là Tam canh đoạn trường tán, lại thêm chảy nhiều máu như vậy, ta thấy hết cứu rồi, ngươi nén bi thương đi.”
Thiếu niên hất tay nàng, trừng mắt lớn tiếng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Thiếu nữ áo tím nhướng mày, trên khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ lại nổi lên sát ý, như nhớ ra điều gì, mới cố nhịn sát ý kia xuống, đứng lên khoanh tay trước ngực dáng vẻ như việc không liên quan đến mình mà cười lạnh nói: “Chó con không biết lòng người tốt.”
Ánh mắt đục ngầu của lão ngư tiều dừng trên người nàng một lát, lại lướt qua, dạo một vòng rồi chuyển sang Chu Tử Thư còn cắm hai cọng rơm trên tóc, hình tượng buồn cười dưới chân tượng Phật, nhìn phương hướng y mà há miệng.
Mọi người theo ánh mắt lão nhìn sang Chu Tử Thư, thiếu nữ kia “ôi cha” một tiếng, cười nói: “Ta còn nói là vị cao nhân nào giúp ta một hồi chứ, không ngờ là ngươi, ta mời ngươi uống rượu, ngươi đánh thay ta, vừa hay hai ta không ai nợ ai.”
Lời này rõ là được lợi còn khoe khoang, có điều xét thấy nàng là một cô nương xinh đẹp, Chu Tử Thư quyết định không so đo, cười cười tiến đến ngồi xổm bên cạnh lão ngư tiều: “Lão huynh, ngươi gọi ta nhỉ.”
Lão ngư tiều thò tay vào ngực cực phí sức, bốn người tám con mắt khác ở đây đều chờ xem lão lấy ra cái gì, hồi lâu lão ngư tiều đưa tay đến trước mặt Chu Tử Thư, giãy giụa nhìn y. Chu Tử Thư do dự một chút rồi chìa tay nhận lấy, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một thỏi bạc vụn nằm ngay trong tay y.
Lão ngư tiều mở miệng nói: “Ta… đem bạc trả lại cho ngươi, cho ngươi ngồi thuyền miễn phí một hồi, ngươi thay ta… thay ta…”
Chu Tử Thư còn chưa nghe hết thay lão làm gì đã dở khóc dở cười lắc đầu định đứng dậy, ai ngờ lão ngư tiều vươn tay túm chết cổ tay y: “Thay ta… đưa đứa trẻ này đến Thái Hồ Triệu gia trang…”
Vị này lại chẳng phải cô nương xinh đẹp, thế là Chu Tử Thư thở dài bảo: “Ta nói vị lão huynh này…”
Lão ngư tiều ngắt lời y: “Cái ơn… giọt nước… nên, nên… báo bằng suối…”
Chu Tử Thư đưa mắt, buồn bã nhìn hướng bóng đêm bao trùm ngoài ngôi miếu đổ hoang dã, lòng thầm cân nhắc phải chăng nên đổi một khuôn mặt khác, khuôn mặt hiện tại chẳng lẽ chưa đủ xanh xao vàng vọt, có giống oan đại đầu như vậy không?
Lão ngư tiều chẳng biết có phải là hồi quang phản chiếu hay không, bàn tay túm y càng lúc càng mạnh, hơi thở yếu ớt giống như luẩn quẩn ngay trong họng, lúc nói chuyện đã bắt đầu thở ra, run run rẩy rẩy: “Ngươi coi như tích đức đi, tích đức đi! Còn có con cháu hậu bối… Cho dù đoạn tử… tuyệt tôn, còn có kiếp sau… kiếp sau mà.”
Lời này như một tia chớp bổ thẳng vào lòng Chu Tử Thư, Thất khiếu tam thu đinh trên ngực lại đau, như là muốn chui vào thịt y – còn có kiếp sau mà, kiếp này tạo nghiệt nhiều như vậy, ba năm sau chết, cho dù xong hết mọi chuyện, nhưng… còn có kiếp sau mà.
Hồi lâu, Chu Tử Thư thở dài, nhẹ nhàng tung mẩu bạc vụn kia rồi lại đón lấy, chậm rãi bỏ vào ngực.
Ánh mắt đã đục ngầu của lão ngư tiều liền sáng lên, môi run run, không phát ra âm thanh, sau đó chút ánh sáng trong mắt chậm rãi tối đi, bàn tay túm Chu Tử Thư rốt cuộc không còn sức, mềm nhũn thõng xuống, miệng vẫn lải nhải nói gì đó.
Chu Tử Thư chậm rãi ghé tai đến bên miệng lão, chỉ nghe lão đứt quãng nói: “Nếu ngươi… nếu ngươi không làm được… nếu ngươi… ta… xuống, xuống dưới… cũng phải hãm, hãm… mười tám đời tổ tông ngươi…”
Chu Tử Thư ngồi thẳng dậy, quả thực không thể nói gì, sau đó lão ngư tiều vẹo đầu tắt thở, thiếu niên khóc thét lên kinh thiên động địa.
Lão phụ nhân kia như là bà mụ, không có chủ ý, hoang mang lo sợ theo bên cạnh lau nước mắt, Chu Tử Thư tự động cùng thiếu nữ áo tím kia đứng sang một bên. Thiếu nữ áo tím đôi mắt to xoay một vòng, nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân nhà ta nói ngươi lợi hại, ta còn không nhìn ra. Ngươi là môn nào phái nào? Tên là gì?”
Chu Tử Thư ra vẻ nho nhã nói: “Bất tài Chu… Chu Nhứ, không môn không phái, chẳng qua là một cô hồn dã quỷ, lưu lạc giang hồ thôi, còn chưa thỉnh giáo cô nương xưng hô thế nào?”
Thiếu nữ đánh giá y trên dưới một phen, lắc đầu nói: “Nếu không nhìn khuôn mặt như quỷ bệnh lao của ngươi, khí phái nói chuyện này quả thật như một hồi sự, ta tên Cố Tương.”
Nàng chưa từng nghe nói trên giang hồ có nhân vật họ Chu tên Nhứ này, vả lại bèo nước gặp nhau, biết không có nhiều lời thật như vậy, cũng chẳng cho là thật, chẳng thèm để ý, tiến lên hai bước, vỗ vai thiếu niên kia nói: “Ta nói, người cũng chết rồi, ngươi an táng lão đi, còn người đuổi theo các ngươi không?”
Thiếu niên còn ghi hận nàng vừa nãy nói năng lỗ mãng không lựa lời, khẽ hừ một tiếng, trừng nàng một cái. Hiện giờ gã một bầu bi phẫn không đường phát tiết, trước mặt còn có nha đầu thối chẳng ra gì như vậy, trong lòng không nhịn được âm thầm trút hết lửa giận lên nàng, cứ như thể là nàng hại chết người vậy.
Cố Tương nhướng mày xinh đẹp, công phu tuy cao nhưng dù sao cũng chưa lớn tuổi, vốn đã có chút tà khí trong tà, nào chịu được thiếu niên hết lần này đến lần khác giận lây người vô tội, vung chưởng định đánh, bất ngờ bị Chu Tử Thư bên cạnh túm cổ tay.
Cố Tương chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt nhẹ nhàng dính cổ tay mình, không hề đau, cũng không hề cảm thấy người nọ dùng bao nhiêu sức lực, thế nhưng giơ tay không hạ xuống được, hất cũng chẳng ra, khó nhịn được kinh ngạc thoáng nhìn nam nhân xanh xao vàng vọt như quỷ bệnh lao này, thầm nghĩ: “Thứ đồ như vậy, chủ nhân đánh giá cao y, không ngờ cũng có chút bổn sự, không nhìn ra nông sâu, nếu động thủ thật, chỉ sợ ta chẳng được lợi.”
Trong lòng đổi ý, nàng xem thời cơ cực nhanh, biết trọng lượng của mình, lập tức nghe lời phải thu tay về mím môi nhìn Chu Tử Thư nói: “Nể mặt ngươi vậy.”
Sau đó lại chuyển hướng thiếu niên kia, mắng, “Ranh con ngươi nhìn cho rõ, cô nãi nãi chỉ đi ngang qua, thấy các ngươi đáng thương nên thuận tiện cứu, đừng làm như cô nãi nãi ta giết cả nhà các ngươi, ngươi mà có giỏi thì nên tìm kẻ thù kia báo thù. Thấy ngươi dáng vẻ hùng hổ, trừ ôm người chết khóc lóc thì cũng chỉ bắt nạt cô nãi nãi tốt tính, khoan nhượng ngươi, giỏi lắm!”
Nha đầu kia người thì thông minh nhưng lời nói ra thật sự không dễ nghe.
Chu Tử Thư bất đắc dĩ, mới định khuyên đôi câu, không ngờ thiếu niên nọ nghe vậy lại sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên quay người ra sức lau khô nước mắt, quỳ dưới đất dập đầu “bịch bịch” ra tiếng, khấu đầu hai cái với Cố Tương, nhỏ giọng nói: “Vị cô nương này giáo huấn phải lắm, đã đắc tội.”
Gã cắn răng quá chặt, kéo căng khuôn mặt thiếu niên kia ra một đường nét hơi sắc bén, Cố Tương ngược lại sửng sốt, lui về non nửa bước, chớp đôi mắt to như hạt hạnh: “Ta… Ta không hề bảo ngươi dập đầu cho ta, ngươi, ngươi mau mau đứng lên đi.”
Chu Tử Thư khom lưng nhẹ nhàng đỡ lấy, thiếu niên kia không biết bị y đỡ dậy như thế nào, Chu Tử Thư nói: “Trước đem vị… Lý huynh này đi an táng đi, tốt xấu gì ta cũng được y nhờ, đưa các ngươi một đoạn, lát nữa nếu không vội lên đường thì cứ nghỉ lại đây, cho ta biết chuyện ra làm sao luôn.”
Thiếu niên đáp khẽ, Chu Tử Thư giúp gã tìm một nơi phía sau ngôi miếu hoang, an táng lão ngư tiều, Cố Tương vẫn ở bên nhìn, cuối cùng đại khái cũng có cảm xúc, chạy ra vót một khúc gỗ đem vào, rút một thanh chủy thủ từ bên hông, thoáng chốc vót ra cái bia giản đơn, lại hỏi: “Người này tên gì?”
Thiếu niên kia ngẫm nghĩ, lại lắc đầu nói: “Ông ấy chỉ nói mình họ Lý, từng chịu ơn cha ta, cho nên liều chết cứu chúng ta ra, ta gọi ông ấy là Lý bá bá… song cả tên đầy đủ cũng không biết.”
Chu Tử Thư thầm thở dài, người trong giang hồ, không phải chỉ có ân báo ân, có thù báo thù sao? Lưu danh hay không lại có gì hệ trọng?
Cố Tương cúi đầu khắc năm chữ “nghĩa sĩ Lý đại bá” trên miếng mộc bài nọ, khắc xong còn tự mình quan sát một chút, đại khái cảm thấy rất vừa lòng, liền đưa cho Chu Tử Thư nói: “Ngươi xem xem, được không?”
Chu Tử Thư nhận lấy nhìn thoáng qua, thấy chữ “bá” kia bị thiếu một nét, trong lòng cảm thấy có chút bi thương, lại có chút dở khóc dở cười, bèn dùng ngón tay bổ sung cho nàng rồi cắm lên ngôi mộ hoang vô cùng giản đơn này.
Thiếu niên quỳ xuống dập đầu ba cái liền, cố gắng ngừng khóc, sau đó thẳng lưng đứng dậy.
Chẳng qua mười bốn mười lăm chiêu, hắc y nhân nọ bỗng nhiên hơi lách ra sau né một chưởng của thiếu nữ, lập tức đá huyệt thiên trung của nàng, thiếu nữ nghiêng người né tránh, khẽ quát một tiếng tịnh chỉ làm chưởng bổ xuống, rõ ràng là muốn đương trường phế xương bánh chè đối phương, há liệu được trên quần hắc y nhân kia thình lình có thứ gì đó vang một tiếng, trên cẳng chân lại bắn ra một cái lò xo, một mũi tên ngắn phóng ra, nhắm thẳng cằm thiếu nữ.
Thiếu nữ công phu không tồi, như là còn cao hơn hắc y nhân nọ một bậc, lại không liệu được hắn ti tiện như vậy, giật mình định trốn nhưng đã không còn kịp, hòn đá nhỏ Chu Tử Thư đang cầm rốt cuộc ra tay, bắn thẳng lên mũi tên, tên sượt qua thái dương nàng đầy nguy hiểm.
Thiếu nữ nọ qua sự nguy hiểm như vậy, lại hoàn toàn không như người thường biết nghĩ mà sợ, ngược lại thẹn quá hóa giận, không hề do dự giây lát, tay bổ xuống lật thành trảo, trảo được xương đùi hắc y nhân, thoắt bẻ thoắt chụp, hắc y nhân kêu thảm một tiếng bị nàng bẻ gãy xương đùi, nàng vẫn chưa bỏ qua, bàn tay nhỏ nhắn xanh thắm vươn ra lại có lam quang, chụp ngay ngực hắc y nhân, hắc y nhân bay ra sau, chân gãy gập, mặt nhanh chóng hóa thành xám tím, trợn mắt chỉ thiếu nữ kia nói: “Ngươi là Tử… Tử…”
“Tử” gì hắn còn chưa nói xong thì đã trợn ngược mắt đi gặp Diêm vương.
Lão phụ bên cạnh thấy cô nương xinh đẹp này ra tay độc ác như vậy, sợ quá chẳng dám hó hé gì.
Trái lại thiếu niên kia, nhìn thật thà chất phác, lại có phản ứng trước một bước, bổ đến bên cạnh lão ngư tiều, vội vàng hỏi han: “Lý bá bá, ông thế nào rồi? Ông…”
Lão ngư tiều giống như vẫn còn hơi thở, cố sức vươn tay túm ống tay áo thiếu niên, thiếu niên nọ vội cẩn thận đỡ lão dậy, ôm vào lòng, thiếu nữ áo tím thấy thế cũng lại gần, đưa tay lật mí mắt lão ngư tiều, nhíu mày nói thẳng: “Là Tam canh đoạn trường tán, lại thêm chảy nhiều máu như vậy, ta thấy hết cứu rồi, ngươi nén bi thương đi.”
Thiếu niên hất tay nàng, trừng mắt lớn tiếng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Thiếu nữ áo tím nhướng mày, trên khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ lại nổi lên sát ý, như nhớ ra điều gì, mới cố nhịn sát ý kia xuống, đứng lên khoanh tay trước ngực dáng vẻ như việc không liên quan đến mình mà cười lạnh nói: “Chó con không biết lòng người tốt.”
Ánh mắt đục ngầu của lão ngư tiều dừng trên người nàng một lát, lại lướt qua, dạo một vòng rồi chuyển sang Chu Tử Thư còn cắm hai cọng rơm trên tóc, hình tượng buồn cười dưới chân tượng Phật, nhìn phương hướng y mà há miệng.
Mọi người theo ánh mắt lão nhìn sang Chu Tử Thư, thiếu nữ kia “ôi cha” một tiếng, cười nói: “Ta còn nói là vị cao nhân nào giúp ta một hồi chứ, không ngờ là ngươi, ta mời ngươi uống rượu, ngươi đánh thay ta, vừa hay hai ta không ai nợ ai.”
Lời này rõ là được lợi còn khoe khoang, có điều xét thấy nàng là một cô nương xinh đẹp, Chu Tử Thư quyết định không so đo, cười cười tiến đến ngồi xổm bên cạnh lão ngư tiều: “Lão huynh, ngươi gọi ta nhỉ.”
Lão ngư tiều thò tay vào ngực cực phí sức, bốn người tám con mắt khác ở đây đều chờ xem lão lấy ra cái gì, hồi lâu lão ngư tiều đưa tay đến trước mặt Chu Tử Thư, giãy giụa nhìn y. Chu Tử Thư do dự một chút rồi chìa tay nhận lấy, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, một thỏi bạc vụn nằm ngay trong tay y.
Lão ngư tiều mở miệng nói: “Ta… đem bạc trả lại cho ngươi, cho ngươi ngồi thuyền miễn phí một hồi, ngươi thay ta… thay ta…”
Chu Tử Thư còn chưa nghe hết thay lão làm gì đã dở khóc dở cười lắc đầu định đứng dậy, ai ngờ lão ngư tiều vươn tay túm chết cổ tay y: “Thay ta… đưa đứa trẻ này đến Thái Hồ Triệu gia trang…”
Vị này lại chẳng phải cô nương xinh đẹp, thế là Chu Tử Thư thở dài bảo: “Ta nói vị lão huynh này…”
Lão ngư tiều ngắt lời y: “Cái ơn… giọt nước… nên, nên… báo bằng suối…”
Chu Tử Thư đưa mắt, buồn bã nhìn hướng bóng đêm bao trùm ngoài ngôi miếu đổ hoang dã, lòng thầm cân nhắc phải chăng nên đổi một khuôn mặt khác, khuôn mặt hiện tại chẳng lẽ chưa đủ xanh xao vàng vọt, có giống oan đại đầu như vậy không?
Lão ngư tiều chẳng biết có phải là hồi quang phản chiếu hay không, bàn tay túm y càng lúc càng mạnh, hơi thở yếu ớt giống như luẩn quẩn ngay trong họng, lúc nói chuyện đã bắt đầu thở ra, run run rẩy rẩy: “Ngươi coi như tích đức đi, tích đức đi! Còn có con cháu hậu bối… Cho dù đoạn tử… tuyệt tôn, còn có kiếp sau… kiếp sau mà.”
Lời này như một tia chớp bổ thẳng vào lòng Chu Tử Thư, Thất khiếu tam thu đinh trên ngực lại đau, như là muốn chui vào thịt y – còn có kiếp sau mà, kiếp này tạo nghiệt nhiều như vậy, ba năm sau chết, cho dù xong hết mọi chuyện, nhưng… còn có kiếp sau mà.
Hồi lâu, Chu Tử Thư thở dài, nhẹ nhàng tung mẩu bạc vụn kia rồi lại đón lấy, chậm rãi bỏ vào ngực.
Ánh mắt đã đục ngầu của lão ngư tiều liền sáng lên, môi run run, không phát ra âm thanh, sau đó chút ánh sáng trong mắt chậm rãi tối đi, bàn tay túm Chu Tử Thư rốt cuộc không còn sức, mềm nhũn thõng xuống, miệng vẫn lải nhải nói gì đó.
Chu Tử Thư chậm rãi ghé tai đến bên miệng lão, chỉ nghe lão đứt quãng nói: “Nếu ngươi… nếu ngươi không làm được… nếu ngươi… ta… xuống, xuống dưới… cũng phải hãm, hãm… mười tám đời tổ tông ngươi…”
Chu Tử Thư ngồi thẳng dậy, quả thực không thể nói gì, sau đó lão ngư tiều vẹo đầu tắt thở, thiếu niên khóc thét lên kinh thiên động địa.
Lão phụ nhân kia như là bà mụ, không có chủ ý, hoang mang lo sợ theo bên cạnh lau nước mắt, Chu Tử Thư tự động cùng thiếu nữ áo tím kia đứng sang một bên. Thiếu nữ áo tím đôi mắt to xoay một vòng, nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhân nhà ta nói ngươi lợi hại, ta còn không nhìn ra. Ngươi là môn nào phái nào? Tên là gì?”
Chu Tử Thư ra vẻ nho nhã nói: “Bất tài Chu… Chu Nhứ, không môn không phái, chẳng qua là một cô hồn dã quỷ, lưu lạc giang hồ thôi, còn chưa thỉnh giáo cô nương xưng hô thế nào?”
Thiếu nữ đánh giá y trên dưới một phen, lắc đầu nói: “Nếu không nhìn khuôn mặt như quỷ bệnh lao của ngươi, khí phái nói chuyện này quả thật như một hồi sự, ta tên Cố Tương.”
Nàng chưa từng nghe nói trên giang hồ có nhân vật họ Chu tên Nhứ này, vả lại bèo nước gặp nhau, biết không có nhiều lời thật như vậy, cũng chẳng cho là thật, chẳng thèm để ý, tiến lên hai bước, vỗ vai thiếu niên kia nói: “Ta nói, người cũng chết rồi, ngươi an táng lão đi, còn người đuổi theo các ngươi không?”
Thiếu niên còn ghi hận nàng vừa nãy nói năng lỗ mãng không lựa lời, khẽ hừ một tiếng, trừng nàng một cái. Hiện giờ gã một bầu bi phẫn không đường phát tiết, trước mặt còn có nha đầu thối chẳng ra gì như vậy, trong lòng không nhịn được âm thầm trút hết lửa giận lên nàng, cứ như thể là nàng hại chết người vậy.
Cố Tương nhướng mày xinh đẹp, công phu tuy cao nhưng dù sao cũng chưa lớn tuổi, vốn đã có chút tà khí trong tà, nào chịu được thiếu niên hết lần này đến lần khác giận lây người vô tội, vung chưởng định đánh, bất ngờ bị Chu Tử Thư bên cạnh túm cổ tay.
Cố Tương chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt nhẹ nhàng dính cổ tay mình, không hề đau, cũng không hề cảm thấy người nọ dùng bao nhiêu sức lực, thế nhưng giơ tay không hạ xuống được, hất cũng chẳng ra, khó nhịn được kinh ngạc thoáng nhìn nam nhân xanh xao vàng vọt như quỷ bệnh lao này, thầm nghĩ: “Thứ đồ như vậy, chủ nhân đánh giá cao y, không ngờ cũng có chút bổn sự, không nhìn ra nông sâu, nếu động thủ thật, chỉ sợ ta chẳng được lợi.”
Trong lòng đổi ý, nàng xem thời cơ cực nhanh, biết trọng lượng của mình, lập tức nghe lời phải thu tay về mím môi nhìn Chu Tử Thư nói: “Nể mặt ngươi vậy.”
Sau đó lại chuyển hướng thiếu niên kia, mắng, “Ranh con ngươi nhìn cho rõ, cô nãi nãi chỉ đi ngang qua, thấy các ngươi đáng thương nên thuận tiện cứu, đừng làm như cô nãi nãi ta giết cả nhà các ngươi, ngươi mà có giỏi thì nên tìm kẻ thù kia báo thù. Thấy ngươi dáng vẻ hùng hổ, trừ ôm người chết khóc lóc thì cũng chỉ bắt nạt cô nãi nãi tốt tính, khoan nhượng ngươi, giỏi lắm!”
Nha đầu kia người thì thông minh nhưng lời nói ra thật sự không dễ nghe.
Chu Tử Thư bất đắc dĩ, mới định khuyên đôi câu, không ngờ thiếu niên nọ nghe vậy lại sững sờ hồi lâu, bỗng nhiên quay người ra sức lau khô nước mắt, quỳ dưới đất dập đầu “bịch bịch” ra tiếng, khấu đầu hai cái với Cố Tương, nhỏ giọng nói: “Vị cô nương này giáo huấn phải lắm, đã đắc tội.”
Gã cắn răng quá chặt, kéo căng khuôn mặt thiếu niên kia ra một đường nét hơi sắc bén, Cố Tương ngược lại sửng sốt, lui về non nửa bước, chớp đôi mắt to như hạt hạnh: “Ta… Ta không hề bảo ngươi dập đầu cho ta, ngươi, ngươi mau mau đứng lên đi.”
Chu Tử Thư khom lưng nhẹ nhàng đỡ lấy, thiếu niên kia không biết bị y đỡ dậy như thế nào, Chu Tử Thư nói: “Trước đem vị… Lý huynh này đi an táng đi, tốt xấu gì ta cũng được y nhờ, đưa các ngươi một đoạn, lát nữa nếu không vội lên đường thì cứ nghỉ lại đây, cho ta biết chuyện ra làm sao luôn.”
Thiếu niên đáp khẽ, Chu Tử Thư giúp gã tìm một nơi phía sau ngôi miếu hoang, an táng lão ngư tiều, Cố Tương vẫn ở bên nhìn, cuối cùng đại khái cũng có cảm xúc, chạy ra vót một khúc gỗ đem vào, rút một thanh chủy thủ từ bên hông, thoáng chốc vót ra cái bia giản đơn, lại hỏi: “Người này tên gì?”
Thiếu niên kia ngẫm nghĩ, lại lắc đầu nói: “Ông ấy chỉ nói mình họ Lý, từng chịu ơn cha ta, cho nên liều chết cứu chúng ta ra, ta gọi ông ấy là Lý bá bá… song cả tên đầy đủ cũng không biết.”
Chu Tử Thư thầm thở dài, người trong giang hồ, không phải chỉ có ân báo ân, có thù báo thù sao? Lưu danh hay không lại có gì hệ trọng?
Cố Tương cúi đầu khắc năm chữ “nghĩa sĩ Lý đại bá” trên miếng mộc bài nọ, khắc xong còn tự mình quan sát một chút, đại khái cảm thấy rất vừa lòng, liền đưa cho Chu Tử Thư nói: “Ngươi xem xem, được không?”
Chu Tử Thư nhận lấy nhìn thoáng qua, thấy chữ “bá” kia bị thiếu một nét, trong lòng cảm thấy có chút bi thương, lại có chút dở khóc dở cười, bèn dùng ngón tay bổ sung cho nàng rồi cắm lên ngôi mộ hoang vô cùng giản đơn này.
Thiếu niên quỳ xuống dập đầu ba cái liền, cố gắng ngừng khóc, sau đó thẳng lưng đứng dậy.
Bình luận truyện